Kiếm Tôn

Chương 67: Tới Túy Tiên Lâu

Thanh Phong Loan Thượng

29/09/2019

- Hắn chính là Diệp Huyền trong lời truyền ở Đế đô!

Diệp Huyền trong lời truyền ở Đế đô!

Dưới sự tuyên truyền của Thương Mộc học viện, danh tiếng của Diệp Huyền tại Đế đô hiện cực lớn, đương nhiên, đây không phải danh tiếng tốt đẹp gì.

Mạc Vân Khởi đánh giá nhìn Diệp Huyền, lắc đầu:

- Chậc chậc, Thương Mộc học viện thực quá trâu! Người như vậy mà cũng không cần, từ bao giờ, cánh cửa Thương Mộc học viện lại cao như vậy rồi?

Diệp Huyền cười cười, không nói.

Kỷ lão đầu đột nhiên nói:

- Ở hậu sơn có một tòa Võ Điện, đó từng là nơi học tập của học viên Thương Lan học viện, không có việc gì thì các ngươi có thể tới đó chơi một chút, biết đâu lại có thu hoạch!

- Có võ kỹ không?

Mạc Vân Khởi vội hỏi:

- Công pháp các loại cũng được!

Kỷ lão đầu lắc đầu.

- Vì sao?

Mạc Vân Khởi không hiểu.

Kỷ lão đầu lãnh đạm nói:

- Đều bị ta bán lấy tiền rồi!

Mọi người: “…”

Kỷ lão đầu đứng lên:

- Một năm rưỡi, còn một năm rưỡi nữa là thời gian ba năm sinh tử luận võ một lần với Thương Mộc học viện, ta không hy vọng một năm rưỡi sau, lại có thêm mấy bộ thi thể treo trên Thương sơn. Ngoài ra, bình thường các ngươi cũng đừng tùy tiện ra ngoài, nếu để học viên Thương Mộc học viện nhìn thấy các ngươi, khẳng định đều sẽ muốn “chơi” các ngươi một chút!

Nói xong, lão quay người rời đi.

Kỷ An Chi đột nhiên quay đầu nhìn Diệp Huyền:

- Làm thêm chút gì ăn đi!

Diệp Huyền: “…”

Nửa canh giờ sau, Kỷ An Chi ăn no mới đứng lên:

- Hữu nghị cho các ngươi một nhắc nhở, Thương Mộc học viện có hai đại thiên tài tuyệt thế, một nam một nữ, nam gọi là Phần Tuyệt, nữ là Bắc Thần, hai người này đều chưa tới hai mươi tuổi nhưng tu vi đều đã đạt tới Lăng Không cảnh, thậm chí có thể đã là Bán bộ Thông U, tính cả Khương quốc, cũng chỉ có một người có thể ép được hai người bọn họ, người này, hẳn các ngươi cũng biết là ai!

Mấy người đương nhiên biết, ngoại trừ An Lan Tú, còn có thể là ai?

Kỷ An Chi lại nói:

- Ngoại trừ hai người này, bên dưới bọn hắn còn có tam đại kỳ tài, thân phận ba người này cực bí ẩn, chỉ biết là mỗi người đều có một bản lĩnh đặc thù, nghe đồn nếu ba người này liên hợp, dù đối mặt An Lan Tú cũng có thể chiến một trận.

Lúc này, Mạc Vân Khởi giơ tay phải, có chút yếu ớt:

- Hiện, hiện nghỉ học, còn kịp sao?

Kỷ An Chi nhìn qua Mạc Vân Khởi:

- Hiện tự sát còn kịp!

- Ai!

Mạc Vân Khởi nằm nhoài trên bàn, thở dài:



- Ta bị lừa thảm.

Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nói:

- Mọi người đều ở đây, nên ta có chuyện muốn thương lượng một chút.

Mọi người nhìn Diệp Huyền.

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:

- Ta đã kiểm tra một chút, Thương Lan học viện chúng ta còn thiếu rất nhiều vật dụng hàng ngày, củi gạo dầu muối đều không có, còn rất nhiều thứ khác nữa, ngay cả giấy vệ sinh cũng không luôn, tóm lại, cái gì cũng không có…

- Ta muốn về nhà!

Mạc Vân Khởi kêu rên, nằm sấp trên bàn, hận sinh không thể luyến.

Diệp Huyền liếc mắt nhìn mấy người:

- Ta quyết định xuống núi mua một ít vật dụng hàng ngày, thế nhưng, lại không đủ tiền, các ngươi góp một chút, mọi người đều góp một chút!

Mọi người: “…”

Thấy ba người Kỷ An Chi không nói, Diệp Huyền nhún vai:

- Các ngươi không góp cũng không sao, sau này mọi người mệnh ai nấy làm, không vấn đề chứ?

Nghe vậy, khóe miệng ba người Mạc Vân Khởi hơi rút lại, mạnh ai nấy làm? Làm gì, làm cỏ mà ăn hả?

Một hồi sau, Bạch Trạch lấy một cái túi cho Diệp Huyền:

- Hai mươi mai kim tệ.

Diệp Huyền cũng không khách khí, trực tiếp thu lại, sau đó nhìn Kỷ An Chi, người sau cứ vậy nhìn Diệp Huyền, nhìn tới mức khiến hắn có chút tê dại. Một hồi sau, Diệp Huyền khoát tay áo:

- Được được, ngươi không cần góp, ngươi muốn làm gì thì làm thôi!

Kỷ An Chi xoay người rời đi, không chút do dự.

Diệp Huyền quay đầu nhìn Mạc Vân Khởi, Mạc Vân Khởi cũng nhìn hắn y như Kỷ An Chi, cứ vậy nhìn hắn!

Diệp Huyền đột nhiên đập bàn một cái, phẫn nộ quát:

- Nhìn cái lông, mau mau đưa tiền, nếu không cho ngươi ăn cỏ!

Mạc Vân Khởi: “…”

Sau nửa canh giờ, Diệp Huyền dẫn muội muội xuống núi.

Mà bên cạnh bọn hắn, còn có Mạc Vân Khởi cùng Bạch Trạch.

Lần này xuống núi mua đồ, mua không ít đồ, hắn cùng muội muội hẳn sẽ không mua được nhiều đồ như vậy, cho nên, hắn kéo Mạc Vân Khởi cùng Bạch Trạch theo.

Một đường đi tới, Diệp Linh nhảy nhót tưng bừng, rất vui vẻ.

Nhìn Diệp Linh, Diệp Huyền lại có một tia ưu sầu, bởi hiện tại hỏa linh có thể tạm áp chế hàn khí trong cơ thể Diệp Linh, mà hỏa linh nhiều nhất chỉ có thể kiên trì một chút, sau một tháng, nếu không có vật mới thay thế…

Nghĩ tới đây, hắn lấy viên ngọc đen mà An Lan Tú đưa tặng.

Lưỡng Giới sơn, động phủ Kiếm chủ!

“Nhất định phải đi một chuyến!”

Diệp Huyền nói khẽ.

Bên trái Diệp Huyền, Mạc Vân Khởi ngậm một cây cỏ dại, miệng hừ hừ khúc hát không biết tên, có chút cà lơ phất phơ, mà bên phải Diệp Huyền, Bạch Trạch cúi đầu bước đi, rất yên lặng, phải nói là cơ bản không nói lời nào.

Lúc này, Mạc Vân Khởi đột nhiên nói:

- Ta phải nói một chút, năm sau, các ngươi có nắm chắc hay không?



Diệp Huyền nhẹ vỗ bả vai Mạc Vân Khởi:

- Sợ cái gì, cứ tới thôi!

Mạc Vân Khởi giơ ngón cái với Diệp Huyền:

- Đại ca, ngươi nói thật nhẹ, vấn đề là tới rồi làm sao thắng được? Nếu không thắng, sẽ bị giết, sau đó thi thể bị treo trên Thương sơn!

Diệp Huyền buông tay:

- Mặc kệ? Vậy làm sao giờ? Tới Thương Mộc học viện cầu xin tha thứ?

Mạc Vân Khởi thấp giọng thở dài:

- Đều tại ta bị ma quỷ ám ảnh, lại đi tin Kỷ lão đầu, bị hắn lừa tới đây, ai, đều là nước mắt!

Nói tới đây, hắn như nghĩ tới điều gì đó, quay đầu nhìn Bạch Trạch:

- To con, sao ngươi bị lừa tới đây?

Diệp Huyền cũng nhìn Bạch Trạch, hắn cũng muốn biết đối phương tới thế nào… dưới tình huống bình thường, hắn cũng không nguyện tới nơi này.

Bạch Trạch do dự, sau đó nói:

- Kỷ lão đầu nói ta cốt cách kinh kỳ, thiên tư thông minh, là võ học kỳ tài vạn người không một, nói hòa bình Khương quốc đều phải dựa vào ta.

Diệp Huyền cùng Mạc Vân Khởi trực tiếp ngây ngốc, một hồi sau, yết hầu Mạc Vân Khởi hơi lăn lăn, sau đó nói:

- Ngươi tin?

Bạch Trạch liếc mắt nhìn hai người, sau đó gật đầu:

- Tin!

Diệp Huyền: “…”

Nghe Bạch Trạch, Diệp Huyền lắc đầu, cái thế giới này, lại có chuyện như thế… người đơn thuần!

Mạc Vân Khởi thương hại nhìn Bạch Trạch, lắc đầu.

Lúc này, Bạch Trạch đột nhiên hỏi lại:

- Chẳng lẽ ta không phải võ học kỳ tài?

Diệp Huyền cùng Mạc Vân Khởi nhìn nhau, hai người đều đẩy nhanh cước bộ.

Phía sau, Bạch Trạch sờ đầu, có chút ngây ngốc.

Rất nhanh, mấy Diệp Huyền đi tới Đế đô xa hoa.

Bởi có thẻ khách quý Túy Tiên lâu, nên Diệp Huyền đi thẳng tới Túy Tiên lâu, có tiện nghi mà không chiếm, sẽ có lỗi với bản thân!

Rất nhanh, ba người đi tới khu vực phồn hoa nhất, nơi này có một tòa lầu cao, cao tới chín tầng, cực kỳ xa hoa, nơi này chính là Túy Tiên lâu tiếng tăm lừng lẫy.

Diệp Huyền mang theo Diệp Huyền cùng Mạc Vân Khởi đi vào, rất nhanh, một nữ tử thanh tú tới đón, nữ tử thanh tú hơi thi lễ mấy người:

- Xin hỏi chư vị có gì cần?

Diệp Huyền lấy thẻ khách quý, vừa thấy thẻ khách quý, nữ tử thanh tú đột nhiên đổi sắc, nàng lần nữa thi lễ thật sâu:

- Mời quý khách theo ta!

- ----------------

Phóng tác: xonevictory

Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kiếm Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook