Chương 336: Viện quân
Thanh Phong Loan Thượng
19/12/2019
Nam tử nhìn Diệp Huyền, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Hắn biết Diệp Huyền rất mạnh, nhưng lại không nghĩ tới, Diệp Huyền mạnh tới mức này, ngay cả chút sức hoàn thủ cũng không có…
Không nên làm chim đầu đàn!
Giờ phút này, hắn đã vô cùng hối hận.
Không dám nghĩ nhiều, nam tử nở nụ cười không mấy tự nhiên:
- Diệp, Diệp Quốc sĩ, tại hạ…
Kiếm của Diệp Huyền đột nhiên đâm tới.
Xùy!
Linh Tú kiếm nháy mắt xuyên thủng mi tâm, thanh âm nam tử liền ngừng bặt.
Ánh mắt hắn trợn lên, đầy oán độc.
Diệp Huyền nói khẽ:
- Thật có lỗi, tay ta hơi run, thứ lỗi! Hả? Không thứ lỗi? Thế thì đánh ta a!
Thân thể nam tử run lên, tỏ vẻ vô cùng phẫn nộ.
Diệp Huyền không nói nhảm thêm, rút Linh Tú kiếm, quay người trở lại chỗ Thác Bạt Ngạn. Phía sau, mi tâm nam tử tuôn máu, chớp mắt đã ầm ầm ngã xuống.
Đám người xung quanh đầy kiêng kỵ.
Dù là Giang Dạ kia, ánh mắt mắt cũng tỏ vẻ e dè.
Thực lực của Diệp Huyền này, dù là lão cũng không thể không đề phòng, bởi thực lực nam tử trung niên lúc trước, không kém lão là bao!
Diệp Huyền có năng lực giết nam tử trung niên, vậy cũng có năng lực giết lão!
Đây cũng là nguyên nhân, khiến lão không dám tùy tiện động.
Chờ!
Chờ người tới!
Diệp Huyền đi tới trước mặt Thác Bạt Ngạn, Thác Bạt Ngạn nhìn Diệp Huyền không nói.
Diệp Huyền đột nhiên vươn tay vuốt nhẹ má Thác Bạt Ngạn, nói khẽ:
- Từ ngày từ biệt, ngươi gầy hơn nhiều.
Thác Bạt Ngạn nhìn Diệp Huyền, không nói, nhưng nắm tay trong áo đã chậm rãi nắm chặt lại.
Diệp Huyền đột nhiên nhìn một tên binh lính bên cạnh:
- Lấy một cái ghế tới cho Ngạn nhi của ta, đừng để nàng mệt!
Nghe vậy, tên binh lính kia ngây cả người, sau đó vội xoay người chạy đi, chỉ chốc lát, mấy tên linh đã bên một cái long ỷ tới sau lưng Thác Bạt Ngạn, Diệp Huyền đặt hai tay lên vai Thác Bạt Ngạn, để nàng ngồi xuống long ỷ.
Thác Bạt Ngạn vẫn không nói.
Lúc này, Thác Bạt Tiểu Yêu đột nhiên đi tới trước mặt Thác Bạt Ngạn, nhếch miệng cười một tiếng:
- Ta cũng thấy mệt, ta muốn ngồi!
Nói xong, nàng trực tiếp ngồi bên cạnh Thác Bạt Ngạn.
Long ỷ rất lớn, hai người ngồi cũng không hề có vẻ chen chúc.
Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn lên không, một cỗ thân thức đột nhiên bao lấy hắn.
Thần thức uy áp của Giang Dạ!
Diệp Huyền nhìn lão giả Giang Dạ:
- Trước giải quyết ngươi vậy!
Thanh âm vừa hạ, chân phải đã điểm nhẹ lên đất, chân vừa đặt xuóng, thân hình trực tiếp hóa thành một đạo hư ảnh bắn ra, cùng lúc, một sợi kiếm quang lóe lên trước mặt Giang Dạ.
Vốn biết thực lực Diệp Huyền không thường, Giang Dạ đương nhiên không dám coi nhẹ, ngay khi Diệp Huyền xuất thủ, trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một tấm kính hồng sắc, huyền khí tràn vào trong kính, hồng kính rung lên, một đạo hồng mang như hỏa diễm từ trong bắn ra, kiếm quang của Diệp Huyền bay tới lập tức bị nhấn chìm.
Oanh!
Hai thân hình liên tiếp lui lại, chính là Diệp Huyền cùng Giang Dạ.
Giữa hai người, vô số kiếm mang cùng hỏa diễm bắn tung tóe, mặt đất bốn phía lập tức bị phá vụn. Đám người xung quanh dồn dập lui lại, không dám tiếp xúc quá gần.
Diệp Huyền vừa dừng lại, Linh Tú kiếm trong tay đột nhiên bay vào trong kiếm hạp sau lưng, lập tức, Diệp Huyền bước lên một bước, một điểm chỉ ra.
Hưu!
Một Đạo kiếm quang chém ra.
Kiếm quang vừa hiện, Giang Dạ lập tức biến sắc, tay phải buông hồng kính, tay trái kết thủ ấn, chỉ chốc lát, hồng kính liền bốc cháy!
Cùng lúc, phi kiếm của Diệp Huyền đã tới, kiếm này, trực tiếp chém lên mặt gương bừng cháy!
Oanh!
Một cỗ hỏa hồng từ trong gương bắn ra, thế nhưng, cỗ năng lượng này không đủ để thôn phệ hết kiếm qunag của Diệp Huyền, ngược lại, cỗ hỏa diễm này vừa bắn ra, liền bị kiếm quang của Diệp Huyền trực tiếp ngăn chặn.
Trong lúc nhất thời, một kiếm một kính giằng co nhau.
Có điều rất nhanh, Linh Tú kiếm đã đột nhiên bay ngược trở lại, trực tiếp bay tới kiếm hạp sau lưng Diệp Huyền, thế nhưng lập tức, nó lần nữa bay ra, mà lần này, còn càng nhanh hơn lúc trước!
Một kiếm này, lần nữa chém lên mặt hồng kính.
Oanh!
Một tiếng nổ vang lên, mặt kính trực tiếp bị đánh bay, mà đồng thời, Giang Dạ cũng bị đánh bay theo!
Hồng kính kéo theo Giang Dạ bay lui mấy chục trượng, mà Giang Dạ còn chưa dừng lại, một thanh kiếm lần nữa chém bay, nhanh như điện!
Sắc mặt Giang Dạ đại biến, hai tay cầm hồng kính đưa lên đỉnh đầu!
Bành!
Hồng kính rung lên kịch liệt, trực tiếp rạn nứt, cùng lúc, Giang Dạ cùng mặt kính đã nứt lần nữa bay ra mấy chục trượng. Mà lão vừa dừng lại, Linh Tú kiếm đã lần nữa chém tới.
Kiếm tới!
Oanh!
Hồng kính run lên kịch liệt, sau đó liền trực tiếp nổ tung, lực lượng cường đại nháy mắt đánh bay Giang Dạ ra ngoài chục trượng!
Thế nhưng, hắn còn chưa ngừng lại, Diệp Huyền đã cầm kiếm vọt tới, vừa lên, đã thẳng tới đỉnh đầu Giang Dạ, hai tay cầm Linh Tú kiếm, đột nhiên chém xuống.
Nhất Kiếm Định Sinh Tử!
Một kiếm này, chính là một kiếm đòi mạng!
Nhận thấy lực lượng trong kiếm của Diệp Huyền, Giang Dạ thầm hoảng hốt, hai tay phất mạnh, một tấm Kim sắc phù lục xuất hiện trên đỉnh đầu, Kiếm mang của Diệp Huyền chỉ trảm lên trên phù lục.
Bành!
Một tiếng nổ vang lên, Diệp Huyền trực tiếp bay ngược ra ngoài.
Ngoài mười trượng, Diệp Huyền vừa tiếp đất, đại địa dưới chân trực tiếp nứt toạc, khóe miệng cũng chậm rãi tràn máu tươi.
Diệp Huyền lau máu nơi khóe miệng, ngẩng đầu nhìn Giang Dạ cách không xa, giờ phút này, tấm phù lục trước mặt Giang Dạ đã bốc cháy, chầm chậm biến mất.
Nhìn tờ phù lục biến mất, trái tim Giang Dạ như nhỏ máu, tờ hộ mệnh kim phù này, hắn phải dùng tới gần ngàn vạn linh thạch mới mua được!
Ngàn vạn cực phẩm linh thạch!
Nếu lúc trước, ngàn vạn cực phẩm linh thạch cũng không tính là quá nhiều, nhưng hiện tại, ngàn vạn linh thạch là con số rất lớn.
Tổn thất quá lớn!
Giang Dạ ngẩng đầu nhìn Diệp Huyền, gằn giọng nói:
- Thứ tạp chủng xem vào việc của người khác, lão phu nhất định chém ngươi thành muôn mảnh!
Thanh âm vừa hạ, hắn đột nhiên quay đầu nhìn hoàng vung, nơi đó, gần trăm kỵ binh vội chạy tới, nơi những kỵ binh này đi qua, mặt đất trực tiếp bốc cháy. Cầm đầu, là một ngân giáp nữ tử.
Nhìn thấy cảnh này, Giang Dạ lập tức ngây người, sau đó đột nhiên cười ha ha:
- Diệp Huyền, người của ta dù chưa tới, nhưng, người mong Ninh quốc ngươi vong cũng không ít, chi kỵ binh này thế như cầu vồng, thấy cũng biết đều là tinh nhuệ, Ninh quốc này, định sẵn phải vong.
Nghe Giang Dạ, sắc mặt Diệp Huyền lập tức trở nên cổ quái.
Ngoài hoàng cung, chi kỵ binh kia di chuyển chỉnh tề, khí như cầu vồng, mỗi một người đều mang theo sát khí lăng lệ, tựa như đều vì giết người mà tồn tại.
Chỉ nhìn khí thế, đã đủ khiến người sợ hãi.
Chi kỵ binh này khá tương tự Hắc Diễm kỵ của Đại Vân đế quốc, nhưng lại có chỗ khác nhất định, bởi chi kỵ binh này tu luyện Sát Khí quyết đặc hữu của binh gia!
Sát Khí quyết, sát ý càng lớn, chiến lực càng mạnh!
Tuy chỉ một trăm người, nhưng sát khí cùng khí tức một trăm người này, khiến đám cường giả tới Trung Thổ Thần Châu cũng phải động dung.
Chi kỵ binh này, đã không kém đạo binh một số tông môn Trung Thổ Thần Châu!
Hắn biết Diệp Huyền rất mạnh, nhưng lại không nghĩ tới, Diệp Huyền mạnh tới mức này, ngay cả chút sức hoàn thủ cũng không có…
Không nên làm chim đầu đàn!
Giờ phút này, hắn đã vô cùng hối hận.
Không dám nghĩ nhiều, nam tử nở nụ cười không mấy tự nhiên:
- Diệp, Diệp Quốc sĩ, tại hạ…
Kiếm của Diệp Huyền đột nhiên đâm tới.
Xùy!
Linh Tú kiếm nháy mắt xuyên thủng mi tâm, thanh âm nam tử liền ngừng bặt.
Ánh mắt hắn trợn lên, đầy oán độc.
Diệp Huyền nói khẽ:
- Thật có lỗi, tay ta hơi run, thứ lỗi! Hả? Không thứ lỗi? Thế thì đánh ta a!
Thân thể nam tử run lên, tỏ vẻ vô cùng phẫn nộ.
Diệp Huyền không nói nhảm thêm, rút Linh Tú kiếm, quay người trở lại chỗ Thác Bạt Ngạn. Phía sau, mi tâm nam tử tuôn máu, chớp mắt đã ầm ầm ngã xuống.
Đám người xung quanh đầy kiêng kỵ.
Dù là Giang Dạ kia, ánh mắt mắt cũng tỏ vẻ e dè.
Thực lực của Diệp Huyền này, dù là lão cũng không thể không đề phòng, bởi thực lực nam tử trung niên lúc trước, không kém lão là bao!
Diệp Huyền có năng lực giết nam tử trung niên, vậy cũng có năng lực giết lão!
Đây cũng là nguyên nhân, khiến lão không dám tùy tiện động.
Chờ!
Chờ người tới!
Diệp Huyền đi tới trước mặt Thác Bạt Ngạn, Thác Bạt Ngạn nhìn Diệp Huyền không nói.
Diệp Huyền đột nhiên vươn tay vuốt nhẹ má Thác Bạt Ngạn, nói khẽ:
- Từ ngày từ biệt, ngươi gầy hơn nhiều.
Thác Bạt Ngạn nhìn Diệp Huyền, không nói, nhưng nắm tay trong áo đã chậm rãi nắm chặt lại.
Diệp Huyền đột nhiên nhìn một tên binh lính bên cạnh:
- Lấy một cái ghế tới cho Ngạn nhi của ta, đừng để nàng mệt!
Nghe vậy, tên binh lính kia ngây cả người, sau đó vội xoay người chạy đi, chỉ chốc lát, mấy tên linh đã bên một cái long ỷ tới sau lưng Thác Bạt Ngạn, Diệp Huyền đặt hai tay lên vai Thác Bạt Ngạn, để nàng ngồi xuống long ỷ.
Thác Bạt Ngạn vẫn không nói.
Lúc này, Thác Bạt Tiểu Yêu đột nhiên đi tới trước mặt Thác Bạt Ngạn, nhếch miệng cười một tiếng:
- Ta cũng thấy mệt, ta muốn ngồi!
Nói xong, nàng trực tiếp ngồi bên cạnh Thác Bạt Ngạn.
Long ỷ rất lớn, hai người ngồi cũng không hề có vẻ chen chúc.
Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn lên không, một cỗ thân thức đột nhiên bao lấy hắn.
Thần thức uy áp của Giang Dạ!
Diệp Huyền nhìn lão giả Giang Dạ:
- Trước giải quyết ngươi vậy!
Thanh âm vừa hạ, chân phải đã điểm nhẹ lên đất, chân vừa đặt xuóng, thân hình trực tiếp hóa thành một đạo hư ảnh bắn ra, cùng lúc, một sợi kiếm quang lóe lên trước mặt Giang Dạ.
Vốn biết thực lực Diệp Huyền không thường, Giang Dạ đương nhiên không dám coi nhẹ, ngay khi Diệp Huyền xuất thủ, trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một tấm kính hồng sắc, huyền khí tràn vào trong kính, hồng kính rung lên, một đạo hồng mang như hỏa diễm từ trong bắn ra, kiếm quang của Diệp Huyền bay tới lập tức bị nhấn chìm.
Oanh!
Hai thân hình liên tiếp lui lại, chính là Diệp Huyền cùng Giang Dạ.
Giữa hai người, vô số kiếm mang cùng hỏa diễm bắn tung tóe, mặt đất bốn phía lập tức bị phá vụn. Đám người xung quanh dồn dập lui lại, không dám tiếp xúc quá gần.
Diệp Huyền vừa dừng lại, Linh Tú kiếm trong tay đột nhiên bay vào trong kiếm hạp sau lưng, lập tức, Diệp Huyền bước lên một bước, một điểm chỉ ra.
Hưu!
Một Đạo kiếm quang chém ra.
Kiếm quang vừa hiện, Giang Dạ lập tức biến sắc, tay phải buông hồng kính, tay trái kết thủ ấn, chỉ chốc lát, hồng kính liền bốc cháy!
Cùng lúc, phi kiếm của Diệp Huyền đã tới, kiếm này, trực tiếp chém lên mặt gương bừng cháy!
Oanh!
Một cỗ hỏa hồng từ trong gương bắn ra, thế nhưng, cỗ năng lượng này không đủ để thôn phệ hết kiếm qunag của Diệp Huyền, ngược lại, cỗ hỏa diễm này vừa bắn ra, liền bị kiếm quang của Diệp Huyền trực tiếp ngăn chặn.
Trong lúc nhất thời, một kiếm một kính giằng co nhau.
Có điều rất nhanh, Linh Tú kiếm đã đột nhiên bay ngược trở lại, trực tiếp bay tới kiếm hạp sau lưng Diệp Huyền, thế nhưng lập tức, nó lần nữa bay ra, mà lần này, còn càng nhanh hơn lúc trước!
Một kiếm này, lần nữa chém lên mặt hồng kính.
Oanh!
Một tiếng nổ vang lên, mặt kính trực tiếp bị đánh bay, mà đồng thời, Giang Dạ cũng bị đánh bay theo!
Hồng kính kéo theo Giang Dạ bay lui mấy chục trượng, mà Giang Dạ còn chưa dừng lại, một thanh kiếm lần nữa chém bay, nhanh như điện!
Sắc mặt Giang Dạ đại biến, hai tay cầm hồng kính đưa lên đỉnh đầu!
Bành!
Hồng kính rung lên kịch liệt, trực tiếp rạn nứt, cùng lúc, Giang Dạ cùng mặt kính đã nứt lần nữa bay ra mấy chục trượng. Mà lão vừa dừng lại, Linh Tú kiếm đã lần nữa chém tới.
Kiếm tới!
Oanh!
Hồng kính run lên kịch liệt, sau đó liền trực tiếp nổ tung, lực lượng cường đại nháy mắt đánh bay Giang Dạ ra ngoài chục trượng!
Thế nhưng, hắn còn chưa ngừng lại, Diệp Huyền đã cầm kiếm vọt tới, vừa lên, đã thẳng tới đỉnh đầu Giang Dạ, hai tay cầm Linh Tú kiếm, đột nhiên chém xuống.
Nhất Kiếm Định Sinh Tử!
Một kiếm này, chính là một kiếm đòi mạng!
Nhận thấy lực lượng trong kiếm của Diệp Huyền, Giang Dạ thầm hoảng hốt, hai tay phất mạnh, một tấm Kim sắc phù lục xuất hiện trên đỉnh đầu, Kiếm mang của Diệp Huyền chỉ trảm lên trên phù lục.
Bành!
Một tiếng nổ vang lên, Diệp Huyền trực tiếp bay ngược ra ngoài.
Ngoài mười trượng, Diệp Huyền vừa tiếp đất, đại địa dưới chân trực tiếp nứt toạc, khóe miệng cũng chậm rãi tràn máu tươi.
Diệp Huyền lau máu nơi khóe miệng, ngẩng đầu nhìn Giang Dạ cách không xa, giờ phút này, tấm phù lục trước mặt Giang Dạ đã bốc cháy, chầm chậm biến mất.
Nhìn tờ phù lục biến mất, trái tim Giang Dạ như nhỏ máu, tờ hộ mệnh kim phù này, hắn phải dùng tới gần ngàn vạn linh thạch mới mua được!
Ngàn vạn cực phẩm linh thạch!
Nếu lúc trước, ngàn vạn cực phẩm linh thạch cũng không tính là quá nhiều, nhưng hiện tại, ngàn vạn linh thạch là con số rất lớn.
Tổn thất quá lớn!
Giang Dạ ngẩng đầu nhìn Diệp Huyền, gằn giọng nói:
- Thứ tạp chủng xem vào việc của người khác, lão phu nhất định chém ngươi thành muôn mảnh!
Thanh âm vừa hạ, hắn đột nhiên quay đầu nhìn hoàng vung, nơi đó, gần trăm kỵ binh vội chạy tới, nơi những kỵ binh này đi qua, mặt đất trực tiếp bốc cháy. Cầm đầu, là một ngân giáp nữ tử.
Nhìn thấy cảnh này, Giang Dạ lập tức ngây người, sau đó đột nhiên cười ha ha:
- Diệp Huyền, người của ta dù chưa tới, nhưng, người mong Ninh quốc ngươi vong cũng không ít, chi kỵ binh này thế như cầu vồng, thấy cũng biết đều là tinh nhuệ, Ninh quốc này, định sẵn phải vong.
Nghe Giang Dạ, sắc mặt Diệp Huyền lập tức trở nên cổ quái.
Ngoài hoàng cung, chi kỵ binh kia di chuyển chỉnh tề, khí như cầu vồng, mỗi một người đều mang theo sát khí lăng lệ, tựa như đều vì giết người mà tồn tại.
Chỉ nhìn khí thế, đã đủ khiến người sợ hãi.
Chi kỵ binh này khá tương tự Hắc Diễm kỵ của Đại Vân đế quốc, nhưng lại có chỗ khác nhất định, bởi chi kỵ binh này tu luyện Sát Khí quyết đặc hữu của binh gia!
Sát Khí quyết, sát ý càng lớn, chiến lực càng mạnh!
Tuy chỉ một trăm người, nhưng sát khí cùng khí tức một trăm người này, khiến đám cường giả tới Trung Thổ Thần Châu cũng phải động dung.
Chi kỵ binh này, đã không kém đạo binh một số tông môn Trung Thổ Thần Châu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.