Kiếm Tu Lãnh Loại Tốc Thần Pháp
Chương 52: Vượt mọi chông gai
Khải Tát Nguyệt
04/08/2017
Ngay vừa lúc cổng Trấn Ma tháp khép lại, tất cả các gia tộc trên mọi quốc gia lớn nhỏ trực thuộc Ma giới đều được biết, có kẻ đang xâm nhập tháp.
Các vị lãnh tụ tất nhiên không muốn con người cướp được Thần Long lệnh, đều chia binh thành hai cánh, một đội chạy đến cổng, trên danh nghĩa thì hiệp trợ Thông Thiên thánh chủ trấn áp chúng ma, thực chất là đợi lấy cơ hội để cướp quyền khống chế. Đội còn lại sẽ đến Trấn Ma tháp, nghĩ cách mau chóng tiêu diệt tháp kia.
Mà trong số đó, có Tinh La Hầu, một trong tứ hung của Ma giới.
Đất Ma giới ngư long hỗn tạp, có kẻ là Ma tộc thuần chủng, cũng có những giống loài khác gặp rủi ro mà đào vong đến nơi đây, định cư sinh nở, còn định cả thông hôn, trăm ngàn năm nay dần khiến huyết mạch trở nên pha tạp.
Bởi vậy thật khó mà nói, ở nơi đó có những gì.
Ma và Yêu vốn khác nhau rất nhiều. Yêu trời sinh trời dưỡng, bản tính không phân thiện ác, chủ yếu là từ bản năng sinh tồn, đúng là có đạo lý lớn nuốt bé, nhưng cũng có hướng thiện, cung phụng cha mẹ, không bàn mà lại hợp Thiên đạo, có thể dạy bảo được.
Mà Ma từ khi sinh ra đã gắn với chữ “ác”, Ma đạo đã làm không biết bao nhiêu chuyện nghịch thiên, tàn nhẫn vô đạo, tổn hại đến tận trời.
Cho nên Yêu Tu có thể ngao du Nhân giới, mà riêng chúng Ma lại bị ngăn cách bên ngoài, giam cầm bởi pháp trận.
Tinh La Hầu này nổi bật trong số những người hung ác nhất, cao lớn tựa thiết giáp, trời sinh bộ dạng hung thần ác sát, mặt mày hung tợn, mắt màu vàng kim, mũi xỏ một chiếc khoen bằng răng nanh màu vàng, tay cầm một chiếc lang nha bổng dài nửa trượng, cưỡi trên lưng một con heo đầu đồng tay sắt, mang theo chúng Ma lớn bé đến Trấn Ma tháp.
Mà đó mới là tầng thứ nhất của Trấn Ma tháp.
Tầng nào của tháp cũng đều là mê cung, hai bên vách đều là những bức tường cao ngất, từng tảng đá màu xám xếp lên nhau, ba bước thấy xương trắng, năm bước thấy thây khô, mùi máu xông lên trong không gian ngập tiếng gào thét của mãnh thú như thể tiến thêm bước nữa là sẽ rơi vào miệng cự thú, chết không có chỗ chôn. Cảm giác bị áp lực uy hiếp thật khiến lòng người tuyệt vọng.
Bốn người kia chia làm hai tuyến, đi vào thông đạo rộng ba trượng, cao mười trượng.
Hai người đi trước, một người sắc mặt như sương, khí thế toàn thân như sông băng, vừa dày vừa nặng, kiếm ý tràn ngập; người còn lại tóc trắng như tiên, dung sắc thanh nhuận như ngọc, kiếm ý tuy không bằng người kia nhưng cũng rất nghiêm.
Đúng là Hách Liên Vạn Thành và Chinh Mạc.
Mà theo ngay sau hai người là Lâm Phương Sinh và Viêm Dạ. Lâm Phương Sinh kiếm ý thuộc hỏa, giữa bóng tối chợt hồng rực lên, khiến Viêm Dạ thấy nhộn nhạo mà chỉ dám nín lại, nhớ lời sư tôn, không dám hóa thành dạng sói, đành cứ hình người mà chiến. Trên tay nó là một thanh trọng kiếm màu đen, dính đầy vết máu.
Bốn người đã dừng trong mê cung này được hai canh giờ, đánh lui rất nhiều ma thú chực chờ tập kích. Cũng may thông đạo khá hẹp nên ma thú cũng không nhiều như thủy triều, bốn người có thể lợi dụng địa hình mà tiêu diệt từng nhóm một, chém giết kha khá.
Vừa đi vừa giết dọc đường đi thì tới được một gian thạch thất khảm chi chít những bảo thạch tạo nên một pháp trận, nhưng lại có thể thông lên đến tầng hai.
Bốn người đi vào đến chính giữa pháp trận, chỉ trong chớp mắt đã thấy ánh sáng trước mắt biến mất, đã tiến vào tầng hai.
Tầng hai cũng được bày bố tương tự tầng dưới, bên trong mê cung cũng có rất nhiều mãnh thú, số lượng thì tăng lên rất nhiều, cũng rất hung ác, tốc độ di chuyển của bốn người chậm hẳn đi.
Sau khi giết đủ 999 con thì thấy được pháp trận, truyền tống lên tầng.
Trấn Ma tháp tầng thứ ba là một hoang mạc rộng đến vô cùng, trên đầu là bầu trời xanh, cát vàng tung bay. Chợt có gió lớn bùng lên, vô số bọ cạp rắn rết thằn lằn độn từ dưới cát, tiếng bò sát nhỏ nhỏ vụn vụn vậy mà có thể át cả tiếng gió.
Phóng mắt ra xa chỉ thấy giáp xác màu đen dày đặc, dệt nên một tấm thảm nhung sẫm màu, phủ trên bãi cát nhấp nhô, dần bao vây lấy bốn người.
Viêm Dạ cúi mình mà đi, gầm gừ trong họng, chực chờ biến thân.
Chợt nghe Lâm Phương Sinh nói lạnh nhạt, “Lệnh của sư tôn, ngươi cãi không lại đâu.”
Viêm Dạ ngẩn ra, đành ngừng cơn xúc động lại, lại cầm trọng kiếm màu đen lên, thấp giọng nói, “Thứ này chẳng tốt bằng nanh vuốt.”
Hách Liên Vạn Thành chẳng qua cũng chỉ muốn tôi luyện ý chí và sức không chế cho nó, nên cũng không quá để ý, chỉ nhắc nhở, “Nuốt Tị Độc đan vào.”
Người vung Kiếm Thần thương lên, một làn kiếm ý lạnh lẽo như sóng thần cuộn tung cát vàng, đánh thẳng về tấm thảm giáp xác kia, hất tung những giống loài đó lên.
Chỉ chốc lát ngập trời những dịch độc và mảnh giáp xác, hệt như một trận sương mù. Viêm Dạ không sợ độc trùng, đi trước làm gương, bổ luôn vào đại quân độc trùng sa thú đang dồn dập kéo đến, trọng kiếm vung lên, một làn kiếm khí băng hàn thấu xương xé rách bụng con thú, máu văng tung tóe trên cát.
Chinh Mạc và Lâm Phương Sinh việc nhân đức không nhường ai, cùng chiến đấu với một con mãng xà hai đầu.
Con rắn kia to bằng bánh xe, vảy rắn cực cứng, bụng lướt trên mặt cát nhanh như chớp điện, mới nghe tiếng sột soạt thôi mà răng nọc đã ở ngang trước mặt, so với Kim Quan bạch xà ngày trước thì còn mau lẹ hung hãn hơn.
Mà hai người hiện tu vi Kim Đan dồn lực đối kháng mới chống được, cùng vung linh kiếm, triệu hồi bảo khí, đâm thủng con mãng xà.
Đang lúc cận chiến, chợt trên trên bầu trời xanh thẳm kia vang vọng thanh âm, bất nam bất nữ, nhưng lại uy nghiêm hùng hồn, khiến người ta không thể xem nhẹ, “Bọn chuột nhắt phương nào dám đến quấy rối Phù Sa ma quốc ta?”
Lời chưa dứt đã thấy cuồng phong gào thét, trời xanh mây trắng cũng thoắt tối sầm, mây đen cuồn cuộn đỉnh đầu, ào xuống bốn người Hách Liên Vạn Thành.
Cầm đầu là một con sư tử đực màu trắng khổng lồ, lông mao xõa tung uy nghiêm, hai mắt vàng ánh, vuốt sắc hữu lực, dùng một tư thế hết mực tao nhã để bước xuống đụn mây.
Mà đại quân ma vật phía sau, quần ma loạn vũ, hình thù kì quái cũng dần áp sát.
Viêm Dạ cũng cảm nhận được con sư này ma khí che trời, cuối cùng không nhịn được mà hóa thú, lông trắng sau gáy dựng đứng lên, hạ mình xuống bày ra tư thế sẵn sàng công kích, tiếng gầm rít ra từ kẽ răng.
Mà con rắn hai đầu Chinh Mạc và Lâm Phương Sinh đang cố giết đã bị thụ thương nên phát cuồng, khi thấy sư tử cũng phải lui xuống cùng các độc trùng; biểu hiện được toàn bộ khí thế vương giả uy nghiêm của hùng sư.
Lâm Phương Sinh cũng bị cái khí thế ấy áp chế, đau khổ chống đỡ, lại thấy sư huynh chợt nắm lấy tay mình, một dòng linh lực ấm áp truyền qua, mới thấy đỡ hơn.
Y quay đầu nhìn sang, Chinh Mạc vẫn đang nhìn hùng sư, nói nhỏ, “Đừng có thả lỏng cảnh giác, tu vi con sư tử này không dưới sư tôn đâu.”
Lâm Phương Sinh khẽ gật đầu, “Rõ rồi.”
Mà Hách Liên Vạn Thành cũng thu Kiếm Thần thương lại, lướt mắt nhìn. Chinh Mạc ngầm hiểu ý, tiến lên một bước, nói thay sư tôn, “Ta từ Nhân giới đến, muốn lấy Thần Long lệnh, không ngờ được tầng này của Trấn Ma tháp lại là lãnh thổ của quý quốc. Thỉnh quý chủ dẫn đường, để chúng ta rời đi thật nhanh, quyết không quấy rầy.”
Con sư tử trắng kia chợt há mồm rống lên một tiếng điên cuồng, tiếng gầm rung động kinh thiên động địa, khiến mấy cồn cát gần đấy sụt xuống. Chúng Ma phía sau cũng ngửa cổ thét dài, hoặc cúi đầu rống giận, hoặc nghiêng đầu hí, đủ loại thanh âm ồn ào hỗn loạn.
Viêm Dạ cũng không cam tâm yếu thế mà điên cuồng hét trả, tiếc rằng khí thế của nó không đủ hù dọa người khác, mà còn khiến đối phương liên kết lại tạo nên thanh thế.
Lâm Phương Sinh cầm chắc thanh kiếm, đề phòng lũ ma vật tập kích bất ngờ.
Rồi sau đó con sư tử kia chợt cười ha hả, nhẹ nhàng bước từng bước ưu nhã đến gần bốn người, in từng dấu chân hoa mai trên nền cát, “Gần ngàn năm nay không có ai xông vào đây, ta sắp chán đến chết rồi.”
Sau đó hắn ngồi xuống trước mặt bốn người, thong thả nói tiếp.
Hóa ra Phù Sa ma quốc này vốn là một tiểu kết giới, nối tiếp giữa tầng hai và tầng bốn của Trấn Ma tháp, nên được coi như là tầng thứ ba.
Do sự thống trị nghiêm ngặt của Sư vương mà đây như một bài kiểm tra gay gắt với những kẻ xâm nhập, người thắng thì lên được tầng bốn, kẻ thua thì làm mồi cho chúng Ma.
Vị Sư vương trẻ tuổi này tên Ngao Huyết, cũng mới chỉ một nghìn ba trăm tuổi, một nghìn năm trước khi Mục Thiên Hàng phá tháp, phụ vương hắn còn đang tại nhiệm. Trận ác chiến ấy đánh đến kinh thiên động địa, thần quỷ đều kinh, mà Ngao Huyết đứng xem cũng xiêu động, trong lòng ngứa ngáy, thật chỉ muốn khi mình kế nhiệm cũng sẽ đánh một trận to thế này.
Không ngờ sau Mục Thiên Hàng lại không có một ai xông vào đây nữa, khiến Ngao Huyết lên ngôi lại chán vô cùng.
Giờ đây nhìn hai mắt sáng bừng của kẻ kia đang nóng lòng muốn thử sức, Chinh Mạc biết nếu muốn qua tầng ba này, không thể không đánh bại Sư vương. Liếc mắt sang sư tôn thì thấy Hách Liên Vạn Thành gật đầu, “Tốc chiến tốc thắng.”
Chinh Mạc được lệnh, tiếp tục nhẹ nhàng nói chuyện với Sư vương, “Xin hỏi Sư vương muốn đối chiến như thế nào?”
Ngao Huyết đáp, “Các ngươi có bốn người, mà ta cũng vậy. Đối chiến từng cặp. Bốn trận thắng ba thì qua, nếu hai thắng hai thua, vậy lại đánh từ đầu.”
Lâm Phương Sinh thấy ánh mắt Sư vương kia lấp lánh, liền dùng ý thức để truyền âm, “Sư huynh, cẩn thận có trá.”
Chinh Mạc khẽ gật đầu, đã thấy Sư vương kia dương dương tự đắc, cái đầu sư tử khổng lồ quay về phía Lâm Phương Sinh, “Đúng là có trá, nhưng cũng không phải ngươi không đánh được. Muốn đi lên tầng thứ tư, trừ ta ra, không ai mở cửa lên đó được. Không thì chết ở Phù Sa ma quốc ta, làm phân cũng thế, mà làm lương thực cũng không sao. Nhưng nếu dâng cái đầu Bạch lang kia lên cho ta, các ngươi cũng không đến nỗi chết đâu.”
Viêm Dạ nghe vậy lại càng giận, gào lên điên cuồng, ai dè lại bị sư tử rống lại một tiếng im re. Nó dứt khoát hóa thành người, lao lên trước Lâm Phương Sinh, cả giận nói, “Sư tôn, người hãy chuẩn cho con được quyết chiến với hắn!”
Hách Liên Vạn Thành ném một bộ quần áo ra, lãnh đạm nói, “Ngươi đánh không lại.”
Viêm Dạ nhất thời nản lòng, yên lặng mặc quần áo, đôi mắt xanh sẫm càng lại như châm. Sau câu nói kích thích của Hách Liên Vạn Thành, chiến ý lại càng tăng.
Chinh Mạc vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa, “Vậy thì Sư vương hãy tuyển chọn nhân thủ còn khai chiến.”
Ngao Huyết nhưng lại rất nhàn nhã, liếm liếm móng vuốt, khẽ nheo đôi mắt vàng ánh, “Các vị vội vã chết, vậy ta đây cũng không ngăn trở.”
Chân trước đạp lên nền cát hai cái, mặt đất chợt ầm lên tiếng nổ, cát vàng cuồn cuộn. Từ dưới đất, một bãi đá khổng lồ đội lên, đồng thời cát văng bốn phía, trông hệt như một màn sương.
Viêm Dạ bị cát hất đầy đầu, hắt xì một cái, quay đầu nhìn lại thì thấy một vị sư tôn, hai vị sư huynh của mình dâng Kiếm vực lên, ngăn cản toàn bộ đất cát, nên một bạch y, một lam bào, một thanh sam không hề nhiễm chút bụi trần, thanh tịnh thuần khiết, hệt như trích tiên.
Đây mới chính là bộ dáng của một Kiếm tu.
Viêm Dạ lên tinh thần, ngưng thần vận công, cuối cùng cũng có thể mở một lớp Kiếm vực lên, tuy rằng vẫn còn mỏng manh, khả năng phòng ngự không đáng nói đến, nhưng đỡ một chút cát bụi cũng không vấn đề gì.
Lâm Phương Sinh nhìn thấy vậy, âm thầm gật đầu. Tuy linh trí của sói con này bị phong bế hơn ba mươi năm, nhưng vẫn rất thông minh linh hoạt, học hỏi rất nhanh. Nếu ngày sau có thành, chắc chắn sẽ không uổng sư tôn thu nó làm đệ tử.
Sau đó bốn người tung phi kiếm ra, bay lên trời, đến gần cách bãi đá chừng một dặm.
Ngao Huyết bắt đầu bày người ra đối chiến.
Một kẻ nửa người nửa rắn, từ eo trở lên là một nữ tử, dung nhan dịu dàng, mi mục như họa cầm song kiếm; từ eo trở xuống là đuôi rắn.
Một con báo gấm, toàn thân lốm đốm những chấm vàng kim, hình thể thì nhỏ hơn hẳn Sư vương, nhưng lại lớn gấp đôi Viêm Dạ. Nó ngồi dưới đất, thè lưỡi liếm vuốt, ánh mắt không chút hảo ý mà nhìn bốn người.
Một ma vật hình người, mi mục tuấn lãng, mặt xanh hoàn toàn, tóc đen buộc cao sau đầu, cầm trong tay một cái cung Thập tự lớn. Kẻ đó bước ra từ đoàn quân đặc như mây đen kia, dừng trước bãi đá.
Tất cả đều đằng đằng sát khí, huyết tinh đầy mình.
Sư vương kia nở một nụ cười, lộ ra hàm răng trắng bóc như thể uy hiếp. Nó dùng một tư thế vương giả để bước tới, gia nhập đội ngũ ba kẻ kia, rống lên, “Vừa vào giữa sân, dùng hết bản lĩnh của mình, sinh tử không bàn. Rút thăm!”
Giữa không trung chợt xuất hiện một nhóm nữ Ma Tu trang phục thiếu vải, ngoại hình kiều diễm cùng nâng một cái đỉnh bằng đồng xanh đến.
Lần lượt từng kẻ trong nhóm đó phóng thích một phần ma khí hoặc kiếm ý của mình vào trong đỉnh. Cái đỉnh đồng chợt nổ tung, tám luồng ánh đen lao vọt ra ngoài nhanh như chớp điện. Lâm Phương Sinh vung một đạo kiếm khí, đánh trúng một luồng ánh đen đó, kéo về tay mình. Tấm bài màu đen chỉ viết một chữ “Giáp”, tức là làm tiên phong.
Hách Liên Vạn Thành được “Ất”, Chinh Mạc được “Bính”, Viêm Dạ được “Đinh”.
Sau đó một nữ Ma Tu cất giọng ngân nga, “Mời ai có bài chữ “Giáp” tiến vào.”
Chinh Mạc nói, “Vạn sự cẩn thận.”
Lâm Phương Sinh vâng lời, đang định động thân thì bị sư tôn ngăn lại. Hách Liên Vạn Thành khẽ chạm ngón tay lên mi tâm y, tạo nên một vết kiếm ý Hóa Thần để hộ thân, rồi mới nói, “Cố hết sức đánh trận này, có vi sư đây rồi.”
Giờ mới để y đi vào đấu trường.
Phía bên Phù Sa ma quốc thì chính Ngao Huyết ra mặt. Vị Sư vương rống điên cuồng, bước vào giữa sân, khi thấy đối thủ là Lâm Phương Sinh thì liếm môi nói, “Kẻ nhỏ bé, nhìn còn non lắm. Một miếng ăn không hết ngươi thì chia nhỏ ra ăn mấy bữa vậy.”
Lâm Phương Sinh không đáp, chỉ xuất kiếm trận, lại lấy cả bảo tháp từng được dùng để giữ hồng giao ra. Kiếm ý toàn thân hệt như một chiếc cầu vồng đến tận trời, màu đỏ hồng lóe lên, lửa nóng đến chói mắt.
Ngao Huyết thấy vậy, rống lên điên cuồng, khí thế kinh thiên động địa, đánh thẳng về phía y.
Mà trong khi những người ở Trấn Ma tháp đang lâm vào cảnh chiến đấu, cửa Chu Tước của Thông Thiên thánh quốc cũng đã đang bị ma thú đông tựa biển vây quanh.
Công Dã Minh Kính chỉ huy mười vạn đại quân dưới trướng mình, đều là binh lính đã được Ma hóa, ai cũng mạnh ngang tu sĩ ngưng mạch Kim Đan, thậm chí là Nguyên Anh. Vậy mà có thể đấu ngang với nhóm ma vật.
Cách cải tạo này là do ngày xưa khi hắn bị trúng huyết chú rồi thoát thân mà học được, khi bị ma khí thôn phệ được đám người Thiên Mục sơn trang cứu, cuối cùng lại phát minh ra cách cải tạo Ma hóa, có thể cường hóa toàn bộ binh sĩ.
Nếu không phải nguy cơ về tồn vong đã kề tới, Khánh Long quốc đã bị đem lên đầu ngọn sóng từ lâu.
Vài ngàn Ma vật, khi thấy cửa Chu Tước mở ra, vốn tưởng sẽ có một con đường sống, cho nên tất thảy đều không sợ chết mà liều mạng vọt lên trước. Ai ngờ được phía sau có Nhân tu và Yêu vật đang chờ sẵn, khiến con đường trở nên chật ních như nêm cối.
Phía sau có Ma binh của Thông Thiên quốc đuổi tới, hồi lâu sau liền xuất hiện những Ma vật tuyệt vọng, đào tẩu bốn phía.
Mà một khi đã có kẻ dẫn đầu thì số Ma vật đào tẩu cũng tăng theo, qua một thời gian nữa thì chỉ thấy chim thú chạy tán, còn lại những chồng thi cốt cao như núi.
Những quốc chủ Ma quốc khác thấy quân của Thông Thiên đã làm chủ cục diện, biết không thể nào đục nước béo cò được nữa rồi.; sau lại bị uy lực của Mục Thiên Hàng cảnh cáo, đành phẫn nộ lui binh, quay lại tập trung đối phó bên Trấn Ma tháp.
Mục Thiên Hàng thấy chiến trường đã vô sự, cũng không cam lòng đành gặp sứ thần của Khánh Long – Người của Công Dã cho hắn biết, đơn giản là muốn hợp tác ứng đối với sự xâm nhập của Vô giới. Ảo ảnh của hắn đã bị diệt, đã hoàn toàn không có hứng thú gì với chuyện này, không nghe cũng vậy.
Đợi hắn đi vòng về cung, đã thấy Tông Chấn mặt không chút máu, một thanh kiếm dài xuyên ngay trước ngực, vết thương còn chưa khép lại, sắc mặt thê lương quỳ trước cửa điện thỉnh tội.
Sau lại nghe thủ vệ báo lại, Lâm Phương Sinh không hiểu sao có thể thoát khỏi xiềng xích, kéo theo Tông Chấn, chạy vào địa lao cứu hồng giao, đánh trọng thương Tông Chấn rồi đào tẩu.
Tông Chấn đau đớn vô cùng, lã chã chực khóc, hối hận vì tu vi mình quá thấp, không thể phản kháng. Nói, “Thần hận không thể dùng chính tính mạng mình để giữ Thánh hậu lại.”
Mục Thiên Hàng lãnh đạm, “Nếu đã biết thế thì lấy cái chết tạ tội đi.”
Tông Chấn ngạc nhiên, ngực đau đến khó thở, nôn một ngụm máu, sắc mặt càng thêm tiều tụy buồn bã, hàm răng trắng đỏ máu, “Thánh chủ, thần đây chết không luyến tiếc. Chỉ tiếc mười sáu năm phụng dưỡng bên Thánh chủ…”
Mục Thiên Hàng không nghe nổi nữa, ngón tay giơ lên, một luồng ánh đen rọi thẳng vào mi tâm cậu ta, đánh vỡ Thức Hải. Tông Chấn còn chưa kêu một tiếng đã ngã xuống đất không tiếng động.
Thị nữ Tiểu Như đứng sau cậu ta gào lên thảm thiết, nhào xuống bên người Tông Chấn, buồn bã khóc gọi, “Tông thiếu gia, Tông thiếu gia! Người đây là tội gì…”
Mục Thiên Hàng, “Hắn ta chẳng qua là cầu được ước thấy thôi, chết cũng có ý nghĩa. Niệm lòng trung tâm của ngươi, thưởng cho xuống đấy hầu hạ hắn.”
Lại một luồng ánh đen chiếu xuống, miệng mũi Tiểu Như trào máu, ngã xụi xuống bên người Tông Chấn.
Tự có những người hầu yên lặng tiến đến, di chuyển xác chết hai chủ tớ này đi.
Mục Thiên Hàng cũng không muốn nhìn nữa, thân hình nhoáng cái đã vào trong phòng.
Đã thấy trên bốn vách tường là rất nhiều dấu vết ngang dọc, đều do lợi kiếm chém xuống.
Hắn nở nụ cười, “Tiểu tử này dám giở thói này với ta. Chờ lần sau gặp, phải tốn công sức mới dạy lại được.”
Sau đó liền cao giọng, “Người đâu, chuẩn bị tới Trấn Ma tháp.”
Rồi người ngựa cùng tập trung đến Trấn Ma.
Các vị lãnh tụ tất nhiên không muốn con người cướp được Thần Long lệnh, đều chia binh thành hai cánh, một đội chạy đến cổng, trên danh nghĩa thì hiệp trợ Thông Thiên thánh chủ trấn áp chúng ma, thực chất là đợi lấy cơ hội để cướp quyền khống chế. Đội còn lại sẽ đến Trấn Ma tháp, nghĩ cách mau chóng tiêu diệt tháp kia.
Mà trong số đó, có Tinh La Hầu, một trong tứ hung của Ma giới.
Đất Ma giới ngư long hỗn tạp, có kẻ là Ma tộc thuần chủng, cũng có những giống loài khác gặp rủi ro mà đào vong đến nơi đây, định cư sinh nở, còn định cả thông hôn, trăm ngàn năm nay dần khiến huyết mạch trở nên pha tạp.
Bởi vậy thật khó mà nói, ở nơi đó có những gì.
Ma và Yêu vốn khác nhau rất nhiều. Yêu trời sinh trời dưỡng, bản tính không phân thiện ác, chủ yếu là từ bản năng sinh tồn, đúng là có đạo lý lớn nuốt bé, nhưng cũng có hướng thiện, cung phụng cha mẹ, không bàn mà lại hợp Thiên đạo, có thể dạy bảo được.
Mà Ma từ khi sinh ra đã gắn với chữ “ác”, Ma đạo đã làm không biết bao nhiêu chuyện nghịch thiên, tàn nhẫn vô đạo, tổn hại đến tận trời.
Cho nên Yêu Tu có thể ngao du Nhân giới, mà riêng chúng Ma lại bị ngăn cách bên ngoài, giam cầm bởi pháp trận.
Tinh La Hầu này nổi bật trong số những người hung ác nhất, cao lớn tựa thiết giáp, trời sinh bộ dạng hung thần ác sát, mặt mày hung tợn, mắt màu vàng kim, mũi xỏ một chiếc khoen bằng răng nanh màu vàng, tay cầm một chiếc lang nha bổng dài nửa trượng, cưỡi trên lưng một con heo đầu đồng tay sắt, mang theo chúng Ma lớn bé đến Trấn Ma tháp.
Mà đó mới là tầng thứ nhất của Trấn Ma tháp.
Tầng nào của tháp cũng đều là mê cung, hai bên vách đều là những bức tường cao ngất, từng tảng đá màu xám xếp lên nhau, ba bước thấy xương trắng, năm bước thấy thây khô, mùi máu xông lên trong không gian ngập tiếng gào thét của mãnh thú như thể tiến thêm bước nữa là sẽ rơi vào miệng cự thú, chết không có chỗ chôn. Cảm giác bị áp lực uy hiếp thật khiến lòng người tuyệt vọng.
Bốn người kia chia làm hai tuyến, đi vào thông đạo rộng ba trượng, cao mười trượng.
Hai người đi trước, một người sắc mặt như sương, khí thế toàn thân như sông băng, vừa dày vừa nặng, kiếm ý tràn ngập; người còn lại tóc trắng như tiên, dung sắc thanh nhuận như ngọc, kiếm ý tuy không bằng người kia nhưng cũng rất nghiêm.
Đúng là Hách Liên Vạn Thành và Chinh Mạc.
Mà theo ngay sau hai người là Lâm Phương Sinh và Viêm Dạ. Lâm Phương Sinh kiếm ý thuộc hỏa, giữa bóng tối chợt hồng rực lên, khiến Viêm Dạ thấy nhộn nhạo mà chỉ dám nín lại, nhớ lời sư tôn, không dám hóa thành dạng sói, đành cứ hình người mà chiến. Trên tay nó là một thanh trọng kiếm màu đen, dính đầy vết máu.
Bốn người đã dừng trong mê cung này được hai canh giờ, đánh lui rất nhiều ma thú chực chờ tập kích. Cũng may thông đạo khá hẹp nên ma thú cũng không nhiều như thủy triều, bốn người có thể lợi dụng địa hình mà tiêu diệt từng nhóm một, chém giết kha khá.
Vừa đi vừa giết dọc đường đi thì tới được một gian thạch thất khảm chi chít những bảo thạch tạo nên một pháp trận, nhưng lại có thể thông lên đến tầng hai.
Bốn người đi vào đến chính giữa pháp trận, chỉ trong chớp mắt đã thấy ánh sáng trước mắt biến mất, đã tiến vào tầng hai.
Tầng hai cũng được bày bố tương tự tầng dưới, bên trong mê cung cũng có rất nhiều mãnh thú, số lượng thì tăng lên rất nhiều, cũng rất hung ác, tốc độ di chuyển của bốn người chậm hẳn đi.
Sau khi giết đủ 999 con thì thấy được pháp trận, truyền tống lên tầng.
Trấn Ma tháp tầng thứ ba là một hoang mạc rộng đến vô cùng, trên đầu là bầu trời xanh, cát vàng tung bay. Chợt có gió lớn bùng lên, vô số bọ cạp rắn rết thằn lằn độn từ dưới cát, tiếng bò sát nhỏ nhỏ vụn vụn vậy mà có thể át cả tiếng gió.
Phóng mắt ra xa chỉ thấy giáp xác màu đen dày đặc, dệt nên một tấm thảm nhung sẫm màu, phủ trên bãi cát nhấp nhô, dần bao vây lấy bốn người.
Viêm Dạ cúi mình mà đi, gầm gừ trong họng, chực chờ biến thân.
Chợt nghe Lâm Phương Sinh nói lạnh nhạt, “Lệnh của sư tôn, ngươi cãi không lại đâu.”
Viêm Dạ ngẩn ra, đành ngừng cơn xúc động lại, lại cầm trọng kiếm màu đen lên, thấp giọng nói, “Thứ này chẳng tốt bằng nanh vuốt.”
Hách Liên Vạn Thành chẳng qua cũng chỉ muốn tôi luyện ý chí và sức không chế cho nó, nên cũng không quá để ý, chỉ nhắc nhở, “Nuốt Tị Độc đan vào.”
Người vung Kiếm Thần thương lên, một làn kiếm ý lạnh lẽo như sóng thần cuộn tung cát vàng, đánh thẳng về tấm thảm giáp xác kia, hất tung những giống loài đó lên.
Chỉ chốc lát ngập trời những dịch độc và mảnh giáp xác, hệt như một trận sương mù. Viêm Dạ không sợ độc trùng, đi trước làm gương, bổ luôn vào đại quân độc trùng sa thú đang dồn dập kéo đến, trọng kiếm vung lên, một làn kiếm khí băng hàn thấu xương xé rách bụng con thú, máu văng tung tóe trên cát.
Chinh Mạc và Lâm Phương Sinh việc nhân đức không nhường ai, cùng chiến đấu với một con mãng xà hai đầu.
Con rắn kia to bằng bánh xe, vảy rắn cực cứng, bụng lướt trên mặt cát nhanh như chớp điện, mới nghe tiếng sột soạt thôi mà răng nọc đã ở ngang trước mặt, so với Kim Quan bạch xà ngày trước thì còn mau lẹ hung hãn hơn.
Mà hai người hiện tu vi Kim Đan dồn lực đối kháng mới chống được, cùng vung linh kiếm, triệu hồi bảo khí, đâm thủng con mãng xà.
Đang lúc cận chiến, chợt trên trên bầu trời xanh thẳm kia vang vọng thanh âm, bất nam bất nữ, nhưng lại uy nghiêm hùng hồn, khiến người ta không thể xem nhẹ, “Bọn chuột nhắt phương nào dám đến quấy rối Phù Sa ma quốc ta?”
Lời chưa dứt đã thấy cuồng phong gào thét, trời xanh mây trắng cũng thoắt tối sầm, mây đen cuồn cuộn đỉnh đầu, ào xuống bốn người Hách Liên Vạn Thành.
Cầm đầu là một con sư tử đực màu trắng khổng lồ, lông mao xõa tung uy nghiêm, hai mắt vàng ánh, vuốt sắc hữu lực, dùng một tư thế hết mực tao nhã để bước xuống đụn mây.
Mà đại quân ma vật phía sau, quần ma loạn vũ, hình thù kì quái cũng dần áp sát.
Viêm Dạ cũng cảm nhận được con sư này ma khí che trời, cuối cùng không nhịn được mà hóa thú, lông trắng sau gáy dựng đứng lên, hạ mình xuống bày ra tư thế sẵn sàng công kích, tiếng gầm rít ra từ kẽ răng.
Mà con rắn hai đầu Chinh Mạc và Lâm Phương Sinh đang cố giết đã bị thụ thương nên phát cuồng, khi thấy sư tử cũng phải lui xuống cùng các độc trùng; biểu hiện được toàn bộ khí thế vương giả uy nghiêm của hùng sư.
Lâm Phương Sinh cũng bị cái khí thế ấy áp chế, đau khổ chống đỡ, lại thấy sư huynh chợt nắm lấy tay mình, một dòng linh lực ấm áp truyền qua, mới thấy đỡ hơn.
Y quay đầu nhìn sang, Chinh Mạc vẫn đang nhìn hùng sư, nói nhỏ, “Đừng có thả lỏng cảnh giác, tu vi con sư tử này không dưới sư tôn đâu.”
Lâm Phương Sinh khẽ gật đầu, “Rõ rồi.”
Mà Hách Liên Vạn Thành cũng thu Kiếm Thần thương lại, lướt mắt nhìn. Chinh Mạc ngầm hiểu ý, tiến lên một bước, nói thay sư tôn, “Ta từ Nhân giới đến, muốn lấy Thần Long lệnh, không ngờ được tầng này của Trấn Ma tháp lại là lãnh thổ của quý quốc. Thỉnh quý chủ dẫn đường, để chúng ta rời đi thật nhanh, quyết không quấy rầy.”
Con sư tử trắng kia chợt há mồm rống lên một tiếng điên cuồng, tiếng gầm rung động kinh thiên động địa, khiến mấy cồn cát gần đấy sụt xuống. Chúng Ma phía sau cũng ngửa cổ thét dài, hoặc cúi đầu rống giận, hoặc nghiêng đầu hí, đủ loại thanh âm ồn ào hỗn loạn.
Viêm Dạ cũng không cam tâm yếu thế mà điên cuồng hét trả, tiếc rằng khí thế của nó không đủ hù dọa người khác, mà còn khiến đối phương liên kết lại tạo nên thanh thế.
Lâm Phương Sinh cầm chắc thanh kiếm, đề phòng lũ ma vật tập kích bất ngờ.
Rồi sau đó con sư tử kia chợt cười ha hả, nhẹ nhàng bước từng bước ưu nhã đến gần bốn người, in từng dấu chân hoa mai trên nền cát, “Gần ngàn năm nay không có ai xông vào đây, ta sắp chán đến chết rồi.”
Sau đó hắn ngồi xuống trước mặt bốn người, thong thả nói tiếp.
Hóa ra Phù Sa ma quốc này vốn là một tiểu kết giới, nối tiếp giữa tầng hai và tầng bốn của Trấn Ma tháp, nên được coi như là tầng thứ ba.
Do sự thống trị nghiêm ngặt của Sư vương mà đây như một bài kiểm tra gay gắt với những kẻ xâm nhập, người thắng thì lên được tầng bốn, kẻ thua thì làm mồi cho chúng Ma.
Vị Sư vương trẻ tuổi này tên Ngao Huyết, cũng mới chỉ một nghìn ba trăm tuổi, một nghìn năm trước khi Mục Thiên Hàng phá tháp, phụ vương hắn còn đang tại nhiệm. Trận ác chiến ấy đánh đến kinh thiên động địa, thần quỷ đều kinh, mà Ngao Huyết đứng xem cũng xiêu động, trong lòng ngứa ngáy, thật chỉ muốn khi mình kế nhiệm cũng sẽ đánh một trận to thế này.
Không ngờ sau Mục Thiên Hàng lại không có một ai xông vào đây nữa, khiến Ngao Huyết lên ngôi lại chán vô cùng.
Giờ đây nhìn hai mắt sáng bừng của kẻ kia đang nóng lòng muốn thử sức, Chinh Mạc biết nếu muốn qua tầng ba này, không thể không đánh bại Sư vương. Liếc mắt sang sư tôn thì thấy Hách Liên Vạn Thành gật đầu, “Tốc chiến tốc thắng.”
Chinh Mạc được lệnh, tiếp tục nhẹ nhàng nói chuyện với Sư vương, “Xin hỏi Sư vương muốn đối chiến như thế nào?”
Ngao Huyết đáp, “Các ngươi có bốn người, mà ta cũng vậy. Đối chiến từng cặp. Bốn trận thắng ba thì qua, nếu hai thắng hai thua, vậy lại đánh từ đầu.”
Lâm Phương Sinh thấy ánh mắt Sư vương kia lấp lánh, liền dùng ý thức để truyền âm, “Sư huynh, cẩn thận có trá.”
Chinh Mạc khẽ gật đầu, đã thấy Sư vương kia dương dương tự đắc, cái đầu sư tử khổng lồ quay về phía Lâm Phương Sinh, “Đúng là có trá, nhưng cũng không phải ngươi không đánh được. Muốn đi lên tầng thứ tư, trừ ta ra, không ai mở cửa lên đó được. Không thì chết ở Phù Sa ma quốc ta, làm phân cũng thế, mà làm lương thực cũng không sao. Nhưng nếu dâng cái đầu Bạch lang kia lên cho ta, các ngươi cũng không đến nỗi chết đâu.”
Viêm Dạ nghe vậy lại càng giận, gào lên điên cuồng, ai dè lại bị sư tử rống lại một tiếng im re. Nó dứt khoát hóa thành người, lao lên trước Lâm Phương Sinh, cả giận nói, “Sư tôn, người hãy chuẩn cho con được quyết chiến với hắn!”
Hách Liên Vạn Thành ném một bộ quần áo ra, lãnh đạm nói, “Ngươi đánh không lại.”
Viêm Dạ nhất thời nản lòng, yên lặng mặc quần áo, đôi mắt xanh sẫm càng lại như châm. Sau câu nói kích thích của Hách Liên Vạn Thành, chiến ý lại càng tăng.
Chinh Mạc vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa, “Vậy thì Sư vương hãy tuyển chọn nhân thủ còn khai chiến.”
Ngao Huyết nhưng lại rất nhàn nhã, liếm liếm móng vuốt, khẽ nheo đôi mắt vàng ánh, “Các vị vội vã chết, vậy ta đây cũng không ngăn trở.”
Chân trước đạp lên nền cát hai cái, mặt đất chợt ầm lên tiếng nổ, cát vàng cuồn cuộn. Từ dưới đất, một bãi đá khổng lồ đội lên, đồng thời cát văng bốn phía, trông hệt như một màn sương.
Viêm Dạ bị cát hất đầy đầu, hắt xì một cái, quay đầu nhìn lại thì thấy một vị sư tôn, hai vị sư huynh của mình dâng Kiếm vực lên, ngăn cản toàn bộ đất cát, nên một bạch y, một lam bào, một thanh sam không hề nhiễm chút bụi trần, thanh tịnh thuần khiết, hệt như trích tiên.
Đây mới chính là bộ dáng của một Kiếm tu.
Viêm Dạ lên tinh thần, ngưng thần vận công, cuối cùng cũng có thể mở một lớp Kiếm vực lên, tuy rằng vẫn còn mỏng manh, khả năng phòng ngự không đáng nói đến, nhưng đỡ một chút cát bụi cũng không vấn đề gì.
Lâm Phương Sinh nhìn thấy vậy, âm thầm gật đầu. Tuy linh trí của sói con này bị phong bế hơn ba mươi năm, nhưng vẫn rất thông minh linh hoạt, học hỏi rất nhanh. Nếu ngày sau có thành, chắc chắn sẽ không uổng sư tôn thu nó làm đệ tử.
Sau đó bốn người tung phi kiếm ra, bay lên trời, đến gần cách bãi đá chừng một dặm.
Ngao Huyết bắt đầu bày người ra đối chiến.
Một kẻ nửa người nửa rắn, từ eo trở lên là một nữ tử, dung nhan dịu dàng, mi mục như họa cầm song kiếm; từ eo trở xuống là đuôi rắn.
Một con báo gấm, toàn thân lốm đốm những chấm vàng kim, hình thể thì nhỏ hơn hẳn Sư vương, nhưng lại lớn gấp đôi Viêm Dạ. Nó ngồi dưới đất, thè lưỡi liếm vuốt, ánh mắt không chút hảo ý mà nhìn bốn người.
Một ma vật hình người, mi mục tuấn lãng, mặt xanh hoàn toàn, tóc đen buộc cao sau đầu, cầm trong tay một cái cung Thập tự lớn. Kẻ đó bước ra từ đoàn quân đặc như mây đen kia, dừng trước bãi đá.
Tất cả đều đằng đằng sát khí, huyết tinh đầy mình.
Sư vương kia nở một nụ cười, lộ ra hàm răng trắng bóc như thể uy hiếp. Nó dùng một tư thế vương giả để bước tới, gia nhập đội ngũ ba kẻ kia, rống lên, “Vừa vào giữa sân, dùng hết bản lĩnh của mình, sinh tử không bàn. Rút thăm!”
Giữa không trung chợt xuất hiện một nhóm nữ Ma Tu trang phục thiếu vải, ngoại hình kiều diễm cùng nâng một cái đỉnh bằng đồng xanh đến.
Lần lượt từng kẻ trong nhóm đó phóng thích một phần ma khí hoặc kiếm ý của mình vào trong đỉnh. Cái đỉnh đồng chợt nổ tung, tám luồng ánh đen lao vọt ra ngoài nhanh như chớp điện. Lâm Phương Sinh vung một đạo kiếm khí, đánh trúng một luồng ánh đen đó, kéo về tay mình. Tấm bài màu đen chỉ viết một chữ “Giáp”, tức là làm tiên phong.
Hách Liên Vạn Thành được “Ất”, Chinh Mạc được “Bính”, Viêm Dạ được “Đinh”.
Sau đó một nữ Ma Tu cất giọng ngân nga, “Mời ai có bài chữ “Giáp” tiến vào.”
Chinh Mạc nói, “Vạn sự cẩn thận.”
Lâm Phương Sinh vâng lời, đang định động thân thì bị sư tôn ngăn lại. Hách Liên Vạn Thành khẽ chạm ngón tay lên mi tâm y, tạo nên một vết kiếm ý Hóa Thần để hộ thân, rồi mới nói, “Cố hết sức đánh trận này, có vi sư đây rồi.”
Giờ mới để y đi vào đấu trường.
Phía bên Phù Sa ma quốc thì chính Ngao Huyết ra mặt. Vị Sư vương rống điên cuồng, bước vào giữa sân, khi thấy đối thủ là Lâm Phương Sinh thì liếm môi nói, “Kẻ nhỏ bé, nhìn còn non lắm. Một miếng ăn không hết ngươi thì chia nhỏ ra ăn mấy bữa vậy.”
Lâm Phương Sinh không đáp, chỉ xuất kiếm trận, lại lấy cả bảo tháp từng được dùng để giữ hồng giao ra. Kiếm ý toàn thân hệt như một chiếc cầu vồng đến tận trời, màu đỏ hồng lóe lên, lửa nóng đến chói mắt.
Ngao Huyết thấy vậy, rống lên điên cuồng, khí thế kinh thiên động địa, đánh thẳng về phía y.
Mà trong khi những người ở Trấn Ma tháp đang lâm vào cảnh chiến đấu, cửa Chu Tước của Thông Thiên thánh quốc cũng đã đang bị ma thú đông tựa biển vây quanh.
Công Dã Minh Kính chỉ huy mười vạn đại quân dưới trướng mình, đều là binh lính đã được Ma hóa, ai cũng mạnh ngang tu sĩ ngưng mạch Kim Đan, thậm chí là Nguyên Anh. Vậy mà có thể đấu ngang với nhóm ma vật.
Cách cải tạo này là do ngày xưa khi hắn bị trúng huyết chú rồi thoát thân mà học được, khi bị ma khí thôn phệ được đám người Thiên Mục sơn trang cứu, cuối cùng lại phát minh ra cách cải tạo Ma hóa, có thể cường hóa toàn bộ binh sĩ.
Nếu không phải nguy cơ về tồn vong đã kề tới, Khánh Long quốc đã bị đem lên đầu ngọn sóng từ lâu.
Vài ngàn Ma vật, khi thấy cửa Chu Tước mở ra, vốn tưởng sẽ có một con đường sống, cho nên tất thảy đều không sợ chết mà liều mạng vọt lên trước. Ai ngờ được phía sau có Nhân tu và Yêu vật đang chờ sẵn, khiến con đường trở nên chật ních như nêm cối.
Phía sau có Ma binh của Thông Thiên quốc đuổi tới, hồi lâu sau liền xuất hiện những Ma vật tuyệt vọng, đào tẩu bốn phía.
Mà một khi đã có kẻ dẫn đầu thì số Ma vật đào tẩu cũng tăng theo, qua một thời gian nữa thì chỉ thấy chim thú chạy tán, còn lại những chồng thi cốt cao như núi.
Những quốc chủ Ma quốc khác thấy quân của Thông Thiên đã làm chủ cục diện, biết không thể nào đục nước béo cò được nữa rồi.; sau lại bị uy lực của Mục Thiên Hàng cảnh cáo, đành phẫn nộ lui binh, quay lại tập trung đối phó bên Trấn Ma tháp.
Mục Thiên Hàng thấy chiến trường đã vô sự, cũng không cam lòng đành gặp sứ thần của Khánh Long – Người của Công Dã cho hắn biết, đơn giản là muốn hợp tác ứng đối với sự xâm nhập của Vô giới. Ảo ảnh của hắn đã bị diệt, đã hoàn toàn không có hứng thú gì với chuyện này, không nghe cũng vậy.
Đợi hắn đi vòng về cung, đã thấy Tông Chấn mặt không chút máu, một thanh kiếm dài xuyên ngay trước ngực, vết thương còn chưa khép lại, sắc mặt thê lương quỳ trước cửa điện thỉnh tội.
Sau lại nghe thủ vệ báo lại, Lâm Phương Sinh không hiểu sao có thể thoát khỏi xiềng xích, kéo theo Tông Chấn, chạy vào địa lao cứu hồng giao, đánh trọng thương Tông Chấn rồi đào tẩu.
Tông Chấn đau đớn vô cùng, lã chã chực khóc, hối hận vì tu vi mình quá thấp, không thể phản kháng. Nói, “Thần hận không thể dùng chính tính mạng mình để giữ Thánh hậu lại.”
Mục Thiên Hàng lãnh đạm, “Nếu đã biết thế thì lấy cái chết tạ tội đi.”
Tông Chấn ngạc nhiên, ngực đau đến khó thở, nôn một ngụm máu, sắc mặt càng thêm tiều tụy buồn bã, hàm răng trắng đỏ máu, “Thánh chủ, thần đây chết không luyến tiếc. Chỉ tiếc mười sáu năm phụng dưỡng bên Thánh chủ…”
Mục Thiên Hàng không nghe nổi nữa, ngón tay giơ lên, một luồng ánh đen rọi thẳng vào mi tâm cậu ta, đánh vỡ Thức Hải. Tông Chấn còn chưa kêu một tiếng đã ngã xuống đất không tiếng động.
Thị nữ Tiểu Như đứng sau cậu ta gào lên thảm thiết, nhào xuống bên người Tông Chấn, buồn bã khóc gọi, “Tông thiếu gia, Tông thiếu gia! Người đây là tội gì…”
Mục Thiên Hàng, “Hắn ta chẳng qua là cầu được ước thấy thôi, chết cũng có ý nghĩa. Niệm lòng trung tâm của ngươi, thưởng cho xuống đấy hầu hạ hắn.”
Lại một luồng ánh đen chiếu xuống, miệng mũi Tiểu Như trào máu, ngã xụi xuống bên người Tông Chấn.
Tự có những người hầu yên lặng tiến đến, di chuyển xác chết hai chủ tớ này đi.
Mục Thiên Hàng cũng không muốn nhìn nữa, thân hình nhoáng cái đã vào trong phòng.
Đã thấy trên bốn vách tường là rất nhiều dấu vết ngang dọc, đều do lợi kiếm chém xuống.
Hắn nở nụ cười, “Tiểu tử này dám giở thói này với ta. Chờ lần sau gặp, phải tốn công sức mới dạy lại được.”
Sau đó liền cao giọng, “Người đâu, chuẩn bị tới Trấn Ma tháp.”
Rồi người ngựa cùng tập trung đến Trấn Ma.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.