Chương 6: Cảm ơn ngươi
Sơn Chi Tử
13/01/2023
"Bệ hạ, Nam Châu thành không thể ở lâu, thần xin bệ hạ mau chóng về lại Ngọc kinh!"
Bên trong hành cung Nam Châu thành, Lăng Tiêu vệ chỉ huy sứ Hạ Trọng Đình quỳ gối trên cầu nổi, góc áo màu xanh lá buông xuống, bị nước tuyết tan trên cầu thấm ướt.
"Hạ khanh, ngươi biết rõ lần này trẫm nam tuần là vì Bạch Ngọc Tử Xương quan trên Thiên Chiếu Sơn ở Đinh Châu." Thuần Thánh đế khoanh tay đứng, vẫn chưa quay đầu lại.
Bạch Ngọc Tử Xương quan nổi danh thiên hạ đều biết, tương truyền mấy trăm năm trước, nghe nói Linh Hư Tử tu luyện tại quan đã đắc đạo phi thăng.
Xưa nay văn nhân mặc khách bái phỏng Tử Xương quan, tìm tiên hỏi đạo đếm không hết, lần này Thuần Thánh đế nam tuần là vì muốn vào Tử Xương quan, tận mắt nhìn thấy Thiên Tôn thần tượng 6 năm trước hắn đã sai người tu sửa tại vách đá trong quan.
Hạ Trọng Đình chắp tay, "Bệ hạ, đám phản quân này vốn đang chiếm cứ Tây Bắc, hiện giờ vì sao lại xuất hiện ở Nam Châu? Chỉ sợ......"
"Chỉ sợ cái gì?"
Thuần Thánh đế quay đầu nhìn về phía hắn.
"Chỉ sợ những người này không nhất định có quan hệ với phản quân Tây Bắc, ngược lại.... với thế gia phía nam......"
Hạ Trọng Đình nói vẫn chưa hết câu, nhưng nét mặt Thuần Thánh đế bỗng cứng lại, ngay sau đó sắc mặt biến hóa rất nhiều, hắn vuốt ve ngọc ban chỉ, trầm ngâm nói, "Trẫm mấy năm nay, đã bức những thế gia đó có chút nóng nảy rồi."
Vân Xuyên có bốn thế gia lớn, 300 năm trước Đại Yến lập quốc, bốn thế gia này đã chiếm cứ một vùng Vân Xuyên, bá tánh Vân Xuyên một mực tín nhiệm cùng tôn thờ chính là các thế gia này, mà hoàng đế lại ở cách xa hơn ngàn dặm.
Vì để được lòng thiên hạ, hoàng đế khai quốc Đại Yến cho phép toàn bộ Vân Xuyên sẽ do bốn thế gia cùng nhau quản lý.
Thế gia trăm năm, tích lũy tài phú cùng nhân lực phong phú, mặc dù thân là đế vương Đại Yến, hắn đích thực cũng không thể khinh thường, rốt cuộc lúc này hắn đang ở phía nam, hắn muốn đi Đinh Châu cách rất gần phía nam Vân Xuyên.
"Nhưng Minh Nguyệt......" trong lòng Thuần Thánh đế đã có chút buông lỏng, nhưng nghĩ đến công chúa theo hắn nam tuần, hắn u sầu vạn phần, "Hạ khanh, Minh Nguyệt chưa bao giờ ra khỏi cung, đây là lần đầu tiên, trời giá rét...... Cũng không biết hiện giờ nàng ổn không."
"Bệ hạ yên tâm, nhi tử thần Hạ Tinh Cẩm sẽ dẫn người tiếp tục ở lại nơi đây truy tìm tung tích công chúa, bức họa công chúa thần cũng đã sai người đưa đi các châu phủ, muốn bọn họ bí mật tìm kiếm."
Hạ Trọng Đình lại cúi thân xuống, bàn tay dính đầy tuyết, cất cao giọng nói:
"Hạ Tinh Cẩm nếu không tìm được công chúa, tuyệt không về Ngọc kinh!"
Ở y quán mua thêm vài vị dược liệu, lại trộn thêm vào chất lỏng có được từ vỏ cây không biết tên, nấu ra một thứ giống như keo, liền có thể chế thành một tấm "Da người" mỏng như cánh ve.
Thứ này tuy không cách nào thay đổi được ngũ quan người, nhưng khi chưa khô hẳn, làm giả nếp gấp lại vô cùng giống nếp nhăn trên mặt người, màu sắc vàng như nến cũng giống màu da.
Đây là thứ trước đây Chiết Trúc thích nhất khi trốn người.
Ít nhiều cũng nhờ thứ này, khi Thương Nhung ở một nơi xa lạ, gặp phải một ánh mắt lơ đãng rơi xuống trên người nàng, nàng đều mơ hồ có được chút an ủi khi phải đeo cái túi da nhăn nheo này.
Đang giữa trưa, khách điếm trấn trên người rất nhiều, bản năng trong lòng Thương Nhung vẫn luôn bài xích nơi náo nhiệt như vậy, lại bị Chiết Trúc cầm tay, không thể không đi theo hắn bước lên trên lầu.
Tiểu nhị đầy mặt tươi cười đẩy cửa phòng ra, thấy hai người bọn họ đi vào liền lập tức đóng cửa phòng lại, đi xuống lầu báo phòng bếp chuẩn bị đồ ăn.
Chiết Trúc buông lỏng bàn tay tràn đầy mồ hôi lạnh của nàng, phất góc áo ngồi xuống trước bàn, hắn rót một ly trà, bưng ly lên sờ tới sờ lui đều là lạnh, liền ghét bỏ buông xuông, rồi quay đầu lại, hắn phát hiện Thương Nhung còn đứng ở đàng kia không nhúc nhích, liền nhướng mày, "Ngươi suy nghĩ cái gì?"
Thiếu niên đã đoán ra vài phần, nhưng vẫn cố ý hỏi.
"Chiết Trúc, ta phải đi."
Thương Nhung vuốt mặt nạ mềm mại rất thật trên mặt, lại nói, "Ngươi có người ngươi muốn trốn, ta cũng có chuyện ta muốn tránh, cảm ơn ngươi cho ta thứ này."
Trong lòng cất giấu quá nhiều chuyện, cho nên trong ánh mắt nàng vẫn luôn không thấy được ý cười, lúc này nàng đón ánh sáng đứng ở trước mắt hắn, chậm rãi rũ đôi mắt xuống.
"Con bướm vàng kia, ta thật sự không cần ngươi......"
Lời nàng nói còn chưa xong, lại nghe thiếu niên đánh gãy nói: "Cho dù muốn đi, cũng ăn xong bữa cơm này trước."
Thương Nhung ngẩng đầu.
Vẫn là gương mặt già nua đầy nếp nhăn kia, nhưng đôi mắt hắn nhìn về phía nàng, vẫn giống như tinh tú được nước tuyết tẩy rửa qua, không thèm che giấu.
Thương Nhung rốt cuộc vẫn ngồi xuống trước bàn, trong chốc lát sau tiểu nhị gõ cửa tiến vào, đưa lên một bàn thức ăn, một bình trà nóng, nói "Dùng thong thả", liền nhanh chóng lui ra ngoài.
Thức ăn kia trên bàn, Thương Nhung liền ngửi được một loại mùi tanh khiến người khó có thể bỏ qua, thì ra bốn món ăn trên bàn, đã có tới hai món mặn.
"Thịt -- thì ra lại tanh như vậy?"
Thương Nhung đẩy món ăn trước mặt ra xa chút.
"Ngươi chưa bao giờ ăn thức ăn mặn?"
Chiết Trúc có một khoảnh khắc kinh ngạc, nhưng đương kim Đại Yến tin vào những điều huyền bí, người tin đạo gia hoặc tin Phật gia đều chú ý thanh tu, cũng luôn ăn chay, thật sự cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.
Người vẫn luôn ăn chay, xác thực sẽ cực kỳ mẫn cảm đối với mùi tanh của thịt.
Chiết Trúc bưng chén trà lên, lắc cho lá trà thoạt chìm thoạt nổi bên trong, dưới hơi nóng mù mịt, mặt mày hắn giãn ra rất nhiều, hoặc là hiện tại lại nảy sinh ý đồ khác, bên môi hắn mang ý cười, "Nếu ngươi dám ăn, ta lập tức đồng ý với ngươi, thả ngươi rời đi."
Thương Nhung bất chợt ngẩng đầu nhìn về phía hắn, "Nhưng vừa rồi ngươi rõ ràng mới nói......"
Nửa câu sau của nàng khi bắt gặp ánh mắt thiếu niên kia, bỗng nhiên nuốt xuống.
Thiên hạ này rất lớn, cuộc đời này của Thương Nhung lần đầu tiên bước ra khỏi tường cung, ban đầu nàng còn cho rằng mình có cơ hội được tự do, nhưng sau khi ra ngoài, nàng mới phát giác, nhân gian xa lạ này lại là một cái nhà giam thật lớn khác.
Nàng căn bản không có chỗ để đi.
Nhưng mặc dù vậy, nàng cũng muốn rời khỏi nơi này, cách Nam Châu rất xa, thậm chí -- cách xa thiếu niên thần bí khiến người không cách nào nhìn thấu này.
Nàng tình nguyện cô độc.
Đốt ngón tay Thương Nhung nắm đôi đũa càng thu càng chặt, nàng nhìn thẳng món ăn mới bị nàng đẩy ra xa kia, lấy hết can đảm gắp lên một miếng, chịu đựng mùi tanh kia, nhắm chặt đôi mắt miễn cưỡng đưa vào trong miệng.
"Minh Nguyệt, thức ăn mặn là thứ ô uế, mà ngươi sinh ra đã thanh khiết, tuyệt đối không thể dính vào."
Thanh âm kia giống như bóng ma quanh quẩn bên tai.
Gân cốt nơi mu bàn tay Thương Nhung căng chặt, tới lúc này rồi, nàng hiển nhiên không chỉ vì câu kia của thiếu niên, mà miễn cưỡng ăn xong miếng thịt.
Hốc mắt không biết khi nào đã ướt át, nàng gắp thịt một đũa rồi lại một đũa, cố nén mùi tanh bọc cơm ăn hết.
Quy củ suốt mười lăm năm, bị nàng ăn sạch từng miếng một.
Chiết Trúc lặng im nhìn nàng, nhìn nàng ăn xong chén cơm kia, nhìn nàng buông chén đũa, ngẩng đầu lên đối diện ánh mắt hắn, hỏi hắn, "Ta có thể đi được chưa?"
Chiết Trúc không nói gì, chỉ nhấp một ngụm trà nóng, nhẹ nhàng gật đầu.
Thương Nhung đứng dậy, đi đến chỗ cửa phòng, khi muốn duỗi tay mở cửa, nàng bỗng nhiên dừng lại, quay đầu.
Ngoài song cửa sổ lọt vào mảnh lớn ánh mặt trời, lầu trên lầu dưới ồn ào làm nổi bật yên tĩnh ở nơi này, hắn ngồi trước bàn, lạnh nhạt cùng nàng nhìn nhau.
"Chiết Trúc, thật sự cảm ơn ngươi."
Nàng không cười, chỉ dùng biểu tình kì quái nhìn hắn.
- - "Kẽo kẹt".
Cửa phòng mở ra rồi khép lại, quang ảnh chiếu vào sườn mặt Chiết Trúc lại biến mất, phòng trong hoàn toàn an tĩnh lại, Chiết Trúc không chút để ý rũ mắt nhìn ly trà đã mất độ ấm, tùy tay gác xuống.
Hắn sờ soạng bên thái dương, nhẹ nhàng gỡ thứ trên mặt ra, lại mang đai lưng vào bên hông, nhuyễn kiếm chạm vào đai ngọc phát ra từng tiếng vang thánh thót rõ ràng, hắn đẩy một cánh cửa sổ ra, phía dưới là hẻm cũ yên tĩnh, ngay cả tuyết cũng không được quét sạch.
Lặng yên không một tiếng động, thân ảnh thiếu niên uyển chuyển nhẹ nhàng hòa vào trong gió tuyết, hắn dẫm đạp lên mái cong ngói đen đi trong gió phần phật, rất nhanh đã hạ xuống trên một thân cây trước ngôi miếu thờ rách nát.
Cửa miếu lung lay sắp đổ, cỏ khô dính máu rải rác đầy đất, hắn ẩn mình dưới tàng cây rộng lớn, yên lặng nhìn thanh niên thân hình cao lớn, lần lượt dọn mấy thi thể trong miếu ra bên ngoài sân từng chuyến một.
Chiết Trúc dựa trên thân cây, đôi tay ôm hoàn cánh tay: "Khương Anh."
Thanh niên kia chợt nghe tiếng nói, liền lập tức nhìn quanh bốn phía, "Thập Thất hộ pháp?"
Giọng nói hắn mới vừa thốt ra, liền thấy thiếu niên áo đen kia từ trên cây cách đó không xa phi thân đến, nhẹ nhàng dừng ở trước mặt hắn.
"Thập Thất hộ pháp, ngài tới khi nào? Ngài cũng biết Hà Nhẫn bọn họ......" Khương Anh vừa thấy hắn, liền vội chỉ về sáu cổ thi thể phía sau.
Chỉ là lời hắn nói còn chưa xong, đã nghe tiếng nói thiếu niên như gió mát:
"Ta giết."
Khương Anh kinh ngạc mở to hai mắt.
"Nơi ta ẩn thân cũng coi như bí mật, nhưng sáng nay người của Thập Nhất ca lại tìm được nơi đó rồi." Chiết Trúc bước nhẹ nhàng chậm chạp đi đến trước mấy thi thể kia, "Sau đó ta giả bộ bị trọng thương vô dụng, mới để lại ký hiệu tại Khang Bình y quán ở trấn trên, Hà Nhẫn lập tức đến nhanh như vậy, ngươi nói, đây là vì sao?"
Chiết Trúc lệnh cho Hà Nhẫn đi tra hành tung Thập Nhất nửa tháng trước, nhưng hôm nay Hà Nhẫn lại cố tình xuất hiện tại Dụ Lĩnh trấn này.
"Thập Thất hộ pháp! Thuộc hạ tuyệt đối không có tâm phản bội hộ pháp!" Khương Anh nhìn về phía gương mặt dính đầy máu của Hà Nhẫn đã chết kia, hai đầu gối hắn rơi thật mạnh trên mặt đất.
"Ta biết a."
Chiết Trúc gật đầu, gió lạnh thổi phất một sợi tóc đen nhánh của hắn, hắn quay đầu lại nhìn về phía thanh niên đang quỳ, "Bằng không, ngươi cũng nằm ở chỗ này."
Tiếng nói thiếu niên có một loại thoải mái sảng khoái sau cơn mưa, lại khiến sống lưng Khương Anh gần như bị mồ hôi lạnh làm ướt sũng, hắn cúi đầu, không dám lau mồ hồi trên trán, vội lấy cây trâm bướm vàng trong lòng ngực ra, hai tay dâng lên: "Thập Thất hộ pháp, chuyện ngài giao phó, thuộc hạ đã tra được một chút manh mối ở Nam Châu thành."
Từ khi nhận được cây trâm bướm vàng này, Khương Anh đã thúc ngựa không ngừng chạy tới Nam Châu thành, hôm nay hắn chạy về trên núi, lại chỉ nhìn thấy thi thể đầy đất liền biết không ổn, tiếp tục lần theo ký hiệu tìm được ngôi miếu hoang ở Dụ Lĩnh trấn này, mà thi thể mấy người Hà Nhẫn cũng đã lạnh cứng.
Nếu hắn thật sự phản bội Thập Thất hộ pháp giống Hà Nhẫn, vậy sao hắn lại có thể bỏ qua thời cơ tốt như Thập Thất hộ pháp bị thương nặng vào lúc này, như vậy càng không cần đề cập tới còn sống để nhặt xác ở nơi đây không.
Trong lòng Khương Anh càng thêm hoảng sợ, biết rõ thiếu niên mười sáu tuổi này, sở dĩ có thể ngồi ổn ở vị trí hộ pháp tại tổ chức sát thủ đứng đầu thiên hạ, ngoại trừ võ công trác tuyệt, còn có tài trí của hắn.
Trong ánh mặt trời sáng ngời, cánh con bướm vàng trên trâm hơi hơi rung động, từng viên minh châu bóng mịn trong sáng lập loè hoa quang xinh đẹp, Chiết Trúc vừa thấy nó, liền duỗi tay lấy, "Nói."
"Vật ấy thật ra là sản phẩm của Ngu Phượng trai Nam Châu thành, kiểu dáng loại này tổng cộng có năm cái, giá trị trăm lượng vàng, toàn bán cho phu nhân cùng tiểu thư gia đình giàu có ở Nam Châu thành."
Khương Anh đúng sự thật nói.
"Có phu nhân tiểu thư nhà quan nào không?"
"Có, là phu nhân Thẩm Ngọc Thái - Giang Lăng bố chính sử." Khương Anh nói, không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên trước mặt này, "Thập Thất hộ pháp, chẳng lẽ Thẩm Ngọc Thái có quan hệ gì sâu xa với nhà buôn Cố thị ở Vĩnh Hưng Cổ Ninh?"
"Hẳn là không có."
Chiết Trúc lắc đầu.
"Vậy nàng còn có thể là ai?"
Khương Anh thật sự đoán không ra.
Mi mắt Chiết Trúc buông xuống, hắn tùy ý lay động cánh con bướm vàng, đôi môi không có bao nhiêu huyết sắc hơi cong lên:
"Đại Yến công chúa -- Minh Nguyệt."
Bên trong hành cung Nam Châu thành, Lăng Tiêu vệ chỉ huy sứ Hạ Trọng Đình quỳ gối trên cầu nổi, góc áo màu xanh lá buông xuống, bị nước tuyết tan trên cầu thấm ướt.
"Hạ khanh, ngươi biết rõ lần này trẫm nam tuần là vì Bạch Ngọc Tử Xương quan trên Thiên Chiếu Sơn ở Đinh Châu." Thuần Thánh đế khoanh tay đứng, vẫn chưa quay đầu lại.
Bạch Ngọc Tử Xương quan nổi danh thiên hạ đều biết, tương truyền mấy trăm năm trước, nghe nói Linh Hư Tử tu luyện tại quan đã đắc đạo phi thăng.
Xưa nay văn nhân mặc khách bái phỏng Tử Xương quan, tìm tiên hỏi đạo đếm không hết, lần này Thuần Thánh đế nam tuần là vì muốn vào Tử Xương quan, tận mắt nhìn thấy Thiên Tôn thần tượng 6 năm trước hắn đã sai người tu sửa tại vách đá trong quan.
Hạ Trọng Đình chắp tay, "Bệ hạ, đám phản quân này vốn đang chiếm cứ Tây Bắc, hiện giờ vì sao lại xuất hiện ở Nam Châu? Chỉ sợ......"
"Chỉ sợ cái gì?"
Thuần Thánh đế quay đầu nhìn về phía hắn.
"Chỉ sợ những người này không nhất định có quan hệ với phản quân Tây Bắc, ngược lại.... với thế gia phía nam......"
Hạ Trọng Đình nói vẫn chưa hết câu, nhưng nét mặt Thuần Thánh đế bỗng cứng lại, ngay sau đó sắc mặt biến hóa rất nhiều, hắn vuốt ve ngọc ban chỉ, trầm ngâm nói, "Trẫm mấy năm nay, đã bức những thế gia đó có chút nóng nảy rồi."
Vân Xuyên có bốn thế gia lớn, 300 năm trước Đại Yến lập quốc, bốn thế gia này đã chiếm cứ một vùng Vân Xuyên, bá tánh Vân Xuyên một mực tín nhiệm cùng tôn thờ chính là các thế gia này, mà hoàng đế lại ở cách xa hơn ngàn dặm.
Vì để được lòng thiên hạ, hoàng đế khai quốc Đại Yến cho phép toàn bộ Vân Xuyên sẽ do bốn thế gia cùng nhau quản lý.
Thế gia trăm năm, tích lũy tài phú cùng nhân lực phong phú, mặc dù thân là đế vương Đại Yến, hắn đích thực cũng không thể khinh thường, rốt cuộc lúc này hắn đang ở phía nam, hắn muốn đi Đinh Châu cách rất gần phía nam Vân Xuyên.
"Nhưng Minh Nguyệt......" trong lòng Thuần Thánh đế đã có chút buông lỏng, nhưng nghĩ đến công chúa theo hắn nam tuần, hắn u sầu vạn phần, "Hạ khanh, Minh Nguyệt chưa bao giờ ra khỏi cung, đây là lần đầu tiên, trời giá rét...... Cũng không biết hiện giờ nàng ổn không."
"Bệ hạ yên tâm, nhi tử thần Hạ Tinh Cẩm sẽ dẫn người tiếp tục ở lại nơi đây truy tìm tung tích công chúa, bức họa công chúa thần cũng đã sai người đưa đi các châu phủ, muốn bọn họ bí mật tìm kiếm."
Hạ Trọng Đình lại cúi thân xuống, bàn tay dính đầy tuyết, cất cao giọng nói:
"Hạ Tinh Cẩm nếu không tìm được công chúa, tuyệt không về Ngọc kinh!"
Ở y quán mua thêm vài vị dược liệu, lại trộn thêm vào chất lỏng có được từ vỏ cây không biết tên, nấu ra một thứ giống như keo, liền có thể chế thành một tấm "Da người" mỏng như cánh ve.
Thứ này tuy không cách nào thay đổi được ngũ quan người, nhưng khi chưa khô hẳn, làm giả nếp gấp lại vô cùng giống nếp nhăn trên mặt người, màu sắc vàng như nến cũng giống màu da.
Đây là thứ trước đây Chiết Trúc thích nhất khi trốn người.
Ít nhiều cũng nhờ thứ này, khi Thương Nhung ở một nơi xa lạ, gặp phải một ánh mắt lơ đãng rơi xuống trên người nàng, nàng đều mơ hồ có được chút an ủi khi phải đeo cái túi da nhăn nheo này.
Đang giữa trưa, khách điếm trấn trên người rất nhiều, bản năng trong lòng Thương Nhung vẫn luôn bài xích nơi náo nhiệt như vậy, lại bị Chiết Trúc cầm tay, không thể không đi theo hắn bước lên trên lầu.
Tiểu nhị đầy mặt tươi cười đẩy cửa phòng ra, thấy hai người bọn họ đi vào liền lập tức đóng cửa phòng lại, đi xuống lầu báo phòng bếp chuẩn bị đồ ăn.
Chiết Trúc buông lỏng bàn tay tràn đầy mồ hôi lạnh của nàng, phất góc áo ngồi xuống trước bàn, hắn rót một ly trà, bưng ly lên sờ tới sờ lui đều là lạnh, liền ghét bỏ buông xuông, rồi quay đầu lại, hắn phát hiện Thương Nhung còn đứng ở đàng kia không nhúc nhích, liền nhướng mày, "Ngươi suy nghĩ cái gì?"
Thiếu niên đã đoán ra vài phần, nhưng vẫn cố ý hỏi.
"Chiết Trúc, ta phải đi."
Thương Nhung vuốt mặt nạ mềm mại rất thật trên mặt, lại nói, "Ngươi có người ngươi muốn trốn, ta cũng có chuyện ta muốn tránh, cảm ơn ngươi cho ta thứ này."
Trong lòng cất giấu quá nhiều chuyện, cho nên trong ánh mắt nàng vẫn luôn không thấy được ý cười, lúc này nàng đón ánh sáng đứng ở trước mắt hắn, chậm rãi rũ đôi mắt xuống.
"Con bướm vàng kia, ta thật sự không cần ngươi......"
Lời nàng nói còn chưa xong, lại nghe thiếu niên đánh gãy nói: "Cho dù muốn đi, cũng ăn xong bữa cơm này trước."
Thương Nhung ngẩng đầu.
Vẫn là gương mặt già nua đầy nếp nhăn kia, nhưng đôi mắt hắn nhìn về phía nàng, vẫn giống như tinh tú được nước tuyết tẩy rửa qua, không thèm che giấu.
Thương Nhung rốt cuộc vẫn ngồi xuống trước bàn, trong chốc lát sau tiểu nhị gõ cửa tiến vào, đưa lên một bàn thức ăn, một bình trà nóng, nói "Dùng thong thả", liền nhanh chóng lui ra ngoài.
Thức ăn kia trên bàn, Thương Nhung liền ngửi được một loại mùi tanh khiến người khó có thể bỏ qua, thì ra bốn món ăn trên bàn, đã có tới hai món mặn.
"Thịt -- thì ra lại tanh như vậy?"
Thương Nhung đẩy món ăn trước mặt ra xa chút.
"Ngươi chưa bao giờ ăn thức ăn mặn?"
Chiết Trúc có một khoảnh khắc kinh ngạc, nhưng đương kim Đại Yến tin vào những điều huyền bí, người tin đạo gia hoặc tin Phật gia đều chú ý thanh tu, cũng luôn ăn chay, thật sự cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.
Người vẫn luôn ăn chay, xác thực sẽ cực kỳ mẫn cảm đối với mùi tanh của thịt.
Chiết Trúc bưng chén trà lên, lắc cho lá trà thoạt chìm thoạt nổi bên trong, dưới hơi nóng mù mịt, mặt mày hắn giãn ra rất nhiều, hoặc là hiện tại lại nảy sinh ý đồ khác, bên môi hắn mang ý cười, "Nếu ngươi dám ăn, ta lập tức đồng ý với ngươi, thả ngươi rời đi."
Thương Nhung bất chợt ngẩng đầu nhìn về phía hắn, "Nhưng vừa rồi ngươi rõ ràng mới nói......"
Nửa câu sau của nàng khi bắt gặp ánh mắt thiếu niên kia, bỗng nhiên nuốt xuống.
Thiên hạ này rất lớn, cuộc đời này của Thương Nhung lần đầu tiên bước ra khỏi tường cung, ban đầu nàng còn cho rằng mình có cơ hội được tự do, nhưng sau khi ra ngoài, nàng mới phát giác, nhân gian xa lạ này lại là một cái nhà giam thật lớn khác.
Nàng căn bản không có chỗ để đi.
Nhưng mặc dù vậy, nàng cũng muốn rời khỏi nơi này, cách Nam Châu rất xa, thậm chí -- cách xa thiếu niên thần bí khiến người không cách nào nhìn thấu này.
Nàng tình nguyện cô độc.
Đốt ngón tay Thương Nhung nắm đôi đũa càng thu càng chặt, nàng nhìn thẳng món ăn mới bị nàng đẩy ra xa kia, lấy hết can đảm gắp lên một miếng, chịu đựng mùi tanh kia, nhắm chặt đôi mắt miễn cưỡng đưa vào trong miệng.
"Minh Nguyệt, thức ăn mặn là thứ ô uế, mà ngươi sinh ra đã thanh khiết, tuyệt đối không thể dính vào."
Thanh âm kia giống như bóng ma quanh quẩn bên tai.
Gân cốt nơi mu bàn tay Thương Nhung căng chặt, tới lúc này rồi, nàng hiển nhiên không chỉ vì câu kia của thiếu niên, mà miễn cưỡng ăn xong miếng thịt.
Hốc mắt không biết khi nào đã ướt át, nàng gắp thịt một đũa rồi lại một đũa, cố nén mùi tanh bọc cơm ăn hết.
Quy củ suốt mười lăm năm, bị nàng ăn sạch từng miếng một.
Chiết Trúc lặng im nhìn nàng, nhìn nàng ăn xong chén cơm kia, nhìn nàng buông chén đũa, ngẩng đầu lên đối diện ánh mắt hắn, hỏi hắn, "Ta có thể đi được chưa?"
Chiết Trúc không nói gì, chỉ nhấp một ngụm trà nóng, nhẹ nhàng gật đầu.
Thương Nhung đứng dậy, đi đến chỗ cửa phòng, khi muốn duỗi tay mở cửa, nàng bỗng nhiên dừng lại, quay đầu.
Ngoài song cửa sổ lọt vào mảnh lớn ánh mặt trời, lầu trên lầu dưới ồn ào làm nổi bật yên tĩnh ở nơi này, hắn ngồi trước bàn, lạnh nhạt cùng nàng nhìn nhau.
"Chiết Trúc, thật sự cảm ơn ngươi."
Nàng không cười, chỉ dùng biểu tình kì quái nhìn hắn.
- - "Kẽo kẹt".
Cửa phòng mở ra rồi khép lại, quang ảnh chiếu vào sườn mặt Chiết Trúc lại biến mất, phòng trong hoàn toàn an tĩnh lại, Chiết Trúc không chút để ý rũ mắt nhìn ly trà đã mất độ ấm, tùy tay gác xuống.
Hắn sờ soạng bên thái dương, nhẹ nhàng gỡ thứ trên mặt ra, lại mang đai lưng vào bên hông, nhuyễn kiếm chạm vào đai ngọc phát ra từng tiếng vang thánh thót rõ ràng, hắn đẩy một cánh cửa sổ ra, phía dưới là hẻm cũ yên tĩnh, ngay cả tuyết cũng không được quét sạch.
Lặng yên không một tiếng động, thân ảnh thiếu niên uyển chuyển nhẹ nhàng hòa vào trong gió tuyết, hắn dẫm đạp lên mái cong ngói đen đi trong gió phần phật, rất nhanh đã hạ xuống trên một thân cây trước ngôi miếu thờ rách nát.
Cửa miếu lung lay sắp đổ, cỏ khô dính máu rải rác đầy đất, hắn ẩn mình dưới tàng cây rộng lớn, yên lặng nhìn thanh niên thân hình cao lớn, lần lượt dọn mấy thi thể trong miếu ra bên ngoài sân từng chuyến một.
Chiết Trúc dựa trên thân cây, đôi tay ôm hoàn cánh tay: "Khương Anh."
Thanh niên kia chợt nghe tiếng nói, liền lập tức nhìn quanh bốn phía, "Thập Thất hộ pháp?"
Giọng nói hắn mới vừa thốt ra, liền thấy thiếu niên áo đen kia từ trên cây cách đó không xa phi thân đến, nhẹ nhàng dừng ở trước mặt hắn.
"Thập Thất hộ pháp, ngài tới khi nào? Ngài cũng biết Hà Nhẫn bọn họ......" Khương Anh vừa thấy hắn, liền vội chỉ về sáu cổ thi thể phía sau.
Chỉ là lời hắn nói còn chưa xong, đã nghe tiếng nói thiếu niên như gió mát:
"Ta giết."
Khương Anh kinh ngạc mở to hai mắt.
"Nơi ta ẩn thân cũng coi như bí mật, nhưng sáng nay người của Thập Nhất ca lại tìm được nơi đó rồi." Chiết Trúc bước nhẹ nhàng chậm chạp đi đến trước mấy thi thể kia, "Sau đó ta giả bộ bị trọng thương vô dụng, mới để lại ký hiệu tại Khang Bình y quán ở trấn trên, Hà Nhẫn lập tức đến nhanh như vậy, ngươi nói, đây là vì sao?"
Chiết Trúc lệnh cho Hà Nhẫn đi tra hành tung Thập Nhất nửa tháng trước, nhưng hôm nay Hà Nhẫn lại cố tình xuất hiện tại Dụ Lĩnh trấn này.
"Thập Thất hộ pháp! Thuộc hạ tuyệt đối không có tâm phản bội hộ pháp!" Khương Anh nhìn về phía gương mặt dính đầy máu của Hà Nhẫn đã chết kia, hai đầu gối hắn rơi thật mạnh trên mặt đất.
"Ta biết a."
Chiết Trúc gật đầu, gió lạnh thổi phất một sợi tóc đen nhánh của hắn, hắn quay đầu lại nhìn về phía thanh niên đang quỳ, "Bằng không, ngươi cũng nằm ở chỗ này."
Tiếng nói thiếu niên có một loại thoải mái sảng khoái sau cơn mưa, lại khiến sống lưng Khương Anh gần như bị mồ hôi lạnh làm ướt sũng, hắn cúi đầu, không dám lau mồ hồi trên trán, vội lấy cây trâm bướm vàng trong lòng ngực ra, hai tay dâng lên: "Thập Thất hộ pháp, chuyện ngài giao phó, thuộc hạ đã tra được một chút manh mối ở Nam Châu thành."
Từ khi nhận được cây trâm bướm vàng này, Khương Anh đã thúc ngựa không ngừng chạy tới Nam Châu thành, hôm nay hắn chạy về trên núi, lại chỉ nhìn thấy thi thể đầy đất liền biết không ổn, tiếp tục lần theo ký hiệu tìm được ngôi miếu hoang ở Dụ Lĩnh trấn này, mà thi thể mấy người Hà Nhẫn cũng đã lạnh cứng.
Nếu hắn thật sự phản bội Thập Thất hộ pháp giống Hà Nhẫn, vậy sao hắn lại có thể bỏ qua thời cơ tốt như Thập Thất hộ pháp bị thương nặng vào lúc này, như vậy càng không cần đề cập tới còn sống để nhặt xác ở nơi đây không.
Trong lòng Khương Anh càng thêm hoảng sợ, biết rõ thiếu niên mười sáu tuổi này, sở dĩ có thể ngồi ổn ở vị trí hộ pháp tại tổ chức sát thủ đứng đầu thiên hạ, ngoại trừ võ công trác tuyệt, còn có tài trí của hắn.
Trong ánh mặt trời sáng ngời, cánh con bướm vàng trên trâm hơi hơi rung động, từng viên minh châu bóng mịn trong sáng lập loè hoa quang xinh đẹp, Chiết Trúc vừa thấy nó, liền duỗi tay lấy, "Nói."
"Vật ấy thật ra là sản phẩm của Ngu Phượng trai Nam Châu thành, kiểu dáng loại này tổng cộng có năm cái, giá trị trăm lượng vàng, toàn bán cho phu nhân cùng tiểu thư gia đình giàu có ở Nam Châu thành."
Khương Anh đúng sự thật nói.
"Có phu nhân tiểu thư nhà quan nào không?"
"Có, là phu nhân Thẩm Ngọc Thái - Giang Lăng bố chính sử." Khương Anh nói, không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên trước mặt này, "Thập Thất hộ pháp, chẳng lẽ Thẩm Ngọc Thái có quan hệ gì sâu xa với nhà buôn Cố thị ở Vĩnh Hưng Cổ Ninh?"
"Hẳn là không có."
Chiết Trúc lắc đầu.
"Vậy nàng còn có thể là ai?"
Khương Anh thật sự đoán không ra.
Mi mắt Chiết Trúc buông xuống, hắn tùy ý lay động cánh con bướm vàng, đôi môi không có bao nhiêu huyết sắc hơi cong lên:
"Đại Yến công chúa -- Minh Nguyệt."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.