Kiếm Ủng Minh Nguyệt

Chương 10: Học tư bôn*

Sơn Chi Tử

03/02/2023

*tư bôn: bỏ nhà theo trai ????

Làm khách cái gì.

Nào có ai như bọn họ, bị trói tay đi vào sào huyệt bọn sơn phỉ làm khách.

Đường đá nhỏ hẹp lại ẩm ướt, trước sau Thương Nhung đều là mấy tên hán tử gian ác tay cầm đao, cây cỏ tươi tốt bên đường phất qua, tay áo nàng nhẹ nhàng lay động, thấy nhuyễn kiếm bên hông thiếu niên bị người khác rút ra, trong lòng nàng càng thêm bất an, đến gần sát bên cạnh hắn nhỏ giọng nói: "Chiết Trúc, chúng ta tùy tiện đi vào trại của bọn họ, vạn nhất ra không được thì làm sao bây giờ?"

Vì trốn tránh các chốt kiểm tra trên quan đạo, hai người bọn họ mới đi vào sơn đạo, nào ngờ lại gặp gỡ bọn sơn phỉ giết người cướp của này, mười mấy người có lẽ Chiết Trúc có thể ứng phó được, nhưng nếu đi vào sào huyệt bọn họ, cũng không biết trong đó lại có bao nhiêu hung hiểm.

"Không phải ngươi không sợ chết sao?"

Thiếu niên rũ mắt xuống, không biết suy nghĩ cái gì.

"Ta mà chết thì không còn gì để nói," Vẻ mặt Thương Nhung buồn bực, thanh âm rất nhẹ, "Nhưng ngươi tóm lại không thể chết chung với ta được."

Chiết Trúc nghe vậy giương mắt lên, ánh sáng loang lỗ chiếu qua tán cây rậm rạp, ánh mắt hắn dừng ở lớp mặt nạ vì đoạn đường núi này mà hơi bóc ra trên mặt nàng.

"Đừng hòng bày quỷ kế! Đi mau!"

Một âm thanh tục tằng đầy mất kiên nhẫn vang lên phía sau, mắt thấy chuôi đao sắp giáng một đòn nặng nề vào lưng Thương Nhung, nhưng thiếu niên phản ứng cực nhanh, đôi tay duỗi ra đã vững vàng nắm lấy đuôi đao.

"Tiểu tử ngươi......"

Đại hán râu quai nón đầu tiên là hơi sửng sốt, nhìn đôi mắt trong sáng thanh triệt của thiếu niên trước mặt, hắn sắp nổi giận, lại nghe thiếu niên nói: "Nàng chỉ có chút sợ hãi, cũng coi như chuyện thường tình thôi."

"Được rồi! Đi mau đi!"

Tên mặt sẹo dẫn đầu xoay người lại, không kiên nhẫn hô một tiếng.

Mà Thương Nhung cũng phát hiện mặt nạ trên mặt mình đã có mấy chỗ bóc ra, nàng che gương mặt, lại thấy thiếu niên bên cạnh chợt dừng lại trên một bậc cầu thang, ngồi xổm xuống trước người nàng.

Như khi nàng chạy trốn vào đêm tuyết ấy.

"Tam đương gia, ngài nhìn tiểu tử này!" Đại hán râu quai nón vội chỉ vào hắn kêu.

Chiết Trúc ngẩng đầu đón nhận ánh mắt bất thiện của tên mặt sẹo phía trước, "Không phải muốn đi nhanh sao? Nàng sợ tới mức không nhẹ, đi chậm lắm."

Dứt lời, hắn quay đầu lại nhìn về phía Thương Nhung, "Lên đi."

Gió núi sàn sạt, thổi đến đôi mắt người không thể mở to, Thương Nhung nép vào vai thiếu niên, nghe được tiếng hắn hít thở, sơn phỉ trước sau đang nói chuyện với nhau cái gì, nàng cũng không nghe rõ.

Bất luận là nước mắt hay là mồ hôi, đều sẽ phá hư độ dính của mặt nạ như nhau, bởi vì vậy hắn mới muốn cõng nàng đi, nhưng đoạn đường núi nàng vừa đi, đã đủ khiến mặt nạ của nàng bóc ra một chút, mà đôi tay nàng bị trói, lúc này đang hoàn trên cổ thiếu niên, trước mắt bao người, một chút hành động của nàng đều có thể đưa tới rất nhiều chú ý, cho nên nàng chỉ có thể cúi đầu, nương theo mũ áo choàng che lấp một ít.

"Thôi vậy."

Chiết Trúc ước chừng đã nhận ra cái gì, hắn thoáng nghiêng mặt, mồ hôi trên trán hắn lấp lánh, "Giấu không được thì không giấu nữa."

Trong giọng nói của hắn có pha lẫn một ít ý vị không thể hiểu thấu.

Thương Nhung không nói chuyện, chỉ nhìn thiếu niên vì đi đoạn đường núi này, mà khuôn mặt tuấn tiếu trắng trẻo đã lộ hồng, nàng bỗng nhiên nâng tay, dùng ống tay áo lau đi mồ hôi mịn trên trán hắn.

Trong lúc nhất thời, bốn mắt nhìn nhau.

Thương Nhung dừng lại, cúi đầu rất nhanh, mũ choàng tùy ý che lấp nửa khuôn mặt nàng, ngoan ngoãn nép vào trên vai hắn không hề động.



Trại sơn phỉ xây dựng tựa vào vách núi đá, cũng không lớn, bởi vậy có vẻ như trong trại chen chúc rất nhiều người, khi Thương Nhung cùng Chiết Trúc bị mang vào cửa trại, lập tức có rất nhiều đôi mắt tùy ý đánh giá bọn họ.

"Sao lại mang theo hai người sống trở về?" Trong thính đường, là đại hán gương mặt dữ tợn, trong tay còn cầm một con gà nướng đang gặm dang dở, trên mũi còn có cái mụn thịt to.

"Lúc chúng ta đang xử lý đám người kia, lại vô tình gặp được đôi này, vốn định muốn giết, nhưng tiểu tử này nói, nhà hắn có thể bỏ ra ba vạn lượng tới chuộc mạng hắn," Tên mặt thẹo kia vội tiến lên rót rượu vào chén cho trại chủ, thanh âm lại ép nhỏ đi rất nhiều, "Đại ca, ta thấy bên hông hắn có đeo đai ngọc, là người có tiền nga, trên đường về trại này, đều là tiểu tử kia cõng tiểu cô nương đi suốt, nói không chừng hai người bọn họ chính là tiểu thiếu gia tiểu cô nương gia đình giàu có, học đòi theo người ta bỏ nhà trốn đi nga."

"Bỏ nhà trốn đi?"

Mí mắt dày nặng của trại chủ kia mở to, trước nhìn khuôn mặt không che không giấu của hắc y thiếu niên, lại liếc liếc nhìn cô nương bên cạnh hắn, chỉ thấy nàng bị mũ áo choàng che kín, chỉ lộ ra nửa bên sườn mặt ám vàng, cùng với lông mày lộn xộn, hắn "Xuýt" một tiếng, có chút không tin tưởng nổi.

"Tiểu tử, trong nhà ngươi thật có thể ra ba vạn lượng tới chuộc mạng cho hai người các ngươi?"

Trại chủ uống cạn chén rượu trước mặt hắn, nói, tên mặt thẹo bên cạnh lại cầm bình rượu tới rót rượu cho hắn, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, bình rượu trượt khỏi tay, bang một tiếng rớt xuống đất.

Nhị đương gia ở một bên đang vùi đầu chà loan đao bị hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn về phía tên mặt thẹo, "Lão tam, bình rượu mà ngươi cầm cũng không xong à?"

Sắc mặt tên mặt thẹo có chút quái quái, hắn quơ quơ tay, "Không phải a đại ca nhị ca, tay ta không biết sao lại đau quá đau này."

Ở trên đường cũng đã có chút đau, hắn không để ý lắm, hiện nay lại càng nóng như lửa đốt.

"Ba vạn lượng không có,"

Đột nhiên, một giọng nói như gió mát truyền đến, "Nhưng giải dược lại có một viên."

Khoảnh khắc này, ánh mắt mọi người trong thính đường bỗng dưng tập trung lên người hắc y thiếu niên kia, mọi người chỉ thấy hắn dễ như trở bàn tay cởi dây thừng đang trói tay, lại đi cởi trói cho cô nương bên cạnh.

Âm thanh rút đao xoàn xoạt không dứt, trại chủ cùng Nhị đương gia đều đứng dậy, đôi mắt tràn đầy sát khí nhìn thẳng hắn.

"Ta ghét nhất người khác chạm vào kiếm ta,"

Chiết Trúc biểu tình đạm bạc, từ từ giương mắt nhìn về phía tên mặt thẹo đau đến mức đầu đầy mồ hôi, "Cho nên chuôi kiếm hàng năm đều được bôi độc."

Lời này vừa nói ra, cơ mặt của tên mặt thẹo kia giật giật, đón nhận một đôi mắt đầy lạnh lẽo của thiếu niên kia, trong lòng hắn có một tia hốt hoảng, nhưng vẫn còn giả vờ trấn định nói, "Tiểu tử ngươi đừng vội gạt người! Lão tử ta nhiều năm qua chưa bao giờ nghe nói, không bôi độc lên lưỡi kiếm, mà lại bôi lên chuôi kiếm!"

Chiết Trúc cong cong đôi mắt lên, "Bôi độc lên lưỡi kiếm có ý tứ gì đâu chứ? Ta chỉ sợ mất kiếm, chứ không sợ giết không chết người."

Hắn câu chữ bình đạm, pha lẫn vài phần kiêu ngạo, vài phần khinh miệt.

"Người trúng độc này, mới đầu sẽ cảm thấy mơ hồ đau đớn, dần dần, sẽ càng ngày càng đau, tiếp theo, đó là da thịt thối rữa," hắn nói, liền dẫn Thương Nhung đi về phía trước vài bước, cũng không để ý tới những người nâng đao cách bọn họ càng lúc càng gần, ấn vai nàng ngồi xuống trước cái bàn dài, "Cuối cùng, một người sống sờ sờ liền thành một mớ thịt thối."

"Tất cả đừng nhúc nhích!" Tên mặt thẹo đã hoàn toàn luống cuống, cũng không biết là nghe xong lời thiếu niên này nói, hay là trạng thái trúng độc của hắn đã càng rõ ràng hơn, hắn cảm thấy đôi tay mình dường như bị lửa lớn thiêu đốt, vô cùng đau đớn, hắn vội ngăn cản thuộc hạ, lại hỏi thiếu niên, "Ngươi muốn như thế nào?"

"Đã là làm khách, vậy nên có rượu ngon thức ăn nóng."

Chiết Trúc chống cằm, liếc hắn.

Tên mặt thẹo sửng sốt một chút, ngay sau đó liền vội vàng tiếp đón người, "Mau! Chuẩn bị rượu và thức ăn!"

"Chờ đã."

Trại chủ nâng tay lên, khuôn mặt hắn âm trầm hơn rất nhiều, nheo đôi mắt lại, "Tiểu công tử đối phó tam đệ ta như thế, nhưng vẫn vọng tưởng ta chiêu đãi rượu ngon thức ăn nóng?"

Chiết Trúc nghe vậy, lại nhíu mày, nhìn tên mặt thẹo, oán trách, "Xem ra đại ca ngươi không muốn cứu mạng ngươi rồi."

Tên mặt thẹo đột nhiên nhìn về phía trại chủ, mày hắn nhíu chặt, "Đại ca......"



"Bất quá không sao,"

Chiết Trúc đánh gãy nửa câu sau còn chưa ra khỏi miệng hắn, "Trại chủ không để bụng mạng của tam đệ ngươi, nhưng vẫn để ý mạng của mình chứ?"

Vẻ mặt trại chủ cứng đờ, không khỏi theo ánh mắt thiếu niên nhìn về phía chén rượu trong tay mình.

Chén rượu này...... Là tên mặt thẹo đưa cho hắn.

Lúc này Nhị đương gia cũng phản ứng lại, nhất thời ngồi không yên, nhắc đao lên dời cách xa tên mặt thẹo hơn một chút.

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Thức ăn nóng hôi hổi chừng mười mấy món, bên trong thính đường yên lặng đến đáng sợ, Thương Nhung như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, nhưng thiếu niên bên cạnh nàng lại bình tĩnh tự nhiên xới một chén cơm nhỏ cho nàng, lại đưa đôi đũa tới tay nàng.

"Ta nghĩ trại chủ nhất định sẽ không hạ độc đâu, nếu không, mọi người cùng đồng quy vu tận như vậy cũng không thú vị." Chiết Trúc ngước mắt, nhìn về phía vị trại chủ đang ngồi ở đối diện.

"Tiểu công tử nói chí phải."

Trại chủ cơ hồ là nghiến răng trả lời.

Cơ hồ Thương Nhung vừa động, mặt nạ trên mặt nàng lại lỏng lẻo thêm vài phần, khi nàng đang không biết nên gỡ xuống hay không, thì ngón tay trắng thuần thon dài của thiếu niên đã vô cùng lưu loát bóc đồ vật mỏng manh kia ra, mũ áo choàng rớt về phía sau, chân dung nàng lộ ra, trong lúc nhất thời, ánh mắt sơn phỉ có mặt trong thính đường đều dừng trên mặt nàng.

"Ta nghe nói, độc này ngay cả tròng mắt người cũng có thể lạn rớt."

Thanh âm ẩn chứa nụ cười lạnh của thanh niên truyền đến bên tai mọi người.

Mọi người nhất thời không dám nhìn tiếp, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.

"Ăn đi a."

Chiết Trúc gắp một khối thịt kho tàu vào chén nhỏ trước mặt Thương Nhung, nàng nhìn chằm chằm khối thịt kia, lại ngẩng đầu nhìn hắn, nàng không hiểu lắm, ở nơi tràn đầy sát khí xung quanh, vì sao còn có thể tùy ý không câu nệ như vậy được chứ.

Nhưng nàng nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn động đũa giống hắn.

Chỉ cần nàng không ngẩng đầu nhìn mặt những người đó, nàng cũng có thể nuốt trôi bữa cơm này.

Thiếu niên rốt cuộc cũng không ăn được mấy đũa, lại rất có hứng thú rót một chén rượu đưa lên miệng nhấp hai ngụm, mà tên mặt thẹo kia sớm đã đau đến mức không kìm nén được, "Tiểu công tử, rốt cuộc khi nào ngươi mới ban cho ta thuốc giải đây?"

"Giải dược chỉ có một viên,"

Ánh mắt Chiết Trúc lưu chuyển qua lại giữa tên mặt thẹo cùng trại chủ, "Nhưng trúng độc, lại đến hai người."

Trại chủ cùng tên mặt thẹo hai mặt nhìn nhau, không khí trong thính đường này đã mơ hồ có chút không đúng, Nhị đương gia nhíu mi lại, trong lòng càng thêm hoài nghi, quay đầu lại kêu thuộc hạ dùng vải thô bọc nhuyễn kiếm của thiếu niên mang lên đây, hắn liền duỗi tay đoạt lấy, nói, "Đại ca tam đệ, đừng bị tên tiểu tử này lừa gạt! Giải dược nhất định không chỉ có một viên! Không tin thì lấy tiểu cô nương này tới thử!"

Hắn nói, nhanh chóng muốn duỗi tay bắt lấy Thương Nhung.

Nào biết thiếu niên thân như quỷ mị, thế nhưng còn nhanh hơn hắn, khi ngón tay chưa chạm vào nửa phần ống tay áo Thương Nhung, nhuyễn kiếm trong tay hắn đã bị thiếu niên rút ra, mũi kiếm sắc bén mảnh khảnh cắt đứt vải thô cũng cắt đứt bàn tay hắn, máu tươi tức khắc ào ạt chảy xuôi ra.

Thương Nhung bị Chiết Trúc nắm chặt tay vội vàng đứng dậy lui về phía sau, hắn lại bỗng nhiên buông tay, tiếng động đao kiếm chạm vào nhau lọt vào tai, nàng ngẩng đầu, chỉ thấy mũi kiếm hắn đâm thủng yết hầu Nhị đương gia kia.

"Nhị đệ!" Một màn này kích thích đồng tử trại chủ co rụt lại, hắn rút đao trên bàn đang muốn phát tác, nhưng mà lưỡi kiếm dính máu của thiếu niên mảnh khảnh như lá trúc hơi đung đưa, chỉ thẳng về hướng hắn.

"Nếu còn do dự, có thể sẽ không còn cơ hội."

Chiết Trúc từ đai lưng bên hông lấy ra một viên thuốc màu xanh ngọc, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của hắn dính máu, đôi mắt cong cong, "Các ngươi là muốn thay hắn báo thù, hay là muốn cái này?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Kiếm Ủng Minh Nguyệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook