Kiếm Ủng Minh Nguyệt

Chương 4: Không cần chịu đựng

Sơn Chi Tử

07/01/2023

"Chơi?"

Tuyết trắng hoen ố, khắp nơi đều là đốm đỏ, thiếu niên này vừa rồi mới một tay tạo thành một vụ giết chóc, lúc này lại đột nhiên hỏi nàng, muốn đi chơi cùng hắn không.

Không ngờ lại lộ ra một loại hồn nhiên không màng sự đời như vậy.

Thương Nhung không biết đáp lời hắn như thế nào, trong lòng lại tò mò về hắn rất nhiều, trong lúc im lặng, rừng núi được gió thổi tạo ra tiếng sàn sạt, mà hắn chán muốn chết, bỗng nhiên rút kiếm, lưỡi kiếm dò theo lan can phẩy một cái, xốc lên một mớ tuyết đánh vào bàn tay nàng.

Bàn tay bị ấm trà làm phỏng của nàng hồng lợi hại, lúc này tuyết lạnh chạm vào vết bỏng làm đau nhức không thôi, tuyết tan theo đầu ngón tay nàng chảy xuống từng giọt tí tách.

Thương Nhung ngẩng đầu nhìn hắn.

Bởi vì mất máu quá nhiều, sắc mặt của hắn càng thêm tái nhợt, lúc này miệng vết thương sâu nhất trên cánh tay tuy đã ngừng chảy máu, nhưng những vết thương rất nhỏ khác ở các nơi cũng còn chưa kịp xử lý, chỉ rắc chút thuốc cầm máu, cũng không quản dùng được hay không.

"Ta đưa ngươi đi tìm đại phu."

Mặc dù lúc ban đầu nàng tìm tới hắn là vì muốn chết, nhưng hắn một lần lại một lần cứu nàng, cũng là việc thiện hắn làm, Thương Nhung nghĩ, nàng nên làm như vậy.

Nàng đỡ Chiết Trúc đứng lên, nhìn hắn dựa vào lan can phía sau miễn cưỡng đứng lên, hô hấp hắn có chút nặng nề, một bàn tay chống trên lan can, mu bàn tay siết chặt khiến gân cốt lộ ra rõ ràng, nàng nghe hắn nói, "Đi, trong ngăn tủ bên phải giường tre, tìm một bộ y phục cho ta."

Thương Nhung ngây thơ gật đầu, buông hắn ra, xoay người đột nhiên lại thấy tử thi bị nàng ném ấm sôi cho phỏng đầu kia ở cửa, nàng cứng người một chút, xách làn váy lên vòng qua hắn, chạy chậm vào nhà.

Chiết Trúc nghe trong phòng phát ra động tĩnh nhỏ vụn, hắn đứng thẳng thân thể đi vào.

Trong phòng nước trà cùng vết máu uốn lượn vươn vãi đầy đất, một mảnh hỗn độn, thiếu nữ kia đang giũ giũ bộ y phục màu chàm vừa mới lấy ra từ trong ngăn tủ, mắt thường có thể thấy được tro bụi bay đầy, khiến nàng nhíu mày ho khan.

Mày nàng dày nhưng không đậm, màu sắc nhàn nhạt giống như sương mù mênh mông ở núi xa, không giống lá liễu vừa cong vừa tinh tế, chỉ ở phần đuôi hơi có độ cong, đôi mắt là mắt phượng ít có, tinh tế mà không nhỏ, mắt hai mí nếp uốn xinh đẹp, đuôi mắt hơi cong, thần sắc sáng ngời, mảng lớn ánh mặt trời ảm đảm theo song cửa sổ bị hư hại ào ạt tràn vào, mặt mày nàng chìm trong ánh sáng còn mang thêm vẻ trong vắt không dính bụi trần.

Nàng quay mặt đi tới, ho đến đôi mắt long lanh nước, nhìn hắn nói, "Chiết Trúc, ngươi vẫn không nên mặc cái này."

"Hửm?"

Hắn chờ nàng nói tiếp.

"Cũng không biết để đó bao nhiêu năm rồi, bám quá nhiều bụi," nàng càng nói mày càng nhăn, còn nhìn về hắn cường điệu, "Thực dơ."

"Bộ trên người ta cũng hoàn toàn không sạch sẽ."

Hắn bước đi không vững, may mà Thương Nhung kịp thời tới đỡ lấy hắn, hắn cúi đầu nhìn nàng, "Vì giấu tai mắt người khác, ngươi và ta phải giả trang nông hộ, mau chóng xuống núi."

"Được rồi."

Thương Nhung gật gật đầu, cúi đầu phát hiện đai lưng ở sườn eo hắn, liền không chút nghĩ ngợi duỗi tay mở ra, cho đến khi lại ngẩng đầu đón nhận ánh mắt kinh ngạc của thiếu niên, hắn ở gần như vậy, nàng thậm chí thấy rõ lông mi dày của hắn tạo thành cái bóng nhàn nhạt dưới mí mắt.

Vải rách trên cánh tay hắn dính liền vào miệng vết thương, Thương Nhung nhất thời có chút không dám vọng động, nàng đang không biết như thế nào, mới có thể thuận lợi cởi cái áo ngoài dính đầy máu của hắn ra đây, lại thấy hắn bỗng nhiên tự mình kéo ống tay áo xuống, ngay sau đó, miệng vết thương đã cầm máu do rắc thuốc bột, lần thứ hai lại chảy máu ào ạt.

Thương Nhung nhìn thấy liền đau, nhưng nàng ngẩng đầu, thấy mặt hắn không biểu tình, khuôn mặt tuấn tiếu lại càng thêm tái nhợt.

"Ngươi đau thì nói, không cần cố chịu đựng." Thương Nhung không khỏi nói.

"Cố chịu đựng như vậy, có ý nghĩa gì?"

Chóp mũi thiếu niên có tầng mồ hôi rất nhỏ, hắn nghe vậy bất chợt cảm thấy buồn cười.

"Đây" Thương Nhung lại mở bình thuốc cầm máu ra, kéo cổ tay của hắn qua, lúc này tay nàng không có run, tỉ mỉ rắc thuốc bột xuống miệng vết thương.



Thiếu niên rũ mắt chờ nàng rắc thuốc cho mình xong, liền muốn tránh thoát tay nàng, lại bị ngón tay nàng cầm thật chặt, nàng bỗng nhiên cúi đầu, tóc dài đen nhánh dưới ánh sáng giống như tơ lụa.

Gió thổi nhẹ nhàng, lạnh lạnh qua miệnh vết thương dữ tợn trên cánh tay hắn.

Cứ từng chút một như vậy, vài ba lần.

Lông mi thiếu niên hơi run rẩy, hắn kinh ngạc đến quên phản ứng.

"Xiêm y này vừa dơ vừa thô ráp, miệng vết thương của ngươi không được băng bó, sẽ bị nó cạ trúng đó." Thương Nhung nhìn thoáng qua bộ xiêm y màu chàm đặt trên giường tre, nàng buông cổ tay của hắn ra, ngẩng đầu nhìn hắn nói.

Mà Chiết Trúc chỉ nheo mắt lại nhìn kỹ nàng.

Cái gì hắn cũng chưa nói.

Thương Nhung đang muốn nói tiếp, lại thấy ngón tay trắng nõn thon dài của hắn bỗng nhiên nắm ống tay áo ngoài của nàng lên, nàng còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe được một tiếng "xẹt", ống tay áo nàng trong giây lát đã bị hắn xé rách một mảnh không lớn lắm.

"Ngươi làm cái gì?"

Thương Nhung kinh ngạc mở to đôi mắt, ngẩng đầu mới phát hiện, mảnh lụa tuyết trơn bóng màu sắc nhu hòa kia đã bị hắn bọc lên miệng vết thương, mơ hồ còn dính máu.

Nàng chạm vào ống tay áo bị xé của mình, không biết làm sao, đây là bộ sam váy nàng rất thích, hiện giờ lại......

Chiết Trúc giương mắt, phát hiện nàng không nói lời nào, chỉ mím môi nhìn chằm chằm hắn, thoạt nhìn không hề cao hứng.

"Nếu ngươi trốn đi, trang phục ngươi mặc lúc đi nhất định bị người khác nhớ kỹ trong lòng, chẳng lẽ ngươi muốn xuống núi lại bị tìm thấy?" Hắn cầm xiêm y trên giường tre lên, cũng giũ giũ, bụi bặm hiện rõ từng hạt trong nắng sớm, mặt mày hắn tuấn tú lãnh đạm.

Thương Nhung ngẩn ra, ngay sau đó nàng lắc đầu, nói, "Không muốn."

Nàng bỗng nhiên sinh ra chút ngượng ngùng.

"Vậy thay quần áo."

Chiết Trúc không thích nói chuyện, mặc xong áo liền xiêu vẹo đi ra ngoài.

Thương Nhung nhìn hắn đá tử thi ở cửa đi ra ngoài, ngay sau đó góc áo màu chàm nhoáng lên ở ngạch cửa, nàng há miệng thở dốc còn chưa kịp nói cái gì, quay đầu lại nhìn về phía xiêm y đầy bụi bẩn trong ngăn tủ, nàng buồn rầu nhíu mày.

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Trong núi gió lạnh thấu xương, thổi đến vành tai người phát đau.

Thương Nhung không biết đã đỡ thiếu niên bị thương này đi bao lâu rồi, đế giày thêu mỏng manh vốn đã bị hỏng, lúc này lại thấm tuyết, mỗi bước nàng đi đều lạnh đến chết lặng.

Trong phòng kia ngoại trừ vải thô áo cũ đầy ngăn tủ, cũng có mấy đôi giày vải nữ tử, chỉ là hơi lớn, nàng mang vào căn bản không dễ đi, đành phải đổi về lại giày của mình.

Quầng sáng màu hoàng kim ở chân trời càng thêm tròn trịa, bọn họ thật vất vả xuống núi, Chiết Trúc lại bỗng nhiên ngã xuống không hề báo trước, Thương Nhung muốn đỡ hắn nhưng không đỡ nỗi, cùng nhau ngã trên nền tuyết.

Động tĩnh này khiến cho lão ông đầu bạc đánh xe bò trên sơn đạo đi ngang qua chú ý, ông nhìn thăm dò xung quanh cách đó không xa, hô thanh: "Tiểu cô nương, đang bị gì vậy?"

"Bá bá, xin ngài giúp đỡ ta!" Thương Nhung không có cách đỡ Chiết Trúc dậy, nàng nghe tiếng quay đầu lại, nôn nóng kêu lên.

Xe bò lắc lư lảo đảo trên đường núi lầy lội tuyết, Thương Nhung chưa bao giờ ngồi trên chiếc xe kỳ quái như vậy, nàng vừa câu nệ vừa sợ hãi vịn lên tấm ván gỗ bên cạnh, ngồi quỳ, động cũng không dám động.

Bò kéo xe thoáng lay động đuôi, đánh thẳng vào cánh tay lúc nàng đang thất thần, nàng hoảng sợ giật bắn cả mình, suýt nữa rớt xuống xe.



"Cô nương cẩn thận chút." Lão ông đang đánh xe quay đầu lại, mới vừa rồi đã nhìn thấy thiếu niên đang hôn mê kia trông như thế nào, nhưng không cẩn thận nhìn kỹ cô nương này, mà lúc này khi ông nhìn kỹ, liền thực sự lắp bắp kinh hãi.

Đôi thiếu niên thiếu nữ này, nhìn như thế nào cũng đều giống như thần tiên đầu thai ra vậy.

"Cô nương, các ngươi là huynh muội?"

Tuy hỏi như vậy, nhưng trong lòng lão ông lại suy nghĩ, mặt mày hai người bọn họ không hề giống nhau một chút nào.

Mà Thương Nhung nghe lời này của ông, cúi đầu nhìn thoáng qua thiếu niên hai mắt nhắm nghiền, nàng phát hiện nhuyễn kiếm từ đai lưng của hắn, đã lộ ra hơn nửa chuôi kiếm cùng tua kiếm dính đầy máu, liền vội vàng nhét nhét những thứ này vào bên trong, nàng ngẩng đầu phát hiện lúc này lão ông không quay đầu lại, liền nhẹ nhàng thở ra, nhẹ giọng đáp: "Đúng vậy bá bá."

"Cũng không biết ca ca ngươi đang bị bệnh gì, trấn trên cách nơi này cũng không tính quá xa, lão hán ta sẽ đưa các ngươi đi, đừng chậm trễ hắn chữa bệnh."

Lão ông nghe nàng đáp như vậy cũng không hoài nghi, chỉ dùng một đoạn roi đánh vào con bò đằng trước, trong tiếng bánh xe lộc cộc, hắn nói lớn tiếng hơn một chút.

"Cảm ơn bá bá, chúng ta sẽ gửi ngài tiền xe." Thương Nhung nói lời cảm ơn, trong lòng lại nghĩ, cứ đưa Chiết Trúc đến y quán như vậy có an toàn hay không.

Có lẽ vẫn còn người đang đuổi giết hắn, mà Lăng Tiêu vệ đi theo thánh giá cũng nhất định còn đang tìm kiếm nàng.

Thương Nhung nghĩ vậy, trong lòng nàng lo lắng càng sâu, nàng trầm mặc nhìn chằm chằm thiếu niên đang hôn mê, trong lòng không ngừng suy nghĩ, bất luận như thế nào, nàng tuyệt đối không thể bị Lăng Tiêu vệ phát hiện.

Tuyệt đối không.

Có lẽ, những người trên núi đã chết, sẽ không lại có người đuổi giết hắn, mặc dù có, hắn lợi hại như vậy, cũng nhất định có thể thoát thân.

Nếu không, hắn cũng sẽ không xuống núi.

Có lẽ hiện giờ chân chính không an toàn, cũng chỉ có mình nàng?

Thương Nhung giãy giũa trong lòng hồi lâu, tiếng gió bên tai đã không rõ ràng, nàng thất thần phát ngốc nhìn chằm chằm khuôn mặt hắn, trong đầu lại tràn ngập sương mù, máu loãng lơ đãng trong hồ đầy cánh hoa hoặc hồng hoặc trắng, cùng với...... một khối thi thể nữ tử, nàng mở to lỗ trống mắt, chết không nhắm mắt.

Tay Thương Nhung nắm thật chặt góc váy, run rẩy cực nhẹ, nàng còn chưa lại tinh thần, đã mở miệng trước: "Dừng lại!"

"Bá bá, ta......"

Khi lão ông dừng xe quay đầu lại, nghi hoặc nhìn về phía nàng, Thương Nhung gỡ hai viên trân châu từ trên giày thêu của mình xuống, nhét vào trong tay lão ông, "Ta làm rơi đồ quan trọng, cầu xin ngài đưa...... ca ca ta lên y quán ở trấn trên trước, ta tìm được đồ rồi sẽ đi trấn trên tìm hắn."

"Aiz.. cô nương......"

Lão ông còn nói chưa dứt câu, đã thấy cô nương xuống xe.

Trong lòng hắn có chút hồ nghi, thứ gì có thể quan trọng hơn tánh mạng ca ca nhà mình? Nhưng nhìn thiếu niên trên xe còn hôn mê, hắn cũng không dám trì hoãn thêm, sợ kéo dài thời gian chữa bệnh, liền nói, "Khang Bình y quán ở trấn trên là chỗ lão hán ta thường tới, đại phu chỗ đó rất giỏi, ngươi nhanh chóng đi tìm đồ, nơi này thôn xóm nhiều, lúc này đang sáng sớm, người đi trấn trên họp chợ cũng nhiều, ngươi nhất định có thể bắt được xe quá giang!"

"Được, ta sẽ tìm nhanh."

Thương Nhung mất hồn mất vía, trì độn gật gật đầu, nàng thậm chí không dám nhìn thiếu niên trên xe nữa.

Tiếng xe bò kẽo kẹt kẽo kẹt xa dần, Thương Nhung nhìn bàn tay phải đang đỏ lên của mình, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, từ từ nhìn về phía ánh nắng thực chói mắt.

Trên sơn đạo bị ánh nắng chiếu đến ố vàng, nàng nhìn thân ảnh đang nằm yên tĩnh, không nhúc nhích trên xe.

Thương Nhung, không cần suy nghĩ nữa.

Nàng tự nhủ trong lòng.

Không có gì quan trọng hơn trốn thoát, nếu trở lại nơi đó, ngươi cho dù muốn tự do chết, cũng không thể được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Kiếm Ủng Minh Nguyệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook