Chương 48: Không cần sợ
Sơn Chi Tử
07/09/2024
Lại trở về bữa tiệc ở tiền viện, Mộng Thạch đã uống không ít rượu, lúc
này gò má phiếm hồng, thấy chỉ có một mình Thương Nhung ngồi xuống bên
cạnh, hắn liền thấp giọng hỏi: “Chiết Trúc công tử đâu?”
“Hắn nói muốn đi ra ngoài hít thở không khí.”
Trên thực tế, Chiết Trúc nói chính là muốn đi tỉnh rượu, nhưng nàng nhớ trên Hạnh Vân sơn đã ước định với hắn, không kể chuyện hắn chỉ có thể uống được hai chén rượu cho bất luận kẻ nào.
“Nga,”
Mộng Thạch gật gật đầu, cũng không nghi ngờ, đưa hai khối đường vừa rồi mình mới chộp được cho nàng, “Vi Vi, đường này làm từ mật ong, ngọt lắm.”
Thương Nhung không chịu nổi lời Mộng Thạch mời, liền mở giấy dầu ăn một khối.
Đích xác rất thơm ngọt.
Mộng Thạch thấy nàng bao khối đường còn lại cẩn thận, trên mặt trồi lên một mảnh ý cười, biết rõ nhưng cố hỏi: “Còn một khối sao lại không ăn?”
“Cho Chiết Trúc.”
Thương Nhung nhìn giấy dầu trong tay, nhẹ giọng nói.
Chiết Trúc lâu không trở lại, Mộng Thạch lại uống rượu với người trong tiệc quá nhiều, đầu đã có chút quay cuồng, hắn liền thất tha thất thểu đứng lên muốn trở về.
Thương Nhung sợ hắn té ngã, đỡ hắn đi.
“Vi Vi, ta nhìn mấy dây lụa đỏ này, liền nhớ tới nương Yểu Yểu……” Mộng Thạch vừa đi, vừa vô thức thổ lộ tâm sự với nàng.
Hai người ra khỏi cửa viện Chu gia, nhưng dưới ánh sáng đèn dầu soi chiếu bốn phía, nàng vẫn chưa thấy thân ảnh Chiết Trúc, nàng đành phải đỡ Mộng Thạch đi về trước.
Trên đường im ắng, chỉ ngẫu nhiên có tiếng côn trùng kêu vang.
Mộng Thạch chợt thấy buồn nôn, vội tránh thoát tay Thương Nhung, lung lay chạy đến dưới bóng cây đèn dầu chiếu không thấy.
Thương Nhung đứng yên tại chỗ, vẫn tìm không thấy Chiết Trúc.
Hắn có thể say ngã vào nơi nào rồi không?
Ánh mắt nàng di động, chỉ cảm thấy chỗ khuất nơi xa có một vệt sáng lập loè, nàng nhớ tới bạc xà kiếm bên hông Chiết Trúc, lại nghe Mộng Thạch dưới tàng cây nói: “Vi Vi, ta đi trước xin chén nước uống.”
Mộng Thạch mới nôn xong, có chút thanh tỉnh, nói xong liền tự mình quay về viện Chu gia bên kia.
Thương Nhung nhớ vệt sáng kia nên cũng không theo hắn trở về, nàng xách theo làn váy tránh vũng nước dưới đèn, bước đi trên con đường tối tăm.
Chỗ khuất kia là khe hở giữa hai gian sân viện tạo nên, đạp lên bùn đất trên đường thôn, Thương Nhung bước đi thực nhẹ, nàng còn chưa tiếp cận khe hở chỗ khuất kia, đã mơ hồ nghe thấy một thanh âm: “Ta đã nói rồi, đi Nghiệp Châu trước.”
Tựa hồ là tiếng Chiết Trúc.
“Chỉ là Thập Thất hộ pháp, lần này lâu chủ sai đệ Nhất, đệ Tam, đệ Lục, Thập Ngũ (15), bốn vị hộ pháp tới đưa ngài về Lược Phong Lâu, nàng nhất định có chuyện cực kỳ quan trọng, nàng không có khả năng cho ngài đi Nghiệp Châu trước được!”
Là một giọng nói xa lạ khác, Thương Nhung chưa bao giờ nghe qua, nhưng nàng chuẩn xác nghe rõ ba chữ “Lược Phong Lâu”.
“Thập Thất hộ pháp! Hiện giờ tình thế khẩn cấp, tính tình lâu chủ hẳn là ngài đã biết, các vị hộ pháp ở gần đây, chuyện Minh Nguyệt công chúa ở bên cạnh ngài sẽ giấu không được nữa! Hộ pháp, ngài lại giữ nàng bên người, sẽ hại bản thân ngài!”
“Cho nên ta muốn đưa nàng đi Thần Khê sơn.”
Tiếng nói thiếu niên vững vàng.
Gió đêm nhẹ nhàng phất quá tóc mai bên vành tai Thương Nhung, nàng gần như thất thần, cứng đờ đứng ngây ngốc tại chỗ, ngón tay nắm chặt khối đường được giấy dầu bao bọc.
Hắn biết.
Vậy mà hắn đều biết.
Chiết Trúc từ chỗ tối tăm không có ánh trăng chiếu sáng, lần nữa đi vào dưới ánh đèn, còn chưa bước vào cửa viện Chu gia, liền thấy Mộng Thạch bước đi tập tễnh tới, vừa thấy hắn, liền gọi một tiếng: “Chiết Trúc công tử?”
Chiết Trúc không nhìn thấy Thương Nhung phía sau hắn, liền hỏi: “Nàng đâu?”
“Vi Vi nàng không phải ở……” Mộng Thạch vừa nói vừa duỗi một ngón tay, lại thấy trên đường quạnh quẽ không có một bóng người, giọng nói hắn một cái chớp mắt im bặt.
“Nàng mới vừa rồi, có ra ngoài?”
Chiết Trúc nhìn chăm chú phương hướng hắn chỉ.
“Ta uống nhiều quá, tính đi ra ngoài tìm ngươi chúng ta cùng trở về, nửa đường ta nôn một trận, lại trở về xin chén nước uống,” Mộng Thạch thanh tỉnh rất nhiều, hắn vịn khung cửa, “Trong chốc lát như vậy, nàng đi đâu được chứ?”
“Tìm.”
Chiết Trúc liếc hắn, đáy mắt phiếm lạnh.
Vì tìm Thương Nhung, Chiết Trúc thậm chí còn lệnh Khương Anh, cho sát thủ Lược Phong lâu ẩn mình trong rừng trúc cũng ra ngoài tìm kiếm khắp mọi nơi, nàng không có về tiểu viện trong rừng trúc, cũng không có trên cầu đá, Mộng Thạch mang theo đèn lồng chạy khắp nơi, hơn một canh giờ (2h) thân đổ đầy mồ hôi, cũng tỉnh rượu.
Tiệc cưới Chu gia đã tan, người trong thôn đều lục tục trở về nhà, ngọn đèn dầu trong thôn tắt hết, tiếng người cũng tắt, toàn bộ thôn trở nên im ắng.
Chiết Trúc mang theo một ngọn đèn qua lại tìm kiếm, thậm chí ngay cả mương mán phía dưới đường đá trong rừng hắn cũng không bỏ qua, ngọn đèn dầu cam vàng chiếu rọi cỏ cây sum suê đầy đất, hắn đi đến cầu đá nhỏ, nghe thấy tiếng nước phía dưới.
Hắn cẩn thận nhớ lại từng câu từng chữ mới vừa rồi hắn và Khương Anh đã nói qua.
Nàng, có nghe được không?
Bỗng dưng, hắn như là bỗng nhiên nhận thấy được cái gì đó, mang theo đèn bước nhanh xuống cầu đá.
Ngôi sao chồng chất trong màn đêm, ánh trăng không tiếng động chiếu đầy mái nhà, Thương Nhung ôm hai đầu gối ẩn vào trong khe hở giữa hai sân viện.
Nàng nghe thấy người ở hai hộ ăn tiệc cưới ở Chu gia, đã một trước một sau trở lại, nghe thấy mấy hài đồng vui vui vẻ vẻ chạy trong sân, nghe thấy mẹ bọn họ bất đắc dĩ lại ôn nhu gọi bọn họ vào nhà rửa mặt đi ngủ.
Sau đó trong viện đèn tắt, một chút thanh âm cũng không còn.
Nàng cuộn tròn giữa một mảnh bóng tối dày đặc, không nhúc nhích.
Cũng không biết trải qua bao lâu, ánh sáng một ngọn đèn bỗng nhiên tới gần, chiếu đến đôi mắt đầy nước mắt cơ hồ không mở ra được của nàng.
Nàng lau đôi mắt, nương theo ánh đèn vàng cam ấm áp, thấy được gương mặt bình tĩnh của thiếu niên.
“Tránh ở nơi ta muốn tránh người khác,”
Nàng ngơ ngác, chỉ thấy hắn đến gần, ngồi xổm xuống trước mặt nàng, tiếng nói hắn trong trẻo lại gần như vậy, “Ngươi thật đúng là thông minh.”
“Ngươi biết thân phận ta.”
Tiếng nói nàng phát run, lông mi dính nước mắt khiến nàng có chút nhìn hắn không rõ.
Nàng vốn nghĩ trốn ở chỗ này đến khi bọn họ tìm không thấy, lại thừa dịp bóng đêm lén lút rời khỏi đây.
“Bởi vì cái này, ngươi liền muốn rời khỏi ta?” Thiếu niên đặt đèn lồng một bên, đôi con ngươi đen nhánh thanh thấu nhìn chằm chằm nàng.
Thương Nhung lắc đầu, mím môi thật lâu, nước mắt trong hốc mắt càng thêm mãnh liệt, “Không phải, không phải……”
“Chiết Trúc, ta phải đi.”
Nước mắt nàng rốt cuộc rơi từng hạt từng hạt xuống dưới, nàng nhìn hắn, khóc lóc nói, “Ngươi biết thân phận ta, ngươi biết ta rất phiền toái, ta rất có khả năng sẽ hại ch·ết ngươi, hại ch·ết Mộng Thạch thúc thúc, ta không muốn, ta thật sự không muốn như vậy, ta muốn các ngươi sống thật tốt……”
Thiếu niên thấy mặt nạ trên mặt nàng phồng lên từng bọc nhỏ, hắn đơn giản vươn tay, thay nàng tháo ra, một lát sau, hắn mới mở miệng: “Nếu ta không cho ngươi đi thì sao?”
Lại không ngờ, giọng nói hắn vừa dứt, đôi tay nàng duỗi tới liền cầm lưỡi ki•ếm trong tay hắn, mũi ki•ếm mảnh khảnh sắc bén nháy mắt cắt đứt lòng bàn tay nàng, nàng lại nắm nó thật chặt, đặt ngang cần cổ mình.
Huyết châu đỏ thắm từ trong tay nàng nhỏ giọt, hai tròng mắt hắn hơi hơi mở to, tay nắm chuôi ki•ếm không dám động mảy may, sợ lại khiến miệng v·ết th·ương trong tay nàng càng sâu.
“Thương Nhung……”
Ngữ khí hắn không vui, thêm vài phần nôn nóng.
“Chiết Trúc, ta đi theo ngươi mấy ngày này,” mặt nàng toàn là nước mắt, đau nhức trong tay khiến hốc mắt nàng càng đỏ, “Là giấc mộng đẹp nhất đời này ta mơ được, chỉ là giấc mộng này, nếu muốn ngươi trả giá đại giới, ta tình nguyện tỉnh sớm một chút.”
Nàng nói, “Ngươi rõ ràng cũng có chuyện bản thân khó xử, ta đều nghe thấy hết, ta không thể làm lơ khó xử của ngươi, thành toàn cho ta đi.”
Nàng nhớ tới hương vị viên long nhãn thiếu niên đút cho nàng trong phòng đôi tân nhân, nàng cảm thấy mình vĩnh viễn cũng không thể quên được.
“Chiết Trúc,”
Nàng nghẹn ngào gọi hắn, “Ngươi cho ta đi đi, được không?”
Hai viện trái phải yên tĩnh không tiếng động, không người biết khe hở, thiếu niên không nói một lời, ánh mắt từ mặt nàng chuyển qua huyết châu từ mũi ki•ếm tí tách nhỏ xuống, lại lần nữa chuyển qua mặt nàng.
“Buông tay.”
Hắn nắm lấy cổ tay của nàng, nhẹ giọng nói.
Giờ phút này hai mắt thiếu niên chăm chú nhìn nàng có ôn nhu chưa từng có, nàng chậm chạp không có phản ứng, hắn lại mở miệng: “Nghe lời.”
Nhưng nàng là một con ốc sên cố chấp.
Nàng trước sau trầm mặc giằng co với hắn, rõ ràng vẻ ngoài cứng rắn như vậy, nhưng nàng khóc hồng hốc mắt, thoạt nhìn lại vô cùng đáng thương.
Hắn bỗng nhiên nhẹ nhàng thở dài.
Đèn lồng một bên chiếu rọi mặt mày tuấn tú xinh đẹp của thiếu niên, ngôi sao phía sau hắn lập loè, một sợi tóc mái đen nhánh nhẹ nhàng phất động.
Đột nhiên, hắn cúi người xuống, không hề dự liệu, bờ môi hơi lạnh của hắn dán trên môi nàng.
Hơi thở ấm áp gần trong gang tấc, cái hôn trúc trắc của hắn mang theo vài phần hương rượu mát lạnh.
Giờ khắc này, giọt nước mắt treo trên lông mi Thương Nhung nhỏ giọt đi xuống, nàng không khống chế mở to đôi mắt, vô thức ngừng thở.
Trong tay hắn còn nắm chuôi ki•ếm, mà bàn tay nàng dính đầy m•áu tươi vẫn còn nắm chặt mũi k•iếm của hắn.
M•áu tươi đã tẩm ướt ống tay áo nàng.
Nàng lại nghe thấy giọng nói hắn:
“Nàng có lẽ không biết, tên Vi Vi này, kỳ thật ta cũng thích lắm, bởi vì nó làm ta cảm thấy, nàng cách ta rất gần.”
“Cho nên Vi Vi,”
“Chuyện ta không sợ, nàng cũng không cần phải sợ.”
“Hắn nói muốn đi ra ngoài hít thở không khí.”
Trên thực tế, Chiết Trúc nói chính là muốn đi tỉnh rượu, nhưng nàng nhớ trên Hạnh Vân sơn đã ước định với hắn, không kể chuyện hắn chỉ có thể uống được hai chén rượu cho bất luận kẻ nào.
“Nga,”
Mộng Thạch gật gật đầu, cũng không nghi ngờ, đưa hai khối đường vừa rồi mình mới chộp được cho nàng, “Vi Vi, đường này làm từ mật ong, ngọt lắm.”
Thương Nhung không chịu nổi lời Mộng Thạch mời, liền mở giấy dầu ăn một khối.
Đích xác rất thơm ngọt.
Mộng Thạch thấy nàng bao khối đường còn lại cẩn thận, trên mặt trồi lên một mảnh ý cười, biết rõ nhưng cố hỏi: “Còn một khối sao lại không ăn?”
“Cho Chiết Trúc.”
Thương Nhung nhìn giấy dầu trong tay, nhẹ giọng nói.
Chiết Trúc lâu không trở lại, Mộng Thạch lại uống rượu với người trong tiệc quá nhiều, đầu đã có chút quay cuồng, hắn liền thất tha thất thểu đứng lên muốn trở về.
Thương Nhung sợ hắn té ngã, đỡ hắn đi.
“Vi Vi, ta nhìn mấy dây lụa đỏ này, liền nhớ tới nương Yểu Yểu……” Mộng Thạch vừa đi, vừa vô thức thổ lộ tâm sự với nàng.
Hai người ra khỏi cửa viện Chu gia, nhưng dưới ánh sáng đèn dầu soi chiếu bốn phía, nàng vẫn chưa thấy thân ảnh Chiết Trúc, nàng đành phải đỡ Mộng Thạch đi về trước.
Trên đường im ắng, chỉ ngẫu nhiên có tiếng côn trùng kêu vang.
Mộng Thạch chợt thấy buồn nôn, vội tránh thoát tay Thương Nhung, lung lay chạy đến dưới bóng cây đèn dầu chiếu không thấy.
Thương Nhung đứng yên tại chỗ, vẫn tìm không thấy Chiết Trúc.
Hắn có thể say ngã vào nơi nào rồi không?
Ánh mắt nàng di động, chỉ cảm thấy chỗ khuất nơi xa có một vệt sáng lập loè, nàng nhớ tới bạc xà kiếm bên hông Chiết Trúc, lại nghe Mộng Thạch dưới tàng cây nói: “Vi Vi, ta đi trước xin chén nước uống.”
Mộng Thạch mới nôn xong, có chút thanh tỉnh, nói xong liền tự mình quay về viện Chu gia bên kia.
Thương Nhung nhớ vệt sáng kia nên cũng không theo hắn trở về, nàng xách theo làn váy tránh vũng nước dưới đèn, bước đi trên con đường tối tăm.
Chỗ khuất kia là khe hở giữa hai gian sân viện tạo nên, đạp lên bùn đất trên đường thôn, Thương Nhung bước đi thực nhẹ, nàng còn chưa tiếp cận khe hở chỗ khuất kia, đã mơ hồ nghe thấy một thanh âm: “Ta đã nói rồi, đi Nghiệp Châu trước.”
Tựa hồ là tiếng Chiết Trúc.
“Chỉ là Thập Thất hộ pháp, lần này lâu chủ sai đệ Nhất, đệ Tam, đệ Lục, Thập Ngũ (15), bốn vị hộ pháp tới đưa ngài về Lược Phong Lâu, nàng nhất định có chuyện cực kỳ quan trọng, nàng không có khả năng cho ngài đi Nghiệp Châu trước được!”
Là một giọng nói xa lạ khác, Thương Nhung chưa bao giờ nghe qua, nhưng nàng chuẩn xác nghe rõ ba chữ “Lược Phong Lâu”.
“Thập Thất hộ pháp! Hiện giờ tình thế khẩn cấp, tính tình lâu chủ hẳn là ngài đã biết, các vị hộ pháp ở gần đây, chuyện Minh Nguyệt công chúa ở bên cạnh ngài sẽ giấu không được nữa! Hộ pháp, ngài lại giữ nàng bên người, sẽ hại bản thân ngài!”
“Cho nên ta muốn đưa nàng đi Thần Khê sơn.”
Tiếng nói thiếu niên vững vàng.
Gió đêm nhẹ nhàng phất quá tóc mai bên vành tai Thương Nhung, nàng gần như thất thần, cứng đờ đứng ngây ngốc tại chỗ, ngón tay nắm chặt khối đường được giấy dầu bao bọc.
Hắn biết.
Vậy mà hắn đều biết.
Chiết Trúc từ chỗ tối tăm không có ánh trăng chiếu sáng, lần nữa đi vào dưới ánh đèn, còn chưa bước vào cửa viện Chu gia, liền thấy Mộng Thạch bước đi tập tễnh tới, vừa thấy hắn, liền gọi một tiếng: “Chiết Trúc công tử?”
Chiết Trúc không nhìn thấy Thương Nhung phía sau hắn, liền hỏi: “Nàng đâu?”
“Vi Vi nàng không phải ở……” Mộng Thạch vừa nói vừa duỗi một ngón tay, lại thấy trên đường quạnh quẽ không có một bóng người, giọng nói hắn một cái chớp mắt im bặt.
“Nàng mới vừa rồi, có ra ngoài?”
Chiết Trúc nhìn chăm chú phương hướng hắn chỉ.
“Ta uống nhiều quá, tính đi ra ngoài tìm ngươi chúng ta cùng trở về, nửa đường ta nôn một trận, lại trở về xin chén nước uống,” Mộng Thạch thanh tỉnh rất nhiều, hắn vịn khung cửa, “Trong chốc lát như vậy, nàng đi đâu được chứ?”
“Tìm.”
Chiết Trúc liếc hắn, đáy mắt phiếm lạnh.
Vì tìm Thương Nhung, Chiết Trúc thậm chí còn lệnh Khương Anh, cho sát thủ Lược Phong lâu ẩn mình trong rừng trúc cũng ra ngoài tìm kiếm khắp mọi nơi, nàng không có về tiểu viện trong rừng trúc, cũng không có trên cầu đá, Mộng Thạch mang theo đèn lồng chạy khắp nơi, hơn một canh giờ (2h) thân đổ đầy mồ hôi, cũng tỉnh rượu.
Tiệc cưới Chu gia đã tan, người trong thôn đều lục tục trở về nhà, ngọn đèn dầu trong thôn tắt hết, tiếng người cũng tắt, toàn bộ thôn trở nên im ắng.
Chiết Trúc mang theo một ngọn đèn qua lại tìm kiếm, thậm chí ngay cả mương mán phía dưới đường đá trong rừng hắn cũng không bỏ qua, ngọn đèn dầu cam vàng chiếu rọi cỏ cây sum suê đầy đất, hắn đi đến cầu đá nhỏ, nghe thấy tiếng nước phía dưới.
Hắn cẩn thận nhớ lại từng câu từng chữ mới vừa rồi hắn và Khương Anh đã nói qua.
Nàng, có nghe được không?
Bỗng dưng, hắn như là bỗng nhiên nhận thấy được cái gì đó, mang theo đèn bước nhanh xuống cầu đá.
Ngôi sao chồng chất trong màn đêm, ánh trăng không tiếng động chiếu đầy mái nhà, Thương Nhung ôm hai đầu gối ẩn vào trong khe hở giữa hai sân viện.
Nàng nghe thấy người ở hai hộ ăn tiệc cưới ở Chu gia, đã một trước một sau trở lại, nghe thấy mấy hài đồng vui vui vẻ vẻ chạy trong sân, nghe thấy mẹ bọn họ bất đắc dĩ lại ôn nhu gọi bọn họ vào nhà rửa mặt đi ngủ.
Sau đó trong viện đèn tắt, một chút thanh âm cũng không còn.
Nàng cuộn tròn giữa một mảnh bóng tối dày đặc, không nhúc nhích.
Cũng không biết trải qua bao lâu, ánh sáng một ngọn đèn bỗng nhiên tới gần, chiếu đến đôi mắt đầy nước mắt cơ hồ không mở ra được của nàng.
Nàng lau đôi mắt, nương theo ánh đèn vàng cam ấm áp, thấy được gương mặt bình tĩnh của thiếu niên.
“Tránh ở nơi ta muốn tránh người khác,”
Nàng ngơ ngác, chỉ thấy hắn đến gần, ngồi xổm xuống trước mặt nàng, tiếng nói hắn trong trẻo lại gần như vậy, “Ngươi thật đúng là thông minh.”
“Ngươi biết thân phận ta.”
Tiếng nói nàng phát run, lông mi dính nước mắt khiến nàng có chút nhìn hắn không rõ.
Nàng vốn nghĩ trốn ở chỗ này đến khi bọn họ tìm không thấy, lại thừa dịp bóng đêm lén lút rời khỏi đây.
“Bởi vì cái này, ngươi liền muốn rời khỏi ta?” Thiếu niên đặt đèn lồng một bên, đôi con ngươi đen nhánh thanh thấu nhìn chằm chằm nàng.
Thương Nhung lắc đầu, mím môi thật lâu, nước mắt trong hốc mắt càng thêm mãnh liệt, “Không phải, không phải……”
“Chiết Trúc, ta phải đi.”
Nước mắt nàng rốt cuộc rơi từng hạt từng hạt xuống dưới, nàng nhìn hắn, khóc lóc nói, “Ngươi biết thân phận ta, ngươi biết ta rất phiền toái, ta rất có khả năng sẽ hại ch·ết ngươi, hại ch·ết Mộng Thạch thúc thúc, ta không muốn, ta thật sự không muốn như vậy, ta muốn các ngươi sống thật tốt……”
Thiếu niên thấy mặt nạ trên mặt nàng phồng lên từng bọc nhỏ, hắn đơn giản vươn tay, thay nàng tháo ra, một lát sau, hắn mới mở miệng: “Nếu ta không cho ngươi đi thì sao?”
Lại không ngờ, giọng nói hắn vừa dứt, đôi tay nàng duỗi tới liền cầm lưỡi ki•ếm trong tay hắn, mũi ki•ếm mảnh khảnh sắc bén nháy mắt cắt đứt lòng bàn tay nàng, nàng lại nắm nó thật chặt, đặt ngang cần cổ mình.
Huyết châu đỏ thắm từ trong tay nàng nhỏ giọt, hai tròng mắt hắn hơi hơi mở to, tay nắm chuôi ki•ếm không dám động mảy may, sợ lại khiến miệng v·ết th·ương trong tay nàng càng sâu.
“Thương Nhung……”
Ngữ khí hắn không vui, thêm vài phần nôn nóng.
“Chiết Trúc, ta đi theo ngươi mấy ngày này,” mặt nàng toàn là nước mắt, đau nhức trong tay khiến hốc mắt nàng càng đỏ, “Là giấc mộng đẹp nhất đời này ta mơ được, chỉ là giấc mộng này, nếu muốn ngươi trả giá đại giới, ta tình nguyện tỉnh sớm một chút.”
Nàng nói, “Ngươi rõ ràng cũng có chuyện bản thân khó xử, ta đều nghe thấy hết, ta không thể làm lơ khó xử của ngươi, thành toàn cho ta đi.”
Nàng nhớ tới hương vị viên long nhãn thiếu niên đút cho nàng trong phòng đôi tân nhân, nàng cảm thấy mình vĩnh viễn cũng không thể quên được.
“Chiết Trúc,”
Nàng nghẹn ngào gọi hắn, “Ngươi cho ta đi đi, được không?”
Hai viện trái phải yên tĩnh không tiếng động, không người biết khe hở, thiếu niên không nói một lời, ánh mắt từ mặt nàng chuyển qua huyết châu từ mũi ki•ếm tí tách nhỏ xuống, lại lần nữa chuyển qua mặt nàng.
“Buông tay.”
Hắn nắm lấy cổ tay của nàng, nhẹ giọng nói.
Giờ phút này hai mắt thiếu niên chăm chú nhìn nàng có ôn nhu chưa từng có, nàng chậm chạp không có phản ứng, hắn lại mở miệng: “Nghe lời.”
Nhưng nàng là một con ốc sên cố chấp.
Nàng trước sau trầm mặc giằng co với hắn, rõ ràng vẻ ngoài cứng rắn như vậy, nhưng nàng khóc hồng hốc mắt, thoạt nhìn lại vô cùng đáng thương.
Hắn bỗng nhiên nhẹ nhàng thở dài.
Đèn lồng một bên chiếu rọi mặt mày tuấn tú xinh đẹp của thiếu niên, ngôi sao phía sau hắn lập loè, một sợi tóc mái đen nhánh nhẹ nhàng phất động.
Đột nhiên, hắn cúi người xuống, không hề dự liệu, bờ môi hơi lạnh của hắn dán trên môi nàng.
Hơi thở ấm áp gần trong gang tấc, cái hôn trúc trắc của hắn mang theo vài phần hương rượu mát lạnh.
Giờ khắc này, giọt nước mắt treo trên lông mi Thương Nhung nhỏ giọt đi xuống, nàng không khống chế mở to đôi mắt, vô thức ngừng thở.
Trong tay hắn còn nắm chuôi ki•ếm, mà bàn tay nàng dính đầy m•áu tươi vẫn còn nắm chặt mũi k•iếm của hắn.
M•áu tươi đã tẩm ướt ống tay áo nàng.
Nàng lại nghe thấy giọng nói hắn:
“Nàng có lẽ không biết, tên Vi Vi này, kỳ thật ta cũng thích lắm, bởi vì nó làm ta cảm thấy, nàng cách ta rất gần.”
“Cho nên Vi Vi,”
“Chuyện ta không sợ, nàng cũng không cần phải sợ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.