Chương 62: Rất vui vẻ
Sơn Chi Tử
06/11/2024
Hai con rối lẳng lặng nằm một bên, gió đêm lay động chuông đồng trên mái ngoài cửa sổ, thanh âm thanh thúy vang vọng.
Vì hô hấp hai người dán bên nhau nên nhiệt độ trong chăn dần nóng lên, Thương Nhung mướt mồ hôi đầy cổ, tóc ngắn dán sát sau tai, thụ động nhận nụ hôn của thiếu niên, hô hấp hắn nóng như vậy, tay nàng bất lực nắm chặt vạt áo hắn, dưới lớp vải áo mỏng manh, là da thịt thiếu niên cực nóng, tim đập nhanh chóng.
Đầu lưỡi không tự kìm hãm được thoáng quét qua môi nàng, phảng phất như phát hiện chuyện mới lạ nào đó, nụ hôn của hắn càng dày càng sâu, hai má Thương Nhung nóng bỏng, kháng cự theo bản năng.
Một tấm chăn đưa bọn họ vào đêm tối bí ẩn ngăn cách với bên ngoài, Chiết Trúc phát hiện thân thể mình biến hóa, hắn bỗng dưng cứng đờ, bỗng nhiên xốc chăn đứng dậy.
Trong phòng chỉ đốt một ngọn đèn, ánh trăng bàng bạc rơi đầy cửa sổ, khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên hồng thấu, đôi mắt đen nhánh mênh mông nước, nội điện yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở dốc cực nhẹ của hắn.
“…… Vi Vi.”
Hắn nhìn mặt Thương Nhung ửng đỏ, không biết nên nói với nàng mình kỳ quái như thế nào, luôn cảm thấy có chút khó mở miệng, ánh mắt hắn không tự kìm hãm được dừng trên bờ môi nàng đỏ thắm.
Thương Nhung thẹn thùng cơ hồ không dám nhìn hắn, lại không đề phòng hắn bỗng nhiên lại cúi người hôn xuống, hô hấp của nàng cũng đình trệ, hắn gần trong gang tấc, nàng sợ tới mức lập tức duỗi tay che lại bờ môi của hắn.
“Không được……”
Nàng đỏ mặt, lắp bắp nói.
Lòng bàn tay nàng dán lên, thiếu niên mới phát giác trên môi mình có chút vết rát rất nhỏ, hắn dời tay nàng, lòng bàn tay khẽ chạm cánh môi của nàng, dính một chút vết m•áu.
“Đau không?”
Tiếng nói thiếu niên có chút khàn khàn, ẩn chứa một phần dục vọng không thể hiểu rõ.
Thương Nhung nhìn hắn, cơ hồ không để ý hắn đang nói gì, chỉ là giọng nói hắn, thần sắc hắn, cùng với độ ấm lòng bàn hắn đang nắm chặt tay nàng, đều khiến nhịp tim nàng không chịu khống chế, "thình thịch... thình thịch" đập nhanh nột trận.
Chiết Trúc cho rằng nàng không cao hứng, hắn cúi đầu, gương mặt dán lên gương mặt nàng, nhẹ cọ một chút: “Ta chỉ hôn nàng, cũng chưa thuần thục lắm.”
Hắn chỉ muốn nói với nàng sự thật, Thương Nhung nghe xong, lại xoay người muốn trốn vào trong chăn: “Chàng đừng nói nữa.”
Chiết Trúc lại ôm lấy eo nàng, không cho nàng trốn vào chăn.
“Ta mệt, buồn ngủ.”
Thương Nhung xấu hổ buồn bực.
“Ta biết,”
Chiết Trúc đáp nhẹ một tiếng, hắn có chút mất tự nhiên nghiêng mặt đi, né tránh ánh mắt nàng, “Nhưng nàng không thể ngủ ở chỗ này.”
Thương Nhung còn chưa rõ nguyên do, hắn đã qua tới bế nàng lên, sau đó đi đến trước giường nàng, sáp chảy ngưng tụ trên giá cắm nến, ánh đèn mờ ảo, hắn cúi người buông nàng xuống.
“Ngày mai chúng ta đi rừng phía sau chơi.”
Hắn nói.
Thương Nhung không nói lời nào, chỉ ôm lấy chăn mỏng, nhẹ nhàng gật đầu.
Khép lại cánh cửa sổ, tiếng ve kêu trở nên mơ hồ, Chiết Trúc dập tắt cây đèn, nằm xuống trên giường, hắn gối một tay lên sau đầu, nhiệt độ đủ để bỏng cháy dần dần rút đi trong bóng đêm đen nhánh, dường như hắn không còn đụng vào nàng, khác thường trên thân thể cũng dần dần biến mất.
“Chiết Trúc.”
Không bao lâu sau, hắn nghe thấy tiếng nói Thương Nhung.
“Hửm?”
“Chàng ở đây với ta, là chuyện vui duy nhất của ta ở chốn này,”
Thương Nhung nương theo ánh trăng nhàn nhạt ánh vào song sa, nhìn về phía thiếu niên nằm trên giường, nhưng mà quang ảnh mơ hồ, thân hình hắn ẩn trong bóng đêm dày đặc, cũng không rõ ràng, “Nhưng còn chàng thì sao? Chàng ở chỗ này, có vui không?”
“Vì sao hỏi vậy?”
Chiết Trúc mở mắt ra.
“Nơi này có vô số quy củ, không thoải mái cũng không tự do, càng là người tự tại, ở nơi như vậy sẽ càng khó chịu.”
Thương Nhung để cằm trên gối mềm, nửa mở mắt, nói: “Ta sợ chàng không vui.”
Nàng mới nói xong, lại nghe thiếu niên bỗng nhiên khẽ cười một tiếng.
“Chàng cười cái gì?”
Thương Nhung lại vươn thẳng cổ, nhìn về phía hắn.
“Không có gì.”
Chiết Trúc nghiêng người, hắn nhắm mắt lại, một lát sau, Thương Nhung mới nghe thấy tiếng nói gió mát, uyển chuyển nhẹ nhàng của hắn truyền đến:
“Ta thấy nàng liền rất vui vẻ.”
Nội điện lại yên tĩnh.
Thương Nhung động đậy lông mi một chút, một hồi lâu nàng mới phản ứng lại, xoay người nằm ngửa trên giường, nàng nắm chặt chăn trước ngực, hồi lâu sau, nàng ôm nỗi lòng đầy băng khoăn, cả người đều rúc vào trong chăn.
Hôm sau trời còn chưa sáng, Thương Nhung còn đang mơ màng ngủ, mà Chiết Trúc đã từ chỗ của Mộng Thạch trở về, đang ở rừng cây phía sau tẩm điện của Thương Nhung nói chuyện với Thập Ngũ.
“Này không phải làm chuyện vô ích sao?”
Thập Ngũ ăn bánh bao cũng ăn rất ưu nhã, sắc trời còn chưa đủ sáng, hắn giơ một viên dạ minh châu, chiếu sáng cho thiếu niên nằm trên võng.
“Ừ.”
Chiết Trúc ăn luôn miếng bã đậu cuối cùng, dùng bút viết viết vẽ vẽ trên bản đồ Ngọc Kinh.
Thập Ngũ hừ cười một tiếng, bất thình lình, ánh mắt dừng ở môi dưới của thiếu niên, hắn “Di” một tiếng, sắc trời vừa nãy vẫn còn tối, hắn cũng không thấy rõ mặt thiếu niên, giờ phút này dạ minh châu chiếu sáng, hắn liền nhìn thấy vết thương ủng đỏ trên môi dưới của thiếu niên.
Nụ cười Thập Ngũ trở nên ái muội: “Tiểu Thập Thất, đêm qua ngươi và tiểu công chúa đã làm cái gì?”
“Liên quan gì đến ngươi.”
Chiết Trúc cũng không ngẩng đầu lên.
“Các ngươi rốt cuộc vẫn là nam nữ chưa thành thân, tuổi còn nhỏ, chuyện nên làm hay không nên làm, không phải các ngươi đều làm hết rồi chứ?”
Thập Ngũ tiến đến càng gần hơn, cẩn thận đánh giá thần sắc thiếu niên, ngay sau đó hắn lại “Tê” một tiếng: “Không đúng nha, ngươi vào Lược Phong Lâu bất quá chỉ mới ba năm, cũng không đi qua mấy nơi phong hoa tuyết nguyệt mà nhỉ, chẳng lẽ Khương Anh chỉ ngươi? Hay là nói, bản năng ngươi trỗi dậy, có thể không thầy dạy cũng hiểu?”
“Thập Ngũ ca, ngươi quá phiền.”
Chiết Trúc nhăn mi, lạnh lùng liếc hắn.
Còn không phải chỉ là hôn môi sao?
Hắn cần gì ai dạy?
“Hay là ngươi cũng phá hư miệng tiểu công chúa người ta rồi phải không?” Thập Ngũ lại bất giác nguy hiểm tới gần, nhìn hắn chớp chớp mắt, ngữ khí chế nhạo, “Tiểu Thập Thất, năm trước ta nhận nhiệm vụ đi Hoài Thông, ngươi nên đi theo ta, khi đó nếu ngươi có thể luyện trước một chút, hiện giờ cũng không đến mức mới lạ như vậy nha.”
Giọng nói hắn mới vừa dứt, một lá bạc phóng thẳng tới mặt hắn.
Thập Ngũ vội vàng né tránh, quay đầu nhìn lá bạc kia cắm sâu vào thân cây phía sau hắn, hắn quay đầu lại, thấy thiếu niên kia thần sắc lãnh đạm.
“Ai như các ngươi?”
Chiết Trúc cười nhạt.
Hắn mới không muốn hôn người khác.
“Chúng ta? Ta với Khương Anh?”
Thập Ngũ cười nói: “Ngay cả thuộc hạ của ngươi cũng không chỉ có một hồng nhan tri kỷ, còn ngươi mới chỉ có mảnh tình vắt vai, lại chuyên tình như thế.”
Nhưng thấy thiếu niên vuốt ve là bạc giữa hai ngón tay, Thập Ngũ liền hắng hắng giọng, cũng không dám cười nhiều, vội nói: “Tiểu Thập Thất ngươi đừng nóng, ta không nói nữa là được chứ gì.”
“Nhưng ngươi xác định như vậy hữu dụng?” Thập Ngũ lại liếc nhìn tấm bản đồ trong tay thiếu niên, chỉnh chỉnh thần sắc.
“Trần Như Kính hao hết tâm tư dẫn ta tới Ngọc Kinh, luôn có đạo lý của hắn,”
Chiết Trúc vừa cắn cắn đầu bút, vừa nói: “Hắn không muốn bị người đuổi gi·ết hắn phát hiện, nên chỉ có thể lưu một thứ này, chỉ có ta mới có thể phát giác manh mối.”
“Nhưng chỉ dựa vào mấy tiệm bánh cùng tiệm dầu cây trẩy, ngươi lại làm thế nào có thể tìm được nơi hắn ẩn thân?”
Thành Ngọc Kinh là đô thành phồn hoa bậc nhất Đại Yến, nhiều phố hẻm đan xen ngang dọc ở trong đó như vậy, mặc dù có manh mối tiệm bán bánh cùng tiệm bán dầu cây trẩy, muốn tìm được Trần Như Kính, cũng rất khó.
Thập Ngũ không biết thiếu niên này vì sao vẫn khí định thần nhàn vẽ vẽ cái gì.
“Đã là manh mối, vậy tự nhiên có quy luật của nó.”
Chiết Trúc lười nhác đáp một tiếng, nghe thấy tiếng đẩy cửa sổ, hắn lập tức thu hồi bút và bản đồ, đứng dậy nói với Thập Ngũ: “Thập Ngũ ca lát nữa ngươi không cần ở chỗ này, đến chỗ Mộng Thạch đi.”
“Vì sao?”
Thập Ngũ khó hiểu.
“Ta muốn đưa nàng tới nơi này chơi.”
Chiết Trúc nói, liền mượn lực thi triển khinh công, vạt áo nhẹ phẩy lên cành lá, giây lát sau đã vào song cửa sổ màu son.
“……?”
Sắc trời đã có chút sáng, Thập Ngũ cầm viên dạ minh châu đứng tại chỗ, phì cười.
Thương Nhung được Hạc Tử hầu hạ mặc xong xiêm y, vén rèm đi ra ngoài rửa mặt, Hạc Tử muốn hầu hạ nàng rửa mặt, mới chú ý tới trên môi Thương Nhung có một chút vết m•áu hồng hồng, nàng kinh ngạc hỏi: “Công chúa, môi ngài bị sao vậy?”
Gương mặt Thương Nhung có chút nóng đỏ, nàng vội vàng cự tuyệt Hạc Tử hầu hạ, đáp qua loa: “Có lẽ là đêm qua không chú ý, v·a ch·ạm vào mép giường.”
Nàng dứt lời, liền tự mình đi rửa mặt.
Hạc Tử cũng không hoài nghi, chỉ là không biết v•ết th•ương trên môi nên dùng thuốc gì.
“Miệng v·ết th·ương nhỏ như vậy, hết nhanh lắm, cần gì dùng thuốc.” Thương Nhung ngồi trước bàn trang điểm, gương đồng kia chính là gương đồng đêm qua chiếu ra một vòng sáng trên vách tường, lúc này nàng đang nhìn mặt mình trong gương.
“Đúng vậy.”
Hạc Tử bới tóc cho nàng, cài vài cái thoa hoàn xinh đẹp.
Đồ ăn sáng đưa tới, vẫn là một bàn đồ chay thanh đạm, Thương Nhung không cần Hạc Tử hầu hạ, mới nghe cửa điện đóng lại, nàng liền muốn đi đến trước cửa sổ trong nội điện.
Nhưng nàng mới đứng dậy, lại thấy một bàn tay khớp xương rõ ràng vén rèm lên, ngay sau đó hắc y thiếu niên đi ra, búi tóc đen nhánh cùng ống tay áo hắn đều dính chút sương sớm, nhưng đôi mắt thoải mái thanh tân lại sạch sẽ.
Lúc này trời đã sáng choang, hắn đến gần, Thương Nhung liền thấy rõ cánh môi hắn có một chút vết m•áu đỏ thắm, gương mặt nàng lại hồng hồng, đầu óc tràn ngập tình cảnh trong chăn đêm qua.
“Buổi trưa Mộng Thạch sẽ đến đưa cá chua ngọt.”
Chiết Trúc ấn vai nàng ngồi xuống, còn mình vén vạt áo cũng ngồi xuống bên cạnh nàng, rồi một tay chống cằm nói với nàng: “Ta câu.”
Hắn câu?
“Chàng câu ở đâu?”
Thương Nhung ngẩn ra.
“Trích Tinh đài có cái hồ.” Chiết Trúc xé một miếng bánh ngọt cắn một cái.
Thương Nhung mở to hai tròng mắt: “Đó là hồ Vãng Sinh.”
“Hồ Vãng Sinh thì sao?”
Chiết Trúc nghi hoặc nhìn nàng.
“Cá trong hồ Vãng Sinh, là vào đêm giao thừa mỗi năm, hoàng bá phụ cùng đại chân nhân phóng sinh, bất luận kẻ nào cũng không được ăn.”
“Khó trách,”
Chiết Trúc nhướng mày, “Ta nói cá trong hồ kia sao dễ bắt như vậy, ta vừa mới thả câu chúng nó liền cắn tới tấp.”
“Sáng sớm chàng đi câu cá gì chứ, nếu bị đạo sĩ ở Trích Tinh đài phát hiện thì làm sao đây?”
Thương Nhung có chút nghĩ mà sợ.
“Nàng thích ăn mà.”
Chiết Trúc lại cắn một miếng bánh ngọt, hiển nhiên đáp.
Thương Nhung bị một câu vô cùng đơn giản của hắn làm đảo loạn tâm tư, nàng duỗi tay ôm lấy vòng eo hắn.
“Chàng đừng đi nữa, ta sợ chàng bị bọn họ phát hiện.”
Nàng nhẹ giọng nói.
Chiết Trúc rũ mi mắt, chăm chú nhìn mái tóc đen nhánh của nàng.
Hơi thở khi nàng nói chuyện nhẹ nhàng phất qua sau cổ hắn, vành tai Chiết Trúc lại ẩn ẩn có chút nóng, hắn cũng quên ăn nửa miếng bánh ngọt còn lại, một cái tay khác vui vui vẻ vẻ ôm chặt nàng.
Hắn để cằm trên vai nàng, nói: “Mấy đạo sĩ đó cũng giống như đám cá bọn họ nuôi.”
Thương Nhung nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng đầy kiêu ngạo của hắn:
“Vi Vi, những tên ngốc đó không phát hiện được ta đâu.”
Vì hô hấp hai người dán bên nhau nên nhiệt độ trong chăn dần nóng lên, Thương Nhung mướt mồ hôi đầy cổ, tóc ngắn dán sát sau tai, thụ động nhận nụ hôn của thiếu niên, hô hấp hắn nóng như vậy, tay nàng bất lực nắm chặt vạt áo hắn, dưới lớp vải áo mỏng manh, là da thịt thiếu niên cực nóng, tim đập nhanh chóng.
Đầu lưỡi không tự kìm hãm được thoáng quét qua môi nàng, phảng phất như phát hiện chuyện mới lạ nào đó, nụ hôn của hắn càng dày càng sâu, hai má Thương Nhung nóng bỏng, kháng cự theo bản năng.
Một tấm chăn đưa bọn họ vào đêm tối bí ẩn ngăn cách với bên ngoài, Chiết Trúc phát hiện thân thể mình biến hóa, hắn bỗng dưng cứng đờ, bỗng nhiên xốc chăn đứng dậy.
Trong phòng chỉ đốt một ngọn đèn, ánh trăng bàng bạc rơi đầy cửa sổ, khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên hồng thấu, đôi mắt đen nhánh mênh mông nước, nội điện yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở dốc cực nhẹ của hắn.
“…… Vi Vi.”
Hắn nhìn mặt Thương Nhung ửng đỏ, không biết nên nói với nàng mình kỳ quái như thế nào, luôn cảm thấy có chút khó mở miệng, ánh mắt hắn không tự kìm hãm được dừng trên bờ môi nàng đỏ thắm.
Thương Nhung thẹn thùng cơ hồ không dám nhìn hắn, lại không đề phòng hắn bỗng nhiên lại cúi người hôn xuống, hô hấp của nàng cũng đình trệ, hắn gần trong gang tấc, nàng sợ tới mức lập tức duỗi tay che lại bờ môi của hắn.
“Không được……”
Nàng đỏ mặt, lắp bắp nói.
Lòng bàn tay nàng dán lên, thiếu niên mới phát giác trên môi mình có chút vết rát rất nhỏ, hắn dời tay nàng, lòng bàn tay khẽ chạm cánh môi của nàng, dính một chút vết m•áu.
“Đau không?”
Tiếng nói thiếu niên có chút khàn khàn, ẩn chứa một phần dục vọng không thể hiểu rõ.
Thương Nhung nhìn hắn, cơ hồ không để ý hắn đang nói gì, chỉ là giọng nói hắn, thần sắc hắn, cùng với độ ấm lòng bàn hắn đang nắm chặt tay nàng, đều khiến nhịp tim nàng không chịu khống chế, "thình thịch... thình thịch" đập nhanh nột trận.
Chiết Trúc cho rằng nàng không cao hứng, hắn cúi đầu, gương mặt dán lên gương mặt nàng, nhẹ cọ một chút: “Ta chỉ hôn nàng, cũng chưa thuần thục lắm.”
Hắn chỉ muốn nói với nàng sự thật, Thương Nhung nghe xong, lại xoay người muốn trốn vào trong chăn: “Chàng đừng nói nữa.”
Chiết Trúc lại ôm lấy eo nàng, không cho nàng trốn vào chăn.
“Ta mệt, buồn ngủ.”
Thương Nhung xấu hổ buồn bực.
“Ta biết,”
Chiết Trúc đáp nhẹ một tiếng, hắn có chút mất tự nhiên nghiêng mặt đi, né tránh ánh mắt nàng, “Nhưng nàng không thể ngủ ở chỗ này.”
Thương Nhung còn chưa rõ nguyên do, hắn đã qua tới bế nàng lên, sau đó đi đến trước giường nàng, sáp chảy ngưng tụ trên giá cắm nến, ánh đèn mờ ảo, hắn cúi người buông nàng xuống.
“Ngày mai chúng ta đi rừng phía sau chơi.”
Hắn nói.
Thương Nhung không nói lời nào, chỉ ôm lấy chăn mỏng, nhẹ nhàng gật đầu.
Khép lại cánh cửa sổ, tiếng ve kêu trở nên mơ hồ, Chiết Trúc dập tắt cây đèn, nằm xuống trên giường, hắn gối một tay lên sau đầu, nhiệt độ đủ để bỏng cháy dần dần rút đi trong bóng đêm đen nhánh, dường như hắn không còn đụng vào nàng, khác thường trên thân thể cũng dần dần biến mất.
“Chiết Trúc.”
Không bao lâu sau, hắn nghe thấy tiếng nói Thương Nhung.
“Hửm?”
“Chàng ở đây với ta, là chuyện vui duy nhất của ta ở chốn này,”
Thương Nhung nương theo ánh trăng nhàn nhạt ánh vào song sa, nhìn về phía thiếu niên nằm trên giường, nhưng mà quang ảnh mơ hồ, thân hình hắn ẩn trong bóng đêm dày đặc, cũng không rõ ràng, “Nhưng còn chàng thì sao? Chàng ở chỗ này, có vui không?”
“Vì sao hỏi vậy?”
Chiết Trúc mở mắt ra.
“Nơi này có vô số quy củ, không thoải mái cũng không tự do, càng là người tự tại, ở nơi như vậy sẽ càng khó chịu.”
Thương Nhung để cằm trên gối mềm, nửa mở mắt, nói: “Ta sợ chàng không vui.”
Nàng mới nói xong, lại nghe thiếu niên bỗng nhiên khẽ cười một tiếng.
“Chàng cười cái gì?”
Thương Nhung lại vươn thẳng cổ, nhìn về phía hắn.
“Không có gì.”
Chiết Trúc nghiêng người, hắn nhắm mắt lại, một lát sau, Thương Nhung mới nghe thấy tiếng nói gió mát, uyển chuyển nhẹ nhàng của hắn truyền đến:
“Ta thấy nàng liền rất vui vẻ.”
Nội điện lại yên tĩnh.
Thương Nhung động đậy lông mi một chút, một hồi lâu nàng mới phản ứng lại, xoay người nằm ngửa trên giường, nàng nắm chặt chăn trước ngực, hồi lâu sau, nàng ôm nỗi lòng đầy băng khoăn, cả người đều rúc vào trong chăn.
Hôm sau trời còn chưa sáng, Thương Nhung còn đang mơ màng ngủ, mà Chiết Trúc đã từ chỗ của Mộng Thạch trở về, đang ở rừng cây phía sau tẩm điện của Thương Nhung nói chuyện với Thập Ngũ.
“Này không phải làm chuyện vô ích sao?”
Thập Ngũ ăn bánh bao cũng ăn rất ưu nhã, sắc trời còn chưa đủ sáng, hắn giơ một viên dạ minh châu, chiếu sáng cho thiếu niên nằm trên võng.
“Ừ.”
Chiết Trúc ăn luôn miếng bã đậu cuối cùng, dùng bút viết viết vẽ vẽ trên bản đồ Ngọc Kinh.
Thập Ngũ hừ cười một tiếng, bất thình lình, ánh mắt dừng ở môi dưới của thiếu niên, hắn “Di” một tiếng, sắc trời vừa nãy vẫn còn tối, hắn cũng không thấy rõ mặt thiếu niên, giờ phút này dạ minh châu chiếu sáng, hắn liền nhìn thấy vết thương ủng đỏ trên môi dưới của thiếu niên.
Nụ cười Thập Ngũ trở nên ái muội: “Tiểu Thập Thất, đêm qua ngươi và tiểu công chúa đã làm cái gì?”
“Liên quan gì đến ngươi.”
Chiết Trúc cũng không ngẩng đầu lên.
“Các ngươi rốt cuộc vẫn là nam nữ chưa thành thân, tuổi còn nhỏ, chuyện nên làm hay không nên làm, không phải các ngươi đều làm hết rồi chứ?”
Thập Ngũ tiến đến càng gần hơn, cẩn thận đánh giá thần sắc thiếu niên, ngay sau đó hắn lại “Tê” một tiếng: “Không đúng nha, ngươi vào Lược Phong Lâu bất quá chỉ mới ba năm, cũng không đi qua mấy nơi phong hoa tuyết nguyệt mà nhỉ, chẳng lẽ Khương Anh chỉ ngươi? Hay là nói, bản năng ngươi trỗi dậy, có thể không thầy dạy cũng hiểu?”
“Thập Ngũ ca, ngươi quá phiền.”
Chiết Trúc nhăn mi, lạnh lùng liếc hắn.
Còn không phải chỉ là hôn môi sao?
Hắn cần gì ai dạy?
“Hay là ngươi cũng phá hư miệng tiểu công chúa người ta rồi phải không?” Thập Ngũ lại bất giác nguy hiểm tới gần, nhìn hắn chớp chớp mắt, ngữ khí chế nhạo, “Tiểu Thập Thất, năm trước ta nhận nhiệm vụ đi Hoài Thông, ngươi nên đi theo ta, khi đó nếu ngươi có thể luyện trước một chút, hiện giờ cũng không đến mức mới lạ như vậy nha.”
Giọng nói hắn mới vừa dứt, một lá bạc phóng thẳng tới mặt hắn.
Thập Ngũ vội vàng né tránh, quay đầu nhìn lá bạc kia cắm sâu vào thân cây phía sau hắn, hắn quay đầu lại, thấy thiếu niên kia thần sắc lãnh đạm.
“Ai như các ngươi?”
Chiết Trúc cười nhạt.
Hắn mới không muốn hôn người khác.
“Chúng ta? Ta với Khương Anh?”
Thập Ngũ cười nói: “Ngay cả thuộc hạ của ngươi cũng không chỉ có một hồng nhan tri kỷ, còn ngươi mới chỉ có mảnh tình vắt vai, lại chuyên tình như thế.”
Nhưng thấy thiếu niên vuốt ve là bạc giữa hai ngón tay, Thập Ngũ liền hắng hắng giọng, cũng không dám cười nhiều, vội nói: “Tiểu Thập Thất ngươi đừng nóng, ta không nói nữa là được chứ gì.”
“Nhưng ngươi xác định như vậy hữu dụng?” Thập Ngũ lại liếc nhìn tấm bản đồ trong tay thiếu niên, chỉnh chỉnh thần sắc.
“Trần Như Kính hao hết tâm tư dẫn ta tới Ngọc Kinh, luôn có đạo lý của hắn,”
Chiết Trúc vừa cắn cắn đầu bút, vừa nói: “Hắn không muốn bị người đuổi gi·ết hắn phát hiện, nên chỉ có thể lưu một thứ này, chỉ có ta mới có thể phát giác manh mối.”
“Nhưng chỉ dựa vào mấy tiệm bánh cùng tiệm dầu cây trẩy, ngươi lại làm thế nào có thể tìm được nơi hắn ẩn thân?”
Thành Ngọc Kinh là đô thành phồn hoa bậc nhất Đại Yến, nhiều phố hẻm đan xen ngang dọc ở trong đó như vậy, mặc dù có manh mối tiệm bán bánh cùng tiệm bán dầu cây trẩy, muốn tìm được Trần Như Kính, cũng rất khó.
Thập Ngũ không biết thiếu niên này vì sao vẫn khí định thần nhàn vẽ vẽ cái gì.
“Đã là manh mối, vậy tự nhiên có quy luật của nó.”
Chiết Trúc lười nhác đáp một tiếng, nghe thấy tiếng đẩy cửa sổ, hắn lập tức thu hồi bút và bản đồ, đứng dậy nói với Thập Ngũ: “Thập Ngũ ca lát nữa ngươi không cần ở chỗ này, đến chỗ Mộng Thạch đi.”
“Vì sao?”
Thập Ngũ khó hiểu.
“Ta muốn đưa nàng tới nơi này chơi.”
Chiết Trúc nói, liền mượn lực thi triển khinh công, vạt áo nhẹ phẩy lên cành lá, giây lát sau đã vào song cửa sổ màu son.
“……?”
Sắc trời đã có chút sáng, Thập Ngũ cầm viên dạ minh châu đứng tại chỗ, phì cười.
Thương Nhung được Hạc Tử hầu hạ mặc xong xiêm y, vén rèm đi ra ngoài rửa mặt, Hạc Tử muốn hầu hạ nàng rửa mặt, mới chú ý tới trên môi Thương Nhung có một chút vết m•áu hồng hồng, nàng kinh ngạc hỏi: “Công chúa, môi ngài bị sao vậy?”
Gương mặt Thương Nhung có chút nóng đỏ, nàng vội vàng cự tuyệt Hạc Tử hầu hạ, đáp qua loa: “Có lẽ là đêm qua không chú ý, v·a ch·ạm vào mép giường.”
Nàng dứt lời, liền tự mình đi rửa mặt.
Hạc Tử cũng không hoài nghi, chỉ là không biết v•ết th•ương trên môi nên dùng thuốc gì.
“Miệng v·ết th·ương nhỏ như vậy, hết nhanh lắm, cần gì dùng thuốc.” Thương Nhung ngồi trước bàn trang điểm, gương đồng kia chính là gương đồng đêm qua chiếu ra một vòng sáng trên vách tường, lúc này nàng đang nhìn mặt mình trong gương.
“Đúng vậy.”
Hạc Tử bới tóc cho nàng, cài vài cái thoa hoàn xinh đẹp.
Đồ ăn sáng đưa tới, vẫn là một bàn đồ chay thanh đạm, Thương Nhung không cần Hạc Tử hầu hạ, mới nghe cửa điện đóng lại, nàng liền muốn đi đến trước cửa sổ trong nội điện.
Nhưng nàng mới đứng dậy, lại thấy một bàn tay khớp xương rõ ràng vén rèm lên, ngay sau đó hắc y thiếu niên đi ra, búi tóc đen nhánh cùng ống tay áo hắn đều dính chút sương sớm, nhưng đôi mắt thoải mái thanh tân lại sạch sẽ.
Lúc này trời đã sáng choang, hắn đến gần, Thương Nhung liền thấy rõ cánh môi hắn có một chút vết m•áu đỏ thắm, gương mặt nàng lại hồng hồng, đầu óc tràn ngập tình cảnh trong chăn đêm qua.
“Buổi trưa Mộng Thạch sẽ đến đưa cá chua ngọt.”
Chiết Trúc ấn vai nàng ngồi xuống, còn mình vén vạt áo cũng ngồi xuống bên cạnh nàng, rồi một tay chống cằm nói với nàng: “Ta câu.”
Hắn câu?
“Chàng câu ở đâu?”
Thương Nhung ngẩn ra.
“Trích Tinh đài có cái hồ.” Chiết Trúc xé một miếng bánh ngọt cắn một cái.
Thương Nhung mở to hai tròng mắt: “Đó là hồ Vãng Sinh.”
“Hồ Vãng Sinh thì sao?”
Chiết Trúc nghi hoặc nhìn nàng.
“Cá trong hồ Vãng Sinh, là vào đêm giao thừa mỗi năm, hoàng bá phụ cùng đại chân nhân phóng sinh, bất luận kẻ nào cũng không được ăn.”
“Khó trách,”
Chiết Trúc nhướng mày, “Ta nói cá trong hồ kia sao dễ bắt như vậy, ta vừa mới thả câu chúng nó liền cắn tới tấp.”
“Sáng sớm chàng đi câu cá gì chứ, nếu bị đạo sĩ ở Trích Tinh đài phát hiện thì làm sao đây?”
Thương Nhung có chút nghĩ mà sợ.
“Nàng thích ăn mà.”
Chiết Trúc lại cắn một miếng bánh ngọt, hiển nhiên đáp.
Thương Nhung bị một câu vô cùng đơn giản của hắn làm đảo loạn tâm tư, nàng duỗi tay ôm lấy vòng eo hắn.
“Chàng đừng đi nữa, ta sợ chàng bị bọn họ phát hiện.”
Nàng nhẹ giọng nói.
Chiết Trúc rũ mi mắt, chăm chú nhìn mái tóc đen nhánh của nàng.
Hơi thở khi nàng nói chuyện nhẹ nhàng phất qua sau cổ hắn, vành tai Chiết Trúc lại ẩn ẩn có chút nóng, hắn cũng quên ăn nửa miếng bánh ngọt còn lại, một cái tay khác vui vui vẻ vẻ ôm chặt nàng.
Hắn để cằm trên vai nàng, nói: “Mấy đạo sĩ đó cũng giống như đám cá bọn họ nuôi.”
Thương Nhung nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng đầy kiêu ngạo của hắn:
“Vi Vi, những tên ngốc đó không phát hiện được ta đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.