Chương 345: Ăn! (1)
thanh loan phong thượng
02/03/2023
Sau khi chạy hết tốc lực máy canh giờ, Dương Diệp mới ngừng lại được.
Trong một nơi sơn động bí ẩn, Dương Diệp ngồi xếp bằng xuống, hắn cũng không có kiểm tra Băng Linh Quả ở bên trong vòng xoáy đan điền kia mà ôm Tử Điêu đang lộ ra vẻ hưng phần tới trước mặt, sau đó nghiêm túc nói:
-Vật nhỏ, lần sau trước khi làm loại chuyện này nhát định phải được sự đồng ý của ta đã, biết không?
Cho dù Tử Điêu có năng lực quỷ dị, huyền thú bình thường khó có thể tổn thương tới nó, nhưng Dương Diệp vẫn cảm thấy không yên lòng, bởi vì vật nhỏ thật sự rất vô pháp vô thiên. Nêu như trước đó không nói cho nó hiểu rõ tính nghiêm trọng của chuyện này, sợ rằng lân sau ngay cả cảnh giới Tôn Giả nó cũng dám chém giết lắm.
Tử Điêu chớp chớp mắt, nhìn thầy sắc mặt Dương Diệp nghiêm túc nên nó không dám cười đùa, lập tức gật đầu một cái, chắng qua là trong hai mắt linh động này thoáng hiện ra vẻ ủy khuất.
Dương Diệp thấy thế lại lắc đầu, đưa tay xoa nhẹ đầu của Tử Điêu, sau đó khẽ nói:
- Vật nhỏ, cho dù những bảo bối kia có cám dỗ tới máy nhưng trong mắt ta so sánh với ngươi, chúng chỉ là một đống rác rưởi, lần sau ngươi muốn cướp đoạt thì phải hỏi ta trước, có được không?
Tử Điêu vươn móng nhỏ xoa gương mặt của Dương Diệp, sau đó gật đầu một cái.
Dương Diệp thấy thế, lúc này mới yên lòng, hai mắt hắn khép hờ và tâm tư đắm chìm vào trong cơ thể đề điều tra nhìn cây Băng Linh Quả kia.
Khi thấy tình hình bên trong vònhg xoáy nhỏ, Dương Diệp đột nhiên mở hai mắt ra, trong mắt hắn rõ ràng không thể tưởng tượng nổi, bởi vì trong bể huyền khí này, ngoại trừ cây Băng Linh Quả ra còn có một cái cây khác, chẳng qua là nó nhỏ hơn so với Băng Linh Quả một chút, trên cây vẫn mọc ra mười quả lớn bằng nắm tay.
- Vật nhỏ, đó là cái gì?
Dương Diệp nhìn Tử Điêu trướcc mặt, kinh ngạc nói.
Tử Điêu vung vẩy móng nhỏ một hồi
Dương Diệp rất nhanh đã hiểu rõ, cái cây kia lại có thể là Chu quả do vật nhỏ trước đây ném vào trong hồ huyền khí này, chẳng qua Dương Diệp không nghĩ tới chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy mà Chu quả kia lại có thể biến thành một cái cây, hơn nữa trên cây vẫn mọc ra nhiều Chu quả như vậy! Vòng xoáy đan điền của mình lại còn có công hiệu này à?
Dương Diệp áp chế niềm vui và chắn động, tâm tư lại đắm chìm vào trong cơ thể, lúc này bảy con huyền thú Vương cấp ở bên trong vòng xoáy đan điền đều vây quanh ở xung quanh hồ huyền khí, từng đôi mắt đói khát nhìn chằm chằm vào hai cái cây lớn trong hồ huyền khí này, nhưng lại không có một con nào dám tự ý động vào những trái cây, rõ ràng Tử Điêu ở trong lòng những huyền thú vẫn có lực chấn áp rất lớn!
Dương Diệp nhìn tới trên cây Băng Linh Quả, năm quả Băng Linh Quả lớn hơn nắm tay của người trưởng thành, Dương Diệp phát hiện ở ngoài vỏ của Băng Linh Quả có từng dầu vết màu trắng giống như kinh mạch của cơ thể người, hơn nữa những dấu vết này vẫn chuyển động giống như từng con giun rất nhỏ vậy!
Dương Diệp mở hai mắt ra, sau khi im lặng một lát, cổ tay hắn thoáng động, một Băng Linh Quả xuất hiện ở trên tay của hắn, mới vừa chạm vào tay mà Dương Diệp đã cảm giác được lòng bàn tay mình mát tạnh, hơi lạnh từ lòng bàn tay truyền về phía toàn thân hắn.
Trong mắt Dương Diệp lóe lên một tia kinh ngạc rồi vội vàng vận chuyển huyền khí trong cơ thẻ để xua tan hơi lạnh này. Dương Diệp nhìn Băng Linh Quả trong tay, rốt cuộc biết tại sao Lãnh Tâm Nhiên muốn Băng Linh Quả này, Lãnh Tâm Nhiên tu luyện chính là công pháp thuộc tính băng, bản thân hắn tại là Thủy huyền khí trong huyền khí ngũ hành, Băng Linh Quả này chắc là có tác dụng cực tớn với nàng!
Chẳng qua lúc này Dương Diệp vẫn không nghĩ ra được Băng Linh Quả này rốt cuộc có tác dụng gì.
Đúng lúc này, Tử Điêu đột nhiên vung móng nhỏ lên, Băng Linh Quả trong tay Dương Diệp xuất hiện ở trên móng của nó, sau đó thân hình nó lóe lên, đi tới trước mặt Dương Diệp, hai móng nhỏ đang cầm Băng Linh Quả đưa đến bên miệng của Dương Diệp, rõ ràng nó đang bảo Dương Diệp mau ăn đi.
Nhìn Tử Điêu cùng Băng Linh Quả trước mặt, môi Dương Diệp mắp máy, sau đó hỏi:
- Ta thật sự có thể ăn cái này sao?
Vật nhỏ này trước giờ rất đáng tin, nhưng có đôi khi lại không đáng tin cậy, giống như lần trước ở đáy vực Đoạn Hồn, nó cho hắn cùng Tô Thanh Thi ăn Hợp Hoan quả kia.
Tử Điêu gật đầu một cái, sau đó móng nhỏ đang cầm Băng Linh Quả đưa về phía miệng của Dương Diệp.
Trong một nơi sơn động bí ẩn, Dương Diệp ngồi xếp bằng xuống, hắn cũng không có kiểm tra Băng Linh Quả ở bên trong vòng xoáy đan điền kia mà ôm Tử Điêu đang lộ ra vẻ hưng phần tới trước mặt, sau đó nghiêm túc nói:
-Vật nhỏ, lần sau trước khi làm loại chuyện này nhát định phải được sự đồng ý của ta đã, biết không?
Cho dù Tử Điêu có năng lực quỷ dị, huyền thú bình thường khó có thể tổn thương tới nó, nhưng Dương Diệp vẫn cảm thấy không yên lòng, bởi vì vật nhỏ thật sự rất vô pháp vô thiên. Nêu như trước đó không nói cho nó hiểu rõ tính nghiêm trọng của chuyện này, sợ rằng lân sau ngay cả cảnh giới Tôn Giả nó cũng dám chém giết lắm.
Tử Điêu chớp chớp mắt, nhìn thầy sắc mặt Dương Diệp nghiêm túc nên nó không dám cười đùa, lập tức gật đầu một cái, chắng qua là trong hai mắt linh động này thoáng hiện ra vẻ ủy khuất.
Dương Diệp thấy thế lại lắc đầu, đưa tay xoa nhẹ đầu của Tử Điêu, sau đó khẽ nói:
- Vật nhỏ, cho dù những bảo bối kia có cám dỗ tới máy nhưng trong mắt ta so sánh với ngươi, chúng chỉ là một đống rác rưởi, lần sau ngươi muốn cướp đoạt thì phải hỏi ta trước, có được không?
Tử Điêu vươn móng nhỏ xoa gương mặt của Dương Diệp, sau đó gật đầu một cái.
Dương Diệp thấy thế, lúc này mới yên lòng, hai mắt hắn khép hờ và tâm tư đắm chìm vào trong cơ thể đề điều tra nhìn cây Băng Linh Quả kia.
Khi thấy tình hình bên trong vònhg xoáy nhỏ, Dương Diệp đột nhiên mở hai mắt ra, trong mắt hắn rõ ràng không thể tưởng tượng nổi, bởi vì trong bể huyền khí này, ngoại trừ cây Băng Linh Quả ra còn có một cái cây khác, chẳng qua là nó nhỏ hơn so với Băng Linh Quả một chút, trên cây vẫn mọc ra mười quả lớn bằng nắm tay.
- Vật nhỏ, đó là cái gì?
Dương Diệp nhìn Tử Điêu trướcc mặt, kinh ngạc nói.
Tử Điêu vung vẩy móng nhỏ một hồi
Dương Diệp rất nhanh đã hiểu rõ, cái cây kia lại có thể là Chu quả do vật nhỏ trước đây ném vào trong hồ huyền khí này, chẳng qua Dương Diệp không nghĩ tới chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy mà Chu quả kia lại có thể biến thành một cái cây, hơn nữa trên cây vẫn mọc ra nhiều Chu quả như vậy! Vòng xoáy đan điền của mình lại còn có công hiệu này à?
Dương Diệp áp chế niềm vui và chắn động, tâm tư lại đắm chìm vào trong cơ thể, lúc này bảy con huyền thú Vương cấp ở bên trong vòng xoáy đan điền đều vây quanh ở xung quanh hồ huyền khí, từng đôi mắt đói khát nhìn chằm chằm vào hai cái cây lớn trong hồ huyền khí này, nhưng lại không có một con nào dám tự ý động vào những trái cây, rõ ràng Tử Điêu ở trong lòng những huyền thú vẫn có lực chấn áp rất lớn!
Dương Diệp nhìn tới trên cây Băng Linh Quả, năm quả Băng Linh Quả lớn hơn nắm tay của người trưởng thành, Dương Diệp phát hiện ở ngoài vỏ của Băng Linh Quả có từng dầu vết màu trắng giống như kinh mạch của cơ thể người, hơn nữa những dấu vết này vẫn chuyển động giống như từng con giun rất nhỏ vậy!
Dương Diệp mở hai mắt ra, sau khi im lặng một lát, cổ tay hắn thoáng động, một Băng Linh Quả xuất hiện ở trên tay của hắn, mới vừa chạm vào tay mà Dương Diệp đã cảm giác được lòng bàn tay mình mát tạnh, hơi lạnh từ lòng bàn tay truyền về phía toàn thân hắn.
Trong mắt Dương Diệp lóe lên một tia kinh ngạc rồi vội vàng vận chuyển huyền khí trong cơ thẻ để xua tan hơi lạnh này. Dương Diệp nhìn Băng Linh Quả trong tay, rốt cuộc biết tại sao Lãnh Tâm Nhiên muốn Băng Linh Quả này, Lãnh Tâm Nhiên tu luyện chính là công pháp thuộc tính băng, bản thân hắn tại là Thủy huyền khí trong huyền khí ngũ hành, Băng Linh Quả này chắc là có tác dụng cực tớn với nàng!
Chẳng qua lúc này Dương Diệp vẫn không nghĩ ra được Băng Linh Quả này rốt cuộc có tác dụng gì.
Đúng lúc này, Tử Điêu đột nhiên vung móng nhỏ lên, Băng Linh Quả trong tay Dương Diệp xuất hiện ở trên móng của nó, sau đó thân hình nó lóe lên, đi tới trước mặt Dương Diệp, hai móng nhỏ đang cầm Băng Linh Quả đưa đến bên miệng của Dương Diệp, rõ ràng nó đang bảo Dương Diệp mau ăn đi.
Nhìn Tử Điêu cùng Băng Linh Quả trước mặt, môi Dương Diệp mắp máy, sau đó hỏi:
- Ta thật sự có thể ăn cái này sao?
Vật nhỏ này trước giờ rất đáng tin, nhưng có đôi khi lại không đáng tin cậy, giống như lần trước ở đáy vực Đoạn Hồn, nó cho hắn cùng Tô Thanh Thi ăn Hợp Hoan quả kia.
Tử Điêu gật đầu một cái, sau đó móng nhỏ đang cầm Băng Linh Quả đưa về phía miệng của Dương Diệp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.