Chương 92: Bảo Bối! (1)
thanh loan phong thượng
18/10/2022
Trong lỗ mũi chồn tía phát ra một tiếng hừ nhẹ, dưới tiếng hừ nhẹ này, chừng hai mươi con huyền thú nhỏ kia lập tức cứng đờ, khi chúng nó ngẩng đầu nhìn thấy nhóc con đang ở trong lòng Dương Diệp thì lập tức cứ như nhìn thấy được thứ gì đó đáng sợ, trong mắt khủng hoảng từng cơn, thân thể run lẩy bẩy.
Tuy rằng Dương Diệp và Tô Thanh Thi đều từng thấy qua uy áp của chồn tía đối với huyền thế, thế như lại nhìn thấy lại cảnh tượng này một lần nữa, trong lòng hai người vẫn có chút khiếp sợ. Nhất là Tô Thanh Thi, nàng thực sự tò mò Dương Diệp làm thế nào mà thu phục được con huyền thú thần bí có huyết mạch Thánh Giả này!
Ở dưới sự chỉ huy của chồn tía, đám huyền thú nhỏ vô cùng ngoan ngoãn xếp thành hai hàng, thấp đứng bên trái, cao đứng bên phải, một ổ huyền thú vốn rất lộn xộn rất nhanh đã được nhóc con sắp xếp ngay ngắn rõ ràng.
Nhìn thấy nhóc con vì nghịch ngợm khoe uy phong mà quên làm chính sự, Dương Diệp bất mãn vỗ vỗ đầu chồn tía mà nói:
- Nhóc con, mau làm chính sự!
Chồn tía gật gật đầu, sau đó bắt đầu trao đổi với đám huyền thú nhỏ này.
Khoảng chừng sau một khắc, chồn tía ngẩng đầu nhìn Dương Diệp, sau đó móng nhỏ chỉ chỉ về phía U Minh cốc.
Thấy thế, Tô Thanh Thi với Dương Diệp trong lòng vui mừng, Dương Diệp hỏi:
- Nhóc con, ngươi nói những kẻ đó ở bên kia sao?
Nhóc con chỉ chỉ mấy con huyền thú nhỏ trên đất, sau đó móng vuốt lại chỉ chỉ về phía U Minh cốc, dường như muốn nói là chúng nó nói ở bên kia.
Dương Diệp gật đầu, sau đó nhìn về phía Tô Thanh Thi. Tô Thanh Thi hiểu ý, tay quét lên, cầm lên túi đựng mấy con huyền thú nhỏ kia, sau đó dẫn Dương Diệp đi theo hướng chồn tía chỉ.
Khoảng chừng sau nửa canh giờ, dưới sự hướng dẫn của mấy con huyền thú nhỏ, hai người đến chỗ một vách đá, vách đá chỉ cao mấy trượng, rộng chừng mười trượng, cỏ dại phủ rất nhiều trên mặt ngoài vách đá, chỉ nhìn qua là biết vách đá này đã tồn tại vài niên đại rồi.
Nhìn thấy móng vuốt chồn tía chỉ vào chỗ vách đá kia, Dương Diệp nhíu mày hỏi:
- Nhóc con, mi xác định là chúng nó nói đúng sao? Những kẻ kia trốn trong đây?
Nhìn vách đá không có một chút khác thường nào, Dương Diệp quả thật có hơi nghi ngờ.
Chồn tía trừng mắt nhìn, sau đó lại hỏi đám huyền thú nhỏ, sau chốc lát nhóc con chỉ chỉ đám huyền thú rồi lại chỉ chỉ vách đá.
Dương Diệp và Tô Thanh Thi nhìn nhau một cái, Tô Thanh Thi gật đầu, sau đó thả những con huyền thú này trên mặt đất.
Sau khi mấy con huyền thú nhỏ kia rơi xuống đất, bọn chúng cũng không chạy đi mà là làm bộ dạng đáng thương nhìn chồn tía, hiển nhiên là chồn tía không lên tiếng chúng nó cũng chẳng dám động đậy.
Chồn tía gật đầu, những huyền thú nhỏ này lập tức nhún nhảy một trận sau đó thì nhanh chóng lao về phía vách đá, Dương Diệp và Tô Thanh Thi vội vã đi theo.
Khi đi đến trước vách đá, những con huyền thú này từng con từng con một chui vào một cái lỗ nhỏ bên dưới vách đá, lúc này, chồn tía lấy móng nhỏ cào cào tóc Dương Diệp, sau đó chỉ chỉ vào trong vách đá.
Ngay khi Dương Diệp định nói chuyện, Tô Thanh Thi bên cạnh đột nhiên biến sắc, sau đó kéo Dương Diệp vọt lên vài lần khỏi chỗ cũ rồi ẩn nấp trong một chỗ cây cối rậm rạp cách đó mười trượng.
Ngay khoảnh khắc Dương Diệp và Tô Thanh Thi vừa biến mất, vách đá đột nhiên phát ra tiếng kèn kẹt, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Dương Diệp và Tô Thanh Thi, giữa vách đá từ từ mở ra như một cánh cửa vậy, hai người mặc hắc bào thấy không rõ bộ dáng đi ra từ bên trong.
Hai người mặc hắc bào dường như có hơi cảnh giác, nhìn thử xung quanh, khi không thấy ai, một người trong số đó nói:
- Hắc Đại, ta đã nói rồi, nơi này căn bản là chẳng thể nào có người đến được. Trước đó chắc hẳn là có huyền thú nào đó đi ngang qua đây thôi, ngươi còn không tin, bây giờ thì tin chưa?
Nam tử tên là Hắc Đại nói:
- Chúng ta hãy cứ cẩn thận chút thì hơn, gần đây người của Kiếm Tông đột nhiên không có động tĩnh gì nữa, trưởng lão nói Kiếm Tông ắt hẳn có kế hoạch nào đó nhằm vào Quỷ tông chúng ta. ngài ấy bảo chúng ta nhất định phải cẩn thận.
Tên hắc bào còn lại nói:
- Ta thấy Kiếm Tông là tìm không thấy chúng ta, sau đó thì bỏ cuộc rồi. Nhưng mà ngươi nói cũng đúng, vẫn là cẩn thận thì tốt hơn, nếu không vì chúng ta mà bại lộ chỗ ẩn náu, hai kẻ chúng ta ngay cả muốn chết cũng khó!
Hắc Đại gật đầu, sau đó nhìn lướt qua xung quanh, không thấy cái gì khác thường thì lập tức nói:
- Đi thôi, chúng ta trở về!
Ngay khoảnh khắc hai người xoay lại, Tô Thanh Thi đang ở trong bụi rậm đột nhiên xuất hiện ở sau lưng hai người, sau đó cũng không nhìn thấy động tác của Tô Thanh Thi như thế nào, hai gã hắc bào đã lặng yên không một tiếng động mà ngã xuống.
Nhìn thấy cảnh này, Dương Diệp kinh hãi trong lòng không thôi, bởi vì hắn không phát hiện Tô Thanh Thi rời khỏi và động thủ ra sao, tốc độ kia phải nhanh đến cỡ nào đây?
Đè nén khiếp sợ trong lòng, Dương Diệp mang theo chồn tía đi ra ngoài. Dương Diệp nhìn thoáng qua hai thi thể trên đất rồi nói:
- Thi thể này xử lý như thế nào?
Tô Thanh Thi nói:
- Đợi lát nữa sẽ có huyền thú đến xử lý, hiện giờ đã phát hiện chỗ ẩn thân của Quỷ tông rồi, ngươi quay về Kiếm Tông đi!
- Vậy còn ngươi?
Dương Diệp bất giác hỏi.
Tô Thanh Thi nhìn vào trong cánh cửa tối đen mờ mờ mà nói:
- Ta muốn đi vào trong nhìn thử, bọn chúng chắc hẳn có đại âm mưu gì đó ở trong này.
Dương Diệp trầm ngâm rồi nói:
- Chúng ta đã phát hiện chỗ ẩn thân của bọn chúng, vì sao không chờ các cường giả của Kiếm Tông rồi đi vào? Hiện giờ đi vào, quá nguy hiểm!
Tô Thanh Thi nhìn Dương Diệp rồi nói:
- Với thực lực của ta, cho dù là không địch lại thì chạy trốn vẫn được. Hơn nữa, bọn chúng hành sự cẩn thận như vậy, ta đã giết hai người của bọn chúng, bọn chúng khó mà không phát hiện được, ngộ nhỡ bọn chúng ở trong đó trốn theo đường khác, chúng ta đây sẽ công dã tràng!
Nhìn thấy Tô Thanh Thi khăng khăng muốn đi vào, Dương Diệp không khuyên nữa:
- Vậy ta với ngươi cùng đi vào đi!
Tuy rằng Dương Diệp và Tô Thanh Thi đều từng thấy qua uy áp của chồn tía đối với huyền thế, thế như lại nhìn thấy lại cảnh tượng này một lần nữa, trong lòng hai người vẫn có chút khiếp sợ. Nhất là Tô Thanh Thi, nàng thực sự tò mò Dương Diệp làm thế nào mà thu phục được con huyền thú thần bí có huyết mạch Thánh Giả này!
Ở dưới sự chỉ huy của chồn tía, đám huyền thú nhỏ vô cùng ngoan ngoãn xếp thành hai hàng, thấp đứng bên trái, cao đứng bên phải, một ổ huyền thú vốn rất lộn xộn rất nhanh đã được nhóc con sắp xếp ngay ngắn rõ ràng.
Nhìn thấy nhóc con vì nghịch ngợm khoe uy phong mà quên làm chính sự, Dương Diệp bất mãn vỗ vỗ đầu chồn tía mà nói:
- Nhóc con, mau làm chính sự!
Chồn tía gật gật đầu, sau đó bắt đầu trao đổi với đám huyền thú nhỏ này.
Khoảng chừng sau một khắc, chồn tía ngẩng đầu nhìn Dương Diệp, sau đó móng nhỏ chỉ chỉ về phía U Minh cốc.
Thấy thế, Tô Thanh Thi với Dương Diệp trong lòng vui mừng, Dương Diệp hỏi:
- Nhóc con, ngươi nói những kẻ đó ở bên kia sao?
Nhóc con chỉ chỉ mấy con huyền thú nhỏ trên đất, sau đó móng vuốt lại chỉ chỉ về phía U Minh cốc, dường như muốn nói là chúng nó nói ở bên kia.
Dương Diệp gật đầu, sau đó nhìn về phía Tô Thanh Thi. Tô Thanh Thi hiểu ý, tay quét lên, cầm lên túi đựng mấy con huyền thú nhỏ kia, sau đó dẫn Dương Diệp đi theo hướng chồn tía chỉ.
Khoảng chừng sau nửa canh giờ, dưới sự hướng dẫn của mấy con huyền thú nhỏ, hai người đến chỗ một vách đá, vách đá chỉ cao mấy trượng, rộng chừng mười trượng, cỏ dại phủ rất nhiều trên mặt ngoài vách đá, chỉ nhìn qua là biết vách đá này đã tồn tại vài niên đại rồi.
Nhìn thấy móng vuốt chồn tía chỉ vào chỗ vách đá kia, Dương Diệp nhíu mày hỏi:
- Nhóc con, mi xác định là chúng nó nói đúng sao? Những kẻ kia trốn trong đây?
Nhìn vách đá không có một chút khác thường nào, Dương Diệp quả thật có hơi nghi ngờ.
Chồn tía trừng mắt nhìn, sau đó lại hỏi đám huyền thú nhỏ, sau chốc lát nhóc con chỉ chỉ đám huyền thú rồi lại chỉ chỉ vách đá.
Dương Diệp và Tô Thanh Thi nhìn nhau một cái, Tô Thanh Thi gật đầu, sau đó thả những con huyền thú này trên mặt đất.
Sau khi mấy con huyền thú nhỏ kia rơi xuống đất, bọn chúng cũng không chạy đi mà là làm bộ dạng đáng thương nhìn chồn tía, hiển nhiên là chồn tía không lên tiếng chúng nó cũng chẳng dám động đậy.
Chồn tía gật đầu, những huyền thú nhỏ này lập tức nhún nhảy một trận sau đó thì nhanh chóng lao về phía vách đá, Dương Diệp và Tô Thanh Thi vội vã đi theo.
Khi đi đến trước vách đá, những con huyền thú này từng con từng con một chui vào một cái lỗ nhỏ bên dưới vách đá, lúc này, chồn tía lấy móng nhỏ cào cào tóc Dương Diệp, sau đó chỉ chỉ vào trong vách đá.
Ngay khi Dương Diệp định nói chuyện, Tô Thanh Thi bên cạnh đột nhiên biến sắc, sau đó kéo Dương Diệp vọt lên vài lần khỏi chỗ cũ rồi ẩn nấp trong một chỗ cây cối rậm rạp cách đó mười trượng.
Ngay khoảnh khắc Dương Diệp và Tô Thanh Thi vừa biến mất, vách đá đột nhiên phát ra tiếng kèn kẹt, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Dương Diệp và Tô Thanh Thi, giữa vách đá từ từ mở ra như một cánh cửa vậy, hai người mặc hắc bào thấy không rõ bộ dáng đi ra từ bên trong.
Hai người mặc hắc bào dường như có hơi cảnh giác, nhìn thử xung quanh, khi không thấy ai, một người trong số đó nói:
- Hắc Đại, ta đã nói rồi, nơi này căn bản là chẳng thể nào có người đến được. Trước đó chắc hẳn là có huyền thú nào đó đi ngang qua đây thôi, ngươi còn không tin, bây giờ thì tin chưa?
Nam tử tên là Hắc Đại nói:
- Chúng ta hãy cứ cẩn thận chút thì hơn, gần đây người của Kiếm Tông đột nhiên không có động tĩnh gì nữa, trưởng lão nói Kiếm Tông ắt hẳn có kế hoạch nào đó nhằm vào Quỷ tông chúng ta. ngài ấy bảo chúng ta nhất định phải cẩn thận.
Tên hắc bào còn lại nói:
- Ta thấy Kiếm Tông là tìm không thấy chúng ta, sau đó thì bỏ cuộc rồi. Nhưng mà ngươi nói cũng đúng, vẫn là cẩn thận thì tốt hơn, nếu không vì chúng ta mà bại lộ chỗ ẩn náu, hai kẻ chúng ta ngay cả muốn chết cũng khó!
Hắc Đại gật đầu, sau đó nhìn lướt qua xung quanh, không thấy cái gì khác thường thì lập tức nói:
- Đi thôi, chúng ta trở về!
Ngay khoảnh khắc hai người xoay lại, Tô Thanh Thi đang ở trong bụi rậm đột nhiên xuất hiện ở sau lưng hai người, sau đó cũng không nhìn thấy động tác của Tô Thanh Thi như thế nào, hai gã hắc bào đã lặng yên không một tiếng động mà ngã xuống.
Nhìn thấy cảnh này, Dương Diệp kinh hãi trong lòng không thôi, bởi vì hắn không phát hiện Tô Thanh Thi rời khỏi và động thủ ra sao, tốc độ kia phải nhanh đến cỡ nào đây?
Đè nén khiếp sợ trong lòng, Dương Diệp mang theo chồn tía đi ra ngoài. Dương Diệp nhìn thoáng qua hai thi thể trên đất rồi nói:
- Thi thể này xử lý như thế nào?
Tô Thanh Thi nói:
- Đợi lát nữa sẽ có huyền thú đến xử lý, hiện giờ đã phát hiện chỗ ẩn thân của Quỷ tông rồi, ngươi quay về Kiếm Tông đi!
- Vậy còn ngươi?
Dương Diệp bất giác hỏi.
Tô Thanh Thi nhìn vào trong cánh cửa tối đen mờ mờ mà nói:
- Ta muốn đi vào trong nhìn thử, bọn chúng chắc hẳn có đại âm mưu gì đó ở trong này.
Dương Diệp trầm ngâm rồi nói:
- Chúng ta đã phát hiện chỗ ẩn thân của bọn chúng, vì sao không chờ các cường giả của Kiếm Tông rồi đi vào? Hiện giờ đi vào, quá nguy hiểm!
Tô Thanh Thi nhìn Dương Diệp rồi nói:
- Với thực lực của ta, cho dù là không địch lại thì chạy trốn vẫn được. Hơn nữa, bọn chúng hành sự cẩn thận như vậy, ta đã giết hai người của bọn chúng, bọn chúng khó mà không phát hiện được, ngộ nhỡ bọn chúng ở trong đó trốn theo đường khác, chúng ta đây sẽ công dã tràng!
Nhìn thấy Tô Thanh Thi khăng khăng muốn đi vào, Dương Diệp không khuyên nữa:
- Vậy ta với ngươi cùng đi vào đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.