Chương 272: Biến Cố 2
thanh loan phong thượng
02/03/2023
Đôi mắt thiếu niên mở to, hắn không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết . . .
Khi tiếng thét thảm thiết của thanh niên vang lên, một cánh tay mang theo một luồng máu tươi bay ra ngoài. . . .
Ngay khi Dương Diệp còn muốn một kiếm chém bay đầu thanh niên, nữ tử đứng bên cạnh cũng phục hồi tinh thần lại, sau đó tay ngọc ném ba tấm thuật phù về phía Dương Diệp.
Dương Diệp dừng bước lại, cổ tay hơi động, Tử Linh kiếm chém thẳng về phía ba tấm thuật phù một cái, ba đạo kiếm khí màu vàng óng bay ra từ mũi kiếm. Mặc dù lúc trước hắn trúng thuật phù của thanh niên, đó là bởi vì hắn quá bất cẩn, không nghĩ tới đối phương có nhiều pháp thuật như vậy, hiện tại hắn sớm lưu ý tới nữ tử kia rồi, vì lẽ đó tự nhiên cũng có phòng bị.
- Bành bành bành…
Kiếm khí va chạm với pháp thuật và biến mất không trung.
Mí mắt của nữ tử co giật, thực lực của người trước mắt quá mạnh mẽ. Ngay khi nàng chuẩn bị nói chuyện, Dương Diệp đã hành động, chỉ thấy tay của Dương Diệp cầm Tử Linh kiếm chém thẳng vào nữ tử, một đạo kiếm khí màu vàng óng bay nhanh về phía nữ tử, cùng lúc đó, thân hình Dương Diệp hơi động, hắn theo sát phía sau kiếm khí và tiến sát người nữ tử.
Thân phận nữ tử trước mắt chắc chắn không đơn giản, thế nhưng thì như thế nào? Hắn cũng chỉ có thể bị đối phương giết mà không thể hoàn thủ sao? Dương Diệp hắn không quản hậu quả sau đó, nếu ngươi muốn giết ta, vậy ta sẽ giết ngươi, tất cả chỉ đơn giản như vậy! Nữ tử trước mặt có dung mạo rất dễ nhìn, thế nhưng việc này có quan hệ gì với hắn? Hắn thương hương tiếc ngọc, nhưng tuyệt đối sẽ không thương hương tiếc ngọc với kẻ thù của mình.
Đối xử kẻ địch, mặc kệ đối phương là hài tử hay nữ nhân, hắn đều giết không tha!
Thấy Dương Diệp lại muốn giết hắn, nữ tử biến sắc, ngón tay ngọc điểm về phía trước, lại có ba tấm thuật phù bay về phía Dương Diệp, thuật phù đón gió nổ tung, một tia chớp to như cánh tay một quả cầu lửa to khoảng một mét, một phong nhận cực kỳ sắc bén bay thẳng về phía Dương Diệp.
Lần này Dương Diệp cũng phải biến sắc, bởi vì này ba tấm thuật phù này có một tấm thuật phù cao cấp, cũng tương đương với một môn huyền kỹ mạnh mẽ!
Dương Diệp không dám khinh thường, hắn dừng bước lại, huyền khí trong cơ thể rót vào bên trong Tử Linh kiếm, sau đó hắn chém thẳng vào ba tấm thuật phù đang bay tới.
- Bành!
Không trung, ba tấm thuật phù va chạm với ba đạo kiếm khí màu vàng óng của Dương Diệp, ngay sau đó có sóng khí quét qua, tia chớp thô to như cánh tay vẫn vượt qua tất cả trở ngại, sau đó tiếp tục đánh thẳng về phía Dương Diệp.
Lần này, Dương Diệp chân chính được kiến thức phù văn sư mạnh mẽ, nữ tử trước mắt và thanh niên kia chỉ có thực lực Tiên Thiên cảnh, thực lực cũng không mạnh, thế nhưng thanh niên kia suýt nữa đã giết hắn, mà hiện tại nữ tử còn kinh khủng hơn, bởi vì hiện tại hắn không thể không bộc lộ một ít lá bài tẩy, không phải vậy, hắn căn bản không thể ngăn cản thuật phù có thể sánh ngang huyền kỹ huyền cấp!
Ngay khi Dương Diệp chuẩn bị triển khai kiếm ý, một tia sáng tím xuất hiện trên người Dương Diệp, nhìn thấy tia sáng tím này, Dương Diệp vui vẻ, hắn lại quên đi Tiểu gia hỏa, có tia sáng màu tím này, Dương Diệp từ bỏ triển khai kiếm ý, hắn tùy ý cho tia chớp đánh trúng.
- Ầm!
Tiếng nổ vang rung trời, mặt đất run lên, khói bụi bay lượn, vào lúc này, toàn bộ Phù văn sư công hội đều chấn kinh.
Không chỉ có Phù văn sư công hội, cho dù là một ít cường giả chung quanh cũng giật mình, ai ăn gan hùm mật gấu lại dám đến Phù văn sư công hội gây sự?
Rất nhanh, từng cường giả đã chạy tới Phù văn sư công hội. . .
Khói bụi tản đi, Dương Diệp bước ra khỏi vụ nổ, tròng mắt nữ tử co rụt lại, trong mắt tràn đầy khiếp sợ và khó mà tin nổi!
Dương Diệp không nói nhảm, thân hình hơi động, hắn đã đi tới trước mặt nữ tử, sau đó rút kiếm chém một kiếm.
- Dừng tay!
Đang lúc này, một giọng nói hùng hậu truyền từ bên trong Phù văn sư công hội ra ngoài.
Mí mắt Dương Diệp hơi co giật, bởi vì người nói chuyện chí ít cũng là cường giả Linh Giả cảnh trở lên, nghĩ đến nữ tử lúc trước thi triển thuật phù trung cấp với hắn, Dương Diệp không đang do dự, tốc độ công kích của hắn nhanh hơn vài phần.
Đối phương chính là Linh Giả cảnh thì làm sao? Nữ nhân này có chỗ dựa, Dương Diệp hắn không có? Sư phụ dùng làm gì? Chính là dùng để ra mặt vào thời khắc mấu chốt như hiện tại. . . .
- Thật là to gan. . .
Lần này, giọng nói không phải truyền ra từ Phù văn sư công hội, mà là từ phía sau Dương Diệp. . . .
Khi tiếng thét thảm thiết của thanh niên vang lên, một cánh tay mang theo một luồng máu tươi bay ra ngoài. . . .
Ngay khi Dương Diệp còn muốn một kiếm chém bay đầu thanh niên, nữ tử đứng bên cạnh cũng phục hồi tinh thần lại, sau đó tay ngọc ném ba tấm thuật phù về phía Dương Diệp.
Dương Diệp dừng bước lại, cổ tay hơi động, Tử Linh kiếm chém thẳng về phía ba tấm thuật phù một cái, ba đạo kiếm khí màu vàng óng bay ra từ mũi kiếm. Mặc dù lúc trước hắn trúng thuật phù của thanh niên, đó là bởi vì hắn quá bất cẩn, không nghĩ tới đối phương có nhiều pháp thuật như vậy, hiện tại hắn sớm lưu ý tới nữ tử kia rồi, vì lẽ đó tự nhiên cũng có phòng bị.
- Bành bành bành…
Kiếm khí va chạm với pháp thuật và biến mất không trung.
Mí mắt của nữ tử co giật, thực lực của người trước mắt quá mạnh mẽ. Ngay khi nàng chuẩn bị nói chuyện, Dương Diệp đã hành động, chỉ thấy tay của Dương Diệp cầm Tử Linh kiếm chém thẳng vào nữ tử, một đạo kiếm khí màu vàng óng bay nhanh về phía nữ tử, cùng lúc đó, thân hình Dương Diệp hơi động, hắn theo sát phía sau kiếm khí và tiến sát người nữ tử.
Thân phận nữ tử trước mắt chắc chắn không đơn giản, thế nhưng thì như thế nào? Hắn cũng chỉ có thể bị đối phương giết mà không thể hoàn thủ sao? Dương Diệp hắn không quản hậu quả sau đó, nếu ngươi muốn giết ta, vậy ta sẽ giết ngươi, tất cả chỉ đơn giản như vậy! Nữ tử trước mặt có dung mạo rất dễ nhìn, thế nhưng việc này có quan hệ gì với hắn? Hắn thương hương tiếc ngọc, nhưng tuyệt đối sẽ không thương hương tiếc ngọc với kẻ thù của mình.
Đối xử kẻ địch, mặc kệ đối phương là hài tử hay nữ nhân, hắn đều giết không tha!
Thấy Dương Diệp lại muốn giết hắn, nữ tử biến sắc, ngón tay ngọc điểm về phía trước, lại có ba tấm thuật phù bay về phía Dương Diệp, thuật phù đón gió nổ tung, một tia chớp to như cánh tay một quả cầu lửa to khoảng một mét, một phong nhận cực kỳ sắc bén bay thẳng về phía Dương Diệp.
Lần này Dương Diệp cũng phải biến sắc, bởi vì này ba tấm thuật phù này có một tấm thuật phù cao cấp, cũng tương đương với một môn huyền kỹ mạnh mẽ!
Dương Diệp không dám khinh thường, hắn dừng bước lại, huyền khí trong cơ thể rót vào bên trong Tử Linh kiếm, sau đó hắn chém thẳng vào ba tấm thuật phù đang bay tới.
- Bành!
Không trung, ba tấm thuật phù va chạm với ba đạo kiếm khí màu vàng óng của Dương Diệp, ngay sau đó có sóng khí quét qua, tia chớp thô to như cánh tay vẫn vượt qua tất cả trở ngại, sau đó tiếp tục đánh thẳng về phía Dương Diệp.
Lần này, Dương Diệp chân chính được kiến thức phù văn sư mạnh mẽ, nữ tử trước mắt và thanh niên kia chỉ có thực lực Tiên Thiên cảnh, thực lực cũng không mạnh, thế nhưng thanh niên kia suýt nữa đã giết hắn, mà hiện tại nữ tử còn kinh khủng hơn, bởi vì hiện tại hắn không thể không bộc lộ một ít lá bài tẩy, không phải vậy, hắn căn bản không thể ngăn cản thuật phù có thể sánh ngang huyền kỹ huyền cấp!
Ngay khi Dương Diệp chuẩn bị triển khai kiếm ý, một tia sáng tím xuất hiện trên người Dương Diệp, nhìn thấy tia sáng tím này, Dương Diệp vui vẻ, hắn lại quên đi Tiểu gia hỏa, có tia sáng màu tím này, Dương Diệp từ bỏ triển khai kiếm ý, hắn tùy ý cho tia chớp đánh trúng.
- Ầm!
Tiếng nổ vang rung trời, mặt đất run lên, khói bụi bay lượn, vào lúc này, toàn bộ Phù văn sư công hội đều chấn kinh.
Không chỉ có Phù văn sư công hội, cho dù là một ít cường giả chung quanh cũng giật mình, ai ăn gan hùm mật gấu lại dám đến Phù văn sư công hội gây sự?
Rất nhanh, từng cường giả đã chạy tới Phù văn sư công hội. . .
Khói bụi tản đi, Dương Diệp bước ra khỏi vụ nổ, tròng mắt nữ tử co rụt lại, trong mắt tràn đầy khiếp sợ và khó mà tin nổi!
Dương Diệp không nói nhảm, thân hình hơi động, hắn đã đi tới trước mặt nữ tử, sau đó rút kiếm chém một kiếm.
- Dừng tay!
Đang lúc này, một giọng nói hùng hậu truyền từ bên trong Phù văn sư công hội ra ngoài.
Mí mắt Dương Diệp hơi co giật, bởi vì người nói chuyện chí ít cũng là cường giả Linh Giả cảnh trở lên, nghĩ đến nữ tử lúc trước thi triển thuật phù trung cấp với hắn, Dương Diệp không đang do dự, tốc độ công kích của hắn nhanh hơn vài phần.
Đối phương chính là Linh Giả cảnh thì làm sao? Nữ nhân này có chỗ dựa, Dương Diệp hắn không có? Sư phụ dùng làm gì? Chính là dùng để ra mặt vào thời khắc mấu chốt như hiện tại. . . .
- Thật là to gan. . .
Lần này, giọng nói không phải truyền ra từ Phù văn sư công hội, mà là từ phía sau Dương Diệp. . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.