Chương 446: Cổ Chiến Trường? (2)
thanh loan phong thượng
04/03/2023
Khóe mắt của Ngọc Linh Lung co giật, tài nguyên một châu, Thủy Hoàng thật cam lòng bỏ sao? Ngọc Linh Lung trầm mặc một lát, nói:
- Thành giao, mẫu thân hắn sẽ sống trong năm năm, hi vọng Thủy Hoàng đừng lật lọng!
Dùng năm năm sống sót của một đệ tử cùng một Huyền giả Tiên Thiên cảnh đổi tài nguyên một châu, Ngọc Linh Lung nàng lại không ngốc, đương nhiên sẽ không từ chối!
- Đương nhiên sẽ không!
Thủy Hoàng khẽ mỉm cười nói.
Ngọc Linh Lung không ở dừng lại, thân hình hơi động, mang theo người Bách Hoa Cung biến mất trên quảng trường.
Thấy Ngọc Linh Lung rời đi, Thủy Hoàng xoay người nhìn về phía Lý Tư nói:
- Có thể tuyên bố kết quả tỷ thí của Thanh Vân Bảng rồi!
Lý Tư nhìn Thủy Hoàng hơi thi lễ một cái, sau đó nhìn mọi người cao giọng nói:
- Lần Thanh Vân Bảng này, người thắng trận là Đại Tần đế quốc Dương Diệp! Phía dưới không có tiếng vỗ tay, không có tiếng hoan hô, chỉ hoàn toàn là trầm mặc... vì mọi người chưa bao giờ nghĩ tới Dương Diệp có thể thu được Thanh Vân Bảng số một, nhưng sự thực là hắn thu được số một, đồng thời là giẫm tên thân thể của Nam vực đệ nhất yêu nghiệt Nguyên Đồng thu được đệ nhất.
Ở dưới Đại Tần đế quốc âm thầm thao tác, tên tuổi của Dương Diệp giống như bệnh dịch, cấp tốc tan tràn toàn bộ Nam vực, cùng lúc đó, Dương Diệp thu được một biệt hiệu: Chuẩn Kiếm Hoàng!
Vì sao chỉ nói là chuẩn Kiếm Hoàng? Bởi vì Dương Diệp vẫn chưa đi Kiếm Hoàng lộ, được Cổ Tinh thần bí thừa nhận! Thanh Vân Bảng số một, chuẩn Kiếm Hoàng...
Những thứ này Dương Diệp đều không quan tâm, hiện tại hắn có chỉ là mờ mịt, đối mặt quái vật khổng lồ như Bách Hoa Cung, hắn thật sự có chút mờ mịt.
Muốn dựa vào thực lực của hắn đi đối kháng Bách Hoa Cung, coi như cho hắn một trăm năm cũng khó có thể làm được, mà vấn đề là mẫu thân hắn chỉ có năm năm thời gian.
Nên làm sao mới có thể cứu? Ở dưới Thủy Hoàng ra hiệu, hết thảy Huyền giả trên quảng trường đều bị binh sĩ của Đại Tần đế quốc đuổi sạch, lúc này toàn bộ quảng trường, chỉ còn dư tại Thủy Hoàng cùng Dương Diệp, Tần Tịch Nguyệt.
- Ngươi muốn cứu mẹ mình, cũng không phải không thể!
Thủy Hoàng nói. Nghe vậy, Dương Diệp chấn động, ngẩng đầu nhìn về phía Thủy Hoàng, trong thanh âm mang theo cấp bách nói:
- Xin tiền bối chỉ giáo!
- Tiêu diệt Bách Hoa Cung!
Thủy Hoàng nhàn nhạt nói.
Nghe vậy, Dương Diệp cay đắng nở nụ cười:
- Ta cũng muốn như vậy, chỉ là tiền bối, người cảm thấy ta có thể tiêu diệt Bách Hoa Cung sao?
Nếu như có thể tiêu diệt Bách Hoa Cung, hắn sớm đã diệt Bách Hoa Cung 100 lần, nhưng đáng tiếc hắn không thể!
- Dựa vào Lực lượng cá nhân, chỉ sợ người phải có thực lực của Kiếm Tông tổ sư năm đó, nếu không, cho dù người đạt đến cảnh giới như chúng ta, cũng không cách nào tiêu diệt được Bách Hoa Cung!
Thủy Hoàng nói:
- Nội tình cùng thực lực của Bách Hoa Cung, vượt qua sự tưởng tượng của ngươi!
- Tiền bối...
Thủy Hoàng Rắc đầu nói:
- Ngươi không thể diệt, thế nhưng Đại Tần ta có thực lực kia!
- Ta phải bỏ ra cái giá gì!
Dương Diệp không ngốc, Thủy Hoàng tuyệt đối không chỉ là đơn thuần nể mặt Tần Tịch Nguyệt mới xuất thủ cứu hắn, còn đến tột cùng là tại sao, hắn cũng không rõ ràng!
- Đại biểu Đại Tần đi tới Cổ chiến trường!
Sắc mặt của Thủy Hoàng hơi nghiêm nghị.
- Có chiến trường?
Dương Diệp không rõ, bởi vì hắn chưa từng nghe qua nơi này.
- Đại Tần đế quốc ta cùng sáu thế lực lớn bằng mặt không bằng lòng, nhưng vẫn tường an vô sự, ngươi có biết vì sao không?
Thủy Hoàng nói.
- Là bởi vì có Huyền thú đế quốc?
Dương Diệp hỏi.
- Vậy ngươi có biết vì sao Huyền thú đế quốc và nhân loại chúng ta tuy chướng mắt lẫn nhau, thế nhưng vẫn bình an vô sự không?
Thủy Hoàng Lại hỏi.
Dương Diệp lắc đầu.
- Bởi vì nhân loại chúng ta cùng Huyền thú đều có một kẻ địch càng mạnh mẽ hơn!
Thủy Hoàng nhìn về phía bắc nói:
- Ở cực bắc của Huyền thú đế quốc, nơi đó có một dãy núi tên là Kinh Thiên Sơn Mạch, sơn mạch này cao tới mấy trăm vạn trượng. Ở một bên khác của Kình Thiên Sơn Mạch, có một bộ tộc cực kỳ mạnh mẽ, bọn họ có ưu thế mà nhân loại cùng Huyền thú không có, bọn họ không chỉ có thể tự luyện Huyền kỹ, hơn nữa vừa sinh ra tiền có thân thể cường hãn hơn Huyền thú. Bọn họ là Ma tộc!
- Ma tộc?
Dương Diệp không rõ.
Thủy Hoàng khẽ gật đầu nói:
- Bọn họ là thiên chi kiêu tử, mỗi một Ma tộc thành niên, không cần đi rèn luyện thân thể, thân thể phòng ngự và lực lượng cũng mạnh hơn Huyền thú Vương cấp bình thường. Không chỉ như vậy, bọn họ còn có thể tu luyện các loại Huyền kỹ của nhân loại ta! Thiên tài của nhân loại ta, ở trước mặt bọn họ, căn bản không thể xưng là thiên tài, tỷ như Nguyên Đồng, nếu thả hắn vào Ma tộc, nhiều lắm chỉ có thể tính ưu tú mà thôi!
Nghe được Thủy Hoàng nói, Dương Diệp chấn kinh rồi.
Tuy Nguyên Đồng thua hắn, thế nhưng thực lực của Nguyên Đồng là cực kỳ cường hãn, nếu như không phải hắn tỉnh tại khí kinh của Đạo khí, đồng thời vận dụng vòng khí xoáy, thì hắn và Nguyên Đồng trong lúc đó, ai thắng ai thua, e là rất khó nói! Mà một thiên tài siêu cấp như vậy, ở trong Ma tộc chỉ có thể tính là ưu tú...
- Thành giao, mẫu thân hắn sẽ sống trong năm năm, hi vọng Thủy Hoàng đừng lật lọng!
Dùng năm năm sống sót của một đệ tử cùng một Huyền giả Tiên Thiên cảnh đổi tài nguyên một châu, Ngọc Linh Lung nàng lại không ngốc, đương nhiên sẽ không từ chối!
- Đương nhiên sẽ không!
Thủy Hoàng khẽ mỉm cười nói.
Ngọc Linh Lung không ở dừng lại, thân hình hơi động, mang theo người Bách Hoa Cung biến mất trên quảng trường.
Thấy Ngọc Linh Lung rời đi, Thủy Hoàng xoay người nhìn về phía Lý Tư nói:
- Có thể tuyên bố kết quả tỷ thí của Thanh Vân Bảng rồi!
Lý Tư nhìn Thủy Hoàng hơi thi lễ một cái, sau đó nhìn mọi người cao giọng nói:
- Lần Thanh Vân Bảng này, người thắng trận là Đại Tần đế quốc Dương Diệp! Phía dưới không có tiếng vỗ tay, không có tiếng hoan hô, chỉ hoàn toàn là trầm mặc... vì mọi người chưa bao giờ nghĩ tới Dương Diệp có thể thu được Thanh Vân Bảng số một, nhưng sự thực là hắn thu được số một, đồng thời là giẫm tên thân thể của Nam vực đệ nhất yêu nghiệt Nguyên Đồng thu được đệ nhất.
Ở dưới Đại Tần đế quốc âm thầm thao tác, tên tuổi của Dương Diệp giống như bệnh dịch, cấp tốc tan tràn toàn bộ Nam vực, cùng lúc đó, Dương Diệp thu được một biệt hiệu: Chuẩn Kiếm Hoàng!
Vì sao chỉ nói là chuẩn Kiếm Hoàng? Bởi vì Dương Diệp vẫn chưa đi Kiếm Hoàng lộ, được Cổ Tinh thần bí thừa nhận! Thanh Vân Bảng số một, chuẩn Kiếm Hoàng...
Những thứ này Dương Diệp đều không quan tâm, hiện tại hắn có chỉ là mờ mịt, đối mặt quái vật khổng lồ như Bách Hoa Cung, hắn thật sự có chút mờ mịt.
Muốn dựa vào thực lực của hắn đi đối kháng Bách Hoa Cung, coi như cho hắn một trăm năm cũng khó có thể làm được, mà vấn đề là mẫu thân hắn chỉ có năm năm thời gian.
Nên làm sao mới có thể cứu? Ở dưới Thủy Hoàng ra hiệu, hết thảy Huyền giả trên quảng trường đều bị binh sĩ của Đại Tần đế quốc đuổi sạch, lúc này toàn bộ quảng trường, chỉ còn dư tại Thủy Hoàng cùng Dương Diệp, Tần Tịch Nguyệt.
- Ngươi muốn cứu mẹ mình, cũng không phải không thể!
Thủy Hoàng nói. Nghe vậy, Dương Diệp chấn động, ngẩng đầu nhìn về phía Thủy Hoàng, trong thanh âm mang theo cấp bách nói:
- Xin tiền bối chỉ giáo!
- Tiêu diệt Bách Hoa Cung!
Thủy Hoàng nhàn nhạt nói.
Nghe vậy, Dương Diệp cay đắng nở nụ cười:
- Ta cũng muốn như vậy, chỉ là tiền bối, người cảm thấy ta có thể tiêu diệt Bách Hoa Cung sao?
Nếu như có thể tiêu diệt Bách Hoa Cung, hắn sớm đã diệt Bách Hoa Cung 100 lần, nhưng đáng tiếc hắn không thể!
- Dựa vào Lực lượng cá nhân, chỉ sợ người phải có thực lực của Kiếm Tông tổ sư năm đó, nếu không, cho dù người đạt đến cảnh giới như chúng ta, cũng không cách nào tiêu diệt được Bách Hoa Cung!
Thủy Hoàng nói:
- Nội tình cùng thực lực của Bách Hoa Cung, vượt qua sự tưởng tượng của ngươi!
- Tiền bối...
Thủy Hoàng Rắc đầu nói:
- Ngươi không thể diệt, thế nhưng Đại Tần ta có thực lực kia!
- Ta phải bỏ ra cái giá gì!
Dương Diệp không ngốc, Thủy Hoàng tuyệt đối không chỉ là đơn thuần nể mặt Tần Tịch Nguyệt mới xuất thủ cứu hắn, còn đến tột cùng là tại sao, hắn cũng không rõ ràng!
- Đại biểu Đại Tần đi tới Cổ chiến trường!
Sắc mặt của Thủy Hoàng hơi nghiêm nghị.
- Có chiến trường?
Dương Diệp không rõ, bởi vì hắn chưa từng nghe qua nơi này.
- Đại Tần đế quốc ta cùng sáu thế lực lớn bằng mặt không bằng lòng, nhưng vẫn tường an vô sự, ngươi có biết vì sao không?
Thủy Hoàng nói.
- Là bởi vì có Huyền thú đế quốc?
Dương Diệp hỏi.
- Vậy ngươi có biết vì sao Huyền thú đế quốc và nhân loại chúng ta tuy chướng mắt lẫn nhau, thế nhưng vẫn bình an vô sự không?
Thủy Hoàng Lại hỏi.
Dương Diệp lắc đầu.
- Bởi vì nhân loại chúng ta cùng Huyền thú đều có một kẻ địch càng mạnh mẽ hơn!
Thủy Hoàng nhìn về phía bắc nói:
- Ở cực bắc của Huyền thú đế quốc, nơi đó có một dãy núi tên là Kinh Thiên Sơn Mạch, sơn mạch này cao tới mấy trăm vạn trượng. Ở một bên khác của Kình Thiên Sơn Mạch, có một bộ tộc cực kỳ mạnh mẽ, bọn họ có ưu thế mà nhân loại cùng Huyền thú không có, bọn họ không chỉ có thể tự luyện Huyền kỹ, hơn nữa vừa sinh ra tiền có thân thể cường hãn hơn Huyền thú. Bọn họ là Ma tộc!
- Ma tộc?
Dương Diệp không rõ.
Thủy Hoàng khẽ gật đầu nói:
- Bọn họ là thiên chi kiêu tử, mỗi một Ma tộc thành niên, không cần đi rèn luyện thân thể, thân thể phòng ngự và lực lượng cũng mạnh hơn Huyền thú Vương cấp bình thường. Không chỉ như vậy, bọn họ còn có thể tu luyện các loại Huyền kỹ của nhân loại ta! Thiên tài của nhân loại ta, ở trước mặt bọn họ, căn bản không thể xưng là thiên tài, tỷ như Nguyên Đồng, nếu thả hắn vào Ma tộc, nhiều lắm chỉ có thể tính ưu tú mà thôi!
Nghe được Thủy Hoàng nói, Dương Diệp chấn kinh rồi.
Tuy Nguyên Đồng thua hắn, thế nhưng thực lực của Nguyên Đồng là cực kỳ cường hãn, nếu như không phải hắn tỉnh tại khí kinh của Đạo khí, đồng thời vận dụng vòng khí xoáy, thì hắn và Nguyên Đồng trong lúc đó, ai thắng ai thua, e là rất khó nói! Mà một thiên tài siêu cấp như vậy, ở trong Ma tộc chỉ có thể tính là ưu tú...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.