Chương 340: Cướp Giết (2)
thanh loan phong thượng
02/03/2023
“Để xem nó còn trở lại đế quốc huyền thú chúng ta không.” Tử Tu nói.
“Người mà nó đi theo có thực lực thế nào?” Tuyết Lạc đột nhiên hỏi.
“Hắn sao?” Tử Tu trầm giọng nói: “Ta không biết chính xác thực lực của hắn tới đâu, chỉ biết là hắn lĩnh ngộ được kiếm ý, hơn nữa khả năng phòng ngự của cơ thể hắn cũng không yếu hơn huyền thú vương cấp trong Thập Vạn Đại Sơn chúng ta!”
“Kiếm ý?” Tuyết Lạc có chút bất ngờ nói: “Khả năng phòng ngự của cơ thể không kém huyền thú vương cấp của đế quốc ta? Hắn là thể tu sao?”
Tử Tu gật đầu nói: “Hơn nữa ta cảm giác hắn vẫn chưa dùng hết toàn lực, dĩ nhiên điểm quan trọng nhất chính là thái độ của tên tiểu tử kia đối với hắn, tên tiểu tử thần bí kia có quan hệ rất tốt với hắn, hai người hết sức thân mật! Nhưng ta không thể hiểu được tại sao một huyền thú có thể thân mật với một nhân loại như vậy?”
Tuyết Lạc lắc đầu một cái nói: “Bảo tất cả các huynh đệ đi tìm tên tiểu tử này, sau khi tìm được nó cùng tên nhân loại kia thì đừng vội hành động, phải quay về bầm báo trước, ta muôn gặp tên tiêu tử thân bí này!”
Mấy người bên cạnh Tuyết Lạc nghe vậy lại cùng xoay người rời đi, trong chốc lát vô số huyền thú trong núi Thanh Vân nhự thủy triều nhanh chóng tản ra bốn phương tám hướng, dĩ nhiên tắt cả đều đi tìm Dương Diệp cùng Tử Điêu.
Còn lúc này Dương Diệp đang làm gì?
Hắn đang ôm Tử Điêu đi lòng vòng khắp nơi, dĩ nhiên hắn biết hiện tại có rất nhiều người đang tìm hắn, mà hắn, cũng đang muốn tìm những người này. Nếu bọn họ đã có ý định muốn giết hắn cùng tiểu từ này, vậy hắn còn khách khí tàm gì? Đương nhiên là thấy một giết một, mặc kệ tà người hay là thú!
“Là Dương Diệp, tà Dương Diệp!”
Đột nhiên phía đối hiện Dương Diệp có một nhóm người phát hiện ra hắn, sau đó năm người nhất thời hưng phần giống như ăn phải thuốc vậy, điên cuồng nhào tới chỗ Dương Diệp cùng Tử Điêu.
Thật ra cũng khó trách những người này tại sao tại hăng hái đến như vậy. Một trăm viên nội đan huyền thú vương cấp, còn có thẻ trở thành đệ tử ngoại môn của nguyên môn, cám dỗ này đối với những tán tu bọn họ mà nói, thật sự không cách nào cự tuyệt được. Một khi trở thành đệ tử ngoại môn Nguyên Môn, sẽ có sự khác biệt thế nào, người ngu cũng biết!
Thấy năm người nhào tới, Dương Diệp hừ lạnh một tiếng, tay phải vung lên, trong sân liền xuất hiện bảy con vật khổng lồ, bao Vây năm người bọn họ.
Bảy con huyền thú vương cấp đột nhiên xuất hiện khiến năm người kia sửng sốt, lúc này trong đầu bọn họ tràn ngập dấu hỏi, đây là chuyện gì? Có một tên đầu óc linh hoạt cũng rất nhanh phát hiện ra vấn đề, trong sân có bảy con huyền thú vương cấp, vậy bọn họ muốn sống trở ra là không thể nào, làm sao có thể đánh lại?
Nhìn năm người này, ánh mắt Dương Diệp lóe lên tia sát ý, hắn không do dự nói: “Giết, không chừa một tên nào!”. Dương Diệp hắn cũng không phải là hạng người hiền tành hay mềm lòng gì, mặc dù tên đầu sỏ là Nguyên Đồng của Nguyên Môn kia, nhưng những người này muốn giết hắn và Tử Điêu tà sự thật, cho nên hắn tất nhiên cũng sẽ không nương tay.
Dương Diệp dứt tời, bảy con huyền thú nhào tới chỗ năm người kia, thực tực của huyền thú vốn dĩ đã hơn nhân loại, cộng thêm số tượng hai bên tại chênh lệch, năm người đó làm sao có thể là đối thủ của chúng. Ngay cả cơ hội chạy cũng không có!
Không bao tâu, trong sân chỉ còn lại năm cỗ thi thể, sau khi thu lại nạp giới của năm người bọn chúng, Tử Điêu vung móng nhỏ, bảy con huyền thú fiền thu vào vòng xoáy bên trong đan điền của Dương Diệp.
Thân hình Dương Diệp thoáng động và bay đi hướng khác.
Vẫn là câu nói đó, trên đời này không có cái gọi là đúng hay sai, ngươi mạnh thì ngươi đúng, còn nếu ngươi yếu, vậy có đúng cũng sẽ thành sai!
“Người mà nó đi theo có thực lực thế nào?” Tuyết Lạc đột nhiên hỏi.
“Hắn sao?” Tử Tu trầm giọng nói: “Ta không biết chính xác thực lực của hắn tới đâu, chỉ biết là hắn lĩnh ngộ được kiếm ý, hơn nữa khả năng phòng ngự của cơ thể hắn cũng không yếu hơn huyền thú vương cấp trong Thập Vạn Đại Sơn chúng ta!”
“Kiếm ý?” Tuyết Lạc có chút bất ngờ nói: “Khả năng phòng ngự của cơ thể không kém huyền thú vương cấp của đế quốc ta? Hắn là thể tu sao?”
Tử Tu gật đầu nói: “Hơn nữa ta cảm giác hắn vẫn chưa dùng hết toàn lực, dĩ nhiên điểm quan trọng nhất chính là thái độ của tên tiểu tử kia đối với hắn, tên tiểu tử thần bí kia có quan hệ rất tốt với hắn, hai người hết sức thân mật! Nhưng ta không thể hiểu được tại sao một huyền thú có thể thân mật với một nhân loại như vậy?”
Tuyết Lạc lắc đầu một cái nói: “Bảo tất cả các huynh đệ đi tìm tên tiểu tử này, sau khi tìm được nó cùng tên nhân loại kia thì đừng vội hành động, phải quay về bầm báo trước, ta muôn gặp tên tiêu tử thân bí này!”
Mấy người bên cạnh Tuyết Lạc nghe vậy lại cùng xoay người rời đi, trong chốc lát vô số huyền thú trong núi Thanh Vân nhự thủy triều nhanh chóng tản ra bốn phương tám hướng, dĩ nhiên tắt cả đều đi tìm Dương Diệp cùng Tử Điêu.
Còn lúc này Dương Diệp đang làm gì?
Hắn đang ôm Tử Điêu đi lòng vòng khắp nơi, dĩ nhiên hắn biết hiện tại có rất nhiều người đang tìm hắn, mà hắn, cũng đang muốn tìm những người này. Nếu bọn họ đã có ý định muốn giết hắn cùng tiểu từ này, vậy hắn còn khách khí tàm gì? Đương nhiên là thấy một giết một, mặc kệ tà người hay là thú!
“Là Dương Diệp, tà Dương Diệp!”
Đột nhiên phía đối hiện Dương Diệp có một nhóm người phát hiện ra hắn, sau đó năm người nhất thời hưng phần giống như ăn phải thuốc vậy, điên cuồng nhào tới chỗ Dương Diệp cùng Tử Điêu.
Thật ra cũng khó trách những người này tại sao tại hăng hái đến như vậy. Một trăm viên nội đan huyền thú vương cấp, còn có thẻ trở thành đệ tử ngoại môn của nguyên môn, cám dỗ này đối với những tán tu bọn họ mà nói, thật sự không cách nào cự tuyệt được. Một khi trở thành đệ tử ngoại môn Nguyên Môn, sẽ có sự khác biệt thế nào, người ngu cũng biết!
Thấy năm người nhào tới, Dương Diệp hừ lạnh một tiếng, tay phải vung lên, trong sân liền xuất hiện bảy con vật khổng lồ, bao Vây năm người bọn họ.
Bảy con huyền thú vương cấp đột nhiên xuất hiện khiến năm người kia sửng sốt, lúc này trong đầu bọn họ tràn ngập dấu hỏi, đây là chuyện gì? Có một tên đầu óc linh hoạt cũng rất nhanh phát hiện ra vấn đề, trong sân có bảy con huyền thú vương cấp, vậy bọn họ muốn sống trở ra là không thể nào, làm sao có thể đánh lại?
Nhìn năm người này, ánh mắt Dương Diệp lóe lên tia sát ý, hắn không do dự nói: “Giết, không chừa một tên nào!”. Dương Diệp hắn cũng không phải là hạng người hiền tành hay mềm lòng gì, mặc dù tên đầu sỏ là Nguyên Đồng của Nguyên Môn kia, nhưng những người này muốn giết hắn và Tử Điêu tà sự thật, cho nên hắn tất nhiên cũng sẽ không nương tay.
Dương Diệp dứt tời, bảy con huyền thú nhào tới chỗ năm người kia, thực tực của huyền thú vốn dĩ đã hơn nhân loại, cộng thêm số tượng hai bên tại chênh lệch, năm người đó làm sao có thể là đối thủ của chúng. Ngay cả cơ hội chạy cũng không có!
Không bao tâu, trong sân chỉ còn lại năm cỗ thi thể, sau khi thu lại nạp giới của năm người bọn chúng, Tử Điêu vung móng nhỏ, bảy con huyền thú fiền thu vào vòng xoáy bên trong đan điền của Dương Diệp.
Thân hình Dương Diệp thoáng động và bay đi hướng khác.
Vẫn là câu nói đó, trên đời này không có cái gọi là đúng hay sai, ngươi mạnh thì ngươi đúng, còn nếu ngươi yếu, vậy có đúng cũng sẽ thành sai!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.