Chương 195: Đắc Thủ 2
thanh loan phong thượng
02/03/2023
Hứa Thanh cười lạnh, nói:
- Nguyên Môn ta, Kiếm Tông ngươi, còn cả Bách Hoa cung, Quỷ tông, tất cả đệ tử đi vào đều đã chết cùng nhau. Không chỉ chết thôi mà còn hồn phi phách tán.
- Hứa Thanh, ngươi trấn thủ nơi này, chẳng lẽ không biết bọn họ chết trong tay ai sao?
Mỹ phụ Bách Hoa cung hỏi.
Hứa Thanh hít sâu một hơi, sau đó nói:
- Trước đó không lâu, phía dưới đột nhiên truyền đến một tiếng nổ, lúc đầu ta cũng không để ý, dù sao ở dưới lòng đất vì tranh đoạt bảo vật, phát sinh chiến đấu cũng là chuyện bình thường. Nhưng rất nhanh, lại truyền đến một tiếng nổ nữa, lần này ta cảm thấy có chút không ổn, bởi vì tiếng nổ có thể từ lòng đất truyền đến, như vậy sức phá hoại rõ ràng không phải là mấy người lần này đi xuống có thể tạo thành, cho nên ta quyết định đi xem thử, khi ta tới chỗ phát ra tiếng nổ thì bên trong chỉ có mấy cỗ thi thể lạnh như băng và một đống thịt nát.
- Ngươi không thấy hung thủ à?
Người áo đen trầm giọng hỏi.
Hứa Thanh lắc đầu nói:
- Khi ta đến nơi thì chỉ có thi thể, không có một người sống nào. Giết bốn cường giả Vương Giả cảnh, ít nhất phải là cường giả Linh Giả cảnh mới có thể làm được. Ta đã tra xét những người lần này đi xuống, căn bản là không có ai có năng lực giết họ...
Trầm mặc một lúc, mỹ phụ Bách Hoa cung hỏi:
- Có phát hiện kẻ nào khả nghi hay không?
- Kẻ khả nghi á?
Hứa Thanh nhíu mày, rất nhanh hai mắt Hứa Thanh từ từ trợn to, nói:
- Ta nhớ ra rồi, ở lúc mộ Trụ Vương mở ra, có một cường giả Linh Giả cảnh và một Huyền thú Linh cấp có tới, hai người đó lúc ấy dùng ý niệm quét mọi người ở đây, sau đó thì rời đi. Lúc ấy ta cũng không để ý lắm, chỉ cho rằng đối phương đang tìm người, hiện tại xem ra, hai người này rất có thể chính là hung thủ!
- Biết lai lịch của đối phương không?
Người trung niên của Kiếm Tông trầm giọng hỏi.
Hứa Thanh lắc đầu nói:
- Lúc ấy ta cũng chỉ là dùng ý niệm tiếp xúc với đối phương một chút là thu lại, các ngươi cũng biết đó, nếu dùng ý niệm quét đối phương, vậy thì rất có thể sẽ bị đối phương coi là khiêu khích. Cho nên khi xác định đối phương không có ác ý thì tacũng thu hồi ý niệm, không để ý tới đối phương nữa!
- Khi chúng ta tới đây, ở cửa động có một đội kỵ binh nhân loại, còn có Huyền thú của Liệt Diễm Sư tộc, cường giả nhân loại Linh Giả cảnh đó chắc có liên quan tới đội kỵ binh nhân loại kia, mà Huyền thú Linh cấp hẳn là cường giả của đàn Liệt Diễm Sư.
Mỹ phụ Bách Hoa cung trầm giọng nói:
- Chỉ là nếu thật sự là hai người này, vậy họ vì sao lại muốn giết đệ tử của mấy tông môn chúng ta? Đây là điều căn bản rất khó giải thích.
Lúc này, người áo đen nói:
- Việc gì mà phải đoán? Chúng ta đi tìm bọn họ hỏi thử không phải là rõ thôi sao? Ta cảm giác được bọn họ vẫn còn ở trên mặt đất!
Dứt lời, thân thể của hắn bắt đầu từ từ biến mất rồi triệt để tiêu tán không thấy đâu.
Mấy người còn lại nhìn nhau một cái rồi sau đó cũng biến mất.
...
Dưới sự hỗ trợ của Ân Huyên Nhi, Dương Diệp và an toàn tránh được tai mắt của kỵ binh nhân loại và đàn Liệt Diễm Sư, hai người một đường chạy như điên, mất ba canh giờ, cuối cùng cũng tới được Đoạn Hồn sơn mạch.
Trên một tàng cây cực to, Dương Diệp hít một hơi thật sâu, sau đó xoa đầu Tử Điêu ở trước mặt hắn, cười nói:
- Tiểu gia hỏa, lần này phải đa tạ ngươi rồi, nếu không phải có ngươi, chúng ta muốn tránh hai cường giả Linh Giả cảnh đó là điều không thể!
Đúng vậy, nếu không có tiểu gia hỏa này giúp bọn họ che giấu khí tức, cho dù bọn họ ra khỏi động khẩu thì khẳng định sẽ bị cường giả Linh Giả cảnh và Huyền thú Linh cấp đó phát hiện.
Tử Điêu chớp chớp mắt, sau đó lao tới trước mặt Dương Diệp, cọ đầu vào trán hắn.
- Đúng là hâm mộ vì ngươi có quan hệ với nó tốt như vậy!
Lúc này, Tần Tịch Nguyệt ở bên cạnh cười nói.
Dương Diệp cũng cười cười, sau đó nói:
- Chúng ta xem thử lần này cướp được gì đi, hy vọng bốn cường giả Vương Giả cảnh và bảy tên Tiên Thiên cảnh không phải là quỷ nghèo, bằng không chúng ta chuyến này làm không bõ công.
Tần Tịch Nguyệt gật đầu, sau đó lấy ra mười nạp giới, nàng ta trước tiên đặt nạp giới của bảy tên Tiên Thiên cảnh sang một bên, sau đó lấy ra một nạp giới của Vương Giả cảnh, ngón tay khẽ động, một dòng huyền khí trong nháy mắt bọc lấy nạp giới, rất nhanh, hai người liền nghe thấy một tiếng vang rất khẽ.
Ý niệm của Tần Tịch Nguyệt xâm nhập vào bên trong, dò quét vật phẩm trong đó, rất nhanh, khóe miệng hơi nhếch lên, dần dần, độ cong càng lúc càng lớn, cả khuôn mặt toàn là nét cười.
Nhìn thấy sắc mặt của Tần Tịch Nguyệt có biến hóa, Dương Diệp biết rằng trong cái giới chỉ này khẳng định là có bảo bối rất không tồi!
- Nguyên Môn ta, Kiếm Tông ngươi, còn cả Bách Hoa cung, Quỷ tông, tất cả đệ tử đi vào đều đã chết cùng nhau. Không chỉ chết thôi mà còn hồn phi phách tán.
- Hứa Thanh, ngươi trấn thủ nơi này, chẳng lẽ không biết bọn họ chết trong tay ai sao?
Mỹ phụ Bách Hoa cung hỏi.
Hứa Thanh hít sâu một hơi, sau đó nói:
- Trước đó không lâu, phía dưới đột nhiên truyền đến một tiếng nổ, lúc đầu ta cũng không để ý, dù sao ở dưới lòng đất vì tranh đoạt bảo vật, phát sinh chiến đấu cũng là chuyện bình thường. Nhưng rất nhanh, lại truyền đến một tiếng nổ nữa, lần này ta cảm thấy có chút không ổn, bởi vì tiếng nổ có thể từ lòng đất truyền đến, như vậy sức phá hoại rõ ràng không phải là mấy người lần này đi xuống có thể tạo thành, cho nên ta quyết định đi xem thử, khi ta tới chỗ phát ra tiếng nổ thì bên trong chỉ có mấy cỗ thi thể lạnh như băng và một đống thịt nát.
- Ngươi không thấy hung thủ à?
Người áo đen trầm giọng hỏi.
Hứa Thanh lắc đầu nói:
- Khi ta đến nơi thì chỉ có thi thể, không có một người sống nào. Giết bốn cường giả Vương Giả cảnh, ít nhất phải là cường giả Linh Giả cảnh mới có thể làm được. Ta đã tra xét những người lần này đi xuống, căn bản là không có ai có năng lực giết họ...
Trầm mặc một lúc, mỹ phụ Bách Hoa cung hỏi:
- Có phát hiện kẻ nào khả nghi hay không?
- Kẻ khả nghi á?
Hứa Thanh nhíu mày, rất nhanh hai mắt Hứa Thanh từ từ trợn to, nói:
- Ta nhớ ra rồi, ở lúc mộ Trụ Vương mở ra, có một cường giả Linh Giả cảnh và một Huyền thú Linh cấp có tới, hai người đó lúc ấy dùng ý niệm quét mọi người ở đây, sau đó thì rời đi. Lúc ấy ta cũng không để ý lắm, chỉ cho rằng đối phương đang tìm người, hiện tại xem ra, hai người này rất có thể chính là hung thủ!
- Biết lai lịch của đối phương không?
Người trung niên của Kiếm Tông trầm giọng hỏi.
Hứa Thanh lắc đầu nói:
- Lúc ấy ta cũng chỉ là dùng ý niệm tiếp xúc với đối phương một chút là thu lại, các ngươi cũng biết đó, nếu dùng ý niệm quét đối phương, vậy thì rất có thể sẽ bị đối phương coi là khiêu khích. Cho nên khi xác định đối phương không có ác ý thì tacũng thu hồi ý niệm, không để ý tới đối phương nữa!
- Khi chúng ta tới đây, ở cửa động có một đội kỵ binh nhân loại, còn có Huyền thú của Liệt Diễm Sư tộc, cường giả nhân loại Linh Giả cảnh đó chắc có liên quan tới đội kỵ binh nhân loại kia, mà Huyền thú Linh cấp hẳn là cường giả của đàn Liệt Diễm Sư.
Mỹ phụ Bách Hoa cung trầm giọng nói:
- Chỉ là nếu thật sự là hai người này, vậy họ vì sao lại muốn giết đệ tử của mấy tông môn chúng ta? Đây là điều căn bản rất khó giải thích.
Lúc này, người áo đen nói:
- Việc gì mà phải đoán? Chúng ta đi tìm bọn họ hỏi thử không phải là rõ thôi sao? Ta cảm giác được bọn họ vẫn còn ở trên mặt đất!
Dứt lời, thân thể của hắn bắt đầu từ từ biến mất rồi triệt để tiêu tán không thấy đâu.
Mấy người còn lại nhìn nhau một cái rồi sau đó cũng biến mất.
...
Dưới sự hỗ trợ của Ân Huyên Nhi, Dương Diệp và an toàn tránh được tai mắt của kỵ binh nhân loại và đàn Liệt Diễm Sư, hai người một đường chạy như điên, mất ba canh giờ, cuối cùng cũng tới được Đoạn Hồn sơn mạch.
Trên một tàng cây cực to, Dương Diệp hít một hơi thật sâu, sau đó xoa đầu Tử Điêu ở trước mặt hắn, cười nói:
- Tiểu gia hỏa, lần này phải đa tạ ngươi rồi, nếu không phải có ngươi, chúng ta muốn tránh hai cường giả Linh Giả cảnh đó là điều không thể!
Đúng vậy, nếu không có tiểu gia hỏa này giúp bọn họ che giấu khí tức, cho dù bọn họ ra khỏi động khẩu thì khẳng định sẽ bị cường giả Linh Giả cảnh và Huyền thú Linh cấp đó phát hiện.
Tử Điêu chớp chớp mắt, sau đó lao tới trước mặt Dương Diệp, cọ đầu vào trán hắn.
- Đúng là hâm mộ vì ngươi có quan hệ với nó tốt như vậy!
Lúc này, Tần Tịch Nguyệt ở bên cạnh cười nói.
Dương Diệp cũng cười cười, sau đó nói:
- Chúng ta xem thử lần này cướp được gì đi, hy vọng bốn cường giả Vương Giả cảnh và bảy tên Tiên Thiên cảnh không phải là quỷ nghèo, bằng không chúng ta chuyến này làm không bõ công.
Tần Tịch Nguyệt gật đầu, sau đó lấy ra mười nạp giới, nàng ta trước tiên đặt nạp giới của bảy tên Tiên Thiên cảnh sang một bên, sau đó lấy ra một nạp giới của Vương Giả cảnh, ngón tay khẽ động, một dòng huyền khí trong nháy mắt bọc lấy nạp giới, rất nhanh, hai người liền nghe thấy một tiếng vang rất khẽ.
Ý niệm của Tần Tịch Nguyệt xâm nhập vào bên trong, dò quét vật phẩm trong đó, rất nhanh, khóe miệng hơi nhếch lên, dần dần, độ cong càng lúc càng lớn, cả khuôn mặt toàn là nét cười.
Nhìn thấy sắc mặt của Tần Tịch Nguyệt có biến hóa, Dương Diệp biết rằng trong cái giới chỉ này khẳng định là có bảo bối rất không tồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.