Kiếm Vực Vô Địch (Dịch)

Chương 463: Đánh Lén! (2)

thanh loan phong thượng

04/03/2023

Do dự một chút, Dương Diệp bấm tay bắn ra, một thanh huyền kiểm trôi nổi ở trước mặt hắn, cùng huyền kiếm xuất hiện, còn có tấm phù lục cao cấp mà lúc trước Bảo Nhi tặng cho hắn!

Tâm niệm vừa động, huyền kiếm mang theo linh phù bay vào đỉnh đầu Dương Diệp. Làm xong hết thảy, Dương Diệp mới thả người chui vào trong cỏ dại, sau đó thu liễm khí tức, triệt để trầm mặc!

Đối mặt sát thủ Vương Giả cảnh, hơn nữa còn là sát thủ tinh anh trong Ngũ Sát, hắn không dám có một tia sơ suất cùng khinh địch, cho nên lúc này hắn có thể nói là lá bài tây ra hết, vì chính là chém giết một người trong đối phương.

Đương nhiên, nếu như đối phương xuất hiện hai người hoặc ba người, vậy hắn sẽ không chút do dự xoay người bỏ chạy.

Có Thần Hành Phù thượng phẩm, cho dù thân pháp của đối phương quỷ dị, muốn đuổi kịp hắn cũng rất khó khăn!

Một canh giờ trôi qua, không có bất kỳ người nào xuất hiện, Dương Diệp vẫn duy trì tư thế như tượng, thu liễm khí tức, hai mắt khép hờ. Rất nhanh, hai canh giờ, ba canh giờ trôi qua... Nhưng một người cũng không có xuất hiện...

Cứ như vậy, một ngày trôi qua.

Trong bụi cỏ, Dương Diệp mở hai mắt, xuyên thấu khe hở cỏ dại, nhìn thoáng qua bốn phía, bốn phía vắng vẻ không tiếng động, một tia động tĩnh cũng không có.

Chân mày Dương Diệp cau lại, nhưng không hề động, bởi vì trực giác nói cho hắn biết, càng yên tĩnh, càng đại biểu không bình thường!

Thời gian không ngừng trôi qua, tại một ngày trôi qua. Trong bụi cỏ, Dương Diệp có chút không kiên nhẫn, bất quá hắn vẫn không động.

Lúc này trong vòng hắn rất nghi hoặc, dọc theo đường đi, hắn cũng không có giấu giếm khí tức của mình, không chỉ không ẩn dấu, còn cố ý để tại rất nhiều vết tích, theo đạo lý mà nói, đối phương chắc là sẽ đuổi theo. Thế nhưng vì sao bốn ngày đi qua, ngay cả một bóng người cũng không có? Chẳng lẽ đối phương đã bỏ qua đuổi giết hắn? Hay đối phương đã đến nơi này, mà giống như hắn, đối phương cũng đang chờ đợi hắn hiện thân?

Nghĩ vậy, khóe miệng Dương Diệp hiện ra nụ cười quỷ dị. Tâm niệm vừa động, huyền kiếm giấu ở phía trước năm trượng nhẹ nhàng khẽ động, chặt đứt mấy cây cỏ dại. Mà đúng túc này, dị biến nổi lên, chỉ thấy trong một cây đại thụ đột nhiên tạo ra một hắc ảnh, bóng đen ấy tốc độ cực nhanh lao về phía huyền kiếm.

Truong tối, Dương Diệp nhìn thấy một màn này, trong lòng vui vẻ, ánh mắt lóe lên sát ý, tâm niệm vừa động, 36 thanh huyền kiếm phóng lên cao, trong nháy mắt bao phủ hắc ảnh ở trong đó, sau đó hóa thành kiếm quang bắn nhanh đi! Lúc này đây, Dương Diệp không có bảo lưu, kiếm ý tầng bốn phô thiên cái địa bắn về phía bóng đen, cùng lúc đó, chân phải đạp một bước, mượn mặt đất truyền tới lực đẩy, Dương Diệp giống như đạn pháo lao ra!

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt của Lãnh Phong kịch biến. Giờ khắc này, hắn đương nhiên đã biết hắn trúng kế.



Đương nhiên, hắn không phải bởi vì cái này biến sắc, mà là bởi vì tốc độ cùng uy lực của 36 thanh huyền kiếm kia, tốc độ đã làm hắn không thể né tránh; huyền kiếm ẩn chứa kiếm ý tầng bốn, lực lượng kinh khủng trong đó, cho dù là hắn cũng sợ hãi! Khi hắn đi tới chỗ này, kiếp sống sát thủ nhiều năm nói cho hắn biết, chỗ này không bình thường, bởi vì địa phương này quả an tĩnh.

Hồi tưởng lại vết máu trên cổ Lãnh Ngân, hắn quyết định cẩn thận một ít, không có đi ra ngoài lục soát.

Đơi bốn ngày, hắn cũng có chút không kiên nhẫn, ngay thời điểm hắn chuẩn bị động thủ, đột nhiên phát hiện trong bụi cỏ có động tĩnh!

Thời điểm thấy một màn như vậy, ý niệm đầu tiên trong đầu hắn chính là Dương Diệp không nhịn được!

Cũng phải, Dương Diệp không phải sát thủ, sao có thể có sự nhẫn nại như bọn họ? Cho nên hắn không chút do dự động thổ, sau đó hắn bi kịch...

Không kịp nghĩ nhiều, cổ tay Lãnh Phong khẽ động, chủy thủ trong tay mang theo hàn quang bắn về phía Dương Diệp, hai chân thì nhảy lên cao.

Uy lực của 36 thanh huyền kiếm kia, hắn không phải không dám ngạnh kháng, mà là không cần. Một kích không trúng lui xa ngàn dặm, sát thủ thông minh sẽ không bao giờ kiều mạng với đối thủ!

Nhìn thấy hắc ảnh thối lui, khóe miệng Dương Diệp cười lạnh, tâm niệm vừa động, huyền kiếm giấu ở phía trên hóa thành một đạo kiếm quang chém xuống, đi theo huyền kiếm còn có phù lục cao cấp! Trên không trung, kinh phù đón gió tăng vọt, trong nháy mắt hóa thành một đạo phong nhận hình bán nguyệt!

Sau khi phong nhận xuất hiện, cây cối ở xung quanh mấy trượng hóa thành mảnh vỡ, cỏ dại càng bị chém thành tro bụi.

Nhìn thấy phong nhận đột nhiên rơi xuống, trong mắt Lãnh Phong kinh hãi gần chết, hắn chẳng thể nghĩ tới, Dương Diệp này lại còn có kinh phù cao cấp như vậy, hơn nữa còn lấy phương thức này thả ra, làm cho hắn hiện tại ngay cả né tránh cũng không thể!

Trước có phong nhận kinh khủng, xung quanh có kiếm trận ẩn chứa lực lượng kinh khủng, Lãnh Phong sợ hãi.

Nhưng mà cũng may, hắn không sợ hãi đến mất lý trí, hít sâu một hơi, trong mắt hắn lóe lên vẻ quyết tuyệt, huyền khí trong cơ thể phun trào, nắm chủy thủ trong tay, hung hăng đâm về phía phong nhận!

- Keng!

Phong nhận cùng Lãnh Phong thân mật tiếp xúc, chỉ thấy Lãnh Phong nhất thời từ không trung nhanh chóng rơi xuống, nhìn thấy một màn này, Dương Diệp vui vẻ, thời điểm hắn chuẩn bị đi bổ thêm một đao, một cây chủy thủ quỷ dị xuất hiện ở bên cổ của hắn, nhất thời tóc gáy cả người Dương Diệp dựng lên!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kiếm Vực Vô Địch (Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook