Chương 214: Giết 1
thanh loan phong thượng
02/03/2023
Cây mây chậm rãi tiêu tán, để lộ ra Phượng Vũ sắc mặt đang tái nhợt.
Nhưng mà đúng vào lúc này, trong sân tiếng xé gió vang lên. Nghe thấy tiếng xé gió, Phượng Vũ sợ quá, mắt vô kình kinh hãi, chỉ thấy bốn thanh trường kiếm đang mang theo bốn đạo kiếm quang, dùng tốc độ mà nàng ta lúc này căn bản không thể tánh được đã tới ngay trước mặt Phượng Vũ, sau đó thì cắm thẳng vào tứ chi của nàng ta, găm chặt nàng ta xuống đất.
Nhưng mà vẫn chưa kết thúc, hai thanh trường kiếm lại đâm thẳng vào bụng nàng ta.
- Không!
Phượng Vũ hét thảm một tiếng đầy thê lương.
Giống như là nghe thấy lời nói của Phượng Vũ, hai thanh trường kiếm đó còn cách bụng của Phượng Vũ nửa tấc thì dừng lại.
Nhìn thấy trường kiếm dừng lại, trong lòng Phượng Vũ lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó thì sau đó Dương Diệp ở xa xa, trong mắt không còn thần sắc khinh thị lúc trước nữa mà chỉ có khiếp sợ và kiêng kị.
Dùng thực lực Linh Giả cảnh của nàng ta thi triển Huyền kỹ huyền giai thượng phẩm, không ngờ vẫn bị Dương Diệp trước mắt chỉ là Tiên Thiên cảnh này ngăn chặn. Hắn rốt cuộc là làm thế nào? Hắn rốt cuộc còn con bài chưa lật gì? Hắn thật sự là yêu nghiệt à? Một loạt nghi vấn không ngừng hiện lên trong đầu Phượng Vũ.
- Ngươi sao vẫn còn sống!
Phượng Vũ hỏi nghi vấn trong lòng.
Dương Diệp không trả lời Phượng Vũ, móc ra một tấm Trị Liệu phù thượng phẩm vỗ vào người mình, sau đó chậm rãi đi đến trước mặt Phượng Vũ, nhìn Phượng Vũ nằm trên mặt đất, khóe miệng Dương Diệp lộ ra nụ cười tàn nhẫn, nói:
- Biết ta vì sao không giết ngươi không?
- Muốn ta cầu xin ngươi tha thứ à?
Khóe miệng Phượng Vũ lộ ra một tia châm chọc, nói:
- Dương Diệp, ta thừa nhận đã xem thường ngươi, muốn giết muốn chém thế nào cũng được, nhưng muốn ta cầu xin ngươi tha thứ thì đừng có mơ!
Cường giả Linh Giả cảnh có tôn nghiêm của cường giả Linh Giả cảnh, nàng ta tuy cũng sợ chết, nhưng tuyệt sẽ không cầu xin Dương Diệp tha thứ, trừ tôn nghiêm ra thì nàng ta biết rõ ràng, cầu xin tha thứ chỉ tổ tự rước lấy nhục mà thôi!
- Rất có cốt khí!
Dương Diệp cười cười, sau đó nhấc chân lên đạp vào bụng Phượng Vũ.
- A!
Đau đớn kịch liệt ở phần bụng khiến cho toàn bộ ngũ quan của Phượng Vũ trở nên vặn vẹo. Lập tức, sắc mặt nàng ta trở nên dữ tợn, điên cuồng gào thét với Dương Diệp:
- Tiểu tạp toái, ngươi không ngờ phế đi đan điền của ta, a...”
Đan điền phế, điều đó chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ cho dù là Dương Diệp tha cho nàng ta thì nàng ta dù còn sống thì cũng chỉ có thể là một phế nhân.
Dương Diệp không có hứng thú ngược đãi người khác, phế bỏ đan điền của Phượng Vũ chỉ là để yên tâm hơn mà thôi. Hiện tại sở dĩ không giết Phượng Vũ, là vì hắn còn có điều muốn hỏi Phượng Vũ, hắn tuy đã điều tra về Bách Hoa cung, nhưng thực lực và nhân viên bên trong Bách Hoa cung hắn lại căn bản không biết gì, cho nên hắn muốn từ trong miệng Phượng Vũ có được tin tức liên quan tới Bách Hoa cung.
- Nói cho ta biết tất cả về Bách Hoa cung, còn cả chuyện về mẫu thân của ta nữa, ta sẽ cho ngươi được chết thống khoái, bằng không ta không ngại tra tấn ngươi thêm đâu!
Nhìn Phượng Vũ đang oán độc nhìn hắn, Dương Diệp lạnh lùng nói.
Phượng Vũ oán độc nhìn Dương Diệp, đến Dương Diệp hai mắt nheo lại thì nàng ta đột nhiên mở miệng, nói:
- Cung chủ của Bách Hoa cung có thực lực Hoàng Giả cảnh, dưới cung chủ, cường giả Tôn Giả cảnh có hai mươi sáu vị, cường giả Linh Giả cảnh và Vương Giả cảnh dưới Linh Giả cảnh thì nhiều không đếm xuể. Còn có một vị Thái thượng trưởng lão đang bế quan, nếu bà ta vẫn chưa tạo hóa thì thực lực của nàng ta so với cung chủ còn mạnh hơn.
Nghe vậy, Dương Diệp nhíu mày, thực lực của Bách Hoa cung này nằm ngoài cả tưởng tượng của hắn! Không ngờ có cường giả Hoàng Giả cảnh, còn có Thái thượng trưởng lão mạnh hơn cả cường giả Hoàng Giả cảnh, nói cách khác, cho dù hắn trở thành một cường giả Hoàng Giả cảnh thì cũng không thể đối phó được Bách Hoa cung!
Có lẽ cũng chỉ có thể trở thành cường giả Thánh cảnh trong truyền thuyết thì hắn mới có thể loại trừ Bách Hoa cung khỏi thế gian này.
- Biết vì sao ta muốn nói cho ngươi hay những diều này không?
Lúc này Phượng Vũ nằm trên mặt đất đột nhiên hỏi.
Dương Diệp thu hồi suy nghĩ, nhìn Phượng Vũ, hắn cũng rất hiếu kỳ là vì sao Phượng Vũ lại dễ hợp tác như vậy.
- Tuyệt vọng không?
Phượng Vũ sắc mặt dữ tợn cười nói:
- Nghe thấy thực lực của Bách Hoa cung, có tuyệt vọng không? Dương Diệp, ngươi muốn cứu mẫu thân ngươi, muốn báo thù, cho dù ngươi cố gắng cả đời, trở thành cường giả Hoàng Giả cảnh cũng vẫn không thể. Mẫu thân ngươi chung quy sẽ ở Tuyệt Tình nhai bị âm sát hàn phong tra tấn đến chết, mà ngươi là con trai của ả, trừ nhìn cả bị tra tấn đến chết ra thì căn bản không làm được gì cả. À, ngươi còn có thể làm một chuyện, đó chính là đi chịu chết, ha ha...
Nhưng mà đúng vào lúc này, trong sân tiếng xé gió vang lên. Nghe thấy tiếng xé gió, Phượng Vũ sợ quá, mắt vô kình kinh hãi, chỉ thấy bốn thanh trường kiếm đang mang theo bốn đạo kiếm quang, dùng tốc độ mà nàng ta lúc này căn bản không thể tánh được đã tới ngay trước mặt Phượng Vũ, sau đó thì cắm thẳng vào tứ chi của nàng ta, găm chặt nàng ta xuống đất.
Nhưng mà vẫn chưa kết thúc, hai thanh trường kiếm lại đâm thẳng vào bụng nàng ta.
- Không!
Phượng Vũ hét thảm một tiếng đầy thê lương.
Giống như là nghe thấy lời nói của Phượng Vũ, hai thanh trường kiếm đó còn cách bụng của Phượng Vũ nửa tấc thì dừng lại.
Nhìn thấy trường kiếm dừng lại, trong lòng Phượng Vũ lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó thì sau đó Dương Diệp ở xa xa, trong mắt không còn thần sắc khinh thị lúc trước nữa mà chỉ có khiếp sợ và kiêng kị.
Dùng thực lực Linh Giả cảnh của nàng ta thi triển Huyền kỹ huyền giai thượng phẩm, không ngờ vẫn bị Dương Diệp trước mắt chỉ là Tiên Thiên cảnh này ngăn chặn. Hắn rốt cuộc là làm thế nào? Hắn rốt cuộc còn con bài chưa lật gì? Hắn thật sự là yêu nghiệt à? Một loạt nghi vấn không ngừng hiện lên trong đầu Phượng Vũ.
- Ngươi sao vẫn còn sống!
Phượng Vũ hỏi nghi vấn trong lòng.
Dương Diệp không trả lời Phượng Vũ, móc ra một tấm Trị Liệu phù thượng phẩm vỗ vào người mình, sau đó chậm rãi đi đến trước mặt Phượng Vũ, nhìn Phượng Vũ nằm trên mặt đất, khóe miệng Dương Diệp lộ ra nụ cười tàn nhẫn, nói:
- Biết ta vì sao không giết ngươi không?
- Muốn ta cầu xin ngươi tha thứ à?
Khóe miệng Phượng Vũ lộ ra một tia châm chọc, nói:
- Dương Diệp, ta thừa nhận đã xem thường ngươi, muốn giết muốn chém thế nào cũng được, nhưng muốn ta cầu xin ngươi tha thứ thì đừng có mơ!
Cường giả Linh Giả cảnh có tôn nghiêm của cường giả Linh Giả cảnh, nàng ta tuy cũng sợ chết, nhưng tuyệt sẽ không cầu xin Dương Diệp tha thứ, trừ tôn nghiêm ra thì nàng ta biết rõ ràng, cầu xin tha thứ chỉ tổ tự rước lấy nhục mà thôi!
- Rất có cốt khí!
Dương Diệp cười cười, sau đó nhấc chân lên đạp vào bụng Phượng Vũ.
- A!
Đau đớn kịch liệt ở phần bụng khiến cho toàn bộ ngũ quan của Phượng Vũ trở nên vặn vẹo. Lập tức, sắc mặt nàng ta trở nên dữ tợn, điên cuồng gào thét với Dương Diệp:
- Tiểu tạp toái, ngươi không ngờ phế đi đan điền của ta, a...”
Đan điền phế, điều đó chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ cho dù là Dương Diệp tha cho nàng ta thì nàng ta dù còn sống thì cũng chỉ có thể là một phế nhân.
Dương Diệp không có hứng thú ngược đãi người khác, phế bỏ đan điền của Phượng Vũ chỉ là để yên tâm hơn mà thôi. Hiện tại sở dĩ không giết Phượng Vũ, là vì hắn còn có điều muốn hỏi Phượng Vũ, hắn tuy đã điều tra về Bách Hoa cung, nhưng thực lực và nhân viên bên trong Bách Hoa cung hắn lại căn bản không biết gì, cho nên hắn muốn từ trong miệng Phượng Vũ có được tin tức liên quan tới Bách Hoa cung.
- Nói cho ta biết tất cả về Bách Hoa cung, còn cả chuyện về mẫu thân của ta nữa, ta sẽ cho ngươi được chết thống khoái, bằng không ta không ngại tra tấn ngươi thêm đâu!
Nhìn Phượng Vũ đang oán độc nhìn hắn, Dương Diệp lạnh lùng nói.
Phượng Vũ oán độc nhìn Dương Diệp, đến Dương Diệp hai mắt nheo lại thì nàng ta đột nhiên mở miệng, nói:
- Cung chủ của Bách Hoa cung có thực lực Hoàng Giả cảnh, dưới cung chủ, cường giả Tôn Giả cảnh có hai mươi sáu vị, cường giả Linh Giả cảnh và Vương Giả cảnh dưới Linh Giả cảnh thì nhiều không đếm xuể. Còn có một vị Thái thượng trưởng lão đang bế quan, nếu bà ta vẫn chưa tạo hóa thì thực lực của nàng ta so với cung chủ còn mạnh hơn.
Nghe vậy, Dương Diệp nhíu mày, thực lực của Bách Hoa cung này nằm ngoài cả tưởng tượng của hắn! Không ngờ có cường giả Hoàng Giả cảnh, còn có Thái thượng trưởng lão mạnh hơn cả cường giả Hoàng Giả cảnh, nói cách khác, cho dù hắn trở thành một cường giả Hoàng Giả cảnh thì cũng không thể đối phó được Bách Hoa cung!
Có lẽ cũng chỉ có thể trở thành cường giả Thánh cảnh trong truyền thuyết thì hắn mới có thể loại trừ Bách Hoa cung khỏi thế gian này.
- Biết vì sao ta muốn nói cho ngươi hay những diều này không?
Lúc này Phượng Vũ nằm trên mặt đất đột nhiên hỏi.
Dương Diệp thu hồi suy nghĩ, nhìn Phượng Vũ, hắn cũng rất hiếu kỳ là vì sao Phượng Vũ lại dễ hợp tác như vậy.
- Tuyệt vọng không?
Phượng Vũ sắc mặt dữ tợn cười nói:
- Nghe thấy thực lực của Bách Hoa cung, có tuyệt vọng không? Dương Diệp, ngươi muốn cứu mẫu thân ngươi, muốn báo thù, cho dù ngươi cố gắng cả đời, trở thành cường giả Hoàng Giả cảnh cũng vẫn không thể. Mẫu thân ngươi chung quy sẽ ở Tuyệt Tình nhai bị âm sát hàn phong tra tấn đến chết, mà ngươi là con trai của ả, trừ nhìn cả bị tra tấn đến chết ra thì căn bản không làm được gì cả. À, ngươi còn có thể làm một chuyện, đó chính là đi chịu chết, ha ha...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.