Chương 164: Khai Mở (2)
thanh loan phong thượng
13/02/2023
Người trung niên cũng quétnhìn bốn phía, lúc trước hắn đã cảm nhận được khí tức của hai người, nhưng không biết vì sao, vừa tới đây, đạo khí tức đó liền biến mất không thấy đâu.
một lúc sau, người trung niên cũng thân hình khẽ động, biến mất tại chỗ.
Ở một góc khuất, Dương Diệp và Tần Tịch Nguyệt dựa sát vào nhau, hai người ngưng thần tĩnh, trên người bọn họ có một đạo hào quang màu tím đang bao phủ.
Ước chừng qua một khắc, Tử Điêu trên vai Dương Diệp vung móng vuốt nhỏ, ánh sáng tím biến mất, Tử Điêu gật đầu với Dương Diệp, Dương Diệp lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
- Bọn họ đã tìm tới rồi à?
Tần Tịch Nguyệt trầm giọng hỏi.
Dương Diệp gật đầu, nói:
- Trước đó tiểu gia hỏa nói với ta là có người đang dùng niệm tìm kiếm rồi chúng ta, cho nên ta mới vội vàng kéo ngươi đi. Cũng may ánh sáng tím của tiểu gia hỏa này có thể ngăn cách thần thức, bằng không hai chúng ta hôm nay gặp phiền toái lớn rồi!
Nói xong, Dương Diệp vươn tay ra xoa xoa đầu tiểu gia hỏa, nói:
- Lần này lại phải cám ơn ngươi rồi!
Tử Điêu chớp chớp mắt, sau đó móng vuốt nhỏ sờ sờ hai má Dương Diệp, tựa hồ muốn nói là không cần phải cảm ơn.
Thấy Tử Điêu hiểu nhân tính như vậy, trong mắt Tần Tịch Nguyệt hiện lên vẻ yêu thích, hỏi:
- Tiểu đệ đệ, ngươi nói thật với tỷ tỷ đi, nó có phải thật sự là thú vương hay không?
Dương Diệp cười cười, nhìn Tử Điêu nói:
- Tiểu gia hỏa, ngươi nói với nàng ta xem ngươi có phải là thú vương hay không?
Tử Điêu nhìn Tần Tịch Nguyệt, lắc lắc đầu.
Tần Tịch Nguyệt vui lắm, không nén được vươn hai tay ra giống như muốn bế lấy Tử Điêu, nhưng Tử Điêu lại không muốn bị nàng ta bế, lấp lánh một cái lại xuất hiện trên vai Dương Diệp
- Tiểu đệ đệ, ngươi bảo nó cho ta ôm một chút đi, sau đó ta sẽ cho ngươi ôm lại, thế nào?
Dương Diệp:
-...
Hai người lại quay về quảng trường hoàng cung, có điều lần này hai người cẩn thận hơn một chút, hai người trốn ở sau cùng đám người, hơn nữa hai người thay đổi quần áo, cộng với có Tử Điêu ngăn cách thần thức của đối phương, hai người bọn họ hiện tại tạm thời đã an toàn.
Ước chừng qua một canh giờ, một người trung niên từ xa xa bay tới. Nhìn thấy người trung niên, ở cửa hoàng cung vốn đang ầm ĩ lập tức trở nên im lặng. Bởi vì sau lưng người trung niên vừa đến này có một đôi hai cánh từ huyền khí biến thành, đây là dấu hiệu của Linh Giả cảnh!
Người trung niên ánh mắt chậm rãi đảo qua mọi người bên dưới, cuối cùng ánh mắt dừng lại một chút trên người mấy người của Nguyên Môn, thấy người trung niên đang nhìn, mấy người của Nguyên Môn vội vàng thi lễ với người trung niên, người trung niên khẽ gật đầu sau đó cao giọng hô:
- Chư vị, ta là trưởng lão của Nguyên Môn, tên là Hứa Thanh, cũng là người năm nay phụ trách mở ra mộ của Trụ Vương. Mộ của Trụ Vương mỗi một năm sẽ mở một lần, bất kỳ ai cũng có thể vào, bảo vật trong đó nhiều đếm không xuể các vị có thể có được gì thì phụ thuộc vào cơ duyên của bản thân. Nhưng nếu ai ở trong đó tìm được đá năng lượng cực phẩm, hoặc là ấn của Trụ Vương thì làm ơn giao ra hết. Đương nhiên chúng ta sẽ trả thù lao tương ứng.
Mọi người có mặt đều gật đầu, đương nhiên những lời thật lòng này mọi người đều biết rồi.
- Đá năng lượng cực phẩm? Ấn của Trụ Vương?
Dương Diệp quay đầu hỏi Tần Tịch Nguyệt:
- Đá năng lượng thì ta biết, nhưng đá năng lượng cực phẩm và ấn của Trụ Vương thì là gì?
Đối với việc Dương Diệp không biết, Tần Tịch Nguyệt cũng thấy nhưng không thể trách, lập tức giải thích:
- Đá năng lượng cực phẩm so với đá năng lượng bình thường thì tốt hơn vô số lần, ví dụ như một cường giả Vương Giả cảnh huyền khí trong cơ thể bị tiêu hao hết, nếu dùng đá năng lượng bình thường thì phải cần chừng một trăm viên, hơn nữa còn cần tiêu tốn một hai canh giờ mới có thể hấp thu hoàn toàn. Nhưng nếu dùng đá năng lượng cực phẩm, chỉ cần một viên là đủ rồi, hơn nữa nhiều nhất chỉ mất mấy khắc.
- Đây là thứ tốt!
Nghe vậy, Dương Diệp Dương Diệp động lòng. Đây là khả năng tăng cường của đá năng lượng. Giống như là nghĩ đến gì đó, hắn lại hỏi:
- Nếu trong đây có đá năng lượng cực phẩm, vậy sáu thế lực lớn và người của đế quốc Đại Tần vì sao không tự mình đi vào? Ta là nói phái loại cường giả cao cấp đi vào, ví dụ như cường giả Linh Giả cảnh!
- Bởi vì mộ của Trụ Vương này chỉ có Huyền giả Vương Giả cảnh và dưới Vương Giả cảnh vào được. Về phần vì sao lại như vậy thì ta nghĩ hẳn là giữa mấy thế lực lớn đã có ước định, hoặc là trong mộ của Trụ Vương có huyền bí gì đó, nói chung là ta cũng không rõ lắm. Ngươi đừng hỏi ta, tỷ không phải là vạn sự thông!
Tần Tịch Nguyệt có chút tức giận nói.
Dương Diệp đang chuẩn bị lên tiếng thì lúc này cường giả Linh Giả cảnh lấy ra một tấm phù lục rồi ném về phía trên cửa hoàng cung.
Phù lục vừa bay đến không trung thì nổ tung, kèm theo một tiếng vang, hào quang của phù văn trên tường thành hoàng cung lập tức trở nên ảm đạm, đồng thời, vô số người hoan hô, sau đó thì lao về phía cửa lớn hoàng cung.
một lúc sau, người trung niên cũng thân hình khẽ động, biến mất tại chỗ.
Ở một góc khuất, Dương Diệp và Tần Tịch Nguyệt dựa sát vào nhau, hai người ngưng thần tĩnh, trên người bọn họ có một đạo hào quang màu tím đang bao phủ.
Ước chừng qua một khắc, Tử Điêu trên vai Dương Diệp vung móng vuốt nhỏ, ánh sáng tím biến mất, Tử Điêu gật đầu với Dương Diệp, Dương Diệp lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
- Bọn họ đã tìm tới rồi à?
Tần Tịch Nguyệt trầm giọng hỏi.
Dương Diệp gật đầu, nói:
- Trước đó tiểu gia hỏa nói với ta là có người đang dùng niệm tìm kiếm rồi chúng ta, cho nên ta mới vội vàng kéo ngươi đi. Cũng may ánh sáng tím của tiểu gia hỏa này có thể ngăn cách thần thức, bằng không hai chúng ta hôm nay gặp phiền toái lớn rồi!
Nói xong, Dương Diệp vươn tay ra xoa xoa đầu tiểu gia hỏa, nói:
- Lần này lại phải cám ơn ngươi rồi!
Tử Điêu chớp chớp mắt, sau đó móng vuốt nhỏ sờ sờ hai má Dương Diệp, tựa hồ muốn nói là không cần phải cảm ơn.
Thấy Tử Điêu hiểu nhân tính như vậy, trong mắt Tần Tịch Nguyệt hiện lên vẻ yêu thích, hỏi:
- Tiểu đệ đệ, ngươi nói thật với tỷ tỷ đi, nó có phải thật sự là thú vương hay không?
Dương Diệp cười cười, nhìn Tử Điêu nói:
- Tiểu gia hỏa, ngươi nói với nàng ta xem ngươi có phải là thú vương hay không?
Tử Điêu nhìn Tần Tịch Nguyệt, lắc lắc đầu.
Tần Tịch Nguyệt vui lắm, không nén được vươn hai tay ra giống như muốn bế lấy Tử Điêu, nhưng Tử Điêu lại không muốn bị nàng ta bế, lấp lánh một cái lại xuất hiện trên vai Dương Diệp
- Tiểu đệ đệ, ngươi bảo nó cho ta ôm một chút đi, sau đó ta sẽ cho ngươi ôm lại, thế nào?
Dương Diệp:
-...
Hai người lại quay về quảng trường hoàng cung, có điều lần này hai người cẩn thận hơn một chút, hai người trốn ở sau cùng đám người, hơn nữa hai người thay đổi quần áo, cộng với có Tử Điêu ngăn cách thần thức của đối phương, hai người bọn họ hiện tại tạm thời đã an toàn.
Ước chừng qua một canh giờ, một người trung niên từ xa xa bay tới. Nhìn thấy người trung niên, ở cửa hoàng cung vốn đang ầm ĩ lập tức trở nên im lặng. Bởi vì sau lưng người trung niên vừa đến này có một đôi hai cánh từ huyền khí biến thành, đây là dấu hiệu của Linh Giả cảnh!
Người trung niên ánh mắt chậm rãi đảo qua mọi người bên dưới, cuối cùng ánh mắt dừng lại một chút trên người mấy người của Nguyên Môn, thấy người trung niên đang nhìn, mấy người của Nguyên Môn vội vàng thi lễ với người trung niên, người trung niên khẽ gật đầu sau đó cao giọng hô:
- Chư vị, ta là trưởng lão của Nguyên Môn, tên là Hứa Thanh, cũng là người năm nay phụ trách mở ra mộ của Trụ Vương. Mộ của Trụ Vương mỗi một năm sẽ mở một lần, bất kỳ ai cũng có thể vào, bảo vật trong đó nhiều đếm không xuể các vị có thể có được gì thì phụ thuộc vào cơ duyên của bản thân. Nhưng nếu ai ở trong đó tìm được đá năng lượng cực phẩm, hoặc là ấn của Trụ Vương thì làm ơn giao ra hết. Đương nhiên chúng ta sẽ trả thù lao tương ứng.
Mọi người có mặt đều gật đầu, đương nhiên những lời thật lòng này mọi người đều biết rồi.
- Đá năng lượng cực phẩm? Ấn của Trụ Vương?
Dương Diệp quay đầu hỏi Tần Tịch Nguyệt:
- Đá năng lượng thì ta biết, nhưng đá năng lượng cực phẩm và ấn của Trụ Vương thì là gì?
Đối với việc Dương Diệp không biết, Tần Tịch Nguyệt cũng thấy nhưng không thể trách, lập tức giải thích:
- Đá năng lượng cực phẩm so với đá năng lượng bình thường thì tốt hơn vô số lần, ví dụ như một cường giả Vương Giả cảnh huyền khí trong cơ thể bị tiêu hao hết, nếu dùng đá năng lượng bình thường thì phải cần chừng một trăm viên, hơn nữa còn cần tiêu tốn một hai canh giờ mới có thể hấp thu hoàn toàn. Nhưng nếu dùng đá năng lượng cực phẩm, chỉ cần một viên là đủ rồi, hơn nữa nhiều nhất chỉ mất mấy khắc.
- Đây là thứ tốt!
Nghe vậy, Dương Diệp Dương Diệp động lòng. Đây là khả năng tăng cường của đá năng lượng. Giống như là nghĩ đến gì đó, hắn lại hỏi:
- Nếu trong đây có đá năng lượng cực phẩm, vậy sáu thế lực lớn và người của đế quốc Đại Tần vì sao không tự mình đi vào? Ta là nói phái loại cường giả cao cấp đi vào, ví dụ như cường giả Linh Giả cảnh!
- Bởi vì mộ của Trụ Vương này chỉ có Huyền giả Vương Giả cảnh và dưới Vương Giả cảnh vào được. Về phần vì sao lại như vậy thì ta nghĩ hẳn là giữa mấy thế lực lớn đã có ước định, hoặc là trong mộ của Trụ Vương có huyền bí gì đó, nói chung là ta cũng không rõ lắm. Ngươi đừng hỏi ta, tỷ không phải là vạn sự thông!
Tần Tịch Nguyệt có chút tức giận nói.
Dương Diệp đang chuẩn bị lên tiếng thì lúc này cường giả Linh Giả cảnh lấy ra một tấm phù lục rồi ném về phía trên cửa hoàng cung.
Phù lục vừa bay đến không trung thì nổ tung, kèm theo một tiếng vang, hào quang của phù văn trên tường thành hoàng cung lập tức trở nên ảm đạm, đồng thời, vô số người hoan hô, sau đó thì lao về phía cửa lớn hoàng cung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.