Kiếm Vực Vô Địch (Dịch)

Chương 369: Không Chạy! (1)

thanh loan phong thượng

02/03/2023

Man Sư híp hai mắt lại, sắc mặt trở nên dữ tợn đáng sợ, một cỗ khí thế cường hãn phát ra từ trong cơ thể, Man Sư tức giận nhìn Dương Diệp nói:

- Nhân loại, dù ngươi có làm cái gì đi nữa thì Man Sư ta cũng không sợ đâu!

Man Sư nói xong thì chuẩn bị xuất kích!

Nhưng đúng lúc này, Dương Diệp lại đặt mông ngồi xuống đắt, trong tay không biết từ lúc nào đã xuất hiện một tắm bùa, Dương Diệp lười biếng nói:

- Đúng, ngươi sao lại sợ một nhân loại nho nhỏ như ta được đúng không? Ta cũng chỉ là một tên nhân loại nhỏ bé ở cảnh giới Tiên Thiên, ngươi chỉ cần búng tay là có thể bóp chết được ta rồi. Đến đây, ngươi phải tin tưởng vào chính mình chứ, đên đây giết chết ta đi này!

Nhìn thấy tắm bùa trong tay Dương Diệp, Man Sư nheo mắt, sau đó ngừng lại, Man Sư hắn không biết rõ về nhân loại này, nhưng hăn biết tỉa sét có thê phá vỡ phòng ngự của hắn lúc nãy chính là do tấm bùa này gây ra. Và lý do hắn đuôi không kịp tên nhân loại này, cũng là do tâm bùa này.

Mà tên nhân loại này lại đang cầm trong tay tắm bùa đó...

Man Sư nghĩ xong thì theo bản năng lùi về sau hai bước, Man Sư đã thầm thừa nhận uy lực của tắm bùa này rồi!

Dương Diệp nhìn thấy hành động của Man Sư thì đứng tên, sau đó vẫy tay nói:

- Ngươi đã không đánh, vậy thì ta đi trước!

Dương Diệp nói xongh thì phóng từng bước về phía xa, đúng, hắn bỏ đi mà không dùng một huyền kĩ thân pháp nào cả, chỉ fà thoải mái bỏ đi, cứ như đang chờ Man Sư đuổi theo hắn vậy!

Man Sư nhìn bóng lưng Dương Diệp thì lòng thầm đấu tranh, để tên nhân loại đó bỏ đi trước mắt mình thế này thì trong lòng Man Sư rất không muốn, nhưng nếu đuổi theo thì lại có chút kiêng dè, vì biết đâu được tên đó đã đặt bẫy sẵn để chờ hắn vào tròng thì sao!

Trong lúc Man Sư đang do dự không biết làm sao, thì Dương Diệp đã đi được khoảng hai mươi trượng, thật sự Dương Diệp cũng đang rất khẩn trương, vì nếu Man Sư mà thật sự xông tên thì hắn đành phải liều chết đấu với đối phương một trận. Lần này, hắn sẽ không thể lấy đánh lén để giành ưu thế, nếu đấu chỉ có thể đấu đàng hoàng, mà một khi đấu đàng hoàng thì hắn cũng xác định xong đời! Bởi vì dù có dùng Kiếm Ý Tam Trọng cũng không có tác dụng!

Cảnh giới của hắn và Man Sư chênh lệnh quá lớn!



Ôi, đáng tiếc, chỉ số thông minh của Man Sư đã giúp hắn tránh khỏi nguy hiểm, sau khi đi được ba mươi trượng, Dương Diệp đột nhiên thi triển tốc độ lên đến cực đại, hóa thành bóng đen phóng đi như gió, không đến một giây đã biến mát khỏi tầm mắt của Man Sư, hòa vào màn đêm hắn ám!

Thấy cảnh này, Man Sư đang do dự đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, lập tức vọt người đuổi theo, phóng về phía Dương Diệp đi lúc nãy!

Lúc nãy Man Sư nhìn thấy Dương Diệp ở nơi này, nhưng giờ khi đứng ở đây thì chỉ còn gió lạnh, không còn cái gì khác!

Man Sư biết mình đã bị đối phương đùa giỡn.

Gương mặt của Man Sư tập tức trở nên hung ác, hai mắt đỏ ngầu, Man Sư phẫn nộ giậm mạnh chân phải, mặt đất nứt ra, một tiếng gần phẫn uất vang vọng giữa rừng đem.

- Tên nhân loại rác rưởi kia, cho dù ngươi có trốn trong hoàng cung của Đề quốc Đại Tần, ta cũng phải giết ngươi cho bằng được!

Nghe được câu nói vọng tại từ phía sau, Dương Diệp rùng mình một cái, tuy không nhìn thấy nhưng hắn cũng cảm nhận được Man Sư đang tức đến mức nào! Mà tức đến vậy thì cũng bình thường thôi, một cường giả Linh cấp mà tại bị một huyền giả cảnh giới Tiên Thiên trêu chọc thì ai mà chịu cho nồi!

Dĩ nhiên, trong tòng Dương Diệp chẳng có gì là đắc ý cả, chuyện này thì có gì để đắc ý chứ, người bị truy đuổi vẫn là Dương Diệp hắn thôi. Nếu không phải đối phương cần thận, vậy thì tình cảnh hiện tại của hắn là cực kỳ nguy hiểm!

Dương Diệp lắc đầu, quên đi mấy chuyện vớ vẫn đó, Dương Diệp lấy Thần Hành phù vỗ vào người mình, rồi hập thụ mây viên đá năng tượng. Dù cho có Thân Hành Phù, nhưng nêu không có giày Tật Phong thì hắn cũng sẽ không thể thoát khỏi đối phương. Nhưng mà có một vần đề là, cái giày Tật Phong này tốn nhiều huyền khí quát!

Từ lúc bị Man Sư đuổi giết đến bây giờ, hắn đã dùng hơn hai trăm miếng đá năng tượng, tuy số tượng này đối với hắn là không có gì đáng kế nhưng với huyền giả khác thì đây là một con số lớn rồi! Mà cái Thần Hành Phủ kia đúng là bảo vật trân quý, dù là đệ tử của Nguyên Môn cũng sợ là không phải ai cũng có!

Dương Diệp biết, trước giờ hắn luôn trốn được sự truy giết của các cường giả Linh cấp là nhờ vào thuật “trốn” này. Nếu không có vô số đá năng tượng và Thần Hành Phù thì Dương Diệp hắn dù là trâu cũng tuyệt đối không bao giờ trỗn thoát một cường giả Linh cấp lâu đến thế!

Dương Diệp rất rõ thực lực của mình, hắn vẫn luôn xem xét thực lực của bản thân. Dù lúc trước hắn suýt chút nữa đã giết được một cường giả Linh cấp, nhưng hắn vẫn chưa từng quá đắc ý hay tự mãn, dù hắn đã từng cùng ngồi cùng ăn cùng cường giả Linh cấp.

Nếu hắn là một kẻ tự mãn như thế thì Dương Diệp hắn sẽ có kết cục giống như máy tên huyền giả kiêu ngạo khác từ lâu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kiếm Vực Vô Địch (Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook