Chương 199: Kinh Hỉ Bất Ngờ 2
thanh loan phong thượng
02/03/2023
Ân Huyên Nhi hờ hững nói.
- Không thể nào!
Dương Diệp có chút hoài nghi nói:
- Chuyện đã trôi qua lâu như vậy rồi, sáu thế lực lớn thật sự còn để ý tới một công chúa nho nhỏ như ngươi à? Bọn họ chắc không nhỏ nhen vậy chứ...
- Chặt cỏ phải chặt tận gốc, ngươi không hiểu đạo lý này à?
Khóe miệng Ân Huyên Nhi nở một nụ cười lạnh, nói:
- Năm đó nếu không phải quốc sư không tiếc tự hạ tu vi, dùng thần thuật phong ấn ta ở đáy mộ, ta lúc này chỉ sợ đã biến thành một đống đất vàng rồi!
Dương Diệp do dự một thoáng, nói:
- Ân cô nương, thật sự của phụ thân ngươi trước khi ra đi chính là muốn ngươi buông bỏ cừu hận, ta cũng rất tán thành, dù sao với thực lực hiện tại của ngươi, cho dù có thêm mười hai vệ sĩ hoàng kim cũng khẳng định không đánh lại được sáu thế lực lớn!
Tuy hắn không thích nữ nhân trước mắt này, nhưng hắn cảm thấy vẫn cần thiết phải khuyên nhủ nàng ta, dù sao hắn cũng từng nhận lợi ích từ Trụ Vương!
- Nếu có người giết cả nhà ngươi, khiến ngươi trở thành một khối tử thi nằm ở dưới đất mấy trăm năm, ngươi sẽ từ bỏ việc báo thù à?
Ân Huyên Nhi lạnh giọng nói.
Khuyên nữ nhân này từ bỏ cừu hận là không thể. Dương Diệp nhún vai, nói:
- Ân cô nương nếu một lòng muốn báo thù, ta cũng không tiện nói nhiều. Chỉ là muốn thanh minh một chút, trong một năm thời gian ước định của Ân cô nương và ta chỉ, ngươi tốt nhất đừng xuất thủ với người của sáu thế lực lớn. Ừ, nói thẳng nhé, ta không muốn bị người của sáu thế lực lớn đuổi cho chạy khắp nơi đâu.
- Yên tâm, hiện tại cho dù ngươi bảo ta xuất thủ thì ta cũng sẽ không xuất thủ đâu!
Ân Huyên Nhi nói:
- Mục đích chủ yếu của ta hiện tại là trở thành Tôn Giả cảnh, gia tăng thọ nguyên của ta thôi.
Nói xong, Ân Huyên Nhi không nói gì nữa, thân hình khẽ động, trực tiếp chui vào trong cơ thể Dương Diệp.
Tử Điêu ở bên cạnh cũng chuẩn bị tiến vào trong cơ thể Dương Diệp, nó rất lo lắng nữ nhân đó, ngay khi nó muốn tiến vào tiểu tuyền qua, Dương Diệp lại đột nhiên ôm lấy nó, nói:
- Đừng vào vội, dẫn ta tới một nơi, nơi đó không có ngươi thì không được!
Nói xong thân hình khẽ động, chạy tới Đoạn Hồn uyên.
Khi tiến vào Thập Vạn Đại Sơn, hắn đa muốn tới đáy Đoạn Hồn uyên đó để gặp lại lão nhân thần bí kia, về phần mục đích, đương nhiên là hy vọng đối phương lại tặng thêm một quyển Địa cấp Huyền kỹ không kém hơn Ngự Kiếm thuật đó.
Ở đáy Đoạn Hồn uyên, Dương Diệp cưỡi sói xám đi tới chỗ ở của lão nhân thần bí. Trên đường, hắn ngẩng đầu nhìn nhìn bốn phía trên đỉnh đầu, trừ một mảng sương mù màu tím ra thì căn bản là không nhìn thấy gì.
Quay lại nơi này, hắn vẫn có chút kiêng kị, lúc trước đàn Huyền thú cú đêm bát giai đó dã để lại cho hắn ấn tượng rất sâu sắc. Tuy lần này còn có tiểu gia hỏa đi cùng, nhưng vừa nghĩ tới cảnh tượng chi chít lúc nhúc đó, da đầu hắn vẫn có chút ngứa ran.
Cũng may trên đường đi không xuất hiện một con cú đêm nào, bình yên vô sự bình yên vô sự đi tới trước nhà tranh của lão nhân thần bí.
- Tiền bối, vãn bối Dương Diệp cầu kiến!
Thi lễ về phía nhà tranh, Dương Diệp cung kính nói.
Chỉ một thoáng, cửa rơm của nhà tranh chậm rãi mở ra, một lão nhân lưng còng chống gậy từ bên trong chậm rãi đi ra. Lão nhân nhìn Dương Diệp rồi đột nhiên, trong mắt lão hiện lên một tia quang mang khác thường. Một lúc sau, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn lộ ra một nụ cười, nói:
- Không tồi không tồi, kiếm ý nhị trọng, kiếm tâm thông minh. Trong thời gian ngắn như vậy mà ngươi đã đạt tới thành tựu này, quả thật là thiên phú dị bẩm!
- Kiếm tâm thông minh?
Dương Diệp ngẩn ra. Kiếm ý đệ nhị trọng thì hắn biết, nhưng kiếm tâm thông minh thì là gì?
Lão nhân cũng ngẩn ra, sau đó gật đầu cười nói:
- Xem ra ngươi vẫn chưa hiểu, ngươi trừ lĩnh ngộ kiếm ý ra, còn biết kiếm tâm thông minh, kiếm tâm thông minh này nghiêm khắc mà nói thì khó khăn hơn cả kiếm ý. Nói thế này đi, có kiếm tâm thông minh, cơ bản cũng có thể lĩnh ngộ kiếm ý, mà người lĩnh ngộ được kiếm ý thì không nhất định có thể kiếm tâm thông minh!
- Tiền bối là nói ta kiếm tâm thông minh?
Dương Diệp nghi hoặc nói:
- Vậy xin hỏi tiền bối, kiếm tâm thông minh là gì?
Lão nhân cười nói:
- Kiếm tâm thông minh cũng như kiếm ý, là một loại ý cảnh. Kiếm tâm thông minh này có thể khiến tâm kiếm đạo của người tu kiếm trở nên thuần túy hơn, sẽ không bị bất kỳ sự vật nào mê hoặc, có thể nhìn sáng tỏ bản chất của tất cả sự vật! Thế gian có lời đồn 'Nhất kiếm phá vạn pháp' không phải chỉ kiếm tu, mà là chỉ kiếm tu kiếm tâm thông minh. Bởi vì người có thể kiếm tâm thông minh trừ không bị vạn pháp xâm nhập ra thì còn có thể hiểu rõ bản chất của tất cả Huyền kỹ trên thế gian. Nói một cách đơn giản thì chính là ngươi sau này khi đối chiêu với người ta, sẽ tìm ra sơ hở của đối phương rất nhanh.
Dương Diệp bừng tỉnh đại ngộ, thầm nghĩ chẳng trách lúc trước hắn có thể liếc một cái là nhìn ra ảo cảnh trong mộ của Trụ Vương, còn có thể liếc một cái là nhìn ra sơ hở của ảo cảnh kia, thì ra là do hắn có thể kiếm tâm thông minh.
- Không thể nào!
Dương Diệp có chút hoài nghi nói:
- Chuyện đã trôi qua lâu như vậy rồi, sáu thế lực lớn thật sự còn để ý tới một công chúa nho nhỏ như ngươi à? Bọn họ chắc không nhỏ nhen vậy chứ...
- Chặt cỏ phải chặt tận gốc, ngươi không hiểu đạo lý này à?
Khóe miệng Ân Huyên Nhi nở một nụ cười lạnh, nói:
- Năm đó nếu không phải quốc sư không tiếc tự hạ tu vi, dùng thần thuật phong ấn ta ở đáy mộ, ta lúc này chỉ sợ đã biến thành một đống đất vàng rồi!
Dương Diệp do dự một thoáng, nói:
- Ân cô nương, thật sự của phụ thân ngươi trước khi ra đi chính là muốn ngươi buông bỏ cừu hận, ta cũng rất tán thành, dù sao với thực lực hiện tại của ngươi, cho dù có thêm mười hai vệ sĩ hoàng kim cũng khẳng định không đánh lại được sáu thế lực lớn!
Tuy hắn không thích nữ nhân trước mắt này, nhưng hắn cảm thấy vẫn cần thiết phải khuyên nhủ nàng ta, dù sao hắn cũng từng nhận lợi ích từ Trụ Vương!
- Nếu có người giết cả nhà ngươi, khiến ngươi trở thành một khối tử thi nằm ở dưới đất mấy trăm năm, ngươi sẽ từ bỏ việc báo thù à?
Ân Huyên Nhi lạnh giọng nói.
Khuyên nữ nhân này từ bỏ cừu hận là không thể. Dương Diệp nhún vai, nói:
- Ân cô nương nếu một lòng muốn báo thù, ta cũng không tiện nói nhiều. Chỉ là muốn thanh minh một chút, trong một năm thời gian ước định của Ân cô nương và ta chỉ, ngươi tốt nhất đừng xuất thủ với người của sáu thế lực lớn. Ừ, nói thẳng nhé, ta không muốn bị người của sáu thế lực lớn đuổi cho chạy khắp nơi đâu.
- Yên tâm, hiện tại cho dù ngươi bảo ta xuất thủ thì ta cũng sẽ không xuất thủ đâu!
Ân Huyên Nhi nói:
- Mục đích chủ yếu của ta hiện tại là trở thành Tôn Giả cảnh, gia tăng thọ nguyên của ta thôi.
Nói xong, Ân Huyên Nhi không nói gì nữa, thân hình khẽ động, trực tiếp chui vào trong cơ thể Dương Diệp.
Tử Điêu ở bên cạnh cũng chuẩn bị tiến vào trong cơ thể Dương Diệp, nó rất lo lắng nữ nhân đó, ngay khi nó muốn tiến vào tiểu tuyền qua, Dương Diệp lại đột nhiên ôm lấy nó, nói:
- Đừng vào vội, dẫn ta tới một nơi, nơi đó không có ngươi thì không được!
Nói xong thân hình khẽ động, chạy tới Đoạn Hồn uyên.
Khi tiến vào Thập Vạn Đại Sơn, hắn đa muốn tới đáy Đoạn Hồn uyên đó để gặp lại lão nhân thần bí kia, về phần mục đích, đương nhiên là hy vọng đối phương lại tặng thêm một quyển Địa cấp Huyền kỹ không kém hơn Ngự Kiếm thuật đó.
Ở đáy Đoạn Hồn uyên, Dương Diệp cưỡi sói xám đi tới chỗ ở của lão nhân thần bí. Trên đường, hắn ngẩng đầu nhìn nhìn bốn phía trên đỉnh đầu, trừ một mảng sương mù màu tím ra thì căn bản là không nhìn thấy gì.
Quay lại nơi này, hắn vẫn có chút kiêng kị, lúc trước đàn Huyền thú cú đêm bát giai đó dã để lại cho hắn ấn tượng rất sâu sắc. Tuy lần này còn có tiểu gia hỏa đi cùng, nhưng vừa nghĩ tới cảnh tượng chi chít lúc nhúc đó, da đầu hắn vẫn có chút ngứa ran.
Cũng may trên đường đi không xuất hiện một con cú đêm nào, bình yên vô sự bình yên vô sự đi tới trước nhà tranh của lão nhân thần bí.
- Tiền bối, vãn bối Dương Diệp cầu kiến!
Thi lễ về phía nhà tranh, Dương Diệp cung kính nói.
Chỉ một thoáng, cửa rơm của nhà tranh chậm rãi mở ra, một lão nhân lưng còng chống gậy từ bên trong chậm rãi đi ra. Lão nhân nhìn Dương Diệp rồi đột nhiên, trong mắt lão hiện lên một tia quang mang khác thường. Một lúc sau, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn lộ ra một nụ cười, nói:
- Không tồi không tồi, kiếm ý nhị trọng, kiếm tâm thông minh. Trong thời gian ngắn như vậy mà ngươi đã đạt tới thành tựu này, quả thật là thiên phú dị bẩm!
- Kiếm tâm thông minh?
Dương Diệp ngẩn ra. Kiếm ý đệ nhị trọng thì hắn biết, nhưng kiếm tâm thông minh thì là gì?
Lão nhân cũng ngẩn ra, sau đó gật đầu cười nói:
- Xem ra ngươi vẫn chưa hiểu, ngươi trừ lĩnh ngộ kiếm ý ra, còn biết kiếm tâm thông minh, kiếm tâm thông minh này nghiêm khắc mà nói thì khó khăn hơn cả kiếm ý. Nói thế này đi, có kiếm tâm thông minh, cơ bản cũng có thể lĩnh ngộ kiếm ý, mà người lĩnh ngộ được kiếm ý thì không nhất định có thể kiếm tâm thông minh!
- Tiền bối là nói ta kiếm tâm thông minh?
Dương Diệp nghi hoặc nói:
- Vậy xin hỏi tiền bối, kiếm tâm thông minh là gì?
Lão nhân cười nói:
- Kiếm tâm thông minh cũng như kiếm ý, là một loại ý cảnh. Kiếm tâm thông minh này có thể khiến tâm kiếm đạo của người tu kiếm trở nên thuần túy hơn, sẽ không bị bất kỳ sự vật nào mê hoặc, có thể nhìn sáng tỏ bản chất của tất cả sự vật! Thế gian có lời đồn 'Nhất kiếm phá vạn pháp' không phải chỉ kiếm tu, mà là chỉ kiếm tu kiếm tâm thông minh. Bởi vì người có thể kiếm tâm thông minh trừ không bị vạn pháp xâm nhập ra thì còn có thể hiểu rõ bản chất của tất cả Huyền kỹ trên thế gian. Nói một cách đơn giản thì chính là ngươi sau này khi đối chiêu với người ta, sẽ tìm ra sơ hở của đối phương rất nhanh.
Dương Diệp bừng tỉnh đại ngộ, thầm nghĩ chẳng trách lúc trước hắn có thể liếc một cái là nhìn ra ảo cảnh trong mộ của Trụ Vương, còn có thể liếc một cái là nhìn ra sơ hở của ảo cảnh kia, thì ra là do hắn có thể kiếm tâm thông minh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.