Chương 186: Nam Nhân Keo Kiệt! (1)
thanh loan phong thượng
02/03/2023
Dương Diệp trầm mặc một lúc, sau đó nói:
- Một năm, ngươi chỉ có thể theo ta một năm, sau một năm thì ngươi phải rời khỏi ta.
Nghe vậy, Ân Huyên Nhi mừng lắm, nói:
- Hai năm!
Dương Diệp không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Ân Huyên Nhi.
Thấy vẻ mặt của Dương Diệp, Ân Huyên Nhi biết đây đã là điểm mấu chốt của hắn, không cò kè mặc cả nữa, nói:
- Một năm thì một năm, nói phải giữ lời!
- Thả nàng ta ra !
Dương Diệp trầm giọng nói. Hắn thật sự rất không thích loại cảm giác bị người ta uy hiếp này, đặc biệt là bị một người mà hắn cực ghét uy hiếp, nhưng biết làm sao được, hiện tại hắn đang ở thế yếu!
Đối với thái độ ác liệt này của Dương Diệp, Ân Huyên Nhi cũng không quá bận tâm, nàng ta cười cười, sau đó tay ngọc vung lên, cảnh tượng xung quanh lại biến ảo vặn vẹo, sau hai giây, thân ảnh của Tần Tịch Nguyệt xuất hiện bên cạnh Dương Diệp.
- Ngươi không sao chứ?
Nhìn Tần Tịch Nguyệt, Dương Diệp hỏi.
Tần Tịch Nguyệt giật mình, sau đó lắc đầu, chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua Ân Huyên Nhi đang đứng xa xa cười khanh khách.
- Ta giờ có thể vào rồi chứ, ngươi lần này đừng có bảo nó cự tuyệt ta đó!
Ân Huyên Nhi nhìn Dương Diệp nói.
Dương Diệp nhìn Ân Huyên Nhi, sau đó nhìn về phía Tử Điêu, cũng không cố kỵ Ân Huyên Nhi, bảo:
- Tiểu gia hỏa, nếu nàng ta ở bên trong không có hảo ý với ta, hoặc là muốn đả thương ta, ta có biện pháp gì để đối phó nàng ta không?
Đối với Ân Huyên Nhi, hắn đương nhiên không tín nhiệm, nếu không có phương pháp đối phó nàng ta, vậy hắn cho dù là không tuân thủ lời hứa cũng sẽ không để nàng ta tiến vào tiểu tuyền qua.
Tử Điêu chớp chớp mắt, một lúc sau, Tử Điêu dùng móng vuốt nhỏ chỉ chỉ vào Ân Huyên Nhi ở xa xa, sau đó lại chỉ chỉ vào bản thân nó. Rõ ràng, nó là nói nó có biện pháp.
Dương Diệp không nghi ngờ gì nữa, lập tức gật đầu, sau đó nhìn về phía Ân Huyên Nhi, nói:
- Vào đi! Có điều ta trước tiên phải nói rõ một điểm, ao huyền khí đó là của tiểu gia hỏa, không được nó cho phép, không cho phép ngươi chiếm hữu...
Tử Điêu nhảy lên vai Dương Diệp, sau đó dùng cái đầu nhỏ cọ cọ vào má Dương Diệp.
Tử Điêu cao hứng, Ân Huyên Nhi thì lại biến sắc, nói:
- Chỉ có vào được trong đó ta mới có thể đẩy nhanh tốc độ tu luyện!
- Đó là chuyện của ngươi!
Dương Diệp lạnh giọng nói:
- Nếu ngươi dám không được tiểu gia hỏa cho phép mà động tới ao huyền khí đó, ta sẽ không chút do dự lôi ngươi ra, ta nói được thì sẽ làm được.
Ân Huyên Nhi chán nản, nàng ta từ lúc sinh ra đến bây giờ chưa từng bị người ta đối đãi như vậy, có lòng muốn giải quyết người trước mắt này, nhưng nghĩ đến đối phương có hạt châu màu đỏ thần bí đó, còn cả tiểu gia hỏa vì sao lại xuất hiện ở đây, nàng ta cũng chỉ cố nén sự tức giận trong lòng. Hạt châu màu đỏ đó tuy khủng bố, nhưng nàng ta vẫn có biện pháp đối phó, thật sự khiến nàng ta kiêng kị chính là tiểu gia hỏa thần bí kia. Nếu tiểu gia hỏa kia thật sự thi triển huyết mạch uy áp thần bí khủng bố đó nàng ta, cộng với tên nhân loại có kiếm tâm thông minh và đã lĩnh ngộ kiếm ý này, nàng ta không nắm chắc có thể đối phó được!
Lúc này nàng ta cũng có chút hối hận, hối hận vì lúc trước lửa giận công tâm nói năng đắc tội với nam nhân bụng dạ hẹp hòi trước mặt, nếu lúc trước không đắc tội với nam nhân này, vậy hiện tại sự hợp tác giữa hai người bọn họ hẳn là sẽ cực kỳ vui vẻ. Đáng tiếc, hiện tại không chỉ không thoải mái, còn khiến hai người giống như là cừu nhân vậy, đây là tự gây nghiệt à?
Cừu nhân thì cũng thôi đi, quan trọng nhất người trước mắt này rất đề phòng và có ác cảm đối với nàng ta. Một năm thời gian, nàng ta căn bản không thể đề thăng tới Tôn Giả cảnh, nếu không thể đề thăng tới Tôn Giả cảnh, đừng nói là báo thù, cho dù là nàng ta có thể tiếp tục sống sót hay không cũng là một vấn đề.
- Ngươi rốt cuộc có vào hay không đây?
Thấy nữ nhân này trầm mặc, Dương Diệp nhíu mày hỏi.
Ân Huyên Nhi lườm Dương Diệp một cái, tuy là tức giận, nhưng vẫn phong tình vạn chủng, nhưng mà ánh mắt của Dương Diệp thì vẫn lạnh như băng, bất vi sở động.
Không nói thêm gì, Ân Huyên Nhi hóa ra bản thể, biến thành một đạo ánh sáng trắng chui vào trong cơ thể Dương Diệp. Thấy thế, Tử Điêu đang ở trên vai Dương Diệp cũng vội vàng chui vào trong tuyền qua của Dương Diệp.
- Đây là điều kiện mà ngươi đưa ra để nàng ta đáp ứng thả ta à?
Tần Tịch Nguyệt vẫn một mực trầm mặc đột nhiên lên tiếng hỏi.
Dương Diệp gật đầu nói:
- Nói thật, ta rất ít khi hối hận về một chuyện mà mình đã làm, nhưng lần này ta thật sự có chút hối hận, hối hận bởi vì lòng hiếu kỳ mà đi cứu nữ nhân đó. Cũng giống như ngươi đều là sau khi cứu rồi thì bị các ngươi cắn trả. Có điều ngươi so với nàng ta thì thuận mắt hơn.
- Vì sao ta lại thuận mắt hơn nàng ta?
Tần Tịch Nguyệt bỗng nhiên cười nói.
- Với ngươi thì ta có thể tiếp tục ở chung, nhưng với nàng ta... Thôi bỏ đi, không nói về những cái này nữa.
- Một năm, ngươi chỉ có thể theo ta một năm, sau một năm thì ngươi phải rời khỏi ta.
Nghe vậy, Ân Huyên Nhi mừng lắm, nói:
- Hai năm!
Dương Diệp không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Ân Huyên Nhi.
Thấy vẻ mặt của Dương Diệp, Ân Huyên Nhi biết đây đã là điểm mấu chốt của hắn, không cò kè mặc cả nữa, nói:
- Một năm thì một năm, nói phải giữ lời!
- Thả nàng ta ra !
Dương Diệp trầm giọng nói. Hắn thật sự rất không thích loại cảm giác bị người ta uy hiếp này, đặc biệt là bị một người mà hắn cực ghét uy hiếp, nhưng biết làm sao được, hiện tại hắn đang ở thế yếu!
Đối với thái độ ác liệt này của Dương Diệp, Ân Huyên Nhi cũng không quá bận tâm, nàng ta cười cười, sau đó tay ngọc vung lên, cảnh tượng xung quanh lại biến ảo vặn vẹo, sau hai giây, thân ảnh của Tần Tịch Nguyệt xuất hiện bên cạnh Dương Diệp.
- Ngươi không sao chứ?
Nhìn Tần Tịch Nguyệt, Dương Diệp hỏi.
Tần Tịch Nguyệt giật mình, sau đó lắc đầu, chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua Ân Huyên Nhi đang đứng xa xa cười khanh khách.
- Ta giờ có thể vào rồi chứ, ngươi lần này đừng có bảo nó cự tuyệt ta đó!
Ân Huyên Nhi nhìn Dương Diệp nói.
Dương Diệp nhìn Ân Huyên Nhi, sau đó nhìn về phía Tử Điêu, cũng không cố kỵ Ân Huyên Nhi, bảo:
- Tiểu gia hỏa, nếu nàng ta ở bên trong không có hảo ý với ta, hoặc là muốn đả thương ta, ta có biện pháp gì để đối phó nàng ta không?
Đối với Ân Huyên Nhi, hắn đương nhiên không tín nhiệm, nếu không có phương pháp đối phó nàng ta, vậy hắn cho dù là không tuân thủ lời hứa cũng sẽ không để nàng ta tiến vào tiểu tuyền qua.
Tử Điêu chớp chớp mắt, một lúc sau, Tử Điêu dùng móng vuốt nhỏ chỉ chỉ vào Ân Huyên Nhi ở xa xa, sau đó lại chỉ chỉ vào bản thân nó. Rõ ràng, nó là nói nó có biện pháp.
Dương Diệp không nghi ngờ gì nữa, lập tức gật đầu, sau đó nhìn về phía Ân Huyên Nhi, nói:
- Vào đi! Có điều ta trước tiên phải nói rõ một điểm, ao huyền khí đó là của tiểu gia hỏa, không được nó cho phép, không cho phép ngươi chiếm hữu...
Tử Điêu nhảy lên vai Dương Diệp, sau đó dùng cái đầu nhỏ cọ cọ vào má Dương Diệp.
Tử Điêu cao hứng, Ân Huyên Nhi thì lại biến sắc, nói:
- Chỉ có vào được trong đó ta mới có thể đẩy nhanh tốc độ tu luyện!
- Đó là chuyện của ngươi!
Dương Diệp lạnh giọng nói:
- Nếu ngươi dám không được tiểu gia hỏa cho phép mà động tới ao huyền khí đó, ta sẽ không chút do dự lôi ngươi ra, ta nói được thì sẽ làm được.
Ân Huyên Nhi chán nản, nàng ta từ lúc sinh ra đến bây giờ chưa từng bị người ta đối đãi như vậy, có lòng muốn giải quyết người trước mắt này, nhưng nghĩ đến đối phương có hạt châu màu đỏ thần bí đó, còn cả tiểu gia hỏa vì sao lại xuất hiện ở đây, nàng ta cũng chỉ cố nén sự tức giận trong lòng. Hạt châu màu đỏ đó tuy khủng bố, nhưng nàng ta vẫn có biện pháp đối phó, thật sự khiến nàng ta kiêng kị chính là tiểu gia hỏa thần bí kia. Nếu tiểu gia hỏa kia thật sự thi triển huyết mạch uy áp thần bí khủng bố đó nàng ta, cộng với tên nhân loại có kiếm tâm thông minh và đã lĩnh ngộ kiếm ý này, nàng ta không nắm chắc có thể đối phó được!
Lúc này nàng ta cũng có chút hối hận, hối hận vì lúc trước lửa giận công tâm nói năng đắc tội với nam nhân bụng dạ hẹp hòi trước mặt, nếu lúc trước không đắc tội với nam nhân này, vậy hiện tại sự hợp tác giữa hai người bọn họ hẳn là sẽ cực kỳ vui vẻ. Đáng tiếc, hiện tại không chỉ không thoải mái, còn khiến hai người giống như là cừu nhân vậy, đây là tự gây nghiệt à?
Cừu nhân thì cũng thôi đi, quan trọng nhất người trước mắt này rất đề phòng và có ác cảm đối với nàng ta. Một năm thời gian, nàng ta căn bản không thể đề thăng tới Tôn Giả cảnh, nếu không thể đề thăng tới Tôn Giả cảnh, đừng nói là báo thù, cho dù là nàng ta có thể tiếp tục sống sót hay không cũng là một vấn đề.
- Ngươi rốt cuộc có vào hay không đây?
Thấy nữ nhân này trầm mặc, Dương Diệp nhíu mày hỏi.
Ân Huyên Nhi lườm Dương Diệp một cái, tuy là tức giận, nhưng vẫn phong tình vạn chủng, nhưng mà ánh mắt của Dương Diệp thì vẫn lạnh như băng, bất vi sở động.
Không nói thêm gì, Ân Huyên Nhi hóa ra bản thể, biến thành một đạo ánh sáng trắng chui vào trong cơ thể Dương Diệp. Thấy thế, Tử Điêu đang ở trên vai Dương Diệp cũng vội vàng chui vào trong tuyền qua của Dương Diệp.
- Đây là điều kiện mà ngươi đưa ra để nàng ta đáp ứng thả ta à?
Tần Tịch Nguyệt vẫn một mực trầm mặc đột nhiên lên tiếng hỏi.
Dương Diệp gật đầu nói:
- Nói thật, ta rất ít khi hối hận về một chuyện mà mình đã làm, nhưng lần này ta thật sự có chút hối hận, hối hận bởi vì lòng hiếu kỳ mà đi cứu nữ nhân đó. Cũng giống như ngươi đều là sau khi cứu rồi thì bị các ngươi cắn trả. Có điều ngươi so với nàng ta thì thuận mắt hơn.
- Vì sao ta lại thuận mắt hơn nàng ta?
Tần Tịch Nguyệt bỗng nhiên cười nói.
- Với ngươi thì ta có thể tiếp tục ở chung, nhưng với nàng ta... Thôi bỏ đi, không nói về những cái này nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.