Chương 390: Nam Tử Kỳ Lạ! (2)
thanh loan phong thượng
02/03/2023
- Đây không phải là Dương hoàn khố của một trong bồn gia tộc lớn Dương gia Đề Đô sao? Sao đệ tử Kiếm Tông này lại dám đánh hắn như vậy? Không sợ Dương gia trả thù sao?
- Trả thù? Ngươi đừng đùa nữa, Kiếm Tông biết sợ Dương gia sao? Chỉ sợ là Dương gia sợ Kiếm Tông đi?
- Cũng đúng, ôi, đầu của Dương hoàn khó này bị lừa đá hay sao mà lại có thể đi trêu chọc đệ tử tông môn chứ, hăn bị đòn cũng uông phí rôi.
Sau một quyền đánh bay Dương Dũng, Dương Diệp cũng không hề ngừng tay, mà chậm rãi đi về phía Dương Dũng! Đôi với một con chó điên sủa loạn, tâm tình tôt thì hăn chắc chăn sẽ không tính toán, nhưng nêu như con chó điên này đã chạy tới căn hăn, vậy hắn không ngại làm cho con chó điên này biên thành chó chết.
- Dương huynh, hạ thủ lưu tình!
Đúng lúc này, Tiêu Ngọc Nhi chạy tới trước mặt Dương Diệp, vẻ mặt khẩn cầu.
- Tiêu tiêu thư, là hắn ra tay trước!
Dương Diệp khẽ nói một tiếng.
- Dương huynh, thật sự ngại quá, mong rằng nề mặt Ngọc Nhi mà tha cho hắn một mạng, được không?
Tiêu Ngọc Nhi xin xỏ:
- Dương gia hắn có ơn với Tiêu gia ta, Ngọc Nhi thật sự không thể nhìn hắn chết ở trước mặt Ngọc Nhi được!
Dương Diệp nhìn Tiêu Ngọc Nhi một lát, hắn nhớ lại chuyện trước đây Tiêu Ngọc Nhi từng giúp mình nên lập tức khẽ gật đầu, sau đó xoay người đi về phía cửa thành.
Nhìn Dương Diệp xoay người rời đi, Tiêu Ngọc Nhi lại cười gượng, không cần phải nói, sau này gặp mặt chỉ sợ cũng không thẻ là bằng hữu được nữa. Nhưng nàng không có cách nào, nếu như nàng nhìn Dương Dũng chết ở trước mặt nàng, hơn nữa còn là bởi vì nàng, vậy Tiêu gia nhất định sẽ gặp phải công kích mang tính hủy diệt, lúc này Tiêu gia căn bản không đủ đề chống lại Dương gia!
Mà ở giây phút Dương Diệp vừa quay người lại, Dương Dũng vốn rơi xuống mặt đát lại đột nhiên đứng lên, trên gương mặt hắn đầy vẻ dữ tợn, chỉ thấy trong tay trái hắn đã có thêm một thuật phù trung cấp, Dương Dũng không nói lời nào, mở ra thần phù trung cấp và ném mạnh về phía Dương Diệp, tờ thuật phù này bắn về phía sau lưng của Dương Diệp kích bắn tới.
Thuật phù đón gió tăng vọt, hóa thành hơn mười cái gai băng, kèm theo tiếng xé gió chói tai vang lên và công kích về phía Dương Diệp,
- Khốn kiếp, chết đi cho ta, ha ha.
Nhìn gai băng này bắn nhanh về phía sau lưng Dương Diệp, Dương Dũng cười lớn đầy vẻ hung ác.
Dương Diệp khe khẽ thở dài, xoay người chém một kiếm, một đường kiếm khí bắn ra, trong nháy mắt đánh nát rất nhiều gai băng, đồng thời tốc độ không giảm bắn nhanh về phía Dương Dũng đang lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
Mà vào lúc này, một quả cầu lửa đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Dương Dũng, ngăn cản kiếm khí kia của Dương Diệp.
Dương Diệp thấy thế, quay đầu lại nhìn về phía Tiêu Ngọc Nhi, bởi vì quả cầu lửa này chính là thuật phù do Tiêu Ngọc Nhi ném ra lúc trước!
- Dương huynh.
Tiêu Ngọc Nhi muốn nói cái gì, nhưng lúc này Dương Diệp lại là ngắt lời nàng, nói:
Tiêu tiêu thư, ta rất quý trọng hữu nghị giữa chúng ta, nhưng nàng cũng thầy đấy, nễ mặt nàng, ta muốn buông tha hắn, nhưng vần đề là hắn không muốn buông tha cho ta. Cho nên, vì đề tránh phiên phức cho sau này, ta quyết định vẫn phải giải quyết hắn!
- Ha ha.
Đúng lúc này, một tiếng cười tớn đột nhiên từ trong cửa thành truyền đến, trong phút chốc, một người trung niên đi ra! Người trung niên nhìn Dương Diệp, trên gương mặt đây khinh thường nói:
- Ở Đề Đô giải quyết người của Dương gia ta? Khẩu khí này của các hạ quá tớn nhỉ?
Khi nhìn thấy người trung niên, trên mặt Dương Dũng tập tức lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, chạy tới trước mặt người trung niên, sau đó chỉ vào Dương Diệp, nói:
- Tam thúc, thúc đến chậm một bước thì sẽ không gặp được chất nhi đâu! Ta với Ngọc Nhi đang chơi vui vẻ, đệ tử Kiếm Tông này coi trọng Ngọc Nhi tại muốn đùa giỡn Ngọc Nhi, chất nhi giận dữ ra tay lại bị hắn thiếu chút nữa giết chết. Tam thúc, thúc phải giúp chất nhi đòi tại công bằng mới được!
Nghe được Dương Dũng nói vậy, Dương Diệp không khỏi lắc đầu, trên đời này lại có toại người vô sỉ không biết xấu hỗ như vậy, thật đúng là cánh rừng lớn chim gì cũng có, hắn xem như là được tăng thêm kiến thức!
Người trung niên nhìn Dương Dũng, trong mắt lóe lên một tia sủng ái, sau đó nhìn về phía Dương Diệp, lạnh lùng nói:
- Đệ tử Kiếm Tông thật đúng là bá đạo!
- Dương bá phụ.
Đúng lúc này, Tiêu Ngọc Nhi đang chuẩn bị nói gì tại bị người trung niên ngắt lời nói:
- Tiêu nha đầu, mấy ngày nữa là ngày ngươi cùng Dũng nhỉ đính hôn, đến lúc đó ngươi chính là con dâu của Dương gia ta, mong ngươi nhớ kỹ thân phận của ngươi!
Tiêu Ngọc Nhi còn muốn nói điều gì đó, lúc này thân hình Dương Diệp lại đột nhiên thoáng động, lao về phía Dương Dũng. Hắn luôn là người thích ra tay không thích dùng tài hùng biện.
Nhìn thấy Dương Diệp lại có thể trực tiếp ra tay, trong mắt người trung niên hiện tên một tia sát ý, tức giận nói:
- Thật hay cho tiểu tử càn rỡ, ở trước mặt Dương Gian ta, còn chưa tới phiên ngươi làm càn, ngày hôm nay ta lại thay sư môn trưởng bối Kiếm Tông của ngươi giáo huần tiểu tử càn rỡ ngươi một chút!
Người trung niên vừa dứt tời, thân hình lại thoáng động, đi tới trước mặt Dương Dũng, sau đó huyền khí trong cơ thể trào về phía trong cánh tay phải, đập mạnh về phía Dương Diệp!
- Trả thù? Ngươi đừng đùa nữa, Kiếm Tông biết sợ Dương gia sao? Chỉ sợ là Dương gia sợ Kiếm Tông đi?
- Cũng đúng, ôi, đầu của Dương hoàn khó này bị lừa đá hay sao mà lại có thể đi trêu chọc đệ tử tông môn chứ, hăn bị đòn cũng uông phí rôi.
Sau một quyền đánh bay Dương Dũng, Dương Diệp cũng không hề ngừng tay, mà chậm rãi đi về phía Dương Dũng! Đôi với một con chó điên sủa loạn, tâm tình tôt thì hăn chắc chăn sẽ không tính toán, nhưng nêu như con chó điên này đã chạy tới căn hăn, vậy hắn không ngại làm cho con chó điên này biên thành chó chết.
- Dương huynh, hạ thủ lưu tình!
Đúng lúc này, Tiêu Ngọc Nhi chạy tới trước mặt Dương Diệp, vẻ mặt khẩn cầu.
- Tiêu tiêu thư, là hắn ra tay trước!
Dương Diệp khẽ nói một tiếng.
- Dương huynh, thật sự ngại quá, mong rằng nề mặt Ngọc Nhi mà tha cho hắn một mạng, được không?
Tiêu Ngọc Nhi xin xỏ:
- Dương gia hắn có ơn với Tiêu gia ta, Ngọc Nhi thật sự không thể nhìn hắn chết ở trước mặt Ngọc Nhi được!
Dương Diệp nhìn Tiêu Ngọc Nhi một lát, hắn nhớ lại chuyện trước đây Tiêu Ngọc Nhi từng giúp mình nên lập tức khẽ gật đầu, sau đó xoay người đi về phía cửa thành.
Nhìn Dương Diệp xoay người rời đi, Tiêu Ngọc Nhi lại cười gượng, không cần phải nói, sau này gặp mặt chỉ sợ cũng không thẻ là bằng hữu được nữa. Nhưng nàng không có cách nào, nếu như nàng nhìn Dương Dũng chết ở trước mặt nàng, hơn nữa còn là bởi vì nàng, vậy Tiêu gia nhất định sẽ gặp phải công kích mang tính hủy diệt, lúc này Tiêu gia căn bản không đủ đề chống lại Dương gia!
Mà ở giây phút Dương Diệp vừa quay người lại, Dương Dũng vốn rơi xuống mặt đát lại đột nhiên đứng lên, trên gương mặt hắn đầy vẻ dữ tợn, chỉ thấy trong tay trái hắn đã có thêm một thuật phù trung cấp, Dương Dũng không nói lời nào, mở ra thần phù trung cấp và ném mạnh về phía Dương Diệp, tờ thuật phù này bắn về phía sau lưng của Dương Diệp kích bắn tới.
Thuật phù đón gió tăng vọt, hóa thành hơn mười cái gai băng, kèm theo tiếng xé gió chói tai vang lên và công kích về phía Dương Diệp,
- Khốn kiếp, chết đi cho ta, ha ha.
Nhìn gai băng này bắn nhanh về phía sau lưng Dương Diệp, Dương Dũng cười lớn đầy vẻ hung ác.
Dương Diệp khe khẽ thở dài, xoay người chém một kiếm, một đường kiếm khí bắn ra, trong nháy mắt đánh nát rất nhiều gai băng, đồng thời tốc độ không giảm bắn nhanh về phía Dương Dũng đang lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
Mà vào lúc này, một quả cầu lửa đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Dương Dũng, ngăn cản kiếm khí kia của Dương Diệp.
Dương Diệp thấy thế, quay đầu lại nhìn về phía Tiêu Ngọc Nhi, bởi vì quả cầu lửa này chính là thuật phù do Tiêu Ngọc Nhi ném ra lúc trước!
- Dương huynh.
Tiêu Ngọc Nhi muốn nói cái gì, nhưng lúc này Dương Diệp lại là ngắt lời nàng, nói:
Tiêu tiêu thư, ta rất quý trọng hữu nghị giữa chúng ta, nhưng nàng cũng thầy đấy, nễ mặt nàng, ta muốn buông tha hắn, nhưng vần đề là hắn không muốn buông tha cho ta. Cho nên, vì đề tránh phiên phức cho sau này, ta quyết định vẫn phải giải quyết hắn!
- Ha ha.
Đúng lúc này, một tiếng cười tớn đột nhiên từ trong cửa thành truyền đến, trong phút chốc, một người trung niên đi ra! Người trung niên nhìn Dương Diệp, trên gương mặt đây khinh thường nói:
- Ở Đề Đô giải quyết người của Dương gia ta? Khẩu khí này của các hạ quá tớn nhỉ?
Khi nhìn thấy người trung niên, trên mặt Dương Dũng tập tức lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, chạy tới trước mặt người trung niên, sau đó chỉ vào Dương Diệp, nói:
- Tam thúc, thúc đến chậm một bước thì sẽ không gặp được chất nhi đâu! Ta với Ngọc Nhi đang chơi vui vẻ, đệ tử Kiếm Tông này coi trọng Ngọc Nhi tại muốn đùa giỡn Ngọc Nhi, chất nhi giận dữ ra tay lại bị hắn thiếu chút nữa giết chết. Tam thúc, thúc phải giúp chất nhi đòi tại công bằng mới được!
Nghe được Dương Dũng nói vậy, Dương Diệp không khỏi lắc đầu, trên đời này lại có toại người vô sỉ không biết xấu hỗ như vậy, thật đúng là cánh rừng lớn chim gì cũng có, hắn xem như là được tăng thêm kiến thức!
Người trung niên nhìn Dương Dũng, trong mắt lóe lên một tia sủng ái, sau đó nhìn về phía Dương Diệp, lạnh lùng nói:
- Đệ tử Kiếm Tông thật đúng là bá đạo!
- Dương bá phụ.
Đúng lúc này, Tiêu Ngọc Nhi đang chuẩn bị nói gì tại bị người trung niên ngắt lời nói:
- Tiêu nha đầu, mấy ngày nữa là ngày ngươi cùng Dũng nhỉ đính hôn, đến lúc đó ngươi chính là con dâu của Dương gia ta, mong ngươi nhớ kỹ thân phận của ngươi!
Tiêu Ngọc Nhi còn muốn nói điều gì đó, lúc này thân hình Dương Diệp lại đột nhiên thoáng động, lao về phía Dương Dũng. Hắn luôn là người thích ra tay không thích dùng tài hùng biện.
Nhìn thấy Dương Diệp lại có thể trực tiếp ra tay, trong mắt người trung niên hiện tên một tia sát ý, tức giận nói:
- Thật hay cho tiểu tử càn rỡ, ở trước mặt Dương Gian ta, còn chưa tới phiên ngươi làm càn, ngày hôm nay ta lại thay sư môn trưởng bối Kiếm Tông của ngươi giáo huần tiểu tử càn rỡ ngươi một chút!
Người trung niên vừa dứt tời, thân hình lại thoáng động, đi tới trước mặt Dương Dũng, sau đó huyền khí trong cơ thể trào về phía trong cánh tay phải, đập mạnh về phía Dương Diệp!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.