Chương 307: Nghe Đồn 1
thanh loan phong thượng
02/03/2023
Ngày hôm nay anh đã đại chiến mấy lần, huyền khí trong cơ thể tiêu hao không ít, tuy rằng hắn không sợ Huyền thú bên trong Thập Vạn Đại Sơn, thế nhưng hắn nên cẩn thận mới tốt. Dù sao bên trong Thập Vạn Đại Sơn, nguy hiểm nhất không phải là Huyền thú, mà là nhân loại, đặc biệt là Quỷ tông cùng Nguyên Môn, còn những yêu nghiệt của thế lực khác.
Hắn đã lĩnh hội thực lực của Bách Hoa cung Văn Nhân Nguyệt, mà đệ tử của Nguyên Môn, còn có học viện hoàng gia Đại Tần đế quốc có tiếng tăm lớn hơn cả Bách Hoa cung, hắn còn chưa thấy thực lực người ta, hắn nhất định phải bảo trì trạng thái cảnh giác cao độ bất cứ lúc nào.
Thanh Vân Bảng, việc này có quan hệ tới an nguy của mẫu thân, hắn phải cẩn thận một chút, không thể có một chút bất cẩn nào.
Màn đêm lặng lẽ giáng lâm, trên bầu trời không có một ánh sao nào, toàn bộ Thanh Vân sơn mạch đều bị màn đêm bao phủ.
- Gào gừ!
Đột nhiên, một tiếng gầm thét vang dội bao phủ Thanh Vân sơn mạch, từ khi tiếng kêu gào này vang lên, chợt, từng tiếng kêu gào vang vọng không ngừng, tiếng kêu vang vọng liên tiếp bên trong Thanh Vân sơn mạch.
Tuy rằng đôi mắt huyền giả nhân loại có thể thấy rõ màn đêm, thế nhưng không nghi ngờ chút nào, ở trong đêm tối, Huyền thú càng có ưu thế, đặc biệt một ít Huyền thú đặc thù, ví dụ như cú đêm mà Dương Diệp đã gặp được trong đáy vực Đoạn Hồn.
Huyền giả nhân loại, ngoại trừ những thiên tài sáu thế lực lớn ra, còn có các huyền giả khác tham gia Thanh Vân Bảng huyền giả đang đối mặt Huyền thú Vương giai, có thể nói bọn họ không có chút ưu thế nào, càng không cần nói trong đêm tối. Vì lẽ đó, khi sắc trời bắt đầu tối dần, vô số huyền giả tham gia Thanh Vân Bảng đều tìm kiếm nơi ẩn thân.
Trên đại thụ, đột nhiên Dương Diệp mở hai mắt ra, sau một hồi im lặng, hắn nhíu mày, bởi vì hắn phát hiện có ba người đang lặng lẽ đi về hướng của hắn.
Nghiêng đầu nhìn Tử Điêu trên bả vai, phát hiện nó đã ngủ, Dương Diệp lắc đầu và nở nụ cười, chẳng trách ba người kia tới gần hắn trăm trượng mà hắn mới phát hiện, thì ra tên tiểu tử này ngủ.
Do dự một chút, Dương Diệp quyết định không thèm quan tâm ba người này, chỉ cần đối phương không trêu chọc tới hắn là được.
Rất nhanh, ba người đi tới dưới gốc đại thụ của Dương Diệp, sau khi im lặng một hồi, Dương Diệp nghe được một giọng nam trong đó nói:
- Hai vị huynh đệ, đêm nay chúng ta sẽ nghỉ ngơi tại nơi này, chỉ cần chúng ta không làm ra động tĩnh lớn, có lẽ sẽ không hấp dẫn Huyền thú Vương giai.
Một người trong đó cau mày nói:
- Hoàng Thanh huynh đệ, ta luôn cảm thấy nơi này có gì đó không đúng, nếu không chúng ta nên đi sang nơi khác đi.
Nam tử tên là Hoàng Thanh lắc lắc đầu, nói:
- Thanh Hải huynh đệ, Thanh Vân sơn mạch khắp nơi đều không đúng, ta nhìn thấy nơi này ẩn thân không tệ, ngươi xem chung quanh đi, ngoại trừ gốc đại thụ này ra, tất cả đều nhìn có thể thấy ngay, cho dù phát hiện Huyền thú Vương giai, chúng ta cũng có thể dùng tốc độ nhanh nhất thoát đi.
Nói đến đây, Hoàng Thanh nhìn sang nữ tử duy nhất trong nhóm, nói:
- Hải Tuyết sư muội, ngươi cảm thấy thế nào?
Nữ tử tên là Hải Tuyết trầm ngâm một hồi, sau đó nàng gật đầu, nói:
- Dựa theo lời Hoàng huynh nói đi!
Nghe vậy, Hoàng Thanh cười cợt, nói:
- Đêm nay chúng ta sẽ nghỉ ngơi tại đây một đêm, chờ hừng đông ngày mai sẽ đi tìm nhiều bằng hữu tán tu hơn nữa. Những Huyền thú Vương giai kia thực sự quá mạnh, chúng ta chỉ có ba người, nếu như gặp phải một con hai con còn có biện pháp ứng phó, thế nhưng nếu như gặp phải huyền thú kết bè kết lũ, như vậy chúng ta chỉ có thể trốn mà thôi.
Nói xong, hắn thả người nhảy một cái, cũng nhảy tới cành cây phía dưới Dương Diệp, sau đó, nữ tử và nam tử kia cũng nhảy lên cây, lợi dụng cành cây và thân cây ẩn giấu thân thể.
Ba người vừa nhảy lên cây, mí mắt của Dương Diệp co giật, bởi vì ba người này nhảy cao hơn một chút, có lẽ đêm nay sẽ thấy máu. . .
Sau khi nhảy lên cành cây, tên nam tử Hoàng Thanh nói:
- Dĩ vãng Huyền thú sẽ không kết bè kết lũ với nhau, không biết vì sao Thanh Vân Bảng khóa này, những Huyền thú Vương giai kia lại biết kết bè kết lũ, thậm chí rất nhiều Huyền thú Vương giai còn đoàn kết hơn nhân loại chúng ta. Nếu như những Huyền thú Vương giai trong Thập Vạn Đại Sơn đều đoàn kết lại, như vậy chúng ta tham gia Thanh Vân Bảng khóa này sẽ lâm vào nguy hiểm.
Hoàng Thanh gật gật đầu, nói:
Hắn đã lĩnh hội thực lực của Bách Hoa cung Văn Nhân Nguyệt, mà đệ tử của Nguyên Môn, còn có học viện hoàng gia Đại Tần đế quốc có tiếng tăm lớn hơn cả Bách Hoa cung, hắn còn chưa thấy thực lực người ta, hắn nhất định phải bảo trì trạng thái cảnh giác cao độ bất cứ lúc nào.
Thanh Vân Bảng, việc này có quan hệ tới an nguy của mẫu thân, hắn phải cẩn thận một chút, không thể có một chút bất cẩn nào.
Màn đêm lặng lẽ giáng lâm, trên bầu trời không có một ánh sao nào, toàn bộ Thanh Vân sơn mạch đều bị màn đêm bao phủ.
- Gào gừ!
Đột nhiên, một tiếng gầm thét vang dội bao phủ Thanh Vân sơn mạch, từ khi tiếng kêu gào này vang lên, chợt, từng tiếng kêu gào vang vọng không ngừng, tiếng kêu vang vọng liên tiếp bên trong Thanh Vân sơn mạch.
Tuy rằng đôi mắt huyền giả nhân loại có thể thấy rõ màn đêm, thế nhưng không nghi ngờ chút nào, ở trong đêm tối, Huyền thú càng có ưu thế, đặc biệt một ít Huyền thú đặc thù, ví dụ như cú đêm mà Dương Diệp đã gặp được trong đáy vực Đoạn Hồn.
Huyền giả nhân loại, ngoại trừ những thiên tài sáu thế lực lớn ra, còn có các huyền giả khác tham gia Thanh Vân Bảng huyền giả đang đối mặt Huyền thú Vương giai, có thể nói bọn họ không có chút ưu thế nào, càng không cần nói trong đêm tối. Vì lẽ đó, khi sắc trời bắt đầu tối dần, vô số huyền giả tham gia Thanh Vân Bảng đều tìm kiếm nơi ẩn thân.
Trên đại thụ, đột nhiên Dương Diệp mở hai mắt ra, sau một hồi im lặng, hắn nhíu mày, bởi vì hắn phát hiện có ba người đang lặng lẽ đi về hướng của hắn.
Nghiêng đầu nhìn Tử Điêu trên bả vai, phát hiện nó đã ngủ, Dương Diệp lắc đầu và nở nụ cười, chẳng trách ba người kia tới gần hắn trăm trượng mà hắn mới phát hiện, thì ra tên tiểu tử này ngủ.
Do dự một chút, Dương Diệp quyết định không thèm quan tâm ba người này, chỉ cần đối phương không trêu chọc tới hắn là được.
Rất nhanh, ba người đi tới dưới gốc đại thụ của Dương Diệp, sau khi im lặng một hồi, Dương Diệp nghe được một giọng nam trong đó nói:
- Hai vị huynh đệ, đêm nay chúng ta sẽ nghỉ ngơi tại nơi này, chỉ cần chúng ta không làm ra động tĩnh lớn, có lẽ sẽ không hấp dẫn Huyền thú Vương giai.
Một người trong đó cau mày nói:
- Hoàng Thanh huynh đệ, ta luôn cảm thấy nơi này có gì đó không đúng, nếu không chúng ta nên đi sang nơi khác đi.
Nam tử tên là Hoàng Thanh lắc lắc đầu, nói:
- Thanh Hải huynh đệ, Thanh Vân sơn mạch khắp nơi đều không đúng, ta nhìn thấy nơi này ẩn thân không tệ, ngươi xem chung quanh đi, ngoại trừ gốc đại thụ này ra, tất cả đều nhìn có thể thấy ngay, cho dù phát hiện Huyền thú Vương giai, chúng ta cũng có thể dùng tốc độ nhanh nhất thoát đi.
Nói đến đây, Hoàng Thanh nhìn sang nữ tử duy nhất trong nhóm, nói:
- Hải Tuyết sư muội, ngươi cảm thấy thế nào?
Nữ tử tên là Hải Tuyết trầm ngâm một hồi, sau đó nàng gật đầu, nói:
- Dựa theo lời Hoàng huynh nói đi!
Nghe vậy, Hoàng Thanh cười cợt, nói:
- Đêm nay chúng ta sẽ nghỉ ngơi tại đây một đêm, chờ hừng đông ngày mai sẽ đi tìm nhiều bằng hữu tán tu hơn nữa. Những Huyền thú Vương giai kia thực sự quá mạnh, chúng ta chỉ có ba người, nếu như gặp phải một con hai con còn có biện pháp ứng phó, thế nhưng nếu như gặp phải huyền thú kết bè kết lũ, như vậy chúng ta chỉ có thể trốn mà thôi.
Nói xong, hắn thả người nhảy một cái, cũng nhảy tới cành cây phía dưới Dương Diệp, sau đó, nữ tử và nam tử kia cũng nhảy lên cây, lợi dụng cành cây và thân cây ẩn giấu thân thể.
Ba người vừa nhảy lên cây, mí mắt của Dương Diệp co giật, bởi vì ba người này nhảy cao hơn một chút, có lẽ đêm nay sẽ thấy máu. . .
Sau khi nhảy lên cành cây, tên nam tử Hoàng Thanh nói:
- Dĩ vãng Huyền thú sẽ không kết bè kết lũ với nhau, không biết vì sao Thanh Vân Bảng khóa này, những Huyền thú Vương giai kia lại biết kết bè kết lũ, thậm chí rất nhiều Huyền thú Vương giai còn đoàn kết hơn nhân loại chúng ta. Nếu như những Huyền thú Vương giai trong Thập Vạn Đại Sơn đều đoàn kết lại, như vậy chúng ta tham gia Thanh Vân Bảng khóa này sẽ lâm vào nguy hiểm.
Hoàng Thanh gật gật đầu, nói:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.