Kiếm Vực Vô Địch (Dịch)

Chương 206: Ngự Kiếm Thuật 1

thanh loan phong thượng

02/03/2023

Trong núi tu luyện không có năm tháng, nháy mắt đã hai tháng trôi qua.

Dưới Thác nước, Dương Diệp khoanh chân ngồi trên tảng đá bóng loáng, để mặc dòng nước trên đỉnh đầu trùng kích. Một khắc nào đó, Dương Diệp mở mắt, chậm rãi đứng lên, đứng có chút chật vật, nhưng hắn vẫn chậm rãi đứng lên.

Chân phải giậm nhẹ vào đá, tung người nhảy lên, bình ổn hạ xuống mặt đất.

Cúi đầu nhìn nhìn làn da màu đồng cổ trên người, khóe miệng Dương Diệp cong lên, lộ ra một nụ cười. Hai tháng rèn luyện phi nhân tính, hắn đã không chỉ có thể đứng vững dưới thác nước, mà nhục thân của hắn cũng có tiến bộ vượt bậc về chất, hiện tại nhục thân của hắn đã đạt tới cảnh giới kim cương bất hoại.

Nói một cách đơn giản thì chính là nhục thân của hắn hiện tại đã có thể so với nhục thân của Huyền thú Vương cấp!

- Nhục thân hiện tại của ngươi huyền bảo và Huyền kỹ bình thường căn bản khó có thể làm thương tổn rồi!

Đúng lúc này, Mạc lão xuất hiện bên cạnh Dương Diệp.

- Mạc lão, ta hiện tại cảm thấy cả người tràn ngập lực lượng, rất muốn tới Thập Vạn Đại Sơn tìm một con Huyền thú Vương cấp đấu với nó!

Dương Diệp có chút hưng phấn nói. Nếu không phải ở chân núi này, hắn thật sự rất muốn thả U Minh Lang Vương ra chiến đấu thống khổ một lần. Hắn sau khi đi tới chân núi này thì không bảo tiểu gia hỏa và ba con Huyền thú ra, lòng phòng người không thể không có, tiểu tuyền qua thật sự quá mức thần bí, hắn thật sự không hy vọng để quá nhiều người biết.

Tiểu gia hỏa có thể liếc một cái là nhìn ra tiểu tuyền qua của hắn, Ân Huyên Nhi cũng có thể, theo lý mà nói thì lão nhân trước mắt này cũng có thể, dù sao thực lực của lão nhân này vượt trên họ. Nhưng không biết vì sao, cường giả nhân loại tiếp xúc với hắn đều không có một ai nhìn ra được tiểu tuyền qua của hắn, đối với điều này Dương Diệp cũng có chút nghi hoặc.

- Muốn chiến đấu thì sau này ắt có cơ hội!

Mạc lão nói:



- Hiện tại nhục thân của ngươi đã rất khó đề thăng rồi, bất kể là dòng nước của thác nước hay là u minh quỷ hỏa với trình độ hiện tại đều không có trợ giúp quá lớn cho nhục thân của ngươi, mà ta nếu tăng mạnh u minh quỷ hỏa, nhưng lại không có một số linh vật phụ trợ thì nhục thân của ngươi lại không chịu nổi. Tóm lại, nhục thân trước hết tạm thời bỏ sang bên, hiện tại nên luyện ngự kiếm thuật đó của ngươi rồi!

Nghe vậy, Dương Diệp gật đầu đồng ý, hắn cũng phát hiện thác nước đó đã không có tác dụng lớn đối với nhục thân của hắn hiện tại. Về phần u minh quỷ hỏa vẫn có thể đề thăng nhục thân, nhưng trước mắt Mạc lão lại không có linh thảo, không có linh thảo, dùng u minh quỷ hỏa đề thăng nhục thân thì đó chính là thật sự đi tìm chết.

- Ngươi thi triển ngự kiếm thuật một lần cho ta xem nào!

Mạc lão nói.

Dương Diệp gật đầu, lật tay phải, trường kiếm xuất hiện ở trong tay hắn, ý niệm khẽ động, trường kiếm bay lên không bay lên trên dưới trái phải một hồi. Một lúc sau, hắn thu hồi trường kiếm nhìn Mạc lão đang đứng trước mắt.

Mạc lão chậm rãi lắc đầu, nói:

- Cái này quá màu mè, căn bản không thể dùng để đối địch, ngự kiếm thuật trừ chú ý tới một chữ xảo ra thì còn phải chú ý tới một chữ nhanh. Tốc độ ngự kiếm của ngươi cho dù là một Phàm Nhân cảnh cũng có thể phòng bị, nếu đối phương có thể phòng bị, vậy thì hiệu quả của ngự kiếm thuật sẽ suy giảm mạnh.

Nói xong Mạc lão chỉ chỉ vào một cây đại thụ xa ngoài trăm trượng, nói:

- Ngươi xem này.

Dứt lời, kiếm trong tay Dương Diệp bỗng dưng thoát khỏi tay hắn, sau đó hóa thành một đạo kiếm quang cắm vào cây đại thụ ở ngoài trăm trượng đó.

Yết hầu Dương Diệp giật giật, khiếp sợ nói:



- Khoảng cách ngoài trăm trượng mà trong thời gian một hơi thở cũng không cần, mạnh quá!

Đúng vậy, khoảng cách trăm trượng, kiếm này không ngờ trong nháy mắt đã tới nơi, điều này thật sự khiến Dương Diệp chấn kinh.

Vẫn chưa kết thúc!

Chỉ thấy thanh trường kiếm đó lại đột nhiên từ trong cây đại thụ bay ngược ra, sau đó thì lại hóa thành một đạo kiếm quang phóng lên cao, trên trời cao, giống như Dương Diệp lúc trước đã làm vậy, trường kiếm bay lượn trên dưới trái phải một vòng, nhưng mà lần này lại khác với Dương Diệp thi triển lúc trước, bởi vì trên trời cao căn bản là không nhìn thấy kiếm đâu cả.

Dương Diệp nhìn thấy toàn là kiếm quang và tàn ảnh, mà bản thân kiếm thì hắn căn bản không thấy đâu cả, đó là do tốc độ quá nhanh.

- Vù!

Trường kiếm bay trở về trước mặt Dương Diệp.

Mạc lão nhìn Dương Diệp, nói:

- Đừng chấn kinh, người lúc trước sáng tạo ra ngự kiếm thuật này có thể lấy thủ cấp ngoài vạn dặm, mà thời gian hắn dùng hắn dùng cũng chỉ là hai hơi thở mà thôi, hai hơi thở bay ngàn dặm, tốc độ như vậy, cho dù là Hoàng Giả cảnh thi triển ý niệm cũng không nhanh bằng

- Hai tức thời gian bay ngàn dặm!

Dương Diệp khiếp sợ nói:

- Mạc lão, ngự kiếm thuật này thật sự chỉ là Huyền kỹ Địa cấp thôi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kiếm Vực Vô Địch (Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook