Kiếm Vực Vô Địch (Dịch)

Chương 143: Phát Uy (1)

thanh loan phong thượng

13/02/2023

U Minh lang ngừng lại, trên lưng sói, sắc mặt của Dương Diệp và nữ tử vô cùng ngưng trọng nhìn về phía trước bọn họ.

Ở trước mắt bọn họ là một mảng rậm rạp, không phải mặt cỏ mà là một mảng Huyền thú, những Huyền thú này cảnh giới này không cao, phần lớn đềulà tam giai và tứ giai, thể tích cũng không lớn, hình thể tương tự như Tử Điêu. Nhưng số lượng đó quả thật là dọa người, rậm rạp chi chít, ít nhất cũng phải đến mười vạn, hơn nữa còn đang không ngừng gia tăng.

Cũng may những Huyền thú này không chủ động công kích hai người bọn Dương Diệp, bằng không cho dù là có U Minh Lang Vương ở đây thì Dương Diệp cũng phải chạy trốn.

- Là đàn Phệ Kim Nghĩ!

Nhìn một mảng rậm rạp trước mắt, nữ tử trầm giọng nói.

Nghe vậy, Dương Diệp nheo mắt lại, loại Huyền thú này hắn cũng từng nghe nói, loại Huyền thú này tuy cảnh giới không lao nhưng một số tộc quần hung ác trong Thập Vạn Đại Sơn cũng không dám trêu chọc chúng, bởi vì số lượng của chúng thật sự là quá dọa người. Đây không phải là một tộc quần chú ý tới chất lượng, bọn họ là tộc quần chân chính dùng số lượng để thủ thắng.

- Xem ra Huyền thú Linh cấp đó biết ý đồ của chúng ta, cho nên phái đám Phệ Kim Nghĩ này tới ngăn cản chúng ta!

Nữ tử nói:

- Tiểu đệ đệ, ngươi đừng lo, nếu không có biện pháp nào khác thì chúng ta chỉ có thể chạy trốn từ địa phương khác thôi, tên gia hỏa phái sau cách chúng ta chỉ còn chứng mấy chục cái hô hấp!

Cảm nhận được đàm LiệtDiễm Sư và kỵ binh nhân loại phía sau càng lúc càng gần, Dương Diệp hít sâu một hơi, sau đó nhìn về phía Tử Điêu, nói:

- Tiểu tử, đến lúc ngươi phát uy rồi đấy!



Nói xong, Dương Diệp vỗ vỗ U Minh Lang Vương, U Minh lang hiểu ý, một tiếng sói tru vang lên, sau đó chạy về phía đàn kiến.

Dương Diệp còn nhớ rõ cảnh tượng lúc trước tiểu gia hỏa này dọa cho đám Dạ Kiêu tộc (tộc cú đêm) chạy trốn, đám Phệ Kim Nghĩ trước mắt này bất kể là trên cảnh giới hay là trên số lượng, so với đám cú đêm đó thì đều kém hơn không chỉ một chút.

Nữ tử biến sắc, thiếu chút nữa thì nhảy xuống khỏi lưng sói, nam tử trước mắt này không phải là đi tìm chết chứ, ngay khi nàng ta do dự xem có nên nhảy xuống khỏi lưng sói hay không thì Tử Điêu trên vai Dương Diệp đã xuất hiện trước mặt đàn kiến.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của nữ tử, trong cơ thể Tử Điêu đột nhiên trào ra một cỗ uy áp vô hình, uy áp này vừa xuất hiện, những Phệ Kim Nghĩ đó lập tức như gặp đại địch, chỉ sau một thoáng giống như thủy triều ùy ra sau. Cảnh tượng này quả thật là là vô cùng hoành tráng.

Giống như tiểu gia hỏa này lần trước đuổi đám cú đêm, những Phệ Kim Nghĩ này để nhanh chóng chạy thoát không ngờ bắt đầu công kích đồng loại, có thể nói, đàn Phệ Kim Nghĩ hiện tại là giẫm lên thi thể của đồng loại để chạy trốn!

Nhìn một màn trước mắt, nữ tử sau lưng Dương Diệp hai mắt trợn trừng, trên mặt tràn ngập vẻ khiếp sợ. Mọt màn trước mắt này thật sự khiến nàng ta rung động, đây chính là hơn mười vạn con Phệ Kim Nghĩ đó, cho dù là cường giả Linh Giả cảnh cũng phải tạm tránh mũi nhọn. Sau khi cái con chồn bé xinh xinh kia vung vẩy móng vuốt mấy cái thì chạy toán loạn? Hơn nữa còn giẫm lên cả thi thể của đồng loại để chạy trốn, đây là long uy trong truyền thuyết sao?

Nhìn thấy những Phệ Kim Nghĩ đó chạy trối chết, Tử Điêu hài lòng gật gù cái đầu nhỏ, sau đó nhảy về lại trên vai Dương Diệp, cái đầu nhỏ cọ cọ vào hai má Dương Diệp, giống như là đang kể công!

Vươn tay ra xoa xoa đầu tiểu gia hỏa, Dương Diệp cười nói:

- Tính cho ngươi một công lao, về phần phần thưởng, dù sao tất cả những gì của ta đều là của ngươi, tất cả những gì của ngươi cũng là của ta!

Nói xong, sắc mặt Dương Diệp đỏ lên, tiểu tử này giàu hơn hắn nhiều, hắn đây không phải là đang khen thưởng mà là đang chiếm tiện nghi!



Tử Điêu nhìn thoáng qua bụng của Dương Diệp, sau đó vội vàng gật cái đầu nhỏ, cái khác thì nó không biết, chỉ biết cái tiểu tuyền qua kia hiện tại coi như là của nó.

- Tiểu đệ đệ, nó là Huyền thú gì vậy?

Lúc này, nữ tử không nén được tò mò, mở miệng hỏi.

Dương Diệp quay đầu nhìn nữ tử một cái, nói:

- Ngươi cảm thấy ta sẽ nói với ngươi à?

Nữ tử bĩu môi, không hỏi vấn đề này nữa, chỉ tò mò nhìn Tử Điêu trên vai Dương Diệp, muốn sờ sờ nhưng lại bị đứa bé con này tức giận, lập tức đành bỏ cuộc.

...

- Vì sao lại vậy?

Thấy Phệ Kim Nghĩ đàn rút lui như như thủy triều, đại hán râu quai nón lộ ra vẻ mặt nghi hoặc. Đàn Phệ Kim Nghĩ phụng lệnh của hắn ngăn cản hai nhân loại và thú vương đó, theo lý mà nói thì nếu không có mệnh lệnh của hắn, cho dù hai người đó là cường giả Linh Giả cảnh thì đàm Phệ Kim Nghĩ đó cũng không có gan dám rút lui.

Nhưng hiện tại, đàn Phệ Kim Nghĩ không ngờ lại trực tiếp thối lui, giống như gặp phải Thú Hoàng vậy, điều này khiến cho trong đầu đại hán râu quai nón tràn ngập nghi hoặc.

- Man sư, thú vương của đế quốc Huyền thú ngươi vì sao lại làm tọa kỵ cho nhân loại?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kiếm Vực Vô Địch (Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook