Chương 353: Phục! (1)
thanh loan phong thượng
02/03/2023
Dương Diệp đương nhiên sẽ không để cho Khiếu Lang này chết như vậy, khi cái cổ của Khiếu Lang sắp tiếp xúc đến Tử Linh Kiểm, tâm niệm của Dương Diệp thoáng động, Tử Linh Kiểm hóa thành một luồng ánh sáng màu tím bay đến trong tay hắn.
Tự sát không thành, thân hình của Khiếu Lang run lên và khôi phục lại bản thể, hắn nhìn Dương Diệp với hai mắt muôn phun lửa và hét giận dữ nói:
- Nhân loại, ngươi muốn sỉ nhục ta sao?
- SỈ nhục ngươi à?
Dương Diệp lắc đầu, sau đó hít một tiếng, nói:
- Khiếu Lang, lúc trước ngươi nói nhân loại ta nói không giữ lời, thích nói một đằng làm một nẻo, nhưng huyền thú của Đề quốc Huyện Thú ngươi làm sao không phải như vậy? Giữa ta và ngươi từng có giao hẹn, nêu ngươi thua thì phải làm tay chân của ta mười năm, bây giờ ngươi lại muốn đổi ý, ngươi thật sự làm cho ta khinh thường!
Dương Diệp nói xong thì ôm Tử Điêu và xoay người rời đi. Tử Điêu hình như có chút không cam lòng, nhưng vẫn tôn trọng lựa chọn của Dương Diệp mà không có gây sự!
Nhìn theo bóng lưng của Dương Diệp cùng Tử Điêu, biểu tình trên mặt Khiếu Lang biến đổi, một lát sau, hắn hít sâu một hơi, sau đó nói:
- Nhân loại, không nên dùng toại phép khích tướng thấp kém này với ta. Khiếu Lang ta thua, từ nay về sau, ta chính là tay chân của ngươi!
Dương Diệp nghe vậy thì khóe miệng hơi cong lên, trên mặt hiện ra vẻ vui mừng, khi hắn xoay người nhìn Khiếu Lang, trên mặt đã tại khôi phục sự bình tĩnh, nói:
- Ngươi chắc chắn chứ?
- Đương nhiên!
Khiếu Lang hừ lạnh một tiếng, sau đó nói:
- Tuy nhiên ta có một điều kiện, đó chính là ở trong mười năm này, mỗi một năm ta có thể khiêu chiến ngươi một lần, nếu như ta thua, ta lại tiếp tục làm tay chân của ngươi, nếu như ta thắng, ta có thẻ rời đi, ngươi thấy thế nào?
Dương Diệp hơi trầm ngâm, sau đó khẽ gật đầu, nói:
- Có thể!
Đối với Dương Diệp, có một cường giả không ngừng ở bên cạnh thúc giục hắn là một chuyện tốt, có áp lực mới có động lực!
- Ta làm sao có khả năng tin tưởng ngươi được!
Dương Diệp nhìn về phía Khiếu Lang, trầm giọng nói. Hắn nhất định phải thu đối phương vào vòng xoáy đan điền, nhưng đối với con huyền thú Vương cấp thực lực cường đại này, hắn nhất định sẽ không yên lòng, hắn cũng không dám tiết lộ chuyện vòng xoáy đan điền ra ngoài, nếu không Nam Vực này sợ rằng sẽ không còn chỗ cho Dương Diệp hắn dung thân nữa!
Khiếu Lang nhíu mày, nói:
- Nhân loại, Khiếu Lang ta nói giữ lời, ta đã nói với ngươi mười năm thì sẽ ở cùng ngươi mười năm!
Dương Diệp khẽ lắc đầu và nhìn về phía Tử Điêu, hi vọng Tử Điêu có biện pháp gì đó.
Tử Điêu hiểu ý, hai mắt chớp chớp và im tặng một fát rồi đột nhiên ánh mắt sáng lên, thân hình lóe lên và đi tới giữa Khiếu Lang cùng Dương Diệp, sau đó móng nhỏ nhẹ nhàng vung lên về phía Khiếu Lang, trong nháy mắt từng ánh sáng màu tím rạch ra một tơ máu ở chỗ mi tâm của Khiếu Lang, tiếp theo, nó lại vung tay về phía mi tâm của Dương Diệp, mi tâm của Dương Diệp cũng xuất hiện một tơ máu.
Ở trong ánh mắt không hiểu của Dương Diệp cùng Khiếu Lang, Tử Điêu lại vung móng nhỏ lên, sau đó nơi mi tâm của hai người đột nhiên bay ra một giọt máu tươi, ở dưới ánh sáng màu tím vây quanh, hai giọt máu tươi chậm rãi dung hợp, nơi mi tâm của Khiêu Lang đột nhiên chậm rãi ngưng kết một ân ký kỳ tạ.
Mà vào lúc này, Khiếu Lang đột nhiên cực kỳ hoảng sợ, nhìn Tử Điêu khủng hỏng nói:
-Khế ước linh hồn, tại tà khế ước linh hồn, khế ước tình hồn đã thất truyền tới vạn năm, ngươi rốt cuộc là huyền thú gì mà tại có thê hiệu được bí pháp thượng cổ này...
Tử Điêu không để ý tới Khiếu Lang, móng nhỏ lại vung lên, sau đó giọt máu trong ánh sáng tím này lập tức bay vào chỗ mi tâm của Dương Diệp, cùng lúc đó, Dương Diệp có một cảm giác kỳ dị, hắn xác thực không biết nên nói như thế nào về cảm giác kỳ dị này, dù sao giữa hắn cùng với Khiếu Lang này có liên hệ gì đó, không, phải nói là hình như có thể cảm ứng được tất cả mọi thứ của Khiếu Lang!
Tử Điêu vỗ nhẹ vào móng nhỏ, sau đó thân hình lóe lên, trực tiếp rơi xuống trên vai của Dương Diệp.
Tự sát không thành, thân hình của Khiếu Lang run lên và khôi phục lại bản thể, hắn nhìn Dương Diệp với hai mắt muôn phun lửa và hét giận dữ nói:
- Nhân loại, ngươi muốn sỉ nhục ta sao?
- SỈ nhục ngươi à?
Dương Diệp lắc đầu, sau đó hít một tiếng, nói:
- Khiếu Lang, lúc trước ngươi nói nhân loại ta nói không giữ lời, thích nói một đằng làm một nẻo, nhưng huyền thú của Đề quốc Huyện Thú ngươi làm sao không phải như vậy? Giữa ta và ngươi từng có giao hẹn, nêu ngươi thua thì phải làm tay chân của ta mười năm, bây giờ ngươi lại muốn đổi ý, ngươi thật sự làm cho ta khinh thường!
Dương Diệp nói xong thì ôm Tử Điêu và xoay người rời đi. Tử Điêu hình như có chút không cam lòng, nhưng vẫn tôn trọng lựa chọn của Dương Diệp mà không có gây sự!
Nhìn theo bóng lưng của Dương Diệp cùng Tử Điêu, biểu tình trên mặt Khiếu Lang biến đổi, một lát sau, hắn hít sâu một hơi, sau đó nói:
- Nhân loại, không nên dùng toại phép khích tướng thấp kém này với ta. Khiếu Lang ta thua, từ nay về sau, ta chính là tay chân của ngươi!
Dương Diệp nghe vậy thì khóe miệng hơi cong lên, trên mặt hiện ra vẻ vui mừng, khi hắn xoay người nhìn Khiếu Lang, trên mặt đã tại khôi phục sự bình tĩnh, nói:
- Ngươi chắc chắn chứ?
- Đương nhiên!
Khiếu Lang hừ lạnh một tiếng, sau đó nói:
- Tuy nhiên ta có một điều kiện, đó chính là ở trong mười năm này, mỗi một năm ta có thể khiêu chiến ngươi một lần, nếu như ta thua, ta lại tiếp tục làm tay chân của ngươi, nếu như ta thắng, ta có thẻ rời đi, ngươi thấy thế nào?
Dương Diệp hơi trầm ngâm, sau đó khẽ gật đầu, nói:
- Có thể!
Đối với Dương Diệp, có một cường giả không ngừng ở bên cạnh thúc giục hắn là một chuyện tốt, có áp lực mới có động lực!
- Ta làm sao có khả năng tin tưởng ngươi được!
Dương Diệp nhìn về phía Khiếu Lang, trầm giọng nói. Hắn nhất định phải thu đối phương vào vòng xoáy đan điền, nhưng đối với con huyền thú Vương cấp thực lực cường đại này, hắn nhất định sẽ không yên lòng, hắn cũng không dám tiết lộ chuyện vòng xoáy đan điền ra ngoài, nếu không Nam Vực này sợ rằng sẽ không còn chỗ cho Dương Diệp hắn dung thân nữa!
Khiếu Lang nhíu mày, nói:
- Nhân loại, Khiếu Lang ta nói giữ lời, ta đã nói với ngươi mười năm thì sẽ ở cùng ngươi mười năm!
Dương Diệp khẽ lắc đầu và nhìn về phía Tử Điêu, hi vọng Tử Điêu có biện pháp gì đó.
Tử Điêu hiểu ý, hai mắt chớp chớp và im tặng một fát rồi đột nhiên ánh mắt sáng lên, thân hình lóe lên và đi tới giữa Khiếu Lang cùng Dương Diệp, sau đó móng nhỏ nhẹ nhàng vung lên về phía Khiếu Lang, trong nháy mắt từng ánh sáng màu tím rạch ra một tơ máu ở chỗ mi tâm của Khiếu Lang, tiếp theo, nó lại vung tay về phía mi tâm của Dương Diệp, mi tâm của Dương Diệp cũng xuất hiện một tơ máu.
Ở trong ánh mắt không hiểu của Dương Diệp cùng Khiếu Lang, Tử Điêu lại vung móng nhỏ lên, sau đó nơi mi tâm của hai người đột nhiên bay ra một giọt máu tươi, ở dưới ánh sáng màu tím vây quanh, hai giọt máu tươi chậm rãi dung hợp, nơi mi tâm của Khiêu Lang đột nhiên chậm rãi ngưng kết một ân ký kỳ tạ.
Mà vào lúc này, Khiếu Lang đột nhiên cực kỳ hoảng sợ, nhìn Tử Điêu khủng hỏng nói:
-Khế ước linh hồn, tại tà khế ước linh hồn, khế ước tình hồn đã thất truyền tới vạn năm, ngươi rốt cuộc là huyền thú gì mà tại có thê hiệu được bí pháp thượng cổ này...
Tử Điêu không để ý tới Khiếu Lang, móng nhỏ lại vung lên, sau đó giọt máu trong ánh sáng tím này lập tức bay vào chỗ mi tâm của Dương Diệp, cùng lúc đó, Dương Diệp có một cảm giác kỳ dị, hắn xác thực không biết nên nói như thế nào về cảm giác kỳ dị này, dù sao giữa hắn cùng với Khiếu Lang này có liên hệ gì đó, không, phải nói là hình như có thể cảm ứng được tất cả mọi thứ của Khiếu Lang!
Tử Điêu vỗ nhẹ vào móng nhỏ, sau đó thân hình lóe lên, trực tiếp rơi xuống trên vai của Dương Diệp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.