Chương 171: Ra Rồi! (1)
thanh loan phong thượng
13/02/2023
- Trên mặt ta nở hoa à?
Dương Diệp hỏi Tần Tịch Nguyệt đang hìn chằm chằm vào hắn? Từ lúc trước đến bây giờ, Tần Tịch Nguyệt ở bên cạnh cứ nhìn chằm chằm vào hắn, nhìn tới mức khiến hắn cảm thấy không hiểu ra làm sao.
Tần Tịch Nguyệt chớp chớp mắt, sau đó nghiêm túc nói:
- Tiểu đệ đệ, kỳ thật tỷ tỷ thật sự có ý với ngươi đó!
Sự quyết đoán và tàn nhẫn của Dương Diệp lúc trước thật sự đã khiến nàng ta bất ngờ, nói giết là giết, tuyệt không Lướt át lằng nhằng, nàng ta thích hợp tác với người như vậy!
-Tình yêu của ngươi rẻ rúng vậy à?
Dương Diệp làm sao tin được những lời ma quỷ của nữ nhân này?
Tần Tịch Nguyệt cười cười, không tiếp tục đề tài này nữa mà nói:
Tiểu đệ đệ, từ thái độ của những người đó đối với ngươi lúc trước cho thấy, ngươi không phải là đệ tử của Kiếm Tông thì chắc cũng có chút dính líu với Kiếm Tông. Vậy vì sao lại xuất thủ không chút lưu tình với tên đệ tử của Kiếm Tông kia? Đương nhiên, tỷ tỷ chỉ là tò mò mà thôi!
Dương Diệp trầm mặc một chút rồi nói:
- Ta vốn là đệ tử của Kiếm Tông
- Vốn là? Vậy chính là nói hiện tại không phải nữa? Vì sao thế?
Trong mắt Tần Tịch Nguyệt tràn đầy vẻ nghi hoặc.
- Bởi vì ta đã bị trục xuất khỏi Kiếm Tông, nói như vậy cũng không đúng lắm, nói một cách chính xác thì ta không được Kiếm Tông thừa nhận, hiểu chưa?
Dương Diệp lạnh lùng nói.
- Sao có thể như vậy được?
Tần Tịch Nguyệt trợn to hai mắt, nói với vẻ bất khả tư nghị:
- Ngươi lĩnh ngộ được kiếm ý, hơn nữa ngươi có thực lực cường hãn như vậy, Kiếm Tông tha thiết lôi kéo còn không kịp, sao lại trục xuất ngươi đi?
- Ta có cần phải lừa ngươi không?
Dương Diệp nói.
Tần Tịch Nguyệt lắc đầu nói:
- Tỷ tỷ không phải không tin ngươi, chỉ là không hiểu mà thôi!
- Bởi vì ta đắc tội với Bách Hoa cung, Kiếm Tông chịu áp lực của Bách Hoa cung cho nên quyết định giao ta cho Bách Hoa cung xử trí, tựa như vừa rồi ấy, đã hiểu chưa?
Dương Diệp lạnh nhạt nói. Đối với Kiếm Tông hắn đã không còn một chút niệm tưởng nào, bên trong chỉ còn Thiên trưởng lão và Tô Thanh Thi là khiến hắn bận tâm.
- Chẳng rách ngươi lúc trước đối đãi với người của Bách Hoa cung, lại chẳng trách ngươi xuất thủ không chút lưu tình với tên Đổng Vô Thương kia của Kiếm Tông như thế!
Tần Tịch Nguyệt thấp giọng nói. Hiện tại nàng ta xem như đã minh bạch lúc trước Dương Diệp vì sao vừa ra tay đã hạ sát thủ, thì ra hắn đã có ân oán từ trước với Kiếm Tông và Bách Hoa cung. Đồng thời cũng minh bạch Dương Diệp lúc trước vì sao không chút do dự cự tuyệt lời mời của nàng ta.
- Thôi xin, là bọn họ gây sự với ta trước mà? Nói cứ như là ta cố ý nhằm vào bọn họ ý!
Dương Diệp có chút bất mãn nói.
Tần Tịch Nguyệt dừng chân, nói với vẻ nghiêm túc!
- Tiểu đệ đệ, ngươi nói thật với tỷ tỷ đi, ngươi thành lập thế lực kia, có phải là để đối phó với Bách Hoa cung không?
- Đúng!
Dương Diệp cũng không giấu diếm.
Nghe vậy, Tần Tịch Nguyệt hít sâu một hơi, trên mặt hiện lên vẻ chua chát, nói:
- Tiểu đệ đệ, ngươi có biết Bách Hoa cung khủng bố cữ nào không? Đó chính là thế lực đỉnh cấp có cường giả Hoàng Giả cảnh tồn tại đó. Hơn nữa trong đó cường giả Tôn Giả cảnh và Linh Giả cảnh cũng nhiều không đếm xuể, ngươi lại bảo tỷ tỷ đi thành lập một thế lực có thể chống lại loại thực lực này, ngươi thật sự là xem trọng tỷ tỷ quá rồi.
- Ngươi sợ à?
Dương Diệp lạnh lùng hỏi.
- Chẳng lẽ không nên sợ sao?
Tần Tịch Nguyệt trợn mắt, nói:
- Tiểu đệ đệ, tỷ tỷ không biết giữa ngươi và Bách Hoa cung rốt cuộc có ân oán gì, nhưng tỷ tỷ muốn nói, đừng nói ngươi lĩnh ngộ kiếm ý, cho dù là toàn bộ Kiếm Tông của ngươi cũng không đối phó được Bách Hoa cung đâu.
- Chất nhi đó của ngươi có thế lực mạnh hơn ngươi không biết bao nhiêu lần, ngươi sẽ bởi vậy mà từ bỏ chuyện đi cứu mẫu hậu của ngươi sao?
Dương Diệp nghiêm túc hỏi.
Dương Diệp hỏi Tần Tịch Nguyệt đang hìn chằm chằm vào hắn? Từ lúc trước đến bây giờ, Tần Tịch Nguyệt ở bên cạnh cứ nhìn chằm chằm vào hắn, nhìn tới mức khiến hắn cảm thấy không hiểu ra làm sao.
Tần Tịch Nguyệt chớp chớp mắt, sau đó nghiêm túc nói:
- Tiểu đệ đệ, kỳ thật tỷ tỷ thật sự có ý với ngươi đó!
Sự quyết đoán và tàn nhẫn của Dương Diệp lúc trước thật sự đã khiến nàng ta bất ngờ, nói giết là giết, tuyệt không Lướt át lằng nhằng, nàng ta thích hợp tác với người như vậy!
-Tình yêu của ngươi rẻ rúng vậy à?
Dương Diệp làm sao tin được những lời ma quỷ của nữ nhân này?
Tần Tịch Nguyệt cười cười, không tiếp tục đề tài này nữa mà nói:
Tiểu đệ đệ, từ thái độ của những người đó đối với ngươi lúc trước cho thấy, ngươi không phải là đệ tử của Kiếm Tông thì chắc cũng có chút dính líu với Kiếm Tông. Vậy vì sao lại xuất thủ không chút lưu tình với tên đệ tử của Kiếm Tông kia? Đương nhiên, tỷ tỷ chỉ là tò mò mà thôi!
Dương Diệp trầm mặc một chút rồi nói:
- Ta vốn là đệ tử của Kiếm Tông
- Vốn là? Vậy chính là nói hiện tại không phải nữa? Vì sao thế?
Trong mắt Tần Tịch Nguyệt tràn đầy vẻ nghi hoặc.
- Bởi vì ta đã bị trục xuất khỏi Kiếm Tông, nói như vậy cũng không đúng lắm, nói một cách chính xác thì ta không được Kiếm Tông thừa nhận, hiểu chưa?
Dương Diệp lạnh lùng nói.
- Sao có thể như vậy được?
Tần Tịch Nguyệt trợn to hai mắt, nói với vẻ bất khả tư nghị:
- Ngươi lĩnh ngộ được kiếm ý, hơn nữa ngươi có thực lực cường hãn như vậy, Kiếm Tông tha thiết lôi kéo còn không kịp, sao lại trục xuất ngươi đi?
- Ta có cần phải lừa ngươi không?
Dương Diệp nói.
Tần Tịch Nguyệt lắc đầu nói:
- Tỷ tỷ không phải không tin ngươi, chỉ là không hiểu mà thôi!
- Bởi vì ta đắc tội với Bách Hoa cung, Kiếm Tông chịu áp lực của Bách Hoa cung cho nên quyết định giao ta cho Bách Hoa cung xử trí, tựa như vừa rồi ấy, đã hiểu chưa?
Dương Diệp lạnh nhạt nói. Đối với Kiếm Tông hắn đã không còn một chút niệm tưởng nào, bên trong chỉ còn Thiên trưởng lão và Tô Thanh Thi là khiến hắn bận tâm.
- Chẳng rách ngươi lúc trước đối đãi với người của Bách Hoa cung, lại chẳng trách ngươi xuất thủ không chút lưu tình với tên Đổng Vô Thương kia của Kiếm Tông như thế!
Tần Tịch Nguyệt thấp giọng nói. Hiện tại nàng ta xem như đã minh bạch lúc trước Dương Diệp vì sao vừa ra tay đã hạ sát thủ, thì ra hắn đã có ân oán từ trước với Kiếm Tông và Bách Hoa cung. Đồng thời cũng minh bạch Dương Diệp lúc trước vì sao không chút do dự cự tuyệt lời mời của nàng ta.
- Thôi xin, là bọn họ gây sự với ta trước mà? Nói cứ như là ta cố ý nhằm vào bọn họ ý!
Dương Diệp có chút bất mãn nói.
Tần Tịch Nguyệt dừng chân, nói với vẻ nghiêm túc!
- Tiểu đệ đệ, ngươi nói thật với tỷ tỷ đi, ngươi thành lập thế lực kia, có phải là để đối phó với Bách Hoa cung không?
- Đúng!
Dương Diệp cũng không giấu diếm.
Nghe vậy, Tần Tịch Nguyệt hít sâu một hơi, trên mặt hiện lên vẻ chua chát, nói:
- Tiểu đệ đệ, ngươi có biết Bách Hoa cung khủng bố cữ nào không? Đó chính là thế lực đỉnh cấp có cường giả Hoàng Giả cảnh tồn tại đó. Hơn nữa trong đó cường giả Tôn Giả cảnh và Linh Giả cảnh cũng nhiều không đếm xuể, ngươi lại bảo tỷ tỷ đi thành lập một thế lực có thể chống lại loại thực lực này, ngươi thật sự là xem trọng tỷ tỷ quá rồi.
- Ngươi sợ à?
Dương Diệp lạnh lùng hỏi.
- Chẳng lẽ không nên sợ sao?
Tần Tịch Nguyệt trợn mắt, nói:
- Tiểu đệ đệ, tỷ tỷ không biết giữa ngươi và Bách Hoa cung rốt cuộc có ân oán gì, nhưng tỷ tỷ muốn nói, đừng nói ngươi lĩnh ngộ kiếm ý, cho dù là toàn bộ Kiếm Tông của ngươi cũng không đối phó được Bách Hoa cung đâu.
- Chất nhi đó của ngươi có thế lực mạnh hơn ngươi không biết bao nhiêu lần, ngươi sẽ bởi vậy mà từ bỏ chuyện đi cứu mẫu hậu của ngươi sao?
Dương Diệp nghiêm túc hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.