Chương 290: Ra Tay 2
thanh loan phong thượng
02/03/2023
- Thừa tướng, nơi này không cấm chỉ giết người chứ?
- Không cấm chỉ!
Lý Tư nhàn lãnh đạm nhìn thanh niên kia, nói:
- Sở dĩ không cho trưởng bối tông môn các ngươi tới đây, cũng bởi vì khi có người tiến vào truyền tống trận, tranh đấu Thanh Vân Bảng cũng đã mở ra, chỉ cần ngươi có bản lĩnh, cứ việc giết!
Tông môn có ân oán với nhau, đương nhiên Đại Tần đế quốc sẽ không đi điều tiết, thậm chí, song phương đánh càng tàn nhẫn càng tốt.
- Không cấm chỉ là tốt rồi!
Đang lúc này, đột nhiên Dương Diệp bước ra khỏi đám người, đi tới bên cạnh Mộ Dung Yêu, nói:
- Nếu Lý Tư tiền bối đã nói Thanh Vân Bảng đã bắt đầu, không cấm chỉ giết người, đệ tử Kiếm tông chúng ta còn chờ cái gì nữa? Quỷ tông chỉ có ba người, mà chúng ta có mười người, đừng nói mười người chúng ta còn không đánh thắng ba người bọn họ.
Khi thanh niên vừa hỏi câu đó, Dương Diệp đã biết, hắn không thể im lặng mãu được. Hơn nữa trước khi đi, hắn đã đáp ứng Tô Thanh Thi, nếu như có thể nên bảo hộ đệ tử Kiếm tông một chút. Hết cách rồi, đối với yêu cầu của Tô Thanh Thi, hắn không thể cự tuyệt. Mà hiện tại, đệ tử Kiếm tông lại cần hắn bảo hộ, hiện tại có thể đối kháng với tên thanh niên kia cũng chỉ có hắn và Mộ Dung Yêu.
Không phải hắn tự đại, mà là sự thực chính là như vậy. Đương nhiên, còn có một nguyên nhân trọng yếu hơn, nếu như có thể, hắn muốn giết mấy người Quỷ tông ử nơi này. Bởi vì sau khi tiến vào Thập Vạn Đại Sơn, mọi người sẽ bị tách ra, nếu như để người Kiếm tông đơn độc gặp gỡ ba người Quỷ tông, ngoại trừ hắn cùng Tư Đồ Vinh và Mộ Dung Yêu ra, chỉ sợ những người khác dữ nhiều lành ít.
Thế nhưng ở đây lại không giống nhau, hiện tại mọi người ở cùng nhau, có thể tập hợp sức mạnh thành một luồng, mười người đối kháng ba người, nếu như vậy vẫn không thắng thì tham gia Thanh Vân Bảng làm gì? Về nhà sinh con đi.
Nghe được Dương Diệp nói thế, đám người Kiếm tông lập tức ngây người, nhưng rất nhanh cũng phản ứng lại, chợt đi tới bên cạnh ba người Dương Diệp, bọn họ rút trường kiếm ra, ánh mắt đầy nguy hiểm nhìn ba người Quỷ tông.
Thanh niên biến sắc, ánh mắt của hắn đánh giá Dương Diệp, nói:
- Ngươi chính là Dương Diệp đánh giết Vương giả cảnh ở cửa ra vào đế đô?
Cổ tay của Dương Diệp hơi động, Tử Linh kiếm xuất hiện trong tay, hắn chỉ vào thanh niên đứng xa xa, nói:
- Ta không có thời gian nói nhảm với ngươi, nói một câu, là mấy người chúng ta tiến vào truyền tống trận trước hay là chiến?
Thanh niên nhắm hai mắt lại, trong mắt hắn sinh ra hàn quang, hắn rất tự tin, cũng cho rằng chắc chắn đánh giết Dương Diệp có thể đánh giết cường giả Vương Giả cảnh, thế nhưng hắn rõ ràng, hắn tuyệt đối không thể địch nổi mười người Kiếm tông đối diện, cho dù tăng thêm Tu La sau lưng và một sư đệ khác cũng không thể.
Thậm chí, nếu làm không tốt, ba người bọn họ sẽ ngã xuống tại nơi này, tuy rằng bọn họ cũng có thể giết chết bảy tám người của Kiếm tông, thế nhưng như vậy đáng giá không?
Nếu như tiến vào Thập Vạn Đại Sơn, những người Kiếm tông này tách ra, vậy bọn họ hoàn toàn có thể bằng vào một người chém giết người Kiếm tông. Nghĩ tới đây, thanh niên đã hạ quyết định.
Thấy thanh niên không nói, Dương Diệp cười gằn một tiếng, sau đó mang theo mấy người Kiếm tông đi về hướng truyền tống trận. Nếu như hắn thực sự là đệ tử Kiếm tông, hắn tuyệt đối sẽ liều lĩnh đánh chết ba người Quỷ tông tại nơi này, thế nhưng hắn không phải, vì lẽ đó, hắn tự nhiên không thể đi liều mạng vì Kiếm tông, đùa giỡn, Kiếm tông đối xử với hắn thế nào, hắn vẫn còn nhớ rất rõ ràng.
Ở bên cạnh Dương Diệp, Mộ Dung Yêu hơi hé môi, nhưng nàng vẫn không hề nói gì. Với trí tuệ của nàng, lúc này cũng phát hiện quan hệ giữa Dương Diệp cùng Kiếm tông không giống, không phải vậy với tính cách của Dương Diệp, hắn sẽ liều lĩnh lưu người Quỷ tông ở lại chỗ này, nhưng Dương Diệp không có làm như vậy.
Nàng muốn làm như vậy, thế nhưng nếu như Dương Diệp không phối hợp, nàng căn bản không tự tin lưu đối phương lại đây, thậm chí không làm được, còn có khả năng làm đệ tử Kiếm tông và cả nàng nằm lại nơi đây.
Thật đáng tiếc cho cơ hội này. . . . Mộ Dung Yêu thấp giọng thở dài.
Nhìn người Kiếm tông đi vào truyền tống trận, Tu La của Quỷ tông phẫn nộ nói:
- Tiên Quân sư huynh, chúng ta nhìn bọn họ đi vào như thế sao?
- Không phải vậy thì sao?
Thanh niên lãnh đạm nói:
- Ngươi cảm thấy ba người chúng ta đánh thắng mười người bọn họ hay sao?
Tu La nghẹn lời. . . Tuy rằng hắn rất ngông cuồng, nhưng cũng không cuồng tới mức cho rằng ba người bọn họ đánh thắng mười người Kiếm Tông, phải biết, lúc trước hắn đã sử dụng tới sát ý, nhưng vẫn chỉ ém Tư Đồ Vinh đồng quy vu tận, mà trong đám người Kiếm tông, Tư Đồ Vinh chưa phải người mạnh nhất. . .
Nhưng hắn thật sự không cam lòng. . . . Tu La âm trầm nghĩ.
Trên hư không, nhìn thấy đám người Dương Diệp tiến vào truyền tống trận, Bạch Khởi mở hai mắt ra, nói:
- Tiểu tử thú vị…
Sau khi người Kiếm tông tiến vào Thập Vạn Đại Sơn, tiếp theo là Quỷ tông, sau đó mới tới Hạo Nguyệt tông, sau khi Hạo Nguyệt tông tiến vào, còn lại không phân trước sau, tất cả đều cùng nhau tiến lên. . .
- Không cấm chỉ!
Lý Tư nhàn lãnh đạm nhìn thanh niên kia, nói:
- Sở dĩ không cho trưởng bối tông môn các ngươi tới đây, cũng bởi vì khi có người tiến vào truyền tống trận, tranh đấu Thanh Vân Bảng cũng đã mở ra, chỉ cần ngươi có bản lĩnh, cứ việc giết!
Tông môn có ân oán với nhau, đương nhiên Đại Tần đế quốc sẽ không đi điều tiết, thậm chí, song phương đánh càng tàn nhẫn càng tốt.
- Không cấm chỉ là tốt rồi!
Đang lúc này, đột nhiên Dương Diệp bước ra khỏi đám người, đi tới bên cạnh Mộ Dung Yêu, nói:
- Nếu Lý Tư tiền bối đã nói Thanh Vân Bảng đã bắt đầu, không cấm chỉ giết người, đệ tử Kiếm tông chúng ta còn chờ cái gì nữa? Quỷ tông chỉ có ba người, mà chúng ta có mười người, đừng nói mười người chúng ta còn không đánh thắng ba người bọn họ.
Khi thanh niên vừa hỏi câu đó, Dương Diệp đã biết, hắn không thể im lặng mãu được. Hơn nữa trước khi đi, hắn đã đáp ứng Tô Thanh Thi, nếu như có thể nên bảo hộ đệ tử Kiếm tông một chút. Hết cách rồi, đối với yêu cầu của Tô Thanh Thi, hắn không thể cự tuyệt. Mà hiện tại, đệ tử Kiếm tông lại cần hắn bảo hộ, hiện tại có thể đối kháng với tên thanh niên kia cũng chỉ có hắn và Mộ Dung Yêu.
Không phải hắn tự đại, mà là sự thực chính là như vậy. Đương nhiên, còn có một nguyên nhân trọng yếu hơn, nếu như có thể, hắn muốn giết mấy người Quỷ tông ử nơi này. Bởi vì sau khi tiến vào Thập Vạn Đại Sơn, mọi người sẽ bị tách ra, nếu như để người Kiếm tông đơn độc gặp gỡ ba người Quỷ tông, ngoại trừ hắn cùng Tư Đồ Vinh và Mộ Dung Yêu ra, chỉ sợ những người khác dữ nhiều lành ít.
Thế nhưng ở đây lại không giống nhau, hiện tại mọi người ở cùng nhau, có thể tập hợp sức mạnh thành một luồng, mười người đối kháng ba người, nếu như vậy vẫn không thắng thì tham gia Thanh Vân Bảng làm gì? Về nhà sinh con đi.
Nghe được Dương Diệp nói thế, đám người Kiếm tông lập tức ngây người, nhưng rất nhanh cũng phản ứng lại, chợt đi tới bên cạnh ba người Dương Diệp, bọn họ rút trường kiếm ra, ánh mắt đầy nguy hiểm nhìn ba người Quỷ tông.
Thanh niên biến sắc, ánh mắt của hắn đánh giá Dương Diệp, nói:
- Ngươi chính là Dương Diệp đánh giết Vương giả cảnh ở cửa ra vào đế đô?
Cổ tay của Dương Diệp hơi động, Tử Linh kiếm xuất hiện trong tay, hắn chỉ vào thanh niên đứng xa xa, nói:
- Ta không có thời gian nói nhảm với ngươi, nói một câu, là mấy người chúng ta tiến vào truyền tống trận trước hay là chiến?
Thanh niên nhắm hai mắt lại, trong mắt hắn sinh ra hàn quang, hắn rất tự tin, cũng cho rằng chắc chắn đánh giết Dương Diệp có thể đánh giết cường giả Vương Giả cảnh, thế nhưng hắn rõ ràng, hắn tuyệt đối không thể địch nổi mười người Kiếm tông đối diện, cho dù tăng thêm Tu La sau lưng và một sư đệ khác cũng không thể.
Thậm chí, nếu làm không tốt, ba người bọn họ sẽ ngã xuống tại nơi này, tuy rằng bọn họ cũng có thể giết chết bảy tám người của Kiếm tông, thế nhưng như vậy đáng giá không?
Nếu như tiến vào Thập Vạn Đại Sơn, những người Kiếm tông này tách ra, vậy bọn họ hoàn toàn có thể bằng vào một người chém giết người Kiếm tông. Nghĩ tới đây, thanh niên đã hạ quyết định.
Thấy thanh niên không nói, Dương Diệp cười gằn một tiếng, sau đó mang theo mấy người Kiếm tông đi về hướng truyền tống trận. Nếu như hắn thực sự là đệ tử Kiếm tông, hắn tuyệt đối sẽ liều lĩnh đánh chết ba người Quỷ tông tại nơi này, thế nhưng hắn không phải, vì lẽ đó, hắn tự nhiên không thể đi liều mạng vì Kiếm tông, đùa giỡn, Kiếm tông đối xử với hắn thế nào, hắn vẫn còn nhớ rất rõ ràng.
Ở bên cạnh Dương Diệp, Mộ Dung Yêu hơi hé môi, nhưng nàng vẫn không hề nói gì. Với trí tuệ của nàng, lúc này cũng phát hiện quan hệ giữa Dương Diệp cùng Kiếm tông không giống, không phải vậy với tính cách của Dương Diệp, hắn sẽ liều lĩnh lưu người Quỷ tông ở lại chỗ này, nhưng Dương Diệp không có làm như vậy.
Nàng muốn làm như vậy, thế nhưng nếu như Dương Diệp không phối hợp, nàng căn bản không tự tin lưu đối phương lại đây, thậm chí không làm được, còn có khả năng làm đệ tử Kiếm tông và cả nàng nằm lại nơi đây.
Thật đáng tiếc cho cơ hội này. . . . Mộ Dung Yêu thấp giọng thở dài.
Nhìn người Kiếm tông đi vào truyền tống trận, Tu La của Quỷ tông phẫn nộ nói:
- Tiên Quân sư huynh, chúng ta nhìn bọn họ đi vào như thế sao?
- Không phải vậy thì sao?
Thanh niên lãnh đạm nói:
- Ngươi cảm thấy ba người chúng ta đánh thắng mười người bọn họ hay sao?
Tu La nghẹn lời. . . Tuy rằng hắn rất ngông cuồng, nhưng cũng không cuồng tới mức cho rằng ba người bọn họ đánh thắng mười người Kiếm Tông, phải biết, lúc trước hắn đã sử dụng tới sát ý, nhưng vẫn chỉ ém Tư Đồ Vinh đồng quy vu tận, mà trong đám người Kiếm tông, Tư Đồ Vinh chưa phải người mạnh nhất. . .
Nhưng hắn thật sự không cam lòng. . . . Tu La âm trầm nghĩ.
Trên hư không, nhìn thấy đám người Dương Diệp tiến vào truyền tống trận, Bạch Khởi mở hai mắt ra, nói:
- Tiểu tử thú vị…
Sau khi người Kiếm tông tiến vào Thập Vạn Đại Sơn, tiếp theo là Quỷ tông, sau đó mới tới Hạo Nguyệt tông, sau khi Hạo Nguyệt tông tiến vào, còn lại không phân trước sau, tất cả đều cùng nhau tiến lên. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.