Chương 334: Rời Đi 2
thanh loan phong thượng
02/03/2023
Hắc Cự Mãng tên Thần Mãng nghe vậy, cơ thể dừng lại một lát, nó do dự một chút, nó cũng không cãi lời của thanh niên áo hoa bào, nó chỉ trừng mắt nhìn Nguyên Đồng một cái rồi trở về trước mặt gã thanh niên kia.
Người thanh niên áo hoa bào nhìn Nguyên Đồng, tay phải cầm quạt gõ nhẹ vào lòng bàn tay trái nói:
- Không hổ danh là kẻ yêu nghiệt nhất trong ngàn năm qua của Nam vực, không hổ danh là kẻ có khả năng trở thành Vũ Thần, chỉ một cước đã phá luôn phòng ngự của Thần Mãng. Ta thật sự không nghĩ ra, với thực lực của ngươi đã không cần thiết phải tới tham dự Thanh Vân Bảng nhưng ngươi vẫn quyết định tới, thật sự làm ta thấy tò mò!
Nguyên Đồng nhẹ giọng nói:
- Nếu đã không nghĩ ra, vậy ngươi không cần phải nghĩ làm gì, ngươi là huyền thú đứng đầu dưới cảnh giới Linh cấp, còn ta là người đứng đầu dưới Vương Giả nhân loại, hôm nay ta thật rất muốn thỉnh giáo xem Đế quốc Huyền Thú của ngươi mạnh hơn hay huyền giả nhân loại ta mạnh hơn!
Nguyên Đồng nói xong lại đấm một quyền về phía gã thanh niên áo hoa bào, trong không khí lập tức xuất hiện một quyền kình xé gió tiến về phía gã thanh niên!
Gã thanh niên nhìn thấy quyền kình lao về phía mình nhưng sắc mặt vẫn không có gì thay đổi, cũng không định phòng ngự hay phản kích, chỉ tùy tiện đưa tay đỡ lấy kình khí đang bắn về phía ngực hắn.
- Oành!
Một tiếng nổ vang lên, kình khí tiêu tán trong không trung, còn gã thanh niên mặc áo hoa bào vẫn chẳng bị thương tổn chút xíu gì, quần náo nơi kình khí chạm đến cũng không bị rách!
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của bên huyền giả nhân loại trở nên vô cùng nghiêm trọng, Nguyên Đồng là người mạnh nhất mà họ biết, những người trong sân chưa chắc đã có ai đỡ được quyền đó của Nguyên Đồng nhưng người thanh niên áo hoa bào kia đã thoải mái nhận nguyên một quyền. Tên Huyền Thú đã hóa hình người này có phòng ngự mạnh đến mức nào?
Nguyên Đồng vẫn rất bình tĩnh, cứ như đã đoán trước được mọi việc.
Người thanh niên mặc áo hoa bào phủi nơi quần áo bị nhăn, sau đó nói:
- Trước trận chiến giữa hai phe chúng ta, ta muốn hỏi một câu. Nghe đồn trong số các ngươi có một người nắm giữ một con huyền thú Vương cấp, mà con huyền thú Vương cấp này lại rất đặc biệt, không những nó có một năng lực quỷ dị mà còn tạo ra uy lực vô hình đè ép tất cả huyền thú. Nhân loại các ngươi có biết hắn không?
Nguyên Đồng lắc đầu nói:
- Bây giờ hắn không có ở đây, nhưng hắn thật sự có một con huyền thú Vương cấp, nếu ngươi muốn gặp con huyền thú này thì cần phải tìm hắn.
Người thanh niên mặc áo hoa bào gật đầu, sau đó liếc mắt nhìn qua phía các huyền giả đứng bên này nói:
- Là một đấu một hay đấu đoàn đội, tùy các ngươi quyết. Nhưng ta có một lời khuyên, tốt nhất các ngươi nên chọn một đấu một, nếu không sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn, tất nhiên ta rất mong điều đó nhưng các ngươi hẳn cũng biết điều đó là không thể!
Nguyên Đồng nhìn người thanh niên mặc áo hoa bào nói:
- Vậy một đấu một đi!
- Ta sẽ lên trước!
Nguyên Đồng vừa dứt câu, tên nam tử cường tráng bên cạnh người thanh niên áo hoa bào đứng dậy, nam tử cường tráng này nhìn người của sáu thế lực lớn với vẻ khiêu khích nói:
- Ta là A Mông, người của tộc Bỉ Mông, mong là nhân loại các ngươi đủ mạnh để chơi với ta!
A Mông nói xong nhảy lên, hướng xuống phía dưới, chưa đến một lúc đã xuất hiện trong Lạc Vân Cốc.
Những người giữa sân sau một hồi im lặng, Tu La của Quỷ Tông cũng bước lên nói:
- Nghe danh tinh anh của bốn đại bá chủ Đế quốc Huyền Thú rất mạnh, ta thật muốn thử xem thế nào!
Nói xong, hắn cũng nhảy xuống Lạc Vân Cốc.
Sắc mặt Lý Tiên Quân nãy giờ đứng cạnh Tu La chuyển biến vài lần, nhưng hắn đã không kịp ngăn tên kia lại.
Chỉ một lát sau, trong cốc truyền đến tiếng tranh đấu của Tu La và A Mông!
Mà lúc này đây, Dương Diệp đã xuất hiện ở trăm dặm phía bên ngoài, thực lực của Nguyên Đồng thật ra rất mạnh, nhưng Nguyên Đồng nghĩ chỉ dùng một quyền là giết được hắn thì thật quá ngây thơ rồi. Bản thân Dương Diệp hắn không có khái niệm liều chết cùng đối phương, vì nó cực kì không thích hợp, thắng vẫn là thua, nếu như hắn đã rơi vào thế bị đánh hội đồng, vậy trốn luôn cho xong!
Núi xanh còn đó, không lo không có củi đốt, để những tên huyền giả kia đấu một trận sống còn với Đế quốc Huyền Thú xong, chắc chắn hai bên sẽ có thiệt hại, đến lúc đó hắn chỉ cần đến thu thập thôi là được, không phải như vậy quá tốt sao?
Dương Diệp nghĩ xong, gương mặt nở nụ cười, ngay lập tức nụ cười trên mặt hắn cứng đờ, Dương Diệp dừng lại, xoay người, không biết tên Nguyên Tiêu kia đã ở ngay phía sau hắn từ khi nào!
Người thanh niên áo hoa bào nhìn Nguyên Đồng, tay phải cầm quạt gõ nhẹ vào lòng bàn tay trái nói:
- Không hổ danh là kẻ yêu nghiệt nhất trong ngàn năm qua của Nam vực, không hổ danh là kẻ có khả năng trở thành Vũ Thần, chỉ một cước đã phá luôn phòng ngự của Thần Mãng. Ta thật sự không nghĩ ra, với thực lực của ngươi đã không cần thiết phải tới tham dự Thanh Vân Bảng nhưng ngươi vẫn quyết định tới, thật sự làm ta thấy tò mò!
Nguyên Đồng nhẹ giọng nói:
- Nếu đã không nghĩ ra, vậy ngươi không cần phải nghĩ làm gì, ngươi là huyền thú đứng đầu dưới cảnh giới Linh cấp, còn ta là người đứng đầu dưới Vương Giả nhân loại, hôm nay ta thật rất muốn thỉnh giáo xem Đế quốc Huyền Thú của ngươi mạnh hơn hay huyền giả nhân loại ta mạnh hơn!
Nguyên Đồng nói xong lại đấm một quyền về phía gã thanh niên áo hoa bào, trong không khí lập tức xuất hiện một quyền kình xé gió tiến về phía gã thanh niên!
Gã thanh niên nhìn thấy quyền kình lao về phía mình nhưng sắc mặt vẫn không có gì thay đổi, cũng không định phòng ngự hay phản kích, chỉ tùy tiện đưa tay đỡ lấy kình khí đang bắn về phía ngực hắn.
- Oành!
Một tiếng nổ vang lên, kình khí tiêu tán trong không trung, còn gã thanh niên mặc áo hoa bào vẫn chẳng bị thương tổn chút xíu gì, quần náo nơi kình khí chạm đến cũng không bị rách!
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của bên huyền giả nhân loại trở nên vô cùng nghiêm trọng, Nguyên Đồng là người mạnh nhất mà họ biết, những người trong sân chưa chắc đã có ai đỡ được quyền đó của Nguyên Đồng nhưng người thanh niên áo hoa bào kia đã thoải mái nhận nguyên một quyền. Tên Huyền Thú đã hóa hình người này có phòng ngự mạnh đến mức nào?
Nguyên Đồng vẫn rất bình tĩnh, cứ như đã đoán trước được mọi việc.
Người thanh niên mặc áo hoa bào phủi nơi quần áo bị nhăn, sau đó nói:
- Trước trận chiến giữa hai phe chúng ta, ta muốn hỏi một câu. Nghe đồn trong số các ngươi có một người nắm giữ một con huyền thú Vương cấp, mà con huyền thú Vương cấp này lại rất đặc biệt, không những nó có một năng lực quỷ dị mà còn tạo ra uy lực vô hình đè ép tất cả huyền thú. Nhân loại các ngươi có biết hắn không?
Nguyên Đồng lắc đầu nói:
- Bây giờ hắn không có ở đây, nhưng hắn thật sự có một con huyền thú Vương cấp, nếu ngươi muốn gặp con huyền thú này thì cần phải tìm hắn.
Người thanh niên mặc áo hoa bào gật đầu, sau đó liếc mắt nhìn qua phía các huyền giả đứng bên này nói:
- Là một đấu một hay đấu đoàn đội, tùy các ngươi quyết. Nhưng ta có một lời khuyên, tốt nhất các ngươi nên chọn một đấu một, nếu không sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn, tất nhiên ta rất mong điều đó nhưng các ngươi hẳn cũng biết điều đó là không thể!
Nguyên Đồng nhìn người thanh niên mặc áo hoa bào nói:
- Vậy một đấu một đi!
- Ta sẽ lên trước!
Nguyên Đồng vừa dứt câu, tên nam tử cường tráng bên cạnh người thanh niên áo hoa bào đứng dậy, nam tử cường tráng này nhìn người của sáu thế lực lớn với vẻ khiêu khích nói:
- Ta là A Mông, người của tộc Bỉ Mông, mong là nhân loại các ngươi đủ mạnh để chơi với ta!
A Mông nói xong nhảy lên, hướng xuống phía dưới, chưa đến một lúc đã xuất hiện trong Lạc Vân Cốc.
Những người giữa sân sau một hồi im lặng, Tu La của Quỷ Tông cũng bước lên nói:
- Nghe danh tinh anh của bốn đại bá chủ Đế quốc Huyền Thú rất mạnh, ta thật muốn thử xem thế nào!
Nói xong, hắn cũng nhảy xuống Lạc Vân Cốc.
Sắc mặt Lý Tiên Quân nãy giờ đứng cạnh Tu La chuyển biến vài lần, nhưng hắn đã không kịp ngăn tên kia lại.
Chỉ một lát sau, trong cốc truyền đến tiếng tranh đấu của Tu La và A Mông!
Mà lúc này đây, Dương Diệp đã xuất hiện ở trăm dặm phía bên ngoài, thực lực của Nguyên Đồng thật ra rất mạnh, nhưng Nguyên Đồng nghĩ chỉ dùng một quyền là giết được hắn thì thật quá ngây thơ rồi. Bản thân Dương Diệp hắn không có khái niệm liều chết cùng đối phương, vì nó cực kì không thích hợp, thắng vẫn là thua, nếu như hắn đã rơi vào thế bị đánh hội đồng, vậy trốn luôn cho xong!
Núi xanh còn đó, không lo không có củi đốt, để những tên huyền giả kia đấu một trận sống còn với Đế quốc Huyền Thú xong, chắc chắn hai bên sẽ có thiệt hại, đến lúc đó hắn chỉ cần đến thu thập thôi là được, không phải như vậy quá tốt sao?
Dương Diệp nghĩ xong, gương mặt nở nụ cười, ngay lập tức nụ cười trên mặt hắn cứng đờ, Dương Diệp dừng lại, xoay người, không biết tên Nguyên Tiêu kia đã ở ngay phía sau hắn từ khi nào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.