Chương 297: Rút Đi 1
thanh loan phong thượng
02/03/2023
Ẩn kiếm đánh vào trên hoa sen, vắng lặng trong chốc lát, chợt, một tiếng nổ ầm vang lên, đột nhiên cánh hoa sen bị phá tan, một luồng sóng khí bộc phát giữa hai người, cũng sinh ra chấn động đẩy hai người lùi ra xa.
Vừa mới lùi bước, Dương Diệp đã mạnh mẽ dừng thân thể lại, sau đó tùy ý cho những sóng khí kia đánh lên người của hắn.
- Bành!
Sóng khí đánh lên người, quần áo trên người Dương Diệp vỡ tan, sau một khắc, thân hình Dương Diệp hơi động, hắn lại lao nhanh về phía Văn Nhân Nguyệt lần nữa.
Vào thời khắc Dương Diệp vừa hành động, Tử Điêu trên bả vai hắn cũng vung tiểu trảo lên, sau đó có một tia sáng tím đánh về phía Văn Nhân Nguyệt trước tiên.
Lúc này nội tâm Văn Nhân Nguyệt khiếp không cách nào diễn tả bằng lời lẽ, nàng vẫn cảm thấy mình đã nhìn rõ thực lực của Dương Diệp, nhưng mà sự thực nói cho nàng biết, nàng vẫn đánh giá thấp thực lực của Dương Diệp, hơn nữa là đánh giá quá thấp.
Một thiếu niên không có danh tiếng gì lại lĩnh ngộ kiếm ý trong truyền thuyết. . .
Còn có Tiểu gia hỏa đáng yêu trên bờ vai của hắn, rốt cuộc con thú này là cái gì? Tại sao có công kích quỷ dị như thế, thậm chí còn quỷ dị hơn cả ngự kiếm thuật của Dương Diệp. . .
Văn Nhân Nguyệt không có thời gian chấn kinh, bởi vì một đạo năng lượng màu tím của tiểu tử khả ái kia đã đánh về phía nàng.
Huyền giáp địa giai đã bị Dương Diệp đánh tan, nàng đương nhiên không dám ngạnh kháng tia sáng tím kia, tay ngọc vung lên, vô số đạo huyền khí hóa thành cánh hoa ngưng tụ trong nháy mắt ngay trước mặt nàng.
- Bành!
Huyền khí cánh hoa nổ tung trong nháy mắt, tốc độ của tia sáng tím vẫn không giảm và bay thẳng về phía Văn Nhân Nguyệt, ngay khi tia sáng sắp đánh lên người của Văn Nhân Nguyệt, đột nhiên thân thể Văn Nhân Nguyệt biến mất đầy quỷ dị, nàng xuất hiện ở phía bên trái cách đó vài chục trượng, chỉ còn lưu lại vài chục cánh hoa quấn quanh với tia sáng tím. . . .
- Bành!
Một âm thanh nổ tung lại vang lên lần nữa!
Văn Nhân Nguyệt mới vừa ổn định thân hình, đột nhiên tròng mắt của nàng co rụt lại, thân thể hơi rung động và biến mất tại chỗ, lúc nàng vừa biến mất tại chỗ, Dương Diệp lại xuất hiện trước vị trí nàng đứng, trong tay Dương Diệp đang cầm ẩn kiếm bổ mạnh vào nơi nàng vừa đứng, nếu như tốc độ của nàng chậm hơn một chút, chỉ sợ lúc này đã bị Dương Diệp chém thành hai nửa!
Một đòn thất bại lần thứ hai, Dương Diệp quay đầu nhìn sang Văn Nhân Nguyệt cách đó không xa, sắc mặt của hắn càng nghiêm túc hơn trước. Nữ tử trước mặt không hổ là nhân vật đại biểu cho một thế hệ trẻ tuổi của Bách Hoa cung, mặc kệ là ý thức chiến đấu hay tốc độ phản ứng đều là nhất lưu. Hơn nữa đối phương có nhiều huyền bảo như thế, còn có thân pháp đầy quỷ dị kia, đây mới thật sự là việc khó đối phó!
Văn Nhân Nguyệt nhìn Dương Diệp, sắc mặt không còn nhẹ nhõm như mây khói lúc ban đầu, mà là biến thành nghiêm túc, nàng nói:
- Ta vẫn coi thường ngươi, không, là tất cả mọi người đều coi thường ngươi. Với thực lực của ngươi, hoàn toàn có thể tiến vào mười vị trí đầu của Thanh Vân Bảng, nhưng ngươi muốn số một, nắm lấy Thanh Vân lệnh, thực lực như vậy vẫn còn không đủ!
Nghe vậy, Dương Diệp biến sắc, trầm giọng nói:
- Làm sao ngươi biết ta muốn bắt lấy Thanh Vân lệnh?
Mục tiêu Thanh Vân lệnh, việc này chỉ có sư phụ Lâm Sơn biết, sư phụ Lâm Sơn khẳng định sẽ không nói với nữ nhân trước mặt biết, mà sư phụ Lâm Sơn không nói, tại sao nữ nhân trước mặt lại biết?
- Đoán!
Văn Nhân Nguyệt nói:
- Ngươi muốn cứu sư. . . Cứu mẫu thân của ngươi, đương nhiên phải đi đoạt Thanh Vân lệnh, tuy rằng Thanh Vân lệnh không thể trực tiếp cứu ra mẫu thân của ngươi, thế nhưng có thể giảm bớt hình phạt của mẫu thân ngươi phải chịu, mà ngươi dùng thực lực Tiên Thiên nhị phẩm tới tham gia Thanh Vân Bảng, vì lẽ đó ta cho rằng mục tiêu của ngươi hẳn chính là Thanh Vân lệnh. Chỉ là nếu như thực lực của ngươi chỉ có như vậy, ta nói vẫn không đủ, đừng nói mấy yêu nghiệt của Nguyên Môn, cho dù là ta và Lãnh Tâm Nhiên, ngươi không nhất định có thể đối phó nổi!
- Ngươi có ý gì?
Dương Diệp trầm giọng hỏi. Thái độ của nữ nhân trước mặt với hắn khác hẳn người thường!
- Ta có ý gì không trọng yếu!
Văn Nhân Nguyệt lãnh đạm nói:
- Ngươi cũng nghe nói về Nguyên Huyền của Nguyên Môn tới tham gia Thanh Vân bảng lần này, tuy rằng ta chưa giao thủ với hắn, thế nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, sư môn ta đã có bàn giao, nếu trong vòng tỷ thí thứ hai mà gặp phải hắn, ta có thể trực tiếp chịu thua! Thực lực của ta ngươi lúc trước cũng đã thấy rồi, với thực lực của ta, sư môn ta cũng không coi trọng, ngươi cảm thấy ngươi có thể chiến thắng được đối phương?
Vừa mới lùi bước, Dương Diệp đã mạnh mẽ dừng thân thể lại, sau đó tùy ý cho những sóng khí kia đánh lên người của hắn.
- Bành!
Sóng khí đánh lên người, quần áo trên người Dương Diệp vỡ tan, sau một khắc, thân hình Dương Diệp hơi động, hắn lại lao nhanh về phía Văn Nhân Nguyệt lần nữa.
Vào thời khắc Dương Diệp vừa hành động, Tử Điêu trên bả vai hắn cũng vung tiểu trảo lên, sau đó có một tia sáng tím đánh về phía Văn Nhân Nguyệt trước tiên.
Lúc này nội tâm Văn Nhân Nguyệt khiếp không cách nào diễn tả bằng lời lẽ, nàng vẫn cảm thấy mình đã nhìn rõ thực lực của Dương Diệp, nhưng mà sự thực nói cho nàng biết, nàng vẫn đánh giá thấp thực lực của Dương Diệp, hơn nữa là đánh giá quá thấp.
Một thiếu niên không có danh tiếng gì lại lĩnh ngộ kiếm ý trong truyền thuyết. . .
Còn có Tiểu gia hỏa đáng yêu trên bờ vai của hắn, rốt cuộc con thú này là cái gì? Tại sao có công kích quỷ dị như thế, thậm chí còn quỷ dị hơn cả ngự kiếm thuật của Dương Diệp. . .
Văn Nhân Nguyệt không có thời gian chấn kinh, bởi vì một đạo năng lượng màu tím của tiểu tử khả ái kia đã đánh về phía nàng.
Huyền giáp địa giai đã bị Dương Diệp đánh tan, nàng đương nhiên không dám ngạnh kháng tia sáng tím kia, tay ngọc vung lên, vô số đạo huyền khí hóa thành cánh hoa ngưng tụ trong nháy mắt ngay trước mặt nàng.
- Bành!
Huyền khí cánh hoa nổ tung trong nháy mắt, tốc độ của tia sáng tím vẫn không giảm và bay thẳng về phía Văn Nhân Nguyệt, ngay khi tia sáng sắp đánh lên người của Văn Nhân Nguyệt, đột nhiên thân thể Văn Nhân Nguyệt biến mất đầy quỷ dị, nàng xuất hiện ở phía bên trái cách đó vài chục trượng, chỉ còn lưu lại vài chục cánh hoa quấn quanh với tia sáng tím. . . .
- Bành!
Một âm thanh nổ tung lại vang lên lần nữa!
Văn Nhân Nguyệt mới vừa ổn định thân hình, đột nhiên tròng mắt của nàng co rụt lại, thân thể hơi rung động và biến mất tại chỗ, lúc nàng vừa biến mất tại chỗ, Dương Diệp lại xuất hiện trước vị trí nàng đứng, trong tay Dương Diệp đang cầm ẩn kiếm bổ mạnh vào nơi nàng vừa đứng, nếu như tốc độ của nàng chậm hơn một chút, chỉ sợ lúc này đã bị Dương Diệp chém thành hai nửa!
Một đòn thất bại lần thứ hai, Dương Diệp quay đầu nhìn sang Văn Nhân Nguyệt cách đó không xa, sắc mặt của hắn càng nghiêm túc hơn trước. Nữ tử trước mặt không hổ là nhân vật đại biểu cho một thế hệ trẻ tuổi của Bách Hoa cung, mặc kệ là ý thức chiến đấu hay tốc độ phản ứng đều là nhất lưu. Hơn nữa đối phương có nhiều huyền bảo như thế, còn có thân pháp đầy quỷ dị kia, đây mới thật sự là việc khó đối phó!
Văn Nhân Nguyệt nhìn Dương Diệp, sắc mặt không còn nhẹ nhõm như mây khói lúc ban đầu, mà là biến thành nghiêm túc, nàng nói:
- Ta vẫn coi thường ngươi, không, là tất cả mọi người đều coi thường ngươi. Với thực lực của ngươi, hoàn toàn có thể tiến vào mười vị trí đầu của Thanh Vân Bảng, nhưng ngươi muốn số một, nắm lấy Thanh Vân lệnh, thực lực như vậy vẫn còn không đủ!
Nghe vậy, Dương Diệp biến sắc, trầm giọng nói:
- Làm sao ngươi biết ta muốn bắt lấy Thanh Vân lệnh?
Mục tiêu Thanh Vân lệnh, việc này chỉ có sư phụ Lâm Sơn biết, sư phụ Lâm Sơn khẳng định sẽ không nói với nữ nhân trước mặt biết, mà sư phụ Lâm Sơn không nói, tại sao nữ nhân trước mặt lại biết?
- Đoán!
Văn Nhân Nguyệt nói:
- Ngươi muốn cứu sư. . . Cứu mẫu thân của ngươi, đương nhiên phải đi đoạt Thanh Vân lệnh, tuy rằng Thanh Vân lệnh không thể trực tiếp cứu ra mẫu thân của ngươi, thế nhưng có thể giảm bớt hình phạt của mẫu thân ngươi phải chịu, mà ngươi dùng thực lực Tiên Thiên nhị phẩm tới tham gia Thanh Vân Bảng, vì lẽ đó ta cho rằng mục tiêu của ngươi hẳn chính là Thanh Vân lệnh. Chỉ là nếu như thực lực của ngươi chỉ có như vậy, ta nói vẫn không đủ, đừng nói mấy yêu nghiệt của Nguyên Môn, cho dù là ta và Lãnh Tâm Nhiên, ngươi không nhất định có thể đối phó nổi!
- Ngươi có ý gì?
Dương Diệp trầm giọng hỏi. Thái độ của nữ nhân trước mặt với hắn khác hẳn người thường!
- Ta có ý gì không trọng yếu!
Văn Nhân Nguyệt lãnh đạm nói:
- Ngươi cũng nghe nói về Nguyên Huyền của Nguyên Môn tới tham gia Thanh Vân bảng lần này, tuy rằng ta chưa giao thủ với hắn, thế nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, sư môn ta đã có bàn giao, nếu trong vòng tỷ thí thứ hai mà gặp phải hắn, ta có thể trực tiếp chịu thua! Thực lực của ta ngươi lúc trước cũng đã thấy rồi, với thực lực của ta, sư môn ta cũng không coi trọng, ngươi cảm thấy ngươi có thể chiến thắng được đối phương?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.