Chương 150: Sông Trắng (2)
thanh loan phong thượng
13/02/2023
Nói xong, hắn lùng nhìn Dương Diệp một cái rồi xoay người rời đi.
- Làm người nên nhún mình?
Dương Diệp lắc đầu cười, nhìn về phía nữ tử, nói:
- Ta kiêu ngạo lắm à?
- Phu quân lúc trước thật sự là vô cùng khí phách, nô gia nhìn mà tim đập thình thịch luôn.
Nữ tử có chút ngượng ngập nói.
Dương Diệp không có phản ứng, nói:
- Ngươi làm bộ làm tịch như vậy thì tưởng hay lắm à?
- Nô gia thật sự động lòng với ngươi mà, ngươi sao không chịu tin nô gia thế?
Nữ tử có chút ủy khuất nói.
- Dừng!
Dương Diệp phất tay, nói:
- Chúng ta đừng có làm những chuyện loạn thất bát tao này nữa. Lúc trước ta đã nói rồi, sau khi tới di tích này chúng ta sẽ mỗi người mỗi ngả, hiện tại chúng ta chia tay đi. Sau này gặp lại, là không, sau này mong đừng có gặp lại!
Nói xong Dương Diệp xoay người bỏ đi. Hắn thật sự không muốn dây dưa gì với người này nữa.
Đi được vài bước, Dương Diệp hít sâu một hơi, xoay người nhìn nữ tửvẫn đi theo hắn, nhíu mày nói:
- Ngươi có phải thật sự cho rằng ta sẽ không ra tay với ngươi hay không?
- Nô gia...
- Có thể nói chuyện bình thường không?
Dương Diệp cắt ngang lời nữ tử.
Nghe vậy, sắc mặt nữ tử khôi phục bình thường, sau đó nhìn thẳng vào Dương Diệp, nói:
- Lúc trước ngươi hôn ta, ngươi có thừa nhận không?
Khóe miệng Dương Diệp giật giật, nói:
- Là ngươi lợi dụng ta trước!
- Danh tiết của ta đã bị hủy ở trong tay ngươi rồi.
Nữ tử nghiêm túc nói.
- Ngươi đùa gì thế?
Dương Diệp tức tới thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên nói:
- Ta chỉ hôn ngươi một cái thôi mà, đâu có làm gì ngươi, ngươi đừng có xỏ lá như vậy?
- Ngươi có biết thân phận của ta không?
Nữ tử nói:
- Ta là muội muội của hoàng đế đương nhiệm của đế quốc Đại Tần, cũng chính là trưởng công chúa của đế quốc Đại Tần, tuy chỉlà một công chúa không được coi trọng, nhưng tốt xấu gì cũng là công chúa. Ngươi hiểu ý ta chứ?
- Ngươi lấy đế quốc Đại Tần ra để uy hiếp ta à?
Hai mắt Dương Diệp híp lại, trầm giọng nói.
Nữ tử lắc đầu, nói:
- Tiểu đệ đệ của ta, ngươi vẫn chưa hiểu à? Từ một khắc ngươi và ta gặp nhau rồi cùng chạy trốn, bất kể là vị nhị hoàng tử kia của đế quốc Huyền thú hay là đế quốc Đại Tần đều sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Ngươi và ta không có quan hệ gì, chúng ta gặp nhau chỉ là ngẫu nhiên, nhưng bọn họ tin à?
- Đầu tiên, ta phá hỏng chuyện tốt của cháu ta, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho ta, tiếp theo, ta khiến lại khiến nhị hoàng tử điện hạ của đế quốc Huyền thú mất hết mặt mũi, hắn khẳng định cũng sẽ không bỏ qua cho ta. Được rồi, ngươi khẳng định cho rằng đây là chuyện có ta, không liên quan tới ngươi. Nhưng ngươi cho rằng người của đế quốc Đại Tần và đế quốc Huyền thú sẽ bỏ qua cho ngươi à? Hai quái vật lớn đó nếu cùng động thủ, cho dù ngươi là đệ tử đích truyền của Kiếm Tông thì cũng chẳng có một chút cửa sống nào!
Nghe vậy, sắc mặt Dương Diệp trầm, không thể không nói, lời nói của ân trước mắt này vẫn rất có đạo lý. Nếu đế quốc Đại Tần và đế quốc Huyền thú cùng muốn đối phó hắn, vậy Dương Diệp thật sự là sẽ không còn đường sống. Phải biết rằng, thực lực của hai quái vật lớn này so với Kiếm Tông và Bách Hoa cung còn mạnh hơn rất nhiều.
Nữ tử tiếp tục nói:
- Cho nên, nếu ngươi và ta muốn sống, ngươi và ta nhất định phải liên thủ, chỉ có liên thủ, chúng ta mới có cơ hội. Nói cách khác thì ta và ngươi hiện tại đã ở chung một chiếc thuyền, chúng ta nên đồng tâm hiệp lực thì không phải mỗi người đi một ngả! Ta biết, trong lòng ngươi nhất định rất không cam lòng, dù sao đây vốn là chuyện của cá nhân ta, nhưng sự thật đã như vậy, ngươi và ta có thể làm gì?
Nói xong, nữ tử nhìn Dương Diệp, chờ Dương Diệp trả lời.
Vốn kế hoạch của nàng ta là sau khi chạy trốn thì sẽ mai danh ẩn tích, sống cả đời trốn tránh. Nhưng tên Diệp Dương trước mắt này đã khiến nàng ta thay đổi chủ ý, nếu nam tử trước mắt này nguyện ý liên thủ với nàng ta, nàng ta không chỉ nắm chắc hóa giải được nguy cơ, mà còn có thể một lần nữa đạt được sự coi trọng của hoàng thất Đại Tần. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết của tất cả những điều này là thiếu niên trước mắt này phải nguyện ý!
- Làm người nên nhún mình?
Dương Diệp lắc đầu cười, nhìn về phía nữ tử, nói:
- Ta kiêu ngạo lắm à?
- Phu quân lúc trước thật sự là vô cùng khí phách, nô gia nhìn mà tim đập thình thịch luôn.
Nữ tử có chút ngượng ngập nói.
Dương Diệp không có phản ứng, nói:
- Ngươi làm bộ làm tịch như vậy thì tưởng hay lắm à?
- Nô gia thật sự động lòng với ngươi mà, ngươi sao không chịu tin nô gia thế?
Nữ tử có chút ủy khuất nói.
- Dừng!
Dương Diệp phất tay, nói:
- Chúng ta đừng có làm những chuyện loạn thất bát tao này nữa. Lúc trước ta đã nói rồi, sau khi tới di tích này chúng ta sẽ mỗi người mỗi ngả, hiện tại chúng ta chia tay đi. Sau này gặp lại, là không, sau này mong đừng có gặp lại!
Nói xong Dương Diệp xoay người bỏ đi. Hắn thật sự không muốn dây dưa gì với người này nữa.
Đi được vài bước, Dương Diệp hít sâu một hơi, xoay người nhìn nữ tửvẫn đi theo hắn, nhíu mày nói:
- Ngươi có phải thật sự cho rằng ta sẽ không ra tay với ngươi hay không?
- Nô gia...
- Có thể nói chuyện bình thường không?
Dương Diệp cắt ngang lời nữ tử.
Nghe vậy, sắc mặt nữ tử khôi phục bình thường, sau đó nhìn thẳng vào Dương Diệp, nói:
- Lúc trước ngươi hôn ta, ngươi có thừa nhận không?
Khóe miệng Dương Diệp giật giật, nói:
- Là ngươi lợi dụng ta trước!
- Danh tiết của ta đã bị hủy ở trong tay ngươi rồi.
Nữ tử nghiêm túc nói.
- Ngươi đùa gì thế?
Dương Diệp tức tới thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên nói:
- Ta chỉ hôn ngươi một cái thôi mà, đâu có làm gì ngươi, ngươi đừng có xỏ lá như vậy?
- Ngươi có biết thân phận của ta không?
Nữ tử nói:
- Ta là muội muội của hoàng đế đương nhiệm của đế quốc Đại Tần, cũng chính là trưởng công chúa của đế quốc Đại Tần, tuy chỉlà một công chúa không được coi trọng, nhưng tốt xấu gì cũng là công chúa. Ngươi hiểu ý ta chứ?
- Ngươi lấy đế quốc Đại Tần ra để uy hiếp ta à?
Hai mắt Dương Diệp híp lại, trầm giọng nói.
Nữ tử lắc đầu, nói:
- Tiểu đệ đệ của ta, ngươi vẫn chưa hiểu à? Từ một khắc ngươi và ta gặp nhau rồi cùng chạy trốn, bất kể là vị nhị hoàng tử kia của đế quốc Huyền thú hay là đế quốc Đại Tần đều sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Ngươi và ta không có quan hệ gì, chúng ta gặp nhau chỉ là ngẫu nhiên, nhưng bọn họ tin à?
- Đầu tiên, ta phá hỏng chuyện tốt của cháu ta, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho ta, tiếp theo, ta khiến lại khiến nhị hoàng tử điện hạ của đế quốc Huyền thú mất hết mặt mũi, hắn khẳng định cũng sẽ không bỏ qua cho ta. Được rồi, ngươi khẳng định cho rằng đây là chuyện có ta, không liên quan tới ngươi. Nhưng ngươi cho rằng người của đế quốc Đại Tần và đế quốc Huyền thú sẽ bỏ qua cho ngươi à? Hai quái vật lớn đó nếu cùng động thủ, cho dù ngươi là đệ tử đích truyền của Kiếm Tông thì cũng chẳng có một chút cửa sống nào!
Nghe vậy, sắc mặt Dương Diệp trầm, không thể không nói, lời nói của ân trước mắt này vẫn rất có đạo lý. Nếu đế quốc Đại Tần và đế quốc Huyền thú cùng muốn đối phó hắn, vậy Dương Diệp thật sự là sẽ không còn đường sống. Phải biết rằng, thực lực của hai quái vật lớn này so với Kiếm Tông và Bách Hoa cung còn mạnh hơn rất nhiều.
Nữ tử tiếp tục nói:
- Cho nên, nếu ngươi và ta muốn sống, ngươi và ta nhất định phải liên thủ, chỉ có liên thủ, chúng ta mới có cơ hội. Nói cách khác thì ta và ngươi hiện tại đã ở chung một chiếc thuyền, chúng ta nên đồng tâm hiệp lực thì không phải mỗi người đi một ngả! Ta biết, trong lòng ngươi nhất định rất không cam lòng, dù sao đây vốn là chuyện của cá nhân ta, nhưng sự thật đã như vậy, ngươi và ta có thể làm gì?
Nói xong, nữ tử nhìn Dương Diệp, chờ Dương Diệp trả lời.
Vốn kế hoạch của nàng ta là sau khi chạy trốn thì sẽ mai danh ẩn tích, sống cả đời trốn tránh. Nhưng tên Diệp Dương trước mắt này đã khiến nàng ta thay đổi chủ ý, nếu nam tử trước mắt này nguyện ý liên thủ với nàng ta, nàng ta không chỉ nắm chắc hóa giải được nguy cơ, mà còn có thể một lần nữa đạt được sự coi trọng của hoàng thất Đại Tần. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết của tất cả những điều này là thiếu niên trước mắt này phải nguyện ý!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.