Chương 36: Thanh Vân Bảng
thanh loan phong thượng
18/10/2022
Chỉ thấy nữ tử áo trắng yên tĩnh nằm trong lồng ngực hắn, còn hai tay của hắn thì nắm phải thứ gì đó rất mềm mại, hắn không tự chủ xoa bóp một cái, cảm giác mềm mại truyền tới nói cho hắn biết, đây không phải mơ, mà là chân thật.
Dương Diệp có chút ngờ nghệch nhìn xung quanh, Tử Điêu cùng hôi lang đều không thấy, thanh trường kiếm kia thì nằm cách hắn không xa, giống như đang muốn đâm cho hắn một nhát.
- Không xong rồi!
Nhìn nữ tử trong ngực, Dương Diệp lập tức thầm hô.
Đúng lúc đó, nử tử áo trắng mở hai mắt, sau đó đứng lên, rời khỏi lồng ngực Dương Diệp, sau đó lấy quần áo bên cạnh thong dong mặc vào, tiếp theo là nhặt lên trường kiếm màu xanh, từ đầu tới cuối đều không nhìn hay nói một lời nào với Dương Diệp, giống như Dương Diệp không có mặt ở đây.
Dương Diệp cũng ngay lập tức mặc quần áo vào, nhìn thấy nữ tử tay cầm trường kiếm, Dương Diệp nheo mắt, lui về sau hai bước, nói:
- Ta, ta cảm thấy chúng ta nên cùng nhau giải quyết chuyện này.
Tuy hắn có Tử Điêu cùng hôi lang, nhưng nàng cũng có linh kiếm, nếu thật sự đánh nhau, hắn cũng không chắc thắng được.
Nử tử nắm trường kiếm, quay người nhìn xem Dương Diệp, mặt không cảm xúc, nói:
- Ngươi nói đi, giải quyết như thế nào?
Còn cách nào khác hay sao? Dương Diệp hít sâu một hơi, nói:
- Chuyện này ai đúng ai sai đã không quan trọng. Ta biết, nếu ta nói ta chịu trách nhiệm, ngươi nhất định khinh thường, hoặc chướng mắt, nhưng ta vẫn muốn nói, ta sẽ chịu trách nhiệm.
- Ngươi lạ dám làm dám chịu, không tệ!
Nữ tử lạnh lùng nói:
- Nhưng mà, ngươi biết không? Ta là Thất phẩm Linh Gỉa cảnh, chỉ cần một năm sau, ta sẽ trở thành Tôn Gỉa, năm nay ta còn chưa được 30 tuổi, còn ngươi thì sao?
Vẻ mặt nàng không hề trào phúng, cũng không xem thường, cực kì bình tĩnh, không xen lẫn tâm tư gì.
Biết trước sẽ bị đả kích, trong lòng Dương Diệp cảm thán một tiếng, trên mặt ngược lại không thấy dấu hiệu bị đả kích, nói:
- Ta có nghe một câu nói, tình yêu không phân biệt tuổi tác, không phân biệt giàu nghèo, cũng không phân biệt cảnh giới, ta, ta thấy câu nói rất có lý.
Nói xong, mặt mo không kìm được đỏ lên.
- Đúng là rất có lý!
Nữ tử gật đầu, trên mặt Dương Diệp vừa nở nụ cười, thì nàng lại nói:
- Có điều, giữa chúng ta có tình yêu sao?
Nụ cười Dương Diệp cứng đờ, hắn trầm mặc nửa ngày, sau đó nhìn nữ tử áo trắng, nói:
- Năm nay ngươi chưa được 30 tuổi, nhưng ta cũng chưa được 20 tuổi, tuy hiện tại ta chỉ là một tên Phàm Nhân cảnh, nhưng ngươi có chắc khi ta bằng tuổi ngươi bây giờ, ta sẽ kém hơn ngươi sao?
Nữ tử áo trắng nhìn Dương Diệp nửa ngày, mới nói:
- Ngươi mạnh hay yếu, đối với ta không có ý nghĩa gì. Ta không giết ngươi, chỉ vì ngươi là đệ tử Kiếm Tông có khả năng đặt tên trên Thanh Vân bảng, thế thôi.
Nghe nàng nói vậy, Dương Diệp có chút không thoải mái, đương nhiên, là ai đi chăng nữa cũng sẽ cảm thấy như vậy, đều thấy không thoải mái. Nhưng mà hắn biết, đối phương có tư cách không để mắt tới hắn, chí ít là lúc này.
- Vậy ngươi muốn giải quyết chuyện này như thế nào, nhưng ta nói trước, nếu như ngươi muốn giết ta, ta sẽ không thúc thủ chịu trói. Nếu như ở bên ngoài, ngoài tự sát ra ta không còn cách nào khác, nhưng ở trong này, nếu chúng ta đánh nhau, cùng lắm là cá chết lưới rách mà thôi.
Dương Diệp thẳng thắn nói, dù sao mọi chuyện đều đã như vậy, hai người cùng nhau thương lượng trong hòa bình là tốt nhất.
Nữ tử liếc nhìn Dương Diệp một chút, sau đó nhìn về nơi xa, nói:
- Mỗi ba năm, các đại thế lực ở Nam vực sẽ cử hành một cuộc tỷ thí, những thế lực đó bao gồm cả hoàng gia học viện của Đại Tần đế quốc, nhất môn, nhị cung và tam tông, trận tỷ thí đó tên là Thanh Vân bảng.
Nói đến đây, nữ tử quay đầu nhìn Dương Diệp, nói:
- Ta muốn ngươi có mặt tên Thanh Vân bảng, nhưng muốn xuất hiện trên Thanh Vân bảng, nhất định phải là 30 người đứng đầu, lúc trước ta đứng thứ 20 trên Thanh Vân bảng, về phần ngươi, mười vị trí đầu đi!
Dương Diệp nheo mắt, trời ạ, khảo hạch đệ tử ngoại môn ta còn chưa thông qua, ba tháng sau quyết chiến với Liễu Thanh Vũ cũng không xong, mà giờ đây nàng muốn mình tham gia cái gì Thanh Vân bảng. Nghe nàng nói sơ qua, Thanh Vân bảng chính là nơi tất cả yêu nghiệt tập trung!
Toàn bộ thiên tài của Nam vực, nghĩ thôi cũng thấy sợ hãi!
Dương Diệp lau mồ hôi trên trán, nói:
- Thanh Vân bảng hẳn là có hạn chế chứ?
- Hai mươi tuổi trở xuống, Vương Gỉa cảnh trở xuống. Đó là hai hạn chế.
Nữ tử nhàn nhạt nói.
- Thanh Vân bảng này có tác dụng gì?
Dương Diệp lại hỏi.
- Tác dụng?
Nữ tử áo trắng trầm ngâm một lát, nói:
- Đối với thiên tài tham gia mà nói, đó là một cơ hội để vang danh tên tuổi. Còn với tông môn, đấy là một cơ hội để phân phối tài nguyên lần nữa.
- Phân phối tài nguyên lần nữa?
Dương Diệp không hiểu hỏi.
Nữ tử giải thích, nói:
- Đại Tần đế quốc có cửu Châu, mỗi Châu hơn trăm vạn thành trì. Tông môn chúng ta cùng Đại Tần đế quốc cần tân nhân không ngừng gia nhập, như vậy mới có thể giúp tông môn đứng vững. Trước kia là Đại Tần đế quốc cùng các đại tông môn cướp đoạt nhân tài, bình thường luôn mạnh tay cướp đoạt. Nhưng bởi vì một ít nguyên nhân, tất cả không thể chém giết lẫn nhau. Cho nên Thanh Vân bảng mới sinh ra, đệ tử có thứ hạng càng cao trên Thanh Vân bảng, sẽ được phân càng nhiều thành trì. Chẳng hạn như Thanh Vân bảng đợt trước, Nguyên Môn có được hạng nhất, hạng ba, hạng sáu, cho nên bọn họ được phân tận ba Châu cùng hơn 50 vạn tòa thành. Mà Kiếm Tông chúng ta, bởi vì không có ai tiến vào Thanh Vân bảng, cho nên chỉ có được mấy cái thành trì nhỏ.
- Kiếm Tông yếu như vậy?
Dương Diệp không tự chủ thốt ra, nói xong, hắn chợt thấy hối hận. Nữ tử trước mặt này có cảm tình với Kiếm Tông, mình nói như vậy, khẳng định nàng sẽ tức giận.
Nữ tử lại không có tức giận, chỉ là cảm thán một tiếng, nói:
- Hiện tại Kiếm Tông rất yếu, đệ tử ngoại môn không quá sáu ngàn, đệ tử nội môn tầm hai ngàn, đệ tử chân truyền lại chỉ có hơn một ngàn. Nếu như không có lão tổ tông tọa trấn, Kiếm Tông cũng không thể tính là Nhị lưu thế lực.
- Những đệ tử Kiếm Tông trên nội môn bảng cùng ngoại môn bảng, bọn họ có tham gia Thanh Vân bảng không?
Dương Diệp nhíu mày hỏi.
Nữ tử lắc đầu, nói:
- Một thiên tài trong sơn thôn có thể được mọi người đánh giá là thiên tài, nhưng hắn đặt hắn ở thị trấn, vậy thì chỉ xem như không tệ, còn ở trong một tòa thành, miễn cưỡng xem như bình thường, còn khi hắn đi vào một cái Châu, có lẽ bình thường cũng không tính. Nhưng nếu như đặt hắn ở Nam vực, vậy thì chỉ có thể xem là phế vật. Thiên tài ở Kiếm Tông có thể xem là thiên tài, nhưng nếu đặt vào Thanh Vân bảng, rất nhiều người sẽ thành phế vật.
- Vậy mà ngươi còn muốn ta tiến vào mười vị trí đầu, phải biết, hiện tại ta còn chưa phải đệ tử ngoại môn đây này.
Dương Diệp khẽ nói.
Nghe thế, nữ tử nhìn về phía Dương Diệp, long mày nhướng lên, nói:
- Thế nào, ngươi không có lòng tin?
- Ta cần một động lực.
Dương Diệp nhìn thẳng nữ tử nói.
- Động lực gì?
Nữ tử nhíu mày.
Dương Diệp hít sâu một hơi, nói:
- Nếu ta tiến vào Thanh Vân bảng, ta muốn ngươi cho ta một cơ hội theo đuổi.
Hắn yêu thích nữ tử trước mắt này sao? Dương Diệp không biết, hắn chỉ biết là, nữ tử trước mắt này đã là người của hắn. Nếu là của hắn, vậy thì nên ở cùng nhau, chỉ đơn giản vậy thôi.
- Thế nào?
Nữ tử khóe miệng nổi lên một tia khinh thường, nói:
- Cho rằng ta đã cùng ngươi phát sinh quan hệ, nên sẽ đi cùng với ngươi? Ta không phải loại bị mất đi trinh tiết là biến thành nữ nhân của đối phương, với ta mà nói, kiếm đạo cùng Kiếm Tông mới là tất cả!
- Ngươi rất ghét ta?
Dương Diệp hỏi.
- Không hẳn.
Nữ tử nhàn nhạt nói:
- Trừ thực lực hơi yếu, còn có một chút chủ nghĩa đại nam tử, phẩm chất cùng tính cách cũng chấp nhận được.
- Ta cũng không ghét ngươi!
Dương Diệp vội vàng nói:
- Ngươi ngoại trừ tính cách hơi cao ngạo, lãnh đạm, các phương diện khác đều tốt. Nếu ngươi không ghét ta, ta cũng không ghét ngươi, vậy thì tại sao ngươi không cho ta một cơ hội chứ? Nếu ngươi nói thực lực ta yếu, vậy thì không sao, ta còn trẻ. Ngươi nói xem?
Nữ tử nhìn Dương Diệp, cứ nhìn như vậy, Dương Diệp cũng không chịu yếu thế, cũng nhìn lại nàng. Dù sao mọi chuyện đã như vậy, cùng nhau thẳng thắn là tốt nhất.
Thật lâu sau, nữ tử nói:
- Thanh Vân bảng, năm vị trí đầu, ta cho ngươi một cơ hội.
- Một lời đã định!
Dương Diệp vội vàng nói. Tựa hồ lúc này hắn đã quên Thanh Vân bảng là nơi tập trung tất cả yêu nghiệt.
Nhìn xem bộ dáng hưng phấn của Dương Diệp, trong lòng nữ tử hiện lên một chút cảm giác khác thường, tuy nhiên chỉ là thoáng qua liền tan biến. Là hy vọng của Kiếm Tông, cả đời nàng tu kiếm, sức sống của nàng, không có gì ngoài kiếm. Đừng nói tới yêu đương, ngay cả trai gái tiếp xúc cũng hầu như rất ít. Vừa rồi bất ngờ cùng Dương Diệp phát sinh quan hệ, đầu tiên nàng suy nghĩ muốn giết Dương Diệp, nhưng nàng không làm thế, như nàng đã nói, Dương Diệp có thể giúp Kiếm Tông mang đến một tia sinh cơ.
Nhưng khi Dương Diệp đối với nàng đưa ra yêu cầu, không hiểu vì sao, trong nội tâm nàng sinh ra một loại cảm giác khác thường, loại cảm giác đó không biết là gì, bởi vì trước kia nàng chưa từng xuất hiện loại cảm giác này.
Dương Diệp có chút ngờ nghệch nhìn xung quanh, Tử Điêu cùng hôi lang đều không thấy, thanh trường kiếm kia thì nằm cách hắn không xa, giống như đang muốn đâm cho hắn một nhát.
- Không xong rồi!
Nhìn nữ tử trong ngực, Dương Diệp lập tức thầm hô.
Đúng lúc đó, nử tử áo trắng mở hai mắt, sau đó đứng lên, rời khỏi lồng ngực Dương Diệp, sau đó lấy quần áo bên cạnh thong dong mặc vào, tiếp theo là nhặt lên trường kiếm màu xanh, từ đầu tới cuối đều không nhìn hay nói một lời nào với Dương Diệp, giống như Dương Diệp không có mặt ở đây.
Dương Diệp cũng ngay lập tức mặc quần áo vào, nhìn thấy nữ tử tay cầm trường kiếm, Dương Diệp nheo mắt, lui về sau hai bước, nói:
- Ta, ta cảm thấy chúng ta nên cùng nhau giải quyết chuyện này.
Tuy hắn có Tử Điêu cùng hôi lang, nhưng nàng cũng có linh kiếm, nếu thật sự đánh nhau, hắn cũng không chắc thắng được.
Nử tử nắm trường kiếm, quay người nhìn xem Dương Diệp, mặt không cảm xúc, nói:
- Ngươi nói đi, giải quyết như thế nào?
Còn cách nào khác hay sao? Dương Diệp hít sâu một hơi, nói:
- Chuyện này ai đúng ai sai đã không quan trọng. Ta biết, nếu ta nói ta chịu trách nhiệm, ngươi nhất định khinh thường, hoặc chướng mắt, nhưng ta vẫn muốn nói, ta sẽ chịu trách nhiệm.
- Ngươi lạ dám làm dám chịu, không tệ!
Nữ tử lạnh lùng nói:
- Nhưng mà, ngươi biết không? Ta là Thất phẩm Linh Gỉa cảnh, chỉ cần một năm sau, ta sẽ trở thành Tôn Gỉa, năm nay ta còn chưa được 30 tuổi, còn ngươi thì sao?
Vẻ mặt nàng không hề trào phúng, cũng không xem thường, cực kì bình tĩnh, không xen lẫn tâm tư gì.
Biết trước sẽ bị đả kích, trong lòng Dương Diệp cảm thán một tiếng, trên mặt ngược lại không thấy dấu hiệu bị đả kích, nói:
- Ta có nghe một câu nói, tình yêu không phân biệt tuổi tác, không phân biệt giàu nghèo, cũng không phân biệt cảnh giới, ta, ta thấy câu nói rất có lý.
Nói xong, mặt mo không kìm được đỏ lên.
- Đúng là rất có lý!
Nữ tử gật đầu, trên mặt Dương Diệp vừa nở nụ cười, thì nàng lại nói:
- Có điều, giữa chúng ta có tình yêu sao?
Nụ cười Dương Diệp cứng đờ, hắn trầm mặc nửa ngày, sau đó nhìn nữ tử áo trắng, nói:
- Năm nay ngươi chưa được 30 tuổi, nhưng ta cũng chưa được 20 tuổi, tuy hiện tại ta chỉ là một tên Phàm Nhân cảnh, nhưng ngươi có chắc khi ta bằng tuổi ngươi bây giờ, ta sẽ kém hơn ngươi sao?
Nữ tử áo trắng nhìn Dương Diệp nửa ngày, mới nói:
- Ngươi mạnh hay yếu, đối với ta không có ý nghĩa gì. Ta không giết ngươi, chỉ vì ngươi là đệ tử Kiếm Tông có khả năng đặt tên trên Thanh Vân bảng, thế thôi.
Nghe nàng nói vậy, Dương Diệp có chút không thoải mái, đương nhiên, là ai đi chăng nữa cũng sẽ cảm thấy như vậy, đều thấy không thoải mái. Nhưng mà hắn biết, đối phương có tư cách không để mắt tới hắn, chí ít là lúc này.
- Vậy ngươi muốn giải quyết chuyện này như thế nào, nhưng ta nói trước, nếu như ngươi muốn giết ta, ta sẽ không thúc thủ chịu trói. Nếu như ở bên ngoài, ngoài tự sát ra ta không còn cách nào khác, nhưng ở trong này, nếu chúng ta đánh nhau, cùng lắm là cá chết lưới rách mà thôi.
Dương Diệp thẳng thắn nói, dù sao mọi chuyện đều đã như vậy, hai người cùng nhau thương lượng trong hòa bình là tốt nhất.
Nữ tử liếc nhìn Dương Diệp một chút, sau đó nhìn về nơi xa, nói:
- Mỗi ba năm, các đại thế lực ở Nam vực sẽ cử hành một cuộc tỷ thí, những thế lực đó bao gồm cả hoàng gia học viện của Đại Tần đế quốc, nhất môn, nhị cung và tam tông, trận tỷ thí đó tên là Thanh Vân bảng.
Nói đến đây, nữ tử quay đầu nhìn Dương Diệp, nói:
- Ta muốn ngươi có mặt tên Thanh Vân bảng, nhưng muốn xuất hiện trên Thanh Vân bảng, nhất định phải là 30 người đứng đầu, lúc trước ta đứng thứ 20 trên Thanh Vân bảng, về phần ngươi, mười vị trí đầu đi!
Dương Diệp nheo mắt, trời ạ, khảo hạch đệ tử ngoại môn ta còn chưa thông qua, ba tháng sau quyết chiến với Liễu Thanh Vũ cũng không xong, mà giờ đây nàng muốn mình tham gia cái gì Thanh Vân bảng. Nghe nàng nói sơ qua, Thanh Vân bảng chính là nơi tất cả yêu nghiệt tập trung!
Toàn bộ thiên tài của Nam vực, nghĩ thôi cũng thấy sợ hãi!
Dương Diệp lau mồ hôi trên trán, nói:
- Thanh Vân bảng hẳn là có hạn chế chứ?
- Hai mươi tuổi trở xuống, Vương Gỉa cảnh trở xuống. Đó là hai hạn chế.
Nữ tử nhàn nhạt nói.
- Thanh Vân bảng này có tác dụng gì?
Dương Diệp lại hỏi.
- Tác dụng?
Nữ tử áo trắng trầm ngâm một lát, nói:
- Đối với thiên tài tham gia mà nói, đó là một cơ hội để vang danh tên tuổi. Còn với tông môn, đấy là một cơ hội để phân phối tài nguyên lần nữa.
- Phân phối tài nguyên lần nữa?
Dương Diệp không hiểu hỏi.
Nữ tử giải thích, nói:
- Đại Tần đế quốc có cửu Châu, mỗi Châu hơn trăm vạn thành trì. Tông môn chúng ta cùng Đại Tần đế quốc cần tân nhân không ngừng gia nhập, như vậy mới có thể giúp tông môn đứng vững. Trước kia là Đại Tần đế quốc cùng các đại tông môn cướp đoạt nhân tài, bình thường luôn mạnh tay cướp đoạt. Nhưng bởi vì một ít nguyên nhân, tất cả không thể chém giết lẫn nhau. Cho nên Thanh Vân bảng mới sinh ra, đệ tử có thứ hạng càng cao trên Thanh Vân bảng, sẽ được phân càng nhiều thành trì. Chẳng hạn như Thanh Vân bảng đợt trước, Nguyên Môn có được hạng nhất, hạng ba, hạng sáu, cho nên bọn họ được phân tận ba Châu cùng hơn 50 vạn tòa thành. Mà Kiếm Tông chúng ta, bởi vì không có ai tiến vào Thanh Vân bảng, cho nên chỉ có được mấy cái thành trì nhỏ.
- Kiếm Tông yếu như vậy?
Dương Diệp không tự chủ thốt ra, nói xong, hắn chợt thấy hối hận. Nữ tử trước mặt này có cảm tình với Kiếm Tông, mình nói như vậy, khẳng định nàng sẽ tức giận.
Nữ tử lại không có tức giận, chỉ là cảm thán một tiếng, nói:
- Hiện tại Kiếm Tông rất yếu, đệ tử ngoại môn không quá sáu ngàn, đệ tử nội môn tầm hai ngàn, đệ tử chân truyền lại chỉ có hơn một ngàn. Nếu như không có lão tổ tông tọa trấn, Kiếm Tông cũng không thể tính là Nhị lưu thế lực.
- Những đệ tử Kiếm Tông trên nội môn bảng cùng ngoại môn bảng, bọn họ có tham gia Thanh Vân bảng không?
Dương Diệp nhíu mày hỏi.
Nữ tử lắc đầu, nói:
- Một thiên tài trong sơn thôn có thể được mọi người đánh giá là thiên tài, nhưng hắn đặt hắn ở thị trấn, vậy thì chỉ xem như không tệ, còn ở trong một tòa thành, miễn cưỡng xem như bình thường, còn khi hắn đi vào một cái Châu, có lẽ bình thường cũng không tính. Nhưng nếu như đặt hắn ở Nam vực, vậy thì chỉ có thể xem là phế vật. Thiên tài ở Kiếm Tông có thể xem là thiên tài, nhưng nếu đặt vào Thanh Vân bảng, rất nhiều người sẽ thành phế vật.
- Vậy mà ngươi còn muốn ta tiến vào mười vị trí đầu, phải biết, hiện tại ta còn chưa phải đệ tử ngoại môn đây này.
Dương Diệp khẽ nói.
Nghe thế, nữ tử nhìn về phía Dương Diệp, long mày nhướng lên, nói:
- Thế nào, ngươi không có lòng tin?
- Ta cần một động lực.
Dương Diệp nhìn thẳng nữ tử nói.
- Động lực gì?
Nữ tử nhíu mày.
Dương Diệp hít sâu một hơi, nói:
- Nếu ta tiến vào Thanh Vân bảng, ta muốn ngươi cho ta một cơ hội theo đuổi.
Hắn yêu thích nữ tử trước mắt này sao? Dương Diệp không biết, hắn chỉ biết là, nữ tử trước mắt này đã là người của hắn. Nếu là của hắn, vậy thì nên ở cùng nhau, chỉ đơn giản vậy thôi.
- Thế nào?
Nữ tử khóe miệng nổi lên một tia khinh thường, nói:
- Cho rằng ta đã cùng ngươi phát sinh quan hệ, nên sẽ đi cùng với ngươi? Ta không phải loại bị mất đi trinh tiết là biến thành nữ nhân của đối phương, với ta mà nói, kiếm đạo cùng Kiếm Tông mới là tất cả!
- Ngươi rất ghét ta?
Dương Diệp hỏi.
- Không hẳn.
Nữ tử nhàn nhạt nói:
- Trừ thực lực hơi yếu, còn có một chút chủ nghĩa đại nam tử, phẩm chất cùng tính cách cũng chấp nhận được.
- Ta cũng không ghét ngươi!
Dương Diệp vội vàng nói:
- Ngươi ngoại trừ tính cách hơi cao ngạo, lãnh đạm, các phương diện khác đều tốt. Nếu ngươi không ghét ta, ta cũng không ghét ngươi, vậy thì tại sao ngươi không cho ta một cơ hội chứ? Nếu ngươi nói thực lực ta yếu, vậy thì không sao, ta còn trẻ. Ngươi nói xem?
Nữ tử nhìn Dương Diệp, cứ nhìn như vậy, Dương Diệp cũng không chịu yếu thế, cũng nhìn lại nàng. Dù sao mọi chuyện đã như vậy, cùng nhau thẳng thắn là tốt nhất.
Thật lâu sau, nữ tử nói:
- Thanh Vân bảng, năm vị trí đầu, ta cho ngươi một cơ hội.
- Một lời đã định!
Dương Diệp vội vàng nói. Tựa hồ lúc này hắn đã quên Thanh Vân bảng là nơi tập trung tất cả yêu nghiệt.
Nhìn xem bộ dáng hưng phấn của Dương Diệp, trong lòng nữ tử hiện lên một chút cảm giác khác thường, tuy nhiên chỉ là thoáng qua liền tan biến. Là hy vọng của Kiếm Tông, cả đời nàng tu kiếm, sức sống của nàng, không có gì ngoài kiếm. Đừng nói tới yêu đương, ngay cả trai gái tiếp xúc cũng hầu như rất ít. Vừa rồi bất ngờ cùng Dương Diệp phát sinh quan hệ, đầu tiên nàng suy nghĩ muốn giết Dương Diệp, nhưng nàng không làm thế, như nàng đã nói, Dương Diệp có thể giúp Kiếm Tông mang đến một tia sinh cơ.
Nhưng khi Dương Diệp đối với nàng đưa ra yêu cầu, không hiểu vì sao, trong nội tâm nàng sinh ra một loại cảm giác khác thường, loại cảm giác đó không biết là gì, bởi vì trước kia nàng chưa từng xuất hiện loại cảm giác này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.