Kiếm Vực Vô Địch (Dịch)

Chương 59: Thư Nhà

thanh loan phong thượng

18/10/2022

Dương Diệp đi tới ngoại môn phong, sau khi hỏi thăm, rốt cuộc tìm được nơi ở của Giang Nguyên, tìm được Giang Nguyên, Dương Diệp không nói nhảm, trực tiếp mở miệng đòi Xích Hồng kiếm.

Sắc mặt Giang Nguyên lúc này rất khó nhìn, thanh Xích Hồng kiếm này, là lễ vật mà gia gia tặng y lúc đạt tới Tiên Thiên, cũng là một kiện Huyền cấp huyền bảo duy nhất của y. Ngày ấy sở dĩ y lấy ra đánh cược, ngoại trừ muốn khoe khoang ra, cũng bởi vì y đối với mình có lòng tin, cho rằng tuyệt đối sẽ không thua, nào ngờ, người trước mắt này lại phá vỡ ghi chép của Kiếm Tông trăm năm qua!

Nhìn bộ dạng Giang Nguyên, lông mày Dương Diệp nhíu một cái, nói:

- Có chơi có chịu, nhanh lấy đồ ra, ta còn muốn đi tìm nữ tử kia!

- Không cần tìm, đồ vật ta đã mang đến!

Lúc này, phía sau Dương Diệp truyền đến âm thanh của một nữ tử.

Nói chuyện không phải ai khác, chính là ngày đó đánh cược với Dương Diệp, Thanh Tuyết, Thanh Tuyết đi tới trước mặt Dương Diệp, cũng không nói nhảm, ngón trỏ đeo chiếc nhẫn khẽ động, một cái hộp nhỏ tinh xảo xuất hiện trên tay, sau đó đưa hộp nhỏ cho Dương Diệp.

Dương Diệp nhận lấy hộp, mở hộp ra nhìn, một mùi thơm ập đến, nhìn thấy là trái cây hôm đó, Dương Diệp cười cười, hướng về phía Thanh Tuyết khẽ gật đầu, cất đi hộp nhỏ, sau đó xoay người nhìn Giang Nguyên, lạnh nhạt nói:

- Lấy Xích Hồng kiếm ra đi, đừng làm cho mọi người khinh thường ngươi!

Giang Nguyên do dự một chút, nói:

- Dương Diệp, đây, Xích Hồng kiếm là truyền gia chi bảo của Giang gia, ngươi xem...

Dương Diệp liếc mắt nhìn Giang Nguyên, sau đó nói:

- Ta cũng không phải người không hiểu đạo lý, như vậy đi, ngươi lấy ra một vật có giá trị ngang bằng Xích Hồng kiếm cũng được!

Nghe được Dương Diệp nói vậy, Giang Nguyên vội vã móc ra một ít gì đó, có huyền bảo, có huyền kỹ, có linh thảo, nhưng nếu so sánh giá trị với Xích Hồng kiếm, đơn giản là khác nhau một trời một vực!

Nhìn mấy thứ kia, khóe miệng Dương Diệp nổi lên một nụ cười nhạt, y muốn chơi xấu?

Lúc này, Thanh Tuyết một bên châm chọc nói:

- Giang Nguyên, ngươi muốn chơi xấu cứ nói ra đi! Còn lấy ra mấy thứ đồ bỏ đi, cho rằng Dương Diệp là đứa trẻ ba tuổi sao?

Đối với Giang Nguyên, nàng thực sự không có thiện cảm, phải nói đối với loại người mặt vểnh lên trời này, nàng không có thiện cảm!

Giang Nguyên âm trầm liếc mắt nhìn Thanh Tuyết, sau đó nhìn về phía Dương Diệp, nói:

- Dương Diệp, mấy thứ này tuy là giá trị không cao bằng Xích Hồng kiếm, nhưng đều hữu dụng đối với ngươi lúc này. Như vậy đi, ngươi nhận lấy mấy thứ này, coi như kết giao bằng hữu, thế nào?

Dương Diệp lắc đầu, nói:

- Ta không muốn cùng ngươi làm bằng hữu, ta thay đổi chủ ý, ta chỉ muốn thanh Xích Hồng kiếm này, có chơi có chịu, giao Xích Hồng kiếm ra đây.

Trong mắt Giang Nguyên lóe lên hàn quang, trầm giọng nói:

- Dương Diệp, là người nên lưu lại một con đường, sau này còn gặp lại, mọi chuyện đừng làm quá gắt!

Dương Diệp lắc đầu nhìn Giang Nguyên, cũng không tiếp tục nhiều lời, trực tiếp thi triển ra Tật Phong Bộ, trong nháy mắt đi tới trước mặt Giang Nguyên, sau đó xuất quyền hướng về ngực Giang Nguyên.

Dương Diệp không phải người thích nói nhảm, tên Giang Nguyên trước mặt này không muốn giao ra Xích Hồng kiếm, tiếp tục nói nhảm cũng chỉ phí thời gian. Nếu vậy, thì trực tiếp động thủ là được rồi.

Giang Nguyên cùng Thanh Tuyết không hề nghĩ đến Dương Diệp lại trực tiếp động thủ, Giang Nguyên không kịp nghĩ nhiều, theo bản năng đấm một quyền tới Dương Diệp.

- Rắc rắc!



Một âm thanh của tiếng xương gãy vang lên, Giang Nguyên hét thảm một tiếng, y đang chuẩn bị lui lại, cùng Dương Diệp kéo dài khoảng cách, nhưng mà chẳng biết lúc nào, Dương Diệp đã bắt được nắm tay mềm nhũn vì gãy xương, Dương Diệp cầm lấy nắm tay Giang Nguyên thuận thế lôi về hướng mình, sau đó tay phải lần nữa thuận thế lên trước tìm tòi, trực tiếp nắm lấy cổ họng Giang Nguyên!

- Ta đếm ba tiếng, nếu ngươi không mang Xích Hồng kiếm giao ra, ta lập tức giết chết ngươi!

Nắm chặt cổ họng của Giang Nguyên, lời nói của Dương Diệp không có chút tình cảm nào, nói:

- Một!

Sắc mặt Giang Nguyên trắng bệch, trong lòng kinh hãi, hắn chẳng thể nghĩ tới lực lượng của Dương Diệp mạnh mẽ như vậy, hơn nữa tốc độ lại nhanh như thế, hắn còn chưa kịp phản ứng đã bị đối phương nắm lấy cổ.

- Hai!

Hai mắt Dương Diệp híp lại, trong mắt lóe lên một tia sát ý lạnh lẽo.

Nhìn thấy sát ý trong mắt Dương Diệp, sắc mặt Giang Nguyên càng trắng hơn, một sự sợ hãi trong nháy mắt lan khắp toàn thân, lúc Dương Diệp chuẩn bị hô ba, Giang Nguyên theo bản năng từ trong không gian giới chỉ lấy ra Xích Hồng kiếm, khàn giọng nói:

- Ta, ta trả đồ!

Nhận lấy Xích Hồng kiếm, Dương Diệp tay phải buông lỏng khỏi cổ Giang Nguyên, sau đó cũng không nhìn Giang Nguyên, cất Xích Hồng kiếm vào không gian giới chỉ, xoay người rời đi, đi mấy bước, hắn đột nhiên xoay người nhìn Giang Nguyên, nói:

- Kỳ thực quên nói cho ngươi biết, ở Kiếm Tông không thể giết người ngoại trừ Sinh Tử đài, đúng rồi, ngươi mới tới, không biết cũng rất bình thường.

Nói xong, không tiếp tục nhìn mặt mũi Giang Nguyên đã xanh mét, xoay người rời đi.

Mà bên cạnh, Thanh Tuyết sau khi tỉnh hồn lại, liếc mắt khinh thường nhìn Giang Nguyên, sau đó đuổi theo Dương Diệp.

Giang Nguyên nắm chặt hai tay, sắc mặt tái xanh, trong mắt giống như có thể phun ra lửa! Từ nhỏ đến lớn, y chẳng bao giờ bị vũ nhục như vậy, không phải, đây là sỉ nhục, đây là sỉ nhục y!

- Dương Diệp, ngươi chờ đó!

Nhìn phương hướng Dương Diệp rời đi, Giang Nguyên thấp giọng gầm hét lên.

...

Luyện võ trường, Dương Diệp nhìn nữ tử tên là Thanh Tuyết trước mắt, nói:

- Thanh Tuyết cô nương, ngươi có chuyện gì cứ nói đi!

Thanh Tuyết nhìn Dương Diệp, nói:

- Con em thế gia đều cực kỳ cao ngạo, đa số lòng dạ hẹp hòi, ngươi làm như vậy với Giang Nguyên, ngày sau có cơ hội, chắc chắn sẽ không bỏ qua ngươi!

Nghe vậy, Dương Diệp cười cười, nói:

- Đầu tiên cám ơn lời khuyên của ngươi. Ngươi nói không sai, lấy loại tính cách cao ngạo này của Giang Nguyên, hắn sẽ không quên được chuyện này. Nhưng như vậy thì sao? Vì sợ hắn trả thù, liền buông tha thanh Xích Hồng kiếm này sao? Là đồ vật của ta, ta lại có thực lực, ta đây không ngại dùng sức mạnh thu hồi đồ vật của chính mình!

- Ngươi rất bá đạo, rất kiêu ngạo!

Thanh Tuyết nhìn Dương Diệp nói.

Dương Diệp lắc đầu, nói:

- Không phải ta bá đạo kiêu ngạo, Thanh Tuyết cô nương, ngươi vừa tới Kiếm Tông, cho ngươi một chút đề nghị, đối với một số loại người, tỷ như cái kia Giang Nguyên, ngươi cũng đừng nói đạo lý với y, bởi vì ngươi nếu như nói đạo lý với y, y sẽ cho rằng ngươi sợ y, y sẽ càng thêm vô sỉ, càng thêm coi thường ngươi. Ngươi chỉ có dùng quả đấm mới có thể làm cho đối phương chủ động tới nói đạo lý với ngươi!

Thanh Tuyết nghĩ một lát, sau đó nở nụ cười, nói:



- Cám ơn đề nghị của ngươi, ta cảm thấy rất hữu dụng! Được rồi, mạo muội hỏi một câu, ngươi có phải hay không đã đạt tới Tiên Thiên?

Dương Diệp lắc đầu.

- Vậy vì sao ngươi có thể nhất chiêu đã chế phục được Tiên Thiên cảnh, Giang Nguyên?

Thanh Tuyết kinh ngạc nói.

- Tiên Thiên?

Dương Diệp cười cười, nói:

- Thanh Tuyết cô nương, ngươi cho rằng Giang Nguyên là Tiên Thiên bình thường hay sao? Ta cho rằng y đã dùng tới ngoại vật để đạt tới Tiên Thiên. Một người sử dụng ngoại vật để đạt tới Tiên Thiên, ngươi cho là y có thực lực chân chính của cường giả Tiên Thiên sao? Hơn nữa ta còn đánh lén trước tiên, đánh cho y vội vàng không kịp chuẩn bị!

- Thì ra là thế!

Thanh Tuyết nhẹ gật đầu, sau đó lại nói:

- Được rồi, một số đệ tử ngoại môn vừa gây dựng một tổ chức nhỏ, ta là người lãnh đạo tạm thời của tổ chức, ngươi có muốn gia nhập vào hay không? Đúng rồi, Giang Nguyên cũng cùng những đệ tử khác thành lập một cái!

Nghe vậy, Dương Diệp do dự một chút, sau đó lắc đầu, nói:

- Ta sẽ không gia nhập.

Tựa như nghĩ đến cái gì, hắn lại nói:

- Đương nhiên, ta không gia nhập không phải ta cao ngạo hay là gì khác, chủ yếu là bởi vì ta cùng một người trên ngoại môn bảng có thù oán, hắn cũng có một tổ chức nhỏ, nếu như hiện tại ta gia nhập vào các ngươi, đối với các ngươi chỉ có hại.

Thanh Tuyết trầm mặc một lát, nói:

- Hiện tại tổ chức vừa mới thành lập, mặc dù ta dẫn đầu ở trong đó, thế nhưng còn chưa có uy tín gì, nếu như người có thù oán với ngươi nhằm vào tổ chức, rất có thể tổ chức nhỏ này sẽ giải tán. Như vậy đi, chờ sau khi ta có uy tín nhất định, sau sẽ mời ngươi gia nhập vào, như thế nào? Nói rõ một chút, ta không phải sợ hãi kẻ thù của ngươi!

Nghe được lời nói của Thanh Tuyết, nội tâm Dương Diệp hài lòng nhẹ gật đầu, sở dĩ hắn cùng nử tử trước mặt này nói chuyện lâu như vậy, chính là thêm một người bạn thì bớt một kẻ thù. Bây giờ nghe Thanh Tuyết nói vậy, hắn cảm thấy người trước mắt có thể kết giao.

Nghĩ vậy, Dương Diệp cười cười, nói:

- Một lần nữa làm quen, ta tên là Dương Diệp, người An Nam thành.

Nghe được lời nói của Dương Diệp, Thanh Tuyết ngẩn ra, sau đó trên mặt cũng lộ ra nụ cười, nói:

- Tống Thanh Tuyết, Tuyên Vũ thành!

Thiên phú cùng thực lực của Dương Diệp, chính mắt nàng đã thấy được, hơn nữa tính tình cùng phẩm chất của đối phương nàng cũng không ghét, làm bằng hữu với một người như vậy, trong lòng nàng không có mâu thuẫn!

Cứ như vậy, Dương Diệp ở Kiếm Tông có thêm một vị bằng hữu.

- Nếu như Giang Nguyên có hành động gì nhắm vào ngươi, ta sẽ thông tri cho người trước tiên.

Thanh Tuyết nói xong câu này, lập tức xoay người rời đi.

Lúc Thanh Tuyết vừa mới rời đi, một gã đệ tử tạp dịch chạy tới trước mặt Dương Diệp, tên đệ tử tạp dịch kia đưa một phong thư cho Dương Diệp, nói:

- Dương ca, đây là thư nhà của ngươi!

Dương Diệp lấy ra một ít kim tệ cho tên đệ tử tạp dịch, chờ đệ tử tạp dịch đi rồi, Dương Diệp mở phong thư, khi thấy nội dung trong thư, sắc mặt Dương Diệp kịch biến!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kiếm Vực Vô Địch (Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook