Chương 128: Thực Lực Chân Chính (2)
thanh loan phong thượng
13/02/2023
một tiếng nổ vang trời vang vọng trong hẻm núi, lúc này chính là đất rung núi chuyển một cách chân chính!
Mà dưới một chưởng này, một cỗ lực lượng không tên đột nhiên ập về phía Dương Diệp, bất ngờ không kịp đề phòng, Dương Diệp bị lực lượng này tập kích, sau đó Dương Diệp cảm thấy đầu váng mắt hoa, ngay lập tức, Dương Diệp vội vàng thi triển ra kiếm ý để trảm sát cỗ lực lượng đang tập kích tới người hắn.
Quay đầu nhìn về phía Thanh Tuyết, lúc này sắc mặt Thanh Tuyết tái nhợt, mày nhíu chặt, giống như đang phải chịu đựng cơn đau khó tả.
Không chút do dự, Dương Diệp tóm lấy tay Thanh Tuyết kéo sát về phía mình, sau đó kiếm ý xuyên thấu qua tay truyền tới trên người Thanh Tuyết, loại bỏ cỗ lực lượng đó ra ngoài.
Mày đang nhíu chặt của Thanh Tuyết từ từ giãn ra, thật lâu sau, nàng ta mở hai mắt, có chút ngỡ ngàng, giống như cảm nhận được gì đó. Thanh Tuyết cúi đầu nhìn, khi nhìn thấy Dương Diệp đang nắm tay nàng thì sắc mặt lập tức đỏ lên, vội vàng giật ra.
Thấy Thanh Tuyết không sao, Dương Diệp yên lòng, quay đầu nhìn về phía Đại Địa Hùng Vương, khi nhìn thấy một màn trong sân thì thần sắc Dương Diệp lập tức trở nên ngưng trọng.
Lúc này bên cạnh Đại Địa Hùng Vương đã có thêm ba cỗ thi thể, mà những cỗ thi thể đó chính là của ba người Nguyên Môn!
- Tiểu gia hỏa Đại Địa Hùng Vương vừa rồi là thi triển năng lực thiên phú của Huyền thú à?
Dương Diệp quay đầu hỏi Tử Điêu trên vai hắn. Đối với việc Tử Điêu không phải chịu ảnh hưởng của cỗ lực lượng đó, Dương Diệp mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng vẫn có thể tiếp nhận, dù sao thì hắn cũng biết Tử Điêu rất lợi hại!
Tử Điêu gật đầu, sau đó dùng móng vuốt nhỏ sờ sờ đầu Dương Diệp, tựa hồ muốn nói đừng sợ, có ta đây rồi!
Nhận ra được ý tứ của Tử Điêu, Dương Diệp mặt tối sầm, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp, vỗ vỗ đầu của tiểu tử này, đang chuẩn bị nói gì đó thì mặt đất đột nhiên lại rung chuyển. Dương Diệp biến sắc, quay đầu nhìn về phía Đại Địa Hùng Vương, cũng may, Đại Địa Hùng Vương không hề động thủ mà chỉ đang bước về phía hắn cùng với Thanh Tuyết mà thôi.
Nhìn thấy Đại Địa Hùng Vương đi tới, Thanh Tuyết biến sắc, theo bản năng xích lại gần Dương Diệp. Hiện tại nàng ta mới biết, ban đầu mấy người các nàng tới liệp sát Đại Địa Hùng Vương này là một chuyện ngu xuẩn cỡ nào, đây không phải là đến liệp sát mà là đến tìm chết.
Đại Địa Hùng Vương không nhìn Dương Diệp và Thanh Tuyết, ánh mắt dừng ở trên người Tử Điêu, sâu trong đôi mắt hiện lên một tia nghi hoặc và kiêng kị.
Dưới gợi ý của Dương Diệp, Tử Điêu biểu đạt ý đồ đến của bọn họ với Đại Địa Hùng Vương.
Khi Tử Điêu đang trao đổi với Đại Địa Hùng Vương, Dương Diệp vội vàng thu lấy nạp giới trên người những thi thể trên mặt đất, sau đó kéo Thanh Tuyết sang một bên, đưa cho nàng ta một cái nạp giới, nói:
- Trong đây có ba ngàn viên đá năng lượng, các loại đan dược cũng có tới trăm viên, còn có mấy tấm phù lục trung phẩm, những cái này đủ cho ngươi tu luyện một năm rồi. Ngươi hiện tại về tông đi, sau này đừng đến Thập Vạn Đại Sơn nữa, cho dù đến thì cũng đừng tiến vào Đoạn Hồn sơn mạch, bảo người của Kiếm môn cũng đừng đến, hiểu chưa?
Thanh Tuyết không tiếp nhận giới chỉ, mà hỏi ngược lại:
- Ngươi không cùng về tông à?
Xem ra chuyện giữa mình và Kiếm Tông đã bị cao tầng của Kiếm Tông ém xuống rồi, cũng đúng, loại chuyện mất mặt này Kiếm Tông sao lại đi truyền ra ngoài? Dương Diệp lắc đầu, nói:
- Ta tạm thời sẽ không về, ngươi đi nhanh đi, Đại Địa Hùng Vương sẽ không ra tay với ngươi đâu!
Thanh Tuyết ngẩn ra, quay đầu nhìn nhìn xa xa Tử Điêu và Đại Địa Hùng Vương, giống như hiểu ra gì đó, lập tức nói:
- Ngươi bảo trọng!
Nói xong, tiếp nhận giới chỉ trong tay Dương Diệp, sau đó xoay người bước tới cửa cốc.
Sau khi đi được mấy chục bước, nàng lại dừng chân, xoay người nhìn Dương Diệp, nói:
- Dương Diệp, cám ơn!
Nói xong không dừng lại nữa, chỉ lát sau đã biến mất ở cửa cốc.
Dương Diệp lặng lẽ cười, sau đó xoay người đi tới trước mặt Đại Địa Hùng Vương, nhìn quái vật lớn trước mắt, hai mắt Dương Diệp trở nên nóng rực, nếu người này nguyện ý đi theo mình, vậy thì cường giả Linh Giả cảnh không ra mặt, ai có thể đối phó được mình?
Chỉ là muốn khiến người này thần phục mình thì chỉ sợ là rất khó. Thực lực của Đại Địa Hùng Vương này so với U Minh Lang Vương thì không chỉ mạnh hơn một chút.
Lần này Tử Điêu không dùng uy áp để đối phó với Đại Địa Hùng Vương, bên trong Thập Vạn Đại Sơn, cường giả phải được tôn kính. Tuy Đại Địa Hùng Vương này vẫn chưa có tư cách khiến nó phải tôn kính, nhưng cũng không thể đối đãi giống như với U Minh Lang Vương.
rất nhanh, ánh mắt của Đại Địa Hùng Vương dừng ở trên người Dương Diệp, thật lâu sau, nó lắc đầu, tựa hồ sợ Tử Điêu hiểu lầm và tức giận, nó lại bắt đầu trao đổi với Tử Điêu, hiển nhiên là nó đang giải thích.
Ước chừng qua nửa canh giờ, Tử Điêu chạy tới trước mặt Dương Diệp, xòe xòe móng nhỏ, làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
Thấy thế, Dương Diệp nhướng mày, tiểu tử kia từ bỏ thu phục đại gia hỏa này à? Theo lý mà nói thì là không thể nào. Cũng may, tiểu tử này rất nhanh liền bắt đầu giải thích.
Mà dưới một chưởng này, một cỗ lực lượng không tên đột nhiên ập về phía Dương Diệp, bất ngờ không kịp đề phòng, Dương Diệp bị lực lượng này tập kích, sau đó Dương Diệp cảm thấy đầu váng mắt hoa, ngay lập tức, Dương Diệp vội vàng thi triển ra kiếm ý để trảm sát cỗ lực lượng đang tập kích tới người hắn.
Quay đầu nhìn về phía Thanh Tuyết, lúc này sắc mặt Thanh Tuyết tái nhợt, mày nhíu chặt, giống như đang phải chịu đựng cơn đau khó tả.
Không chút do dự, Dương Diệp tóm lấy tay Thanh Tuyết kéo sát về phía mình, sau đó kiếm ý xuyên thấu qua tay truyền tới trên người Thanh Tuyết, loại bỏ cỗ lực lượng đó ra ngoài.
Mày đang nhíu chặt của Thanh Tuyết từ từ giãn ra, thật lâu sau, nàng ta mở hai mắt, có chút ngỡ ngàng, giống như cảm nhận được gì đó. Thanh Tuyết cúi đầu nhìn, khi nhìn thấy Dương Diệp đang nắm tay nàng thì sắc mặt lập tức đỏ lên, vội vàng giật ra.
Thấy Thanh Tuyết không sao, Dương Diệp yên lòng, quay đầu nhìn về phía Đại Địa Hùng Vương, khi nhìn thấy một màn trong sân thì thần sắc Dương Diệp lập tức trở nên ngưng trọng.
Lúc này bên cạnh Đại Địa Hùng Vương đã có thêm ba cỗ thi thể, mà những cỗ thi thể đó chính là của ba người Nguyên Môn!
- Tiểu gia hỏa Đại Địa Hùng Vương vừa rồi là thi triển năng lực thiên phú của Huyền thú à?
Dương Diệp quay đầu hỏi Tử Điêu trên vai hắn. Đối với việc Tử Điêu không phải chịu ảnh hưởng của cỗ lực lượng đó, Dương Diệp mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng vẫn có thể tiếp nhận, dù sao thì hắn cũng biết Tử Điêu rất lợi hại!
Tử Điêu gật đầu, sau đó dùng móng vuốt nhỏ sờ sờ đầu Dương Diệp, tựa hồ muốn nói đừng sợ, có ta đây rồi!
Nhận ra được ý tứ của Tử Điêu, Dương Diệp mặt tối sầm, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp, vỗ vỗ đầu của tiểu tử này, đang chuẩn bị nói gì đó thì mặt đất đột nhiên lại rung chuyển. Dương Diệp biến sắc, quay đầu nhìn về phía Đại Địa Hùng Vương, cũng may, Đại Địa Hùng Vương không hề động thủ mà chỉ đang bước về phía hắn cùng với Thanh Tuyết mà thôi.
Nhìn thấy Đại Địa Hùng Vương đi tới, Thanh Tuyết biến sắc, theo bản năng xích lại gần Dương Diệp. Hiện tại nàng ta mới biết, ban đầu mấy người các nàng tới liệp sát Đại Địa Hùng Vương này là một chuyện ngu xuẩn cỡ nào, đây không phải là đến liệp sát mà là đến tìm chết.
Đại Địa Hùng Vương không nhìn Dương Diệp và Thanh Tuyết, ánh mắt dừng ở trên người Tử Điêu, sâu trong đôi mắt hiện lên một tia nghi hoặc và kiêng kị.
Dưới gợi ý của Dương Diệp, Tử Điêu biểu đạt ý đồ đến của bọn họ với Đại Địa Hùng Vương.
Khi Tử Điêu đang trao đổi với Đại Địa Hùng Vương, Dương Diệp vội vàng thu lấy nạp giới trên người những thi thể trên mặt đất, sau đó kéo Thanh Tuyết sang một bên, đưa cho nàng ta một cái nạp giới, nói:
- Trong đây có ba ngàn viên đá năng lượng, các loại đan dược cũng có tới trăm viên, còn có mấy tấm phù lục trung phẩm, những cái này đủ cho ngươi tu luyện một năm rồi. Ngươi hiện tại về tông đi, sau này đừng đến Thập Vạn Đại Sơn nữa, cho dù đến thì cũng đừng tiến vào Đoạn Hồn sơn mạch, bảo người của Kiếm môn cũng đừng đến, hiểu chưa?
Thanh Tuyết không tiếp nhận giới chỉ, mà hỏi ngược lại:
- Ngươi không cùng về tông à?
Xem ra chuyện giữa mình và Kiếm Tông đã bị cao tầng của Kiếm Tông ém xuống rồi, cũng đúng, loại chuyện mất mặt này Kiếm Tông sao lại đi truyền ra ngoài? Dương Diệp lắc đầu, nói:
- Ta tạm thời sẽ không về, ngươi đi nhanh đi, Đại Địa Hùng Vương sẽ không ra tay với ngươi đâu!
Thanh Tuyết ngẩn ra, quay đầu nhìn nhìn xa xa Tử Điêu và Đại Địa Hùng Vương, giống như hiểu ra gì đó, lập tức nói:
- Ngươi bảo trọng!
Nói xong, tiếp nhận giới chỉ trong tay Dương Diệp, sau đó xoay người bước tới cửa cốc.
Sau khi đi được mấy chục bước, nàng lại dừng chân, xoay người nhìn Dương Diệp, nói:
- Dương Diệp, cám ơn!
Nói xong không dừng lại nữa, chỉ lát sau đã biến mất ở cửa cốc.
Dương Diệp lặng lẽ cười, sau đó xoay người đi tới trước mặt Đại Địa Hùng Vương, nhìn quái vật lớn trước mắt, hai mắt Dương Diệp trở nên nóng rực, nếu người này nguyện ý đi theo mình, vậy thì cường giả Linh Giả cảnh không ra mặt, ai có thể đối phó được mình?
Chỉ là muốn khiến người này thần phục mình thì chỉ sợ là rất khó. Thực lực của Đại Địa Hùng Vương này so với U Minh Lang Vương thì không chỉ mạnh hơn một chút.
Lần này Tử Điêu không dùng uy áp để đối phó với Đại Địa Hùng Vương, bên trong Thập Vạn Đại Sơn, cường giả phải được tôn kính. Tuy Đại Địa Hùng Vương này vẫn chưa có tư cách khiến nó phải tôn kính, nhưng cũng không thể đối đãi giống như với U Minh Lang Vương.
rất nhanh, ánh mắt của Đại Địa Hùng Vương dừng ở trên người Dương Diệp, thật lâu sau, nó lắc đầu, tựa hồ sợ Tử Điêu hiểu lầm và tức giận, nó lại bắt đầu trao đổi với Tử Điêu, hiển nhiên là nó đang giải thích.
Ước chừng qua nửa canh giờ, Tử Điêu chạy tới trước mặt Dương Diệp, xòe xòe móng nhỏ, làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
Thấy thế, Dương Diệp nhướng mày, tiểu tử kia từ bỏ thu phục đại gia hỏa này à? Theo lý mà nói thì là không thể nào. Cũng may, tiểu tử này rất nhanh liền bắt đầu giải thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.