Chương 299: Tìm Đường Chết 1
thanh loan phong thượng
02/03/2023
Đương nhiên, lần này đi phía nam cũng không chỉ vì cứu đệ tử Kiếm tông, dù sao hắn không phải phụ mẫu của những đệ tử Kiếm tông tham gia Thanh Vân Bảng. Lần này hắn đi chủ yếu là mò lợi ích, bởi vì Tiểu gia hỏa, săn giết Huyền thú lấy Thú đan, hắn đừng mơ nữa.
Nếu không thể đánh chủ ý lên Huyền thú, vậy thì đánh chủ ý lên người khác.
Mang theo Tiểu gia hỏa lao nhanh mấy canh giờ, sau khi đi được mấy trăm dặm lộ trình, dọc theo đường đi thật sự gặp một ít Huyền thú, nhưng bởi vì Tiểu gia hỏa nên hắn tránh đi rất xa. Sở dĩ không có thu phục đối phương, chủ yếu là bởi vì Tiểu gia hỏa không lọt mắt. . .
Dương Diệp phát hiện, đối với chất lượng Huyền thú, Tiểu gia hỏa càng ngày càng kén chọn. . . .
Sau khi đi hơn trăm dặm, đột nhiên, Dương Diệp dừng bước, hắn nhìn một nơi cách đó không xa.
Ở cách hắn vài chục trượng có hai người tỏ rõ vẻ đề phòng nhìn hắn, bên cạnh hai người là thi thể Huyền thú khổng lồ, hơn nữa máu không ngừng chảy...
Hiển nhiên, Dương Diệp đến không phải lúc.
Ngay khi Dương Diệp chuẩn bị nói chuyện, đột nhiên thanh niên đứng bên trái nói:
- Các hạ là đệ tử Kiếm tông?
Nói xong, thanh niên lại liếc mắt nhìn Tử Linh kiếm trong tay trái của Dương Diệp.
Dương Diệp lắc lắc đầu, nói:
- Chỉ đi ngang qua, các ngươi tiếp tục!
Nói xong, hắn vòng qua hai người, tiếp tục chạy đi.
- Ngươi dừng chân!
Ngay khi Dương Diệp muốn đi vòng qua hai người này, thanh niên nói chuyện lúc trước đã lên tiếng.
Nghe vậy, Dương Diệp dừng bước, nghiêng đầu nhìn hắn, nói:
- Làm sao?
Thanh niên cười cợt, nói:
- Huynh đệ không cần căng thẳng, hai huynh đệ chúng ta không có ác ý. Chúng ta là con cháu Dương gia, một trong bốn gia tộc lớn tại đế đô, ta tên Dương Phong, người bên cạnh ta chính là đệ đệ Dương Tùng.
- Dương gia?
Dương Diệp hơi cau mày, nói:
- Chưa từng nghe qua, có việc?
Hắn biết ở đế đô có thật nhiều thế gia nhà giàu, nhưng hắn chưa bao giờ đi quan tâm những chuyện này, vì lẽ đó hắn căn bản không biết Dương gia là thánh thần phương nào. . . .
Nghe được Dương Diệp nói thế, trong mắt huynh đệ họ Dương lộ ra lửa giận, thanh niên Dương Tùng bên cạnh Dương Phong muốn nổi giận nhưng bị Dương Phong ngăn cản.
Dương Phong nhìn về phía Dương Diệp, hắn lại nở nụ cười, nói:
- Huynh đệ không phải đệ tử Kiếm tông, lại chưa từng nghe qua Dương gia nói vậy là tán tu Nam vực. Nếu huynh đệ dám tới tham gia Thanh Vân Bảng, như vậy thực lực huynh đệ có lẻ cực kỳ tốt. Huynh đệ cũng nên biết trong Thanh Vân sơn mạch này có không ít Huyền thú Vương giai, ta có đề nghị, chúng ta cùng nhau liên thủ, thu được nội đan Huyền thú chia đều, ngươi xem coi thế nào?
Dương Diệp ngẩn ra, hắn không nghĩ tới hai người trước mắt lại muốn kéo hắn nhập bọn, nếu như thực lực của hắn thấp kém, đề nghị của đối phương đúng là tốt, nhưng thật đáng tiếc, ở bên trong Thập Vạn Đại Sơn này, hắn không sợ nhất chính là Huyền thú. . .
Dương Diệp lắc đầu, nói:
- Liên thủ thì không cần, ta còn có việc, ta cáo từ trước!
Nói xong, Dương Diệp không có dừng lại, hắn lập tức lao vút đi.
Thấy Dương Diệp từ chối, nhìn bóng lưng Dương Diệp đi xa, hàn mang hiện ra trong mắt Dương Phong, do dự một lát, cuối cùng hắn vẫn từ bỏ động thủ.
- Tại sao lại thả hắn đi!
Lúc này, Dương Phong bên cạnh Dương Tùng hơi bất mãn nói:
- Ngươi xem thanh kiếm trong tay hắn, vừa nhìn đã biết không phải là vật phàm, hơn nữa trên tay đối phương còn mang nhiều nạp giới như vậy, nói rõ trong đó có không ít thứ tốt, quan trọng nhất chính là hắn chỉ là một tán tu, một tán tu, cho dù có thực lực thì cũng mạnh tới mức nào?
Dương Phong lắc lắc đầu, trầm giọng nói:
- Hắn làm ta nhìn không thấu! Ngươi nhớ lúc trước hắn nhìn thấy huynh đệ chúng ta không, trong mắt hắn ngoại trừ hơi kinh ngạc ra, còn lại không có nửa điểm kiêng kỵ và đề phòng, phải biết, nằm bên cạnh chúng ta là một con Huyền thú Vương giai. Mà hắn lại có thể không một chút kiêng kỵ và đề phòng, đại biểu cái gì?
Dương Tùng hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi cứ sợ đầu sợ đuôi, ta thấy không có ý nghĩa, ngươi không đi giết, ta đi, sau đó đồ của hắn là của ta!
Nói xong, thân hình hắn hơi động đuổi theo Dương Diệp.
Dương Phong biến sắc, ngay sau đó hắn cũng theo sau.
. . .
Lúc Dương Diệp đang chạy đi, dường như cảm giác được cái gì đó, đột nhiên hắn dừng bước, sau đó hắn xoay người nhìn thanh niên gọi là Dương Tùng đã đứng cách hắn không xa.
Nếu không thể đánh chủ ý lên Huyền thú, vậy thì đánh chủ ý lên người khác.
Mang theo Tiểu gia hỏa lao nhanh mấy canh giờ, sau khi đi được mấy trăm dặm lộ trình, dọc theo đường đi thật sự gặp một ít Huyền thú, nhưng bởi vì Tiểu gia hỏa nên hắn tránh đi rất xa. Sở dĩ không có thu phục đối phương, chủ yếu là bởi vì Tiểu gia hỏa không lọt mắt. . .
Dương Diệp phát hiện, đối với chất lượng Huyền thú, Tiểu gia hỏa càng ngày càng kén chọn. . . .
Sau khi đi hơn trăm dặm, đột nhiên, Dương Diệp dừng bước, hắn nhìn một nơi cách đó không xa.
Ở cách hắn vài chục trượng có hai người tỏ rõ vẻ đề phòng nhìn hắn, bên cạnh hai người là thi thể Huyền thú khổng lồ, hơn nữa máu không ngừng chảy...
Hiển nhiên, Dương Diệp đến không phải lúc.
Ngay khi Dương Diệp chuẩn bị nói chuyện, đột nhiên thanh niên đứng bên trái nói:
- Các hạ là đệ tử Kiếm tông?
Nói xong, thanh niên lại liếc mắt nhìn Tử Linh kiếm trong tay trái của Dương Diệp.
Dương Diệp lắc lắc đầu, nói:
- Chỉ đi ngang qua, các ngươi tiếp tục!
Nói xong, hắn vòng qua hai người, tiếp tục chạy đi.
- Ngươi dừng chân!
Ngay khi Dương Diệp muốn đi vòng qua hai người này, thanh niên nói chuyện lúc trước đã lên tiếng.
Nghe vậy, Dương Diệp dừng bước, nghiêng đầu nhìn hắn, nói:
- Làm sao?
Thanh niên cười cợt, nói:
- Huynh đệ không cần căng thẳng, hai huynh đệ chúng ta không có ác ý. Chúng ta là con cháu Dương gia, một trong bốn gia tộc lớn tại đế đô, ta tên Dương Phong, người bên cạnh ta chính là đệ đệ Dương Tùng.
- Dương gia?
Dương Diệp hơi cau mày, nói:
- Chưa từng nghe qua, có việc?
Hắn biết ở đế đô có thật nhiều thế gia nhà giàu, nhưng hắn chưa bao giờ đi quan tâm những chuyện này, vì lẽ đó hắn căn bản không biết Dương gia là thánh thần phương nào. . . .
Nghe được Dương Diệp nói thế, trong mắt huynh đệ họ Dương lộ ra lửa giận, thanh niên Dương Tùng bên cạnh Dương Phong muốn nổi giận nhưng bị Dương Phong ngăn cản.
Dương Phong nhìn về phía Dương Diệp, hắn lại nở nụ cười, nói:
- Huynh đệ không phải đệ tử Kiếm tông, lại chưa từng nghe qua Dương gia nói vậy là tán tu Nam vực. Nếu huynh đệ dám tới tham gia Thanh Vân Bảng, như vậy thực lực huynh đệ có lẻ cực kỳ tốt. Huynh đệ cũng nên biết trong Thanh Vân sơn mạch này có không ít Huyền thú Vương giai, ta có đề nghị, chúng ta cùng nhau liên thủ, thu được nội đan Huyền thú chia đều, ngươi xem coi thế nào?
Dương Diệp ngẩn ra, hắn không nghĩ tới hai người trước mắt lại muốn kéo hắn nhập bọn, nếu như thực lực của hắn thấp kém, đề nghị của đối phương đúng là tốt, nhưng thật đáng tiếc, ở bên trong Thập Vạn Đại Sơn này, hắn không sợ nhất chính là Huyền thú. . .
Dương Diệp lắc đầu, nói:
- Liên thủ thì không cần, ta còn có việc, ta cáo từ trước!
Nói xong, Dương Diệp không có dừng lại, hắn lập tức lao vút đi.
Thấy Dương Diệp từ chối, nhìn bóng lưng Dương Diệp đi xa, hàn mang hiện ra trong mắt Dương Phong, do dự một lát, cuối cùng hắn vẫn từ bỏ động thủ.
- Tại sao lại thả hắn đi!
Lúc này, Dương Phong bên cạnh Dương Tùng hơi bất mãn nói:
- Ngươi xem thanh kiếm trong tay hắn, vừa nhìn đã biết không phải là vật phàm, hơn nữa trên tay đối phương còn mang nhiều nạp giới như vậy, nói rõ trong đó có không ít thứ tốt, quan trọng nhất chính là hắn chỉ là một tán tu, một tán tu, cho dù có thực lực thì cũng mạnh tới mức nào?
Dương Phong lắc lắc đầu, trầm giọng nói:
- Hắn làm ta nhìn không thấu! Ngươi nhớ lúc trước hắn nhìn thấy huynh đệ chúng ta không, trong mắt hắn ngoại trừ hơi kinh ngạc ra, còn lại không có nửa điểm kiêng kỵ và đề phòng, phải biết, nằm bên cạnh chúng ta là một con Huyền thú Vương giai. Mà hắn lại có thể không một chút kiêng kỵ và đề phòng, đại biểu cái gì?
Dương Tùng hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi cứ sợ đầu sợ đuôi, ta thấy không có ý nghĩa, ngươi không đi giết, ta đi, sau đó đồ của hắn là của ta!
Nói xong, thân hình hắn hơi động đuổi theo Dương Diệp.
Dương Phong biến sắc, ngay sau đó hắn cũng theo sau.
. . .
Lúc Dương Diệp đang chạy đi, dường như cảm giác được cái gì đó, đột nhiên hắn dừng bước, sau đó hắn xoay người nhìn thanh niên gọi là Dương Tùng đã đứng cách hắn không xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.