Chương 249: Trả Thù 1
thanh loan phong thượng
02/03/2023
Tuy đã là buổi tối, thế nhưng người ở cửa thành rất nhiều, không chỉ như vậy, hầu như mỗi thời khắc đều có người xuất hiện trên truyền tống đài.
- Dương huynh đệ không tới!
Nơi cửa thành, Man Tử nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của Dương Diệp xuất hiện trước mặt, hắn lập tức lên tiếng.
Ở buổi trưa, Dương Diệp nói sau khi xử lý xong việc của Kiếm tông sẽ tới tìm bọn họ, vì lẽ đó ba người bọn họ cũng không hề rời đi.
- Nếu ngươi muốn đi thì ngươi đi đi, không ai bảo ngươi chờ!
Thanh Hồng đứng bên cạnh tức giận liếc mắt nhìn Man Tử.
Man Tử đỏ mặt, san đó cười cợt, không nói nữa.
Đang lúc này, có một hộ vệ đội mặc khôi giáp màu bạc đến dò xét cửa thành, một người trong đó nhìn thấy ba người Thanh Hồng thì ngừng lại, hắn cau mày, sau một lúc, đột nhiên sắc mặt của hắn biến thành dữ tợn, sau đó đi về phía ba người Thanh Hồng.
- Tu Ngôn, ngươi làm cái gì!
Thấy người này đột nhiên rời đội, một người trung niên cầm đầu trầm giọng quát lên.
Nam tử tên là Tu Ngôn dừng bước, oán độc nhìn ba người Thanh Hồng một chút, sau đó hít sâu một hơi nói:
- Hoàng thống lĩnh, ta gặp được hung thủ giết đệ đệ ta rồi!
- Hả?
Hoàng thống lĩnh nhìn sang ba người Thanh Hồng, sau đó nói:
- Ngươi không lầm?
Tu Ngôn lắc lắc đầu, nói:
- Lúc trước đệ đệ ta chết, ta đi tới Thập Vạn Đại Sơn điều tra, phát hiện đệ đệ ta đã gặp ba người này trong Thập Vạn Đại Sơn. Đệ đệ ta chết không rõ ràng trong Thập Vạn Đại Sơn, mà ba người này đột nhiên mất tích, đệ đệ ta tuyệt đối bị ba người này giết, không phải vậy, tại sao bọn họ mất tích?
Đệ đệ Tu Ngôn chính là Tu Viễn cùng ba người Thanh Hồng tiến vào Thập Vạn Đại Sơn, lúc trước hắn tìm khắp các thành thị chung quanh Thập Vạn Đại Sơn, nhưng mà hắn không tìm được tin tức của ba người Thanh Hồng, dường như ba người này biến mất khỏi thế gian, càng làm cho hắn xác định đệ đệ hắn chết là do ba người Thanh Hồng tạo thành.
Nhưng rất đáng tiếc, hắn bỏ ra thời gian khá lâu cũng không tìm được ba người Thanh Hồng. Cuối cùng hắn không thể không từ bỏ tìm kiếm ba người Thanh Hồng, bởi vì mỗi năm một lần hộ vệ đế đô hoàng gia đội bắt đầu nhận người.
Không nghi ngờ chút nào, hắn có thực lực Vương Giả cảnh nên thông qua. Hắn không nghĩ tới, hắn lại gặp ba dong binh này tại đế đô!
- Ngươi định làm gì?
Hoàng thống lĩnh hỏi.
- Ta muốn ba người này sống không bằng chết!
Tu Ngôn tử nhìn chằm chằm vào ba người Thanh Hồng.
Hoàng thống lĩnh trầm giọng nói:
- Lẽ nào ngươi muốn ra tay với bọn họ trên đường? Đừng quên, nơi này chính là đế đô!
Tu Ngôn hít sâu một hơi, hắn áp chế tâm tình động thủ xuống, Hoàng thống lĩnh nói không sai, nơi này là Tần đô, nếu như hắn giết ba người bên đường, như vậy tiền đồ của hắn xong rồi.
Ở Tần đô, ngoại trừ đám người điên như Công hội Phù Văn Sư, không có bất kỳ người nào dám không tuân thủ luật pháp Đại Tần đế quốc!
Một lát sau, Tu Ngôn nhìn về phía Hoàng thống lĩnh, nói:
- Tranh cử thống lĩnh năm nay, ta ủng hộ ngươi!
Nghe vậy, Hoàng thống lĩnh nở nụ cười, sau đó quay về phía sau vẫy một tên binh lính, sau đó nói nhỏ bên tai đối phương vài câu, người binh sĩ kia liếc mắt nhìn ba người Thanh Hồng, sau đó gật gật đầu rời đi.
- Tu Ngôn huynh đệ, tuy rằng chúng ta không thể tự ý ra tay động thủ với ba người này, thế nhưng nếu như đối phương xúc phạm luật pháp Đại Tần đế quốc thì sao?
Hoàng thống lĩnh ngoài cười nhưng lòng không cười.
Tu Ngôn nhìn Hoàng thống lĩnh một chút, sâu trong mắt hắn có đề phòng. Người của hộ vệ hoàng gia đội đông đảo, thống lĩnh cũng nhiều, trên thống lĩnh chính là hộ vệ trưởng, muốn làm hộ vệ trường, không chỉ cần thực lực, càng cần những thành viên hộ vệ đội chống đỡ. Ban đầu hắn không dự định chống đỡ Hoàng thống lĩnh, thế nhưng vì báo thù, hết cách rồi, hắn chỉ có thể đổi trận doanh.
Nhưng tâm nhãn của đối phương. . . Ngày sau phải cẩn thận nhiều hơn, Tu Ngôn âm thầm nghĩ trong lòng.
. . . .
Thanh Hồng đnag tìm kiếm xung quanh, tìm kiếm bóng người Dương Diệp, đột nhiên, một người trung niên đi tới trước mặt nàng, ánh mắt người trung niên đánh giá vóc dáng mê người của Thanh Hồng, trong mắt mang theo tham lam và dâm dục không che giấu được, sau đó hắn nở nụ cười, nói:
- Chà chà, đúng là xinh xắn, vóc người này. . . . Gương mặt này, còn dễ nhìn hơn những đầu bài thanh lâu! Nếu có thể. . .
Người trung niên còn chưa nói hết lời, một thanh quỷ đầu đại đao đã bổ về phía tên trungn niên.
- Dương huynh đệ không tới!
Nơi cửa thành, Man Tử nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của Dương Diệp xuất hiện trước mặt, hắn lập tức lên tiếng.
Ở buổi trưa, Dương Diệp nói sau khi xử lý xong việc của Kiếm tông sẽ tới tìm bọn họ, vì lẽ đó ba người bọn họ cũng không hề rời đi.
- Nếu ngươi muốn đi thì ngươi đi đi, không ai bảo ngươi chờ!
Thanh Hồng đứng bên cạnh tức giận liếc mắt nhìn Man Tử.
Man Tử đỏ mặt, san đó cười cợt, không nói nữa.
Đang lúc này, có một hộ vệ đội mặc khôi giáp màu bạc đến dò xét cửa thành, một người trong đó nhìn thấy ba người Thanh Hồng thì ngừng lại, hắn cau mày, sau một lúc, đột nhiên sắc mặt của hắn biến thành dữ tợn, sau đó đi về phía ba người Thanh Hồng.
- Tu Ngôn, ngươi làm cái gì!
Thấy người này đột nhiên rời đội, một người trung niên cầm đầu trầm giọng quát lên.
Nam tử tên là Tu Ngôn dừng bước, oán độc nhìn ba người Thanh Hồng một chút, sau đó hít sâu một hơi nói:
- Hoàng thống lĩnh, ta gặp được hung thủ giết đệ đệ ta rồi!
- Hả?
Hoàng thống lĩnh nhìn sang ba người Thanh Hồng, sau đó nói:
- Ngươi không lầm?
Tu Ngôn lắc lắc đầu, nói:
- Lúc trước đệ đệ ta chết, ta đi tới Thập Vạn Đại Sơn điều tra, phát hiện đệ đệ ta đã gặp ba người này trong Thập Vạn Đại Sơn. Đệ đệ ta chết không rõ ràng trong Thập Vạn Đại Sơn, mà ba người này đột nhiên mất tích, đệ đệ ta tuyệt đối bị ba người này giết, không phải vậy, tại sao bọn họ mất tích?
Đệ đệ Tu Ngôn chính là Tu Viễn cùng ba người Thanh Hồng tiến vào Thập Vạn Đại Sơn, lúc trước hắn tìm khắp các thành thị chung quanh Thập Vạn Đại Sơn, nhưng mà hắn không tìm được tin tức của ba người Thanh Hồng, dường như ba người này biến mất khỏi thế gian, càng làm cho hắn xác định đệ đệ hắn chết là do ba người Thanh Hồng tạo thành.
Nhưng rất đáng tiếc, hắn bỏ ra thời gian khá lâu cũng không tìm được ba người Thanh Hồng. Cuối cùng hắn không thể không từ bỏ tìm kiếm ba người Thanh Hồng, bởi vì mỗi năm một lần hộ vệ đế đô hoàng gia đội bắt đầu nhận người.
Không nghi ngờ chút nào, hắn có thực lực Vương Giả cảnh nên thông qua. Hắn không nghĩ tới, hắn lại gặp ba dong binh này tại đế đô!
- Ngươi định làm gì?
Hoàng thống lĩnh hỏi.
- Ta muốn ba người này sống không bằng chết!
Tu Ngôn tử nhìn chằm chằm vào ba người Thanh Hồng.
Hoàng thống lĩnh trầm giọng nói:
- Lẽ nào ngươi muốn ra tay với bọn họ trên đường? Đừng quên, nơi này chính là đế đô!
Tu Ngôn hít sâu một hơi, hắn áp chế tâm tình động thủ xuống, Hoàng thống lĩnh nói không sai, nơi này là Tần đô, nếu như hắn giết ba người bên đường, như vậy tiền đồ của hắn xong rồi.
Ở Tần đô, ngoại trừ đám người điên như Công hội Phù Văn Sư, không có bất kỳ người nào dám không tuân thủ luật pháp Đại Tần đế quốc!
Một lát sau, Tu Ngôn nhìn về phía Hoàng thống lĩnh, nói:
- Tranh cử thống lĩnh năm nay, ta ủng hộ ngươi!
Nghe vậy, Hoàng thống lĩnh nở nụ cười, sau đó quay về phía sau vẫy một tên binh lính, sau đó nói nhỏ bên tai đối phương vài câu, người binh sĩ kia liếc mắt nhìn ba người Thanh Hồng, sau đó gật gật đầu rời đi.
- Tu Ngôn huynh đệ, tuy rằng chúng ta không thể tự ý ra tay động thủ với ba người này, thế nhưng nếu như đối phương xúc phạm luật pháp Đại Tần đế quốc thì sao?
Hoàng thống lĩnh ngoài cười nhưng lòng không cười.
Tu Ngôn nhìn Hoàng thống lĩnh một chút, sâu trong mắt hắn có đề phòng. Người của hộ vệ hoàng gia đội đông đảo, thống lĩnh cũng nhiều, trên thống lĩnh chính là hộ vệ trưởng, muốn làm hộ vệ trường, không chỉ cần thực lực, càng cần những thành viên hộ vệ đội chống đỡ. Ban đầu hắn không dự định chống đỡ Hoàng thống lĩnh, thế nhưng vì báo thù, hết cách rồi, hắn chỉ có thể đổi trận doanh.
Nhưng tâm nhãn của đối phương. . . Ngày sau phải cẩn thận nhiều hơn, Tu Ngôn âm thầm nghĩ trong lòng.
. . . .
Thanh Hồng đnag tìm kiếm xung quanh, tìm kiếm bóng người Dương Diệp, đột nhiên, một người trung niên đi tới trước mặt nàng, ánh mắt người trung niên đánh giá vóc dáng mê người của Thanh Hồng, trong mắt mang theo tham lam và dâm dục không che giấu được, sau đó hắn nở nụ cười, nói:
- Chà chà, đúng là xinh xắn, vóc người này. . . . Gương mặt này, còn dễ nhìn hơn những đầu bài thanh lâu! Nếu có thể. . .
Người trung niên còn chưa nói hết lời, một thanh quỷ đầu đại đao đã bổ về phía tên trungn niên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.