Chương 292: Tranh Luận 2
thanh loan phong thượng
02/03/2023
Nghe vậy, Khô Cốt cùng Hổ tôn giả đều im lặng.
. . .
Lúc này vẻ mặt Dương Diệp nghiêm túc nhìn một con hổ to lớn hơn mình gấp mười lần, con hổ này có hình thể sánh ngang hai con Lang Vương trong vòng xoáy đan điền của hắn, còn lớn hơn cả Đại Địa Hùng Vương trong Đoạn Hồn sơn mạch. Thực lực của Huyền thú, bình thường đều lấy hình thể lớn nhỏ mà quyết định, đương nhiên, ngoại trừ Tiểu gia hỏa yêu nghiệt là cá biệt.
Con hổ trước mặt có hình thể lớn như thế, thực lực của nó không cần phải nói. . . .
Đương nhiên, Dương Diệp không sợ, chẳng qua hắn cảm thấy hơi xui xẻo, hắn vừa bị truyền tống tới đây thì con hổ này đã truyền tống tới trước mặt, nếu như không phải bởi vì hắn phản ứng nhanh, sợ rằng hắn đã bị con hổ trước mặt nuốt vào trong bụng.
Lần này Dương Diệp không nghĩ cầm Huyền thú Vương giai để tăng cường thực lực, hiện tại không phải là trước đây, ở xung quanh còn có vô số huyền giả nhân loại, nếu như hắn đánh lưỡng bại câu thương với con hổ này, mười có tám chín sẽ tiện nghi những nhân loại khác.
Ngay khi hắn muốn cho gọi Tiểu gia hỏa ra, đột nhiên con hổ trước mặt gầm lên giận dữ, nó thả người lao về phía trước một cái, nó giống như một ngọn núi lớn ép về phía Dương Diệp.
Mí mắt của Dương Diệp co giật, hắn không nghĩ ngợi đã đạp lên mặt đất, mượn lực đạo của mặt đất bay lên trời!
- Bành!
Con hổ lại vồ hụt, nó rơi ầm ầm trên mặt đất, nhất thời, mặt đất chấn động rất mạnh, một cái hố sâu xuất hiện trên mặt đất.
Một đòn không trúng, con hổ đã nổi giận, nó ngửa đầu hét dài một tiếng, chợt, hai chưởng của nó vỗ mạnh vào mặt đất và thả người nhảy một cái, lần thứ hai vồ thẳng về phía Dương Diệp đang rơi xuống.
Lần này tốc độ của con hổ nhanh ít nhất cũng gấp đôi so với lần trước, Dương Diệp căn bản muốn tránh cũng không được!
Nhìn thấy tốc độ của con hổ, tròng mắt Dương Diệp co rụt lại, hắn nói thầm tốc độ của đối phương quá nhanh, tốc độ còn nhanh hơn tiểu Hôi và tiểu Ngân nhiều.
Nếu không thể tránh né, vậy thì hắn ngạnh kháng mà thôi!
Trên không trung, trong mắt Dương Diệp bắn ra một tia tàn nhẫn, tay phải nắm chặt thành nắm đấm và co rút về phía sau, trên một quyền này tỏa ra kim quang, vào thời điểm hai bên sắp va chạm với nhau, nắm đấm của hắn đã đấm thẳng vào đầu của con hổ.
- Bành!
Dương Diệp lại bay ngược về phía sau, lần này không biết hắn bay ngược bao xa, thân thể Dương Diệp trực tiếp hóa thành một điểm đen. . . .
Con hổ kia không chiếm được chỗ tốt gì, trên đầu của nó không chỉ xuất hiện dấu ấn của một quyền, hơn nữa nó còn bị Dương Diệp đấm bay ngược về phía sau, mặt đất run lên, thân thể cao lớn của nó rơi xuống đất tạo thành hố sâu vài trượng!
Sau khi Dương Diệp hạ xuống, nhìn con hổ rơi xuống đất, sắc mặt hắn biến thành nghiêm túc, một đòn của con hổ lúc trước đã làm ngũ tạng lục phủ của hắn chấn động, cũng may hắn có trị liệu phù gia trì, cho nên đã không có gì đáng ngại. Lúc này sức mạnh cùng phòng ngự của cơ thể hắn đã không thua gì Huyền thú Vương giai, trong lần giao phong lúc trước, hắn rõ ràng lâm vào hạ phong.
Bởi vậy có thể thấy được, Huyền thú trong dãy núi Thanh Vân này mạnh mẽ bao nhiêu, đám thiếu niên thiên tài của nhân loại, có bao nhiêu kẻ có năng lực ngăn cản một kích của Huyền thú Vương giai một đòn sao?
Lắc lắc đầu, hắn ném những việc này ra khỏi đầu, những chuyện này không phải hắn nên lo lắng. Dương Diệp nhìn vào con hổ bò ra khỏi cái hố, nói:
- Tiểu gia hỏa, cùng tiến lên!
Hắn chắc chắn dựa vào thực lực của chính mình giải quyết đối phương, thế nhưng hắn hiện tại cần bảo lưu thực lực, dù sao phía sau còn có rất nhiều nguy hiểm không biết, vì lẽ đó hắn lựa chọn tốc chiến tốc thắng!
Nghe được Dương Diệp lên tiếng, Tử Điêu trừng mắt nhìn, sau đó nhìn con hổ cách đó không xa, chợt, một luồng áp lực vô hình bao phủ đối phương.
Con hổ vốn chuẩn bị công kích lần nữa, khi nó cảm nhận được uy thế huyết mạch của Tử Điêu, hung quang trong đôi mắt to lớn của nó biến mất không còn sót lại chút nào, ngược lại đổi thành kiêng kỵ cùng sợ hãi, thân thể cao lớn của nó đang lui về phía sau, ngoài ra, Dương Diệp càng kinh ngạc phát hiện, thân thể nó đang run lẩy bẩy…
Một lát sau, con hổ nằm xuống đất tỏ vẻ thần phục.
Nhìn thấy dáng dấp của con hổ, Tử Điêu trừng mắt nhìn, sau đó nhìn về phía Dương Diệp, cái trảo nhỏ sờ đầu Dương Diệp.
Như vậy là xong? Dương Diệp vẫn chưa phục hồi tinh thần lại. Một Huyền thú Vương giai, hơn nữa còn là Huyền thú Vương giai mạnh hơn cả tiểu Hôi và tiểu Ngân, ở trước mặt tiểu gia hỏa, nó phản kháng cũng không phản kháng liền thần phục?
Một lát sau, Dương Diệp phục hồi tinh thần lại, nhìn tiểu gia hỏa đang tranh công, cười khổ nói:
- Tiểu gia hỏa, chúng ta giết nó có được hay không?
Tuy rằng hắn cũng muốn thu phục con Huyền thú Vương giai này, thế nhưng hắn vẫn không quên nhiệm vụ tiến vào nơi này, đó là phải có được nội đan của ba mươi con Huyền thú Vương giai!
. . .
Lúc này vẻ mặt Dương Diệp nghiêm túc nhìn một con hổ to lớn hơn mình gấp mười lần, con hổ này có hình thể sánh ngang hai con Lang Vương trong vòng xoáy đan điền của hắn, còn lớn hơn cả Đại Địa Hùng Vương trong Đoạn Hồn sơn mạch. Thực lực của Huyền thú, bình thường đều lấy hình thể lớn nhỏ mà quyết định, đương nhiên, ngoại trừ Tiểu gia hỏa yêu nghiệt là cá biệt.
Con hổ trước mặt có hình thể lớn như thế, thực lực của nó không cần phải nói. . . .
Đương nhiên, Dương Diệp không sợ, chẳng qua hắn cảm thấy hơi xui xẻo, hắn vừa bị truyền tống tới đây thì con hổ này đã truyền tống tới trước mặt, nếu như không phải bởi vì hắn phản ứng nhanh, sợ rằng hắn đã bị con hổ trước mặt nuốt vào trong bụng.
Lần này Dương Diệp không nghĩ cầm Huyền thú Vương giai để tăng cường thực lực, hiện tại không phải là trước đây, ở xung quanh còn có vô số huyền giả nhân loại, nếu như hắn đánh lưỡng bại câu thương với con hổ này, mười có tám chín sẽ tiện nghi những nhân loại khác.
Ngay khi hắn muốn cho gọi Tiểu gia hỏa ra, đột nhiên con hổ trước mặt gầm lên giận dữ, nó thả người lao về phía trước một cái, nó giống như một ngọn núi lớn ép về phía Dương Diệp.
Mí mắt của Dương Diệp co giật, hắn không nghĩ ngợi đã đạp lên mặt đất, mượn lực đạo của mặt đất bay lên trời!
- Bành!
Con hổ lại vồ hụt, nó rơi ầm ầm trên mặt đất, nhất thời, mặt đất chấn động rất mạnh, một cái hố sâu xuất hiện trên mặt đất.
Một đòn không trúng, con hổ đã nổi giận, nó ngửa đầu hét dài một tiếng, chợt, hai chưởng của nó vỗ mạnh vào mặt đất và thả người nhảy một cái, lần thứ hai vồ thẳng về phía Dương Diệp đang rơi xuống.
Lần này tốc độ của con hổ nhanh ít nhất cũng gấp đôi so với lần trước, Dương Diệp căn bản muốn tránh cũng không được!
Nhìn thấy tốc độ của con hổ, tròng mắt Dương Diệp co rụt lại, hắn nói thầm tốc độ của đối phương quá nhanh, tốc độ còn nhanh hơn tiểu Hôi và tiểu Ngân nhiều.
Nếu không thể tránh né, vậy thì hắn ngạnh kháng mà thôi!
Trên không trung, trong mắt Dương Diệp bắn ra một tia tàn nhẫn, tay phải nắm chặt thành nắm đấm và co rút về phía sau, trên một quyền này tỏa ra kim quang, vào thời điểm hai bên sắp va chạm với nhau, nắm đấm của hắn đã đấm thẳng vào đầu của con hổ.
- Bành!
Dương Diệp lại bay ngược về phía sau, lần này không biết hắn bay ngược bao xa, thân thể Dương Diệp trực tiếp hóa thành một điểm đen. . . .
Con hổ kia không chiếm được chỗ tốt gì, trên đầu của nó không chỉ xuất hiện dấu ấn của một quyền, hơn nữa nó còn bị Dương Diệp đấm bay ngược về phía sau, mặt đất run lên, thân thể cao lớn của nó rơi xuống đất tạo thành hố sâu vài trượng!
Sau khi Dương Diệp hạ xuống, nhìn con hổ rơi xuống đất, sắc mặt hắn biến thành nghiêm túc, một đòn của con hổ lúc trước đã làm ngũ tạng lục phủ của hắn chấn động, cũng may hắn có trị liệu phù gia trì, cho nên đã không có gì đáng ngại. Lúc này sức mạnh cùng phòng ngự của cơ thể hắn đã không thua gì Huyền thú Vương giai, trong lần giao phong lúc trước, hắn rõ ràng lâm vào hạ phong.
Bởi vậy có thể thấy được, Huyền thú trong dãy núi Thanh Vân này mạnh mẽ bao nhiêu, đám thiếu niên thiên tài của nhân loại, có bao nhiêu kẻ có năng lực ngăn cản một kích của Huyền thú Vương giai một đòn sao?
Lắc lắc đầu, hắn ném những việc này ra khỏi đầu, những chuyện này không phải hắn nên lo lắng. Dương Diệp nhìn vào con hổ bò ra khỏi cái hố, nói:
- Tiểu gia hỏa, cùng tiến lên!
Hắn chắc chắn dựa vào thực lực của chính mình giải quyết đối phương, thế nhưng hắn hiện tại cần bảo lưu thực lực, dù sao phía sau còn có rất nhiều nguy hiểm không biết, vì lẽ đó hắn lựa chọn tốc chiến tốc thắng!
Nghe được Dương Diệp lên tiếng, Tử Điêu trừng mắt nhìn, sau đó nhìn con hổ cách đó không xa, chợt, một luồng áp lực vô hình bao phủ đối phương.
Con hổ vốn chuẩn bị công kích lần nữa, khi nó cảm nhận được uy thế huyết mạch của Tử Điêu, hung quang trong đôi mắt to lớn của nó biến mất không còn sót lại chút nào, ngược lại đổi thành kiêng kỵ cùng sợ hãi, thân thể cao lớn của nó đang lui về phía sau, ngoài ra, Dương Diệp càng kinh ngạc phát hiện, thân thể nó đang run lẩy bẩy…
Một lát sau, con hổ nằm xuống đất tỏ vẻ thần phục.
Nhìn thấy dáng dấp của con hổ, Tử Điêu trừng mắt nhìn, sau đó nhìn về phía Dương Diệp, cái trảo nhỏ sờ đầu Dương Diệp.
Như vậy là xong? Dương Diệp vẫn chưa phục hồi tinh thần lại. Một Huyền thú Vương giai, hơn nữa còn là Huyền thú Vương giai mạnh hơn cả tiểu Hôi và tiểu Ngân, ở trước mặt tiểu gia hỏa, nó phản kháng cũng không phản kháng liền thần phục?
Một lát sau, Dương Diệp phục hồi tinh thần lại, nhìn tiểu gia hỏa đang tranh công, cười khổ nói:
- Tiểu gia hỏa, chúng ta giết nó có được hay không?
Tuy rằng hắn cũng muốn thu phục con Huyền thú Vương giai này, thế nhưng hắn vẫn không quên nhiệm vụ tiến vào nơi này, đó là phải có được nội đan của ba mươi con Huyền thú Vương giai!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.