Quyển 4 - Chương 22: Cầu còn không được
Vô Tội
07/11/2016
Đinh Ninh nhìn tên thiếu niên cố chấp này liền nghĩ tới rất nhiều cố nhân, sau khi im lặng một lát, nói:
- Người như ngươi, ở đâu cũng có cơm ăn, cần gì phải đến chỗ của ta.
- Ai cũng sẽ không từ chối một gã tử sĩ làm môn khách cho mình, nhưng ngươi lại không ngừng từ chối.
Diệp Tránh Nam cúi đầu nhìn mặt đất dưới chân Đinh Ninh, nói:
- Lúc tại Mân Sơn kiếm hội cũng vậy, ngươi xem trọng tánh mạng của ta, cho nên ta cũng sẽ xem trọng tánh mạng của ngươi. Nếu có người muốn giết ngươi, nhất định phải bước qua thi thể của ta.
Đinh Ninh há hốc mồm, nhưng mà hắn chưa kịp nói cái gì, Diệp Tránh Nam đã nói tiếp:
- Ngươi không cần từ chối ta nữa, bởi vì vô luận ngươi từ chối như thế nào, ta cũng sẽ không đi, vì đây là lựa chọn của ta.
- Hơn nữa ta bội phục ngươi.
Sau khi dừng một chút, Diệp Tránh Nam ngẩng đầu nhìn Đinh Ninh nói:
- Ta bội phục ngươi và đám người Trương Nghi, so sánh với các ngươi, nhân sinh của ta giống như trống rỗng và không có ý nghĩa, ta muốn trở thành người như các ngươi.
Đinh Ninh lắc đầu:
- Thật ra cũng đều không có ý nghĩa gì.
Diệp Tránh Nam nói:
- Nhưng ít ra sảng khoái.
Đinh Ninh nhìn ánh mắt sáng ngời của hắn, không cách nào nói gì nữa.
Hắn biết mình không thể nào có thể thay đổi quyết định của Diệp Tránh Nam, cũng giống như chính mình không thể nào thay đổi quyết định của chủ nhân trước kia của Mạt Hoa Kiếm.
Bởi vì nhân sinh khó được nhất chính là sảng khoái.
Thấy Đinh Ninh không nói nữa, Diệp Tránh Nam hơi khom mình hành lễ, lại cầm lấy cái chổi bắt đầu quét dọn.
***
- Thật ra ta rất hâm mộ ngươi.
Trong trạch viện của Dạ Sách Lãnh, Dạ Sách Lãnh vừa nhìn bình thuốc trước người, vừa thản nhiên nói:
- Ít nhất ngươi làm việc đều rất sảng khoái.
Bạch Sơn Thủy ngồi trên một chiếc giường êm cách nàng không xa khẽ cười một tiếng, cũng đang nhìn hơi ấm từ bình thuốc, không có trả lời vấn đề này, chỉ là nói:
- Không nghĩ tới Dạ Ti thủ lại còn là một vị dược sư.
Dạ Sách Lãnh giống như tự giễu:
- Bệnh lâu thành thầy thuốc.
Bạch Sơn Thủy nhìn nàng một cái, trong ánh mắt thoáng qua một chút cảm xúc phức tạp:
- Thật ra thì ta mới nên là người hâm mộ ngươi... Tu hành giả trong thiên hạ chỉ thấy đại nghịch như ta ngạo tiếu sơn lâm, khoái ý ân cừu, nhưng không có ai từng nghĩ tới các ngươi chẳng qua là vì có quá nhiều lo lắng cho nên mới không cách nào giống như ta, mà ta chỉ là kiếm đã tu thành, những thứ cần lo lắng gánh vác đã hoàn toàn không có. Núi sông đã mất, tông môn đã diệt, đừng nói tới những hảo hữu kia, ngay cả những người chỉ từng có đôi chút cùng xuất hiện, coi như là cố nhân hợp ý cũng đã bị chết sạch, mỗi khi nhìn trời chiều thật sự là cô đơn, tâm tình không khỏi thê lương.
Thang thuốc đã hơi sôi, nhưng mà đợi đến lúc mấy chén nước sắc thành một chén, còn phải cần không ít thời gian.
Dạ Sách Lãnh nghe lời Bạch Sơn Thủy nói, nghĩ lại những sự việc diễn ra trong hơn mười năm này, chỉ cảm thấy giật mình như mơ một giấc mơ lớn.
Những người đã từng tiên y nộ mã, cầm kiếm tiếu ngạo dường như còn ở trước mắt, vì sao đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, đã qua lâu như vậy đây?
Bạch Sơn Thủy vốn là đã không muốn nói nữa, nhưng đúng vào lúc này, bỗng nhiên nàng cảm giác được cái gì, lông mày cau lại:
- Kỳ quái.
Tiếp đó gió nhẹ thổi qua, nàng đã từ trên giường êm đứng dậy, hướng về phía cửa bước ra.
Dạ Sách Lãnh nhìn thoáng qua bình thuốc, sau đó đi theo nàng, có chút cẩn thận hỏi:
- Sao thế?
Bạch Sơn Thủy không có trả lời nàng ngay.
Ánh mắt của nàng đã rơi vào bên cạnh tường.
Bên cạnh tường là một cái cống lộ thiên.
Những giọt mưa trên mái hiên rơi xuống, cuối cùng tất cả đều hội tụ đến trong khe nước này, khe nước này xuyên tường mà ra, sau đó lại hội tụ đến trong những mương nước lớn hơn dọc theo hai bên đường phố Trường Lăng.
Ngày bình thường giặt giũ quần áo, rửa xe cho ngựa uống, đều sử dụng nước sạch trong những mương máng này.
Bởi vì vài ngày trước mưa to, cho nên bây giờ nước trong những mương này đều rất đầy, gần như ngang bằng với mặt đường, hơn nữa so với thường ngày cũng không trong sạch.
- Có dược khí.
Bạch Sơn Thủy mở miệng nói ba chữ.
Dạ Sách Lãnh không có hiểu lầm, bởi vì vào lúc Bạch Sơn Thủy mở miệng, một cổ khí tức nhu hòa từ thân thể Bạch Sơn Thủy phân ra, chảy qua chỗ hơi nước nhàn nhạt đang bốc lên trên khe nước.
Hơi nước liền giống như một cái khăn lụa do những sợi tơ mềm nhẹ kết thành, chậm rãi phiêu độn bay về phía trước người Bạch Sơn Thủy.
Không ngừng có bọt nước óng ánh thật nhỏ lắng đọng lại, không ngừng rơi vào lòng bàn tay Bạch Sơn Thủy, như sương sớm trên lá cây vòng vo một vòng, sau đó lại biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Dạ Sách Lãnh cũng bắt đầu ngửi được dược khí ở trong những bọt nước óng ánh kia.
Lông mày của nàng nhíu chặt.
Hương vị dược khí thập phần lộn xộn, đúng là hội tụ rất nhiều loại linh dược hiếm thấy mà ngay cả nàng cũng khó có được.
- Những dược vật này chỉ có thể đến từ trong nội cung.
Nàng quay đầu, nhìn Bạch Sơn Thủy nói.
Bạch Sơn Thủy gật đầu.
Rất nhiều linh dược thập phần quý hiếm đối với tu hành giả trên thế gian vậy mà rơi vào trong nước bẩn bên đường phố Trường Lăng, loại chuyện này khó có thể lý giải được, sợ rằng cũng chỉ có tại Trường Lăng mới có thể xuất hiện. Chỉ là Trường Lăng lại có một nữ tử giống như Dạ Sách Lãnh vậy, những linh dược không hiểu vì sao lọt vào trong nước bẩn này, đối với nàng mà nói cũng chính là cơ duyên trời ban.
Hơi nước thủy chung nhẹ nhàng phiêu động không ngừng, dưới ánh mặt trời càng trở nên trong suốt không thể nhận ra, bọt nước óng ánh trong lòng bàn tay Bạch Sơn Thủy nhưng lại không ngừng xuất hiện.
Dạ Sách Lãnh nhìn xem hình ảnh như vậy, nói:
- Ngự thủy thuật của Vân Thủy Cung quả nhiên là đệ nhất thiên hạ.
Trên mặt Bạch Sơn Thủy xuất hiện ánh sáng rực rỡ kỳ dị, nàng quay đầu nhìn Dạ Sách Lãnh, nói:
- Tuy rằng thuật ngự thủy của Vân Thủy Cung là đệ nhất thiên hạ, nhưng mà sát ý cũng không bằng Thiên Nhất Sinh Thủy của Dạ Ti thủ.
Dạ Sách Lãnh nhìn vào ánh mắt của nàng, hỏi:
- Có lẽ có thể học hỏi lẫn nhau?
Bạch Sơn Thủy nở nụ cười:
- Đây vốn là việc ta tưởng tượng lúc trước, nhưng cảm thấy là việc không thể thực hiện được.
Trong một nhịp thở sau đó, Bạch Sơn Thủy thu liễm vui vẻ, rất nghiêm túc gật đầu làm lễ:
- Cầu còn không được, hơn nữa có lẽ chúng ta còn có thể cùng nhau tìm hiểu một ít những thứ khác, ví dụ như Cô Sơn Kiếm Tàng.
***
Sau khi Diệp Tránh Nam quét dọn sạch sẽ con đường quanh Mặc Viên, lại đi giúp những láng giềng chung quanh làm lấy việc vặt vãnh, tu bổ phòng ốc, gánh nước bổ củi... Những người ở Ngô Đồng Lạc vốn là chất phác, thấy Diệp Tránh Nam tài giỏi như thế, lại nghe nói Diệp Tránh Nam không nhà để về, không cần Đinh Ninh an bài, những hàng xóm láng giềng này cũng đã an bài cho Diệp Tránh Nam một gian nhà, càng không cần lo một ngày ba bữa cơm.
Lúc hắn bưng cái chén sứ lớn rẻ tiền mà những láng giềng của Ngô Đồng Lạc thường hay sử dụng bắt đầu ăn cơm tối, hắn nhìn thấy một cái thân ảnh thoạt nhìn rất cô đơn, cũng không kiêu ngạo, nhưng có vẻ hơi bướng bỉnh khó thuần đang đi tới chỗ của mình.
Hắn để chén xuống, nhìn bóng người càng ngày càng gần này, nhìn đối phương tại trong ngày mùa hè như thế này mà lại mặc quần áo dày cộm, hơi ngước đầu, nói khẽ:
- Ta biết ngươi... ngươi là Lệ Tây Tinh.
Thiếu niên chậm rãi đi trong ánh tà dương, đi đến trước người hắn đúng là Lệ Tây Tinh.
- Ta là Lệ Tây Tinh.
Y đi đến bên cạnh người Diệp Tránh Nam, ngồi xuống bậc thang bên cạnh Diệp Tránh Nam, kẻ không am hiểu nói chuyện với người khác như hắn nhất thời lại rơi vào trầm mặc.
Diệp Tránh Nam có chút ít tò mò nhìn y:
- Ngươi tới tìm Đinh Ninh?
- Ta vốn là định nói cho hắn biết, ta phải đi.
Lệ Tây Tinh thoáng nhìn sâu trong Mặc Viên, đáp.
- Ngươi tới cáo biệt?
Diệp Tránh Nam cảm thấy khiếp sợ:
- Ngươi là một trong mười người đứng đầu Mân Sơn Kiếm Hội, có thể tiến vào Mân Sơn Kiếm Tông tu hành, vì sao còn phải đi?
Lệ Tây Tinh không vội trả lời.
Diệp Tránh Nam có chút kịp phản ứng, nhưng vẫn khó hiểu nói:
- Hiện tại ngươi đã coi như là đệ tử Mân Sơn Kiếm Tông, mặc dù gia đình ngươi không hài lòng khi ngươi làm những việc đó tại Mân Sơn Kiếm Hội, nhưng theo lý cũng không có khả năng lại giận lây sang ngươi. Theo cách làm việc của Mân Sơn Kiếm Tông, cũng nhất định sẽ che chở ngươi.
- Ta tất nhiên không sợ.
Lệ Tây Tinh lắc đầu:
- Chỉ là bất kể ta làm trái mệnh lệnh của cha ta như thế nào, cha ta vẫn là cha ta... Ta không sợ người khác làm gì ta, nhưng ta bận tâm người khác đối với cha ta ra sao.
Diệp Tránh Nam ngẩn ra, hắn đã bắt đầu hiểu ý tứ của Lệ Tây Tinh.
- Ngươi muốn chính mình gánh chịu trách nhiệm, vậy ngươi muốn đi đâu?
Sau khi ngẩn ngơ, hắn nhịn không được nhìn Lệ Tây Tinh hỏi.
- Ta quay trở lại quan ngoại. Nếu bọn hắn đều không hoan nghênh ta ở lại Trường Lăng, thích lưu đày ta tại quan ngoại, ta quay về quan ngoại là được.
Lệ Tây Tinh đứng lên, nói với Diệp Tránh Nam:
- Ta vốn là muốn cáo biệt với hắn, nhưng mà đi đến nơi đây, lại nghĩ đến chuyện này cũng không có ý nghĩa gì, ngươi nhắn lại với hắn sau cũng được.
- Đợi một chút...
Nhìn bóng lưng Lệ Tây Tinh lẳng lặng mà quay đi, Diệp Tránh Nam hít sâu một hơi, nói:
- Ngươi coi hắn là bằng hữu, hắn tự nhiên cũng xem ngươi là bằng hữu.
Lệ Tây Tinh gật đầu, không nói thêm gì nữa, thân ảnh của y dưới ánh tà dương dần dần bị kéo dài, cuối cùng biến mất trong tầm mắt Diệp Tránh Nam.
Một gã trung niên nam tử có khuôn mặt bình thường, quần áo cũng hết sức bình thường tại nơi cửa Mặc Viên đưa mắt nhìn Lệ Tây Tinh rời đi.
Ngay cả Diệp Tránh Nam đều không có chú ý tới là gã đã đến khi nào, thậm chí đến tận lúc này đều không có chú ý tới sự hiện hữu của gã.
Tên nam tử trung niên này thoạt nhìn hết sức bình thường, sẽ dễ dàng bị người quên lãng sau khi gặp mặt, gật đầu hành lễ với Thiệu Sát Nhân vẫn đang ngồi trên chiếu dưới tàng cây, sau đó bước qua cửa lớn, đi vào nội viện Mặc Viên.
Đinh Ninh từ trong chỗ tiểu viện sâu nhất đi ra, xa xa thi lễ một cái với tên nam tử thoạt nhìn rất bình thường này:
- Cảnh Nhận sư thúc.
- Người như ngươi, ở đâu cũng có cơm ăn, cần gì phải đến chỗ của ta.
- Ai cũng sẽ không từ chối một gã tử sĩ làm môn khách cho mình, nhưng ngươi lại không ngừng từ chối.
Diệp Tránh Nam cúi đầu nhìn mặt đất dưới chân Đinh Ninh, nói:
- Lúc tại Mân Sơn kiếm hội cũng vậy, ngươi xem trọng tánh mạng của ta, cho nên ta cũng sẽ xem trọng tánh mạng của ngươi. Nếu có người muốn giết ngươi, nhất định phải bước qua thi thể của ta.
Đinh Ninh há hốc mồm, nhưng mà hắn chưa kịp nói cái gì, Diệp Tránh Nam đã nói tiếp:
- Ngươi không cần từ chối ta nữa, bởi vì vô luận ngươi từ chối như thế nào, ta cũng sẽ không đi, vì đây là lựa chọn của ta.
- Hơn nữa ta bội phục ngươi.
Sau khi dừng một chút, Diệp Tránh Nam ngẩng đầu nhìn Đinh Ninh nói:
- Ta bội phục ngươi và đám người Trương Nghi, so sánh với các ngươi, nhân sinh của ta giống như trống rỗng và không có ý nghĩa, ta muốn trở thành người như các ngươi.
Đinh Ninh lắc đầu:
- Thật ra cũng đều không có ý nghĩa gì.
Diệp Tránh Nam nói:
- Nhưng ít ra sảng khoái.
Đinh Ninh nhìn ánh mắt sáng ngời của hắn, không cách nào nói gì nữa.
Hắn biết mình không thể nào có thể thay đổi quyết định của Diệp Tránh Nam, cũng giống như chính mình không thể nào thay đổi quyết định của chủ nhân trước kia của Mạt Hoa Kiếm.
Bởi vì nhân sinh khó được nhất chính là sảng khoái.
Thấy Đinh Ninh không nói nữa, Diệp Tránh Nam hơi khom mình hành lễ, lại cầm lấy cái chổi bắt đầu quét dọn.
***
- Thật ra ta rất hâm mộ ngươi.
Trong trạch viện của Dạ Sách Lãnh, Dạ Sách Lãnh vừa nhìn bình thuốc trước người, vừa thản nhiên nói:
- Ít nhất ngươi làm việc đều rất sảng khoái.
Bạch Sơn Thủy ngồi trên một chiếc giường êm cách nàng không xa khẽ cười một tiếng, cũng đang nhìn hơi ấm từ bình thuốc, không có trả lời vấn đề này, chỉ là nói:
- Không nghĩ tới Dạ Ti thủ lại còn là một vị dược sư.
Dạ Sách Lãnh giống như tự giễu:
- Bệnh lâu thành thầy thuốc.
Bạch Sơn Thủy nhìn nàng một cái, trong ánh mắt thoáng qua một chút cảm xúc phức tạp:
- Thật ra thì ta mới nên là người hâm mộ ngươi... Tu hành giả trong thiên hạ chỉ thấy đại nghịch như ta ngạo tiếu sơn lâm, khoái ý ân cừu, nhưng không có ai từng nghĩ tới các ngươi chẳng qua là vì có quá nhiều lo lắng cho nên mới không cách nào giống như ta, mà ta chỉ là kiếm đã tu thành, những thứ cần lo lắng gánh vác đã hoàn toàn không có. Núi sông đã mất, tông môn đã diệt, đừng nói tới những hảo hữu kia, ngay cả những người chỉ từng có đôi chút cùng xuất hiện, coi như là cố nhân hợp ý cũng đã bị chết sạch, mỗi khi nhìn trời chiều thật sự là cô đơn, tâm tình không khỏi thê lương.
Thang thuốc đã hơi sôi, nhưng mà đợi đến lúc mấy chén nước sắc thành một chén, còn phải cần không ít thời gian.
Dạ Sách Lãnh nghe lời Bạch Sơn Thủy nói, nghĩ lại những sự việc diễn ra trong hơn mười năm này, chỉ cảm thấy giật mình như mơ một giấc mơ lớn.
Những người đã từng tiên y nộ mã, cầm kiếm tiếu ngạo dường như còn ở trước mắt, vì sao đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, đã qua lâu như vậy đây?
Bạch Sơn Thủy vốn là đã không muốn nói nữa, nhưng đúng vào lúc này, bỗng nhiên nàng cảm giác được cái gì, lông mày cau lại:
- Kỳ quái.
Tiếp đó gió nhẹ thổi qua, nàng đã từ trên giường êm đứng dậy, hướng về phía cửa bước ra.
Dạ Sách Lãnh nhìn thoáng qua bình thuốc, sau đó đi theo nàng, có chút cẩn thận hỏi:
- Sao thế?
Bạch Sơn Thủy không có trả lời nàng ngay.
Ánh mắt của nàng đã rơi vào bên cạnh tường.
Bên cạnh tường là một cái cống lộ thiên.
Những giọt mưa trên mái hiên rơi xuống, cuối cùng tất cả đều hội tụ đến trong khe nước này, khe nước này xuyên tường mà ra, sau đó lại hội tụ đến trong những mương nước lớn hơn dọc theo hai bên đường phố Trường Lăng.
Ngày bình thường giặt giũ quần áo, rửa xe cho ngựa uống, đều sử dụng nước sạch trong những mương máng này.
Bởi vì vài ngày trước mưa to, cho nên bây giờ nước trong những mương này đều rất đầy, gần như ngang bằng với mặt đường, hơn nữa so với thường ngày cũng không trong sạch.
- Có dược khí.
Bạch Sơn Thủy mở miệng nói ba chữ.
Dạ Sách Lãnh không có hiểu lầm, bởi vì vào lúc Bạch Sơn Thủy mở miệng, một cổ khí tức nhu hòa từ thân thể Bạch Sơn Thủy phân ra, chảy qua chỗ hơi nước nhàn nhạt đang bốc lên trên khe nước.
Hơi nước liền giống như một cái khăn lụa do những sợi tơ mềm nhẹ kết thành, chậm rãi phiêu độn bay về phía trước người Bạch Sơn Thủy.
Không ngừng có bọt nước óng ánh thật nhỏ lắng đọng lại, không ngừng rơi vào lòng bàn tay Bạch Sơn Thủy, như sương sớm trên lá cây vòng vo một vòng, sau đó lại biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Dạ Sách Lãnh cũng bắt đầu ngửi được dược khí ở trong những bọt nước óng ánh kia.
Lông mày của nàng nhíu chặt.
Hương vị dược khí thập phần lộn xộn, đúng là hội tụ rất nhiều loại linh dược hiếm thấy mà ngay cả nàng cũng khó có được.
- Những dược vật này chỉ có thể đến từ trong nội cung.
Nàng quay đầu, nhìn Bạch Sơn Thủy nói.
Bạch Sơn Thủy gật đầu.
Rất nhiều linh dược thập phần quý hiếm đối với tu hành giả trên thế gian vậy mà rơi vào trong nước bẩn bên đường phố Trường Lăng, loại chuyện này khó có thể lý giải được, sợ rằng cũng chỉ có tại Trường Lăng mới có thể xuất hiện. Chỉ là Trường Lăng lại có một nữ tử giống như Dạ Sách Lãnh vậy, những linh dược không hiểu vì sao lọt vào trong nước bẩn này, đối với nàng mà nói cũng chính là cơ duyên trời ban.
Hơi nước thủy chung nhẹ nhàng phiêu động không ngừng, dưới ánh mặt trời càng trở nên trong suốt không thể nhận ra, bọt nước óng ánh trong lòng bàn tay Bạch Sơn Thủy nhưng lại không ngừng xuất hiện.
Dạ Sách Lãnh nhìn xem hình ảnh như vậy, nói:
- Ngự thủy thuật của Vân Thủy Cung quả nhiên là đệ nhất thiên hạ.
Trên mặt Bạch Sơn Thủy xuất hiện ánh sáng rực rỡ kỳ dị, nàng quay đầu nhìn Dạ Sách Lãnh, nói:
- Tuy rằng thuật ngự thủy của Vân Thủy Cung là đệ nhất thiên hạ, nhưng mà sát ý cũng không bằng Thiên Nhất Sinh Thủy của Dạ Ti thủ.
Dạ Sách Lãnh nhìn vào ánh mắt của nàng, hỏi:
- Có lẽ có thể học hỏi lẫn nhau?
Bạch Sơn Thủy nở nụ cười:
- Đây vốn là việc ta tưởng tượng lúc trước, nhưng cảm thấy là việc không thể thực hiện được.
Trong một nhịp thở sau đó, Bạch Sơn Thủy thu liễm vui vẻ, rất nghiêm túc gật đầu làm lễ:
- Cầu còn không được, hơn nữa có lẽ chúng ta còn có thể cùng nhau tìm hiểu một ít những thứ khác, ví dụ như Cô Sơn Kiếm Tàng.
***
Sau khi Diệp Tránh Nam quét dọn sạch sẽ con đường quanh Mặc Viên, lại đi giúp những láng giềng chung quanh làm lấy việc vặt vãnh, tu bổ phòng ốc, gánh nước bổ củi... Những người ở Ngô Đồng Lạc vốn là chất phác, thấy Diệp Tránh Nam tài giỏi như thế, lại nghe nói Diệp Tránh Nam không nhà để về, không cần Đinh Ninh an bài, những hàng xóm láng giềng này cũng đã an bài cho Diệp Tránh Nam một gian nhà, càng không cần lo một ngày ba bữa cơm.
Lúc hắn bưng cái chén sứ lớn rẻ tiền mà những láng giềng của Ngô Đồng Lạc thường hay sử dụng bắt đầu ăn cơm tối, hắn nhìn thấy một cái thân ảnh thoạt nhìn rất cô đơn, cũng không kiêu ngạo, nhưng có vẻ hơi bướng bỉnh khó thuần đang đi tới chỗ của mình.
Hắn để chén xuống, nhìn bóng người càng ngày càng gần này, nhìn đối phương tại trong ngày mùa hè như thế này mà lại mặc quần áo dày cộm, hơi ngước đầu, nói khẽ:
- Ta biết ngươi... ngươi là Lệ Tây Tinh.
Thiếu niên chậm rãi đi trong ánh tà dương, đi đến trước người hắn đúng là Lệ Tây Tinh.
- Ta là Lệ Tây Tinh.
Y đi đến bên cạnh người Diệp Tránh Nam, ngồi xuống bậc thang bên cạnh Diệp Tránh Nam, kẻ không am hiểu nói chuyện với người khác như hắn nhất thời lại rơi vào trầm mặc.
Diệp Tránh Nam có chút ít tò mò nhìn y:
- Ngươi tới tìm Đinh Ninh?
- Ta vốn là định nói cho hắn biết, ta phải đi.
Lệ Tây Tinh thoáng nhìn sâu trong Mặc Viên, đáp.
- Ngươi tới cáo biệt?
Diệp Tránh Nam cảm thấy khiếp sợ:
- Ngươi là một trong mười người đứng đầu Mân Sơn Kiếm Hội, có thể tiến vào Mân Sơn Kiếm Tông tu hành, vì sao còn phải đi?
Lệ Tây Tinh không vội trả lời.
Diệp Tránh Nam có chút kịp phản ứng, nhưng vẫn khó hiểu nói:
- Hiện tại ngươi đã coi như là đệ tử Mân Sơn Kiếm Tông, mặc dù gia đình ngươi không hài lòng khi ngươi làm những việc đó tại Mân Sơn Kiếm Hội, nhưng theo lý cũng không có khả năng lại giận lây sang ngươi. Theo cách làm việc của Mân Sơn Kiếm Tông, cũng nhất định sẽ che chở ngươi.
- Ta tất nhiên không sợ.
Lệ Tây Tinh lắc đầu:
- Chỉ là bất kể ta làm trái mệnh lệnh của cha ta như thế nào, cha ta vẫn là cha ta... Ta không sợ người khác làm gì ta, nhưng ta bận tâm người khác đối với cha ta ra sao.
Diệp Tránh Nam ngẩn ra, hắn đã bắt đầu hiểu ý tứ của Lệ Tây Tinh.
- Ngươi muốn chính mình gánh chịu trách nhiệm, vậy ngươi muốn đi đâu?
Sau khi ngẩn ngơ, hắn nhịn không được nhìn Lệ Tây Tinh hỏi.
- Ta quay trở lại quan ngoại. Nếu bọn hắn đều không hoan nghênh ta ở lại Trường Lăng, thích lưu đày ta tại quan ngoại, ta quay về quan ngoại là được.
Lệ Tây Tinh đứng lên, nói với Diệp Tránh Nam:
- Ta vốn là muốn cáo biệt với hắn, nhưng mà đi đến nơi đây, lại nghĩ đến chuyện này cũng không có ý nghĩa gì, ngươi nhắn lại với hắn sau cũng được.
- Đợi một chút...
Nhìn bóng lưng Lệ Tây Tinh lẳng lặng mà quay đi, Diệp Tránh Nam hít sâu một hơi, nói:
- Ngươi coi hắn là bằng hữu, hắn tự nhiên cũng xem ngươi là bằng hữu.
Lệ Tây Tinh gật đầu, không nói thêm gì nữa, thân ảnh của y dưới ánh tà dương dần dần bị kéo dài, cuối cùng biến mất trong tầm mắt Diệp Tránh Nam.
Một gã trung niên nam tử có khuôn mặt bình thường, quần áo cũng hết sức bình thường tại nơi cửa Mặc Viên đưa mắt nhìn Lệ Tây Tinh rời đi.
Ngay cả Diệp Tránh Nam đều không có chú ý tới là gã đã đến khi nào, thậm chí đến tận lúc này đều không có chú ý tới sự hiện hữu của gã.
Tên nam tử trung niên này thoạt nhìn hết sức bình thường, sẽ dễ dàng bị người quên lãng sau khi gặp mặt, gật đầu hành lễ với Thiệu Sát Nhân vẫn đang ngồi trên chiếu dưới tàng cây, sau đó bước qua cửa lớn, đi vào nội viện Mặc Viên.
Đinh Ninh từ trong chỗ tiểu viện sâu nhất đi ra, xa xa thi lễ một cái với tên nam tử thoạt nhìn rất bình thường này:
- Cảnh Nhận sư thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.