Quyển 3 - Chương 97: Cùng chiến
Vô Tội
18/01/2016
Cách đánh này khác hẳn với thủ đoạn chiến đấu của Kiếm Sư Trường Lăng, Thẩm Dịch đã không còn kịp tránh né những mảnh kiếm kia nữa, lòng hắn lạnh băng, chuẩn bị đón nhận việc bị những mảnh kiếm sắc bén đó đâm vào trong da thịt.
Nhưng hắn không ngờ rằng khi mình xoay người lại vung mạnh kiếm, để lại một đạo tàn ảnh thì bỗng có một lực lượng quỷ dị liền lặng lẽ được tạo ra.
Vài tiếng xoẹt xoẹt nho nhỏ vang lên, những mảnh kiếm kia xé rách quần áo ở đằng sau, cứa ra vài vết thương rỉ máu trên lưng hắn, nhưng chúng lại không thể cắt sâu được vào trong da thịt mà bị luồng lực lượng quỷ dị kia hút lấy, liền bay về phía thanh kiếm màu đen trong tay hắn.
Chủ nhân của làn kiếm quang màu bạc vẫn không nhìn thấy được chuyện gì đã xảy ra, nhưng hắn cảm nhận được rõ ràng rằng thứ lực lượng quỷ dị của mà kiếm quang kia tạo ra thậm chí còn ảnh hưởng đến cả ánh kiếm màu bạc của mình, tựa nó đang bị vài rễ cây leo màu xanh trói buộc.
Hắn chưa từng nghe nói tới loại kiếm thuật như vậy nên tất nhiên trong lòng liền tràn ngập cảm giác không thể hiểu nổi, thế nhưng tâm cảnh của hắn vẫn cực kỳ bình tĩnh. Hắn chỉ lùi lại vài bước cho đến khi giẫm vào trong khe suối, đôi chân khuấy lên hai đám bọt nước.
Thân thể của Thẩm Dịch hơi cứng lại, hắn nhìn thanh kiếm trong tay mình, tâm trạng trở nên hết sức phức tạp.
Bốn mảnh kiếm màu lam nhạt bị hút vào, dính lên trên thân kiếm bằng ngọc đen, trông như có bốn con bướm xinh đẹp đang đậu lên.
Hắn hiểu rõ rằng cái lực lượng quỷ dị vừa được sinh ra khi hắn vung kiếm kia không phải đến từ chiêu thức của mình mà đến từ bản thân thanh kiếm này.
Lúc trước khi Tịnh Lưu Ly xuất hiện có nói rõ rằng trường kiếm toàn thân bằng ngọc đen, chuôi màu xanh có hoa văn quấn quanh hiện đang nằm trong tay hắn này được gọi là “Hận Triền Chi”, là kiếm của Tông chủ Thiên Liên cung nước Hàn.
Chẳng qua là thanh kiếm này trông không có gì khác biệt so với những thanh kiếm khác, cho nên hắn và đám người Trương Nghi không hề biết đến sự đặc biệt của nó.
Sau khi cảm thấy khiếp sợ và may mắn, hắn lại mơ hồ cảm nhận được sức mạnh của bản thân thanh kiếm này vô cùng phù hợp với Kiếm Ý mà hắn am hiểu nhất, trong lòng lại sinh ra sự kính nể vô hạn đối với Đinh Ninh.
Lúc này khi đối mặt với cường địch, lẽ ra hắn phải tâm vô tạp niệm, chỉ tập trung vào việc đối phó với địch nhân, nhưng sự may mắn của chiêu kiếm vừa rồi lại khiến cho hình bóng của Đinh Ninh, Trương Nghi và Tiết Vong Hư hiện lên trong đầu hắn.
Lưng của hắn có cảm giác dính và ẩm ướt, hắn biết đó là máu tươi đã thấm vào trong quần áo.
Nhưng trái lại, trong lòng hắn lại có một cảm giác vui sướng và bình yên không sao tả xiết.
Thu hoạch lớn nhất của hắn khi đi tới Trường Lăng chính là được trở thành đệ tử của Bạch Dương Động.
Trên đời có vô số nơi tu hành tốt hơn Bạch Dương Động, nhưng trong lòng hắn thì không thể tìm được ở đâu những sư huynh tốt hơn Đinh Ninh và Trương Nghi, cũng không thể tìm được ở đâu một sư tôn tốt hơn Tiết Vong Hư.
Chỉ cần có thể cùng chiến đấu với Đinh Ninh và Trương Nghi, hắn đã cảm thấy vui sướng và kiêu ngạo.
“Không phải là do sức mạnh của chiêu kiếm mà là do bản thân thanh kiếm kia có vấn đề.”
Lúc này, giọng nói của chủ nhân thanh kiếm màu bạc kia liền vang lên, chân hắn hơi giẫm giẫm khuấy lên thêm một đám bọt nước, tiếng nước chảy cũng vang lên, âm thanh có chút hỗn loạn.
"Ngươi là Liệt Huỳnh Hoằng."
Khi Thẩm Dịch nhìn rõ được hình bóng và khuôn mặt của đối phương, hắn liền gọi thẳng tên ra.
Mặc dù biểu hiện trước đó của Liệt Huỳnh Hoằng vô cùng khiêm tốn nhưng gã vẫn là thí sinh đứng đầu trên Tài Tuấn Sách, thế nên Thẩm Dịch tất nhiên là có chú ý đến sự tồn tại của gã.
“Tại sao ngươi lại đánh lén ta?”
Nghĩ đến việc người này xuất thân từ thị tộc quản lý quận Giao Đông của Hoàng hậu, Thẩm Dịch liền hiểu ra vì sao Liệt Huỳnh Hoằng lại xuất thủ. Bởi vì vốn đã biết rõ đáp án cho nên câu hỏi của hắn không phải là để hỏi, vậy nên ngữ khí của hắn lại càng quyết liệt hơn.
Ánh mắt của Liệt Huỳnh Hoằng vẫn nhìn vào mấy mảnh kiếm bị hút chặt vào thanh trường kiếm trong tay Thẩm Dịch, đôi mắt gã không hề biểu lộ bất kỳ sự gợn sóng nào của tâm tình.
“Ta không ngờ ngươi có thể tiếp được chiêu kiếm này của ta.”
Gã nhìn Thẩm Dịch, mở miệng nói.
Giọng nói của gã mang theo khẩu âm của vùng duyên hải Giao Đông, thậm chí còn có chút khó nghe, nhưng Thẩm Dịch lại có thể cảm nhận được rõ ràng sự tán thưởng chân thành trong đó.
Sau đó gã không hề có bất kỳ động tác thừa nào, chỉ trực tiếp xuất kiếm.
‘Ầm’ một tiếng, thanh kiếm trong tay của hắn vừa mới vung ra, Kiếm thế còn chưa hình thành thì bên trong không khí đã có một tiếng sấm nổ vang lên.
Nét mặt của Thẩm Dịch liền có chút tái nhợt.
Trong khoảnh khắc rất ngắn vừa nãy, hắn cũng đã kịp nhìn kỹ thanh trường kiếm màu bạc trong tay Liệt Huỳnh Hoằng.
Thanh trường kiếm màu bạc này trông mỏng nhẹ khác thường, trên thân kiếm có một đạo Phù văn màu lam được khắc sâu đến nỗi khiến cho người ta lo ngại khi va chạm kịch liệt không rõ đạo phù văn đó có có bị vỡ tan tành hay không.
Đúng lúc này, bầu không khí trong tầm mắt hắn đã bị tách đôi, có thể thấy được những gợn sóng khí đang lan tỏa sang hai phía. Thanh trường kiếm màu bạc trong tay Liệt Huỳnh Hoằng như một con thuyền thiếp giáp đang rẽ sóng mà đánh tới.
Một kiếm này không hề đẹp mắt.
Sau một kiếm vô ích hồi nãy, chiêu kiếm tiếp theo này của Liệt Huỳnh Hoằng này chỉ thuần túy là lực lượng.
Lúc này, uy thế của chiêu kiếm đó đang liên tục nhắc cho Thẩm Dịch nhớ lại rằng theo như Tài Tuấn Sách, tu vi của Liệt Huỳnh Hoằng chính là Đệ tứ cảnh trung phẩm, tu vi của gã đó so với hắn ước chừng cao hơn hẳn đến một đại cảnh giới.
Cũng vào lúc này, chiêu kiếm đó còn nhắc nhở cho Thẩm Dịch biết Liệt Huỳnh Hoằng vẫn luôn muốn dùng thủ đoạn nhanh nhất, trực tiếp nhất để kết thúc trận chiến này.
Trước đây Thẩm Dịch không hề có kinh nghiệm chiến đấu cùng với một tu hành giả có tu vi hơn mình hẳn một đại cảnh giới, thế nên hắn căn bản không hề tự tin, nhưng chẳng biết tại sao nội tâm hắn bỗng sinh ra một sự can đảm vô cùng, không hề muốn từ bỏ.
Hắn chật vật hít vào một hơi, thanh trường kiếm ngọc đen như mực trong tay liền nhanh chóng dựng lên.
Xuy một tiếng, làn kiếm quang cong như một cái sừng dê cứng được phát ra, nghênh tiếp kiếm chiêu của Liệt Huỳnh Hoằng. Đó chính là chiêu Bạch Dương Khiêu Giác trong Bạch Dương Kiếm Kinh.
Đây vốn là chiêu kiếm có khả năng giằng co tốt nhất trong Bạch Dương Kiếm Kinh, là chiêu kiếm phù hợp nhất để lấy yếu chống mạnh. Thẩm Dịch cũng có thể coi là đệ tử thân truyền cuối cùng của Tiết Vong Hư, vì vậy hắn đương nhiên là nắm rõ được chân ý của Kiếm chiêu này, vậy mà hắn vẫn không thể trụ vững hoàn toàn trước kiếm chiêu của Liệt Huỳnh Hoằng.
Một âm thanh chấn động vang lên, Thẩm Dịch không kềm được mà kêu lên một tiếng đau đớn. Lòng bàn chân hắn tựa như đang bốc cháy, liên tục ma sát với mặt đất làm xới tung cả đám bụi mù, cả người trượt nhanh về phía sau, chỉ trong khoảnh khắc đã bị những bụi gai cào ra vô số vết xước dày đặc.
Từng cây từng cây gai nhọn đứt ra đâm vào trong da thịt hắn, khiến cho hắn cảm thấy đau đớn vô cùng, cả cánh tay đang cầm kiếm cũng hơi co quắp lại.
Một kiếm đã đẩy lui được Thẩm Dịch nhưng Liệt Huỳnh Hoằng không hề dừng lại chút nào, Chân nguyên trong cơ thể gã vẫn cuồng bạo tuôn ra, Kiếm chiêu cũng không hề đứt đoạn, thanh trường kiếm trong tay gã lại tiếp tục chém mạnh về phía Thẩm Dịch.
Thanh trường kiếm trong tay Thẩm Dịch đã bị gạt ra trước trán, lúc này gã biết đã không còn khả năng ngăn cản được kiếm chiêu kia nữa, liền hét lên một tiếng giận dữ, trường kiếm trong tay phun ra một dòng nước trong suốt chắn giữ trước người.
Dòng nước đó chợt gia tốc cho thanh kiếm trong tay Thẩm Dịch, một chiêu vốn không kịp thực hiện kia liền trở thành một Kiếm thế hoàn chỉnh.
Bên trong dòng nước chảy xuất hiện vài vết mực
Màu đen như mực trên thanh trường kiếm ngọc của Thẩm Dịch bỗng càng thêm thâm trầm.
Lông mày của Liệt Huỳnh Hoằng khẽ giật, đây là lần thứ hai gã cảm nhận được thanh kiếm trong tay Thẩm Dịch đang phát ra lực hấp dẫn, tuy vậy gã không hề chống lại mà để mặc cho kiếm thế của mình bị hút vào.
Kiếm thế của gã lại càng trở nên nhanh hơn, đường kiếm không hề hoa mỹ chém thẳng vào lưỡi kiếm của Thẩm Dịch.
Tiếng kiếm chạm nhau lại vang lên chấn động.
“Xùy Xùy”, kình khí như những mũi tên bắn ra bốn phía, lòng bàn tay Thẩm Dịch tóe ra hơn chục giọt máu tươi, hào quang của thanh trường kiếm ngọc đen trong tay hắn cũng bị đánh cho ảm đạm.
Nhưng đúng lúc đó, những vết mực vừa xuất hiện bên trong dòng nước kia liền mất màu, biến thành những luống ánh sáng trắng trông như những đạo Phù văn mới được tạo ra, ánh hào quang màu đen đang ảm đạm liền bị thu hút vào trong những luồng sáng này, rồi sau đó lại được ngưng tụ trên thân kiếm của Thẩm Dịch một lần nữa.
Tiếng gai cào vào thịt lại vang lên trong không khí.
Thẩm Dịch lần thứ hai hét lên đau đớn.
Thân thể hắn bị chấn động phải lui lại hơn mười trượng, máu thịt trên người lại càng be bét.
Nhưng cuối cùng thì thanh kiếm trong tay hắn cũng không bị chấn động đến mức văng ra khi tiếp chiêu kiếm kia.
“Kiếm chiêu rất có ý tứ.”
Tịnh Lưu Ly khi nhìn thấy cảnh tượng đó liền không nhịn được mà nói vậy.
“Thẩm gia và Bạch Dương động đều không có kiêm chiêu đó, loại Kiếm phù này có lẽ là xuất thân từ Mặc Viên tàn quyển của Chu gia” Đàm Thai Quan Kiếm lẳng lặng nói: “ Có điều chỉ trong một thời gian ngắn như thế mà đã có thể vận dụng được Kiếm thế của Vân Thủy Cung lĩnh ngộ được trên thanh Kiếm thai lúc trước, rất khá.”
Lúc này trên sườn núi nơi nhiều Sư trưởng của các chốn tu hành đang xem cuộc chiến cũng vang lên nhiều tiếng kêu kinh ngạc cùng tiếng xì xào.
Rất nhiều người ngạc nhiên trước thực lực của Liệt Huỳnh Hoằng, cũng ngạc nhiên vì Thẩm Dịch lại có thể tiếp được chiêu kiếm đó của gã.
Liệt Huỳnh Hoằng khẽ cau mày, đôi mắt gã vẫn không biểu lộ cảm xúc gì đặc biệt.
Quá trình trưởng thành của gã khác với đa số các thí sinh, chiến đấu … đặc biệt là những cuộc chiến tàn khốc gã đã phải trải qua quá nhiều lần.
Mặc dù biểu hiện của Thẩm Dịch hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của gã, nhưng gã có thể khẳng định đối phương không thể đỡ nổi kiếm tiếp theo.
Thẩm Dịch cắn răng dùng tay trái xoa bóp cánh tay phải, hắn cũng có thể khẳng định mình không thể đỡ nổi kiếm tiếp theo của đối phương.
Nhưng đúng lúc đó, Liệt Huỳnh Hoằng liền đột nhiên xoay người.
Trong không gian trên mặt suối phía sau hắn bỗng nhiên có một tiếng ‘Coong’ trầm đục vang lên, giống như có người đột nhiên gõ vào một cái chuông đồng lớn.
Ánh mắt của Liệt Huỳnh Hoằng lóe lên dữ dội, trường kiếm trong tay gã nâng lên.
Không khí xung quanh cơ thể gã bỗng như ngưng kết lại, một tiếng ‘Ầm’ vang lên như có một cây chùy vô hình đột nhiên đập tới.
Cơ thể gã hơi lui lại, lùi về phía sau một bước, hướng về phía âm thanh vừa mới vang lên.
Bên trong con suối có một bóng người có vẻ hết sức mệt mỏi đang đi tới.
“Mặc kệ là ai sai khiến ngươi đối phó với Thẩm Dịch, hắn cho ngươi bao nhiêu thì ta cho ngươi gấp đôi chỗ đó.”
Một thanh âm vô cùng quen thuộc, một giọng nói mang đầy vẻ tài đại khí thô (*) truyền vào tai Thẩm Dịch.
(*) Tài đại khí thôi: Tiền nhiều như nước.
Nhưng hắn không ngờ rằng khi mình xoay người lại vung mạnh kiếm, để lại một đạo tàn ảnh thì bỗng có một lực lượng quỷ dị liền lặng lẽ được tạo ra.
Vài tiếng xoẹt xoẹt nho nhỏ vang lên, những mảnh kiếm kia xé rách quần áo ở đằng sau, cứa ra vài vết thương rỉ máu trên lưng hắn, nhưng chúng lại không thể cắt sâu được vào trong da thịt mà bị luồng lực lượng quỷ dị kia hút lấy, liền bay về phía thanh kiếm màu đen trong tay hắn.
Chủ nhân của làn kiếm quang màu bạc vẫn không nhìn thấy được chuyện gì đã xảy ra, nhưng hắn cảm nhận được rõ ràng rằng thứ lực lượng quỷ dị của mà kiếm quang kia tạo ra thậm chí còn ảnh hưởng đến cả ánh kiếm màu bạc của mình, tựa nó đang bị vài rễ cây leo màu xanh trói buộc.
Hắn chưa từng nghe nói tới loại kiếm thuật như vậy nên tất nhiên trong lòng liền tràn ngập cảm giác không thể hiểu nổi, thế nhưng tâm cảnh của hắn vẫn cực kỳ bình tĩnh. Hắn chỉ lùi lại vài bước cho đến khi giẫm vào trong khe suối, đôi chân khuấy lên hai đám bọt nước.
Thân thể của Thẩm Dịch hơi cứng lại, hắn nhìn thanh kiếm trong tay mình, tâm trạng trở nên hết sức phức tạp.
Bốn mảnh kiếm màu lam nhạt bị hút vào, dính lên trên thân kiếm bằng ngọc đen, trông như có bốn con bướm xinh đẹp đang đậu lên.
Hắn hiểu rõ rằng cái lực lượng quỷ dị vừa được sinh ra khi hắn vung kiếm kia không phải đến từ chiêu thức của mình mà đến từ bản thân thanh kiếm này.
Lúc trước khi Tịnh Lưu Ly xuất hiện có nói rõ rằng trường kiếm toàn thân bằng ngọc đen, chuôi màu xanh có hoa văn quấn quanh hiện đang nằm trong tay hắn này được gọi là “Hận Triền Chi”, là kiếm của Tông chủ Thiên Liên cung nước Hàn.
Chẳng qua là thanh kiếm này trông không có gì khác biệt so với những thanh kiếm khác, cho nên hắn và đám người Trương Nghi không hề biết đến sự đặc biệt của nó.
Sau khi cảm thấy khiếp sợ và may mắn, hắn lại mơ hồ cảm nhận được sức mạnh của bản thân thanh kiếm này vô cùng phù hợp với Kiếm Ý mà hắn am hiểu nhất, trong lòng lại sinh ra sự kính nể vô hạn đối với Đinh Ninh.
Lúc này khi đối mặt với cường địch, lẽ ra hắn phải tâm vô tạp niệm, chỉ tập trung vào việc đối phó với địch nhân, nhưng sự may mắn của chiêu kiếm vừa rồi lại khiến cho hình bóng của Đinh Ninh, Trương Nghi và Tiết Vong Hư hiện lên trong đầu hắn.
Lưng của hắn có cảm giác dính và ẩm ướt, hắn biết đó là máu tươi đã thấm vào trong quần áo.
Nhưng trái lại, trong lòng hắn lại có một cảm giác vui sướng và bình yên không sao tả xiết.
Thu hoạch lớn nhất của hắn khi đi tới Trường Lăng chính là được trở thành đệ tử của Bạch Dương Động.
Trên đời có vô số nơi tu hành tốt hơn Bạch Dương Động, nhưng trong lòng hắn thì không thể tìm được ở đâu những sư huynh tốt hơn Đinh Ninh và Trương Nghi, cũng không thể tìm được ở đâu một sư tôn tốt hơn Tiết Vong Hư.
Chỉ cần có thể cùng chiến đấu với Đinh Ninh và Trương Nghi, hắn đã cảm thấy vui sướng và kiêu ngạo.
“Không phải là do sức mạnh của chiêu kiếm mà là do bản thân thanh kiếm kia có vấn đề.”
Lúc này, giọng nói của chủ nhân thanh kiếm màu bạc kia liền vang lên, chân hắn hơi giẫm giẫm khuấy lên thêm một đám bọt nước, tiếng nước chảy cũng vang lên, âm thanh có chút hỗn loạn.
"Ngươi là Liệt Huỳnh Hoằng."
Khi Thẩm Dịch nhìn rõ được hình bóng và khuôn mặt của đối phương, hắn liền gọi thẳng tên ra.
Mặc dù biểu hiện trước đó của Liệt Huỳnh Hoằng vô cùng khiêm tốn nhưng gã vẫn là thí sinh đứng đầu trên Tài Tuấn Sách, thế nên Thẩm Dịch tất nhiên là có chú ý đến sự tồn tại của gã.
“Tại sao ngươi lại đánh lén ta?”
Nghĩ đến việc người này xuất thân từ thị tộc quản lý quận Giao Đông của Hoàng hậu, Thẩm Dịch liền hiểu ra vì sao Liệt Huỳnh Hoằng lại xuất thủ. Bởi vì vốn đã biết rõ đáp án cho nên câu hỏi của hắn không phải là để hỏi, vậy nên ngữ khí của hắn lại càng quyết liệt hơn.
Ánh mắt của Liệt Huỳnh Hoằng vẫn nhìn vào mấy mảnh kiếm bị hút chặt vào thanh trường kiếm trong tay Thẩm Dịch, đôi mắt gã không hề biểu lộ bất kỳ sự gợn sóng nào của tâm tình.
“Ta không ngờ ngươi có thể tiếp được chiêu kiếm này của ta.”
Gã nhìn Thẩm Dịch, mở miệng nói.
Giọng nói của gã mang theo khẩu âm của vùng duyên hải Giao Đông, thậm chí còn có chút khó nghe, nhưng Thẩm Dịch lại có thể cảm nhận được rõ ràng sự tán thưởng chân thành trong đó.
Sau đó gã không hề có bất kỳ động tác thừa nào, chỉ trực tiếp xuất kiếm.
‘Ầm’ một tiếng, thanh kiếm trong tay của hắn vừa mới vung ra, Kiếm thế còn chưa hình thành thì bên trong không khí đã có một tiếng sấm nổ vang lên.
Nét mặt của Thẩm Dịch liền có chút tái nhợt.
Trong khoảnh khắc rất ngắn vừa nãy, hắn cũng đã kịp nhìn kỹ thanh trường kiếm màu bạc trong tay Liệt Huỳnh Hoằng.
Thanh trường kiếm màu bạc này trông mỏng nhẹ khác thường, trên thân kiếm có một đạo Phù văn màu lam được khắc sâu đến nỗi khiến cho người ta lo ngại khi va chạm kịch liệt không rõ đạo phù văn đó có có bị vỡ tan tành hay không.
Đúng lúc này, bầu không khí trong tầm mắt hắn đã bị tách đôi, có thể thấy được những gợn sóng khí đang lan tỏa sang hai phía. Thanh trường kiếm màu bạc trong tay Liệt Huỳnh Hoằng như một con thuyền thiếp giáp đang rẽ sóng mà đánh tới.
Một kiếm này không hề đẹp mắt.
Sau một kiếm vô ích hồi nãy, chiêu kiếm tiếp theo này của Liệt Huỳnh Hoằng này chỉ thuần túy là lực lượng.
Lúc này, uy thế của chiêu kiếm đó đang liên tục nhắc cho Thẩm Dịch nhớ lại rằng theo như Tài Tuấn Sách, tu vi của Liệt Huỳnh Hoằng chính là Đệ tứ cảnh trung phẩm, tu vi của gã đó so với hắn ước chừng cao hơn hẳn đến một đại cảnh giới.
Cũng vào lúc này, chiêu kiếm đó còn nhắc nhở cho Thẩm Dịch biết Liệt Huỳnh Hoằng vẫn luôn muốn dùng thủ đoạn nhanh nhất, trực tiếp nhất để kết thúc trận chiến này.
Trước đây Thẩm Dịch không hề có kinh nghiệm chiến đấu cùng với một tu hành giả có tu vi hơn mình hẳn một đại cảnh giới, thế nên hắn căn bản không hề tự tin, nhưng chẳng biết tại sao nội tâm hắn bỗng sinh ra một sự can đảm vô cùng, không hề muốn từ bỏ.
Hắn chật vật hít vào một hơi, thanh trường kiếm ngọc đen như mực trong tay liền nhanh chóng dựng lên.
Xuy một tiếng, làn kiếm quang cong như một cái sừng dê cứng được phát ra, nghênh tiếp kiếm chiêu của Liệt Huỳnh Hoằng. Đó chính là chiêu Bạch Dương Khiêu Giác trong Bạch Dương Kiếm Kinh.
Đây vốn là chiêu kiếm có khả năng giằng co tốt nhất trong Bạch Dương Kiếm Kinh, là chiêu kiếm phù hợp nhất để lấy yếu chống mạnh. Thẩm Dịch cũng có thể coi là đệ tử thân truyền cuối cùng của Tiết Vong Hư, vì vậy hắn đương nhiên là nắm rõ được chân ý của Kiếm chiêu này, vậy mà hắn vẫn không thể trụ vững hoàn toàn trước kiếm chiêu của Liệt Huỳnh Hoằng.
Một âm thanh chấn động vang lên, Thẩm Dịch không kềm được mà kêu lên một tiếng đau đớn. Lòng bàn chân hắn tựa như đang bốc cháy, liên tục ma sát với mặt đất làm xới tung cả đám bụi mù, cả người trượt nhanh về phía sau, chỉ trong khoảnh khắc đã bị những bụi gai cào ra vô số vết xước dày đặc.
Từng cây từng cây gai nhọn đứt ra đâm vào trong da thịt hắn, khiến cho hắn cảm thấy đau đớn vô cùng, cả cánh tay đang cầm kiếm cũng hơi co quắp lại.
Một kiếm đã đẩy lui được Thẩm Dịch nhưng Liệt Huỳnh Hoằng không hề dừng lại chút nào, Chân nguyên trong cơ thể gã vẫn cuồng bạo tuôn ra, Kiếm chiêu cũng không hề đứt đoạn, thanh trường kiếm trong tay gã lại tiếp tục chém mạnh về phía Thẩm Dịch.
Thanh trường kiếm trong tay Thẩm Dịch đã bị gạt ra trước trán, lúc này gã biết đã không còn khả năng ngăn cản được kiếm chiêu kia nữa, liền hét lên một tiếng giận dữ, trường kiếm trong tay phun ra một dòng nước trong suốt chắn giữ trước người.
Dòng nước đó chợt gia tốc cho thanh kiếm trong tay Thẩm Dịch, một chiêu vốn không kịp thực hiện kia liền trở thành một Kiếm thế hoàn chỉnh.
Bên trong dòng nước chảy xuất hiện vài vết mực
Màu đen như mực trên thanh trường kiếm ngọc của Thẩm Dịch bỗng càng thêm thâm trầm.
Lông mày của Liệt Huỳnh Hoằng khẽ giật, đây là lần thứ hai gã cảm nhận được thanh kiếm trong tay Thẩm Dịch đang phát ra lực hấp dẫn, tuy vậy gã không hề chống lại mà để mặc cho kiếm thế của mình bị hút vào.
Kiếm thế của gã lại càng trở nên nhanh hơn, đường kiếm không hề hoa mỹ chém thẳng vào lưỡi kiếm của Thẩm Dịch.
Tiếng kiếm chạm nhau lại vang lên chấn động.
“Xùy Xùy”, kình khí như những mũi tên bắn ra bốn phía, lòng bàn tay Thẩm Dịch tóe ra hơn chục giọt máu tươi, hào quang của thanh trường kiếm ngọc đen trong tay hắn cũng bị đánh cho ảm đạm.
Nhưng đúng lúc đó, những vết mực vừa xuất hiện bên trong dòng nước kia liền mất màu, biến thành những luống ánh sáng trắng trông như những đạo Phù văn mới được tạo ra, ánh hào quang màu đen đang ảm đạm liền bị thu hút vào trong những luồng sáng này, rồi sau đó lại được ngưng tụ trên thân kiếm của Thẩm Dịch một lần nữa.
Tiếng gai cào vào thịt lại vang lên trong không khí.
Thẩm Dịch lần thứ hai hét lên đau đớn.
Thân thể hắn bị chấn động phải lui lại hơn mười trượng, máu thịt trên người lại càng be bét.
Nhưng cuối cùng thì thanh kiếm trong tay hắn cũng không bị chấn động đến mức văng ra khi tiếp chiêu kiếm kia.
“Kiếm chiêu rất có ý tứ.”
Tịnh Lưu Ly khi nhìn thấy cảnh tượng đó liền không nhịn được mà nói vậy.
“Thẩm gia và Bạch Dương động đều không có kiêm chiêu đó, loại Kiếm phù này có lẽ là xuất thân từ Mặc Viên tàn quyển của Chu gia” Đàm Thai Quan Kiếm lẳng lặng nói: “ Có điều chỉ trong một thời gian ngắn như thế mà đã có thể vận dụng được Kiếm thế của Vân Thủy Cung lĩnh ngộ được trên thanh Kiếm thai lúc trước, rất khá.”
Lúc này trên sườn núi nơi nhiều Sư trưởng của các chốn tu hành đang xem cuộc chiến cũng vang lên nhiều tiếng kêu kinh ngạc cùng tiếng xì xào.
Rất nhiều người ngạc nhiên trước thực lực của Liệt Huỳnh Hoằng, cũng ngạc nhiên vì Thẩm Dịch lại có thể tiếp được chiêu kiếm đó của gã.
Liệt Huỳnh Hoằng khẽ cau mày, đôi mắt gã vẫn không biểu lộ cảm xúc gì đặc biệt.
Quá trình trưởng thành của gã khác với đa số các thí sinh, chiến đấu … đặc biệt là những cuộc chiến tàn khốc gã đã phải trải qua quá nhiều lần.
Mặc dù biểu hiện của Thẩm Dịch hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của gã, nhưng gã có thể khẳng định đối phương không thể đỡ nổi kiếm tiếp theo.
Thẩm Dịch cắn răng dùng tay trái xoa bóp cánh tay phải, hắn cũng có thể khẳng định mình không thể đỡ nổi kiếm tiếp theo của đối phương.
Nhưng đúng lúc đó, Liệt Huỳnh Hoằng liền đột nhiên xoay người.
Trong không gian trên mặt suối phía sau hắn bỗng nhiên có một tiếng ‘Coong’ trầm đục vang lên, giống như có người đột nhiên gõ vào một cái chuông đồng lớn.
Ánh mắt của Liệt Huỳnh Hoằng lóe lên dữ dội, trường kiếm trong tay gã nâng lên.
Không khí xung quanh cơ thể gã bỗng như ngưng kết lại, một tiếng ‘Ầm’ vang lên như có một cây chùy vô hình đột nhiên đập tới.
Cơ thể gã hơi lui lại, lùi về phía sau một bước, hướng về phía âm thanh vừa mới vang lên.
Bên trong con suối có một bóng người có vẻ hết sức mệt mỏi đang đi tới.
“Mặc kệ là ai sai khiến ngươi đối phó với Thẩm Dịch, hắn cho ngươi bao nhiêu thì ta cho ngươi gấp đôi chỗ đó.”
Một thanh âm vô cùng quen thuộc, một giọng nói mang đầy vẻ tài đại khí thô (*) truyền vào tai Thẩm Dịch.
(*) Tài đại khí thôi: Tiền nhiều như nước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.