Quyển 3 - Chương 88: Diễn biến không thể ngờ
Vô Tội
26/12/2015
Theo bản năng, Tạ Trường Thắng cảm thấy sợ hãi. Đối mặt những động tĩnh kỳ dị đang truyền tới từ biển bụi gai đỏ thẫm kia, hắn cảm thấy mình chỉ như một con chuột nhỏ bé trên cánh đồng hoang vu, không biết những động tĩnh đằng xa kia là một biển lửa đang thiêu đốt mọi thứ, hay một cơn địa chấn làm rung chuyển cả đại địa.
Trên người hắn còn mấy vết thương đang há miệng, nhất trên cánh tay phải có hai vết thương vô cùng đau đớn, khiến cho hắn cảm thấy mê muội, nhưng lúc này đã không còn bất kỳ lựa chọn nào khác, hắn chỉ có thể xuất kiếm.
Cho nên hắn hít sâu một hơi, cắn chặt răng đối mặt với đám chuột nước đang điên cuồng xông tới, vung kiếm một lần nữa.
Kiếm thế vẫn là Bạch Vân Liễu Kiếm của Bạch Vân Quan, hắn vung kiếm lên, kiếm quang hình thành một phù tuyến đặc biệt trên không trung, hút lấy phần lớn Thiên Địa Nguyên Khí xung quanh tạo thành Kiếm khí bồng bềnh, nhu hòa như mây trắng.
Giống như một kiếm lúc trước, lại có vô số ánh sáng màu vàng tỏa ra từ thân kiếm. Những tia sáng đó không hề ấm áp chút nào, nhưng khi rơi vào trong Kiếm Khí nhu hòa kia thì lại giống như vô số đám lửa rơi vào trong dầu nóng, lập tức đốt cháy đám Kiếm Khí như mây trắng kia, làm nó bốc cháy mãnh liệt, phun cả ra ngoài.
Kiếm ý của Bạch Vân Liễu Kiếm kia chính là một bí pháp công thủ toàn diện của Bạch Vân Quan, cũng là một trong những Kiếm Kinh thượng thừa nhất của môn phái, với tu vi thực sự của Tạ Trường Thắng thì chỉ có thể che chắn được khoảng một trượng xung quanh mình, nhưng khi những tia sáng màu vàng kia bắn ra và bùng cháy, chỉ trong khoảnh khắc toàn bộ những con chuột lớn màu đen ở trong khoảng bốn năm trượng trước người hắn đều biến mất hoàn toàn, trở thành những khối thịt vàng ươm, ứa mỡ, không ngừng rơi xuống nước.
Cảnh tượng đó làm cho Tạ Trường Thắng có thêm lòng tin, hắn lại hít sâu thêm một hơi, cố gắng làm tinh thần tỉnh táo lại rồi chém thêm một kiếm về phía trước.
Một tiếng xoẹt vang lên.
Nhờ một kiếm lúc trước tranh thủ được chút thời gian, Tạ Trường Thắng liền huơ Diệu Quang Kiếm lên cắt xuống một mảnh vải rách từ áo của mình, nhanh chóng băng bó lại vết thương đang chảy máu trên cánh tay. Sau đó, hắn cắn răng, tay phải nắm chặt lấy chuôi thanh Diệu Quang Kiếm.
Đồng tử trong mắt hắn như đang cháy lên một ngọn u hỏa khác thường, như đã bị mùi thịt mùi thịt cháy và máu tươi kích thích cho điên cuồng. Những con chuột đen đều cảm thấy sợ hãi, liền nhao nhao chạy trốn.
Bỗng trong dòng suối xuất hiện một làn sóng mới.
Dị động từ đằng xa khiến hắn kinh hãi ngay từ ban đầu giờ đã đến gần.
Tạ Trường Thắng ngừng lại.
Hộ hấp của hắn cũng hơi dừng.
Bầy chuột lớn đang lui về phía sau tạo thành một làn sóng đen. Làn sóng đen đó đập vào con sóng mới đang vọt tới ở cách hắn mười trượng.
Con sóng đang vọt tới vốn trong suốt, có thể nhìn xuyên qua, ở phía ngoài được bao bởi một lớp bọt màu trắng. Nhưng chỉ trong nháy mắt sau khi va chạm với con sóng màu đen kia, toàn bộ đám bọt trắng liền biến thành màu đỏ tươi của máu.
Một mùi máu tanh nồng nặc lại lan ra trên mặt suối.
Tiếng của vô số những hàm răng sắc nhọn đang nhai xương truyền tới từ dưới nước, bầy chuột màu đen vốn đang điên cuồng giờ đã trở nên hoảng sợ, vô số những con chuột lớn nhảy lên hai bên bờ, muốn thoát ra khỏi dòng suối này.
Nhưng có vô số những tia sáng bạc cũng đồng thời lao ra từ dưới nước, đuổi theo những con chuột lớn màu đen.
Tạ Trường Thắng không cần phải ra tay nữa, tất cả những còn chuột lớn màu đen giờ đều đang bị đuổi giết, không rảnh mà bận tâm tới hắn, nhưng hắn căn bản vẫn không dám buông lỏng thanh kiếm trong tay.
Toàn bộ tia sáng bạc vừa bắn ra từ trong dòng suối đều là những con vật nhỏ màu bạc, vẻ ngoài trông giống với thằn lằn bình thường, chỉ khác ở chỗ chúng có một bộ phận giống như mang cá, mới liếc qua liền có thể đoán được vì sao chúng có thể hô hấp ở dưới nước. Hàm răng nhỏ của chúng trông có vẻ rất ngắn, cũng không hề sắc bén, vậy mà… Để có thể cắn xé và nhai nuốt huyết nhục nhanh như thế thì tốc độ cắn của những hàm răng này nhất định phải rất nhanh.
Lúc này, trong mắt của Tạ Trường Thắng thì tốc độ cắn xé của những con vật nhỏ màu bạc có hình dáng như thằn lằn này còn nhanh hơn cả tốc độ xuất kiếm của Kiếm Sư bình thường. Thậm chí, sự di động và cắn xé của cái đầu và hàm răng bọn chúng còn để lại những tàn ảnh hư ảo.
Với tốc độ như vậy, chỉ trong thời gian một hơi thở những con chuột lớn màu đen vừa nhảy lên từ dòng suối vốn còn lành lặn kia giờ đã chỉ còn những mẩu chi thừa.
Theo bản năng, Tạ Trường Thắng muốn chạy trốn.
Nhưng đúng lúc này, một cảnh tượng ngắn hiện lên trong mắt đã khiến cho hắn phải dừng lại.
Một vài con vật nhỏ màu bạc giống thằn lằn đã trèo lên trên hai bờ suối, mang theo cái bụng phình căng.
Những con vật vừa mới được ăn no bằng một tốc độ kinh người đó liền bắt đầu nằm ngủ.
Trên người chúng xuất hiện một vài vết nứt màu bạc, dĩ nhiên là đang lột da bằng một tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Chúng càng lột da thì tứ chi lại càng như teo lại.
Hiển nhiên là chúng đang lột xác thành một sinh vật khác bằng một tốc độ cực nhanh, hay nói cách khác là chúng đang trưởng thành.
Cũng đúng lúc này, Tạ Trường Thắng nghe được rất nhiều tiếng sột soạt.
Những âm thanh này đến từ biển bụi gai ở hai bên bờ suối.
Thân thể của Tạ Trường Thắng lại một lần nữa cảm thấy rét lạnh.
Theo bản năng, hắn bước mấy bước về phía mép nước.
Rất nhiều con rắn đỏ thẫm chui ra từ trương đất bùn, xuất hiện ngay bên cạnh mấy con vật nhỏ đang lột da kia.
Những con rắn màu đỏ thẫm đó nhìn chỉ giống con giun, nhưng sau khi đến gần những con vật màu bạc đang lột da kia, bọn chúng liền thi nhau há miệng ra.
Miệng của bọn chúng trông rất lớn, rất mềm mại, bên trong không hề có răng, nhưng những cái miệng đó đang chậm rãi nuốt chửng những con vật đang lột da kia vào trong bụng, cảnh tượng trông vô cùng khủng khiếp.
Những con vật nhỏ màu bạc đang lột da kia căn bản không thể phản kháng, mà những con còn lại ở trong dòng suối sau khi săn giết được những con chuột lớn và xé thành mảnh nhỏ thì cũng nuốt cả thịt lẫn xương vào trong bụng rồi trèo lên bờ, bắt đầu lột da, bắt đầu bị những con rắn đỏ thẫm vừa mới chui ra kia nuốt chửng.
Những con vật nhỏ màu bạc kia như đều cam tâm tình nguyện bị nuốt bởi những con rắn đỏ này, chúng như là đồ ăn được chăn thả của những con vật kia vậy.
Sắc mặt của Tạ Trường Thắng ngày càng trắng bệch.
Hắn cảm giác được sau khi ăn uống, có từng cỗ Nguyên Khí đang được tạo ra trong bụng của những con rắn màu đỏ thẫm, bắt đầu thấy có sương trắng xuất hiện xung quanh miệng của những con rắn đó, sau đó lại có thêm vụn băng.
Đây là một quá trình tiến hóa rất nhanh mà hắn căn bản không thể nào giải thích được.
Những con rắn đỏ thẫm này giống như những tu hành giả đang ăn Linh dược để tu luyện, bên trong cơ thể có một lượng Thiên Địa Nguyên Khí đặc thù đang được tích lũy dần.
Đàn chuột màu đen biến thành đồ ăn của những con thằn lằn bạc, sau đó những con vật đó lại trở thành đồ ăn của những con rắn màu đỏ thẫm, rồi những con rắn đỏ đó bắt đầu hóa thành một loại dị thú có được lực lượng của băng sương.
Quá trình như vậy lại xuất hiện ngay trước mắt Tạ Trường Thắng với một tốc độ kinh người. Hai tay càng ngày càng rét lạnh, Tạ Trường Thắng phát hiện ra chính mình đã trở thành một thứ mồi nhử ngay từ đầu, mùi vị của máu tươi trên người hắn chính là mồi dẫn để phát động toàn bộ quá trình này.
“Những thứ kia sẽ biến thành vật gì chứ?”
Trên một vách núi mà Tạ Trường Thắng không thể nào nhìn thấy, ánh mắt của nam tử mặc áo bào xanh đứng sau lưng Tinh Lưu Ly cũng bắt đầu xuất hiện sự khiếp sợ, hắn bắt đầu khiếp sợ công việc hơn mười năm nay của Thanh Diệu Ngâm tại cái Dưỡng Thực Tràng này.
Trên thế gian có tồn tại rất nhiều dị thú có thể khống chế được Thiên Địa Nguyên Khí giống tu hành giả, từ loại bậc thấp như Hỏa diễm Huyền Quy trong sa mạc, như Băng Sương Dực Xà trên hàn mạc cho đến loại bậc cao như Hàn giao tại hàn đàm, như Ma Chương dưới đáy biển sâu nơi hải ngoại, nhưng những dị thú này chỉ giống như tu hành giả trong loài thú, chúng biến đổi tự nhiên qua nhiều thế hệ, lại thêm việc phải sống trong hoàn cảnh khắc nghiệt nên trong quá trình thích nghi với bên ngoài mới có thể sử dụng được một ít Thiên Địa Nguyên Khí nhờ bản năng.
Như vậy trong một thời gian cực ngắn thì không thể nào biến một loài thú từ không thể sử dụng Thiên Địa Nguyên Khí sang có thể sử dụng Thiên Địa Nguyên Khí, cũng giống như là trong thời gian ngắn không thể nào cường ngạnh biến đổi những người bình thường không thể tu hành trở thành tu hành giả.
Đây há lại là chuyện sức người có thể làm.
Vậy mà chuyện đó lại đang liên tục diễn ra trước mắt hắn.
“Thanh sư thúc đặt tên chúng là Huyền Sương Trùng, Huyền Sương khí do chúng phun ra có thể biến thành những mảnh băng đâm ra giống như những thanh kiếm băng của tu hành giả vậy.
Tịnh Lưu Ly quay đầu lại liếc nhìn nam tử mặc áo bào xanh, chậm rãi nói: “ Mấu chốt nhất chính là trong cơ thể của những con Huyền Sương Trùng này có thể có một ít Huyền Sương đan châu dùng để luyện chế đan dược.”
Nam tử áo bào xanh không nói gì.
Hắn hít sâu một hơi, dời ánh mắt đang nhìn Tạ Trường Thắng sang Đinh Ninh.
Đinh Ninh lúc này cũng đang đi trong một cái khe nước cùng loại ở nơi khác.
Trước người hắn không xa cũng bắt đầu xuất hiện một con sóng màu đen.
Con sóng màu đen này cũng là do những con chuột lớn màu đen hợp thành với một số lượng kinh người.
Hắn cũng phải đối mặt với một quá trình y hệt như thế , chẳng qua là thời gian trải qua quá trình đó của hắn muộn hơn Tạ Trường Thắng một chút.
“Hình như hắn đã phát hiện ra sự bất thường.”
Nam tử áo xanh nhìn thấy Đinh Ninh vốn đang không ngừng tiến lên thì giờ đã ngừng lại,tuy ánh mắt như đang nhìn về phía con sóng màu đen kia nhưng Đinh Ninh lại không hề rời khỏi dòng suối.
Vậy nên điều này làm cho hắn cảm thấy hơi khó hiểu.
“Đối mặt với một tình huống dị thường như vậy mà hắn vẫn rất có lòng tin? Hắn không chọn bất kỳ thanh kiếm nào trong Kiếm Cốc.” Trong lúc nhìn Đinh Ninh và chờ đợi, đột nhiên hắn lại nghĩ đến một vấn đề, “ Vậy hắn dùng thanh kiếm nào?”
Lông mày của Tinh Lưu Ly chau lại, đáp với thanh âm hơi khác thường: “ Là Mạt Hoa Kiếm.”
Thân thể của nam tử áo bào xanh chấn động, khuôn mặt hắn ngập tràn sự kinh ngạc, “ Mạt Hoa kiếm?”
“Vì tàn khuyết quá mức nên không ai nhìn ra được” Tịnh Lưu Ly chầm chập nói.
Nam tử áo bào xanh không nói gì, trong ánh mắt hắn có một tia sáng khác thường.
Đinh Ninh lặng lặng đứng trong dòng suối.
Theo cảm giác của hắn, bên trong khe suối yên tĩnh này đã xuất hiện vô số dòng chảy hỗn loạn.
Hắn đợi con sóng màu đen tới gần.
Khi mặt nước bắt đầu chấn động, từng bóng đen bắt đầu bắn ra từ bọt nước, chuôi kiếm hắn đang nắm chặt liền bắt đầu tuôn ra Chân Nguyên.
Thân của tàn kiếm ngắn ngủn bỗng nhiên tỏa sáng, vô số đóa hoa trắng nhỏ bé liền nở rộ.
Trên thân của tàn kiếm có vô số những vết rạn nhỏ tỏa ra, kéo dài ra khỏi thân kiếm.
Trên dòng nước phía trước hắn tựa như có một chùm tóc dài đang bay lả tả.
Một bước tường được tạo ra, chắn trước mặt những con chuột lớn màu đen, một bức tường tử vong.
Thân thể của bọn chúng bị từng tia kiếm bay ra xuyên thủng, mà những tia kiếm này cũng không hề ngừng lại, vẫn tiếp tục đâm tới, xuyên qua thân thể của những con chuột đen tiếp theo ở phía đằng sau.
Trên người hắn còn mấy vết thương đang há miệng, nhất trên cánh tay phải có hai vết thương vô cùng đau đớn, khiến cho hắn cảm thấy mê muội, nhưng lúc này đã không còn bất kỳ lựa chọn nào khác, hắn chỉ có thể xuất kiếm.
Cho nên hắn hít sâu một hơi, cắn chặt răng đối mặt với đám chuột nước đang điên cuồng xông tới, vung kiếm một lần nữa.
Kiếm thế vẫn là Bạch Vân Liễu Kiếm của Bạch Vân Quan, hắn vung kiếm lên, kiếm quang hình thành một phù tuyến đặc biệt trên không trung, hút lấy phần lớn Thiên Địa Nguyên Khí xung quanh tạo thành Kiếm khí bồng bềnh, nhu hòa như mây trắng.
Giống như một kiếm lúc trước, lại có vô số ánh sáng màu vàng tỏa ra từ thân kiếm. Những tia sáng đó không hề ấm áp chút nào, nhưng khi rơi vào trong Kiếm Khí nhu hòa kia thì lại giống như vô số đám lửa rơi vào trong dầu nóng, lập tức đốt cháy đám Kiếm Khí như mây trắng kia, làm nó bốc cháy mãnh liệt, phun cả ra ngoài.
Kiếm ý của Bạch Vân Liễu Kiếm kia chính là một bí pháp công thủ toàn diện của Bạch Vân Quan, cũng là một trong những Kiếm Kinh thượng thừa nhất của môn phái, với tu vi thực sự của Tạ Trường Thắng thì chỉ có thể che chắn được khoảng một trượng xung quanh mình, nhưng khi những tia sáng màu vàng kia bắn ra và bùng cháy, chỉ trong khoảnh khắc toàn bộ những con chuột lớn màu đen ở trong khoảng bốn năm trượng trước người hắn đều biến mất hoàn toàn, trở thành những khối thịt vàng ươm, ứa mỡ, không ngừng rơi xuống nước.
Cảnh tượng đó làm cho Tạ Trường Thắng có thêm lòng tin, hắn lại hít sâu thêm một hơi, cố gắng làm tinh thần tỉnh táo lại rồi chém thêm một kiếm về phía trước.
Một tiếng xoẹt vang lên.
Nhờ một kiếm lúc trước tranh thủ được chút thời gian, Tạ Trường Thắng liền huơ Diệu Quang Kiếm lên cắt xuống một mảnh vải rách từ áo của mình, nhanh chóng băng bó lại vết thương đang chảy máu trên cánh tay. Sau đó, hắn cắn răng, tay phải nắm chặt lấy chuôi thanh Diệu Quang Kiếm.
Đồng tử trong mắt hắn như đang cháy lên một ngọn u hỏa khác thường, như đã bị mùi thịt mùi thịt cháy và máu tươi kích thích cho điên cuồng. Những con chuột đen đều cảm thấy sợ hãi, liền nhao nhao chạy trốn.
Bỗng trong dòng suối xuất hiện một làn sóng mới.
Dị động từ đằng xa khiến hắn kinh hãi ngay từ ban đầu giờ đã đến gần.
Tạ Trường Thắng ngừng lại.
Hộ hấp của hắn cũng hơi dừng.
Bầy chuột lớn đang lui về phía sau tạo thành một làn sóng đen. Làn sóng đen đó đập vào con sóng mới đang vọt tới ở cách hắn mười trượng.
Con sóng đang vọt tới vốn trong suốt, có thể nhìn xuyên qua, ở phía ngoài được bao bởi một lớp bọt màu trắng. Nhưng chỉ trong nháy mắt sau khi va chạm với con sóng màu đen kia, toàn bộ đám bọt trắng liền biến thành màu đỏ tươi của máu.
Một mùi máu tanh nồng nặc lại lan ra trên mặt suối.
Tiếng của vô số những hàm răng sắc nhọn đang nhai xương truyền tới từ dưới nước, bầy chuột màu đen vốn đang điên cuồng giờ đã trở nên hoảng sợ, vô số những con chuột lớn nhảy lên hai bên bờ, muốn thoát ra khỏi dòng suối này.
Nhưng có vô số những tia sáng bạc cũng đồng thời lao ra từ dưới nước, đuổi theo những con chuột lớn màu đen.
Tạ Trường Thắng không cần phải ra tay nữa, tất cả những còn chuột lớn màu đen giờ đều đang bị đuổi giết, không rảnh mà bận tâm tới hắn, nhưng hắn căn bản vẫn không dám buông lỏng thanh kiếm trong tay.
Toàn bộ tia sáng bạc vừa bắn ra từ trong dòng suối đều là những con vật nhỏ màu bạc, vẻ ngoài trông giống với thằn lằn bình thường, chỉ khác ở chỗ chúng có một bộ phận giống như mang cá, mới liếc qua liền có thể đoán được vì sao chúng có thể hô hấp ở dưới nước. Hàm răng nhỏ của chúng trông có vẻ rất ngắn, cũng không hề sắc bén, vậy mà… Để có thể cắn xé và nhai nuốt huyết nhục nhanh như thế thì tốc độ cắn của những hàm răng này nhất định phải rất nhanh.
Lúc này, trong mắt của Tạ Trường Thắng thì tốc độ cắn xé của những con vật nhỏ màu bạc có hình dáng như thằn lằn này còn nhanh hơn cả tốc độ xuất kiếm của Kiếm Sư bình thường. Thậm chí, sự di động và cắn xé của cái đầu và hàm răng bọn chúng còn để lại những tàn ảnh hư ảo.
Với tốc độ như vậy, chỉ trong thời gian một hơi thở những con chuột lớn màu đen vừa nhảy lên từ dòng suối vốn còn lành lặn kia giờ đã chỉ còn những mẩu chi thừa.
Theo bản năng, Tạ Trường Thắng muốn chạy trốn.
Nhưng đúng lúc này, một cảnh tượng ngắn hiện lên trong mắt đã khiến cho hắn phải dừng lại.
Một vài con vật nhỏ màu bạc giống thằn lằn đã trèo lên trên hai bờ suối, mang theo cái bụng phình căng.
Những con vật vừa mới được ăn no bằng một tốc độ kinh người đó liền bắt đầu nằm ngủ.
Trên người chúng xuất hiện một vài vết nứt màu bạc, dĩ nhiên là đang lột da bằng một tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Chúng càng lột da thì tứ chi lại càng như teo lại.
Hiển nhiên là chúng đang lột xác thành một sinh vật khác bằng một tốc độ cực nhanh, hay nói cách khác là chúng đang trưởng thành.
Cũng đúng lúc này, Tạ Trường Thắng nghe được rất nhiều tiếng sột soạt.
Những âm thanh này đến từ biển bụi gai ở hai bên bờ suối.
Thân thể của Tạ Trường Thắng lại một lần nữa cảm thấy rét lạnh.
Theo bản năng, hắn bước mấy bước về phía mép nước.
Rất nhiều con rắn đỏ thẫm chui ra từ trương đất bùn, xuất hiện ngay bên cạnh mấy con vật nhỏ đang lột da kia.
Những con rắn màu đỏ thẫm đó nhìn chỉ giống con giun, nhưng sau khi đến gần những con vật màu bạc đang lột da kia, bọn chúng liền thi nhau há miệng ra.
Miệng của bọn chúng trông rất lớn, rất mềm mại, bên trong không hề có răng, nhưng những cái miệng đó đang chậm rãi nuốt chửng những con vật đang lột da kia vào trong bụng, cảnh tượng trông vô cùng khủng khiếp.
Những con vật nhỏ màu bạc đang lột da kia căn bản không thể phản kháng, mà những con còn lại ở trong dòng suối sau khi săn giết được những con chuột lớn và xé thành mảnh nhỏ thì cũng nuốt cả thịt lẫn xương vào trong bụng rồi trèo lên bờ, bắt đầu lột da, bắt đầu bị những con rắn đỏ thẫm vừa mới chui ra kia nuốt chửng.
Những con vật nhỏ màu bạc kia như đều cam tâm tình nguyện bị nuốt bởi những con rắn đỏ này, chúng như là đồ ăn được chăn thả của những con vật kia vậy.
Sắc mặt của Tạ Trường Thắng ngày càng trắng bệch.
Hắn cảm giác được sau khi ăn uống, có từng cỗ Nguyên Khí đang được tạo ra trong bụng của những con rắn màu đỏ thẫm, bắt đầu thấy có sương trắng xuất hiện xung quanh miệng của những con rắn đó, sau đó lại có thêm vụn băng.
Đây là một quá trình tiến hóa rất nhanh mà hắn căn bản không thể nào giải thích được.
Những con rắn đỏ thẫm này giống như những tu hành giả đang ăn Linh dược để tu luyện, bên trong cơ thể có một lượng Thiên Địa Nguyên Khí đặc thù đang được tích lũy dần.
Đàn chuột màu đen biến thành đồ ăn của những con thằn lằn bạc, sau đó những con vật đó lại trở thành đồ ăn của những con rắn màu đỏ thẫm, rồi những con rắn đỏ đó bắt đầu hóa thành một loại dị thú có được lực lượng của băng sương.
Quá trình như vậy lại xuất hiện ngay trước mắt Tạ Trường Thắng với một tốc độ kinh người. Hai tay càng ngày càng rét lạnh, Tạ Trường Thắng phát hiện ra chính mình đã trở thành một thứ mồi nhử ngay từ đầu, mùi vị của máu tươi trên người hắn chính là mồi dẫn để phát động toàn bộ quá trình này.
“Những thứ kia sẽ biến thành vật gì chứ?”
Trên một vách núi mà Tạ Trường Thắng không thể nào nhìn thấy, ánh mắt của nam tử mặc áo bào xanh đứng sau lưng Tinh Lưu Ly cũng bắt đầu xuất hiện sự khiếp sợ, hắn bắt đầu khiếp sợ công việc hơn mười năm nay của Thanh Diệu Ngâm tại cái Dưỡng Thực Tràng này.
Trên thế gian có tồn tại rất nhiều dị thú có thể khống chế được Thiên Địa Nguyên Khí giống tu hành giả, từ loại bậc thấp như Hỏa diễm Huyền Quy trong sa mạc, như Băng Sương Dực Xà trên hàn mạc cho đến loại bậc cao như Hàn giao tại hàn đàm, như Ma Chương dưới đáy biển sâu nơi hải ngoại, nhưng những dị thú này chỉ giống như tu hành giả trong loài thú, chúng biến đổi tự nhiên qua nhiều thế hệ, lại thêm việc phải sống trong hoàn cảnh khắc nghiệt nên trong quá trình thích nghi với bên ngoài mới có thể sử dụng được một ít Thiên Địa Nguyên Khí nhờ bản năng.
Như vậy trong một thời gian cực ngắn thì không thể nào biến một loài thú từ không thể sử dụng Thiên Địa Nguyên Khí sang có thể sử dụng Thiên Địa Nguyên Khí, cũng giống như là trong thời gian ngắn không thể nào cường ngạnh biến đổi những người bình thường không thể tu hành trở thành tu hành giả.
Đây há lại là chuyện sức người có thể làm.
Vậy mà chuyện đó lại đang liên tục diễn ra trước mắt hắn.
“Thanh sư thúc đặt tên chúng là Huyền Sương Trùng, Huyền Sương khí do chúng phun ra có thể biến thành những mảnh băng đâm ra giống như những thanh kiếm băng của tu hành giả vậy.
Tịnh Lưu Ly quay đầu lại liếc nhìn nam tử mặc áo bào xanh, chậm rãi nói: “ Mấu chốt nhất chính là trong cơ thể của những con Huyền Sương Trùng này có thể có một ít Huyền Sương đan châu dùng để luyện chế đan dược.”
Nam tử áo bào xanh không nói gì.
Hắn hít sâu một hơi, dời ánh mắt đang nhìn Tạ Trường Thắng sang Đinh Ninh.
Đinh Ninh lúc này cũng đang đi trong một cái khe nước cùng loại ở nơi khác.
Trước người hắn không xa cũng bắt đầu xuất hiện một con sóng màu đen.
Con sóng màu đen này cũng là do những con chuột lớn màu đen hợp thành với một số lượng kinh người.
Hắn cũng phải đối mặt với một quá trình y hệt như thế , chẳng qua là thời gian trải qua quá trình đó của hắn muộn hơn Tạ Trường Thắng một chút.
“Hình như hắn đã phát hiện ra sự bất thường.”
Nam tử áo xanh nhìn thấy Đinh Ninh vốn đang không ngừng tiến lên thì giờ đã ngừng lại,tuy ánh mắt như đang nhìn về phía con sóng màu đen kia nhưng Đinh Ninh lại không hề rời khỏi dòng suối.
Vậy nên điều này làm cho hắn cảm thấy hơi khó hiểu.
“Đối mặt với một tình huống dị thường như vậy mà hắn vẫn rất có lòng tin? Hắn không chọn bất kỳ thanh kiếm nào trong Kiếm Cốc.” Trong lúc nhìn Đinh Ninh và chờ đợi, đột nhiên hắn lại nghĩ đến một vấn đề, “ Vậy hắn dùng thanh kiếm nào?”
Lông mày của Tinh Lưu Ly chau lại, đáp với thanh âm hơi khác thường: “ Là Mạt Hoa Kiếm.”
Thân thể của nam tử áo bào xanh chấn động, khuôn mặt hắn ngập tràn sự kinh ngạc, “ Mạt Hoa kiếm?”
“Vì tàn khuyết quá mức nên không ai nhìn ra được” Tịnh Lưu Ly chầm chập nói.
Nam tử áo bào xanh không nói gì, trong ánh mắt hắn có một tia sáng khác thường.
Đinh Ninh lặng lặng đứng trong dòng suối.
Theo cảm giác của hắn, bên trong khe suối yên tĩnh này đã xuất hiện vô số dòng chảy hỗn loạn.
Hắn đợi con sóng màu đen tới gần.
Khi mặt nước bắt đầu chấn động, từng bóng đen bắt đầu bắn ra từ bọt nước, chuôi kiếm hắn đang nắm chặt liền bắt đầu tuôn ra Chân Nguyên.
Thân của tàn kiếm ngắn ngủn bỗng nhiên tỏa sáng, vô số đóa hoa trắng nhỏ bé liền nở rộ.
Trên thân của tàn kiếm có vô số những vết rạn nhỏ tỏa ra, kéo dài ra khỏi thân kiếm.
Trên dòng nước phía trước hắn tựa như có một chùm tóc dài đang bay lả tả.
Một bước tường được tạo ra, chắn trước mặt những con chuột lớn màu đen, một bức tường tử vong.
Thân thể của bọn chúng bị từng tia kiếm bay ra xuyên thủng, mà những tia kiếm này cũng không hề ngừng lại, vẫn tiếp tục đâm tới, xuyên qua thân thể của những con chuột đen tiếp theo ở phía đằng sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.