Kiếm Vương Triều

Quyển 3 - Chương 130: Đối với tất cả mọi người

Vô Tội

01/04/2016

Bội kiếm của Độc Cô Bạch là Úy Lão Tử Kiếm, lúc trước hắn hướng về Đinh Ninh thỉnh giáo kiếm chiêu thì đám người Hạ Uyển đã biết, nhưng tất cả thí sinh ở túp lều khác đều không biết Độc Cô Bạch sử dụng kiếm gì, lúc này khi mà hắn bắt đầu rút kiếm, thì những thí sinh này đều ngưng thần nín thở, đầu tiên là muốn nhìn rõ hình dáng thanh kiếm này.

Nhưng mà động tác Độc Cô Bạch rút kiếm lại vô cùng chậm, trong thời gian mấy hô hấp, kiếm của hắn chẳng qua mới chỉ rút ra được một tấc ngắn ngủn, ở miệng vỏ kiếm chẳng qua mới chỉ lộ ra một chút ánh sáng màu xanh biếc, nhưng mà lúc này, hô hấp của tất cả các thí sinh đều không tự giác được mà dồn dập hẳn lên.

Bởi vì trên toàn bộ đầu cánh tay phải của Độc Cô Bạch, đã chảy ra từng luồng Chân Nguyên màu trắng mà mắt thường có thể nhìn thấy, từng luồng Chân Nguyên màu trắng này tản ra khí tức phi thường hùng hậu và bá đạo, nhưng lại tràn một cách ổn định vào trong chuôi kiếm trong tay hắn.

Hơn một nửa thân kiếm vẫn nằm trong vỏ, rồi bắt đầu phát ra âm thanh chấn động 'ê a', giống như tiếng sáo ở thương thuyền* (thuyền buôn) đang di chuyển trên sông lớn, theo từng luồng Chân Nguyên đang liên tục được dồn vào, tay phải Độc Cô Bạch vẫn nắm chặt chuôi kiếm rồi chầm chậm rút ra, nhưng mà thân kiếm ở trong vỏ kiếm như đang liều mạng giãy giụa, bên trong vỏ kiếm chớp động từng tầng ánh sáng, so với một đoạn thân kiếm đã lộ ra bên ngoài thì vỏ kiếm lại càng sáng hơn.

Cảm thụ được khí tức Chân Nguyên bá đạo của Độc Cô Bạch vượt qua bản thân mình không biết bao nhiêu lần, hô hấp của Tông Tĩnh Thu càng ngày càng khó khăn, từng giọt mồ hôi từ mi tâm hắn không ngừng chảy xuống.

Hắn không biết Độc Cô Bạch truyền Chân Nguyên vào trong vỏ kiếm như vậy là có ý gì, hắn chỉ cảm thấy càng chờ đợi thì càng nguy hiểm, nhưng mà hắn lại không dám tấn công trước, đối với hắn mà nói, hy vọng duy nhất chính là thời điểm mà kiếm thế Độc Cô Bạch hình thành, hắn sẽ cố hết sức thi triển ra một bộ kiếm ý đầy đủ, vốn chuyên dùng để ngăn cản kiếm thức.

Tư thế rút kiếm của Độc Cô Bạch vẫn vô cùng chậm chạp, nhưng vỏ kiếm bên eo hắn sắp không thể chứa được toàn bộ ánh sáng vào bên trong, cả vỏ kiếm gần như trở nên trong suốt, thậm chí bắt đầu nứt ra một vài tia sáng.

Nhưng cũng vào lúc này Độc Cô Bạch đột nhiên nhấc chân phải lên rồi nặng nề giẫm xuống mặt đất phía trước, còn kiếm ý mà hắn tích góp cũng được bộc phát ra!

" bùm bùm" một tiếng nứt vang lên, thanh kiếm nắm trên tay phải hắn cuối cùng cũng đã hoàn toàn thoát khỏi vỏ kiếm, nhanh như một tia chớp đâm về phía Tông Tĩnh Thu.

Đồng thời một loạt tiếng hoảng sợ không kìm chế được mà vang lên.

Không cách nào dùng ngôn từ để diễn tả tốc độ một kiếm này của Độc Cô Bạch.

Trong nháy mắt, khi mà Độc Cô Bạch xuất kiếm, thì lực lượng tích góp bên trong vỏ kiếm, hình thành một cỗ khí lưu đáng sợ dọc theo miệng rồi đẩy mũi kiếm rời vỏ, trong tích tắc liền sinh ra lực đẩy kinh người đối với thanh kiếm đang xoay tròn bay về phía trước.

Cùng lúc đó, mặt đất trước người Độc Cô Bạch nổ tung, lực lượng sinh ra khi hắn đạp một bước, hội tụ với chân nguyên trong cơ thể cùng thiên địa nguyên khí khi tràn vào chuôi kiếm sinh ra một loại lực lượng mới, dung hợp hoàn mỹ với một kiếm này.

Thân kiếm kéo lê một đường vòng cung trên không trung, mũi kiếm bay về phía Tông Tĩnh Thu được vài thước, thì hai bên mũi kiếm đã sinh ra từng đoàn từng đoàn gợn sóng âm bạo mà mắt thường có thể thấy được.

Nhưng mà càng làm người kinh hãi chính là, thời khắc cuối cùng mà mũi kiếm thoát ly khỏi vỏ kiếm, viền dưới mũi kiếm cắt lên miệng vỏ kiếm, chẳng những khiến cho vỏ kiếm xoay tròn bay về phía, hơn nữa toàn bộ vỏ kiếm cũng vỡ ra toàn bộ như là Thiên Nữ Tán Hoa.

Mảnh vụn vỏ kiếm vỡ ra, trước khi bay đến thân kiếm thì bị lực lượng tản ra trên thân kiếm phá thành nhiều mạnh vụn nhỏ, khiến cho tốc độ từng mảnh bay nhanh hơn, cuối cùng trực tiếp bốc cháy trong không khí, giống như vô số ngôi sao băng nhỏ kéo theo một vệt khói dài đánh tới Tông Tĩnh Thu.

Đồng tử Tông Tĩnh Thu bị vô số vệt khói phủ kín, thậm chí ngay cả vẻ mặt sợ hãi cũng bị bao phủ hoàn toàn.

Hắn vẫn luôn tập chung toàn lực chuẩn bị kiếm thức để phòng ngự, nhưng mà chứng kiến một kiếm này của Độc Cô Bạch, trong đầu hắn nghĩ không ra bản thân có kiếm thức gì để có thể chống đỡ một kiếm như vậy.

Trong nháy mắt, hắn cắn chặt răng, dùng một tư thế cổ quái mà cuộn tròn mình lại, Chân Nguyên trong cơ thể liên tục không ngừng truyền vào bên trong thanh kiếm đặt ngang trước ngực, từng luồng kiếm quang trong suốt như ngọc hiện lên chồng chất ở trước người hắn, kết thành một con Thiềm Thừ*(con cóc) bằng ngọc mờ mờ ảo ảo.

Những kiếm quang hình thành quang ảnh Thiềm Thừ cũng không lớn, thậm chí không thể che chắn tất cả thân thể hắn lại, nhưng hắn cũng không hy vọng xa vời mình có thể ngăn cản những mảnh vỏ kiếm vụn đang phóng đến như sao băng kia, hắn chỉ hy vọng mình có thể ngăn cản thanh kiếm trong tay Độc Cô Bạch, hy vọng những mảnh vỏ kiếm vụn đã đâm qua thân thể mình không phải là vị trí chí mạng, sau đó bản thân mình còn có thể kiên trì mà đứng thẳng.

Bởi vì hắn chỉ cần chống đỡ một kiếm.

Chỉ cần hắn vẫn có thể đứng thẳng sau một kiếm này của Độc Cô Bạch, hắn liền có thể đạt được thắng lợi.

Giữa tràng còn có rất nhiều tu hành giả có kiến thức phi thường cường đại, đối với việc Chân Nguyên hội tụ thiên địa nguyên khí ngưng tụ thành lực lượng đều có phán đoán rất chuẩn xác, nhìn Tông Tĩnh Thu thi triển một kiếm như vậy, rất nhiều người trong bọn họ đều nhăn mày thật sâu.



Bởi vì bọn họ đều cảm thấy Tông Tĩnh Thu có khả năng đỡ được một kiếm này.

Mặc dù kế tiếp trong nháy mắt, rất nhiều mảnh vụn nhỏ đem thân thể Tông Tĩnh Thu xuyên thủng, nhưng mà chỉ cần có thể bảo vệ bộ phận trọng yếu của thân thể thì Tông Tĩnh Thu sẽ không bị ngã xuống.

Nhưng mà vào lúc này lại xuất hiện hình ảnh làm cho bọn họ căn bản không thể tưởng tượng được.

Độc Cô Bạch thu kiếm.

Vốn Độc Cô Bạch đang tiến công vô cùng thô bạo lại cứng rắn dừng lại, thu kiếm.

Kiếm trên tay phải hắn lấy tốc độ kinh người để tấn công cũng đã bất khả tư nghị thu hồi lại phía sau, đặt vào bên eo mà nay đã không còn vỏ kiếm.

Theo hắn thu kiếm, mũi kiếm làm cho không khí phía trước trong nháy mắt đều như bị rút sạch, một đạo phù ý đặc biệt được yên lặng tạo ra.

Phốc phốc phốc phốc. . .

Bỗng nhiên phía trước hắn như là tuôn ra vô số cánh hoa rất nhỏ.

Mỗi một cánh hoa nhỏ này đều là tiểu kiếm do mảnh vỏ kiếm vỡ tạo thành, hơn nữa khi bị nổ tung thì được tăng tốc cùng với sinh ra hình ảnh của âm bạo.

Mà những tiếng phốc phốc dày đặc liên tiếp vang lên kia, chính là những âm thanh mà mảnh kiếm quang đâm thủng thân thể Tông Tĩnh Thu, đâm thủng hư ảnh Ngọc Thiềm*( cóc bằng ngọc) phát ra.

Vô số hình ảnh cánh hoa rất nhỏ như một đóa hoa đang nở rộ trên không trung, rất nhiều mảnh vỏ kiếm vỡ như là tiểu kiếm đâm xuyên qua thân thể Tông Tĩnh Thu, làm cho sau lưng hắn bắn ra vô số đóa huyết hoa nhỏ.

Ánh mắt Tông Tĩnh Thu mở lớn hết cỡ, thân thể hắn như bị điện giật, ý thức nói cho hắn biết hắn phải đứng vứng, phải giơ được kiếm lên, nhưng mà lực lượng đánh lên người cùng đánh sâu vào trong thân thể hắn lại không cho phép hắn làm như vậy.

Thân thể hắn bị mất khống chế rồi lộn một vòng về phía sau, mạnh mẽ rơi xuống đất.

Một loạt tiếng kinh hô cùng kiếm minh vang lên như thủy triều, còn kèm theo cả tiếng gào thét hoảng sợ.

Tiếp theo trong bóng tối có rất nhiều kiếm quang lóe sáng, kèm theo đó rất nhiều tiếng kim loại vang lên chói tai.

Độc Cô Bạch ngừng lại, tay trái bịt mũi, tránh cho bản thân đỡ bị ho khi hít phải đám bụi đang bay ở phía trước.

Những mảnh vỏ kiếm vỡ kia thậm chí đã bắn đến những thí sinh ở phía sauTông Tĩnh Thu, có một vài thí sinh chở tay không kip, thậm chí ngay cả khi đã xuất kiếm cũng không thể đối phó được những mảnh vỡ này bị nó làm cho bị thương.

"Hắn cố ý hay sao?"

Nhìn túp lếu khác có chút hỗn loạn, cùng với âm thanh có chút hoảng sợ, Dịch Tâm vẫn luôn luôn im lặng vì quá mệt mỏi cũng không nhịn được mà trợn mắt há mồm khẽ lẩm bẩm.

Hạ Uyển cũng có chút im lặng.

Một kiếm này không ai có thể nói là Độc Cô Bạch cố ý, nhưng mà nhìn hình ảnh như vậy thì ai cũng cho rằng một kiếm này hoàn toàn là do Độc Cô Bạch hướng về tất cả mọi người ở phía sau Tông Tĩnh Thu mà xuất ra.

Trương Nghi ngây người: "Cái này. . ."

"Muốn làm liền làm đến triệt để, đây chính là hào khí của Độc Cô gia." Từ Liên Hoa cười lạnh, quay đầu liếc nhìn Trương Nghi, nói: "Học Độc Cô Bạch nhiều một chút, như vậy sẽ không còn nhu nhược nữa."



Dường như Độc Cô Bạch cũng không còn cái gì để nhìn, bình tĩnh xoay người, tay trái vẫn bịt mũi sau đó đi về hướng đám người Đinh Ninh.

Tuy nhiên tất cả thí sinh bên cạnh túp lều kia cũng từ bóng lưng hắn mà đoán được một vài điều, nhiều người không nhịn được mà tức giận la mắng.

Nếu như không phải bạn bè, thì đó chính là địch nhân, mượn cơ hội chém các ngươi một kiếm, cũng không có cái gì là ghê gớm.

Trong bóng tối, ánh mắt Lâm Tùy Tâm sáng hơn.

Hắn càng ngày càng thấy vui mừng, càng ngày càng thấy trận kiếm hội này thú vị.

Nhưng thời điểm này, nghe những tiếng chửi bậy kia, hắn cũng phải nhíu mày không vui.

Mọi người trong Mân Sơn Kiếm Tông đều ưa thích phương pháp trực tiếp nhất, đều có thói quen sử dụng kiếm để nói chuyện, vì vậy tuyệt đại đa số người trong Mân Sơn Kiếm Tông đều cực kỳ chán ghét những lời cãi nhau vô dụng cùng chửi bậy như vậy, Lâm Tùy Tâm lại càng ghét hơn nữa.

Sắp xếp của hắn vẫn rất tùy ý, bởi vì trong lòng không vui, cho nên lúc này hắn sắp xếp lại càng tùy ý.

Vì vậy trong đám người đang đứng chửi bậy đằng kía, hắn tùy ý chọn lựa một gã thí sinh, sau đó hô trước tên một người: "Đinh Ninh."

Tiếp theo hắn hô lên tên của thí sinh kia: "Đấu với Cung Mộc Vũ."

Giữa tràng tất cả âm thanh đều im lặng dừng lại.

Trương Nghi kinh ngạc nhìn Đinh Ninh , lại không kìm được quay đầu nhìn về phía Lâm Tùy Tâm.

"Sao lại là ta?"

Ngay trong sự yên lặng đó, một âm thanh nghi ngờ kêu lên: "Ta còn chưa tiến hành vòng tỷ thí thứ nhất."

Rất nhiều người cũng tỉnh táo lại, ánh mắt đều rơi lên người Lâm Tùy Tâm.

Người lên tiếng lúc này chính là thí sinh bị hắn gọi tên Cung Mộc Vũ.

Chẳng qua Cung Mộc Vũ ngay cả một cuộc tỷ thí đều không đánh, làm sao lại trực tiếp gặp phải Đinh Ninh người đã qua một vòng?

Nhưng mà đối diện với ánh mắt chất vấn của mọi người, Lâm Tùy Tâm chỉ nhàn nhạt trả lời: "Vòng thứ nhất ngươi không phải gặp đối thủ."

Trong bóng tối Cung Mộc Vũ ngây người.

Giữa tràng lại lần nữa lâm vào yên lặng.

Tất cả mọi người đều cực kỳ im lặng, cũng không có biện pháp chất vấn.

Bởi vì tổng cộng có bốn mươi lăm tên thí sinh thông qua được biển bụi gai, vậy trong vòng thứ nhất tất nhiên sẽ có người không phải gặp đối thủ.

Không phải gặp đối thủ vốn là việc vô cùng may mắn, nhưng mà thí sinh không phải gặp đối thủ này hiện tại lại bị an bài đối mặt với Đinh Ninh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kiếm Vương Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook