Quyển 2 - Chương 20: Tàn Nhẫn
Vô Tội
16/08/2015
"Ngươi thật sự không sao chứ?"
Đến ngõ Ngô Đồng Lạc, Đinh Ninh nghi ngờ nhìn Tiết Vong Hư.
"Đương nhiên không có vấn đề gì, ngày thường tu hành trong Bạch Dương Động, hôm nào ngươi cũng về nhà, bây giờ rời nhà đã lâu, đến cửa rồi sao còn không mau trở về? Huống chi ta cũng muốn có chút thời gian riêng tư." Tiết Vong Hư ôn hòa nói.
Đinh Ninh suy nghĩ, nhưng không bước đi ngay.
"Đừng có cái vẻ sang ngày mai là không còn nhìn thấy ta nữa như vậy." Tiết Vong Hư thấy đau đầu: "Thực sự không có chuyện gì đâu."
Đinh Ninh gật đầu: "Ngươi nhớ kỹ chuyện đã hứa với ta là được."
"Chẳng lẽ ta sống đến chừng này tuổi, còn lừa gạt một đứa con nít như ngươi hay sao."
Tiết Vong Hư vừa bực mình vừa buồn cười phất tay, ý bảo Đinh Ninh mau cút.
Đinh Ninh không nói gì nữa, khom mình xuống chào.
Tiết Vong Hư cũng không nhìn Đinh Ninh nữa, quay người rời khỏi.
Đêm nay trăng sáng trời trong.
Tiết Vong Hư không hề có ý trở về Bạch Dương Động, mà đi thẳng về phía trung tâm Trường Lăng.
Chỗ ấy, chính là chỗ của Hoàng Cung.
Tường thành Hoàng Cung màu vàng không hùng vĩ lắm, thậm chí chẳng hề nhìn thấy lính canh trên lầu, nhưng khi vừa bước lên cây cầu ranh giới ở xa bên ngoài Hoàng Cung, đã có một Đạo nhân áo xanh lăng không mà tới, hạ xuống ngay trước mặt Tiết Vong Hư.
"Bạch Dương Động Tiết Vong Hư, cầu kiến Hoàng Hậu Điện Hạ."
Tiết Vong Hư bình thản thi lễ, khẽ nói.
Giờ này cửa cung đã đóng cửa, cầu kiến Hoàng Hậu là một chuyện vô cùng không hợp quy củ, nhưng Đạo nhân áo xanh chỉ hơi chau mày, vuốt cằm nói: "Tiết tiền bối chờ, ta đi thông báo."
Trong lời nói của hắn mang theo âm điệu tôn kính.
Vì Tu Hành Giả vượt qua Thất Cảnh, đều xứng đáng được tất cả Tu Hành Giả tôn kính, và cũng hoàn toàn có tư cách nói loại yêu cầu này.
Đạo nhân áo xanh phá không bay đi, Tiết Vong Hư đứng một mình phía trước hoàng cung trống trải, trông rất cô đơn.
Đạo nhân áo xanh không để ông chờ đợi lâu, hoặc nói người phụ nữ đứng ở trên cao cao kia, cảm thấy không cần phải ra vẻ uy nghiêm gì cả.
Đạo nhân áo xanh bay tới: "Hoàng Hậu đã chuẩn, đi theo ta."
Cánh cửa chính nặng nề của Hoàng Cung chậm rãi mở ra, để cho Đạo nhân áo xanh và Tiết Vong Hư đi vào.
***
Hoàng Hậu không ở trong thư phòng, bà ta đứng ngay trên đường đá.
Sau lưng bà ta có hai thị nữ tuyệt sắc, nhưng dù có tuyệt sắc cỡ nào, đứng chung chỗ với bà ta thì cũng đều trở nên ảm đạm.
Bà ta lẳng lặng nhìn Tiết Vong Hư đi tới, trong đôi mắt hoàn mỹ không có chút cảm xúc nào.
Tiết Vong Hư nheo mắt.
Vì quá mức hoàn mỹ, nên có vẻ không chân thực.
Vì quá mức chói mắt, nên làm mắt khó chịu.
Lúc còn cách bà ta ba mươi bước, Tiết Vong Hư dừng lại, khom người thật sâu: "Tham kiến Hoàng Hậu Điện Hạ."
Hoàng Hậu bình thản nhìn Tiết Vong Hư, "Miễn lễ."
Tiết Vong Hư gật đầu.
Ông không nói mình tới để làm gì, chỉ duy trì tư thế cúi đầu, nhưng trong cơ thể lại xuất hiện một sự biến hóa kỳ dị, giống như có thứ gì đó đang tồn tại ở trong người, bây giờ muốn từ trong thân thể bay ra ngoài, bay lên bầu trời.
"Đủ rồi!"
Hoàng Hậu lạnh lùng lên tiếng.
Tiết Vong Hư dừng lại, khí tức trong người biến mất.
"Tại sao?"
Trong đôi mắt hoàn mỹ của Hoàng Hậu xuất hiện một cảm xúc kỳ lạ, bà ta nghi ngờ hỏi: "Một Tu Hành Giả như ngươi, tu vi còn quan trọng hơn cả mạng sống, nếu không còn tu vi, giữ lại mạng để làm cái gì?"
Tiết Vong Hư trả lời: "Ta muốn xem Mân Sơn kiếm hội năm sau. . . Mong Hoàng Hậu ân chuẩn."
"Ngươi làm việc có chừng có mực, Trường Lăng lớn như vậy, ta chẳng lẽ còn không tha cho ngươi?" Hoàng Hậu không chút do dự, chậm rãi nói: "Yêu cầu của ngươi, ta đương nhiên đồng ý, nhưng ngươi phải giúp ta làm một chuyện."
Tiết Vong Hư hơi ngạc nhiên: "Chuyện gì?"
Hoàng Hậu lạnh lùng: "Thay ta cho Lương Liên một bài học."
Tiết Vong Hư không ngẩng đầu, hơi nhíu mày, đang định đồng ý.
Nhưng Hoàng Hậu đã nói tiếp: "Mang tên thiếu niên kia theo."
Tiết Vong Hư lạnh người, ngẩng phắt đầu lên: "Tại sao?"
Hai người hỏi đáp rất ngắn gọn đơn giản, nhưng đều hiểu ý muốn của đối phương.
Hoàng Hậu đáp: "Vì biểu hiện của tên thiếu niên đó tới giờ xem như không tệ, ta đối với mọi Tu Hành Giả Đại Tần đều giống nhau, ai ta cũng hy vọng họ xem Đại Tần làm trọng. Những gì học được lúc còn trẻ, sẽ ảnh hưởng tới cuộc đời khi còn sống. Nếu ngay cả ta cũng còn cảm thấy tên thiếu niên kia biểu hiện không tầm thường, vậy nghĩa là tương lai hắn rất có thể trở thành một nhân tài của Đại Tần, nên ta không muốn hắn có thành kiến gì với ta hay với Hoàng Cung."
"Nhất là, ta không muốn hắn hận ta."
Hoàng Hậu nhìn những bức tượng đồng hai bên đường, giọng nói vô cùng lạnh nhạt: "Nên ta không muốn làm cho hắn cảm thấy ngươi phải tự phế tu vi để xin ta được sống tới sang năm đến xem Mân Sơn kiếm hội. Nhưng ta muốn hắn phải biết kính sợ và hiểu quy củ, nên ta muốn ngươi mang hắn theo."
Tiết Vong Hư biết khi bà ta đã quyết thì không bao giờ đổi ý, nên nghiêm túc gật đầu: "Là ta sơ sót, Hoàng Hậu Điện Hạ đã an bài như vậy, đương nhiên chính là tốt nhất cho hắn."
Hoàng Hậu không nói gì thêm, quay người đi về thư phòng.
Tiết Vong Hư nhìn theo, thầm nghĩ, thì ra ngươi còn tàn nhẫn hơn ta tưởng.
Hoàng Hậu hình như cũng biết cảm giác của Tiết Vong Hư, nhưng bà ta không thèm để ý.
Bà ta biết rất nhiều người đều nghĩ rằng bà ta tàn nhẫn.
Nhưng bản thân việc trị quốc đã chính là rất tàn nhẫn.
Pháp luật phải tàn nhẫn thì mới tạo được trật tự.
***
Trường Tôn Thiển Tuyết ngồi trên giường, nhìn Đinh Ninh rửa tay rửa mặt, hỏi: "Các ngươi đã làm gì Phong Thiên Trạc?"
Vốn tưởng cô sẽ hỏi là muốn song tu hay ngủ riêng, nên nghe vậy, Đinh Ninh sững sờ, hiếu kỳ nói: "Sao ngươi lại hỏi vấn đề này?"
"Vì ta cũng không thích Phong Thiên Trạc." Trường Tôn Thiển Tuyết nhìn Đinh Ninh, ý bảo hắn về giường ngồi,: "Lúc Nguyên Vũ Hoàng Đế xuất quân thân chinh Ba Sơn Kiếm Tràng, Phong Thiên Trạc là một trong những kẻ đầu hàng đầu tiên. Đầu hàng thì đầu hàng, dù có tiết lộ bí mật pháp trận của Ba Sơn Kiếm Tràng cũng được, dù sao khi Đại Tần vương triều xuất chinh, mỗi người Tần đều không muốn chống lại, nhưng lúc hắn đào trận, còn chửi bới nói xấu Ba Sơn Kiếm Tràng, những lời đó rất bẩn lỗ tai."
"Nhưng những... kẻ dơ lỗ tai đó đã đi tuyên truyền ra, có rất nhiều người đã tin rồi." Đinh Ninh cười nhạt: "Nhưng lần này cũng đã khiến hắn phải trả giá, hắn bị một kiếm của Tiết Vong Hư, dù cơ thể chỉ bị thương, nhưng tu vi cũng bị ảnh hưởng, ngũ tạng mà tổn thương thì hắn cũng chẳng sống quá vài năm."
Trường Tôn Thiển Tuyết vẫn chưa hài lòng với kết quả này: "Hay là ta đi giết hắn?"
Đinh Ninh nhăn mặt: "Chúng ta vừa mới rời khỏi huyện Trúc Sơn , bây giờ ngươi lại tới đó giết hắn, làm vậy không phải khiến người ta nghi ngờ ta sao?"
Trường Tôn Thiển Tuyết nhíu mày, nghe Đinh Ninh nói như vậy, cô mới cảm thấy hình như không ổn thật.
"Nhiều người muốn giết như vậy, một lúc sao giết hết được!"
Đinh Ninh lầm bầm, đột nhiên nhớ ra một chuyện, sắc mặt ngưng trọng hẳn lên.
Hắn mở miệng muốn nói, nhưng trong mắt lại đầy do dự.
Trường Tôn Thiển Tuyết không vui nói: "Nói mau."
"Có người giết được, hơn nữa hắn còn nữa món đồ ta muốn có." Đinh Ninh nói.
"Ai?"
"Nam Cung Thương."
Trường Tôn Thiển Tuyết suy nghĩ một lúc lâu, mới nhớ ra cái tên này: "Người coi kho kiếm của Ba Sơn Kiếm Tràng?"
Đinh Ninh gật đầu: "So với Phong Thiên Trạc, tên này còn đáng ghét hơn. Vì lúc ấy hắn không chỉ trộm rất nhiều Danh Kiếm của Ba Sơn Kiếm Tràng ra ngoài, mà còn phá hủy hai cái pháp trận quan trọng của Ba Sơn Kiếm Tràng, và cũng nói ra miệng rất nhiều lời buồn nôn."
"Quan trọng nhất là, hắn ở ngay trong Trường Lăng."
Trường Tôn Thiển Tuyết vui vẻ: "Hắn ở đâu?"
"Ngươi đã ẩn nhẫn quá lâu, kiếm của ngươi lại mới được thành lập, nếu không cho ngươi xuất kiếm, sẽ gây bất lợi cho việc tu hành của ngươi sau này. Nhưng ta muốn nói cho ngươi biết, dù là báo thù, thì giết người cũng không phải là việc gì vui vẻ." Đinh Ninh nhìn Trường Tôn Thiển Tuyết: "Ta muốn ngươi đồng ý với ta, hứa rằng sẽ tuyệt đối an toàn, không để cho bất kỳ ai phát hiện ra ngươi đi qua chỗ đó."
Trường Tôn Thiển Tuyết hơi giận: "Ta không muốn phải suy nghĩ, ngươi sắp xếp đi."
Đinh Ninh gật đầu: "Được rồi, để mai ta tìm Vương Thái Hư nhờ hắn sắp xếp."
Trường Tôn Thiển Tuyết nhớ ra một chuyện, lạnh lùng nói: "Mấy hôm trước Vương Thái Hư có tới tìm ngươi, chuyện ngươi nhờ hắn làm hắn đã làm xong rồi."
Đinh Ninh khẽ giật mình, trong lòng vui vẻ.
"Nam Cung Thương có thứ gì ngươi cần?" Trường Tôn Thiển Tuyết nhìn hắn, hỏi: "Đồ của Ba Sơn Kiếm Tràng?"
"Không phải đồ của Ba Sơn Kiếm Tràng, mà là đan phương của Nam Cung gia." Đinh Ninh trả lời: "Họ Nam Cung gia lúc trước phụ trách kho đan dược cho Ba Sơn Kiếm Tràng, ta cần đan phương Ngũ Dương Đan của họ.
Đến ngõ Ngô Đồng Lạc, Đinh Ninh nghi ngờ nhìn Tiết Vong Hư.
"Đương nhiên không có vấn đề gì, ngày thường tu hành trong Bạch Dương Động, hôm nào ngươi cũng về nhà, bây giờ rời nhà đã lâu, đến cửa rồi sao còn không mau trở về? Huống chi ta cũng muốn có chút thời gian riêng tư." Tiết Vong Hư ôn hòa nói.
Đinh Ninh suy nghĩ, nhưng không bước đi ngay.
"Đừng có cái vẻ sang ngày mai là không còn nhìn thấy ta nữa như vậy." Tiết Vong Hư thấy đau đầu: "Thực sự không có chuyện gì đâu."
Đinh Ninh gật đầu: "Ngươi nhớ kỹ chuyện đã hứa với ta là được."
"Chẳng lẽ ta sống đến chừng này tuổi, còn lừa gạt một đứa con nít như ngươi hay sao."
Tiết Vong Hư vừa bực mình vừa buồn cười phất tay, ý bảo Đinh Ninh mau cút.
Đinh Ninh không nói gì nữa, khom mình xuống chào.
Tiết Vong Hư cũng không nhìn Đinh Ninh nữa, quay người rời khỏi.
Đêm nay trăng sáng trời trong.
Tiết Vong Hư không hề có ý trở về Bạch Dương Động, mà đi thẳng về phía trung tâm Trường Lăng.
Chỗ ấy, chính là chỗ của Hoàng Cung.
Tường thành Hoàng Cung màu vàng không hùng vĩ lắm, thậm chí chẳng hề nhìn thấy lính canh trên lầu, nhưng khi vừa bước lên cây cầu ranh giới ở xa bên ngoài Hoàng Cung, đã có một Đạo nhân áo xanh lăng không mà tới, hạ xuống ngay trước mặt Tiết Vong Hư.
"Bạch Dương Động Tiết Vong Hư, cầu kiến Hoàng Hậu Điện Hạ."
Tiết Vong Hư bình thản thi lễ, khẽ nói.
Giờ này cửa cung đã đóng cửa, cầu kiến Hoàng Hậu là một chuyện vô cùng không hợp quy củ, nhưng Đạo nhân áo xanh chỉ hơi chau mày, vuốt cằm nói: "Tiết tiền bối chờ, ta đi thông báo."
Trong lời nói của hắn mang theo âm điệu tôn kính.
Vì Tu Hành Giả vượt qua Thất Cảnh, đều xứng đáng được tất cả Tu Hành Giả tôn kính, và cũng hoàn toàn có tư cách nói loại yêu cầu này.
Đạo nhân áo xanh phá không bay đi, Tiết Vong Hư đứng một mình phía trước hoàng cung trống trải, trông rất cô đơn.
Đạo nhân áo xanh không để ông chờ đợi lâu, hoặc nói người phụ nữ đứng ở trên cao cao kia, cảm thấy không cần phải ra vẻ uy nghiêm gì cả.
Đạo nhân áo xanh bay tới: "Hoàng Hậu đã chuẩn, đi theo ta."
Cánh cửa chính nặng nề của Hoàng Cung chậm rãi mở ra, để cho Đạo nhân áo xanh và Tiết Vong Hư đi vào.
***
Hoàng Hậu không ở trong thư phòng, bà ta đứng ngay trên đường đá.
Sau lưng bà ta có hai thị nữ tuyệt sắc, nhưng dù có tuyệt sắc cỡ nào, đứng chung chỗ với bà ta thì cũng đều trở nên ảm đạm.
Bà ta lẳng lặng nhìn Tiết Vong Hư đi tới, trong đôi mắt hoàn mỹ không có chút cảm xúc nào.
Tiết Vong Hư nheo mắt.
Vì quá mức hoàn mỹ, nên có vẻ không chân thực.
Vì quá mức chói mắt, nên làm mắt khó chịu.
Lúc còn cách bà ta ba mươi bước, Tiết Vong Hư dừng lại, khom người thật sâu: "Tham kiến Hoàng Hậu Điện Hạ."
Hoàng Hậu bình thản nhìn Tiết Vong Hư, "Miễn lễ."
Tiết Vong Hư gật đầu.
Ông không nói mình tới để làm gì, chỉ duy trì tư thế cúi đầu, nhưng trong cơ thể lại xuất hiện một sự biến hóa kỳ dị, giống như có thứ gì đó đang tồn tại ở trong người, bây giờ muốn từ trong thân thể bay ra ngoài, bay lên bầu trời.
"Đủ rồi!"
Hoàng Hậu lạnh lùng lên tiếng.
Tiết Vong Hư dừng lại, khí tức trong người biến mất.
"Tại sao?"
Trong đôi mắt hoàn mỹ của Hoàng Hậu xuất hiện một cảm xúc kỳ lạ, bà ta nghi ngờ hỏi: "Một Tu Hành Giả như ngươi, tu vi còn quan trọng hơn cả mạng sống, nếu không còn tu vi, giữ lại mạng để làm cái gì?"
Tiết Vong Hư trả lời: "Ta muốn xem Mân Sơn kiếm hội năm sau. . . Mong Hoàng Hậu ân chuẩn."
"Ngươi làm việc có chừng có mực, Trường Lăng lớn như vậy, ta chẳng lẽ còn không tha cho ngươi?" Hoàng Hậu không chút do dự, chậm rãi nói: "Yêu cầu của ngươi, ta đương nhiên đồng ý, nhưng ngươi phải giúp ta làm một chuyện."
Tiết Vong Hư hơi ngạc nhiên: "Chuyện gì?"
Hoàng Hậu lạnh lùng: "Thay ta cho Lương Liên một bài học."
Tiết Vong Hư không ngẩng đầu, hơi nhíu mày, đang định đồng ý.
Nhưng Hoàng Hậu đã nói tiếp: "Mang tên thiếu niên kia theo."
Tiết Vong Hư lạnh người, ngẩng phắt đầu lên: "Tại sao?"
Hai người hỏi đáp rất ngắn gọn đơn giản, nhưng đều hiểu ý muốn của đối phương.
Hoàng Hậu đáp: "Vì biểu hiện của tên thiếu niên đó tới giờ xem như không tệ, ta đối với mọi Tu Hành Giả Đại Tần đều giống nhau, ai ta cũng hy vọng họ xem Đại Tần làm trọng. Những gì học được lúc còn trẻ, sẽ ảnh hưởng tới cuộc đời khi còn sống. Nếu ngay cả ta cũng còn cảm thấy tên thiếu niên kia biểu hiện không tầm thường, vậy nghĩa là tương lai hắn rất có thể trở thành một nhân tài của Đại Tần, nên ta không muốn hắn có thành kiến gì với ta hay với Hoàng Cung."
"Nhất là, ta không muốn hắn hận ta."
Hoàng Hậu nhìn những bức tượng đồng hai bên đường, giọng nói vô cùng lạnh nhạt: "Nên ta không muốn làm cho hắn cảm thấy ngươi phải tự phế tu vi để xin ta được sống tới sang năm đến xem Mân Sơn kiếm hội. Nhưng ta muốn hắn phải biết kính sợ và hiểu quy củ, nên ta muốn ngươi mang hắn theo."
Tiết Vong Hư biết khi bà ta đã quyết thì không bao giờ đổi ý, nên nghiêm túc gật đầu: "Là ta sơ sót, Hoàng Hậu Điện Hạ đã an bài như vậy, đương nhiên chính là tốt nhất cho hắn."
Hoàng Hậu không nói gì thêm, quay người đi về thư phòng.
Tiết Vong Hư nhìn theo, thầm nghĩ, thì ra ngươi còn tàn nhẫn hơn ta tưởng.
Hoàng Hậu hình như cũng biết cảm giác của Tiết Vong Hư, nhưng bà ta không thèm để ý.
Bà ta biết rất nhiều người đều nghĩ rằng bà ta tàn nhẫn.
Nhưng bản thân việc trị quốc đã chính là rất tàn nhẫn.
Pháp luật phải tàn nhẫn thì mới tạo được trật tự.
***
Trường Tôn Thiển Tuyết ngồi trên giường, nhìn Đinh Ninh rửa tay rửa mặt, hỏi: "Các ngươi đã làm gì Phong Thiên Trạc?"
Vốn tưởng cô sẽ hỏi là muốn song tu hay ngủ riêng, nên nghe vậy, Đinh Ninh sững sờ, hiếu kỳ nói: "Sao ngươi lại hỏi vấn đề này?"
"Vì ta cũng không thích Phong Thiên Trạc." Trường Tôn Thiển Tuyết nhìn Đinh Ninh, ý bảo hắn về giường ngồi,: "Lúc Nguyên Vũ Hoàng Đế xuất quân thân chinh Ba Sơn Kiếm Tràng, Phong Thiên Trạc là một trong những kẻ đầu hàng đầu tiên. Đầu hàng thì đầu hàng, dù có tiết lộ bí mật pháp trận của Ba Sơn Kiếm Tràng cũng được, dù sao khi Đại Tần vương triều xuất chinh, mỗi người Tần đều không muốn chống lại, nhưng lúc hắn đào trận, còn chửi bới nói xấu Ba Sơn Kiếm Tràng, những lời đó rất bẩn lỗ tai."
"Nhưng những... kẻ dơ lỗ tai đó đã đi tuyên truyền ra, có rất nhiều người đã tin rồi." Đinh Ninh cười nhạt: "Nhưng lần này cũng đã khiến hắn phải trả giá, hắn bị một kiếm của Tiết Vong Hư, dù cơ thể chỉ bị thương, nhưng tu vi cũng bị ảnh hưởng, ngũ tạng mà tổn thương thì hắn cũng chẳng sống quá vài năm."
Trường Tôn Thiển Tuyết vẫn chưa hài lòng với kết quả này: "Hay là ta đi giết hắn?"
Đinh Ninh nhăn mặt: "Chúng ta vừa mới rời khỏi huyện Trúc Sơn , bây giờ ngươi lại tới đó giết hắn, làm vậy không phải khiến người ta nghi ngờ ta sao?"
Trường Tôn Thiển Tuyết nhíu mày, nghe Đinh Ninh nói như vậy, cô mới cảm thấy hình như không ổn thật.
"Nhiều người muốn giết như vậy, một lúc sao giết hết được!"
Đinh Ninh lầm bầm, đột nhiên nhớ ra một chuyện, sắc mặt ngưng trọng hẳn lên.
Hắn mở miệng muốn nói, nhưng trong mắt lại đầy do dự.
Trường Tôn Thiển Tuyết không vui nói: "Nói mau."
"Có người giết được, hơn nữa hắn còn nữa món đồ ta muốn có." Đinh Ninh nói.
"Ai?"
"Nam Cung Thương."
Trường Tôn Thiển Tuyết suy nghĩ một lúc lâu, mới nhớ ra cái tên này: "Người coi kho kiếm của Ba Sơn Kiếm Tràng?"
Đinh Ninh gật đầu: "So với Phong Thiên Trạc, tên này còn đáng ghét hơn. Vì lúc ấy hắn không chỉ trộm rất nhiều Danh Kiếm của Ba Sơn Kiếm Tràng ra ngoài, mà còn phá hủy hai cái pháp trận quan trọng của Ba Sơn Kiếm Tràng, và cũng nói ra miệng rất nhiều lời buồn nôn."
"Quan trọng nhất là, hắn ở ngay trong Trường Lăng."
Trường Tôn Thiển Tuyết vui vẻ: "Hắn ở đâu?"
"Ngươi đã ẩn nhẫn quá lâu, kiếm của ngươi lại mới được thành lập, nếu không cho ngươi xuất kiếm, sẽ gây bất lợi cho việc tu hành của ngươi sau này. Nhưng ta muốn nói cho ngươi biết, dù là báo thù, thì giết người cũng không phải là việc gì vui vẻ." Đinh Ninh nhìn Trường Tôn Thiển Tuyết: "Ta muốn ngươi đồng ý với ta, hứa rằng sẽ tuyệt đối an toàn, không để cho bất kỳ ai phát hiện ra ngươi đi qua chỗ đó."
Trường Tôn Thiển Tuyết hơi giận: "Ta không muốn phải suy nghĩ, ngươi sắp xếp đi."
Đinh Ninh gật đầu: "Được rồi, để mai ta tìm Vương Thái Hư nhờ hắn sắp xếp."
Trường Tôn Thiển Tuyết nhớ ra một chuyện, lạnh lùng nói: "Mấy hôm trước Vương Thái Hư có tới tìm ngươi, chuyện ngươi nhờ hắn làm hắn đã làm xong rồi."
Đinh Ninh khẽ giật mình, trong lòng vui vẻ.
"Nam Cung Thương có thứ gì ngươi cần?" Trường Tôn Thiển Tuyết nhìn hắn, hỏi: "Đồ của Ba Sơn Kiếm Tràng?"
"Không phải đồ của Ba Sơn Kiếm Tràng, mà là đan phương của Nam Cung gia." Đinh Ninh trả lời: "Họ Nam Cung gia lúc trước phụ trách kho đan dược cho Ba Sơn Kiếm Tràng, ta cần đan phương Ngũ Dương Đan của họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.