Quyển 2 - Chương 70: Tử sĩ
Vô Tội
09/09/2015
Đây không phải là uy hiếp, mà là thuần túy nói ra sự thật, trừ phi là Tu Hành Giả trên Thất Cảnh, trừ phi là đánh lén một kích rồi bỏ chạy ngay, nếu không dù là Tu Hành Giả Ngũ Cảnh hay Lục Cảnh, nếu dừng lại ở đây, thì đều không thể rời khỏi Trường Lăng được nữa.
Trường Lăng không có tường thành, nhưng đáng sợ hơn nhiều những thành trì có tường thành.
Nhưng người thanh niên áo vàng lại chẳng chút lo lắng, hắn rất bình thản và thỏa mãn, nhìn thoáng qua vọng lâu và bầu trời nơi xa: "Bọn ta chưa từng nghĩ sẽ chạy khỏi nơi đây, bọn ta chỉ cần hoàn thành sứ mạng, ta nghĩ tới giờ chắc ngươi cũng đã hiểu, bọn ta sở dĩ đều là tu vi như vậy, chính là để không làm cho quân đội bên trong vọng lâu chú ý tới quá sớm."
Thu Tái Hưng cau mày, theo bản năng phun ra hai chữ: "Tử sĩ."
Thanh niên áo vàng mỉm cười: "Dùng mạng của chúng ta đổi lấy mạng những người tuổi trẻ này, tính kiểu nào cũng không lỗ."
Hắn cười rất chân thành, nhưng thực tế lại rất tàn khốc, và bi tráng.
Thu Tái Hưng nhướng mày, lạnh lùng: "Tử sĩ chỉ là vật hi sinh cho những âm mưu, ta chỉ muốn biết ngươi cố ý kéo dài thời gian là muốn làm gì?"
Hai thanh phi kiếm vẫn còn ở trên mái hiên dây dưa, Kiếm Khí xé nát những mảnh mái nhà, thanh niên áo vàng thế mà vẫn ung dung nói chuyện được, quả thực là đang kéo dài thời gian.
Hắn cười: "Ta kéo dài thời gian, là để đợi đến lúc này."
Hắn mở cây quạt giấy trong tay.
Quạt giấy mở ra, bên trong không phải là hình vẽ, mà là bay ra hơn mười lá bùa màu vàng.
Tất cả chân nguyên còn lại trong người thanh niên áo vàng đều được đẩy ra, rót vào trong hơn mười lá bùa.
Vì phun ra quá mức kịch liệt, nên da thịt của thanh niên áo vàng nứt ra, chảy máu, ngoài đôi mắt còn long lanh đầy cuồng nhiệt, cả cơ thể hắn giống như đóa hoa bị héo rũ, đã hoàn toàn mất đi thần khí.
Thu Tái Hưng biến sắc, quát to: "Phù Sư!"
Trương Nghi mở to hai mắt, không thể tin nổi.
Trường Lăng hầu như không còn ai chuyên tu về phù đạo.
Vì chất liệu làm bùa, cách điều phối phù mực, đều giống như luyện đan, phải đi qua rất nhiều giai đoạn, phù giấy phù văn, là một môn học vấn cực kỳ sâu thâm. Thời xa xưa, lúc cây ngân quang Mặc Long Thiềm còn mọc đầy dẫy, tài liệu để luyện chế bùa và phù mực có ở khắp nơi, thì ở Đại Yến vương triều, những tông môn chuyên tu về phù mới tồn tại.
Cách thức một lần phóng ra tới hơn lá bùa như thế này, chỉ có một số tu hành giả của những đại tông môn của Đại Yến vương triều mới làm được!
Tại Thu Tái Hưng quát to, những lá bùa đã biến mất, biến thành những dòng Thiên Địa Nguyên Khí đang chảy xiết.
Trên mặt đất dưới chân hắn, xuất hiện những vòng xoáy phong bạo dần dần cuốn lên như những sợi dây thừng, trói chặt lấy hắn.
Một sức lực cực mạnh, không ngừng rót vào trong cơ thể hắn.
Mặt Thu Tái Hưng đỏ bừng lên.
Một âm thanh kim loại vang lên từ trong người hắn, cả người hắn tỏa ra kiếm ý lạnh thấu xương, cả người như biến thành một thanh đại kiếm.
Nhưng hắn lại biến sắc.
Vì sức mạnh người thanh niên áo vàng để lại quá lớn, làm hắn không thoát ra được.
Theo bản năng, Thức Niệm của hắn quét ra sau lưng.
Sau lưng hắn đột nhiên xuất hiện một thanh phi kiếm màu xám đen, lơ lửng trong không trung.
Nói nó lơ lửng, là vì hình dáng và hoa văn của nó giống hệt như một thanh phi kiếm, nhưng nó lại không hề tỏa ra chút Nguyên Khí hay Kiếm Khí nào, ngay cả tiếng gió và động tĩnh cũng đều không có.
Dù Thu Tái Hưng phát hiện ra nó, nhưng hắn không biết nó từ đâu bay tới, hay chủ nhân của nó là ở nơi nào.
Mọi thanh phi kiếm đều phải có Niệm lực và Thiên Địa Nguyên Khí dẫn dắt, giống như một con rối, nhưng thanh phi kiếm này lại là một con rối bị đứt dây điều khiển, tự do hành động.
Thứ thanh niên áo vàng chờ đợi, chính là chờ đến khi thanh phi kiếm này lẻn tới gần bên người hắn.
Công dụng của những lá bùa, là khóa chặt lấy hắn, không cho hắn nhúc nhích, để hắn không tránh né được thanh phi kiếm này.
Ở đây, hắn là người mạnh nhất, có hắn chặn trước thùng xe, dù trên mái hiên có thêm mấy thanh phi kiếm nữa, thì cũng không có khả năng uy hiếp được người ở trong xe, cho thấy những tử sĩ kia không phải sau khi ra tay rồi mới biết được thân phận hắn!
Họ hiển nhiên đã biết thân phận hắn, biết sức mạnh của hắn, nên mới xếp đặt thiết kế như vậy!
Lúc này, theo lý ít nhất sẽ có hai thanh phi kiếm tới giải cứu nguy nan cho hắn, nhưng tới giờ lại chẳng nhìn thấy một thanh nào.
Cho thấy hai người còn lại ngầm đi theo bảo vệ xe ngựa, đã bị người ta giải quyết .
Trái tim Thu Tái Hưng lạnh toát.
Không phải là vì hắn sợ chết, mà là hắn sợ nếu người ở trong xe bị ám sát hôm nay, thì sẽ xảy ra sóng to gió lớn.
Không có phi kiếm, thì không thể vượt qua tốc độ của phi kiếm.
Thanh phi kiếm trên mái hiên cảm nhận được nguy cơ của Thu Tái Hưng, nhưng nó hoàn toàn bị thanh phi kiếm kia cản trở, không thể bay xuống được.
Thanh phi kiếm màu xám đen bay thẳng về phía lưng Thu Tái Hưng, hắn không thể nào thoát khỏi vận mệnh bị một kiếm xuyên thấu ngực.
Nhưng, Đinh Ninh đã bước tới một bước.
Hắn giơ tay trái lên.
Xùy một tiếng, một tia kiếm quang màu đen từ đầu ngón tay hắn lao ra, với tốc độ kinh người biến thành một ngôi sao băng màu đen, đâm thẳng vào thanh phi kiếm màu xám đen.
Đang một tiếng lạnh lùng, thanh phi kiếm màu đen bị bể thành mấy chục mảnh, còn thanh phi kiếm màu xám đen phi kiếm thì bị nện bay hơn mười trượng, xuyên qua bức tường sau nhà của tiệm mì, bay tít ra ngoài.
Trên lưng Thu Tái Hưng bị cắm mấy chục mảnh vỡ màu đen văng tới, hàn khí như những thanh băng châm thấm vào cơ thể hắn, làm đầu tóc hắn bị phủ một lớp sương lạnh màu xanh quỷ dị.
Cơ thể hắn lạnh, nhưng trong ánh mắt hắn, lại hiện lên một tia hy vọng.
Boong một tiếng, hắn kích mạnh Chân Nguyên, cố thoát khỏi những sợi dây thừng vô hình.
Thanh niên áo vàng không thể tin nổi nhìn Đinh Ninh, một ngụm máu tươi lại phun ra khỏi miệng hắn.
Ở đâu đó xa xa, mơ hồ có tiếng người kinh hô.
Tất cả những người tham dự trận ám sát này đều không ai tin nổi.
Không ai tin được, Đinh Ninh lại ngăn cản được một kiếm tất sát đó.
Một kiếm tạm giải trừ nguy cơ cho Thu Tái Hưng, nhưng trong lòng Đinh Ninh không hề thấy mừng.
Vì dù hắn lúc này cảm nhận được vị trí của một số Tu Hành Giả, nhưng không tìm ra được vị trí của tu hành giả thi kiếm.
Nếu không giết được Tu Hành Giả đó, loại bỏ thanh phi kiếm bay không tạo nên tiếng động đó, thì mọi người vẫn còn bị uy hiếp trí mạng như cũ.
Nếu không tìm được chỗ của hắn, thì chỉ còn cách buộc hắn phải mãnh liệt ra tay.
Chỉ cần tu hành giả kia tập trung hết sức lực vào thanh phi kiếm, làm cho nó mạnh lên, là hắn sẽ tìm ra được chỗ của y.
"Sư huynh, giết Phù Sư kia!"
Đinh Ninh quát to, rút Mạt Hoa tàn kiếm, bay tới chỗ Thu Tái Hưng.
"Xùy" một tiếng nứt vang vọng.
Giống như cẩm bào bị người ta xé rách, trong không khí đầy sát ý lạnh lẽo lại rung lên, báo hiệu có thêm một thanh phi kiếm xuất hiện.
Một thanh phi kiếm màu bạc từ một tòa nhà đằng xa điên cuồng bắn về phía Đinh Ninh.
Thấy xuất hiện thêm một thanh phi kiếm, Trương Nghi đâu còn dám lề mề, lập tức bay tới, hét lớn một tiếng, trường kiếm trong tay đâm thẳng lên trời.
Hơi ẩm ướt tràn đầy cả con hẻm.
Trên bầu trời Ngô Đồng Lạc, xuất hiện những sợi mưa óng ánh, như những thanh tiểu kiếm thi nhau rơi xuống.
Thanh phi kiếm màu trắng bạc đã đến sát cơ thể Đinh Ninh.
Trong xe vang lên một tiếng kinh hô.
Thanh phi kiếm bạc đang bay nhanh như mũi đột nhiên bị gập lại, bay ngang ra hơn một trượng, rơi xuống sau lưng Đinh Ninh, rồi lại ngóc lên.
Đinh Ninh xuất kiếm.
Mạt Hoa tàn kiếm vung ra.
Một cái Bạch Dương Giác trắng xóa hiện ra.
Phù một tiếng, chỗ dày rộng nhất của Bạch Dương Giác chuẩn xác chống đỡ thanh phi kiếm.
Phi kiếm cứng rắn cắt vào, chặt đứt kiếm khí tạo thành hình Bạch Dương Giác, tiếp tục mạnh mẽ chém vào người Đinh Ninh.
Nhưng Mạt Hoa kiếm đã hơi đổi hướng, mũi tàn kiếm chuẩn xác chặn đứng thanh phi kiếm.
Thanh phi kiếm vốn đã bị tiêu hao khá nhiều lực lượng, nên bị đánh bay qua đầu Đinh Ninh.
Những sợi mưa đã rơi lên người thanh niên áo vàng.
Thanh niên áo vàng đã dùng hết tất cả Chân Nguyên, nên không còn lực để ngăn cản.
Phốc phốc phốc phốc. . .
Quần áo trên người hắn vỡ vụn, toàn thân xuất hiện vô số lỗ máu nho nhỏ, thân hình không thể đứng thẳng được nữa, như một đống thịt nhão ngã xuống đất.
Hai thanh niên trẻ tuổi của Ngô Đồng Lạc không ngờ lại có biểu hiện bất ngờ và ghê gớm như vậy, làm cho Thu Tái Hưng vô cùng cuồng hỉ, thiếu chút nữa là nghẹn ngào kêu to.
Nhưng ngay lúc ấy, phía bên hông Đinh Ninh, trong một khe nước dưới một mái hiên, thanh phi kiếm màu xám đen đã lại vô thanh vô tức bay ra.
Đinh Ninh vừa mới toàn lực ngăn cản được một kích của một thanh phi kiếm, bây giờ thanh phi kiếm này lại tới. . . hắn làm sao ngăn nổi?
Thấy người vừa cứu mình sắp phải chết, Thu Tái Hưng phẫn nộ hét lên.
Cả cơ thể hắn rung lên kịch liệt.
Tầng tầng lực lượng không ngừng đánh thẳng vào, giống như thanh kiếm và vỏ kiếm kịch liệt xung đột với nhau.
Mũi miệng hắn, đều chảy máu.
Những sợi dây thừng nguyên khí do thanh niên áo vàng dùng sinh mạng của mình để tạo ra tuy cực kỳ cường hãn, nhưng bây giờ cũng đã vang lên những âm thanh đứt gãy, nhưng sắp bị sụp đổ.
Đinh Ninh trở nên tỉnh táo dị thường.
Tàn kiếm trong tay phải của hắn vẫn di chuyển, tay trái hắn vung thẳng về phía phi kiếm thanh màu xám đen.
Xùy một tiếng.
Một âm thanh va chạm vang lên, từ đầu ngón tay hắn lại bay ra một thanh tiểu kiếm màu đen, tiếp tục chém trúng, đánh bay thanh phi kiếm màu xám đen ra ngoài.
Trường Lăng không có tường thành, nhưng đáng sợ hơn nhiều những thành trì có tường thành.
Nhưng người thanh niên áo vàng lại chẳng chút lo lắng, hắn rất bình thản và thỏa mãn, nhìn thoáng qua vọng lâu và bầu trời nơi xa: "Bọn ta chưa từng nghĩ sẽ chạy khỏi nơi đây, bọn ta chỉ cần hoàn thành sứ mạng, ta nghĩ tới giờ chắc ngươi cũng đã hiểu, bọn ta sở dĩ đều là tu vi như vậy, chính là để không làm cho quân đội bên trong vọng lâu chú ý tới quá sớm."
Thu Tái Hưng cau mày, theo bản năng phun ra hai chữ: "Tử sĩ."
Thanh niên áo vàng mỉm cười: "Dùng mạng của chúng ta đổi lấy mạng những người tuổi trẻ này, tính kiểu nào cũng không lỗ."
Hắn cười rất chân thành, nhưng thực tế lại rất tàn khốc, và bi tráng.
Thu Tái Hưng nhướng mày, lạnh lùng: "Tử sĩ chỉ là vật hi sinh cho những âm mưu, ta chỉ muốn biết ngươi cố ý kéo dài thời gian là muốn làm gì?"
Hai thanh phi kiếm vẫn còn ở trên mái hiên dây dưa, Kiếm Khí xé nát những mảnh mái nhà, thanh niên áo vàng thế mà vẫn ung dung nói chuyện được, quả thực là đang kéo dài thời gian.
Hắn cười: "Ta kéo dài thời gian, là để đợi đến lúc này."
Hắn mở cây quạt giấy trong tay.
Quạt giấy mở ra, bên trong không phải là hình vẽ, mà là bay ra hơn mười lá bùa màu vàng.
Tất cả chân nguyên còn lại trong người thanh niên áo vàng đều được đẩy ra, rót vào trong hơn mười lá bùa.
Vì phun ra quá mức kịch liệt, nên da thịt của thanh niên áo vàng nứt ra, chảy máu, ngoài đôi mắt còn long lanh đầy cuồng nhiệt, cả cơ thể hắn giống như đóa hoa bị héo rũ, đã hoàn toàn mất đi thần khí.
Thu Tái Hưng biến sắc, quát to: "Phù Sư!"
Trương Nghi mở to hai mắt, không thể tin nổi.
Trường Lăng hầu như không còn ai chuyên tu về phù đạo.
Vì chất liệu làm bùa, cách điều phối phù mực, đều giống như luyện đan, phải đi qua rất nhiều giai đoạn, phù giấy phù văn, là một môn học vấn cực kỳ sâu thâm. Thời xa xưa, lúc cây ngân quang Mặc Long Thiềm còn mọc đầy dẫy, tài liệu để luyện chế bùa và phù mực có ở khắp nơi, thì ở Đại Yến vương triều, những tông môn chuyên tu về phù mới tồn tại.
Cách thức một lần phóng ra tới hơn lá bùa như thế này, chỉ có một số tu hành giả của những đại tông môn của Đại Yến vương triều mới làm được!
Tại Thu Tái Hưng quát to, những lá bùa đã biến mất, biến thành những dòng Thiên Địa Nguyên Khí đang chảy xiết.
Trên mặt đất dưới chân hắn, xuất hiện những vòng xoáy phong bạo dần dần cuốn lên như những sợi dây thừng, trói chặt lấy hắn.
Một sức lực cực mạnh, không ngừng rót vào trong cơ thể hắn.
Mặt Thu Tái Hưng đỏ bừng lên.
Một âm thanh kim loại vang lên từ trong người hắn, cả người hắn tỏa ra kiếm ý lạnh thấu xương, cả người như biến thành một thanh đại kiếm.
Nhưng hắn lại biến sắc.
Vì sức mạnh người thanh niên áo vàng để lại quá lớn, làm hắn không thoát ra được.
Theo bản năng, Thức Niệm của hắn quét ra sau lưng.
Sau lưng hắn đột nhiên xuất hiện một thanh phi kiếm màu xám đen, lơ lửng trong không trung.
Nói nó lơ lửng, là vì hình dáng và hoa văn của nó giống hệt như một thanh phi kiếm, nhưng nó lại không hề tỏa ra chút Nguyên Khí hay Kiếm Khí nào, ngay cả tiếng gió và động tĩnh cũng đều không có.
Dù Thu Tái Hưng phát hiện ra nó, nhưng hắn không biết nó từ đâu bay tới, hay chủ nhân của nó là ở nơi nào.
Mọi thanh phi kiếm đều phải có Niệm lực và Thiên Địa Nguyên Khí dẫn dắt, giống như một con rối, nhưng thanh phi kiếm này lại là một con rối bị đứt dây điều khiển, tự do hành động.
Thứ thanh niên áo vàng chờ đợi, chính là chờ đến khi thanh phi kiếm này lẻn tới gần bên người hắn.
Công dụng của những lá bùa, là khóa chặt lấy hắn, không cho hắn nhúc nhích, để hắn không tránh né được thanh phi kiếm này.
Ở đây, hắn là người mạnh nhất, có hắn chặn trước thùng xe, dù trên mái hiên có thêm mấy thanh phi kiếm nữa, thì cũng không có khả năng uy hiếp được người ở trong xe, cho thấy những tử sĩ kia không phải sau khi ra tay rồi mới biết được thân phận hắn!
Họ hiển nhiên đã biết thân phận hắn, biết sức mạnh của hắn, nên mới xếp đặt thiết kế như vậy!
Lúc này, theo lý ít nhất sẽ có hai thanh phi kiếm tới giải cứu nguy nan cho hắn, nhưng tới giờ lại chẳng nhìn thấy một thanh nào.
Cho thấy hai người còn lại ngầm đi theo bảo vệ xe ngựa, đã bị người ta giải quyết .
Trái tim Thu Tái Hưng lạnh toát.
Không phải là vì hắn sợ chết, mà là hắn sợ nếu người ở trong xe bị ám sát hôm nay, thì sẽ xảy ra sóng to gió lớn.
Không có phi kiếm, thì không thể vượt qua tốc độ của phi kiếm.
Thanh phi kiếm trên mái hiên cảm nhận được nguy cơ của Thu Tái Hưng, nhưng nó hoàn toàn bị thanh phi kiếm kia cản trở, không thể bay xuống được.
Thanh phi kiếm màu xám đen bay thẳng về phía lưng Thu Tái Hưng, hắn không thể nào thoát khỏi vận mệnh bị một kiếm xuyên thấu ngực.
Nhưng, Đinh Ninh đã bước tới một bước.
Hắn giơ tay trái lên.
Xùy một tiếng, một tia kiếm quang màu đen từ đầu ngón tay hắn lao ra, với tốc độ kinh người biến thành một ngôi sao băng màu đen, đâm thẳng vào thanh phi kiếm màu xám đen.
Đang một tiếng lạnh lùng, thanh phi kiếm màu đen bị bể thành mấy chục mảnh, còn thanh phi kiếm màu xám đen phi kiếm thì bị nện bay hơn mười trượng, xuyên qua bức tường sau nhà của tiệm mì, bay tít ra ngoài.
Trên lưng Thu Tái Hưng bị cắm mấy chục mảnh vỡ màu đen văng tới, hàn khí như những thanh băng châm thấm vào cơ thể hắn, làm đầu tóc hắn bị phủ một lớp sương lạnh màu xanh quỷ dị.
Cơ thể hắn lạnh, nhưng trong ánh mắt hắn, lại hiện lên một tia hy vọng.
Boong một tiếng, hắn kích mạnh Chân Nguyên, cố thoát khỏi những sợi dây thừng vô hình.
Thanh niên áo vàng không thể tin nổi nhìn Đinh Ninh, một ngụm máu tươi lại phun ra khỏi miệng hắn.
Ở đâu đó xa xa, mơ hồ có tiếng người kinh hô.
Tất cả những người tham dự trận ám sát này đều không ai tin nổi.
Không ai tin được, Đinh Ninh lại ngăn cản được một kiếm tất sát đó.
Một kiếm tạm giải trừ nguy cơ cho Thu Tái Hưng, nhưng trong lòng Đinh Ninh không hề thấy mừng.
Vì dù hắn lúc này cảm nhận được vị trí của một số Tu Hành Giả, nhưng không tìm ra được vị trí của tu hành giả thi kiếm.
Nếu không giết được Tu Hành Giả đó, loại bỏ thanh phi kiếm bay không tạo nên tiếng động đó, thì mọi người vẫn còn bị uy hiếp trí mạng như cũ.
Nếu không tìm được chỗ của hắn, thì chỉ còn cách buộc hắn phải mãnh liệt ra tay.
Chỉ cần tu hành giả kia tập trung hết sức lực vào thanh phi kiếm, làm cho nó mạnh lên, là hắn sẽ tìm ra được chỗ của y.
"Sư huynh, giết Phù Sư kia!"
Đinh Ninh quát to, rút Mạt Hoa tàn kiếm, bay tới chỗ Thu Tái Hưng.
"Xùy" một tiếng nứt vang vọng.
Giống như cẩm bào bị người ta xé rách, trong không khí đầy sát ý lạnh lẽo lại rung lên, báo hiệu có thêm một thanh phi kiếm xuất hiện.
Một thanh phi kiếm màu bạc từ một tòa nhà đằng xa điên cuồng bắn về phía Đinh Ninh.
Thấy xuất hiện thêm một thanh phi kiếm, Trương Nghi đâu còn dám lề mề, lập tức bay tới, hét lớn một tiếng, trường kiếm trong tay đâm thẳng lên trời.
Hơi ẩm ướt tràn đầy cả con hẻm.
Trên bầu trời Ngô Đồng Lạc, xuất hiện những sợi mưa óng ánh, như những thanh tiểu kiếm thi nhau rơi xuống.
Thanh phi kiếm màu trắng bạc đã đến sát cơ thể Đinh Ninh.
Trong xe vang lên một tiếng kinh hô.
Thanh phi kiếm bạc đang bay nhanh như mũi đột nhiên bị gập lại, bay ngang ra hơn một trượng, rơi xuống sau lưng Đinh Ninh, rồi lại ngóc lên.
Đinh Ninh xuất kiếm.
Mạt Hoa tàn kiếm vung ra.
Một cái Bạch Dương Giác trắng xóa hiện ra.
Phù một tiếng, chỗ dày rộng nhất của Bạch Dương Giác chuẩn xác chống đỡ thanh phi kiếm.
Phi kiếm cứng rắn cắt vào, chặt đứt kiếm khí tạo thành hình Bạch Dương Giác, tiếp tục mạnh mẽ chém vào người Đinh Ninh.
Nhưng Mạt Hoa kiếm đã hơi đổi hướng, mũi tàn kiếm chuẩn xác chặn đứng thanh phi kiếm.
Thanh phi kiếm vốn đã bị tiêu hao khá nhiều lực lượng, nên bị đánh bay qua đầu Đinh Ninh.
Những sợi mưa đã rơi lên người thanh niên áo vàng.
Thanh niên áo vàng đã dùng hết tất cả Chân Nguyên, nên không còn lực để ngăn cản.
Phốc phốc phốc phốc. . .
Quần áo trên người hắn vỡ vụn, toàn thân xuất hiện vô số lỗ máu nho nhỏ, thân hình không thể đứng thẳng được nữa, như một đống thịt nhão ngã xuống đất.
Hai thanh niên trẻ tuổi của Ngô Đồng Lạc không ngờ lại có biểu hiện bất ngờ và ghê gớm như vậy, làm cho Thu Tái Hưng vô cùng cuồng hỉ, thiếu chút nữa là nghẹn ngào kêu to.
Nhưng ngay lúc ấy, phía bên hông Đinh Ninh, trong một khe nước dưới một mái hiên, thanh phi kiếm màu xám đen đã lại vô thanh vô tức bay ra.
Đinh Ninh vừa mới toàn lực ngăn cản được một kích của một thanh phi kiếm, bây giờ thanh phi kiếm này lại tới. . . hắn làm sao ngăn nổi?
Thấy người vừa cứu mình sắp phải chết, Thu Tái Hưng phẫn nộ hét lên.
Cả cơ thể hắn rung lên kịch liệt.
Tầng tầng lực lượng không ngừng đánh thẳng vào, giống như thanh kiếm và vỏ kiếm kịch liệt xung đột với nhau.
Mũi miệng hắn, đều chảy máu.
Những sợi dây thừng nguyên khí do thanh niên áo vàng dùng sinh mạng của mình để tạo ra tuy cực kỳ cường hãn, nhưng bây giờ cũng đã vang lên những âm thanh đứt gãy, nhưng sắp bị sụp đổ.
Đinh Ninh trở nên tỉnh táo dị thường.
Tàn kiếm trong tay phải của hắn vẫn di chuyển, tay trái hắn vung thẳng về phía phi kiếm thanh màu xám đen.
Xùy một tiếng.
Một âm thanh va chạm vang lên, từ đầu ngón tay hắn lại bay ra một thanh tiểu kiếm màu đen, tiếp tục chém trúng, đánh bay thanh phi kiếm màu xám đen ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.