Chương 85: Đồng bệnh tương liên
Hảo Đại Nhất Quyển Vệ Sinh Chỉ
09/07/2020
Tễ Tiêu nghĩ, đối với quá khứ của Mạnh Tuyết Lý, hắn vẫn là hiểu biết quá ít, thậm chí không bằng con khổng tước kia.
Nào ngờ Mạnh Tuyết Lý cũng có suy nghĩ như vậy, cho rằng mức độ thân quen của mình với Tễ Tiêu, còn không bằng Hồ Tứ.
Mọi người dưới sự hướng dẫn của Mạnh Tuyết Lý đi qua cung điện hành lang, phân hoa phất liễu. Trong bụi hoa rậm rạp, tìm thấy trận pháp khắc trên đá.
Phạm vi trận pháp không lớn, so với phổ thông truyền tống trận hơi nhỏ, mỗi lần nhiều nhất có thể đứng bốn, năm người. Nếu chỉ đứng hai người, ngược lại dư dả, giống như trận pháp dành cho hai người.
Nhưng xung quanh trận pháp cỏ dại mọc um tùm, hoa dại nở rộ, mặt đá có dây leo chết khô bám vào, phù văn trên trận không dễ nhận ra.
Mọi người di chuyển xung quanh trận pháp, có Trận Phù Sư tiến lên quan sát: “Cái này còn dùng được sao?”
Lưu Kính thử một chút:”Có thể, cần có người kích phát nó.”
Tống Thiển Ý suy nghĩ: “Mạnh trưởng lão, đây là trận pháp Kiếm Tôn thiết lập, ngươi và Kiếm Tôn khí tức tương thông, nhất định có thể kích phát trận pháp! Giống như trước đây vậy!” Tiểu đội Kinh Địch trước khi đến sân điện, Mạnh Tuyết Lý từng đại hiển thần thông, một kiếm chém hủy hai trận pháp.
Phàm là tình huống không cách nào giải thích, luôn có thể dùng tới một lý do vạn năng: Mạnh Tuyết Lý là đạo lữ của Tễ Tiêu.
Mạnh Tuyết Lý do dự nói: “Cái đó…”
Y lúng túng trong lòng, lần trước chém hỏng truyền tống trận, đơn thuần là mèo mù vớ cá rán, chính y cũng không giải thích được đã xảy ra chuyện gì, theo bản năng liếc nhìn Tiếu Đình Vân, nhưng chỉ thấy ánh mắt mang cười của Tiếu Đình Vân ở đối diện.
Y nghe thấy đệ tử truyền âm: “Địa cung có truyền tống trận thông với ao của Trường Xuân Phong, đợi lát nữa ta mang ngươi đi.”
Mạnh Tuyết Lý ngẩn ra, trong đầu nghĩ Tiếu Đình Vân giả vờ bế quan, từ Trường Xuân Phong tới đây, chắc là bằng truyền tống trận trong ao. Mình mỗi ngày ở cạnh ao, hoàn toàn không nhận ra trong ao giấu huyền cơ.
Lưu Kính nói: “Mạnh trưởng lão, ngươi chắc chắn làm được, lần này nhẹ một chút là ổn!”
Một đám đệ tử trẻ tuổi tự giác lui ra sau, hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm y.
Đối với sự mong đợi của mọi người, Mạnh Tuyết Lý cưỡi hổ khó xuống, gọi Quang Âm Bách Đại ra, nhắm mắt lại: “Vậy ta thử một chút. Không được sẽ nghĩ cách khác…”
Y thầm nghĩ, ở đâu ra “khí tức tương thông”, ta và Tễ Tiêu là đạo lữ giả, chẳng lẽ hôm nay sẽ bị lộ?
Đồng thời yên lặng cầu nguyện: “Kiếm Tôn đại nhân, nếu ngươi đang dõi theo ta, giúp ta một lần này đi!”
Tễ Tiêu theo mọi người lùi ra sau, vẻ mặt bình thản, lúc Mạnh Tuyết Lý giơ kiếm, bàn tay trong ống tay áo của hắn khẽ nhúc nhích, ngón giữa và ngón cái gập lại tương tiếp, nhẹ nhàng búng một cái, như hoa lan nở rộ.
Giúp đạo lữ ăn gian, trước lạ sau quen.
Kiếm của Mạnh Tuyết Lý chém xuống, trận pháp trên đá bỗng nhiên tỏa sáng sống lại, một chùm tia sáng màu xanh nhạt xông thẳng tới chân trời, xen lẫn trong nắng chiều chiếu rọi, mọi người thấy vậy tấm tắc lấy làm kỳ.
“Mạnh trưởng lão và Tễ Tiêu chân nhân, quả nhiên khí tức tương thông, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, không phẫn biệt lẫn nhau!”
“Đúng vậy, Sơ Không Vô Nhai, Quang Âm Bách Đại, ông trời tác hợp đến thế là cùng.”
Đôi mắt của Mạnh Tuyết Lý so với trận pháp càng thêm sáng ngời, thiếu chút nữa chảy nước mắt vì vui mừng.
Tễ Tiêu thấy mọi người đứng tại chỗ khen ngợi, ho khan: “Trận pháp này lâu năm không tu sửa, mau đi đi thôi.”
Vài Trận Phù Sư tiến lên do nhìn: “Quả thật, không chống đỡ được lâu, chúng ta đi thôi!”
Các đệ tử tuy môn phái khác nhau, nhưng trải qua hai ngày chung sống, cũng có vài phần tình nghĩa sóng vai chiến đấu, tinh tinh tương tích, hành trình trong bí cảnh sắp kết thúc, thầm cảm khái muôn vàn.
“Non xanh còn đó, nước biếc chảy dài, sau này gặp lại!”
“Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, sẽ còn gặp lại!”
Bọn họ giống như đúng đến khiêu chiến với Mạnh Tuyết Lý, tự giác xếp hàng, không ai chen lấn. Cảnh giới thấp hơn đứng hàng đầu, cảnh giới cao đứng sau cùng.
Trong ánh sáng chói lọi của trận pháp và trăm hoa nở rộ, bóng người các tu sĩ trẻ tuổi lục tục biến mất. Mạnh Tuyết Lý cảm thấy thanh thản, áp lực đè nặng trên vai được gỡ xuống, thở phào nhẹ nhõm.
Thôi Cảnh cùng vài đệ tử Hàn Sơn, và tiểu đội Kinh Địch xếp cuối cùng.
Tễ Tiêu nói với Thôi Cảnh: “Chăm sóc sư phụ ngươi cho tốt.”
Thôi Cảnh cảm thấy khó hiểu, nhưng chưa kịp hỏi, đã bị truyền tống đi.
Đám Kinh Địch đứng lên trận pháp, còn không quên cười nhạo Thôi Cảnh:”Ha ha, Tiếu sư đệ thật biết chiếm tiện nghi của người khác!”
Ánh sáng của trận pháp dần dần ảm đạm, Lưu Kính sắc mặt thay đổi: “Không ổn rồi, các ngươi mau tới đây!”
Từ Tam Sơn cùng Trịnh Mộc cưỡi trên lưng hổ, tiết kiệm không gian: “Mọi người chen chúc một chút!”
Mạnh Tuyết Lý lại cười cười, vẫy tay với bọn họ.
Kinh Địch vội la lên: “Tuyết Lý, ngươi không đi cùng với chúng ta sao?”
Tống Thiển Ý: “Ngươi đi cùng chúng ta, mới an toàn nhất.”
Nàng vốn nghĩ rằng, tập hợp mọi người cùng nhau rời khỏi bí cảnh, là cách thức Mạnh Tuyết Lý phá cuộc. Dưới con mắt nhiều người, âm mưu quỷ kế không tiện thi triển.
Mạnh Tuyết Lý lắc đầu, lui ra sau hai bước: “Yên tâm đi.”
Gió xuân thổi qua, hoa rơi lả tả. Trận pháp tắt ánh sáng, trừ Tiếu Đình Vân và Mạnh Tuyết Lý, toàn bộ đệ tử dự thi đều đã rời đi.
Bên cạnh dòng suối, Tước Tiên Minh đang dùng yêu hỏa nướng cá, xung quanh đều là xương cá, hắn trông thấy hào quang trân pháp sáng lên, biết rằng mọi chuyện sắp kết thúc.
Khổng tước ngồi trong gió ấm hoàng hôn, khi nắng chiều gần tắt, mới nhanh nhẹn bay về, rơi xuống trước người Mạnh Tuyết Lý và Tiếu Đình Vân.
Tước Tiên Minh: “Giải quyết xong?”
Mạnh Tuyết Lý gật đầu, tâm tình không tệ.
Tước Tiên Minh cho y một quyền: “Được rồi, bây giờ hai ta nhắc tới chuyện chính!”
Mạnh Tuyết Lý: “Chờ một chút!”
Y sợ Tước Tiên Minh nói ra mấy lời kinh thế hãi tục, hùa dọa đệ tử, vội vàng liếc nhìn sắc mặt của Tiếu Đình Vân, có chút khó xử: “Ta biết ngươi ngũ giác nhạy bén, nhưng lần này…”
Tễ Tiêu nhìn tiểu đạo lữ muốn nói chuyện riêng với bạn, cảm thấy y linh động đáng yêu, thần sắc liền nhu hòa cười nói: “Ngươi đi đi, ta không nghe.”
Mạnh Tuyết Lý vui vẻ nghĩ, thật hiểu chuyện. Có đứa con ngoan như vậy, còn yêu cầu gì hơn, bèn cùng khổng tước đi xa: “Bây giờ có thể nói rồi.”
“Ta vốn tới đây để nói với ngươi, Linh Sơn Đại Vương hung ác tàn bạo, khiến yêu giới tiếng oán than dậy đất, yêu tâm di động, ngũ đại yêu tướng dưới trướng hắn, hiện nay đã có hai tên giương cờ làm phản, tự lập làm vương. Hắn còn chuẩn bị ở Phong Nguyệt Thành tổ chức “Vạn yêu đại hội”, lần này chính là cơ hội tốt để chúng ta báo thù rửa hận, ta tới đón ngươi trở về yêu giới, sau đó chúng ta liên hiệp với hai phản vương, lẻn vào Vạn yêu đại hội, giết cho Linh Sơn Đại Vương trở tay không kịp! Nhưng bây giờ có cách càng tốt, càng ổn thỏa hơn, cho nên những thứ này cũng không quan trọng…” Tước Tiên Minh khoác vai y, tránh xa khỏi Tiếu Đình Vân, nói nhỏ: “Tất cả mọi chuyện, hai ta đều nghĩ giống nhau đi!”
Mạnh Tuyết Lý nghe chuyện xảy ra ở yêu giới, thù cũ lúc trước như cách một đời, hỏi: “Ngươi nghĩ thế nào?”
Tước Tiên Minh: “Còn có thể thế nào, ngươi cho rằng ta ngu lắm à!”
Mạnh Tuyết Lý: “Ừm?”
Hai người đi ra vườn hoa, mặt trời rơi xuống phía tay, giữa vùng hoang dã là cảnh tưởng đổ nát thê lương, tiếng gió nghẹn ngào.
Tước Tiên Minh không biết chuyện về “Chiếu Ảnh Kính”, đắc ý tha hồ tưởng tượng:
“Chúng ta cứu những đệ tử này, chính là bước đầu tiên trong hùng đồ nghiệp bá! Đợi bí cảnh kết thúc, ngươi thanh danh đại chấn, uy vọng đang thịnh, lại kế thừa Sơ Không Vô Nhai của Tễ Tiêu, địa vị ở Hàn Sơn Kiếm Phái chắc chắn cao cả, có thể so với Chưởng môn. Đệ tử hôm nay được ngươi chỉ điểm, trợ giúp cũng phải cảm tạ ngươi, đợi những đệ tử này trưởng thành, ở các phái chiếm cứ một chỗ ngồi, chúng ta liền mượn danh nghĩa Hàn Sơn Kiếm Phái, liên hiệp tu hành giới nhân gian, đánh yêu giới, trả thù tuyết hận! Làm Đại Vương hai giới yêu, người!”
“Kế hoạch này vô cùng ổn, từng bước chỉ tốn thời gian, đến lúc đó, ngươi vung tay hô hào thiên hạ đi theo, hai huynh đệ chúng ta, lại giống như trước đây, không, co với trước đây càng uy phong hơn. Ba chục ngàn tiểu yêu dưới trướng Linh Sơn Đại Vương, đều phải tới bưng trà rót nước làm ấm chăn cho chúng ta! Ta nói có đúng không?”
Mạnh Tuyết Lý thầm nghĩ, rắn trời sinh máu lạnh, không làm ấm chăn được.
Tước Tiên Minh mặt mày hớn hở, Mạnh Tuyết Lý không đành lòng nhìn hắn: “Ta cứu bọn họ, bởi vì đây là bí cảnh Tễ Tiêu mở ra, hôm nay Tễ Tiêu không có ở đây, ta cũng nên phụ trách với biến cổ xảy ra trong bí cảnh. Lúc có người không tuân thủ quy tắc, bảo đảm người tuân thủ quy tắc được an toàn, không phải muốn lợi dụng bọn họ, những thứ ngươi nói, ta chưa từng nghĩ đến. Ta còn có chuyện cần làm.”
Lúc bí cảnh mở ra, Hồ Tứ cho vời y lên vân thuyền, nói mục đích y tới Hãn Hải bí cảnh không đơn thuần. Từ trên ý nghĩa nào đó mà nói, ngược lại cũng không oan uổng y.
Nụ cười của Tước Tiên Minh dần dần cứng ngắc, kinh ngạc nhìn Mạnh Tuyết Lý, giống như lần đầu tiên quen biết y vậy.
Hôm đại tang của Tễ Tiêu, Mạnh Tuyết Lý đã từng nói, không muốn trở lại yêu giới, Tước Tiên Minh nghe tai này lọt tai kia, trong tiềm thức vẫn cho rằng, Tuyết Sơn Đại Vương sẽ trở lại.
“Ngươi nói thật? Ngươi muốn làm gì?”
Mạnh Tuyết Lý thấp giọng giải thích: “Trong bí cảnh, có truyền tống trận thông với Giới Ngoại Chi Địa, thông với ao trên Trường Xuân Phong. Ta đưa Đình Vân đi rồi mới yên tâm. Còn ta….Thật ra ta cảm thấy Tễ Tiêu chưa chết. Chưa biết chừng, hắn vẫn còn ở Giới Ngoại Chi Địa, đang đợi ta đi cứu hắn, cho dù không tìm được hắn, cũng có thể lần được ít đầu mối, cách chân tướng gần hơn.”
Tước Tiên Minh không thể hiểu nổi nhíu mày: “Người đều đã chết, làm những việc đó có ý nghĩa gì? Ngươi muốn từ bỏ nghiệp lớn ở yêu giới không thèm để ý, đến Giới Ngoại Chi Địa, căn bản không đáng!”
Mạnh Tuyết Lý vẻ mặt lạnh nhạt: “Bây giờ ta cầm kiếm của hắn, có đáng giá hay không, do ta định đoạt!”
Mọi cảnh tưởng tốt đẹp trong đầu Tước Tiên Minh nháy mắt tan thành mây khói, tức giận dâng trào:
“Ông đây từ vạn dặm xa xôi tới đón ngươi về, ngươi đúng là không biết phải trái! Hừ, chẳng lẽ ngươi yêu hắn? Ngươi yêu một người đã chết, còn mê muội đầu óc vì hắn.”
Mạnh Tuyết Lý nhàn nhạt nói: “Không vì tình yêu, bởi vì Tễ Tiêu không sai, hắn không nên rơi vào kết cục như vậy. Nhân gian phụ hắn, yêu giới hại ta, đồng bệnh tương liên thôi.”
“Đồng bệnh tương liên cái gì? Tuyết Sơn Đại Vương mà ta biết, có gan có hiểu biết, có tình có nghĩa, dám xông vào quỷ môn quan, có thể lên điện Lăng Tiêu, chứ không phải như ngươi bây giờ!”
Tước Tiên Minh đang bực bội, quăng ra hết mấy lời độc ác: “Ngươi từng nói “Một yêu xưng vương không phải vương, vạn yêu cúi đầu mới là vương, ta muốn nhất thống yêu giới, làm vô thượng Yêu Vương!” khi đó ngươi oai phong đến mức nào, ngươi quên hết rồi! Tễ Tiêu cho ngươi uống thuốc gì, khiến đầu óc ngươi trở thành như vậy!”
Mạnh Tuyết Lý tựa như thấy một đứa bé càn quấy, nghiêm túc nói: “A Tước, làm đại vương, không phải vì oai phong đâu.”
Tước Tiên Minh hất y ra, ngửa mặt lên trời thét dài.
Một tiếng kêu thanh lệ vang lên, vọng khắp chân trời, thật lâu không tiêu tan.
Tước Tiên Minh hóa thành yêu thân, hai cánh cuốn lên cơn lốc, không quan tâm tới Mạnh Tuyết Lý kêu gọi, bay lên trời.
Lông đuôi thật dài nháy mắt hòa vào biển mây, chỉ lưu lại một vệt sáng màu lục lam, nghiêng nghiêng cắt qua màn trời màu đỏ nhạt.
Phía tây, mặt trời lặn như máu.
Khổng tước đông nam phi, một đi không trở lại.
Nào ngờ Mạnh Tuyết Lý cũng có suy nghĩ như vậy, cho rằng mức độ thân quen của mình với Tễ Tiêu, còn không bằng Hồ Tứ.
Mọi người dưới sự hướng dẫn của Mạnh Tuyết Lý đi qua cung điện hành lang, phân hoa phất liễu. Trong bụi hoa rậm rạp, tìm thấy trận pháp khắc trên đá.
Phạm vi trận pháp không lớn, so với phổ thông truyền tống trận hơi nhỏ, mỗi lần nhiều nhất có thể đứng bốn, năm người. Nếu chỉ đứng hai người, ngược lại dư dả, giống như trận pháp dành cho hai người.
Nhưng xung quanh trận pháp cỏ dại mọc um tùm, hoa dại nở rộ, mặt đá có dây leo chết khô bám vào, phù văn trên trận không dễ nhận ra.
Mọi người di chuyển xung quanh trận pháp, có Trận Phù Sư tiến lên quan sát: “Cái này còn dùng được sao?”
Lưu Kính thử một chút:”Có thể, cần có người kích phát nó.”
Tống Thiển Ý suy nghĩ: “Mạnh trưởng lão, đây là trận pháp Kiếm Tôn thiết lập, ngươi và Kiếm Tôn khí tức tương thông, nhất định có thể kích phát trận pháp! Giống như trước đây vậy!” Tiểu đội Kinh Địch trước khi đến sân điện, Mạnh Tuyết Lý từng đại hiển thần thông, một kiếm chém hủy hai trận pháp.
Phàm là tình huống không cách nào giải thích, luôn có thể dùng tới một lý do vạn năng: Mạnh Tuyết Lý là đạo lữ của Tễ Tiêu.
Mạnh Tuyết Lý do dự nói: “Cái đó…”
Y lúng túng trong lòng, lần trước chém hỏng truyền tống trận, đơn thuần là mèo mù vớ cá rán, chính y cũng không giải thích được đã xảy ra chuyện gì, theo bản năng liếc nhìn Tiếu Đình Vân, nhưng chỉ thấy ánh mắt mang cười của Tiếu Đình Vân ở đối diện.
Y nghe thấy đệ tử truyền âm: “Địa cung có truyền tống trận thông với ao của Trường Xuân Phong, đợi lát nữa ta mang ngươi đi.”
Mạnh Tuyết Lý ngẩn ra, trong đầu nghĩ Tiếu Đình Vân giả vờ bế quan, từ Trường Xuân Phong tới đây, chắc là bằng truyền tống trận trong ao. Mình mỗi ngày ở cạnh ao, hoàn toàn không nhận ra trong ao giấu huyền cơ.
Lưu Kính nói: “Mạnh trưởng lão, ngươi chắc chắn làm được, lần này nhẹ một chút là ổn!”
Một đám đệ tử trẻ tuổi tự giác lui ra sau, hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm y.
Đối với sự mong đợi của mọi người, Mạnh Tuyết Lý cưỡi hổ khó xuống, gọi Quang Âm Bách Đại ra, nhắm mắt lại: “Vậy ta thử một chút. Không được sẽ nghĩ cách khác…”
Y thầm nghĩ, ở đâu ra “khí tức tương thông”, ta và Tễ Tiêu là đạo lữ giả, chẳng lẽ hôm nay sẽ bị lộ?
Đồng thời yên lặng cầu nguyện: “Kiếm Tôn đại nhân, nếu ngươi đang dõi theo ta, giúp ta một lần này đi!”
Tễ Tiêu theo mọi người lùi ra sau, vẻ mặt bình thản, lúc Mạnh Tuyết Lý giơ kiếm, bàn tay trong ống tay áo của hắn khẽ nhúc nhích, ngón giữa và ngón cái gập lại tương tiếp, nhẹ nhàng búng một cái, như hoa lan nở rộ.
Giúp đạo lữ ăn gian, trước lạ sau quen.
Kiếm của Mạnh Tuyết Lý chém xuống, trận pháp trên đá bỗng nhiên tỏa sáng sống lại, một chùm tia sáng màu xanh nhạt xông thẳng tới chân trời, xen lẫn trong nắng chiều chiếu rọi, mọi người thấy vậy tấm tắc lấy làm kỳ.
“Mạnh trưởng lão và Tễ Tiêu chân nhân, quả nhiên khí tức tương thông, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, không phẫn biệt lẫn nhau!”
“Đúng vậy, Sơ Không Vô Nhai, Quang Âm Bách Đại, ông trời tác hợp đến thế là cùng.”
Đôi mắt của Mạnh Tuyết Lý so với trận pháp càng thêm sáng ngời, thiếu chút nữa chảy nước mắt vì vui mừng.
Tễ Tiêu thấy mọi người đứng tại chỗ khen ngợi, ho khan: “Trận pháp này lâu năm không tu sửa, mau đi đi thôi.”
Vài Trận Phù Sư tiến lên do nhìn: “Quả thật, không chống đỡ được lâu, chúng ta đi thôi!”
Các đệ tử tuy môn phái khác nhau, nhưng trải qua hai ngày chung sống, cũng có vài phần tình nghĩa sóng vai chiến đấu, tinh tinh tương tích, hành trình trong bí cảnh sắp kết thúc, thầm cảm khái muôn vàn.
“Non xanh còn đó, nước biếc chảy dài, sau này gặp lại!”
“Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, sẽ còn gặp lại!”
Bọn họ giống như đúng đến khiêu chiến với Mạnh Tuyết Lý, tự giác xếp hàng, không ai chen lấn. Cảnh giới thấp hơn đứng hàng đầu, cảnh giới cao đứng sau cùng.
Trong ánh sáng chói lọi của trận pháp và trăm hoa nở rộ, bóng người các tu sĩ trẻ tuổi lục tục biến mất. Mạnh Tuyết Lý cảm thấy thanh thản, áp lực đè nặng trên vai được gỡ xuống, thở phào nhẹ nhõm.
Thôi Cảnh cùng vài đệ tử Hàn Sơn, và tiểu đội Kinh Địch xếp cuối cùng.
Tễ Tiêu nói với Thôi Cảnh: “Chăm sóc sư phụ ngươi cho tốt.”
Thôi Cảnh cảm thấy khó hiểu, nhưng chưa kịp hỏi, đã bị truyền tống đi.
Đám Kinh Địch đứng lên trận pháp, còn không quên cười nhạo Thôi Cảnh:”Ha ha, Tiếu sư đệ thật biết chiếm tiện nghi của người khác!”
Ánh sáng của trận pháp dần dần ảm đạm, Lưu Kính sắc mặt thay đổi: “Không ổn rồi, các ngươi mau tới đây!”
Từ Tam Sơn cùng Trịnh Mộc cưỡi trên lưng hổ, tiết kiệm không gian: “Mọi người chen chúc một chút!”
Mạnh Tuyết Lý lại cười cười, vẫy tay với bọn họ.
Kinh Địch vội la lên: “Tuyết Lý, ngươi không đi cùng với chúng ta sao?”
Tống Thiển Ý: “Ngươi đi cùng chúng ta, mới an toàn nhất.”
Nàng vốn nghĩ rằng, tập hợp mọi người cùng nhau rời khỏi bí cảnh, là cách thức Mạnh Tuyết Lý phá cuộc. Dưới con mắt nhiều người, âm mưu quỷ kế không tiện thi triển.
Mạnh Tuyết Lý lắc đầu, lui ra sau hai bước: “Yên tâm đi.”
Gió xuân thổi qua, hoa rơi lả tả. Trận pháp tắt ánh sáng, trừ Tiếu Đình Vân và Mạnh Tuyết Lý, toàn bộ đệ tử dự thi đều đã rời đi.
Bên cạnh dòng suối, Tước Tiên Minh đang dùng yêu hỏa nướng cá, xung quanh đều là xương cá, hắn trông thấy hào quang trân pháp sáng lên, biết rằng mọi chuyện sắp kết thúc.
Khổng tước ngồi trong gió ấm hoàng hôn, khi nắng chiều gần tắt, mới nhanh nhẹn bay về, rơi xuống trước người Mạnh Tuyết Lý và Tiếu Đình Vân.
Tước Tiên Minh: “Giải quyết xong?”
Mạnh Tuyết Lý gật đầu, tâm tình không tệ.
Tước Tiên Minh cho y một quyền: “Được rồi, bây giờ hai ta nhắc tới chuyện chính!”
Mạnh Tuyết Lý: “Chờ một chút!”
Y sợ Tước Tiên Minh nói ra mấy lời kinh thế hãi tục, hùa dọa đệ tử, vội vàng liếc nhìn sắc mặt của Tiếu Đình Vân, có chút khó xử: “Ta biết ngươi ngũ giác nhạy bén, nhưng lần này…”
Tễ Tiêu nhìn tiểu đạo lữ muốn nói chuyện riêng với bạn, cảm thấy y linh động đáng yêu, thần sắc liền nhu hòa cười nói: “Ngươi đi đi, ta không nghe.”
Mạnh Tuyết Lý vui vẻ nghĩ, thật hiểu chuyện. Có đứa con ngoan như vậy, còn yêu cầu gì hơn, bèn cùng khổng tước đi xa: “Bây giờ có thể nói rồi.”
“Ta vốn tới đây để nói với ngươi, Linh Sơn Đại Vương hung ác tàn bạo, khiến yêu giới tiếng oán than dậy đất, yêu tâm di động, ngũ đại yêu tướng dưới trướng hắn, hiện nay đã có hai tên giương cờ làm phản, tự lập làm vương. Hắn còn chuẩn bị ở Phong Nguyệt Thành tổ chức “Vạn yêu đại hội”, lần này chính là cơ hội tốt để chúng ta báo thù rửa hận, ta tới đón ngươi trở về yêu giới, sau đó chúng ta liên hiệp với hai phản vương, lẻn vào Vạn yêu đại hội, giết cho Linh Sơn Đại Vương trở tay không kịp! Nhưng bây giờ có cách càng tốt, càng ổn thỏa hơn, cho nên những thứ này cũng không quan trọng…” Tước Tiên Minh khoác vai y, tránh xa khỏi Tiếu Đình Vân, nói nhỏ: “Tất cả mọi chuyện, hai ta đều nghĩ giống nhau đi!”
Mạnh Tuyết Lý nghe chuyện xảy ra ở yêu giới, thù cũ lúc trước như cách một đời, hỏi: “Ngươi nghĩ thế nào?”
Tước Tiên Minh: “Còn có thể thế nào, ngươi cho rằng ta ngu lắm à!”
Mạnh Tuyết Lý: “Ừm?”
Hai người đi ra vườn hoa, mặt trời rơi xuống phía tay, giữa vùng hoang dã là cảnh tưởng đổ nát thê lương, tiếng gió nghẹn ngào.
Tước Tiên Minh không biết chuyện về “Chiếu Ảnh Kính”, đắc ý tha hồ tưởng tượng:
“Chúng ta cứu những đệ tử này, chính là bước đầu tiên trong hùng đồ nghiệp bá! Đợi bí cảnh kết thúc, ngươi thanh danh đại chấn, uy vọng đang thịnh, lại kế thừa Sơ Không Vô Nhai của Tễ Tiêu, địa vị ở Hàn Sơn Kiếm Phái chắc chắn cao cả, có thể so với Chưởng môn. Đệ tử hôm nay được ngươi chỉ điểm, trợ giúp cũng phải cảm tạ ngươi, đợi những đệ tử này trưởng thành, ở các phái chiếm cứ một chỗ ngồi, chúng ta liền mượn danh nghĩa Hàn Sơn Kiếm Phái, liên hiệp tu hành giới nhân gian, đánh yêu giới, trả thù tuyết hận! Làm Đại Vương hai giới yêu, người!”
“Kế hoạch này vô cùng ổn, từng bước chỉ tốn thời gian, đến lúc đó, ngươi vung tay hô hào thiên hạ đi theo, hai huynh đệ chúng ta, lại giống như trước đây, không, co với trước đây càng uy phong hơn. Ba chục ngàn tiểu yêu dưới trướng Linh Sơn Đại Vương, đều phải tới bưng trà rót nước làm ấm chăn cho chúng ta! Ta nói có đúng không?”
Mạnh Tuyết Lý thầm nghĩ, rắn trời sinh máu lạnh, không làm ấm chăn được.
Tước Tiên Minh mặt mày hớn hở, Mạnh Tuyết Lý không đành lòng nhìn hắn: “Ta cứu bọn họ, bởi vì đây là bí cảnh Tễ Tiêu mở ra, hôm nay Tễ Tiêu không có ở đây, ta cũng nên phụ trách với biến cổ xảy ra trong bí cảnh. Lúc có người không tuân thủ quy tắc, bảo đảm người tuân thủ quy tắc được an toàn, không phải muốn lợi dụng bọn họ, những thứ ngươi nói, ta chưa từng nghĩ đến. Ta còn có chuyện cần làm.”
Lúc bí cảnh mở ra, Hồ Tứ cho vời y lên vân thuyền, nói mục đích y tới Hãn Hải bí cảnh không đơn thuần. Từ trên ý nghĩa nào đó mà nói, ngược lại cũng không oan uổng y.
Nụ cười của Tước Tiên Minh dần dần cứng ngắc, kinh ngạc nhìn Mạnh Tuyết Lý, giống như lần đầu tiên quen biết y vậy.
Hôm đại tang của Tễ Tiêu, Mạnh Tuyết Lý đã từng nói, không muốn trở lại yêu giới, Tước Tiên Minh nghe tai này lọt tai kia, trong tiềm thức vẫn cho rằng, Tuyết Sơn Đại Vương sẽ trở lại.
“Ngươi nói thật? Ngươi muốn làm gì?”
Mạnh Tuyết Lý thấp giọng giải thích: “Trong bí cảnh, có truyền tống trận thông với Giới Ngoại Chi Địa, thông với ao trên Trường Xuân Phong. Ta đưa Đình Vân đi rồi mới yên tâm. Còn ta….Thật ra ta cảm thấy Tễ Tiêu chưa chết. Chưa biết chừng, hắn vẫn còn ở Giới Ngoại Chi Địa, đang đợi ta đi cứu hắn, cho dù không tìm được hắn, cũng có thể lần được ít đầu mối, cách chân tướng gần hơn.”
Tước Tiên Minh không thể hiểu nổi nhíu mày: “Người đều đã chết, làm những việc đó có ý nghĩa gì? Ngươi muốn từ bỏ nghiệp lớn ở yêu giới không thèm để ý, đến Giới Ngoại Chi Địa, căn bản không đáng!”
Mạnh Tuyết Lý vẻ mặt lạnh nhạt: “Bây giờ ta cầm kiếm của hắn, có đáng giá hay không, do ta định đoạt!”
Mọi cảnh tưởng tốt đẹp trong đầu Tước Tiên Minh nháy mắt tan thành mây khói, tức giận dâng trào:
“Ông đây từ vạn dặm xa xôi tới đón ngươi về, ngươi đúng là không biết phải trái! Hừ, chẳng lẽ ngươi yêu hắn? Ngươi yêu một người đã chết, còn mê muội đầu óc vì hắn.”
Mạnh Tuyết Lý nhàn nhạt nói: “Không vì tình yêu, bởi vì Tễ Tiêu không sai, hắn không nên rơi vào kết cục như vậy. Nhân gian phụ hắn, yêu giới hại ta, đồng bệnh tương liên thôi.”
“Đồng bệnh tương liên cái gì? Tuyết Sơn Đại Vương mà ta biết, có gan có hiểu biết, có tình có nghĩa, dám xông vào quỷ môn quan, có thể lên điện Lăng Tiêu, chứ không phải như ngươi bây giờ!”
Tước Tiên Minh đang bực bội, quăng ra hết mấy lời độc ác: “Ngươi từng nói “Một yêu xưng vương không phải vương, vạn yêu cúi đầu mới là vương, ta muốn nhất thống yêu giới, làm vô thượng Yêu Vương!” khi đó ngươi oai phong đến mức nào, ngươi quên hết rồi! Tễ Tiêu cho ngươi uống thuốc gì, khiến đầu óc ngươi trở thành như vậy!”
Mạnh Tuyết Lý tựa như thấy một đứa bé càn quấy, nghiêm túc nói: “A Tước, làm đại vương, không phải vì oai phong đâu.”
Tước Tiên Minh hất y ra, ngửa mặt lên trời thét dài.
Một tiếng kêu thanh lệ vang lên, vọng khắp chân trời, thật lâu không tiêu tan.
Tước Tiên Minh hóa thành yêu thân, hai cánh cuốn lên cơn lốc, không quan tâm tới Mạnh Tuyết Lý kêu gọi, bay lên trời.
Lông đuôi thật dài nháy mắt hòa vào biển mây, chỉ lưu lại một vệt sáng màu lục lam, nghiêng nghiêng cắt qua màn trời màu đỏ nhạt.
Phía tây, mặt trời lặn như máu.
Khổng tước đông nam phi, một đi không trở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.