Chương 70: Ngươi có tin không
Hảo Đại Nhất Quyển Vệ Sinh Chỉ
09/07/2020
Lưu Kính: “Hỏi rất hay! Tại sao vậy chứ?”
Cả đám nhìn Mạnh Tuyết Lý.
Tễ Tiêu cảm thấy rất khó xử. Loại cảm xúc như lúng túng này đối với hắn mà nói tương đối xa lạ, cho nên hắn chỉ khẽ mím môi, ánh mắt hướng ra xa.
Không giống Mạnh Tuyết Lý đem hai chữ “lúng túng” viết lên mặt, y mặt đỏ tới mang tai thu hồi Quang Âm Bách Đại, giống một đứa trẻ phạm sai lầm: “Ta không biết, đều là bất ngờ.”
Y chém một kiếm xuống, nhìn như tiêu sái, nhưng trong lòng chẳng hề nắm chắc. Lúc mũi kiếm tiếp xúc với Tuyệt Linh Trận, chợt nảy sinh sức mạnh bàng bạc. Giống như có người đứng sau lưng bảo vệ, nắm cổ tay y, giúp y chém xuống kiếm này.
Ánh mắt của Mạnh Tuyết Lý lướt qua mọi người, nhớ lại tình cảnh ban nãy, y nói muốn thử một chút, ai nấy đều nhường ra không gian cho y, lùi ra sau. Bây giờ nói không phải mình chém, chẳng lẽ là ma quỷ lộng hành sao?
Tễ Tiêu ho khan, không nhìn thẳng vào mắt y: “Khụ, có lẽ bởi vì ngươi là đạo lữ của Tễ Tiêu.”
Mạnh Tuyết Lý thầm nghĩ, đây là lý do vớ vẩn vạn năng gì, thân phận “đạo lữ” có thể phá hết thảy sao?
Không ngờ Tống Thiển Ý lại gật đầu: “Đúng, Kiếm Tôn bày trận, Mạnh trưởng lão là đạo lữ của Kiếm Tôn, khí tức của hai người tương thông. Có lẽ dùng kiếm khí đồng căn đồng nguyên phá trận, làm ít công to…”
Khi nàng nhắc đến “khí tức tương thông”, đồng đội lộ ra vẻ mặt hiểu rõ. Giữa đạo lữ có phương pháp song tu, khí tức của hai người hòa vào nhau, không phân biệt lẫn nhau.
“Là vậy đi?” Mạnh Tuyết Lý không tin cho lắm, lẩm bẩm: “Còn không bằng nói Tễ Tiêu trên trời có linh che chở ta.”
Tễ Tiêu thầm than, sờ soạng túi trữ vật, lấy ra hạt thông thơm nức, nhét vào tay Mạnh Tuyết Lý: “Đừng suy nghĩ nhiều, hao tâm tốn sức.”
Hắn biết Mạnh Tuyết Lý thích bảo vệ đội ngũ, khó khăn khi đơn đả độc đấu cũng theo đó mà tăng, cũng thích khen y lợi hại, giống như lúc trước hộ tống đội đào mỏ.
Hắn muốn tùy theo y, muốn đối xử tốt với y, khiến y vui vẻ, kết quả lần đầu tiên giúp người ta “ăn gian”, bởi vì thiếu kinh nghiệm mà tay chân vụng về, cuối cùng làm hỏng: Tuyệt Linh Trận, Truyền Tống Trận đều bị hủy, tiểu đạo lữ hai mắt không phát sáng nói ta lấy đức thu phục người, trái lại mặt đầy mở mịt, không biết làm sao.
Lưu Kính hỏi: “Trận cũng bị hủy rồi, cho nên chúng ta làm sao bây giờ?”
Mạnh Tuyết Lý yên lặng ăn hạt thông, không nói gì. Tễ Tiêu đáp: “Trung Ương Thành.”
Kinh Địch quan sát Tiếu Đình Vân, âm thầm dâng lên lòng phòng bị. Cặp thầy trò này của Trường Xuân Phong, tuy không có bất cứ cử chỉ hành động mập mờ nào, nhưng lại khiến hắn cảm thấy bầu không khí giữa hai người rất thân cận ăn ý, người ngoài không chen vào được. Hắn an ủi mình không thể suy nghĩ nhiều, Mạnh Tuyết Lý và Tiếu Đình Vân, chỉ là quan hệ sư đồ, bàn về danh phận, luận đạo nghĩa, đều không thể ở bên nhau được.
Hắn phản bác: “Phá hủy một cái Truyền Tống Trận mà thôi, còn ba cái nữa, chúng ta chạy tới cái kế tiếp. Theo suy đoán ban đầu, đám người Ninh Nguy khóa kín ba trận pháp, chưa biết chừng sẽ canh giữ hết ở cái cuối cùng, kiểm tra người rời khỏi bí cảnh, há miệng chờ sung.”
Tống Thiển Ý: “Sau đó thì sao? Đưa tới cửa cho người ta đánh, đánh thắng được thì đánh, đánh không lại thì chạy sao? Không gian bí cảnh rất rộng lớn, bốn trận rải rác đông tây nam bắc, cách nhau khá xa. Đối phương ngoại trừ khóa kín Truyền Tống Trận, tất nhiên còn có thủ đoạn khác, chúng ta không thể bị nắm mũi dẫn đi!” Nàng hận không thể lắc đầu hắn, nghe thử xem bên trong có phải chỉ chứa nước của Minh Nguyệt Hồ hay không, “Thi đấu đã đến hậu kỳ, người dự thi còn dư lại, hoặc đang trên đường chạy đến Truyền Tống Trận, hoặc đang ở Trung Ương Thành, chuẩn bị cho cuộc chiến cuối cùng, bọn họ cũng có quyền biết chuyện này, ta đồng ý với ý kiến của Tiếu đạo hữu.”
Kinh Địch cảm thấy suy nghĩ của nàng quá ngây thơ: “Những người dự thi khác? Tống cô tổ, chúng ta bây giờ tự thân khó bảo toàn, ngươi còn quan tâm đến những người khác làm gì?!”
Mạnh Tuyết Lý đã lấy lại tinh thần: “Phải quan tâm. Ta có một cách, đi Trung Ương Thành thôi.”
Cũng may tiểu đội của Kinh Địch thâu tóm đệ tử năm phái, khiến y không đến nỗi bế tắc tin tức. Nếu như không quan tâm, có thể tương lai kết quả xấu nhất là, trong sáu đại môn phái, đệ tử tinh anh nhất của năm phái trước khi vào bí cảnh, đã được sư phụ chỉ thị, cho nên rời khỏi bí cảnh trước ba ngày. Chỉ còn lại đệ tử Hàn Sơn, đệ tử các môn phái nhỏ, tán tu khắp nơi không biết gì cả, trở thành vật bồi táng. Đương nhiên những điều này chỉ là suy đoán của y.
Trịnh Mộc: “Vậy ta theo Mạnh trưởng lão.”
Từ Tam Sơn: “Ta cũng vậy.”
Dù sao ban nãy cũng là một kiếm phá hủy trận pháp siêu khó, là người nhiều lần dùng sự thật chứng minh võ lực tự thân, sau khi Mạnh Tuyết Lý lên tiếng, Kinh Địch và đồng đội không phản bác nữa.
Tước Tiên Minh ngồi cách đó không xa ngắm phong cảnh, thấy bọn họ thương lượng xong, chuẩn bị lên đường, mới phủi áo khoác nhảy xuống, lúc đi ngang qua Mạnh Tuyết Lý, truyền âm than thở với y: “Nhân tộc làm việc cũng phiền phức như vậy? Cứ đánh một trận không phải là được à? Ngươi ngây ngốc ở nhân gian đã lâu, toàn học thói xấu của nhân tộc!”
Mạnh Tuyết Lý an ủi hắn: “Sắp được đánh nhau rồi, đừng nóng.”
Đội ngũ lần nữa lên đường, Tễ Tiêu và Mạnh Tuyết Lý lại đi sau cùng. Đi được một đoạn, Mạnh Tuyết Lý vẫn nghi ngờ việc mình phá hủy trận pháp, đột nhiên truyền âm nói: “Đình Vân.”
“Ừm?” Tễ Tiêu quay đầu, đối diện với cặp mắt sáng ngời đong đầy mong đợi của tiểu đạo lữ, trong lòng chợt mềm mại.
“Ngươi có tin Tễ Tiêu còn sống hay không?” Mạnh Tuyết Lý lời vừa ra khỏi miệng, lập tức bổ sung:”Ta không điên.”
…
Hàn Sơn ngày xuân, mặc dù từ sườn núi trở lên băng tuyết vẫn bao phủ, nhưng sắc xanh nhiều hơn, tiếng động cũng nhiều hơn.
Thác nước, dòng suối lần nữa lưu động, mãnh thú kết thúc ngủ đông, chui ra hang động kiếm ăn, trên cành cây chim chóc kêu ríu rít, nhảy lên nhảy xuống. Bầu không khí náo nhiệt này dừng lại ở “Tĩnh Tư Cốc.”
Nơi cư ngụ của Thái Thượng trưởng lão, ở trong một sơn cốc u tịch phía sau Hàn Sơn, địa hình hơi thấp, tuyết trắng vừa tan, nhìn từ xa xanh um tươi tốt. Không giống với động phủ “Tiếp Thiên Nhai” ban đầu của Tễ Tiêu, quanh năm gió tuyết tàn phá, đóng thành băng, nhưng so với Tiếp Thiên Nhai có vẻ vắng lặng hơn.
Chưởng môn đi theo Chu Dịch, tiến vào “Nhất Tuyến Thiên”, hai bên vách núi đá lớn sụp xuống, bầu trời trên đỉnh đầu mảnh như sợi tơ. Ngày Tễ Tiêu thành thánh, Thái Thượng trưởng lão bắt đầu ẩn cư lánh đời, từ đó về sau, ra vào Tĩnh Tư Tốc chỉ còn lại con đường chật hẹp u ám này. Trên đường bao trùm kiếm ý linh hoạt kỳ ảo của Thái Thượng trưởng lão, trong lúc qua lại, thường khiến người ta cảm thấy bị đè nén. Trước đây Chưởng môn đã tới vài lần, dần dần cũng quen.
Rời khỏi Nhất Tuyến Thiên, trước mắt rộng mở thông thoáng, sắc trời sáng ngời. Nhưng trong cốc yên tĩnh đến đáng sợ, đình đài lầu các giữa non nước trống rỗng, không một bóng người.
Chưởng môn lộ vẻ nghi hoặc, bước chân chậm hơn. Chu Dịch như nhận ra nghi hoặc của hắn: “Đạo Tôn sắp tới bế quan lâu, sư đệ sư chất cũng ở hậu điện, chép kinh cầu phúc cho đạo tôn.”
Chưởng môn gật đầu. Bên cạnh Thái Thượng trưởng lão trước nay không thiếu đệ tử hầu hạ. Đa số hậu bối đều lấy trung thành tẫn hiếu làm vinh, cầu Đạo Tôn chỉ điểm. Còn như loại hiếu thuận này thể hiện như thế nào, đơn giản chính là sao chép đạo kinh, dâng hương trai giới, tĩnh tọa cầu phúc,…
Sâu trong sơn cốc, hai người quyên qua hành lang thật dài, Chu Dịch đẩy cửa điện ra: “Mời.”
Điền thờ u tịch, hai hàng trường minh đăng tỏa ánh sáng ảm đạm, cuối đại điện mành che rũ thấp. Chưởng môn bước vào trong điện, khom người hành lễ: “Đạo Tôn.”
Phía sau bức màn truyền ra giọng nói già nua: “Tiến lên.”
Chưởng môn đáp vâng, liếc mặt lại thấy vẻ mặt của Chu Dịch, phát hiện đối phương ngẩng đầu, hô hấp dồn dập. Trước nay đối phương ở trước mặt trưởng lão, luôn luôn là cúi đầu rũ mắt. Chu Dịch đang khẩn trương sao, tại sao lại khẩn trương? Chưởng môn nhìn chằm chằm bức màn, trong lúc tiến lên ba bước, bí cảnh thay đổi, Mạnh Tuyết Lý nhắc nhở, thời gian Thái Hành bế quan, sơn cốc trống không lần lượt thoáng qua trong đầu, xâu thành chuỗi.
Hắn nổi lên cảnh giác, đột nhiên xoay người rút kiếm: “Ngươi!”
“Soạt!”
Động tác của Chu Dịch nhanh hơn so với hắn xoay người lại, trường kiếm của Chưởng môn mới ra khỏi vỏ một nửa, kiếm khí tán loạn, ôm bụng từ từ ngã quỵ.
Một cái cán muỗng đâm thủng chân nguyên hộ thể, chưa vào bụng, máu tươi chảy ra như suối.
Cùng thời khắc đó, tất cả trường minh đăng vụt sáng, cả tòa đại điện bỗng chốc sáng choang. Gạch lưu lý dưới chân Chưởng môn lạnh lẽo thấu xương, loáng thoáng ánh sáng tím quỷ quyệt của trận pháp, bao phủ lấy thân hình hắn.
Bóng người phía sau tấm màn đứng lên, uy áp to lớn như sóng biển dâng trào của Hóa Thần Cảnh cũng theo đó mà đến, bao trùm đại diện. Bóng dáng của hắn chiếu vào tấm màn, có vẻ cao lớn dị thường.
Chưởng môn quỳ xuống đất. Cái muỗng ngắn kia đúng là thần binh, được gia trì bằng mấy đạo thần thôn, phủ mấy tầng trận văn, khí tức lạnh lẽo nháy mắt xông đến, cắn nát chân nguyên trong cơ thể hắn.
Hắn nhanh chóng hiểu rõ ràng tất cả, lửa giận dâng trào nghẹn ở trong lòng: “Tuyệt Linh Trận của Vụ Ẩn Quan? Kiếm khí của Minh Nguyệt Hồ? Đạo Tôn chẳng lẽ già đến hồ đồ rồi? Cấu kết ngoại địch, chẳng khác gì tự giết mình!”
Chu Dịch từ trên cao nhìn hắn, vẻ mặt hờ hững: “Ngươi vẫn ngu xuẩn như vậy.” Vì để vừa nhanh vừa chính xác, hắn thậm chí không dùng trường kiếm của mình, không biết đã luyện tập trước biết bao lần, hắn biết phải ra tay là trúng, tranh thủ một cái chớp mắt, quyết không thể để cho đối phương có thời gian phát ra tín hiệu cảnh báo, hoặc vận dụng Hàn Sơn đại trận.
Chu Dịch: “Đạo Tôn có lệnh, giao mắt trận ra đây, tha cho ngươi một mạng. Ngươi đang ở trong Tuyệt Linh Trận, giữ lại mắt trận cũng vô dụng.”
Ngoài suy đoán của hắn, trong mắt đối phương thoáng qua sự sửng sốt, tức giận, hối hận, phức tạp các loại cảm xúc, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại:
“Thứ cho ta khó mà tuân theo. Hàn Sơn hộ sơn đại trận là gốc rễ của môn phái, là thứ quan trọng để ngăn địch, mắt trận do các đời Chưởng môn bảo quản.”
Nếu như nói hộ sơn đại trận là vô số ổ khóa nối liền với nhau, tạo thành bình phong che chở bảo vệ Hàn Sơn, mắt trận chính là chìa khóa mở khóa. Có mắt trận trong tay, trong phạm vi Hàn Sơn, có thể điều khiển trận pháp bảo vệ, công kích ngoại địch. Nói cách khác, nếu Thái Thượng trưởng lão lấy được mắt trận, năm phong chủ còn lại không phục, hắn có thể dùng trận pháp công kích các phong chủ, đến lúc đó Hàn Sơn nhất định nội loạn.
Chu Dịch lộ vẻ trào phúng, ngạo nghễ nói: “Các đời Chưởng môn bảo quản? Kiến Vi, ngươi cho rằng tại sao Tễ Tiêu nâng đỡ ngươi thành Chưởng môn? Năm đó lứa đệ tử chúng ta, thiên tài lớp lớp. Bàn về thông minh cơ trí, ngươi không bằng Viên Tử Diệp; bàn về kiến thức đảm đương, ngươi không bằng Tiền Dự Chi; bàn về kiếm thuật cao minh, ngươi thậm chí không bằng ta…Ngươi có tài đức gì làm Chưởng môn Hàn Sơn?”
Viên Tử Diệp là tục danh của Tử Yên phong chủ. Sau khi nhân gian và Ma giới đại chiến kết thúc, Hàn Sơn tổn thất thảm trọng, Chưởng môn và các phong chủ, đều do Tễ Tiêu nâng đỡ nhậm chức.
Chưởng môn thầm nghĩ, Viên Tử Diệp si mê đánh bài, Tiền Dự Chi thích buôn bán, Hàn Sơn cũng không thể có một Chưởng môn ham mê cờ bạc hoặc làm gian thương, còn như ngươi, không nói cũng thế.
Hắn hỏi ngược lại: “Ngươi nói ta mọi mặt không bằng, ta thừa nhận, nhưng ngươi cảm thấy ta không xứng làm Chưởng môn? Khi Kiếm Tôn còn sống, từng nói Chưởng môn Hàn Sơn phải lấy đại cuộc làm trọng, lấy tuân theo môn quy làm đầu, mọi ham muốn suy nghĩ cá nhân phải để sau cùng. Ngươi chiếu lương tâm mà nói, nhiều năm qua, ta có từng dùng quyền lực để mưu lợi riêng, làm chuyện ác, có lỗi với Thái Hành Đạo Tôn, có lỗi với Hoài Thủy Chu gia các ngươi?”
Chu Dịch giống như nghe được chuyện cười: “Đừng lừa mình dối người. Hàn Sơn môn quy cái gì? Đều là gia quy của Tễ Tiêu. Tễ Tiêu thấy ngươi ngây thơ ngu xuẩn nhất, dễ dàng thao túng, hắn nói gì ngươi cũng tin, cho nên mới để ngươi làm Chưởng môn, nhân tiện thay hắn điều khiển Hàn Sơn. Tễ Tiêu không thích quyền lực? Hắn chỉ đang dối trá mà thôi.”
Chưởng môn thở dài, không tiếp tục tranh cãi, lắc đầu nói: “Không phải như vậy.”
Nhưng Tễ Tiêu đã qua đời, năm đó tại sao lại nâng đỡ Kiến Vi chân nhân làm Chưởng môn, cũng không người đối chừng.
Chu Dịch nhiều năm tích tụ, đang định tiếp tục châm chọc, bỗng nhiên im bặt. Bởi vì cuối đại điện, bóng người cao lớn sau tấm màn đã tiến về phía trước hai bước, một bàn tay gầy gò vén mành lên.
Thái Hành bước ra khỏi tấm màn, Chưởng môn gắt gao nhìn chắm chằm hắn.
Thái Hành Đạo Tôn thở dài nói:”Kiến Vi, ta nhìn ngươi từ nhỏ lớn lên, quả thực không đành lòng giết ngươi. “Kiến vi tri trứ”, đạo hiệu của ngươi, là năm đó ta lấy, ngươi đừng ép ta.”
(KIẾN VI TRÍ TRỨ: thấy mầm biết cây (nhìn sự vật khi nó mới xuất hiện, có thể đoán biết tương lai của nó))
Cả đám nhìn Mạnh Tuyết Lý.
Tễ Tiêu cảm thấy rất khó xử. Loại cảm xúc như lúng túng này đối với hắn mà nói tương đối xa lạ, cho nên hắn chỉ khẽ mím môi, ánh mắt hướng ra xa.
Không giống Mạnh Tuyết Lý đem hai chữ “lúng túng” viết lên mặt, y mặt đỏ tới mang tai thu hồi Quang Âm Bách Đại, giống một đứa trẻ phạm sai lầm: “Ta không biết, đều là bất ngờ.”
Y chém một kiếm xuống, nhìn như tiêu sái, nhưng trong lòng chẳng hề nắm chắc. Lúc mũi kiếm tiếp xúc với Tuyệt Linh Trận, chợt nảy sinh sức mạnh bàng bạc. Giống như có người đứng sau lưng bảo vệ, nắm cổ tay y, giúp y chém xuống kiếm này.
Ánh mắt của Mạnh Tuyết Lý lướt qua mọi người, nhớ lại tình cảnh ban nãy, y nói muốn thử một chút, ai nấy đều nhường ra không gian cho y, lùi ra sau. Bây giờ nói không phải mình chém, chẳng lẽ là ma quỷ lộng hành sao?
Tễ Tiêu ho khan, không nhìn thẳng vào mắt y: “Khụ, có lẽ bởi vì ngươi là đạo lữ của Tễ Tiêu.”
Mạnh Tuyết Lý thầm nghĩ, đây là lý do vớ vẩn vạn năng gì, thân phận “đạo lữ” có thể phá hết thảy sao?
Không ngờ Tống Thiển Ý lại gật đầu: “Đúng, Kiếm Tôn bày trận, Mạnh trưởng lão là đạo lữ của Kiếm Tôn, khí tức của hai người tương thông. Có lẽ dùng kiếm khí đồng căn đồng nguyên phá trận, làm ít công to…”
Khi nàng nhắc đến “khí tức tương thông”, đồng đội lộ ra vẻ mặt hiểu rõ. Giữa đạo lữ có phương pháp song tu, khí tức của hai người hòa vào nhau, không phân biệt lẫn nhau.
“Là vậy đi?” Mạnh Tuyết Lý không tin cho lắm, lẩm bẩm: “Còn không bằng nói Tễ Tiêu trên trời có linh che chở ta.”
Tễ Tiêu thầm than, sờ soạng túi trữ vật, lấy ra hạt thông thơm nức, nhét vào tay Mạnh Tuyết Lý: “Đừng suy nghĩ nhiều, hao tâm tốn sức.”
Hắn biết Mạnh Tuyết Lý thích bảo vệ đội ngũ, khó khăn khi đơn đả độc đấu cũng theo đó mà tăng, cũng thích khen y lợi hại, giống như lúc trước hộ tống đội đào mỏ.
Hắn muốn tùy theo y, muốn đối xử tốt với y, khiến y vui vẻ, kết quả lần đầu tiên giúp người ta “ăn gian”, bởi vì thiếu kinh nghiệm mà tay chân vụng về, cuối cùng làm hỏng: Tuyệt Linh Trận, Truyền Tống Trận đều bị hủy, tiểu đạo lữ hai mắt không phát sáng nói ta lấy đức thu phục người, trái lại mặt đầy mở mịt, không biết làm sao.
Lưu Kính hỏi: “Trận cũng bị hủy rồi, cho nên chúng ta làm sao bây giờ?”
Mạnh Tuyết Lý yên lặng ăn hạt thông, không nói gì. Tễ Tiêu đáp: “Trung Ương Thành.”
Kinh Địch quan sát Tiếu Đình Vân, âm thầm dâng lên lòng phòng bị. Cặp thầy trò này của Trường Xuân Phong, tuy không có bất cứ cử chỉ hành động mập mờ nào, nhưng lại khiến hắn cảm thấy bầu không khí giữa hai người rất thân cận ăn ý, người ngoài không chen vào được. Hắn an ủi mình không thể suy nghĩ nhiều, Mạnh Tuyết Lý và Tiếu Đình Vân, chỉ là quan hệ sư đồ, bàn về danh phận, luận đạo nghĩa, đều không thể ở bên nhau được.
Hắn phản bác: “Phá hủy một cái Truyền Tống Trận mà thôi, còn ba cái nữa, chúng ta chạy tới cái kế tiếp. Theo suy đoán ban đầu, đám người Ninh Nguy khóa kín ba trận pháp, chưa biết chừng sẽ canh giữ hết ở cái cuối cùng, kiểm tra người rời khỏi bí cảnh, há miệng chờ sung.”
Tống Thiển Ý: “Sau đó thì sao? Đưa tới cửa cho người ta đánh, đánh thắng được thì đánh, đánh không lại thì chạy sao? Không gian bí cảnh rất rộng lớn, bốn trận rải rác đông tây nam bắc, cách nhau khá xa. Đối phương ngoại trừ khóa kín Truyền Tống Trận, tất nhiên còn có thủ đoạn khác, chúng ta không thể bị nắm mũi dẫn đi!” Nàng hận không thể lắc đầu hắn, nghe thử xem bên trong có phải chỉ chứa nước của Minh Nguyệt Hồ hay không, “Thi đấu đã đến hậu kỳ, người dự thi còn dư lại, hoặc đang trên đường chạy đến Truyền Tống Trận, hoặc đang ở Trung Ương Thành, chuẩn bị cho cuộc chiến cuối cùng, bọn họ cũng có quyền biết chuyện này, ta đồng ý với ý kiến của Tiếu đạo hữu.”
Kinh Địch cảm thấy suy nghĩ của nàng quá ngây thơ: “Những người dự thi khác? Tống cô tổ, chúng ta bây giờ tự thân khó bảo toàn, ngươi còn quan tâm đến những người khác làm gì?!”
Mạnh Tuyết Lý đã lấy lại tinh thần: “Phải quan tâm. Ta có một cách, đi Trung Ương Thành thôi.”
Cũng may tiểu đội của Kinh Địch thâu tóm đệ tử năm phái, khiến y không đến nỗi bế tắc tin tức. Nếu như không quan tâm, có thể tương lai kết quả xấu nhất là, trong sáu đại môn phái, đệ tử tinh anh nhất của năm phái trước khi vào bí cảnh, đã được sư phụ chỉ thị, cho nên rời khỏi bí cảnh trước ba ngày. Chỉ còn lại đệ tử Hàn Sơn, đệ tử các môn phái nhỏ, tán tu khắp nơi không biết gì cả, trở thành vật bồi táng. Đương nhiên những điều này chỉ là suy đoán của y.
Trịnh Mộc: “Vậy ta theo Mạnh trưởng lão.”
Từ Tam Sơn: “Ta cũng vậy.”
Dù sao ban nãy cũng là một kiếm phá hủy trận pháp siêu khó, là người nhiều lần dùng sự thật chứng minh võ lực tự thân, sau khi Mạnh Tuyết Lý lên tiếng, Kinh Địch và đồng đội không phản bác nữa.
Tước Tiên Minh ngồi cách đó không xa ngắm phong cảnh, thấy bọn họ thương lượng xong, chuẩn bị lên đường, mới phủi áo khoác nhảy xuống, lúc đi ngang qua Mạnh Tuyết Lý, truyền âm than thở với y: “Nhân tộc làm việc cũng phiền phức như vậy? Cứ đánh một trận không phải là được à? Ngươi ngây ngốc ở nhân gian đã lâu, toàn học thói xấu của nhân tộc!”
Mạnh Tuyết Lý an ủi hắn: “Sắp được đánh nhau rồi, đừng nóng.”
Đội ngũ lần nữa lên đường, Tễ Tiêu và Mạnh Tuyết Lý lại đi sau cùng. Đi được một đoạn, Mạnh Tuyết Lý vẫn nghi ngờ việc mình phá hủy trận pháp, đột nhiên truyền âm nói: “Đình Vân.”
“Ừm?” Tễ Tiêu quay đầu, đối diện với cặp mắt sáng ngời đong đầy mong đợi của tiểu đạo lữ, trong lòng chợt mềm mại.
“Ngươi có tin Tễ Tiêu còn sống hay không?” Mạnh Tuyết Lý lời vừa ra khỏi miệng, lập tức bổ sung:”Ta không điên.”
…
Hàn Sơn ngày xuân, mặc dù từ sườn núi trở lên băng tuyết vẫn bao phủ, nhưng sắc xanh nhiều hơn, tiếng động cũng nhiều hơn.
Thác nước, dòng suối lần nữa lưu động, mãnh thú kết thúc ngủ đông, chui ra hang động kiếm ăn, trên cành cây chim chóc kêu ríu rít, nhảy lên nhảy xuống. Bầu không khí náo nhiệt này dừng lại ở “Tĩnh Tư Cốc.”
Nơi cư ngụ của Thái Thượng trưởng lão, ở trong một sơn cốc u tịch phía sau Hàn Sơn, địa hình hơi thấp, tuyết trắng vừa tan, nhìn từ xa xanh um tươi tốt. Không giống với động phủ “Tiếp Thiên Nhai” ban đầu của Tễ Tiêu, quanh năm gió tuyết tàn phá, đóng thành băng, nhưng so với Tiếp Thiên Nhai có vẻ vắng lặng hơn.
Chưởng môn đi theo Chu Dịch, tiến vào “Nhất Tuyến Thiên”, hai bên vách núi đá lớn sụp xuống, bầu trời trên đỉnh đầu mảnh như sợi tơ. Ngày Tễ Tiêu thành thánh, Thái Thượng trưởng lão bắt đầu ẩn cư lánh đời, từ đó về sau, ra vào Tĩnh Tư Tốc chỉ còn lại con đường chật hẹp u ám này. Trên đường bao trùm kiếm ý linh hoạt kỳ ảo của Thái Thượng trưởng lão, trong lúc qua lại, thường khiến người ta cảm thấy bị đè nén. Trước đây Chưởng môn đã tới vài lần, dần dần cũng quen.
Rời khỏi Nhất Tuyến Thiên, trước mắt rộng mở thông thoáng, sắc trời sáng ngời. Nhưng trong cốc yên tĩnh đến đáng sợ, đình đài lầu các giữa non nước trống rỗng, không một bóng người.
Chưởng môn lộ vẻ nghi hoặc, bước chân chậm hơn. Chu Dịch như nhận ra nghi hoặc của hắn: “Đạo Tôn sắp tới bế quan lâu, sư đệ sư chất cũng ở hậu điện, chép kinh cầu phúc cho đạo tôn.”
Chưởng môn gật đầu. Bên cạnh Thái Thượng trưởng lão trước nay không thiếu đệ tử hầu hạ. Đa số hậu bối đều lấy trung thành tẫn hiếu làm vinh, cầu Đạo Tôn chỉ điểm. Còn như loại hiếu thuận này thể hiện như thế nào, đơn giản chính là sao chép đạo kinh, dâng hương trai giới, tĩnh tọa cầu phúc,…
Sâu trong sơn cốc, hai người quyên qua hành lang thật dài, Chu Dịch đẩy cửa điện ra: “Mời.”
Điền thờ u tịch, hai hàng trường minh đăng tỏa ánh sáng ảm đạm, cuối đại điện mành che rũ thấp. Chưởng môn bước vào trong điện, khom người hành lễ: “Đạo Tôn.”
Phía sau bức màn truyền ra giọng nói già nua: “Tiến lên.”
Chưởng môn đáp vâng, liếc mặt lại thấy vẻ mặt của Chu Dịch, phát hiện đối phương ngẩng đầu, hô hấp dồn dập. Trước nay đối phương ở trước mặt trưởng lão, luôn luôn là cúi đầu rũ mắt. Chu Dịch đang khẩn trương sao, tại sao lại khẩn trương? Chưởng môn nhìn chằm chằm bức màn, trong lúc tiến lên ba bước, bí cảnh thay đổi, Mạnh Tuyết Lý nhắc nhở, thời gian Thái Hành bế quan, sơn cốc trống không lần lượt thoáng qua trong đầu, xâu thành chuỗi.
Hắn nổi lên cảnh giác, đột nhiên xoay người rút kiếm: “Ngươi!”
“Soạt!”
Động tác của Chu Dịch nhanh hơn so với hắn xoay người lại, trường kiếm của Chưởng môn mới ra khỏi vỏ một nửa, kiếm khí tán loạn, ôm bụng từ từ ngã quỵ.
Một cái cán muỗng đâm thủng chân nguyên hộ thể, chưa vào bụng, máu tươi chảy ra như suối.
Cùng thời khắc đó, tất cả trường minh đăng vụt sáng, cả tòa đại điện bỗng chốc sáng choang. Gạch lưu lý dưới chân Chưởng môn lạnh lẽo thấu xương, loáng thoáng ánh sáng tím quỷ quyệt của trận pháp, bao phủ lấy thân hình hắn.
Bóng người phía sau tấm màn đứng lên, uy áp to lớn như sóng biển dâng trào của Hóa Thần Cảnh cũng theo đó mà đến, bao trùm đại diện. Bóng dáng của hắn chiếu vào tấm màn, có vẻ cao lớn dị thường.
Chưởng môn quỳ xuống đất. Cái muỗng ngắn kia đúng là thần binh, được gia trì bằng mấy đạo thần thôn, phủ mấy tầng trận văn, khí tức lạnh lẽo nháy mắt xông đến, cắn nát chân nguyên trong cơ thể hắn.
Hắn nhanh chóng hiểu rõ ràng tất cả, lửa giận dâng trào nghẹn ở trong lòng: “Tuyệt Linh Trận của Vụ Ẩn Quan? Kiếm khí của Minh Nguyệt Hồ? Đạo Tôn chẳng lẽ già đến hồ đồ rồi? Cấu kết ngoại địch, chẳng khác gì tự giết mình!”
Chu Dịch từ trên cao nhìn hắn, vẻ mặt hờ hững: “Ngươi vẫn ngu xuẩn như vậy.” Vì để vừa nhanh vừa chính xác, hắn thậm chí không dùng trường kiếm của mình, không biết đã luyện tập trước biết bao lần, hắn biết phải ra tay là trúng, tranh thủ một cái chớp mắt, quyết không thể để cho đối phương có thời gian phát ra tín hiệu cảnh báo, hoặc vận dụng Hàn Sơn đại trận.
Chu Dịch: “Đạo Tôn có lệnh, giao mắt trận ra đây, tha cho ngươi một mạng. Ngươi đang ở trong Tuyệt Linh Trận, giữ lại mắt trận cũng vô dụng.”
Ngoài suy đoán của hắn, trong mắt đối phương thoáng qua sự sửng sốt, tức giận, hối hận, phức tạp các loại cảm xúc, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại:
“Thứ cho ta khó mà tuân theo. Hàn Sơn hộ sơn đại trận là gốc rễ của môn phái, là thứ quan trọng để ngăn địch, mắt trận do các đời Chưởng môn bảo quản.”
Nếu như nói hộ sơn đại trận là vô số ổ khóa nối liền với nhau, tạo thành bình phong che chở bảo vệ Hàn Sơn, mắt trận chính là chìa khóa mở khóa. Có mắt trận trong tay, trong phạm vi Hàn Sơn, có thể điều khiển trận pháp bảo vệ, công kích ngoại địch. Nói cách khác, nếu Thái Thượng trưởng lão lấy được mắt trận, năm phong chủ còn lại không phục, hắn có thể dùng trận pháp công kích các phong chủ, đến lúc đó Hàn Sơn nhất định nội loạn.
Chu Dịch lộ vẻ trào phúng, ngạo nghễ nói: “Các đời Chưởng môn bảo quản? Kiến Vi, ngươi cho rằng tại sao Tễ Tiêu nâng đỡ ngươi thành Chưởng môn? Năm đó lứa đệ tử chúng ta, thiên tài lớp lớp. Bàn về thông minh cơ trí, ngươi không bằng Viên Tử Diệp; bàn về kiến thức đảm đương, ngươi không bằng Tiền Dự Chi; bàn về kiếm thuật cao minh, ngươi thậm chí không bằng ta…Ngươi có tài đức gì làm Chưởng môn Hàn Sơn?”
Viên Tử Diệp là tục danh của Tử Yên phong chủ. Sau khi nhân gian và Ma giới đại chiến kết thúc, Hàn Sơn tổn thất thảm trọng, Chưởng môn và các phong chủ, đều do Tễ Tiêu nâng đỡ nhậm chức.
Chưởng môn thầm nghĩ, Viên Tử Diệp si mê đánh bài, Tiền Dự Chi thích buôn bán, Hàn Sơn cũng không thể có một Chưởng môn ham mê cờ bạc hoặc làm gian thương, còn như ngươi, không nói cũng thế.
Hắn hỏi ngược lại: “Ngươi nói ta mọi mặt không bằng, ta thừa nhận, nhưng ngươi cảm thấy ta không xứng làm Chưởng môn? Khi Kiếm Tôn còn sống, từng nói Chưởng môn Hàn Sơn phải lấy đại cuộc làm trọng, lấy tuân theo môn quy làm đầu, mọi ham muốn suy nghĩ cá nhân phải để sau cùng. Ngươi chiếu lương tâm mà nói, nhiều năm qua, ta có từng dùng quyền lực để mưu lợi riêng, làm chuyện ác, có lỗi với Thái Hành Đạo Tôn, có lỗi với Hoài Thủy Chu gia các ngươi?”
Chu Dịch giống như nghe được chuyện cười: “Đừng lừa mình dối người. Hàn Sơn môn quy cái gì? Đều là gia quy của Tễ Tiêu. Tễ Tiêu thấy ngươi ngây thơ ngu xuẩn nhất, dễ dàng thao túng, hắn nói gì ngươi cũng tin, cho nên mới để ngươi làm Chưởng môn, nhân tiện thay hắn điều khiển Hàn Sơn. Tễ Tiêu không thích quyền lực? Hắn chỉ đang dối trá mà thôi.”
Chưởng môn thở dài, không tiếp tục tranh cãi, lắc đầu nói: “Không phải như vậy.”
Nhưng Tễ Tiêu đã qua đời, năm đó tại sao lại nâng đỡ Kiến Vi chân nhân làm Chưởng môn, cũng không người đối chừng.
Chu Dịch nhiều năm tích tụ, đang định tiếp tục châm chọc, bỗng nhiên im bặt. Bởi vì cuối đại điện, bóng người cao lớn sau tấm màn đã tiến về phía trước hai bước, một bàn tay gầy gò vén mành lên.
Thái Hành bước ra khỏi tấm màn, Chưởng môn gắt gao nhìn chắm chằm hắn.
Thái Hành Đạo Tôn thở dài nói:”Kiến Vi, ta nhìn ngươi từ nhỏ lớn lên, quả thực không đành lòng giết ngươi. “Kiến vi tri trứ”, đạo hiệu của ngươi, là năm đó ta lấy, ngươi đừng ép ta.”
(KIẾN VI TRÍ TRỨ: thấy mầm biết cây (nhìn sự vật khi nó mới xuất hiện, có thể đoán biết tương lai của nó))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.