Chương 115: Tuyết Sơn ấn giám
Hảo Đại Nhất Quyển Vệ Sinh Chỉ
09/07/2020
Cá sấu yêu còn chưa tỉnh rượu, hồn nhiên không biết đại họa sắp giáng xuống đầu, sáp lại gần tiểu mỹ yêu dáng vẻ thanh thuần đáng yêu kia, cười hắc hắc nói: “Ngươi tên là gì? Định hầu hạ gia thế nào?”
“Tiểu mỹ yêu” Mạnh Tuyết Lý hỏi nhỏ: “Hôm nay ngươi kiếm bộn?”
“Đương nhiên, đều là bảo bối tốt từ nhân gian!” Cá sấu yêu đắc ý cười to, đang muốn khoe khoang, bỗng nhiên có một bóng đen lóe qua trước mắt, tựa như trường côn.
“Bốp!”
Trường côn hung hăng đập lên trán cá sấu yêu, ngay sau đó đau đớn truyền khắp toàn thân, cảm thấy đầu lâu như muốn nứt ra. Cá sấu yêu ăn đau, nháy mắt tỉnh rượu hiện nguyên hình, đuôi dài quăng quật, da dầy như giáp sắt, răng sắc như lưỡi kiếm, hắn há mồm định gào lên, nhưng cổ họng căng thẳng, miệng ừm ừm ô ô, kêu không thành tiếng.
Mạnh Tuyết Lý thấy “Cấm Ngôn Quyết” của Tễ Tiêu có hiệu lực, một chân dẫm lên lưng cá sấu, cầm lấy Quang Âm Bách Đại, múa may quay cuồng, đập lên đầu cá sấu.
Khoàng thời gian này y không có cơ hội ra tay, tối nay vừa vặn hoạt động gân cốt.
Cá sấu yêu bị Cấm Ngôn Quyết áp chế, có khổ không nói nên lời, bị Mạnh Tuyết Lý dẫm lên lưng, vãy đuôi khó khăn xoay mình, bị đánh trầy da sứt thịt, nước mắt nước mũi giàn giụa, mới biết mình đắc tội đại yêu, âm thầm hối hận không thôi.
Lát sau, Tễ Tiêu nói: “Được rồi.”
Cá sấu yêu nhìn về phía hắn, ánh mắt lộ vẻ cảm kích.
Tễ Tiêu lấy ra khăn lụa, giúp tiểu đạo lữ lau tay: “Nghỉ ngơi một chút. Uống nước.”
Cá sấu yêu thiếu chút nữa bất tỉnh.
Chờ Mạnh Tuyết Lý hả giận, cá sấu yêu đã sớm bị dọa sợ, sau khi giải trừ Cấm Ngôn Quyết, vẫn tê liệt nằm trên đất. Hắn run lẩy bẩy hỏi: “Các ngươi muốn làm gì? Đây là Bạch Hà Thành. Ta là Tuần thủ quan của Thủy Tinh Cung, được Bạch Hà Đại Vương che chở, cho dù các ngươi là đại yêu vùng khác, cũng không thể bắt nạt yêu bản xứ chúng ta….Ai u!”
Cá sấu yêu lại bị đánh một cái, ôm đầu kêu đau, thấy đối phương mặt lộ vẻ uy hiếp, lập tức ngậm miệng.
Mạnh Tuyết Lý cười nhạt: “Cho dù là Đại Vương các ngươi mua đồ, cũng phải trả tiền!”
Cá sấu yêu đuối lý, hoảng hốt sợ sệt: “Đại yêu, đó là mèo của ngài sao?”
“Bằng không là của ngươi?”
“Không dám không dám, ta thật không biết hắn là mèo của ngài. Nếu ta mà biết, ta sẽ coi hắn như ông nội mà hầu hạ!” Cá sấu yêu vội la lên, “Bảo bối của ngài đều ở đây, ta đều trả lại hết cho ngài.”
Mạnh Tuyết Lý cười cười: “Không cần trả ta, nếu đưa cho ngươi, thì chính là của ngươi.”
Cá sấu yêu thấy nụ cười của y, như thấy ác ma: “Không phải của ta, van xin ngài đó.”
Mạnh Tuyết Lý hỏi: “Những kỳ trân nhân gian này, ngươi định xử lý thế nào?”
Cá sấu yêu không rõ ràng tính tình của y, sợ bị đánh, đành phải đáp đúng sự thật: “Cống hiến cho Bạch Hà Đại Vương, thăng quan phát tài.”
Mạnh Tuyết Lý: “Tốt lắm.”
Y lấy từ trong ngực ra một tấm giấy mỏng, ra vẻ cao thâm khó lường, “Còn có cái này, ngươi giấu ở trong hàng hóa, cống hiến cho Đại Vương của các ngươi.”
Đây là bức tranh Mạnh Tuyết Lý vẽ ở phòng ngắm cảnh của Vọng Giang Lầu, y quẹt vài ba nét bút, phác họa một hình vẽ đơn giản. Nét vẽ lên xuống, tựa như Tuyết sơn trập trùng, vừa tựa như dấu móng chân chồn nhỏ.
Cá sấu yêu nhận lấy tờ giấy, khiếp sợ nhìn hai người.
Hắn làm việc ở Thủy Tinh Cung, coi như có chút kiến thức, lúc này kinh hãi nói: “Cái, cái này là “Tuyết Sơn ấn giám”, các ngươi là thuộc hạ cũ của Tuyết Sơn Đại Vương?!”
“Ấn giám” giống như chữ ký của nhân tộc, dấu ấn kèm theo một luồng yêu khí đặc biệt, chính là ấn giám của vị Đại Vương nào đó.
Trước đây Mạnh Tuyết Lý làm Đại Vương, khi phê duyệt công văn, ban bố dụ lệnh, sẽ ấn một dấu móng chân điêu nhỏ lên, biểu thị “Đã duyệt.” Nếu như chẳng may làm việc trong lúc hóa hình, không tiện ấn dấu, sẽ vẽ ký hiệu tựa như dấu móng chân, vừa tựa như Tuyết Sơn cách điệu, thổi một chút yêu khí vào, tức thành “Tuyết Sơn ấn giám”, thấy nó như thấy đích thân Tuyết Sơn Đại Vương.
Hiện tại Mạnh Tuyết Lý làm người, không có nửa điểm yêu khí, đành phải bóp nhẹ gáy Thận thú, để nó ăn gian.
Cá sấu yêu tràn đầy sợ hãi, thầm nghĩ mình rốt cuộc đã đắc tội đại yêu có lai lịch gì, cuốn vào một bí mật động trời cỡ nào, Bạch HÀ Đại Vương định liên hiệp cùng bộ hạ cũ của Tuyết Sơn Đại Vương, lật đổ Linh Sơn Đại Vương sao?
Mạnh Tuyết Lý tiếp tục giả bộ cao thâm: “Trời sắp sáng rồi, ngươi nên đến Thủy Tinh Cung. Ngươi làm gì, ta đều biết.”
Cá sấu yêu gật đầu liên tục: “Vâng vâng. Tiểu yêu nhất định lấy công chuộc tội!”
Mạnh Tuyết Lý mới miễn cưỡng hài lòng.
Y và Tễ Tiêu tung người nhảy ra ngoài cửa sổ, áo khoác tung bay, nhẹ nhàng như diều lượn, nháy mắt biến mất trong bóng đêm.
Sáng sớm ở Bạch Hà Thành, mặt trời còn chưa lên, yêu vật qua lại thưa thớt trên đường.
Gió nhẹ thổi qua, trước cửa viện, dưới mái hiên, vô số chuông gió vỏ sò thanh thúy vang lên.
Trân Châu Lầu vừa mới mở cửa, lồng hấp lớn trong sảnh tỏa khói trắng thơm nức. Hai người mua một ít đồ ăn sáng đặc sắc của Bạch Hà Thành như sủi cảo tôm thủy tinh, mì xào gạch cua, thức ăn cá nhỏ,….bỏ hộp mang về.
Bọn họ đón gió sông mát rượi, tay cầm hộp đựng thức ăn tinh xảo, sóng vai tản bộ, chậm rãi đi về phía Vọng Giang Lầu.
“Tiểu mỹ yêu” Mạnh Tuyết Lý hỏi nhỏ: “Hôm nay ngươi kiếm bộn?”
“Đương nhiên, đều là bảo bối tốt từ nhân gian!” Cá sấu yêu đắc ý cười to, đang muốn khoe khoang, bỗng nhiên có một bóng đen lóe qua trước mắt, tựa như trường côn.
“Bốp!”
Trường côn hung hăng đập lên trán cá sấu yêu, ngay sau đó đau đớn truyền khắp toàn thân, cảm thấy đầu lâu như muốn nứt ra. Cá sấu yêu ăn đau, nháy mắt tỉnh rượu hiện nguyên hình, đuôi dài quăng quật, da dầy như giáp sắt, răng sắc như lưỡi kiếm, hắn há mồm định gào lên, nhưng cổ họng căng thẳng, miệng ừm ừm ô ô, kêu không thành tiếng.
Mạnh Tuyết Lý thấy “Cấm Ngôn Quyết” của Tễ Tiêu có hiệu lực, một chân dẫm lên lưng cá sấu, cầm lấy Quang Âm Bách Đại, múa may quay cuồng, đập lên đầu cá sấu.
Khoàng thời gian này y không có cơ hội ra tay, tối nay vừa vặn hoạt động gân cốt.
Cá sấu yêu bị Cấm Ngôn Quyết áp chế, có khổ không nói nên lời, bị Mạnh Tuyết Lý dẫm lên lưng, vãy đuôi khó khăn xoay mình, bị đánh trầy da sứt thịt, nước mắt nước mũi giàn giụa, mới biết mình đắc tội đại yêu, âm thầm hối hận không thôi.
Lát sau, Tễ Tiêu nói: “Được rồi.”
Cá sấu yêu nhìn về phía hắn, ánh mắt lộ vẻ cảm kích.
Tễ Tiêu lấy ra khăn lụa, giúp tiểu đạo lữ lau tay: “Nghỉ ngơi một chút. Uống nước.”
Cá sấu yêu thiếu chút nữa bất tỉnh.
Chờ Mạnh Tuyết Lý hả giận, cá sấu yêu đã sớm bị dọa sợ, sau khi giải trừ Cấm Ngôn Quyết, vẫn tê liệt nằm trên đất. Hắn run lẩy bẩy hỏi: “Các ngươi muốn làm gì? Đây là Bạch Hà Thành. Ta là Tuần thủ quan của Thủy Tinh Cung, được Bạch Hà Đại Vương che chở, cho dù các ngươi là đại yêu vùng khác, cũng không thể bắt nạt yêu bản xứ chúng ta….Ai u!”
Cá sấu yêu lại bị đánh một cái, ôm đầu kêu đau, thấy đối phương mặt lộ vẻ uy hiếp, lập tức ngậm miệng.
Mạnh Tuyết Lý cười nhạt: “Cho dù là Đại Vương các ngươi mua đồ, cũng phải trả tiền!”
Cá sấu yêu đuối lý, hoảng hốt sợ sệt: “Đại yêu, đó là mèo của ngài sao?”
“Bằng không là của ngươi?”
“Không dám không dám, ta thật không biết hắn là mèo của ngài. Nếu ta mà biết, ta sẽ coi hắn như ông nội mà hầu hạ!” Cá sấu yêu vội la lên, “Bảo bối của ngài đều ở đây, ta đều trả lại hết cho ngài.”
Mạnh Tuyết Lý cười cười: “Không cần trả ta, nếu đưa cho ngươi, thì chính là của ngươi.”
Cá sấu yêu thấy nụ cười của y, như thấy ác ma: “Không phải của ta, van xin ngài đó.”
Mạnh Tuyết Lý hỏi: “Những kỳ trân nhân gian này, ngươi định xử lý thế nào?”
Cá sấu yêu không rõ ràng tính tình của y, sợ bị đánh, đành phải đáp đúng sự thật: “Cống hiến cho Bạch Hà Đại Vương, thăng quan phát tài.”
Mạnh Tuyết Lý: “Tốt lắm.”
Y lấy từ trong ngực ra một tấm giấy mỏng, ra vẻ cao thâm khó lường, “Còn có cái này, ngươi giấu ở trong hàng hóa, cống hiến cho Đại Vương của các ngươi.”
Đây là bức tranh Mạnh Tuyết Lý vẽ ở phòng ngắm cảnh của Vọng Giang Lầu, y quẹt vài ba nét bút, phác họa một hình vẽ đơn giản. Nét vẽ lên xuống, tựa như Tuyết sơn trập trùng, vừa tựa như dấu móng chân chồn nhỏ.
Cá sấu yêu nhận lấy tờ giấy, khiếp sợ nhìn hai người.
Hắn làm việc ở Thủy Tinh Cung, coi như có chút kiến thức, lúc này kinh hãi nói: “Cái, cái này là “Tuyết Sơn ấn giám”, các ngươi là thuộc hạ cũ của Tuyết Sơn Đại Vương?!”
“Ấn giám” giống như chữ ký của nhân tộc, dấu ấn kèm theo một luồng yêu khí đặc biệt, chính là ấn giám của vị Đại Vương nào đó.
Trước đây Mạnh Tuyết Lý làm Đại Vương, khi phê duyệt công văn, ban bố dụ lệnh, sẽ ấn một dấu móng chân điêu nhỏ lên, biểu thị “Đã duyệt.” Nếu như chẳng may làm việc trong lúc hóa hình, không tiện ấn dấu, sẽ vẽ ký hiệu tựa như dấu móng chân, vừa tựa như Tuyết Sơn cách điệu, thổi một chút yêu khí vào, tức thành “Tuyết Sơn ấn giám”, thấy nó như thấy đích thân Tuyết Sơn Đại Vương.
Hiện tại Mạnh Tuyết Lý làm người, không có nửa điểm yêu khí, đành phải bóp nhẹ gáy Thận thú, để nó ăn gian.
Cá sấu yêu tràn đầy sợ hãi, thầm nghĩ mình rốt cuộc đã đắc tội đại yêu có lai lịch gì, cuốn vào một bí mật động trời cỡ nào, Bạch HÀ Đại Vương định liên hiệp cùng bộ hạ cũ của Tuyết Sơn Đại Vương, lật đổ Linh Sơn Đại Vương sao?
Mạnh Tuyết Lý tiếp tục giả bộ cao thâm: “Trời sắp sáng rồi, ngươi nên đến Thủy Tinh Cung. Ngươi làm gì, ta đều biết.”
Cá sấu yêu gật đầu liên tục: “Vâng vâng. Tiểu yêu nhất định lấy công chuộc tội!”
Mạnh Tuyết Lý mới miễn cưỡng hài lòng.
Y và Tễ Tiêu tung người nhảy ra ngoài cửa sổ, áo khoác tung bay, nhẹ nhàng như diều lượn, nháy mắt biến mất trong bóng đêm.
Sáng sớm ở Bạch Hà Thành, mặt trời còn chưa lên, yêu vật qua lại thưa thớt trên đường.
Gió nhẹ thổi qua, trước cửa viện, dưới mái hiên, vô số chuông gió vỏ sò thanh thúy vang lên.
Trân Châu Lầu vừa mới mở cửa, lồng hấp lớn trong sảnh tỏa khói trắng thơm nức. Hai người mua một ít đồ ăn sáng đặc sắc của Bạch Hà Thành như sủi cảo tôm thủy tinh, mì xào gạch cua, thức ăn cá nhỏ,….bỏ hộp mang về.
Bọn họ đón gió sông mát rượi, tay cầm hộp đựng thức ăn tinh xảo, sóng vai tản bộ, chậm rãi đi về phía Vọng Giang Lầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.