Chương 2
Ngã Kiến Quân Tử
08/09/2024
Người hầu trong phủ gõ cửa hai lần, Hạ Liễm mới miễn cưỡng dời ánh mắt khỏi ta.
Hắn nâng cằm ta đặt lên một nụ hôn, khẽ nói: "Ôn Ngọc, ta đi nhưng lát nữa sẽ trở lại, ta vẫn muốn nhìn thấy nàng."
"Nếu ta không gặp được nàng, nàng hãy báo cho cái hệ thống c.h.ế.t tiệt đó biết rằng."
"Nếu nàng biến mất, thế giới này sẽ loạn."
Đợi đến khi hắn rời đi, ta mới có cơ hội hỏi hệ thống:
"Chuyện gì vậy? Ta không phải sẽ được giải thoát khỏi đây sao?"
"Tại sao ta lại xuất hiện trong vòng tay của Hạ Liễm?"
"Tại sao Hạ Liễm có thể nhìn thấy ta? Chẳng phải ta đã c.h.ế.t rồi sao?"
Sau khi bị Hạ Liễm đe dọa trước lúc đi, hệ thống im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng nhận ra rằng Hạ Liễm không phải là kẻ mà bọn họ vẫn tưởng.
Vì vậy, hệ thống đơn giản giải thích:
"Không thể thoát được nữa rồi, ký chủ* à, ngươi c.h.ế.t oan uổng rồi."
(*) "Ký chủ" là một thuật ngữ thường được sử dụng trong tiểu thuyết hệ thống, đặc biệt là thể loại xuyên không, tu tiên, hoặc những câu chuyện có liên quan đến các hệ thống hỗ trợ nhân vật chính. Trong ngữ cảnh này, "ký chủ" ám chỉ người được hệ thống lựa chọn và gắn kết để thực hiện nhiệm vụ do hệ thống đề ra.
Bởi vì Hạ Liễm đã tỉnh ngộ, và hắn đã che giấu suốt bảy năm trời, tuân thủ mọi quy luật kịch bản, chỉ để đợi đến ngày ta quay về.
Hệ thống nói rằng hiện tại, toàn bộ cốt truyện đã bị xáo trộn.
Kết luận lớn nhất của nó là: "Hạ Liễm đã phát đ.i.ê.n."
Ta im lặng, nghĩ lại những gì Hạ Liễm đã làm trong bảy năm qua, khẽ gật đầu đồng ý.
"Ký chủ, nhiệm vụ của ngươi bây giờ là kiểm soát giá trị hắc hóa của nam chính."
Chính hôm nay, khi hệ thống kiểm tra lại, nó mới phát hiện ra giá trị hắc hóa của nam chính đã đạt đến đỉnh điểm.
Nói cách khác, nếu hôm nay ta không trở về, Hạ Liễm thực sự sẽ khiến thế giới này sụp đổ.
Ta hơi đau đầu nên đưa tay ôm lấy trán, trong giây tiếp theo, cơn ngứa nơi cổ họng buộc ta phải ho vài tiếng.
Máu đỏ tươi từ cổ họng trào ra, ta bất lực nhắm mắt lại.
Tại sao sau khi sống lại, ta vẫn mang thân xác tàn tạ này?
Vào buổi chiều, Hạ Liễm đã trở về, y phục màu đỏ thẫm của hắn phản chiếu những tia nắng vàng lấp lánh hắt qua cửa.
Hắn cẩn thận ôm ta lên.
"Ôn Ngọc, ta là nam chính của thế giới này, đúng không?"
Ta gật đầu, hắn gần như đã biết, có chối cãi cũng vô ích.
Trong giây tiếp theo, ta nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Hạ Liễm:
"Ôn Dao là nữ chính, vậy ta có thể g.i.ế.t nữ chính không?"
Ta nói không thể.
Nhận ra suy nghĩ của hắn, ta nắm chặt cổ tay hắn nhấn mạnh từng chữ: "Không được, Hạ Liễm, chàng không thể g.i.ế.t người."
Hạ Liễm trong nguyên bản lẽ ra phải từ một kẻ phong lưu trở thành một quyền thần hiểu rõ thế sự mà không bị thế sự làm vẩn đục.
Tác giả gần như đã khắc họa Hạ Liễm trở thành người nam nhân tốt nhất trên đời.
Thế nhưng giờ đây, hắn lại biến thành kẻ hắc hóa, miệng nói g.i.ế.t người không chớp mắt.
Hạ Liễm thấy ta kiên quyết, nhìn ta chăm chú một hồi rồi cúi xuống hôn ta.
"Được rồi, ta sẽ không g.i.ế.t người."
…
Khi ta vừa gả cho Hạ Liễm, quả thực hắn chưa từng g.i.ế.t người.
Khi ấy, việc tốt nhất mà vị công tử với phong thái lãng tử này có thể làm chính là vung tiền chuộc thân cho những cô nương nơi thanh lâu.
Sau khi trở về, hắn còn phải ủy khuất quỳ ở từ đường.
Vào ngày thành hôn với ta, chiếc mũ phượng nặng trĩu đè lên đầu khiến ta gần như không thở nổi.
Từ sáng sớm, ta vẫn chưa ăn được thứ gì, cộng thêm thân thể yếu ớt nên đến lúc bái đường trước cao đường ta đã gần như kiệt sức.
Hạ Liễm luôn nắm lấy tay ta, khi ta không chịu nổi nữa, hắn lặng lẽ đưa cho ta một miếng bánh hoa đào.
Rồi không một chút biểu hiện, hắn ôm lấy ta vào lòng, đỡ hơn nửa trọng lượng trên cơ thể ta.
"Ôn Ngọc."
"Nàng yếu đuối quá."
Giọng nói trong trẻo của thiếu niên vang lên bên tai ta.
Hắn mang theo chút dáng vẻ cợt nhả: "Nàng yếu như thế, chỉ có ta mới có thể chăm sóc tốt cho nàng được thôi."
Ban đầu, Hạ Liễm không muốn thành thân.
Hắn không phải không muốn cưới ta, mà là không muốn kết hôn.
Hắn nghĩ rằng mình còn trẻ, mới chỉ mười bảy, mười tám tuổi, bằng hữu của hắn đều chưa ai đính hôn, nên Hạ Liễm tất nhiên không muốn cưới sớm như vậy.
Chỉ là, sau khi đến gặp ta một lần, đột nhiên hắn thay đổi ý định.
Hệ thống nói trong đầu ta rằng, dù là nam chính thì cũng thích cái đẹp.
Ta tuy yếu ớt, nhưng lại là một mỹ nhân thực thụ.
Hạ Liễm thích gương mặt của ta, điều đó chẳng có gì lạ.
Nhưng ta hiểu, Hạ Liễm chỉ là động lòng trắc ẩn.
Dù chỉ là gặp gỡ thoáng qua, chưa hề quen biết, nhưng thấy người con gái mà hắn sắp cưới lại bệnh tật thế này, Hạ Liễm cũng không nỡ hủy hôn làm hỏng thanh danh của ta.
"Ngươi biết Hạ Liễm giống gì không?"
Ta uống cạn chén thuốc đắng, rồi nắm lấy viên kẹo mà Hạ Liễm vừa nhét vào tay, khẽ cười.
"Hạ Liễm giống một chú chó nhỏ với trái tim mềm yếu."
Chỉ là đáng tiếc, bảy năm trôi qua, hắn từ một chú chó nhỏ mềm lòng, đã trở thành sói con với răng nhọn và móng vuốt đẫm máu.
Hắn nâng cằm ta đặt lên một nụ hôn, khẽ nói: "Ôn Ngọc, ta đi nhưng lát nữa sẽ trở lại, ta vẫn muốn nhìn thấy nàng."
"Nếu ta không gặp được nàng, nàng hãy báo cho cái hệ thống c.h.ế.t tiệt đó biết rằng."
"Nếu nàng biến mất, thế giới này sẽ loạn."
Đợi đến khi hắn rời đi, ta mới có cơ hội hỏi hệ thống:
"Chuyện gì vậy? Ta không phải sẽ được giải thoát khỏi đây sao?"
"Tại sao ta lại xuất hiện trong vòng tay của Hạ Liễm?"
"Tại sao Hạ Liễm có thể nhìn thấy ta? Chẳng phải ta đã c.h.ế.t rồi sao?"
Sau khi bị Hạ Liễm đe dọa trước lúc đi, hệ thống im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng nhận ra rằng Hạ Liễm không phải là kẻ mà bọn họ vẫn tưởng.
Vì vậy, hệ thống đơn giản giải thích:
"Không thể thoát được nữa rồi, ký chủ* à, ngươi c.h.ế.t oan uổng rồi."
(*) "Ký chủ" là một thuật ngữ thường được sử dụng trong tiểu thuyết hệ thống, đặc biệt là thể loại xuyên không, tu tiên, hoặc những câu chuyện có liên quan đến các hệ thống hỗ trợ nhân vật chính. Trong ngữ cảnh này, "ký chủ" ám chỉ người được hệ thống lựa chọn và gắn kết để thực hiện nhiệm vụ do hệ thống đề ra.
Bởi vì Hạ Liễm đã tỉnh ngộ, và hắn đã che giấu suốt bảy năm trời, tuân thủ mọi quy luật kịch bản, chỉ để đợi đến ngày ta quay về.
Hệ thống nói rằng hiện tại, toàn bộ cốt truyện đã bị xáo trộn.
Kết luận lớn nhất của nó là: "Hạ Liễm đã phát đ.i.ê.n."
Ta im lặng, nghĩ lại những gì Hạ Liễm đã làm trong bảy năm qua, khẽ gật đầu đồng ý.
"Ký chủ, nhiệm vụ của ngươi bây giờ là kiểm soát giá trị hắc hóa của nam chính."
Chính hôm nay, khi hệ thống kiểm tra lại, nó mới phát hiện ra giá trị hắc hóa của nam chính đã đạt đến đỉnh điểm.
Nói cách khác, nếu hôm nay ta không trở về, Hạ Liễm thực sự sẽ khiến thế giới này sụp đổ.
Ta hơi đau đầu nên đưa tay ôm lấy trán, trong giây tiếp theo, cơn ngứa nơi cổ họng buộc ta phải ho vài tiếng.
Máu đỏ tươi từ cổ họng trào ra, ta bất lực nhắm mắt lại.
Tại sao sau khi sống lại, ta vẫn mang thân xác tàn tạ này?
Vào buổi chiều, Hạ Liễm đã trở về, y phục màu đỏ thẫm của hắn phản chiếu những tia nắng vàng lấp lánh hắt qua cửa.
Hắn cẩn thận ôm ta lên.
"Ôn Ngọc, ta là nam chính của thế giới này, đúng không?"
Ta gật đầu, hắn gần như đã biết, có chối cãi cũng vô ích.
Trong giây tiếp theo, ta nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Hạ Liễm:
"Ôn Dao là nữ chính, vậy ta có thể g.i.ế.t nữ chính không?"
Ta nói không thể.
Nhận ra suy nghĩ của hắn, ta nắm chặt cổ tay hắn nhấn mạnh từng chữ: "Không được, Hạ Liễm, chàng không thể g.i.ế.t người."
Hạ Liễm trong nguyên bản lẽ ra phải từ một kẻ phong lưu trở thành một quyền thần hiểu rõ thế sự mà không bị thế sự làm vẩn đục.
Tác giả gần như đã khắc họa Hạ Liễm trở thành người nam nhân tốt nhất trên đời.
Thế nhưng giờ đây, hắn lại biến thành kẻ hắc hóa, miệng nói g.i.ế.t người không chớp mắt.
Hạ Liễm thấy ta kiên quyết, nhìn ta chăm chú một hồi rồi cúi xuống hôn ta.
"Được rồi, ta sẽ không g.i.ế.t người."
…
Khi ta vừa gả cho Hạ Liễm, quả thực hắn chưa từng g.i.ế.t người.
Khi ấy, việc tốt nhất mà vị công tử với phong thái lãng tử này có thể làm chính là vung tiền chuộc thân cho những cô nương nơi thanh lâu.
Sau khi trở về, hắn còn phải ủy khuất quỳ ở từ đường.
Vào ngày thành hôn với ta, chiếc mũ phượng nặng trĩu đè lên đầu khiến ta gần như không thở nổi.
Từ sáng sớm, ta vẫn chưa ăn được thứ gì, cộng thêm thân thể yếu ớt nên đến lúc bái đường trước cao đường ta đã gần như kiệt sức.
Hạ Liễm luôn nắm lấy tay ta, khi ta không chịu nổi nữa, hắn lặng lẽ đưa cho ta một miếng bánh hoa đào.
Rồi không một chút biểu hiện, hắn ôm lấy ta vào lòng, đỡ hơn nửa trọng lượng trên cơ thể ta.
"Ôn Ngọc."
"Nàng yếu đuối quá."
Giọng nói trong trẻo của thiếu niên vang lên bên tai ta.
Hắn mang theo chút dáng vẻ cợt nhả: "Nàng yếu như thế, chỉ có ta mới có thể chăm sóc tốt cho nàng được thôi."
Ban đầu, Hạ Liễm không muốn thành thân.
Hắn không phải không muốn cưới ta, mà là không muốn kết hôn.
Hắn nghĩ rằng mình còn trẻ, mới chỉ mười bảy, mười tám tuổi, bằng hữu của hắn đều chưa ai đính hôn, nên Hạ Liễm tất nhiên không muốn cưới sớm như vậy.
Chỉ là, sau khi đến gặp ta một lần, đột nhiên hắn thay đổi ý định.
Hệ thống nói trong đầu ta rằng, dù là nam chính thì cũng thích cái đẹp.
Ta tuy yếu ớt, nhưng lại là một mỹ nhân thực thụ.
Hạ Liễm thích gương mặt của ta, điều đó chẳng có gì lạ.
Nhưng ta hiểu, Hạ Liễm chỉ là động lòng trắc ẩn.
Dù chỉ là gặp gỡ thoáng qua, chưa hề quen biết, nhưng thấy người con gái mà hắn sắp cưới lại bệnh tật thế này, Hạ Liễm cũng không nỡ hủy hôn làm hỏng thanh danh của ta.
"Ngươi biết Hạ Liễm giống gì không?"
Ta uống cạn chén thuốc đắng, rồi nắm lấy viên kẹo mà Hạ Liễm vừa nhét vào tay, khẽ cười.
"Hạ Liễm giống một chú chó nhỏ với trái tim mềm yếu."
Chỉ là đáng tiếc, bảy năm trôi qua, hắn từ một chú chó nhỏ mềm lòng, đã trở thành sói con với răng nhọn và móng vuốt đẫm máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.