Chương 17
伞阿花伞大王(知乎)
10/02/2023
Cái tên Nghiêm Phong này, cờ ta còn chưa hạ mà hắn đã chiếu tướng? Đúng là chuyện tốt thì ít, chuyện xấu thì nhiều.
"Còn, còn nói gì nữa?" Ta dè dặt hỏi.
"Cầu xin bổn vương giữ đứa bé lại chứ còn nói gì được nữa?" Ngài ấy có vẻ dung dung, nhẩn nha, trên môi còn nở nụ cười: "Quân tử giúp người làm nên việc tốt [1], bổn vương cũng không hẳn là chính nhân quân tử, nhưng ngẫm chuyện của Chức Hoan, quả thật ta cũng thẹn lòng."
[1] Khổng Tử từng nói đến đạo hạnh của người quân tử: “君子成人之美, 不成人之恶。小人反是。”
Hán Việt: Quân tử thành nhân chi mỹ, bất thành nhân chi ác. Tiểu nhân phản thị.
Diễn ca:
“Quân tử nghĩ tốt cho người,
Không tìm sơ hở chê cười nhỏ nhen.
Tiểu nhân kể xấu thành quen,
Tưởng chê thiên hạ, cái khen về mình.”
Ngài nói lời ấy nghĩa là đã ngầm đồng ý chuyện này. Không ngờ người đàn ông chốn hoàng thất thủ cựu như ngài ấy lại có thể nghĩ thoáng vậy về việc nữ nhân tư tình.
"Vậy vương gia định giải quyết thế nào?" Ta hỏi.
"Bổn vương?" Ngài cười nhìn ta, còn không biết xấu hổ chớp chớp mắt, nói: "Bổn vương thấy cách nàng đưa ra cũng được. Nguyên Nguyên, cứ làm như lời nàng nói đi."
"Vậy ngài không phạt thiếp sao?" Ta không tin ngài ấy lại nhân từ đến thế!
"Sao vậy? Nàng thất vọng sao?" Ngài lườm ta, rề rà nói: "Thế thì phạt nàng một tháng tiền bổng lộc đi."
Ta phạm phải tội chết, nhưng ngài ấy lại chỉ phạt một tháng tiền. Chức Hoan và Nghiêm Phong cũng đáng tội chết, ngài ấy lại mắt nhắm mắt mở, bàn qua loa đại khái.
Ngài ấy vẫn luôn khoan dung độ lượng với người của mình như thế sao?
Với ta, ngài có tình, với Nghiêm Phong, ngài có nghĩa, là vậy sao?
Không phải!
Ta trằn trọc suốt đêm, càng nghĩ càng thấy sai! Ban ngày đúng là ta sợ quá nên không nghĩ ra được, đến giờ mới nhận ra - lời ngài ấy nói e là không kín kẽ lắm, càng để ý kĩ càng thấy có vấn đề!
Ngài ấy chỉ nói tam toạng, nửa úp nửa mở để dụ ta vào bẫy thôi. Cái người này lại còn ra vẻ khoan dung độ lượng. Đúng là khiến người ta tức điên lên được!
Ta bật dậy, nhìn ngài ấy chằm chằm. Lúc này ngài đang ngủ, ngủ rất say!
Thực sự càng nghĩ càng tức! Ta lật tung chăn ra, lay ngài ấy dậy: "Vương gia, ngài lừa thiếp?"
Ngài ấy mơ mơ màng màng, kéo ta vào lại trong chăn, lơ tơ mơ nói:"Tổ tông ơi, có chuyện gì để mai hẵng nói nhé!"
Ta nghe vậy càng tức, giơ nanh múa vuốt cắn một phát vào tay ngài, nhân lúc ngài ấy còn chưa tỉnh bèn đạp thêm cái nữa: "Cảnh Yến! Đồ khốn kiếp! Ngài lại gạt thiếp!"
Cảnh Yến kêu lên một tiếng, lúc này đã tỉnh hẳn. Ngài ngồi dậy, nhìn ta đầy kinh ngạc: "Nguyên Nguyên, nàng điên rồi sao?"
Ngài nhìn ra, đồng tử mở lớn. Ta cũng mở to mắt nhìn lại, tựa như con hổ đang rình mồi.
"Hôm qua Nghiêm Phong đúng là có gặp thiếp, nhưng khi thiếp đi rồi hắn còn chưa rời khỏi đấy. Ngay sau đó thiếp đã về tìm ngài, cả đêm đều ở bên ngài! Không lẽ nửa đêm nửa hôm hắn ta lại chui vào chăn nhận tội với ngài được sao?"
Cảnh Yến không trả lời câu hỏi của ta mà ngài nói: "Nàng nói bổn vương là gì cơ? Đồ khốn kiếp?"
"Ngài đừng có lảng sang chuyện khác!" Ta nghiến răng nhìn ngài ấy, vẻ mặt không còn kiêng dè chi nữa: "Không phải hắn chui vào trong chăn, mà ngài giày vò thiếp cả đêm, không lẽ ngài còn có sức chạy ra ngoài chuyện trò với hắn sao?"
"Nguyên Nguyên, nàng biết nàng đang nói gì không? Ôi, nghe mà thấy ngại, bổn vương còn đang đỏ mặt đây này."
Ngài ấy vẫn cười đùa cợt nhả. Ta thì nói liền một mạch muốn đứt hơi, nhưng ngài ấy hễ mở miệng lại nửa thật nửa giả, ta tức phát khóc.
"Cảnh Yến, không có ai bắt nạt người ta như ngài đâu!" Ta tủi thân khóc thút thít như dâu con mới về nhà chồng. Khi cảm thấy chắc khóc vậy cũng đạt rồi, vẫn vẻ mặt ủ rũ đáng thương ấy, ta quay sang nói: "Lúc ấy thiếp rất sợ, ngài có biết không..."
Cảnh Yến im lặng nhìn ta khóc, một lát sau mới thở dài tỏ vẻ bất lực. Ngài lấy tay áo lau nước mắt cho ta, vừa lau vừa thủ thà thủ thỉ: "Nguyên Nguyên, bổn vương sợ nàng rồi đấy, nàng học mấy trò này thế?"
Thực ra ta cũng chẳng tốn bao nhiêu nước mắt, rơm rớm để diễn cho tròn vai thôi. Ta không nhịn được lầm bầm đôi câu. Sau đó, ta kéo tay áo ngài ấy làm bộ: "Ngài chẳng nói thật được câu nào cả, ngài xấu xa quá!"
Ngài ấy cười với ta, nụ cười như thể muốn nói: Nguyên Nguyên, nàng cũng chẳng nói thật được câu nào.
Cảm giác như lời ấy thực sự vang bên tai vậy, ta có thể tưởng tượng ra khi ngài nói câu ấy giọng điệu sẽ ra sao, vẻ mặt sẽ như thế nào.
Ta hiểu ánh mắt của ngài, vì hiểu nên lại nơm nớp sợ. Ta hơi lạc giọng, nói: "Vương gia, có phải thiếp diễn hơi quá rồi không?"
Ngài ấy tức cười, cốc vào trán ta: "Nguyên Nguyên, nàng lanh lợi thật."
Ngài lại ôm ta nằm xuống, giọng điệu bình bình: "Thực ra cũng không hẳn là bổn vương gạt nàng. Trước khi vào phủ, Chức Hoan thực sự đã quen biết Nghiêm Phong. Hai người họ nhất kiến chung tình. Nhưng ông trời trêu ngươi, Chức Hoan phải nhận lệnh vào phủ."
Ta rúc vào bả vai ngài, nhỏ nhẻ hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Chiếu chỉ vừa truyền, Nghiêm Phong đã đến cầu xin ta. Ta nói không thể trái hoàng mệnh, nhưng đợi vài năm nữa, ta có thể ban Chức Hoan cho hắn." Ngài nhìn ta, hơi nghiêng người qua hôn lên đỉnh đầu ta, rồi nói tiếp: "Nghiêm Phong đi theo bổn vương, mấy năm nay cũng nhiều phen vào sinh ra tử, chịu không ít khổ cực."
"Cho nên ngài mới hứa với hắn, không đụng vào nữ nhân của hắn, đúng không?" Ta hỏi. "Ngài để Chức Hoan vào phủ, nhưng lại chưa từng đến đó, là bởi vì ngài đã hứa với Nghiêm Phong từ trước rồi. Nhưng ngài không ngờ, hai người họ tình nồng ý đậm không thể kìm nén nên đã xảy ra chuyện ngoài dự định, đúng không?"
"Nguyên Nguyên thông minh thật." Ngài cười, lại nói: "Cho nên bổn vương mới nói, có những chuyện không theo ý người. Khi đã động lòng, thì sẽ muốn ở bên người ấy ngay lập tức, một phút một giây cũng không đợi nổi."
Khi mới nghe câu ấy, ta không biết ý ngài lại sâu xa như vậy.
Một ý nghĩ chợt thoáng qua, bỗng nhiên ta cảm thấy thông suốt: "Vương gia, Nguyên Nguyên lại đành nhiều lời, ngài đừng trách thiếp không an phận nhé."
Ta nhìn ngài ấy, dè dặt hỏi: "Nghiêm Phong quen Chức Hoan, là trời xanh an bài, hay là vương gia sắp xếp?"
Ngài ấy vẫn chưa đáp, nhưng đôi mắt ánh nét cười kia đã thay ngài trả lời.
"Nguyên Nguyên, nàng đã đoán ra rồi, hà cớ còn phải hỏi?" Ngón tay ngài vuốt quanh tai ta, giọng ngài trầm xuống: "Nguyên Nguyên, Chức Hoan không phải kẻ xấu. Nhưng nếu như nàng ấy thực sự trở thành nữ nhân vương phủ, e là nàng ấy có muốn làm người tốt cũng không được."
"Còn, còn nói gì nữa?" Ta dè dặt hỏi.
"Cầu xin bổn vương giữ đứa bé lại chứ còn nói gì được nữa?" Ngài ấy có vẻ dung dung, nhẩn nha, trên môi còn nở nụ cười: "Quân tử giúp người làm nên việc tốt [1], bổn vương cũng không hẳn là chính nhân quân tử, nhưng ngẫm chuyện của Chức Hoan, quả thật ta cũng thẹn lòng."
[1] Khổng Tử từng nói đến đạo hạnh của người quân tử: “君子成人之美, 不成人之恶。小人反是。”
Hán Việt: Quân tử thành nhân chi mỹ, bất thành nhân chi ác. Tiểu nhân phản thị.
Diễn ca:
“Quân tử nghĩ tốt cho người,
Không tìm sơ hở chê cười nhỏ nhen.
Tiểu nhân kể xấu thành quen,
Tưởng chê thiên hạ, cái khen về mình.”
Ngài nói lời ấy nghĩa là đã ngầm đồng ý chuyện này. Không ngờ người đàn ông chốn hoàng thất thủ cựu như ngài ấy lại có thể nghĩ thoáng vậy về việc nữ nhân tư tình.
"Vậy vương gia định giải quyết thế nào?" Ta hỏi.
"Bổn vương?" Ngài cười nhìn ta, còn không biết xấu hổ chớp chớp mắt, nói: "Bổn vương thấy cách nàng đưa ra cũng được. Nguyên Nguyên, cứ làm như lời nàng nói đi."
"Vậy ngài không phạt thiếp sao?" Ta không tin ngài ấy lại nhân từ đến thế!
"Sao vậy? Nàng thất vọng sao?" Ngài lườm ta, rề rà nói: "Thế thì phạt nàng một tháng tiền bổng lộc đi."
Ta phạm phải tội chết, nhưng ngài ấy lại chỉ phạt một tháng tiền. Chức Hoan và Nghiêm Phong cũng đáng tội chết, ngài ấy lại mắt nhắm mắt mở, bàn qua loa đại khái.
Ngài ấy vẫn luôn khoan dung độ lượng với người của mình như thế sao?
Với ta, ngài có tình, với Nghiêm Phong, ngài có nghĩa, là vậy sao?
Không phải!
Ta trằn trọc suốt đêm, càng nghĩ càng thấy sai! Ban ngày đúng là ta sợ quá nên không nghĩ ra được, đến giờ mới nhận ra - lời ngài ấy nói e là không kín kẽ lắm, càng để ý kĩ càng thấy có vấn đề!
Ngài ấy chỉ nói tam toạng, nửa úp nửa mở để dụ ta vào bẫy thôi. Cái người này lại còn ra vẻ khoan dung độ lượng. Đúng là khiến người ta tức điên lên được!
Ta bật dậy, nhìn ngài ấy chằm chằm. Lúc này ngài đang ngủ, ngủ rất say!
Thực sự càng nghĩ càng tức! Ta lật tung chăn ra, lay ngài ấy dậy: "Vương gia, ngài lừa thiếp?"
Ngài ấy mơ mơ màng màng, kéo ta vào lại trong chăn, lơ tơ mơ nói:"Tổ tông ơi, có chuyện gì để mai hẵng nói nhé!"
Ta nghe vậy càng tức, giơ nanh múa vuốt cắn một phát vào tay ngài, nhân lúc ngài ấy còn chưa tỉnh bèn đạp thêm cái nữa: "Cảnh Yến! Đồ khốn kiếp! Ngài lại gạt thiếp!"
Cảnh Yến kêu lên một tiếng, lúc này đã tỉnh hẳn. Ngài ngồi dậy, nhìn ta đầy kinh ngạc: "Nguyên Nguyên, nàng điên rồi sao?"
Ngài nhìn ra, đồng tử mở lớn. Ta cũng mở to mắt nhìn lại, tựa như con hổ đang rình mồi.
"Hôm qua Nghiêm Phong đúng là có gặp thiếp, nhưng khi thiếp đi rồi hắn còn chưa rời khỏi đấy. Ngay sau đó thiếp đã về tìm ngài, cả đêm đều ở bên ngài! Không lẽ nửa đêm nửa hôm hắn ta lại chui vào chăn nhận tội với ngài được sao?"
Cảnh Yến không trả lời câu hỏi của ta mà ngài nói: "Nàng nói bổn vương là gì cơ? Đồ khốn kiếp?"
"Ngài đừng có lảng sang chuyện khác!" Ta nghiến răng nhìn ngài ấy, vẻ mặt không còn kiêng dè chi nữa: "Không phải hắn chui vào trong chăn, mà ngài giày vò thiếp cả đêm, không lẽ ngài còn có sức chạy ra ngoài chuyện trò với hắn sao?"
"Nguyên Nguyên, nàng biết nàng đang nói gì không? Ôi, nghe mà thấy ngại, bổn vương còn đang đỏ mặt đây này."
Ngài ấy vẫn cười đùa cợt nhả. Ta thì nói liền một mạch muốn đứt hơi, nhưng ngài ấy hễ mở miệng lại nửa thật nửa giả, ta tức phát khóc.
"Cảnh Yến, không có ai bắt nạt người ta như ngài đâu!" Ta tủi thân khóc thút thít như dâu con mới về nhà chồng. Khi cảm thấy chắc khóc vậy cũng đạt rồi, vẫn vẻ mặt ủ rũ đáng thương ấy, ta quay sang nói: "Lúc ấy thiếp rất sợ, ngài có biết không..."
Cảnh Yến im lặng nhìn ta khóc, một lát sau mới thở dài tỏ vẻ bất lực. Ngài lấy tay áo lau nước mắt cho ta, vừa lau vừa thủ thà thủ thỉ: "Nguyên Nguyên, bổn vương sợ nàng rồi đấy, nàng học mấy trò này thế?"
Thực ra ta cũng chẳng tốn bao nhiêu nước mắt, rơm rớm để diễn cho tròn vai thôi. Ta không nhịn được lầm bầm đôi câu. Sau đó, ta kéo tay áo ngài ấy làm bộ: "Ngài chẳng nói thật được câu nào cả, ngài xấu xa quá!"
Ngài ấy cười với ta, nụ cười như thể muốn nói: Nguyên Nguyên, nàng cũng chẳng nói thật được câu nào.
Cảm giác như lời ấy thực sự vang bên tai vậy, ta có thể tưởng tượng ra khi ngài nói câu ấy giọng điệu sẽ ra sao, vẻ mặt sẽ như thế nào.
Ta hiểu ánh mắt của ngài, vì hiểu nên lại nơm nớp sợ. Ta hơi lạc giọng, nói: "Vương gia, có phải thiếp diễn hơi quá rồi không?"
Ngài ấy tức cười, cốc vào trán ta: "Nguyên Nguyên, nàng lanh lợi thật."
Ngài lại ôm ta nằm xuống, giọng điệu bình bình: "Thực ra cũng không hẳn là bổn vương gạt nàng. Trước khi vào phủ, Chức Hoan thực sự đã quen biết Nghiêm Phong. Hai người họ nhất kiến chung tình. Nhưng ông trời trêu ngươi, Chức Hoan phải nhận lệnh vào phủ."
Ta rúc vào bả vai ngài, nhỏ nhẻ hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Chiếu chỉ vừa truyền, Nghiêm Phong đã đến cầu xin ta. Ta nói không thể trái hoàng mệnh, nhưng đợi vài năm nữa, ta có thể ban Chức Hoan cho hắn." Ngài nhìn ta, hơi nghiêng người qua hôn lên đỉnh đầu ta, rồi nói tiếp: "Nghiêm Phong đi theo bổn vương, mấy năm nay cũng nhiều phen vào sinh ra tử, chịu không ít khổ cực."
"Cho nên ngài mới hứa với hắn, không đụng vào nữ nhân của hắn, đúng không?" Ta hỏi. "Ngài để Chức Hoan vào phủ, nhưng lại chưa từng đến đó, là bởi vì ngài đã hứa với Nghiêm Phong từ trước rồi. Nhưng ngài không ngờ, hai người họ tình nồng ý đậm không thể kìm nén nên đã xảy ra chuyện ngoài dự định, đúng không?"
"Nguyên Nguyên thông minh thật." Ngài cười, lại nói: "Cho nên bổn vương mới nói, có những chuyện không theo ý người. Khi đã động lòng, thì sẽ muốn ở bên người ấy ngay lập tức, một phút một giây cũng không đợi nổi."
Khi mới nghe câu ấy, ta không biết ý ngài lại sâu xa như vậy.
Một ý nghĩ chợt thoáng qua, bỗng nhiên ta cảm thấy thông suốt: "Vương gia, Nguyên Nguyên lại đành nhiều lời, ngài đừng trách thiếp không an phận nhé."
Ta nhìn ngài ấy, dè dặt hỏi: "Nghiêm Phong quen Chức Hoan, là trời xanh an bài, hay là vương gia sắp xếp?"
Ngài ấy vẫn chưa đáp, nhưng đôi mắt ánh nét cười kia đã thay ngài trả lời.
"Nguyên Nguyên, nàng đã đoán ra rồi, hà cớ còn phải hỏi?" Ngón tay ngài vuốt quanh tai ta, giọng ngài trầm xuống: "Nguyên Nguyên, Chức Hoan không phải kẻ xấu. Nhưng nếu như nàng ấy thực sự trở thành nữ nhân vương phủ, e là nàng ấy có muốn làm người tốt cũng không được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.