Quyển 2 - Chương 4: Nghi hoặc đến từ cố nhân
Thái Dương Khuẩn
27/10/2022
Người nọ xoay người lại, nhìn thấy gương mặt Thanh Loan, nói: "Là ngươi."
Khi Cố Phù Du bước vào trạch tử đã gỡ mặt nạ xuống, cầm ở trên tay, lúc nãy quá mức kinh ngạc, cả người choáng váng, không nghĩ đến đeo mặt nạ lên, giờ phút này đột nhiên hoàn hồn, tựa như ý nghĩ đó vụt tắt ở trên bầu trời, kéo dài đến lúc này một trở lại trong đầu, nàng đột nhiên lấy mặt nạ chụp lên mặt, nói: "Không phải ta!"
Trai tiên sinh: "..."
Cố Phù Du: "..." Nếu như thời gian có thể quay trở lại, nàng hy vọng mình không có làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.
Nàng lặng lẽ tháo mặt nạ xuống, miễn cưỡng cười cười, nói: "Thật là trùng hợp nhe..."
Nàng nghĩ thầm trong lòng, chỉ là lại triệu hoán Chung Mị Sơ ra một lần nữa thôi, không chắc Chung Mị Sơ có thể nhận ra nàng, nhưng nàng đứng ở đây, vẫn như là có gai sau lưng, tâm trạng bất an.
Trước đó Chung Mị Sơ không có chú ý tới mình bị triệu hoán, giống như trước kia ở trên Tĩnh Đốc Sơn, lòng tràn đầy mờ mịt, lần này cũng không có ai sét đánh không kịp bịt tai điểm máu ở đầu ngón tay lên giữa trán nàng, lập khế ước với nàng, vì vậy nàng chậm rãi tỉnh hồn lại, nhìn lướt qua xung quanh, cuối cùng ánh mắt trở lại trên người Thanh Loan, nhận ra được mình bị triệu hoán đến đây.
Lúc này trong đầu Cố Phù Du hiện lên rất nhiều lời nói để che đậy sự lúng túng hiện tại, cũng nghĩ ra rất nhiều lý do, giải thích trận triệu hoán này. Nàng chuẩn bị giả bộ hồ đồ, nói nàng cũng không biết tại sao lại triệu hoán Chung Mị Sơ đến, nàng còn có thể lớn tiếng dọa người, hỏi tại sao Chung Mị Sơ lại xuất hiện trong Triệu Hoán Trận của nàng, cũng hoặc là nói triệu hoán trận pháp này là Trai tiên sinh mở.
Những lời này dâng lên, nàng há miệng, nhưng lại không thể nói ra, chết non ở trong bụng, bởi vì nàng nhìn thấy Chung Mị Sơ bình tĩnh nhìn nàng, đôi mắt kia, tựa như ánh sáng lúc bình minh, bước ra từ trong bóng tối u ám, thiên địa một đường nơi mặt trời mọc, ánh sáng rực rỡ, chói mắt sáng ngời đến nàng cảm thấy đau lòng.
Người nọ lảo đảo một bước, bờ môi mấp máy, như bị nghẹn lại, nhất thời không có phát ra tiếng, toàn thân mềm nhũn ra, lông mày buông lỏng, hai mắt đỏ hoe.
Nàng đã đi tới. Cố Phù Du lùi về phía sau, không tự kìm hãm được mà đưa mu bàn tay ra phía sau nắm chặt.
Chung Mị Sơ khàn giọng nói: "Là ngươi."
Cố Phù Du giật mình, giống như thoáng chốc bị điện giật.
Nàng biết, nàng biết lời của Chung Mị Sơ có ý gì. "Là ngươi" lúc trước, là Chung Mị Sơ đã nhận ra con Thanh Loan này, là con Thanh Loan đánh lén nàng ở trên Ly Hận Thiên, cho nên tự nhiên buột miệng thốt ra. "Là ngươi" bây giờ, Chung Mị Sơ đã phát hiện ra thân phận của nàng, không, Cố Phù Du cảm thấy nàng hẳn là chỉ suy đoán.
Chung Mị Sơ nói: "Là ngươi, có đúng không?" Giọng nói của nàng nhẹ nhàng run rẩy, biểu tình bi thương như vậy, nàng giống như đêm mưa, giống như giọt nước dễ dàng vỡ tan.
Cố Phú Du vốn muốn phủ nhận, nhưng không thể nói thành lời.
Chung Mị Sơ gọi: "A Man..."
Cố Phù Du hô hấp hơi ngưng trệ, đã không thể suy nghĩ cái gì nữa, ngơ ngác nói: "Ta, ta không phải..."
Chung Mị Sơ lại đột nhiên ngã về phía trước. Cố Phù Du cảm thấy trái tim thắt lại, cơ thể bước lên một bước phản ứng trước tiên, duỗi tay ôm lấy nàng. Hai người cách gần đến như vậy, Cố Phù Du ngửi thấy mùi máu tươi, nhìn thấy trước ngực Chung Mị Sơ có một vết máu thấm ra.
"Chung Mị Sơ!!"
Chung Mị Sơ đã ngã vào trong lòng nàng, hôn mê bất tỉnh, toàn bộ cơ thể dựa vào trên người nàng. Cố Phù Du không biết là đang hoảng loạn hay là sao, ôm nàng không thể đứng vững, thuận thế ngồi quỳ xuống đất, khi muốn ôm nàng đứng dậy lại cảm thấy mềm tay, cũng không thể lập tức bế lên.
"Trai tiên sinh!"
Cố Phù Du vỗ nhẹ mặt Chung Mị Sơ, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, mềm nhũn dựa vào trên cánh tay mình. Cố Phù Du càng cảm thấy một trận lạnh lẽo thấu xương. Trai tiên sinh bước nhanh đến. Cố Phù Du một tay đặt sau cổ Chung Mị Sơ, một tay vòng qua đầu gối nàng, do Trai tiên sinh đỡ, ôm Chung Mị Sơ lên.
Hai người ôm Chung Mị Sơ vào sương phòng gần nhất, Cố Phù Du nhẹ nhàng đặt Chung Mị Sơ lên giường, nói với Trai tiên sinh: "Trai tiên sinh, ngươi đi Vạn Dược Các gọi Tư Miểu trở về."
"Được."
"Ngươi nói nàng mang nhiều đan dược chút, ngươi, ngươi nói cho nàng, nói là Chung Mị Sơ ở đây, bị thương, nàng có chừng mực..."
Trai tiên sinh nói: "Được, ta biết, ngươi đừng gấp."
"Ta không có gấp."
Trai tiên sinh nhìn nàng một cái, không nhiều lời nữa, đi ra cửa.
Cố Phù Du ngồi ở bên giường, thăm dò thân thể nàng, chỉ cảm thấy linh lực rung chuyển, duỗi tay giải thắt lưng của nàng, muốn xem ngoại thương trên người nàng, giải cái thắt lưng kia một lúc lâu cũng không mở được, trong lòng càng buồn bực, hơi động linh lực, xé rách cái thắt lưng kia.
Cố Phù Du: "..."
Nàng nhắm mắt lại, hít thở sâu hai lần, trong lòng đã bằng phẳng lại, lúc này mới mở mắt, cởi nửa xiêm y trước ngực Chung Mị Sơ, lộ ra làn da ở ngực, xung quanh trắng như tuyết, ở giữa lại có vết sẹo màu da hình rẻ quạt, lúc này trên vết sẹo kia có thêm vài dấu móng vuốt, da tróc thịt bong, cho nên mới chảy nhiều máu như vậy.
Cố Phù Du nhìn vết sẹo, ngơ ngác đưa ngón tay đặt ở bên cạnh, cảm giác được nơi này hơi nhô ra, ánh mắt dao động, nàng rút tay về, run rẩy hít một hơi.
Hậu tri hậu giác nhớ ra nơi này có lưu trữ thuốc trị ngoại thương của Tư Miểu, nàng lấy túi trữ vật ra, đổ một hộp sứ, mở nắp hộp ra, bên trong là thuốc trị ngoại thương màu xanh lá. Nàng dùng ngón tay út lấy, bôi lên trên vết thương của Chung Mị Sơ, thuốc này có hiệu quả chữa ngoại thương, nếu miệng vết thương không có độc, không nghiêm trọng đến mức sâu đến tận xương, vậy sẽ có thể nhanh chóng kết vảy, mọc ra da non.
Vết thương này của Chung Mị Sơ nhìn qua khủng bố, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, sau khi bôi thuốc lên, miệng vết thương đã bắt đầu lành lại có thể thấy bằng mắt thường, chẳng qua khép lại nhanh như vậy, da non mọc ra, miệng vết thương có thể sẽ ngứa.
Chung Mị Sơ chưa thanh tỉnh, cau mày khẽ rên một tiếng, tay vô thức bắt lấy miệng vết thương. Cố Phù Du ấn hai cổ tay nàng lại, nói: "Không thể cào."
Chung Mị Sơ giãy giụa hai lần, không thể thoát ra, cũng liền ngoan ngoãn không giãy giụa. Bởi vì Cố Phù Du ấn hai cổ tay nàng ở hai bên, cơ thể liền cách nàng rất gần, cả ngươi chống ở phía trên nàng, ngước mắt lên liền có thể nhìn thấy môi nàng, bởi vì mất máu tái đi mà thành màu hoa anh đào, mềm mại trông thấy. Nàng dời ánh mắt đi, theo xuống trên vai nàng, y phục đã nửa cởi, xương vai xanh như cánh bướm, thú văn rồng uốn lượn trong mây đã biến mất, làn da như ngọc thạch, không có tỳ vết.
Nàng nở nụ cười nhàn nhạt, mấy phần vui mừng yên tâm, mấy phần thoải mái.
Trong miệng Chung Mị Sơ hàm hồ lẩm bẩm cái gì đó. Cố Phù Du định thần lại, lấy y phục che lại cho nàng. Chung Mị Sơ gọi trong miệng. Cố Phù Du tiếng lòng tò mò, ghé sát bên miệng nàng, nghe thấy nàng gọi: "A Man."
Tâm Cố Phù Du như bị dao đâm, đứng dậy, nhìn gương mặt nàng, trong lòng có chút chua xót dâng lên.
Nàng không biết mình đã ngồi ở bên giường bao lâu. Bên ngoài có động tĩnh, Trai tiên sinh dẫn theo một người trở lại.
Thân thể mảnh khảnh của người kia được bọc ở bên trong áo choàng lụa lớn màu đỏ, có đội mũ trùm, bóng tối chiếu xuống, chỉ thấy nửa gương mặt, cổ tay nhỏ gầy duỗi ra từ trong tay áo có đeo một chiếc vòng tay huyết đằng màu bạc khảm ngọc. Một con Tam Túc Ô lông đỏ như máu đứng ở đầu vai nàng, mở mỏ chim, cất tiếng sắc nhọn kêu lên: "A Man, A Man." Âm thanh giống như chim vẹt học nói.
Cố Phù Du đi ra ngoài: "Tư Miểu."
Tư Miểu cởi mũ trùm xuống, sắc mặt tái nhợt, một gương mặt cứng đờ như mặt người chết. Nàng đặt ngón tay lên mép gò má, khi gỡ ra, cầm trên tay một chiếc mặt nạ mỏng bằng gỗ, gương mặt thay đổi, khôi phục thành một gương mặt tú lệ, chỉ là đôi mắt kia, vẫn không có thần thái.
Tam Túc Ô trên vai nàng nói: "Đại sư tỷ đâu?"
Cố Phù Du nói: "Ở trong phòng."
Tư Diểu muốn đi vào thì Cố Phù Du nói: "Ta đi xem Cố Hoài Ưu."
Tư Miểu gật gật đầu, vào phòng. Cố Phù Du xoay người sang Trai tiên sinh nói: "Trai tiên sinh. Ngươi ở đây chăm sóc Chung Mị Sơ giúp ta, đợi nàng tỉnh... đợi nàng tỉnh lại, nếu như hỏi, ngươi liền nói ngươi triệu hoán nàng đến đây."
"Chuyện này sao lừa được nàng."
"Ngươi có thể lừa như vậy, trước thử xem."
"..."
Cố Phù Du đi về hướng Đông Uyển. Số lần nàng đến Đông Uyển có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng bước đi lại giống như ngựa quen đường cũ, bởi vì bố cục của Đông Uyển được xây dựng theo nơi ở trước đây của Cố Hoài Ưu, nàng bước đến trước một mái hiên, giải trừ trận pháp chặn đường, đẩy cửa bước vào.
Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu tới giường, người nằm trên giường gương mặt an tường, nhắm mắt lại, nếu như không phải toàn bộ da thịt có bệnh trạng tái nhợt, ngực không hề phập phồng, hầu như đều nghĩ rằng hắn chỉ đang ngủ.
Cố Phù Du nhẹ nhàng bước đến bên giường, thân thể dựa vào giường, ngồi trên bàn đạp giường, nắm tay Cố Hoài Ưu, áp gương mặt vào trong lòng bàn tay hắn, ngón tay này lạnh lẽo không có chút độ ấm, mỗi lần dựa vào, sự lạnh lẽo này đều phải đâm vào trong lòng nàng.
Khi nàng tìm được Tư Miểu mới biết là Chung Mị Sơ cứu nàng thoát ra, Tư Miểu cũng mang theo thi thể Cố Hoài Ưu ra ngoài, chỉ tiếc thi thể Cố Song Khanh bọn họ đã hỏng từ lâu. Tư Miểu không có chôn cất Cố Hoài Ưu, nàng dùng đan dược ngâm thân thể của hắn, để cho thi thể hắn có thể giữ được lâu dài, không đến mức bị hư hại.
Lúc Cố Phù Du nhìn thấy thi thể Cố Hoài Ưu, không biết là mừng rỡ như điên thế nào, nhưng mà mỗi khi đến xem Cố Hoài Ưu, nhìn thấy dáng dấp của hắn như vậy, trong lòng nàng lại càng điên cuồng.
Cố Phù Du gọi: "Ca ca." Cố Hoài Ưu dễ nói chuyện, tính tình mềm mại, khi bị nàng ức hiếp lúc nào hắn cũng cười không nói gì, nàng liền không biết lớn nhỏ, chỉ mặt kêu tên gọi hắn. Lúc đầu hắn còn trách cứ nàng, nói "gọi ca ca", nàng càng muốn làm ngược lại với hắn, hắn càng muốn nàng gọi ca ca, nàng càng không gọi, về sau, Cố Hoài Ưu cũng thuận theo nàng.
Bây giờ, nàng gọi biết bao nhiêu tiếng, hắn đều không nghe thấy.
Cố Phù Du nhìn hắn: "Ta đi qua Tam Thập Tam Trọng Thiên, Tả gia vẫn là rạng rỡ như vậy, ông trời không có mắt, không có để cho bọn họ trả giá, ta sẽ để bọn họ phải trả một cái giá thật đắt. Những gì bọn họ làm với chúng ta, ta sẽ đòi lại họ gấp trăm gấp ngàn lần."
"Ca ca, thân thể này ta chiếm được dùng rất tốt, Tả Nhạc Chi tên kia nhìn thấy ta cũng phải gọi một tiếng tiền bối, lại không có ai có thể bắt nạt ta nữa, còn có Tư Miểu, nàng ở Vạn Dược Các, lên được nhất phẩm luyện đan sư cao nhất, không ai có thể làm khó nàng, huynh không cần lo lắng." Cố Phù Du cười: "Ta nghĩ tính tình này của huynh, mặc dù nói như vậy, huynh cũng sẽ khó tránh khỏi sẽ lo lắng."
Cánh cửa cọt kẹt một tiếng bị đẩy ra. Tư Miểu đi vào, Cố Phù Du đứng dậy, hỏi: "Vết thương của nàng sao rồi?"
Tam Túc Ô kêu lên: "Ngoại thương, không nghiêm trọng lắm, uống thuốc."
Cố Phù Du cau mày nói: "Nàng là Long Vương, tu vi đã tới Phân Thần, có ai tổn thương nàng." Còn có vết thương ở ngực, chỗ đó không có hộ tâm lân, coi như không nghiêm trọng nàng cũng không thể yên tâm.
Tư Diểu nhìn về phía nàng, Tam Túc Ô lại kêu: "Nàng sắp tỉnh rồi, ngươi không đi xem nàng?"
Cố Phù Du nói: "Để Trai tiên sinh ứng phó nàng là được rồi."
Tư Diểu nói: "Trai tiên sinh ứng phó nàng không được."
Cố Phù Du: "..."
Cố Phù Du thở dài: "Ta đi qua xem xem."
Nàng trở lại ngoài sương phòng Chung Mị Sơ nghỉ ngơi, mới vừa đi vào liền nghe thấy tiếng bát sứ vỡ tan. Nàng bước qua nhìn, người quả nhiên đã tỉnh rồi, ngồi ở trên giường. Trai tiên sinh đè nàng xuống, nói: "Ôi, ngươi không thể lộn xộn, vết thương của ngươi còn chưa lành đâu."
Chung Mị Sơ lạnh lùng nói: "Nàng đâu?"
Trai tiên sinh đầu đầy mồ hôi nói: "Trời ơi, đã nói là ta triệu hoán ngươi đến, sao ngươi không chịu tin."
Tay Chung Mị Sơ chống ở bên người đều đang phát run, vẻ mặt lạnh giận, khắc chế nói: "Ngươi cho rằng ta không nhận ra là ai triệu hoán ta sao."
Cố Phù Du đi vào, kêu lên: "Trai tiên sinh."
Trai tiên sinh nhìn thấy nàng lại đây, kinh ngạc nói: "Sao ngươi lại đến đây." Không phải để cho mình yểm trợ sao.
Cố Phù Du thấy ánh mắt Chung Mị Sơ khóa trên người nàng, ánh mắt kia như thể muốn ăn nàng. Nàng nói: "Trai tiên sinh, ngươi đi ra ngoài trước đi."
Trai tiên sinh như được đại xá, thở dài một hơi: "Ta thật sự ứng phó không được." Cầm lấy quạt giấy, chạy ra ngoài.
Chung Mị Sơ nói với Cố Phù Du: "Ngươi, lại đây."
Khi Cố Phù Du bước vào trạch tử đã gỡ mặt nạ xuống, cầm ở trên tay, lúc nãy quá mức kinh ngạc, cả người choáng váng, không nghĩ đến đeo mặt nạ lên, giờ phút này đột nhiên hoàn hồn, tựa như ý nghĩ đó vụt tắt ở trên bầu trời, kéo dài đến lúc này một trở lại trong đầu, nàng đột nhiên lấy mặt nạ chụp lên mặt, nói: "Không phải ta!"
Trai tiên sinh: "..."
Cố Phù Du: "..." Nếu như thời gian có thể quay trở lại, nàng hy vọng mình không có làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.
Nàng lặng lẽ tháo mặt nạ xuống, miễn cưỡng cười cười, nói: "Thật là trùng hợp nhe..."
Nàng nghĩ thầm trong lòng, chỉ là lại triệu hoán Chung Mị Sơ ra một lần nữa thôi, không chắc Chung Mị Sơ có thể nhận ra nàng, nhưng nàng đứng ở đây, vẫn như là có gai sau lưng, tâm trạng bất an.
Trước đó Chung Mị Sơ không có chú ý tới mình bị triệu hoán, giống như trước kia ở trên Tĩnh Đốc Sơn, lòng tràn đầy mờ mịt, lần này cũng không có ai sét đánh không kịp bịt tai điểm máu ở đầu ngón tay lên giữa trán nàng, lập khế ước với nàng, vì vậy nàng chậm rãi tỉnh hồn lại, nhìn lướt qua xung quanh, cuối cùng ánh mắt trở lại trên người Thanh Loan, nhận ra được mình bị triệu hoán đến đây.
Lúc này trong đầu Cố Phù Du hiện lên rất nhiều lời nói để che đậy sự lúng túng hiện tại, cũng nghĩ ra rất nhiều lý do, giải thích trận triệu hoán này. Nàng chuẩn bị giả bộ hồ đồ, nói nàng cũng không biết tại sao lại triệu hoán Chung Mị Sơ đến, nàng còn có thể lớn tiếng dọa người, hỏi tại sao Chung Mị Sơ lại xuất hiện trong Triệu Hoán Trận của nàng, cũng hoặc là nói triệu hoán trận pháp này là Trai tiên sinh mở.
Những lời này dâng lên, nàng há miệng, nhưng lại không thể nói ra, chết non ở trong bụng, bởi vì nàng nhìn thấy Chung Mị Sơ bình tĩnh nhìn nàng, đôi mắt kia, tựa như ánh sáng lúc bình minh, bước ra từ trong bóng tối u ám, thiên địa một đường nơi mặt trời mọc, ánh sáng rực rỡ, chói mắt sáng ngời đến nàng cảm thấy đau lòng.
Người nọ lảo đảo một bước, bờ môi mấp máy, như bị nghẹn lại, nhất thời không có phát ra tiếng, toàn thân mềm nhũn ra, lông mày buông lỏng, hai mắt đỏ hoe.
Nàng đã đi tới. Cố Phù Du lùi về phía sau, không tự kìm hãm được mà đưa mu bàn tay ra phía sau nắm chặt.
Chung Mị Sơ khàn giọng nói: "Là ngươi."
Cố Phù Du giật mình, giống như thoáng chốc bị điện giật.
Nàng biết, nàng biết lời của Chung Mị Sơ có ý gì. "Là ngươi" lúc trước, là Chung Mị Sơ đã nhận ra con Thanh Loan này, là con Thanh Loan đánh lén nàng ở trên Ly Hận Thiên, cho nên tự nhiên buột miệng thốt ra. "Là ngươi" bây giờ, Chung Mị Sơ đã phát hiện ra thân phận của nàng, không, Cố Phù Du cảm thấy nàng hẳn là chỉ suy đoán.
Chung Mị Sơ nói: "Là ngươi, có đúng không?" Giọng nói của nàng nhẹ nhàng run rẩy, biểu tình bi thương như vậy, nàng giống như đêm mưa, giống như giọt nước dễ dàng vỡ tan.
Cố Phú Du vốn muốn phủ nhận, nhưng không thể nói thành lời.
Chung Mị Sơ gọi: "A Man..."
Cố Phù Du hô hấp hơi ngưng trệ, đã không thể suy nghĩ cái gì nữa, ngơ ngác nói: "Ta, ta không phải..."
Chung Mị Sơ lại đột nhiên ngã về phía trước. Cố Phù Du cảm thấy trái tim thắt lại, cơ thể bước lên một bước phản ứng trước tiên, duỗi tay ôm lấy nàng. Hai người cách gần đến như vậy, Cố Phù Du ngửi thấy mùi máu tươi, nhìn thấy trước ngực Chung Mị Sơ có một vết máu thấm ra.
"Chung Mị Sơ!!"
Chung Mị Sơ đã ngã vào trong lòng nàng, hôn mê bất tỉnh, toàn bộ cơ thể dựa vào trên người nàng. Cố Phù Du không biết là đang hoảng loạn hay là sao, ôm nàng không thể đứng vững, thuận thế ngồi quỳ xuống đất, khi muốn ôm nàng đứng dậy lại cảm thấy mềm tay, cũng không thể lập tức bế lên.
"Trai tiên sinh!"
Cố Phù Du vỗ nhẹ mặt Chung Mị Sơ, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, mềm nhũn dựa vào trên cánh tay mình. Cố Phù Du càng cảm thấy một trận lạnh lẽo thấu xương. Trai tiên sinh bước nhanh đến. Cố Phù Du một tay đặt sau cổ Chung Mị Sơ, một tay vòng qua đầu gối nàng, do Trai tiên sinh đỡ, ôm Chung Mị Sơ lên.
Hai người ôm Chung Mị Sơ vào sương phòng gần nhất, Cố Phù Du nhẹ nhàng đặt Chung Mị Sơ lên giường, nói với Trai tiên sinh: "Trai tiên sinh, ngươi đi Vạn Dược Các gọi Tư Miểu trở về."
"Được."
"Ngươi nói nàng mang nhiều đan dược chút, ngươi, ngươi nói cho nàng, nói là Chung Mị Sơ ở đây, bị thương, nàng có chừng mực..."
Trai tiên sinh nói: "Được, ta biết, ngươi đừng gấp."
"Ta không có gấp."
Trai tiên sinh nhìn nàng một cái, không nhiều lời nữa, đi ra cửa.
Cố Phù Du ngồi ở bên giường, thăm dò thân thể nàng, chỉ cảm thấy linh lực rung chuyển, duỗi tay giải thắt lưng của nàng, muốn xem ngoại thương trên người nàng, giải cái thắt lưng kia một lúc lâu cũng không mở được, trong lòng càng buồn bực, hơi động linh lực, xé rách cái thắt lưng kia.
Cố Phù Du: "..."
Nàng nhắm mắt lại, hít thở sâu hai lần, trong lòng đã bằng phẳng lại, lúc này mới mở mắt, cởi nửa xiêm y trước ngực Chung Mị Sơ, lộ ra làn da ở ngực, xung quanh trắng như tuyết, ở giữa lại có vết sẹo màu da hình rẻ quạt, lúc này trên vết sẹo kia có thêm vài dấu móng vuốt, da tróc thịt bong, cho nên mới chảy nhiều máu như vậy.
Cố Phù Du nhìn vết sẹo, ngơ ngác đưa ngón tay đặt ở bên cạnh, cảm giác được nơi này hơi nhô ra, ánh mắt dao động, nàng rút tay về, run rẩy hít một hơi.
Hậu tri hậu giác nhớ ra nơi này có lưu trữ thuốc trị ngoại thương của Tư Miểu, nàng lấy túi trữ vật ra, đổ một hộp sứ, mở nắp hộp ra, bên trong là thuốc trị ngoại thương màu xanh lá. Nàng dùng ngón tay út lấy, bôi lên trên vết thương của Chung Mị Sơ, thuốc này có hiệu quả chữa ngoại thương, nếu miệng vết thương không có độc, không nghiêm trọng đến mức sâu đến tận xương, vậy sẽ có thể nhanh chóng kết vảy, mọc ra da non.
Vết thương này của Chung Mị Sơ nhìn qua khủng bố, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, sau khi bôi thuốc lên, miệng vết thương đã bắt đầu lành lại có thể thấy bằng mắt thường, chẳng qua khép lại nhanh như vậy, da non mọc ra, miệng vết thương có thể sẽ ngứa.
Chung Mị Sơ chưa thanh tỉnh, cau mày khẽ rên một tiếng, tay vô thức bắt lấy miệng vết thương. Cố Phù Du ấn hai cổ tay nàng lại, nói: "Không thể cào."
Chung Mị Sơ giãy giụa hai lần, không thể thoát ra, cũng liền ngoan ngoãn không giãy giụa. Bởi vì Cố Phù Du ấn hai cổ tay nàng ở hai bên, cơ thể liền cách nàng rất gần, cả ngươi chống ở phía trên nàng, ngước mắt lên liền có thể nhìn thấy môi nàng, bởi vì mất máu tái đi mà thành màu hoa anh đào, mềm mại trông thấy. Nàng dời ánh mắt đi, theo xuống trên vai nàng, y phục đã nửa cởi, xương vai xanh như cánh bướm, thú văn rồng uốn lượn trong mây đã biến mất, làn da như ngọc thạch, không có tỳ vết.
Nàng nở nụ cười nhàn nhạt, mấy phần vui mừng yên tâm, mấy phần thoải mái.
Trong miệng Chung Mị Sơ hàm hồ lẩm bẩm cái gì đó. Cố Phù Du định thần lại, lấy y phục che lại cho nàng. Chung Mị Sơ gọi trong miệng. Cố Phù Du tiếng lòng tò mò, ghé sát bên miệng nàng, nghe thấy nàng gọi: "A Man."
Tâm Cố Phù Du như bị dao đâm, đứng dậy, nhìn gương mặt nàng, trong lòng có chút chua xót dâng lên.
Nàng không biết mình đã ngồi ở bên giường bao lâu. Bên ngoài có động tĩnh, Trai tiên sinh dẫn theo một người trở lại.
Thân thể mảnh khảnh của người kia được bọc ở bên trong áo choàng lụa lớn màu đỏ, có đội mũ trùm, bóng tối chiếu xuống, chỉ thấy nửa gương mặt, cổ tay nhỏ gầy duỗi ra từ trong tay áo có đeo một chiếc vòng tay huyết đằng màu bạc khảm ngọc. Một con Tam Túc Ô lông đỏ như máu đứng ở đầu vai nàng, mở mỏ chim, cất tiếng sắc nhọn kêu lên: "A Man, A Man." Âm thanh giống như chim vẹt học nói.
Cố Phù Du đi ra ngoài: "Tư Miểu."
Tư Miểu cởi mũ trùm xuống, sắc mặt tái nhợt, một gương mặt cứng đờ như mặt người chết. Nàng đặt ngón tay lên mép gò má, khi gỡ ra, cầm trên tay một chiếc mặt nạ mỏng bằng gỗ, gương mặt thay đổi, khôi phục thành một gương mặt tú lệ, chỉ là đôi mắt kia, vẫn không có thần thái.
Tam Túc Ô trên vai nàng nói: "Đại sư tỷ đâu?"
Cố Phù Du nói: "Ở trong phòng."
Tư Diểu muốn đi vào thì Cố Phù Du nói: "Ta đi xem Cố Hoài Ưu."
Tư Miểu gật gật đầu, vào phòng. Cố Phù Du xoay người sang Trai tiên sinh nói: "Trai tiên sinh. Ngươi ở đây chăm sóc Chung Mị Sơ giúp ta, đợi nàng tỉnh... đợi nàng tỉnh lại, nếu như hỏi, ngươi liền nói ngươi triệu hoán nàng đến đây."
"Chuyện này sao lừa được nàng."
"Ngươi có thể lừa như vậy, trước thử xem."
"..."
Cố Phù Du đi về hướng Đông Uyển. Số lần nàng đến Đông Uyển có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng bước đi lại giống như ngựa quen đường cũ, bởi vì bố cục của Đông Uyển được xây dựng theo nơi ở trước đây của Cố Hoài Ưu, nàng bước đến trước một mái hiên, giải trừ trận pháp chặn đường, đẩy cửa bước vào.
Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu tới giường, người nằm trên giường gương mặt an tường, nhắm mắt lại, nếu như không phải toàn bộ da thịt có bệnh trạng tái nhợt, ngực không hề phập phồng, hầu như đều nghĩ rằng hắn chỉ đang ngủ.
Cố Phù Du nhẹ nhàng bước đến bên giường, thân thể dựa vào giường, ngồi trên bàn đạp giường, nắm tay Cố Hoài Ưu, áp gương mặt vào trong lòng bàn tay hắn, ngón tay này lạnh lẽo không có chút độ ấm, mỗi lần dựa vào, sự lạnh lẽo này đều phải đâm vào trong lòng nàng.
Khi nàng tìm được Tư Miểu mới biết là Chung Mị Sơ cứu nàng thoát ra, Tư Miểu cũng mang theo thi thể Cố Hoài Ưu ra ngoài, chỉ tiếc thi thể Cố Song Khanh bọn họ đã hỏng từ lâu. Tư Miểu không có chôn cất Cố Hoài Ưu, nàng dùng đan dược ngâm thân thể của hắn, để cho thi thể hắn có thể giữ được lâu dài, không đến mức bị hư hại.
Lúc Cố Phù Du nhìn thấy thi thể Cố Hoài Ưu, không biết là mừng rỡ như điên thế nào, nhưng mà mỗi khi đến xem Cố Hoài Ưu, nhìn thấy dáng dấp của hắn như vậy, trong lòng nàng lại càng điên cuồng.
Cố Phù Du gọi: "Ca ca." Cố Hoài Ưu dễ nói chuyện, tính tình mềm mại, khi bị nàng ức hiếp lúc nào hắn cũng cười không nói gì, nàng liền không biết lớn nhỏ, chỉ mặt kêu tên gọi hắn. Lúc đầu hắn còn trách cứ nàng, nói "gọi ca ca", nàng càng muốn làm ngược lại với hắn, hắn càng muốn nàng gọi ca ca, nàng càng không gọi, về sau, Cố Hoài Ưu cũng thuận theo nàng.
Bây giờ, nàng gọi biết bao nhiêu tiếng, hắn đều không nghe thấy.
Cố Phù Du nhìn hắn: "Ta đi qua Tam Thập Tam Trọng Thiên, Tả gia vẫn là rạng rỡ như vậy, ông trời không có mắt, không có để cho bọn họ trả giá, ta sẽ để bọn họ phải trả một cái giá thật đắt. Những gì bọn họ làm với chúng ta, ta sẽ đòi lại họ gấp trăm gấp ngàn lần."
"Ca ca, thân thể này ta chiếm được dùng rất tốt, Tả Nhạc Chi tên kia nhìn thấy ta cũng phải gọi một tiếng tiền bối, lại không có ai có thể bắt nạt ta nữa, còn có Tư Miểu, nàng ở Vạn Dược Các, lên được nhất phẩm luyện đan sư cao nhất, không ai có thể làm khó nàng, huynh không cần lo lắng." Cố Phù Du cười: "Ta nghĩ tính tình này của huynh, mặc dù nói như vậy, huynh cũng sẽ khó tránh khỏi sẽ lo lắng."
Cánh cửa cọt kẹt một tiếng bị đẩy ra. Tư Miểu đi vào, Cố Phù Du đứng dậy, hỏi: "Vết thương của nàng sao rồi?"
Tam Túc Ô kêu lên: "Ngoại thương, không nghiêm trọng lắm, uống thuốc."
Cố Phù Du cau mày nói: "Nàng là Long Vương, tu vi đã tới Phân Thần, có ai tổn thương nàng." Còn có vết thương ở ngực, chỗ đó không có hộ tâm lân, coi như không nghiêm trọng nàng cũng không thể yên tâm.
Tư Diểu nhìn về phía nàng, Tam Túc Ô lại kêu: "Nàng sắp tỉnh rồi, ngươi không đi xem nàng?"
Cố Phù Du nói: "Để Trai tiên sinh ứng phó nàng là được rồi."
Tư Diểu nói: "Trai tiên sinh ứng phó nàng không được."
Cố Phù Du: "..."
Cố Phù Du thở dài: "Ta đi qua xem xem."
Nàng trở lại ngoài sương phòng Chung Mị Sơ nghỉ ngơi, mới vừa đi vào liền nghe thấy tiếng bát sứ vỡ tan. Nàng bước qua nhìn, người quả nhiên đã tỉnh rồi, ngồi ở trên giường. Trai tiên sinh đè nàng xuống, nói: "Ôi, ngươi không thể lộn xộn, vết thương của ngươi còn chưa lành đâu."
Chung Mị Sơ lạnh lùng nói: "Nàng đâu?"
Trai tiên sinh đầu đầy mồ hôi nói: "Trời ơi, đã nói là ta triệu hoán ngươi đến, sao ngươi không chịu tin."
Tay Chung Mị Sơ chống ở bên người đều đang phát run, vẻ mặt lạnh giận, khắc chế nói: "Ngươi cho rằng ta không nhận ra là ai triệu hoán ta sao."
Cố Phù Du đi vào, kêu lên: "Trai tiên sinh."
Trai tiên sinh nhìn thấy nàng lại đây, kinh ngạc nói: "Sao ngươi lại đến đây." Không phải để cho mình yểm trợ sao.
Cố Phù Du thấy ánh mắt Chung Mị Sơ khóa trên người nàng, ánh mắt kia như thể muốn ăn nàng. Nàng nói: "Trai tiên sinh, ngươi đi ra ngoài trước đi."
Trai tiên sinh như được đại xá, thở dài một hơi: "Ta thật sự ứng phó không được." Cầm lấy quạt giấy, chạy ra ngoài.
Chung Mị Sơ nói với Cố Phù Du: "Ngươi, lại đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.