Quyển 2 - Chương 28: Ta rất nhanh trở về
Thái Dương Khuẩn
14/11/2022
Ở thành Bạch Lộc một khoảng thời gian, người của thương hội đã gửi tin tức đến.
Thành Vạn Thông náo nhiệt.
Cố Phù Du trước đó đã truyền tin cho Tả Thiều Đức, nói với hắn rằng Tả Hàn Linh là đi cứu Tả Thiên Lãng chứ không phải liên minh với hắn. Nàng tin tưởng người Tả Thiều Đức xếp vào thành Bạch Lộc cũng đưa tin tức như vậy cho hắn —— Tả Viên Dung đã nhả ra, nguyện ý giải hòa, chỉ có hai nhi tử phản đối liên minh, lại thêm Tả Thiều Đức hiểu rõ chất nhi, hắn sẽ không hoài nghi, cũng có thể nghĩ đến, Tả Hàn Linh sẽ cầu viện Tam Thập Tam Trọng Thiên.
Sau khi Tam Thập Tam Trọng Thiên nhận được tin của Tả Hàn Linh, đã phái nhóm tu sĩ đầu tiên đến thành Vạn Thông. Tả Nhạc Chi lý trí bình tĩnh, vẫn chưa dự định thật sự động thủ, cũng không biểu hiện ra kiêng kỵ giao thủ với thành Vạn Thông, phái người không ít cũng không nhiều.
Hắn đến để giảng hòa. Vào lúc loạn trong giặc ngoài này, tông tộc nội đấu, cho dù là ai thắng, bị hao tổn luôn là Tả gia.
Tả Thiều Đức làm sao không hiểu, đáng tiếc càng hiểu rõ được bên trong phong vân có Thương Long, hắn chỉ có cơ hội hiện tại để đoạt vị trí tông chủ. Đợi đến khi Tả Nhạc Chi làm tan rã liên minh giữa Thanh Loan tộc và Long tộc, lại không có nỗi lo về sau, thì sẽ rảnh tay đến quản lý Nam Châu, lúc đó hắn lại muốn phản kháng, nhưng là khó khăn.
Cho nên hắn sẽ không tha cho thẻ đánh bạc Tả Thiên Lãng này, cũng sẽ không thể cho Tả Hàn Linh chất nhi này làm chuyện xấu.
Cố Phù Du nghĩ hắn có lẽ sẽ giảm lỏng Tả Hàn Linh giống như Tả Thiên Lãng, đợi đến khi đại cục đã định sẽ buông tha cho hắn, dù sao nếu Tả Hàn Linh xảy ra chuyện, Tả Thiều Đức cũng không dễ bàn giao với Tả Viên Dung.
Nào biết người Tả gia tàn nhẫn đến mức này. Tả Thiều Đức xuống tay lưu loát, trừ bỏ chất nhi, dự định đem tội danh này đẩy lên đầu Tam Thập Tam Trọng Thiên bên kia, để cho Tả Viên Dung và hắn cùng chung mối thù, không có đường lui.
Khi Cố Phù Du rời khỏi thành Vạn Thông, không chỉ phá hủy truyền tống trận pháp trong thành, cũng làm tổn hại phòng ngự trận pháp của thành trì. Ẩm Hận rơi vào trong những trận pháp kia, trận pháp là lương thực, Ẩm Hận là con mối, gặm nội bộ trận pháp thành mảnh nhỏ, bên ngoài nhìn qua giống như bình thường không thể nghi ngờ, thực chất chỉ còn là cái vỏ rỗng. Một khi đánh, choang một tiếng sụp đổ.
Lúc Tả Thiều Đức giao thủ với người của Tam Thập Tam Trọng Thiên mới phát hiện, phòng ngự trận pháp của thành trì thế nhưng yếu ớt giống như lớp băng mỏng, truyền tống trận pháp cũng bị rối tung.
Ban đầu mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay, Tả Thiều Đức dự đoán sẽ không phí sức nuốt chửng nhóm tu sĩ đầu tiên mà Tam Thập Tam Trọng Thiên đưa tới, xảy ra sự cố, nuốt là có thể nuốt vào, chỉ là làm cho bụng máu tươi đầm đìa. Nhân thủ tổn thương vượt xa dự đoán của hắn.
Đem thân binh của tông chủ cự tuyệt ở ngoài cửa, thậm chí tàn sát gần như không còn, không khó tưởng tượng được cơn tức giận của Tam Thập Tam Trọng Thiên. Tả Nhạc Chi triệu tập nhân mã lên đường chạy đến thành Vạn Thông, lần này sợ là quyết tâm.
Tả Thiều Đức thừa dịp trống rỗng này liên lạc với Cố Phù Du, bảo nàng khuyên Tả Viên Dung, dẫn nhân thủ đến thành Vạn Thông, thành bại trong một lần này.
Nàng muốn đi, nàng đương nhiên là muốn đi.
Nàng vốn có thể chờ hai hổ cắn xé, thở hổn hển, vết thương đầy rẫy, chưa kịp lấy lại tinh thần thì một lần tiêu diệt.
Nhưng nàng chờ không kịp. Tả Thiều Đức nàng muốn tự tay giết, Tả Nhạc Chi nàng cũng muốn tự tay giết. Nàng không muốn bọn họ ở nơi mà nàng không biết chết đi.
Quan trọng nhất, nàng muốn đi thu Tả Thiên Lãng, nàng không muốn vào lúc Tả Nhạc Chi giao thủ với Tả Thiều Đức ngộ sát hắn, hoặc thả hắn chạy.
Nàng không quan tâm đến được mất, miễn là Tả gia đau đến không muốn sống.
Khi rời đi, mang theo tất cả nô lệ đi. Không cần thành trì, không cần nơi trú đóng. Chỉ công không thủ, giống như sóng cuồng, hoặc là tự mình tiêu tan, hoặc là phá tan Nam Châu thành mảnh nhỏ.
Đánh hạ một tòa thành trì, hủy một tòa thành trì, hướng về tòa thành tiếp theo mà đi.
Tả gia vĩnh viễn không biết tiếp theo nàng muốn đi đâu, muốn làm gì, nơi nào sắp phải chịu tai ương, chỉ có thể ngày ngày ở bên trong đề phòng và hoảng sợ sống qua ngày.
Thật là thoải mái.
Ánh nắng ôn hòa, Cố Phù Du rời khỏi thành, đoàn người mênh mông cuồn cuộn, rất có uy thế, ngay cả phong huyết của rừng Tam Tòng cùng vì mọi người cất bước mà cúi đầu trước làn gió mát.
Cố Phù Du quay đầu nhìn thành Bạch Lộc, tòa thành trì này rời xa nô lệ và người Tả gia, chỉ còn lại tĩnh mịch và trắng xám.
Cố Phù Du thở dài trong lòng. Ban đầu nàng muốn treo thi thể của tất cả người Tả gia ở trên tháp.
Treo thành hàng, nhất định rất thú vị.
Chung Mị Sơ vẫn còn ở đây. Chuyện năm đó, Tả Viên Dung cũng không tham gia, cứ việc hắn chỉ là trốn việc, chung quy là không có nhúng tay.
Nàng nghĩ thầm, vẫn là quên đi.
Buổi trưa đến Đồ Sơn, tòa sơn mạch này vắt ngang ở giữa hai thành, cùng thành Vạn Thông và thành Bạch Lộc hình thành một chữ đột ( 凸).
Ở cao nguyên tại giữa sơn mạch. Một nhóm nữ tử y phục kiều diễm, bước đi như liễu rũ uốn lượn tại nơi sơn dã có vẻ đặc biệt quái dị.
Đây chính là người của Ẩm Tuyết Trai. Thành Vạn Thông không giống thành Bạch Lộc, thành Vạn Thông có rất nhiều trụ dân, thậm chí hơn phân nửa là người bình thường không hiểu tu hành. Trước khi Tả Thiều Đức động thủ, Chung Mị Sơ đã phân phó người đưa các nàng đi ra ngoài, Nam Châu đã rối loạn. Thành Bạch Lộc, thành Vạn Thông, Tam Thập Tam Trọng Thiên thường xuyên có tu sĩ lui tới, bọn họ không có cách nào đi xa, không khỏi bị người phát hiện, người của thương hội ở chỗ này mở động phủ, áo cơm đồ lặt vặt, đầy đủ mọi thứ.
Tư Miểu cũng ở chỗ này, nàng mang theo thi thể của Cố Hoài Ưu ra ngoài.
Cố Phù Du đi gặp Cố Hoài Ưu, ở một bên giường đá nói chuyện với hắn một lúc.
Tam Túc Ô ở đầu vai Tư Miểu nói: "Người của Tả Nhạc Chi đã đến, bây giờ sợ là đã đánh nhau rồi."
Xác thật đã đánh nhau rồi, ngay cả không khí ở Đồ Sơn cách xa trăm dặm cũng khó chịu đến vậy.
Tam Túc Ô tiếp tục nói: "Tả Nhạc Chi không đến."
Trai tiên sinh nói với Cố Phù Du: "Không đến vừa hay. Miễn cho hai người nóng nảy, cùng nhau liên thủ, đối phó người ngoài như ngươi trước."
Chung Mị Sơ khuyên nhủ: "A Man, ngươi không cần gấp đi qua như vậy, có thể đợi bọn hắn đánh xong."
Cố Phù Du đứng lên, cười nói: "Ta không tham gia, bọn hắn đấu với nhau, ta chỉ ở bên cạnh nhìn." Tiện thể đi tìm Tả Thiên Lãng.
Cố Phù Du nói: "Cho nên vì để thuận tiện hành động, lần này ta sẽ không mang theo quá nhiều người qua."
Nô lệ tu vi không tốt bị để lại. Ngoại trừ Liễu Nương có thai, nô lệ trong vòng số một trăm đều bị Cố Phù Du mang đi.
Trai tiên sinh không có tu vi bị bỏ lại. Long Vương đại năng Phân Thần cũng bị bỏ lại.
Chung Mị Sơ ngăn nàng, đôi mi thanh tu nhíu chặt: "Thành Vạn Thông không thể so với thành Bạch Lộc. Huống chi bây giờ còn có người của Tả Nhạc Chi ở đó, ngươi không thể đi một mình."
Cố Phù Du nói: "Ta không có một mình, ta còn mang theo Phong Tuế bọn họ."
Chung Mị Sơ nhìn nàng, không nói lời nào.
Cố Phù Du cười nói: "Bây giờ còn chưa phải lúc giao thủ, ta chỉ là mang Tả Thiên Lãng ra ngoài trước, đảm bảo 'sự an toàn' của hắn."
Chung Mị Sơ nói: "Cũng là nhổ răng cọp."
Cố Phù Du nói: "Ta hiện tại không phải Cố Phù Du Luyện Khí kỳ chỉ có thể dựa vào bùa chú trốn ở trong góc phòng bảo mệnh, bệ hạ, ta là một con Thanh Loan, trước đây không lâu ta còn giết Tả Thanh Phong, đường đường chính chính, coi như không đấu lại nhiều người Tả gia, ít nhất ta còn có thể bảo mệnh. Còn nữa có nhiều nô lệ như vậy, bọn họ nguyện ý dùng tính mạng bảo vệ ta, cho dù lên núi đao biển lửa, bọn họ cũng sẽ dùng cơ thể của mình mở một con đường bằng phẳng cho ta."
Chung Mị Sơ mở miệng muốn nói chuyện. Cố Phù Du đột nhiên duỗi hai tay ra, nâng mặt Chung Mị Sơ lên, hơi dùng sức, bóp nhẹ gò má lành lạnh của nàng, không cho nàng mở miệng, cười với nàng: "Nơi này không phải không có nguy hiểm, phải để lại một người chủ sự, che chở những người vô lực này, Chung Mị Sơ, chuyện như vậy ngươi chính là thích hợp nhất. Ngươi ở lại đây."
"..."
"Ta rất nhanh trở về."
Nghi Nhi chạy tới, nắm xiêm y bên eo Cố Phù Du: "A Man nương thân."
Cố Phù Du vỗ vỗ gò má nàng, lại nhìn thấy A Phúc đứng cách đó không xa.
Xoay người, ngự phong mà đi, đoàn người phía sau đuổi tới.
Chung Mị Sơ lẳng lặng nhìn nàng đi xa. Nghi Nhi đứng ở bên cạnh nàng, nắm lấy ngón tay nàng, nghe thấy nàng thở dài một tiếng.
Khi đám người Cố Phù Du đến thành Vạn Thông, đúng lúc náo nhiệt. Thử pháp khí, bên này nỏ lớn dời núi, bên kia lưới vàng bắt rồng, đấu pháp thuật, lũy đất cao vạn trượng, lửa cháy xa ngàn tầng, ngoại tu đao thật thương thật, kiếm khí ngang dọc, nơi đi qua, chắc chắn ngói vỡ tường đổ.
Tu sĩ thành Vạn Thông triển khai kiếm trận, chống đỡ chừng mười tên tu sĩ, phòng ốc dưới chân hóa thành bột mịn.
Nàng hủy hoại phòng ngự đại trận trong thành, sửa chữa xong cũng không phải một sớm một chiều, người của Tả Nhạc Chi liền dễ dàng đánh vào.
Trên đường vắng vẻ, không thấy người qua lại, lầu các phủ trạch lộng lẫy phồn hoa đã sụp đổ hư hỏng, rất khó tưởng tượng được nơi này từng là thành Vạn Thông người người tấp nập, nửa bước khó đi. Ngẩng đầu nhìn thấy tu sĩ giao thủ trên không trung, hỏa tinh rơi thẳng xuống dưới.
Một đường đi đến phủ thành chủ, đối diện gặp được người. Cố Phù Du nghĩ thầm: "Tả Nhạc Chi đây là thật sự nổi giận, bỏ ra vốn gốc."
Trước mặt có hai người là người của Hư Linh Tông Tam trưởng lão và Lục trưởng lão, nàng nhận ra.
Lục trưởng lão liếc mắt, sắc mặt trầm xuống: "Sao tiền bối lại ở đây, lẽ nào lời đồn kia là thật sự?"
Cố Phù Du cũng không cần hỏi hắn là lời đồn gì, đơn giản là nàng cấu kết với Tả Thiều Đức, náo loạn Nam Châu.
Cố Phù Du hỏi hắn: "Không biết thành chủ ở đâu?"
Lục trưởng lão cười lạnh: "Ngươi đương nhiên càng rõ ràng hơn ta."
Cố Phù Du lại hỏi: "Tả Thiên Lãng ở chỗ nào?"
Sắc mặt của Lục trưởng lão càng lạnh hơn: "Tông chủ thành tâm đối xử với ngươi, không nghĩ tới ngươi lòng muông dạ thú, náo loạn Nam Châu ta."
Cố Phù Du cảm thấy vui vẻ yên tâm, xem ra bọn họ còn chưa đoạt Tả Thiên Lãng đi. Chỉ là kỳ quái, người của Tả Nhạc Chi đều đã đánh tới cửa, sao còn chưa thấy bóng dáng của Tả Thiều Đức, hắn tu vi Phân Thần, không cần sợ những người này liên thủ, càng sẽ không phải là nhát gan rụt đầu ở bên trong, chỉ để lại thủ hạ bán mạng cho người ta.
Cố Phù Du muốn đi đến phủ thành chủ tìm tòi hư thực. Lục trưởng lão quát lạnh: "Thanh Loan, bản tôn đang nói chuyện với ngươi!"
Phong Tuế đột nhiên tiến lên, đứng ở trước mặt Lục trưởng lão, thân hình như núi.
Lục trưởng lão khiếp sợ: "Ngươi là nô lệ của thành Bạch Lộc, ngươi, sao hầu hạ nàng..."
Hắn nhìn hai bên trái phải, chừng trăm người, rải rác ở hai bên đường phố, không chỉ là Phong Tuế, những người này đều nghe theo mệnh lệnh của Thanh Loan.
Hắn và Tam trưởng lão hai mặt nhìn nhau, biết đối phương cũng kinh ngạc không rõ, liền hít vào một hơi lạnh.
Phong Tuế cũng không để ý hắn có bao nhiêu kinh ngạc, giơ tay liền đánh.
Sau khi Cố Phù Du tiến vào phủ thành chủ, không thấy bóng dáng của Tả Thiều Đức, càng không thấy tung tích của Tả Thiên Lãng. Nhưng thật ra gặp được Tiêu Trĩ.
Tiêu Trĩ bị thương, bị người của Tả Nhạc Chi bắt.
Cố Phù Du đến cứu nàng. Tiêu Trĩ thấy là nàng đến, thở phào nhẹ nhõm.
Cố Phù Du hỏi: "Tả Thiên Lãng ở đâu?"
Tiêu Trĩ ngưng tiếng nói: "Thành chủ dẫn hắn đi ra khỏi thành."
Cố Phù Du cau mày nói: "Ra khỏi thành?" Nàng vội nói: "Bọn họ ra khỏi thành làm cái gì?"
Kim thiền thoát xác? [1]
[1] Kim thiền thoát xác: Một trong 36 kế trong binh pháp, kim thiền thoát xác nghĩa đen chỉ con ve sầu phá vỡ vỏ bọc để chui ra ngoài, trong quân sự, kế này được hiểu là tạo ra bề ngoài giả tạo nhằm khiến quân địch hoang mang, án binh bất động, còn bản thân thoát thân an toàn.
Tả Thiều Đức là người tâm phúc của thành Vạn Thông này, lúc giao thủ với người của Tả Nhạc Chi hắn rời khỏi thành, là muốn chắp tay nhường lại thành Vạn Thông này?
Bây giờ thành trì đã bị biến thành bộ dạng này, công sự phòng ngự bị phá hủy, mang tài nguyên đi, để lại một tòa thành trống rỗng không còn gì.
Nhưng hắn đã biết nàng sẽ trở về giúp hắn, nếu như hai bên liên thủ, có lẽ có thể tiêu diệt toàn bộ người của Tả Nhạc Chi, nhưng hắn lựa chọn rút lui.
Cố Phù Du nghĩ thầm: "Chẳng lẽ hắn hoài nghi ta."
Tả Thiều Đức là một người khôn khéo lại thận trọng. Phái bốn người đi theo bên cạnh Cố Phù Du, nói là hỗ trợ, kỳ thật là giám thị, sẽ đúng hạn truyền tin lại cho hắn.
Cố Phù Du chiếm được thành Bạch Lộc, không chỉ giết quân cờ Tả Thiều Đức để lại ở thành Bạch Lộc, còn giết cả tu sĩ Tả Thiều Đức để lại bên cạnh nàng.
Hai tên tu sĩ kia đã lâu không có truyền tin về, Tả Thiều Đức biết được Thanh Loan đang đến thành Vạn Thông, hai tên tu sĩ kia vẫn không có tin như cũ, Tả Thiều Đức liền sinh lòng nghi ngờ.
Tả Thiều Đức muốn thử Thanh Loan này lần cuối.
Nếu như Thanh Loan không có hai lòng, hắn sẽ nói dối là vòng sau, dự định trước sau giáp công nhân thủ của Tả Nhạc Chi.
Nếu như Thanh Loan có mưu đồ khác, chỉ đợi nàng và người của Tả Nhạc Chi gặp nhau, hắn chắp tay đem thành Vạn Thông này làm sân khấu cho bọn họ. Hai hổ tranh nhau, hắn thu ngư lợi.
Tả Thiều Đức mang theo một nửa lực lượng lặng yên ra khỏi thành, tìm một nhóm tu sĩ ở lại để làm trinh sát, quan sát tình hình bên trong thành Vạn Thông, dẫn những tu sĩ còn lại tới Đồ Sơn, muốn dùng nó làm nơi tạm trú để chỉnh đốn.
...
Editor có lời muốn nói:
Lên weibo xem thì nhặt được vài ảnh nữa của đại thần vẽ, thấy cute nên thả ở đây ~~
Thành Vạn Thông náo nhiệt.
Cố Phù Du trước đó đã truyền tin cho Tả Thiều Đức, nói với hắn rằng Tả Hàn Linh là đi cứu Tả Thiên Lãng chứ không phải liên minh với hắn. Nàng tin tưởng người Tả Thiều Đức xếp vào thành Bạch Lộc cũng đưa tin tức như vậy cho hắn —— Tả Viên Dung đã nhả ra, nguyện ý giải hòa, chỉ có hai nhi tử phản đối liên minh, lại thêm Tả Thiều Đức hiểu rõ chất nhi, hắn sẽ không hoài nghi, cũng có thể nghĩ đến, Tả Hàn Linh sẽ cầu viện Tam Thập Tam Trọng Thiên.
Sau khi Tam Thập Tam Trọng Thiên nhận được tin của Tả Hàn Linh, đã phái nhóm tu sĩ đầu tiên đến thành Vạn Thông. Tả Nhạc Chi lý trí bình tĩnh, vẫn chưa dự định thật sự động thủ, cũng không biểu hiện ra kiêng kỵ giao thủ với thành Vạn Thông, phái người không ít cũng không nhiều.
Hắn đến để giảng hòa. Vào lúc loạn trong giặc ngoài này, tông tộc nội đấu, cho dù là ai thắng, bị hao tổn luôn là Tả gia.
Tả Thiều Đức làm sao không hiểu, đáng tiếc càng hiểu rõ được bên trong phong vân có Thương Long, hắn chỉ có cơ hội hiện tại để đoạt vị trí tông chủ. Đợi đến khi Tả Nhạc Chi làm tan rã liên minh giữa Thanh Loan tộc và Long tộc, lại không có nỗi lo về sau, thì sẽ rảnh tay đến quản lý Nam Châu, lúc đó hắn lại muốn phản kháng, nhưng là khó khăn.
Cho nên hắn sẽ không tha cho thẻ đánh bạc Tả Thiên Lãng này, cũng sẽ không thể cho Tả Hàn Linh chất nhi này làm chuyện xấu.
Cố Phù Du nghĩ hắn có lẽ sẽ giảm lỏng Tả Hàn Linh giống như Tả Thiên Lãng, đợi đến khi đại cục đã định sẽ buông tha cho hắn, dù sao nếu Tả Hàn Linh xảy ra chuyện, Tả Thiều Đức cũng không dễ bàn giao với Tả Viên Dung.
Nào biết người Tả gia tàn nhẫn đến mức này. Tả Thiều Đức xuống tay lưu loát, trừ bỏ chất nhi, dự định đem tội danh này đẩy lên đầu Tam Thập Tam Trọng Thiên bên kia, để cho Tả Viên Dung và hắn cùng chung mối thù, không có đường lui.
Khi Cố Phù Du rời khỏi thành Vạn Thông, không chỉ phá hủy truyền tống trận pháp trong thành, cũng làm tổn hại phòng ngự trận pháp của thành trì. Ẩm Hận rơi vào trong những trận pháp kia, trận pháp là lương thực, Ẩm Hận là con mối, gặm nội bộ trận pháp thành mảnh nhỏ, bên ngoài nhìn qua giống như bình thường không thể nghi ngờ, thực chất chỉ còn là cái vỏ rỗng. Một khi đánh, choang một tiếng sụp đổ.
Lúc Tả Thiều Đức giao thủ với người của Tam Thập Tam Trọng Thiên mới phát hiện, phòng ngự trận pháp của thành trì thế nhưng yếu ớt giống như lớp băng mỏng, truyền tống trận pháp cũng bị rối tung.
Ban đầu mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay, Tả Thiều Đức dự đoán sẽ không phí sức nuốt chửng nhóm tu sĩ đầu tiên mà Tam Thập Tam Trọng Thiên đưa tới, xảy ra sự cố, nuốt là có thể nuốt vào, chỉ là làm cho bụng máu tươi đầm đìa. Nhân thủ tổn thương vượt xa dự đoán của hắn.
Đem thân binh của tông chủ cự tuyệt ở ngoài cửa, thậm chí tàn sát gần như không còn, không khó tưởng tượng được cơn tức giận của Tam Thập Tam Trọng Thiên. Tả Nhạc Chi triệu tập nhân mã lên đường chạy đến thành Vạn Thông, lần này sợ là quyết tâm.
Tả Thiều Đức thừa dịp trống rỗng này liên lạc với Cố Phù Du, bảo nàng khuyên Tả Viên Dung, dẫn nhân thủ đến thành Vạn Thông, thành bại trong một lần này.
Nàng muốn đi, nàng đương nhiên là muốn đi.
Nàng vốn có thể chờ hai hổ cắn xé, thở hổn hển, vết thương đầy rẫy, chưa kịp lấy lại tinh thần thì một lần tiêu diệt.
Nhưng nàng chờ không kịp. Tả Thiều Đức nàng muốn tự tay giết, Tả Nhạc Chi nàng cũng muốn tự tay giết. Nàng không muốn bọn họ ở nơi mà nàng không biết chết đi.
Quan trọng nhất, nàng muốn đi thu Tả Thiên Lãng, nàng không muốn vào lúc Tả Nhạc Chi giao thủ với Tả Thiều Đức ngộ sát hắn, hoặc thả hắn chạy.
Nàng không quan tâm đến được mất, miễn là Tả gia đau đến không muốn sống.
Khi rời đi, mang theo tất cả nô lệ đi. Không cần thành trì, không cần nơi trú đóng. Chỉ công không thủ, giống như sóng cuồng, hoặc là tự mình tiêu tan, hoặc là phá tan Nam Châu thành mảnh nhỏ.
Đánh hạ một tòa thành trì, hủy một tòa thành trì, hướng về tòa thành tiếp theo mà đi.
Tả gia vĩnh viễn không biết tiếp theo nàng muốn đi đâu, muốn làm gì, nơi nào sắp phải chịu tai ương, chỉ có thể ngày ngày ở bên trong đề phòng và hoảng sợ sống qua ngày.
Thật là thoải mái.
Ánh nắng ôn hòa, Cố Phù Du rời khỏi thành, đoàn người mênh mông cuồn cuộn, rất có uy thế, ngay cả phong huyết của rừng Tam Tòng cùng vì mọi người cất bước mà cúi đầu trước làn gió mát.
Cố Phù Du quay đầu nhìn thành Bạch Lộc, tòa thành trì này rời xa nô lệ và người Tả gia, chỉ còn lại tĩnh mịch và trắng xám.
Cố Phù Du thở dài trong lòng. Ban đầu nàng muốn treo thi thể của tất cả người Tả gia ở trên tháp.
Treo thành hàng, nhất định rất thú vị.
Chung Mị Sơ vẫn còn ở đây. Chuyện năm đó, Tả Viên Dung cũng không tham gia, cứ việc hắn chỉ là trốn việc, chung quy là không có nhúng tay.
Nàng nghĩ thầm, vẫn là quên đi.
Buổi trưa đến Đồ Sơn, tòa sơn mạch này vắt ngang ở giữa hai thành, cùng thành Vạn Thông và thành Bạch Lộc hình thành một chữ đột ( 凸).
Ở cao nguyên tại giữa sơn mạch. Một nhóm nữ tử y phục kiều diễm, bước đi như liễu rũ uốn lượn tại nơi sơn dã có vẻ đặc biệt quái dị.
Đây chính là người của Ẩm Tuyết Trai. Thành Vạn Thông không giống thành Bạch Lộc, thành Vạn Thông có rất nhiều trụ dân, thậm chí hơn phân nửa là người bình thường không hiểu tu hành. Trước khi Tả Thiều Đức động thủ, Chung Mị Sơ đã phân phó người đưa các nàng đi ra ngoài, Nam Châu đã rối loạn. Thành Bạch Lộc, thành Vạn Thông, Tam Thập Tam Trọng Thiên thường xuyên có tu sĩ lui tới, bọn họ không có cách nào đi xa, không khỏi bị người phát hiện, người của thương hội ở chỗ này mở động phủ, áo cơm đồ lặt vặt, đầy đủ mọi thứ.
Tư Miểu cũng ở chỗ này, nàng mang theo thi thể của Cố Hoài Ưu ra ngoài.
Cố Phù Du đi gặp Cố Hoài Ưu, ở một bên giường đá nói chuyện với hắn một lúc.
Tam Túc Ô ở đầu vai Tư Miểu nói: "Người của Tả Nhạc Chi đã đến, bây giờ sợ là đã đánh nhau rồi."
Xác thật đã đánh nhau rồi, ngay cả không khí ở Đồ Sơn cách xa trăm dặm cũng khó chịu đến vậy.
Tam Túc Ô tiếp tục nói: "Tả Nhạc Chi không đến."
Trai tiên sinh nói với Cố Phù Du: "Không đến vừa hay. Miễn cho hai người nóng nảy, cùng nhau liên thủ, đối phó người ngoài như ngươi trước."
Chung Mị Sơ khuyên nhủ: "A Man, ngươi không cần gấp đi qua như vậy, có thể đợi bọn hắn đánh xong."
Cố Phù Du đứng lên, cười nói: "Ta không tham gia, bọn hắn đấu với nhau, ta chỉ ở bên cạnh nhìn." Tiện thể đi tìm Tả Thiên Lãng.
Cố Phù Du nói: "Cho nên vì để thuận tiện hành động, lần này ta sẽ không mang theo quá nhiều người qua."
Nô lệ tu vi không tốt bị để lại. Ngoại trừ Liễu Nương có thai, nô lệ trong vòng số một trăm đều bị Cố Phù Du mang đi.
Trai tiên sinh không có tu vi bị bỏ lại. Long Vương đại năng Phân Thần cũng bị bỏ lại.
Chung Mị Sơ ngăn nàng, đôi mi thanh tu nhíu chặt: "Thành Vạn Thông không thể so với thành Bạch Lộc. Huống chi bây giờ còn có người của Tả Nhạc Chi ở đó, ngươi không thể đi một mình."
Cố Phù Du nói: "Ta không có một mình, ta còn mang theo Phong Tuế bọn họ."
Chung Mị Sơ nhìn nàng, không nói lời nào.
Cố Phù Du cười nói: "Bây giờ còn chưa phải lúc giao thủ, ta chỉ là mang Tả Thiên Lãng ra ngoài trước, đảm bảo 'sự an toàn' của hắn."
Chung Mị Sơ nói: "Cũng là nhổ răng cọp."
Cố Phù Du nói: "Ta hiện tại không phải Cố Phù Du Luyện Khí kỳ chỉ có thể dựa vào bùa chú trốn ở trong góc phòng bảo mệnh, bệ hạ, ta là một con Thanh Loan, trước đây không lâu ta còn giết Tả Thanh Phong, đường đường chính chính, coi như không đấu lại nhiều người Tả gia, ít nhất ta còn có thể bảo mệnh. Còn nữa có nhiều nô lệ như vậy, bọn họ nguyện ý dùng tính mạng bảo vệ ta, cho dù lên núi đao biển lửa, bọn họ cũng sẽ dùng cơ thể của mình mở một con đường bằng phẳng cho ta."
Chung Mị Sơ mở miệng muốn nói chuyện. Cố Phù Du đột nhiên duỗi hai tay ra, nâng mặt Chung Mị Sơ lên, hơi dùng sức, bóp nhẹ gò má lành lạnh của nàng, không cho nàng mở miệng, cười với nàng: "Nơi này không phải không có nguy hiểm, phải để lại một người chủ sự, che chở những người vô lực này, Chung Mị Sơ, chuyện như vậy ngươi chính là thích hợp nhất. Ngươi ở lại đây."
"..."
"Ta rất nhanh trở về."
Nghi Nhi chạy tới, nắm xiêm y bên eo Cố Phù Du: "A Man nương thân."
Cố Phù Du vỗ vỗ gò má nàng, lại nhìn thấy A Phúc đứng cách đó không xa.
Xoay người, ngự phong mà đi, đoàn người phía sau đuổi tới.
Chung Mị Sơ lẳng lặng nhìn nàng đi xa. Nghi Nhi đứng ở bên cạnh nàng, nắm lấy ngón tay nàng, nghe thấy nàng thở dài một tiếng.
Khi đám người Cố Phù Du đến thành Vạn Thông, đúng lúc náo nhiệt. Thử pháp khí, bên này nỏ lớn dời núi, bên kia lưới vàng bắt rồng, đấu pháp thuật, lũy đất cao vạn trượng, lửa cháy xa ngàn tầng, ngoại tu đao thật thương thật, kiếm khí ngang dọc, nơi đi qua, chắc chắn ngói vỡ tường đổ.
Tu sĩ thành Vạn Thông triển khai kiếm trận, chống đỡ chừng mười tên tu sĩ, phòng ốc dưới chân hóa thành bột mịn.
Nàng hủy hoại phòng ngự đại trận trong thành, sửa chữa xong cũng không phải một sớm một chiều, người của Tả Nhạc Chi liền dễ dàng đánh vào.
Trên đường vắng vẻ, không thấy người qua lại, lầu các phủ trạch lộng lẫy phồn hoa đã sụp đổ hư hỏng, rất khó tưởng tượng được nơi này từng là thành Vạn Thông người người tấp nập, nửa bước khó đi. Ngẩng đầu nhìn thấy tu sĩ giao thủ trên không trung, hỏa tinh rơi thẳng xuống dưới.
Một đường đi đến phủ thành chủ, đối diện gặp được người. Cố Phù Du nghĩ thầm: "Tả Nhạc Chi đây là thật sự nổi giận, bỏ ra vốn gốc."
Trước mặt có hai người là người của Hư Linh Tông Tam trưởng lão và Lục trưởng lão, nàng nhận ra.
Lục trưởng lão liếc mắt, sắc mặt trầm xuống: "Sao tiền bối lại ở đây, lẽ nào lời đồn kia là thật sự?"
Cố Phù Du cũng không cần hỏi hắn là lời đồn gì, đơn giản là nàng cấu kết với Tả Thiều Đức, náo loạn Nam Châu.
Cố Phù Du hỏi hắn: "Không biết thành chủ ở đâu?"
Lục trưởng lão cười lạnh: "Ngươi đương nhiên càng rõ ràng hơn ta."
Cố Phù Du lại hỏi: "Tả Thiên Lãng ở chỗ nào?"
Sắc mặt của Lục trưởng lão càng lạnh hơn: "Tông chủ thành tâm đối xử với ngươi, không nghĩ tới ngươi lòng muông dạ thú, náo loạn Nam Châu ta."
Cố Phù Du cảm thấy vui vẻ yên tâm, xem ra bọn họ còn chưa đoạt Tả Thiên Lãng đi. Chỉ là kỳ quái, người của Tả Nhạc Chi đều đã đánh tới cửa, sao còn chưa thấy bóng dáng của Tả Thiều Đức, hắn tu vi Phân Thần, không cần sợ những người này liên thủ, càng sẽ không phải là nhát gan rụt đầu ở bên trong, chỉ để lại thủ hạ bán mạng cho người ta.
Cố Phù Du muốn đi đến phủ thành chủ tìm tòi hư thực. Lục trưởng lão quát lạnh: "Thanh Loan, bản tôn đang nói chuyện với ngươi!"
Phong Tuế đột nhiên tiến lên, đứng ở trước mặt Lục trưởng lão, thân hình như núi.
Lục trưởng lão khiếp sợ: "Ngươi là nô lệ của thành Bạch Lộc, ngươi, sao hầu hạ nàng..."
Hắn nhìn hai bên trái phải, chừng trăm người, rải rác ở hai bên đường phố, không chỉ là Phong Tuế, những người này đều nghe theo mệnh lệnh của Thanh Loan.
Hắn và Tam trưởng lão hai mặt nhìn nhau, biết đối phương cũng kinh ngạc không rõ, liền hít vào một hơi lạnh.
Phong Tuế cũng không để ý hắn có bao nhiêu kinh ngạc, giơ tay liền đánh.
Sau khi Cố Phù Du tiến vào phủ thành chủ, không thấy bóng dáng của Tả Thiều Đức, càng không thấy tung tích của Tả Thiên Lãng. Nhưng thật ra gặp được Tiêu Trĩ.
Tiêu Trĩ bị thương, bị người của Tả Nhạc Chi bắt.
Cố Phù Du đến cứu nàng. Tiêu Trĩ thấy là nàng đến, thở phào nhẹ nhõm.
Cố Phù Du hỏi: "Tả Thiên Lãng ở đâu?"
Tiêu Trĩ ngưng tiếng nói: "Thành chủ dẫn hắn đi ra khỏi thành."
Cố Phù Du cau mày nói: "Ra khỏi thành?" Nàng vội nói: "Bọn họ ra khỏi thành làm cái gì?"
Kim thiền thoát xác? [1]
[1] Kim thiền thoát xác: Một trong 36 kế trong binh pháp, kim thiền thoát xác nghĩa đen chỉ con ve sầu phá vỡ vỏ bọc để chui ra ngoài, trong quân sự, kế này được hiểu là tạo ra bề ngoài giả tạo nhằm khiến quân địch hoang mang, án binh bất động, còn bản thân thoát thân an toàn.
Tả Thiều Đức là người tâm phúc của thành Vạn Thông này, lúc giao thủ với người của Tả Nhạc Chi hắn rời khỏi thành, là muốn chắp tay nhường lại thành Vạn Thông này?
Bây giờ thành trì đã bị biến thành bộ dạng này, công sự phòng ngự bị phá hủy, mang tài nguyên đi, để lại một tòa thành trống rỗng không còn gì.
Nhưng hắn đã biết nàng sẽ trở về giúp hắn, nếu như hai bên liên thủ, có lẽ có thể tiêu diệt toàn bộ người của Tả Nhạc Chi, nhưng hắn lựa chọn rút lui.
Cố Phù Du nghĩ thầm: "Chẳng lẽ hắn hoài nghi ta."
Tả Thiều Đức là một người khôn khéo lại thận trọng. Phái bốn người đi theo bên cạnh Cố Phù Du, nói là hỗ trợ, kỳ thật là giám thị, sẽ đúng hạn truyền tin lại cho hắn.
Cố Phù Du chiếm được thành Bạch Lộc, không chỉ giết quân cờ Tả Thiều Đức để lại ở thành Bạch Lộc, còn giết cả tu sĩ Tả Thiều Đức để lại bên cạnh nàng.
Hai tên tu sĩ kia đã lâu không có truyền tin về, Tả Thiều Đức biết được Thanh Loan đang đến thành Vạn Thông, hai tên tu sĩ kia vẫn không có tin như cũ, Tả Thiều Đức liền sinh lòng nghi ngờ.
Tả Thiều Đức muốn thử Thanh Loan này lần cuối.
Nếu như Thanh Loan không có hai lòng, hắn sẽ nói dối là vòng sau, dự định trước sau giáp công nhân thủ của Tả Nhạc Chi.
Nếu như Thanh Loan có mưu đồ khác, chỉ đợi nàng và người của Tả Nhạc Chi gặp nhau, hắn chắp tay đem thành Vạn Thông này làm sân khấu cho bọn họ. Hai hổ tranh nhau, hắn thu ngư lợi.
Tả Thiều Đức mang theo một nửa lực lượng lặng yên ra khỏi thành, tìm một nhóm tu sĩ ở lại để làm trinh sát, quan sát tình hình bên trong thành Vạn Thông, dẫn những tu sĩ còn lại tới Đồ Sơn, muốn dùng nó làm nơi tạm trú để chỉnh đốn.
...
Editor có lời muốn nói:
Lên weibo xem thì nhặt được vài ảnh nữa của đại thần vẽ, thấy cute nên thả ở đây ~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.