Quyển 2 - Chương 24: Tả Thanh Phong, ta quá muốn gặp ngươi
Thái Dương Khuẩn
14/11/2022
Cố Phù Du bế nàng lên, đặt nàng lên giường, kéo thảm nhung bên cạnh đắp lên cho nàng.
Trai tiên sinh ở cạnh cửa hướng phía trong nhìn xung quanh. Cố Phù Du đi tới, lấy ra một bình đan dược đưa cho nàng: "Ngươi và Viên Sơn ở lại chỗ này nhìn nàng, nếu nàng có dấu hiệu tỉnh lại, ngươi lại cho nàng ăn hai viên."
Trai tiên sinh nhận lấy, nhìn kỹ: "Đây là cái gì?"
"Tư Miểu đặc chế."
Trai tiên sinh tặc lưỡi: "Gút mắt giữa hai người, ngươi đây là muốn kéo ta xuống nước, cấu kết với ngươi làm việc xấu, cùng nhau chịu tội sao."
Cố Phù Du nói: "Ta cho rằng hai ta vẫn luôn ở trên cùng một chiếc thuyền."
"Bây giờ xuống thuyền còn kịp không?"
"Ngươi nói xem."
Trai tiên sinh thở dài, đi tới bên giường ngồi xuống, nhìn thoáng qua Chung Mị Sơ hôn mê, đau răng, nàng một người phàm tục bình bình thường thường, thân thể này của nàng làm sao chịu nổi lửa giận của Long Vương. Trai tiên sinh hỏi Cố Phù Du: "Cần gì phải vậy."
Cố Phù Du không có trả lời nàng, ngâm nga giai điệu của khúc hát ru, bước chân nhẹ nhàng, hướng về phía ngoài mà đi.
Hôm nay có một tràng huấn tra ở đấu võ trường to lớn nhất ở thành Bạch Lộc, tất cả nô lệ đều phải có mặt, mấy ngày nay trong thành phải điều tra chuyện chủ nô bị giết, tuy nói nô lệ trung thành không thể nghi ngờ, nhưng luôn có một hai trường hợp ngoại lệ, cho nên lần này nô lệ cũng phải tiếp nhận điều tra.
Cái gọi là huấn tra, một là điều tra, hai là răn dạy, dù cho không tra ra manh mối gì, cũng sẽ bắt một hai nô lệ từng có lỗi ra, giết gà dọa khỉ, răn đe nô lệ. Đây là tác phong hành sự nhất quán của thành Bạch Lộc.
Sự kiện lớn như vậy, Tả Viên Dung thân là người đứng đầu một thành, đương nhiên phải có mặt. Buổi trưa, mặt trời phủ đầu, ánh sáng chói chang, người đã gần đến đông đủ, Tả Viên Dung làm chủ lại chậm rãi chưa đến.
Tả Di nói: "Sao thành chủ còn chưa đến."
Có người cười nói: "Thành chủ cùng giai nhân du hồ, chỉ sợ là lưu luyến quên về." Những ngày qua thái độ Tả Viên Dung đối đãi với Thanh Loan ngày càng rõ ràng, người tỉnh táo đều hiểu rằng con Thanh Loan này không có khả năng sẽ coi trọng Tả Viên Dung, coi như coi trọng hắn, cũng tuyệt không coi trọng người như hắn, nhưng trên tư thái vẫn xem nàng là thành chủ phu nhân mà đối đãi.
Tả Di phân phó thuộc hạ nói: "Đi xem xem." Thuộc hạ của hắn đáp lại, vội vã đi tìm.
Tả Di lại nhìn xung quanh, ngạc nhiên nói: "Hôm nay là như thế nào, nhị công tử cũng không đến."
Một người nói: "Nói là có chuyện quan trọng, muốn chúng ta trước tiên phối hợp."
Một người cười nói: "Mấy ngày qua thành chủ say mê ôn nhu hương [1], nhưng khổ cho nhị công tử, tra rõ nguyên nhân cái chết của tộc nhân, dốc hết sức lực, chưa từng chợp mắt."
[1] Ôn nhu (溫柔) có nghĩa là mềm mại. Hương (鄉) là nơi chốn, chỗ. Ôn nhu hương là chỗ mềm mại của nữ sắc làm mê đắm lòng người.
Đang nói chuyện, thuộc hạ của Tả Di trở về. "Nhanh như vậy?"
Lại nhìn kỹ lại, con Thanh Loan kia đi theo phía sau. Mọi người nhìn xung quanh, lại không thấy bóng dáng của Tả Viên Dung, không khỏi hai mặt nhìn nhau.
Cố Phù Du chậm rãi đi tới. Tả Di tiến ra nghênh đón, hỏi: "Đại nhân, thành chủ đâu?"
Tất cả mọi người đã đứng dậy nghênh đón. Nàng lướt qua mọi người, đi thẳng tới trên khán đài, đứng ở vị trí tương ứng của thành chủ, nói: "Thân thể thành chủ không khỏe, trận huấn tra này, để bản tọa làm giúp."
Lời này vừa nói ra, mọi người đều kinh sợ, xì xào bàn tán, có mấy người có chút không vui, thậm chí không tin. Chuyện của Tả gia, còn là đại sự như vậy, luôn luôn không cho người ngoài nhúng tay, uy nghiêm của thành chủ là tuyệt đối, làm sao có thể nói làm giúp là có thể làm giúp.
"Đại nhân, mong đại nhân để thành chủ đến đây huấn tra."
Cố Phù Du cười lạnh nói: "Hắn là thành chủ của các ngươi, lại không phải thành chủ của bản tọa, sao chính các ngươi không đi mời, ngược lại bảo bản tọa đi mời."
Lúc này mọi người chỉ nghĩ rằng con Thanh Loan này tính nết ngạo mạn, chưa phát hiện ra không đúng.
Cho đến khi Cố Phù Du bước tới bên khán đài, nói xuống phía dưới: "Chư vị." Giọng nói truyền ra phía xa, bất kỳ góc tối nào cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Mọi người nhíu mày, vội vàng muốn tiến lên ngăn cản, người nói chuyện ở trên đài, chỉ có thể là thành chủ, không được phép đi quá giới hạn.
Cố Phù Du đột nhiên quay đầu lại, lạnh giọng quát lớn: "Lui ra!"
Mọi người kinh hãi, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh, mới giật mình nhận ra Thanh Loan trước mặt này đã là tu vi Phân Thần kỳ, bước chân không tự giác lui về phía sau. Toàn bộ thành Bạch Lộc, ngoài trừ Tả Thanh Phong bế quan, không ai là địch thủ của nàng.
Ngay khi linh lực của Cố Phù Du mở ra, uy áp Phân Thần kỳ áp chế chúng tu sĩ Kim Đan nửa quỳ trên đất, liên tục thở dốc. Cố Phù Du bật cười vài tiếng, mang theo trào phúng, đôi mắt xanh thẳm giống như đôi mắt của dã thú, liếc nhìn mọi người. Trách không được đại năng thích dùng uy áp áp chế người khác, hóa ra cảm giác tốt đến như vậy.
Cố Phù Du lại nhìn xuống phía dưới, nói: "Chư vị."
Nô lệ, huấn luyện quan, thị vệ ở phía dưới đồng thời ngẩng đầu nhìn nàng. Cố Phù Du nói với những huấn luyện quan và thị vệ canh gác nói: "Bản tọa không phải chỉ các ngươi."
"..."
Cố Phù Du nhìn chúng nô lệ, trên đấu võ trường thậm chí không đủ chỗ chứa toàn bộ nô lệ của thành Bạch Lộc, rất nhiều nô lệ tu vi thấp còn ở trong đại xá trung đẳng chờ mệnh lệnh, đợi nhóm người này huấn tra xong, mới đến phiên bọn họ lên sân khấu.
Cố Phù Du nhìn từng đôi mắt thẫn thờ, biểu tình trên mặt như từ một cái khuôn mẫu khắc ra, tất cả đều là con rối mặc cho người định đoạt, hiếm khi có gương mặt khác nhau, trong mắt có ánh sáng khác nhau. Nàng hỏi: "Các ngươi có muốn đi ra khỏi thành Bạch Lộc xem một chút không?"
Chúng nô lệ mờ mịt nhìn nàng, không thể hiểu được lời nàng nói. Mọi người trên đài lại dần cảm thấy không ổn.
Cố Phù Du nói: "Năm châu bốn biển, trời cao đất rộng, các ngươi vốn nên là người tự do, hoặc ngao du thiên hạ, hoặc giống như những người này, công thành danh toại, ngàn người vạn người phụng dưỡng, hoặc là cam nguyện yên tĩnh, cũng có thể cùng người yêu sống quãng đời còn lại."
"Đại nhân, người nói gì vậy, những nô lệ này..."
—— Không phải người.
Những lời này bị Cố Phù Du liếc mắt một cái miễn cưỡng kẹt ở trong cổ họng.
Cố Phù Du hướng xuống phía dưới nói: "Các ngươi nhìn xem, các ngươi và bọn họ có gì khác nhau, cùng một đầu, ngực, tứ chi, một túi da, chỉ vì bị đánh khế ước liền mất đi tất cả, đời này kiếp này là như vậy, đời sau cũng như vậy, muôn đời muôn kiếp cũng như vậy."
Chúng nô lệ bên dưới hai mắt mờ mịt, ngơ ngác nhìn nàng, giống như tiểu hài tử ba tuổi.
"Tả gia hại các ngươi mất đi tất cả, bọn họ không phải thần, không có tư cách như vậy."
"Không, ở trên Nam Châu, Tả gia ta chính là thần!" Giọng nói này sâu dày như chuông lớn, nặng nề đánh vào lòng người.
Cố Phù Du quay đầu nhìn lại. Giữa không trung phía sau lưng, một người sừng sững mà đứng, mặt như đao tước, mày kiếm sắc bén, ánh mắt kiên nghị, áo choàng bay phấp phới, ôm hai tay, trong đó có một cánh tay được đúc từ kim cương.
Hai mắt Cố Phù Du dần dần mở to ra, trong mắt có ánh sáng lay động. Gương mặt của người này, nàng khắc sâu vào đáy lòng, bây giờ nhìn thấy hắn, vô cùng kích động, lông tơ dựng đứng lên, cả người nóng bừng.
Tả Thanh Phong.
—— Cha ngươi là ta giết, tan thành tro bụi, không còn hài cốt.
—— Ta đã nói rõ ràng với ngươi, đừng nói hiện tại ngươi là tù nhân của Tả gia, coi như không phải, ngươi cũng không giết được ta.
—— Muốn báo thù, đợi kiếp sau đi.
Những lời nói, âm thanh, giọng điệu, nàng hoàn toàn nhớ rõ, rành mạch, giờ phút này không ngừng lặp lại ở trong đầu nàng.
Tả Thanh Phong nhìn xuống nàng, nói: "Ngươi chính là Thanh Loan pha trộn với tam thúc khoảng thời gian này? Hôm nay cuối cùng không kiềm chế nổi nữa, lộ ra đuôi cáo."
Tả Bội Huyền mang theo thuộc hạ vội vàng đi tới. Tả Di vội hỏi: "Công tử, đây là chuyện gì đang xảy ra, tại sao hộ pháp xuất quan?"
Tả Bội Huyền hừ lạnh một tiếng: "Thanh Loan này quả nhiên dụng tâm bất lương, xem ra đã đến lúc." Trong thành người chết liên tiếp, chưa từng có bao giờ, hắn từ lâu đã do dự có nên đi mời Tả Thanh Phong xuất quan hay không. Hôm nay huấn tra, nô lệ tụ tập, nhiều người dễ dàng xảy ra hỗn loạn, trong lòng hắn lúc nào cũng bất an, cuối cùng là đi mời Tả Thanh Phong xuất quan, muốn để hắn chủ trì, không ngờ tới đánh bừa mà trúng, gấp gáp trở về, nghe thấy Thanh Loan này mê hoặc một đám nô lệ.
Cơ thể Cố Phù Du bởi vì kích động mà run rẩy, nàng ôm chính mình, nhìn Tả Thanh Phong mỉm cười, nụ cười này quá mức yêu dị.
Nàng hét lên với trời: "Tả Thanh Phong!!"
Bình địa đột nhiên nổi lên lốc xoáy, vặn vẹo xông thẳng vào tâm trời, mọi người ở đấu võ trường không đứng được. Lốc xoáy kia đánh tới Tả Thanh Phong, Tả Thanh Phong ngự đao lùi vào không trung, cất cao giọng nói: "Giải trừ phòng ngự trận pháp của thành trì!"
Giọng nói uy hồng, truyền đến tháp canh ở cổng thành.
Có thể thấy Cố Phù Du hướng về hắn đánh tới. Hắn không muốn tranh tài với Cố Phù Du ở trong thành, tuy rằng trong thành có rất nhiều phòng ngự trận pháp, nhưng người ở đấu võ trường không chịu nổi sự tàn phá của hai đại Phân Thần, muốn dẫn Cố Phù Du ra khỏi đấu võ trường, đi về phía bầu trời.
Hắn biết Thanh Loan nhất định sẽ theo tới, sát ý rõ ràng như thế, không khí đều ngưng tụ thành hàn khí. Hắn không nhớ đã kết oán gì với Thanh Loan này, nhưng cũng không thèm để ý nhiều.
Nghe Tả Bội Huyền giảng giải lại hành động của Thanh Loan này, kết hợp với lời lúc nãy Thanh Loan nói, hắn phán định Thanh Loan này là nội ứng do Thanh Loan tộc phái tới, châm ngòi khắp nơi, chỉ vì đảo loạn Nam Châu, nàng lừa tất cả mọi người của Tả gia. Thanh Loan này cho dù có thù gì với hắn, đều không quan trọng, bây giờ hắn chỉ muốn làm một việc —— bẻ đi hai cánh của nàng, trừ bỏ mầm họa này!
Hai người một đuổi một lui, thẳng tới mây xanh, thành Bạch Lộc ở dưới thân hai người dần dần trở nên nhỏ bé, giống như đất cát.
Tả Thanh Phong không hề thu lại linh lực. Hai người cách nhau mấy trượng ở trên không trung, linh lực lộ ra, phong vân biến sắc.
Tả Thanh Phong hỏi: "Thanh Loan tộc phái ngươi đến?"
Đuôi mắt Cố Phù Du đỏ thẫm, dĩ nhiên đã điên rồi: "Tả Thanh Phong, ta quá muốn gặp ngươi." Nàng vốn là muốn đợi khi chuyện ở thành Bạch Lộc chấm dứt, lại đi tìm hắn, không ngờ tới người Tả gia nhanh như vậy đã mời hắn ra, cũng tốt, nàng cũng không thể chờ đợi được nữa.
"Ta đã gặp ngươi?"
Cố Phù Du chỉ cười. Tả Thanh Phong thấy nàng có chút điên. Hắn ít phí lời, thích trực tiếp động thủ, thấy hỏi không ra cái gì, ngự đao ra chiêu.
Tả Thanh Phong là ngoại tu, lại là kim linh căn, bảy trăm năm trước giao thủ với Cố Vạn Bằng mất một cánh tay, không ngờ có chút lĩnh ngộ, tu vi không lùi mà tăng lên. Cơ thể này của Cố Phù Du là nội tu, tranh tài gần hắn không có được chỗ tốt gì, nàng lâm vào trong điên cuồng, vẫn còn mấy phần lý trí, triệu ra Ẩm Hậm.
Thúc giục linh lực, thoáng chốc triển khai trận pháp. Ẩm Hận giống như một vị đại năng tinh tu trận pháp, các loại trận pháp đều biết, rút ngắn thời gian ngưng tụ, cũng không cần dùng linh lực của chủ nhân, Cố Phù Du muốn làm, chỉ là tìm ra trận pháp khắc chế chiêu thức của Tả Thanh Phong.
Cố Phù Du đã mở ra ba đạo kết giới, biến thiên địa này làm sân nhà của nàng, hạn chế Tả Thanh Phong hấp thu linh lực của thiên địa. Tả Thanh Phong này nào phải kẻ đầu đường xó chợ, một thanh hãn đao giống như bút của Phán Quan ở Địa Phủ, một đao hạ xuống, hung mãnh vô cùng, đoạt đi hồn phách người, phá tan ba đạo kết giới của Cố Phù Du, làm mây bay đi mấy dặm, ánh đao đánh úp về phía cơ thể của Cố Phù Du, chém thẳng vào cơ thể Cố Phù Du, chỉ thấy cơ thể Cố Phù Du giống như gợn sóng vặn vẹo, một tấm bùa chú thành hai nửa, bay xuống từ không trung.
Tả Thanh Phong cả kinh, bỗng nhìn về phía sau. Chẳng biết từ lúc nào Cố Phù Du đã vòng tới phía sau, cầm lấy Ẩm Hận, ánh sáng của trận pháp đại thắng, bão táp giáng lâm.
Trong mắt Tả Thanh Phong bốc lên lửa nóng, lộ ra nụ cười. Hắn cầu nhất là người có sức mạnh như vậy, cả đời yêu nhất chính là cùng cường giả tranh tài, sảng khoái, càng không bình thường, hắn mới càng có sức mạnh.
Trong thành Bạch Lộc, mọi người nhìn về phía chân trời, nhìn thấy cảnh tượng giống như trời sắp sụp đổ, cuồng phong cuốn lấy mây đen dày đặc che khuất mặt trời, thiên địa tối đen, ánh sáng quỷ dị lúc ẩn lúc hiện ở trong mây đen.
Áp lực làm người nghẹt thở đổ xuống trên người mọi người, tu vi thấp gần như muốn co quắp ngã xuống đất. Lão Thất vẫn ngửa đầu nhìn trời, cách hắn không xa chính là Nhập Tam. Áp lực cường đại làm cho nàng khó thở, nhưng nàng vẫn nhìn về phía chân trời, chưa từng rời mắt, ánh sáng trong mắt càng ngày càng thịnh, trái tim đập càng lúc càng nhanh, vang lên thình thịch, chưa từng đập có lực giống như vậy.
Người mạnh như vậy, sức mạnh mênh mông như vậy, làm cho nàng khát khao, kính phục, làm cho nàng có tâm ý thần phục.
Máu trở nên nóng lên, làm cho nàng mê mang, muốn giống như người phía chân trời, đảo loạn càn khôn, hái sao trời.
Với một tiếng vang thật lớn từ thiên địa, một bạch quang chói mắt nuốt chửng mọi thứ. Lúc mọi người khôi phục thị giác lại, tầng mây đen dày đặc trên đỉnh đầu đã bị một lỗ thủng phá tan, ánh mặt trời từ giữa chiếu xuống.
Có người rơi xuống, ngã trên khán đài. Mọi người của Tả gia vừa nhìn thấy, kinh hãi đến biến sắc: "Hộ pháp!"
Tả Thanh Phong nghiêng đầu qua một bên, nôn ra một ngụm máu tươi, trên ngực hắn có một lỗ thủng, đang chảy máu bàng bạc. Tả Thanh Phong là tu vi cỡ nào, ở trong thành Bạch Lộc, chính là định thần châm của thành Bạch Lộc, bây giờ đã bại, Thanh Loan kia lại có thủ đoạn như vậy sao?!
Mọi người muốn tiến lên dìu hắn. Một thanh ảnh nhanh nhẹn đáp xuống bên cạnh Tả Thanh Phong. Mọi người hoảng sợ, do dự không dám tiến lên.
Cố Phù Du hình dung chật vật, ống tay áo bên phải bị thiêu đến vai, lộ ra cánh tay mảnh mai bị nhuộm đầy máu đen, hãn đao găm vào vai phải, nàng duỗi tay nắm lấy sống đao, dùng sức rút ra, không khỏi cau mày ngâm đau, một khắc đao ra, máu tươi chảy ròng. Nàng ném thanh đao xuống đất, lấy linh đan ra, cũng mặc kệ là cái gì, đổ toàn bộ ra, hợp lại với máu mà uống, che miệng vết thương lại, đi tới bên cạnh Tả Thanh Phong, nhìn xuống hắn cười lạnh: "Thấy bộ dạng này của ngươi, ta thật thoải mái!"
Đây là điều nàng ngày đêm suy nghĩ.
Trong lòng nàng cảm thán, a, như thể muốn kích động rơi lệ.
Tả Thanh Phong nâng người lên, lại nằm trở lại, hắn thở dốc một lúc, mới có thể nói ra lời: "Cam bái hạ phong."
Cố Phù Du lắc đầu nói: "Cam bái hạ phong? Sao ngươi có thể cam bái hạ phong? Ngươi có nhớ ngươi khí phách hăng hái, nói với ta "ngươi đời này đều không làm gì được ta, muốn báo thù, đợi đến kiếp sau'?"
Gương mặt Tả Thanh Phong ngẩn ra, lộ ra thái độ mờ mịt. Cố Phù Du đi tới trước mặt hắn, đảo ngược Ẩm Hận, nàng cười nói: "Tuy rằng cha ta biến thành tro bụi, hài cốt không còn, nhưng nể tình ngươi thả thi thể đại ca ta từ trên tháp canh xuống, ta sẽ cho ngươi toàn thây."
Sắc mặt Tả Thanh Phong đột nhiên thay đổi, há miệng nói: "Cố..."
Ẩm Hận đột nhiên hạ xuống, đâm vào đan điền. Giọng nói của Tả Thanh Phong đột nhiên im bặt, biểu tình kinh ngạc vĩnh viễn đóng băng ở trên mặt.
Trai tiên sinh ở cạnh cửa hướng phía trong nhìn xung quanh. Cố Phù Du đi tới, lấy ra một bình đan dược đưa cho nàng: "Ngươi và Viên Sơn ở lại chỗ này nhìn nàng, nếu nàng có dấu hiệu tỉnh lại, ngươi lại cho nàng ăn hai viên."
Trai tiên sinh nhận lấy, nhìn kỹ: "Đây là cái gì?"
"Tư Miểu đặc chế."
Trai tiên sinh tặc lưỡi: "Gút mắt giữa hai người, ngươi đây là muốn kéo ta xuống nước, cấu kết với ngươi làm việc xấu, cùng nhau chịu tội sao."
Cố Phù Du nói: "Ta cho rằng hai ta vẫn luôn ở trên cùng một chiếc thuyền."
"Bây giờ xuống thuyền còn kịp không?"
"Ngươi nói xem."
Trai tiên sinh thở dài, đi tới bên giường ngồi xuống, nhìn thoáng qua Chung Mị Sơ hôn mê, đau răng, nàng một người phàm tục bình bình thường thường, thân thể này của nàng làm sao chịu nổi lửa giận của Long Vương. Trai tiên sinh hỏi Cố Phù Du: "Cần gì phải vậy."
Cố Phù Du không có trả lời nàng, ngâm nga giai điệu của khúc hát ru, bước chân nhẹ nhàng, hướng về phía ngoài mà đi.
Hôm nay có một tràng huấn tra ở đấu võ trường to lớn nhất ở thành Bạch Lộc, tất cả nô lệ đều phải có mặt, mấy ngày nay trong thành phải điều tra chuyện chủ nô bị giết, tuy nói nô lệ trung thành không thể nghi ngờ, nhưng luôn có một hai trường hợp ngoại lệ, cho nên lần này nô lệ cũng phải tiếp nhận điều tra.
Cái gọi là huấn tra, một là điều tra, hai là răn dạy, dù cho không tra ra manh mối gì, cũng sẽ bắt một hai nô lệ từng có lỗi ra, giết gà dọa khỉ, răn đe nô lệ. Đây là tác phong hành sự nhất quán của thành Bạch Lộc.
Sự kiện lớn như vậy, Tả Viên Dung thân là người đứng đầu một thành, đương nhiên phải có mặt. Buổi trưa, mặt trời phủ đầu, ánh sáng chói chang, người đã gần đến đông đủ, Tả Viên Dung làm chủ lại chậm rãi chưa đến.
Tả Di nói: "Sao thành chủ còn chưa đến."
Có người cười nói: "Thành chủ cùng giai nhân du hồ, chỉ sợ là lưu luyến quên về." Những ngày qua thái độ Tả Viên Dung đối đãi với Thanh Loan ngày càng rõ ràng, người tỉnh táo đều hiểu rằng con Thanh Loan này không có khả năng sẽ coi trọng Tả Viên Dung, coi như coi trọng hắn, cũng tuyệt không coi trọng người như hắn, nhưng trên tư thái vẫn xem nàng là thành chủ phu nhân mà đối đãi.
Tả Di phân phó thuộc hạ nói: "Đi xem xem." Thuộc hạ của hắn đáp lại, vội vã đi tìm.
Tả Di lại nhìn xung quanh, ngạc nhiên nói: "Hôm nay là như thế nào, nhị công tử cũng không đến."
Một người nói: "Nói là có chuyện quan trọng, muốn chúng ta trước tiên phối hợp."
Một người cười nói: "Mấy ngày qua thành chủ say mê ôn nhu hương [1], nhưng khổ cho nhị công tử, tra rõ nguyên nhân cái chết của tộc nhân, dốc hết sức lực, chưa từng chợp mắt."
[1] Ôn nhu (溫柔) có nghĩa là mềm mại. Hương (鄉) là nơi chốn, chỗ. Ôn nhu hương là chỗ mềm mại của nữ sắc làm mê đắm lòng người.
Đang nói chuyện, thuộc hạ của Tả Di trở về. "Nhanh như vậy?"
Lại nhìn kỹ lại, con Thanh Loan kia đi theo phía sau. Mọi người nhìn xung quanh, lại không thấy bóng dáng của Tả Viên Dung, không khỏi hai mặt nhìn nhau.
Cố Phù Du chậm rãi đi tới. Tả Di tiến ra nghênh đón, hỏi: "Đại nhân, thành chủ đâu?"
Tất cả mọi người đã đứng dậy nghênh đón. Nàng lướt qua mọi người, đi thẳng tới trên khán đài, đứng ở vị trí tương ứng của thành chủ, nói: "Thân thể thành chủ không khỏe, trận huấn tra này, để bản tọa làm giúp."
Lời này vừa nói ra, mọi người đều kinh sợ, xì xào bàn tán, có mấy người có chút không vui, thậm chí không tin. Chuyện của Tả gia, còn là đại sự như vậy, luôn luôn không cho người ngoài nhúng tay, uy nghiêm của thành chủ là tuyệt đối, làm sao có thể nói làm giúp là có thể làm giúp.
"Đại nhân, mong đại nhân để thành chủ đến đây huấn tra."
Cố Phù Du cười lạnh nói: "Hắn là thành chủ của các ngươi, lại không phải thành chủ của bản tọa, sao chính các ngươi không đi mời, ngược lại bảo bản tọa đi mời."
Lúc này mọi người chỉ nghĩ rằng con Thanh Loan này tính nết ngạo mạn, chưa phát hiện ra không đúng.
Cho đến khi Cố Phù Du bước tới bên khán đài, nói xuống phía dưới: "Chư vị." Giọng nói truyền ra phía xa, bất kỳ góc tối nào cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Mọi người nhíu mày, vội vàng muốn tiến lên ngăn cản, người nói chuyện ở trên đài, chỉ có thể là thành chủ, không được phép đi quá giới hạn.
Cố Phù Du đột nhiên quay đầu lại, lạnh giọng quát lớn: "Lui ra!"
Mọi người kinh hãi, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh, mới giật mình nhận ra Thanh Loan trước mặt này đã là tu vi Phân Thần kỳ, bước chân không tự giác lui về phía sau. Toàn bộ thành Bạch Lộc, ngoài trừ Tả Thanh Phong bế quan, không ai là địch thủ của nàng.
Ngay khi linh lực của Cố Phù Du mở ra, uy áp Phân Thần kỳ áp chế chúng tu sĩ Kim Đan nửa quỳ trên đất, liên tục thở dốc. Cố Phù Du bật cười vài tiếng, mang theo trào phúng, đôi mắt xanh thẳm giống như đôi mắt của dã thú, liếc nhìn mọi người. Trách không được đại năng thích dùng uy áp áp chế người khác, hóa ra cảm giác tốt đến như vậy.
Cố Phù Du lại nhìn xuống phía dưới, nói: "Chư vị."
Nô lệ, huấn luyện quan, thị vệ ở phía dưới đồng thời ngẩng đầu nhìn nàng. Cố Phù Du nói với những huấn luyện quan và thị vệ canh gác nói: "Bản tọa không phải chỉ các ngươi."
"..."
Cố Phù Du nhìn chúng nô lệ, trên đấu võ trường thậm chí không đủ chỗ chứa toàn bộ nô lệ của thành Bạch Lộc, rất nhiều nô lệ tu vi thấp còn ở trong đại xá trung đẳng chờ mệnh lệnh, đợi nhóm người này huấn tra xong, mới đến phiên bọn họ lên sân khấu.
Cố Phù Du nhìn từng đôi mắt thẫn thờ, biểu tình trên mặt như từ một cái khuôn mẫu khắc ra, tất cả đều là con rối mặc cho người định đoạt, hiếm khi có gương mặt khác nhau, trong mắt có ánh sáng khác nhau. Nàng hỏi: "Các ngươi có muốn đi ra khỏi thành Bạch Lộc xem một chút không?"
Chúng nô lệ mờ mịt nhìn nàng, không thể hiểu được lời nàng nói. Mọi người trên đài lại dần cảm thấy không ổn.
Cố Phù Du nói: "Năm châu bốn biển, trời cao đất rộng, các ngươi vốn nên là người tự do, hoặc ngao du thiên hạ, hoặc giống như những người này, công thành danh toại, ngàn người vạn người phụng dưỡng, hoặc là cam nguyện yên tĩnh, cũng có thể cùng người yêu sống quãng đời còn lại."
"Đại nhân, người nói gì vậy, những nô lệ này..."
—— Không phải người.
Những lời này bị Cố Phù Du liếc mắt một cái miễn cưỡng kẹt ở trong cổ họng.
Cố Phù Du hướng xuống phía dưới nói: "Các ngươi nhìn xem, các ngươi và bọn họ có gì khác nhau, cùng một đầu, ngực, tứ chi, một túi da, chỉ vì bị đánh khế ước liền mất đi tất cả, đời này kiếp này là như vậy, đời sau cũng như vậy, muôn đời muôn kiếp cũng như vậy."
Chúng nô lệ bên dưới hai mắt mờ mịt, ngơ ngác nhìn nàng, giống như tiểu hài tử ba tuổi.
"Tả gia hại các ngươi mất đi tất cả, bọn họ không phải thần, không có tư cách như vậy."
"Không, ở trên Nam Châu, Tả gia ta chính là thần!" Giọng nói này sâu dày như chuông lớn, nặng nề đánh vào lòng người.
Cố Phù Du quay đầu nhìn lại. Giữa không trung phía sau lưng, một người sừng sững mà đứng, mặt như đao tước, mày kiếm sắc bén, ánh mắt kiên nghị, áo choàng bay phấp phới, ôm hai tay, trong đó có một cánh tay được đúc từ kim cương.
Hai mắt Cố Phù Du dần dần mở to ra, trong mắt có ánh sáng lay động. Gương mặt của người này, nàng khắc sâu vào đáy lòng, bây giờ nhìn thấy hắn, vô cùng kích động, lông tơ dựng đứng lên, cả người nóng bừng.
Tả Thanh Phong.
—— Cha ngươi là ta giết, tan thành tro bụi, không còn hài cốt.
—— Ta đã nói rõ ràng với ngươi, đừng nói hiện tại ngươi là tù nhân của Tả gia, coi như không phải, ngươi cũng không giết được ta.
—— Muốn báo thù, đợi kiếp sau đi.
Những lời nói, âm thanh, giọng điệu, nàng hoàn toàn nhớ rõ, rành mạch, giờ phút này không ngừng lặp lại ở trong đầu nàng.
Tả Thanh Phong nhìn xuống nàng, nói: "Ngươi chính là Thanh Loan pha trộn với tam thúc khoảng thời gian này? Hôm nay cuối cùng không kiềm chế nổi nữa, lộ ra đuôi cáo."
Tả Bội Huyền mang theo thuộc hạ vội vàng đi tới. Tả Di vội hỏi: "Công tử, đây là chuyện gì đang xảy ra, tại sao hộ pháp xuất quan?"
Tả Bội Huyền hừ lạnh một tiếng: "Thanh Loan này quả nhiên dụng tâm bất lương, xem ra đã đến lúc." Trong thành người chết liên tiếp, chưa từng có bao giờ, hắn từ lâu đã do dự có nên đi mời Tả Thanh Phong xuất quan hay không. Hôm nay huấn tra, nô lệ tụ tập, nhiều người dễ dàng xảy ra hỗn loạn, trong lòng hắn lúc nào cũng bất an, cuối cùng là đi mời Tả Thanh Phong xuất quan, muốn để hắn chủ trì, không ngờ tới đánh bừa mà trúng, gấp gáp trở về, nghe thấy Thanh Loan này mê hoặc một đám nô lệ.
Cơ thể Cố Phù Du bởi vì kích động mà run rẩy, nàng ôm chính mình, nhìn Tả Thanh Phong mỉm cười, nụ cười này quá mức yêu dị.
Nàng hét lên với trời: "Tả Thanh Phong!!"
Bình địa đột nhiên nổi lên lốc xoáy, vặn vẹo xông thẳng vào tâm trời, mọi người ở đấu võ trường không đứng được. Lốc xoáy kia đánh tới Tả Thanh Phong, Tả Thanh Phong ngự đao lùi vào không trung, cất cao giọng nói: "Giải trừ phòng ngự trận pháp của thành trì!"
Giọng nói uy hồng, truyền đến tháp canh ở cổng thành.
Có thể thấy Cố Phù Du hướng về hắn đánh tới. Hắn không muốn tranh tài với Cố Phù Du ở trong thành, tuy rằng trong thành có rất nhiều phòng ngự trận pháp, nhưng người ở đấu võ trường không chịu nổi sự tàn phá của hai đại Phân Thần, muốn dẫn Cố Phù Du ra khỏi đấu võ trường, đi về phía bầu trời.
Hắn biết Thanh Loan nhất định sẽ theo tới, sát ý rõ ràng như thế, không khí đều ngưng tụ thành hàn khí. Hắn không nhớ đã kết oán gì với Thanh Loan này, nhưng cũng không thèm để ý nhiều.
Nghe Tả Bội Huyền giảng giải lại hành động của Thanh Loan này, kết hợp với lời lúc nãy Thanh Loan nói, hắn phán định Thanh Loan này là nội ứng do Thanh Loan tộc phái tới, châm ngòi khắp nơi, chỉ vì đảo loạn Nam Châu, nàng lừa tất cả mọi người của Tả gia. Thanh Loan này cho dù có thù gì với hắn, đều không quan trọng, bây giờ hắn chỉ muốn làm một việc —— bẻ đi hai cánh của nàng, trừ bỏ mầm họa này!
Hai người một đuổi một lui, thẳng tới mây xanh, thành Bạch Lộc ở dưới thân hai người dần dần trở nên nhỏ bé, giống như đất cát.
Tả Thanh Phong không hề thu lại linh lực. Hai người cách nhau mấy trượng ở trên không trung, linh lực lộ ra, phong vân biến sắc.
Tả Thanh Phong hỏi: "Thanh Loan tộc phái ngươi đến?"
Đuôi mắt Cố Phù Du đỏ thẫm, dĩ nhiên đã điên rồi: "Tả Thanh Phong, ta quá muốn gặp ngươi." Nàng vốn là muốn đợi khi chuyện ở thành Bạch Lộc chấm dứt, lại đi tìm hắn, không ngờ tới người Tả gia nhanh như vậy đã mời hắn ra, cũng tốt, nàng cũng không thể chờ đợi được nữa.
"Ta đã gặp ngươi?"
Cố Phù Du chỉ cười. Tả Thanh Phong thấy nàng có chút điên. Hắn ít phí lời, thích trực tiếp động thủ, thấy hỏi không ra cái gì, ngự đao ra chiêu.
Tả Thanh Phong là ngoại tu, lại là kim linh căn, bảy trăm năm trước giao thủ với Cố Vạn Bằng mất một cánh tay, không ngờ có chút lĩnh ngộ, tu vi không lùi mà tăng lên. Cơ thể này của Cố Phù Du là nội tu, tranh tài gần hắn không có được chỗ tốt gì, nàng lâm vào trong điên cuồng, vẫn còn mấy phần lý trí, triệu ra Ẩm Hậm.
Thúc giục linh lực, thoáng chốc triển khai trận pháp. Ẩm Hận giống như một vị đại năng tinh tu trận pháp, các loại trận pháp đều biết, rút ngắn thời gian ngưng tụ, cũng không cần dùng linh lực của chủ nhân, Cố Phù Du muốn làm, chỉ là tìm ra trận pháp khắc chế chiêu thức của Tả Thanh Phong.
Cố Phù Du đã mở ra ba đạo kết giới, biến thiên địa này làm sân nhà của nàng, hạn chế Tả Thanh Phong hấp thu linh lực của thiên địa. Tả Thanh Phong này nào phải kẻ đầu đường xó chợ, một thanh hãn đao giống như bút của Phán Quan ở Địa Phủ, một đao hạ xuống, hung mãnh vô cùng, đoạt đi hồn phách người, phá tan ba đạo kết giới của Cố Phù Du, làm mây bay đi mấy dặm, ánh đao đánh úp về phía cơ thể của Cố Phù Du, chém thẳng vào cơ thể Cố Phù Du, chỉ thấy cơ thể Cố Phù Du giống như gợn sóng vặn vẹo, một tấm bùa chú thành hai nửa, bay xuống từ không trung.
Tả Thanh Phong cả kinh, bỗng nhìn về phía sau. Chẳng biết từ lúc nào Cố Phù Du đã vòng tới phía sau, cầm lấy Ẩm Hận, ánh sáng của trận pháp đại thắng, bão táp giáng lâm.
Trong mắt Tả Thanh Phong bốc lên lửa nóng, lộ ra nụ cười. Hắn cầu nhất là người có sức mạnh như vậy, cả đời yêu nhất chính là cùng cường giả tranh tài, sảng khoái, càng không bình thường, hắn mới càng có sức mạnh.
Trong thành Bạch Lộc, mọi người nhìn về phía chân trời, nhìn thấy cảnh tượng giống như trời sắp sụp đổ, cuồng phong cuốn lấy mây đen dày đặc che khuất mặt trời, thiên địa tối đen, ánh sáng quỷ dị lúc ẩn lúc hiện ở trong mây đen.
Áp lực làm người nghẹt thở đổ xuống trên người mọi người, tu vi thấp gần như muốn co quắp ngã xuống đất. Lão Thất vẫn ngửa đầu nhìn trời, cách hắn không xa chính là Nhập Tam. Áp lực cường đại làm cho nàng khó thở, nhưng nàng vẫn nhìn về phía chân trời, chưa từng rời mắt, ánh sáng trong mắt càng ngày càng thịnh, trái tim đập càng lúc càng nhanh, vang lên thình thịch, chưa từng đập có lực giống như vậy.
Người mạnh như vậy, sức mạnh mênh mông như vậy, làm cho nàng khát khao, kính phục, làm cho nàng có tâm ý thần phục.
Máu trở nên nóng lên, làm cho nàng mê mang, muốn giống như người phía chân trời, đảo loạn càn khôn, hái sao trời.
Với một tiếng vang thật lớn từ thiên địa, một bạch quang chói mắt nuốt chửng mọi thứ. Lúc mọi người khôi phục thị giác lại, tầng mây đen dày đặc trên đỉnh đầu đã bị một lỗ thủng phá tan, ánh mặt trời từ giữa chiếu xuống.
Có người rơi xuống, ngã trên khán đài. Mọi người của Tả gia vừa nhìn thấy, kinh hãi đến biến sắc: "Hộ pháp!"
Tả Thanh Phong nghiêng đầu qua một bên, nôn ra một ngụm máu tươi, trên ngực hắn có một lỗ thủng, đang chảy máu bàng bạc. Tả Thanh Phong là tu vi cỡ nào, ở trong thành Bạch Lộc, chính là định thần châm của thành Bạch Lộc, bây giờ đã bại, Thanh Loan kia lại có thủ đoạn như vậy sao?!
Mọi người muốn tiến lên dìu hắn. Một thanh ảnh nhanh nhẹn đáp xuống bên cạnh Tả Thanh Phong. Mọi người hoảng sợ, do dự không dám tiến lên.
Cố Phù Du hình dung chật vật, ống tay áo bên phải bị thiêu đến vai, lộ ra cánh tay mảnh mai bị nhuộm đầy máu đen, hãn đao găm vào vai phải, nàng duỗi tay nắm lấy sống đao, dùng sức rút ra, không khỏi cau mày ngâm đau, một khắc đao ra, máu tươi chảy ròng. Nàng ném thanh đao xuống đất, lấy linh đan ra, cũng mặc kệ là cái gì, đổ toàn bộ ra, hợp lại với máu mà uống, che miệng vết thương lại, đi tới bên cạnh Tả Thanh Phong, nhìn xuống hắn cười lạnh: "Thấy bộ dạng này của ngươi, ta thật thoải mái!"
Đây là điều nàng ngày đêm suy nghĩ.
Trong lòng nàng cảm thán, a, như thể muốn kích động rơi lệ.
Tả Thanh Phong nâng người lên, lại nằm trở lại, hắn thở dốc một lúc, mới có thể nói ra lời: "Cam bái hạ phong."
Cố Phù Du lắc đầu nói: "Cam bái hạ phong? Sao ngươi có thể cam bái hạ phong? Ngươi có nhớ ngươi khí phách hăng hái, nói với ta "ngươi đời này đều không làm gì được ta, muốn báo thù, đợi đến kiếp sau'?"
Gương mặt Tả Thanh Phong ngẩn ra, lộ ra thái độ mờ mịt. Cố Phù Du đi tới trước mặt hắn, đảo ngược Ẩm Hận, nàng cười nói: "Tuy rằng cha ta biến thành tro bụi, hài cốt không còn, nhưng nể tình ngươi thả thi thể đại ca ta từ trên tháp canh xuống, ta sẽ cho ngươi toàn thây."
Sắc mặt Tả Thanh Phong đột nhiên thay đổi, há miệng nói: "Cố..."
Ẩm Hận đột nhiên hạ xuống, đâm vào đan điền. Giọng nói của Tả Thanh Phong đột nhiên im bặt, biểu tình kinh ngạc vĩnh viễn đóng băng ở trên mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.